Đã tới công viên giải dừng xe ở bãi đậu xe, một quản lý của khi đậu xe đi qua:"tiênTsinh, xin chào, trước tiên phải nộp phí giữ xe."Karen lấy ra một tờ tiền mệnh giá lucoin từ trong túi của mình và đưa nó qua, ừm, trong túi của hắn cũng không tiền ra, khi trước khi lái xe, hắn nhận thấy Alfred để lại một xấp tiền trong ngăn kéo, không có tiền lý lập tức lộ ra nụ cười, vô cùng nhiệt tình nói:"Cám ơn ngài, tiên sinh, đây là hóa đơn của ngài, xin nhận lấy."Karen đưa tay nhận lấy hóa đơn,Nhìn người quản lý hỏi:"Phí quản lý là bao nhiêu?""Là lucoin, tiên sinh.""Được, phiền ngươi tìm tiền."".
.
." Quản lý."Thật xin lỗi tiên sinh, chỗ ngài có tiền lẻ sao, ta ở đây hình như tìm không ra.""Xin lỗi, ta không có, nhưng ngươi có thể chờ ta một chút, ta tới cửa hàng kem bên kia mua một phần để đổi lấy tiền lẻ.""Ta có." Yonice mở túi xách của mình và lấy ra một tờ mệnh giá rất tự nhiên đưa tay nhận lấy, lại đưa cho quản ký, đồng thời rút tờ một trăm lucoin mà quản lý cầm trong tay."Muốn ăn vị nào?" Karen hỏi Yonice."Vị dâu tây.""Được, ở chỗ này chờ ta một chút."Karen chạy qua, mua một phần kem có vị dâu tây trở về, đưa cho Yonice."Ngươi không ăn sao?" Yonice tò mò hỏi."Trời khá lạnh, không muốn ăn."Yonice lơ đễnh, lim một ngụm: "Lúc nhỏ vào mùa đông, ta rất thích ngồi bên lò sưởi vừa nghe ông nội kể chuyện vừa ăn kem.”"Ông tôi rất thích đưa ta và Minna đến ao bùn ngoại ô vào mùa hè để bắt cá trích.""Ta nghĩ, vậy khẳng định rất thú vị.""Đúng vậy."Não bổ một chút cảnh Dis bắt cá trích, Karen cũng cảm thấy rất thú người mua vé và vào công viên giải nhìn vào các mục trò chơi giải trí bên trong, có chút nhàm chán, dù sao thì, không có mấy loại trò chơi cảm giác mạnh như kiếp trước của phong cảnh trong công viên giải trí khá là tốt, ngay cả khi đã vào mùa đông, cũng có được cảnh quan tiêu điều của và Yonice đi cạnh nhau trên con đường trong công viên giải trí, cả hai đều không vội vàng chơi trò khoảng thời gian rất dài, kỳ thật hai người đều không nói gì, cứ như vậy chuyên chú tản bộ, thỉnh thoảng, Karen sẽ liếc mắt nhìn Yonice một cái, mà Yonice thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn lại một chút."Muốn chơi cái gì?" Karen chủ động vì họ đang đi bộ qua một nửa công viên giải trí."Ta thế nào cũng được, ngươi muốn chơi cái gì?" Yonice đưa tay chỉ chỉ nghiêng về phía trước, phía trên có một công trình giải trí điêu khắc hình đầu lâu:“Nhà ma ám, muốn chơi sao?”"Ta rất nhát gan, nhưng kỳ thật ta vẫn rất muốn đi chơi.""Được."Nhân viên bán vé của ngôi nhà ma ám là một thanh niên trang điểm thành chú hề cùng một cái búa lớn với một quả bóng bay trong tay."Hai vị, lucoin một vé.""Bên trong có đáng sợ không?" Karen hỏi."Không không không, một chút cũng không đáng sợ, kỳ thật thật sự không dọa người."Khi đưa vé cho Karen, nhân viên bán vé cũng nháy mắt với Karen, có nghĩa là: Yên tâm, chắc chắn sẽ làm cho người phụ nữ bên cạnh ngươi sợ hãi ôm chặt lối vào có một tên đeo mặt nạ mặt quỷ, kiểm soát vé, đồng thời làm ra hiệu mời và Yonice đi vào nhà ma, ngay từ đầu là đường hầm tương đối hẹp, hoạt động thường thấy trong nhà ma, thỉnh thoảng có "tiểu quỷ" thò đầu phát ra âm thanh để dọa có vẻ rất bình tĩnh;Đây không phải là giả vờ mạnh mẽ, chỉ là bởi vì gần đây có nhiều kinh nghiệm nhìn thấy người chết bật dậy, trình độ chịu đựng tự nhiên cũng trở nên cao cho karen cảm thấy hơi kinh ngạc chính là, tựa hồ Yonice cũng biểu hiện rất bình tĩnh, thậm chí còn hứng thú đưa tay sờ sờ "mặt quỷ" bằng quá, có thể thấy được, đây hẳn là lần đầu tiên cô vào nhà ma chơi, cho nên đối với nội thất được bày biện cùng bố trí tràn ngập lòng hiếu nên, toàn bộ nửa đầu, hai người đều giống như lấy một loại tâm lý tham quan đi trước, có một cây cầu độc mộc màu đỏ treo đèn đỏ, bên cạnh thỉnh thoảng có luồng không khí thổi thật nhìn kỹ, có thể phát hiện phía dưới cầu độc mộc có đệm, chiều cao cũng không cao, nhưng phối hợp với loại bầu không khí này, hiệu quả cũng không đi ở phía trước, rất tự nhiên đưa tay, Yonice cũng không do dự, đưa tay mình cho Karen, hai người cùng nhau vượt qua được một nửa, luồng không khí lập tức trở nên mạnh hơn, giống như loại máy sấy trong xưởng nhà máy, dùng sức thổi về phía ngươi.
.
.
Mà kỳ thực, Karen đã nghe thấy tiếng quạt lớn của máy sấy bị thổi đến có chút không thể đứng vững, Karen thuận thế ôm eo giúp cô duy trì thăng bằng, mà chờ sau khi ôm đến thắt lưng, máy sấy lập tức yếu nghi ngờ người bán vé hẳn đang trốn ở góc nào để nhìn lắm, chất lượng dịch vụ và trình độ này, bắt kịp với nhà Inmerais..