Ánh mắt của Karen bắt đầu phiêu tán bốn phía, hắn đang suy tư mình còn có cái gì cần hỏi thì yên lặng uống trà, cho cháu trai mình thời gian suy nghĩ đầy lúc lâu sau,Karen đứng dậy và nhìn Dis: "Cháu cảm thấy có vẻ mình không có gì để hỏi nữa, ông nội.""Ừ."Karen đi đến cửa thư phòng, trong miệng phát ra một tiếng "di", quay đầu lại mỉm cười nhìn về phía Dis:"Ông nội, ta nghĩ tới, thời gian.""Có đôi khi không biết thời gian ngược lại có thể thoải mái hơn." Dis nói."Nhưng mấy ngày nghỉ trước khi khai giảng, thường sẽ trôi qua càng thêm ngọt ngào.""Một tuần sau giờ này, cháu hẳn là có thể ở vị trí hiện tại của cháu, nhìn thấy kết quả.""Vâng, được.""Mặt khác, kẹp sách mà ta đưa cho cháu, đã viết xong chưa?""Cháu không viết." Karen nói."Do dự sao?""Không, chỉ là mặc kệ viết cái tên nào lên, cũng đều rất khó làm cho bản thân cảm thấy đủ vui vẻ, cho nên, cháu tạm thời có thể sẽ không có ý định viết.""Trong vòng một tuần không viết, sau này cho dù viết, cũng vô dụng.""Thái độ của phu Jenny thay đổi làm cho cháu biết rõ giá trị của kẹp sách đó, nhưng kỳ lạ thay, cháu không cảm thấy hối tự như vậy,Cháu cảm thấy năm đó khi Ankara nhận được kẹp sách từ Trật Tự Chi Thần đưa tới, viết ra cái tên thần chích kia, có lẽ cũng không phải thật sự thống hận cùng chán ghét vị thần chích là một cách để thể hiện tình yêu của người cha tới con gái, và cũng là một loại phản ứng đáp lại tình yêu của con gái tới cha tóm lại,Đây là một câu chuyện gia tình cảm cha con trong gia đình, mấy vị thần vì vậy mà ngã xuống, chỉ là làm nền, ngay cả bối cảnh cũng không vào được.”Dis nhắc nhở: "Nhưng Trật Tự Chi Thần vì uy nghiêm của Trật Tự Chi Quang, tự mình đem con gái phạm tội ném vào miệng hung thú.”Đây là một hình ảnh của bức tranh tôn giáo "Ánh Sáng Của Trật Tự", và Karen đã nhìn thấy bức tranh của Lynda tại nhà của Piaget, đã được ghi lại chi tiết trong cuốn sách đó."Hắn có một mặt từ phụ, đối với con gái rất cưng chiều, vì chọc cho con gái mình vui vẻ, không tiếc để cho mấy vị thần chích ngã xuống làm niềm vui tặng cho con cũng có sự uy nghiêm của một vị thần, vì ánh sáng của Trật Tự, tự tay đem đứa con gái mà mình sủng ái đánh vào miệng hung thú để trừng người cha từ bi, một vị thần thực sự vì trật tự có thể tiêu diệt bản chất con người của thể không nói,Loại miêu tả này quả thật rất phù hợp với trí tưởng tượng của tín đồ đối với Chân Thần trên đỉnh đầu bọn họ.”Dis mỉm cười và hỏi, "Vậy nên, cháu đang muốn nói cái gì?""Cháu muốn nói là, nếu bọn họ đã có thể sửa đổi sạch sẽ ghi chép về Quang Minh Chi Thần trong thần thoại, như vậy, đoạn truyện này, có phải cũng là vì một loại cố ý chỉnh sửa hay không?""Ý của cháu là, bức tranh "Ánh Sáng Của Trật Tự" này, là giả.""Cháu cảm thấy nó có lẽ là sự thật, nhưng đôi khi, chỉ nói một phần của sự thật, thường có thể có hiệu quả tốt hơn so với lời nói thú dữ trong bức tranh thực sự đáng sợ,Nhưng,Trong trường hợp,Vạn nhất đầu hung thú kia vốn chỉ là một con sủng vật trong nhà Trật Tự Chi Thần nuôi thì sao?Hoặc,Con hung thú kia chẳng qua chỉ là một con.
.
.
Pall khác?”Dis im đóng cửa lúc lâu sau,Dis "ha ha" nở nụ cười,Ông nhìn vào bàn làm việc được sắp xếp gọn gàng trước mặt mình,Tiếng cười bắt đầu mở rộng,Cuối cùng,Gần như đã đến mức phách lối và không cố qua, thanh âm này, sẽ không chút nào truyền ra khỏi thư một lúc cười thoải mái,Rốt cục Dis dừng lại sau hai tiếng ho khan của mình,Ông hít một hơi thật sâu,Nói:"Cháu nói, rất có đạo lý.".
.
.
.
.
.Karen đi ra khỏi thư phòng của ông nội, theo thói quen ngồi ở vị trí cửa sổ tầng ba, lại theo thói quen ôm Pall vào trong ngực, hai tay đặt dưới lông của nó sưởi trưa ăn được đầu cá kho tiêu, Pall cho phép hắn làm nhiên,Tiếp theo,Pall bị Karen kéo nằm thẳng ra;"Ngô.
.
."Đuôi của Pall một lần nữa vểnh lên, mỗi khi ở tư thế này, nó đều sẽ duỗi đuôi để che giấu sự xấu hổ."Há miệng."Karen đưa tay ra, nhẹ nhàng đẩy miệng Pall, nhìn vào bên trong, sau đó buông ra."Ngươi đang nhìn cái gì vậy?" Pall khó hiểu hỏi."Đang nhìn xem, ngươi có cố ý ngậm cái gì hay không.""Hôm nay đầu óc ngươi có phải có chút bệnh hay không?""Dis nói, còn bảy ngày nữa.""Bảy ngày?" Pall quay đầu, nhìn thoáng qua cửa thư phòng, "Ta rất chờ mong.”"Ta không phải rất chờ mong." Karen nói, "Nhưng ta có thể hiểu được."Karen đứng dậy, nhìn ra con đường bên ngoài thông qua cửa sổ sát một lần nữa trở lại bệ cửa sổ, vươn móng vuốt ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ cửa sổ thủy tinh:"Thủy tinh tuy rằng trong suốt, nhưng lại không thể giúp ngươi ảm nhận được mưa gió bên ngoài."Karen đưa tay, búng đầu mèo của Pall một chút:"Ta còn không cần ngươi đến rót canh cá cho ta.""Ý ta là, ngươi hoàn toàn có thể mở cửa sổ để gió bên ngoài thổi vào."Karen mở cửa sổ, hôm nay gió rất mạnh, lại là mùa đông;Gió lạnh thổi bay mái tóc của Karen, thổi bay lôc tóc của Pall,Một người một mèo, đều run đó, Karen đóng cửa sổ dùng thanh âm hơi có chút phát run nói:"Ngươi xem.
.
.
Sau khi trải nghiệm.
.
.
Cảm thấy lạnh.
.
.
Ngươi có thể đóng cửa sổ lại lần nữa.
.
.
Hắt hơi!".