“Ách…”. Bạch Sơ Ảnh kì quái nhìn Giang Ngọc Nhan, khẽ vuốt bụng dưới hơi nhô ra, nói một cách đương nhiên. “Ảnh là của Thương”
Thương muốn cái gì Bạch Sơ Ảnh cũng sẽ cho. Hắn là của Thương, đứa trẻ cũng vậy, không có gì phải nghi ngờ.
Đôi môi xinh đẹp của Giang Ngọc Nhan run run, vô cùng mê người, đáng tiếc lúc này không có ai tán thưởng. Hắn dùng một tay che trán, ngửa mặt lên trời thở dài. Được rồi, ngày mai hắn sẽ hi sinh một chút, chuẩn bị đầy đủ để giáo dục Bạch Sơ Ảnh. Cha của đứa bé là ai đến lúc đó sẽ biết.
“Được rồi, việc này cứ để đó, chờ ngày mai rồi quyết định có nói với Cổ Thiên Thương hay không”
Bộ dạng Cổ Thiên Thương dường như cái gì cũng không biết, nếu không có đáp án chính xác và căn cứ xác thực mà nói với hắn Bạch Sơ Ảnh mang thai, không biết con người cao ngạo băng lãnh kia sẽ có phản ứng gì. Chắc chắn Giang Ngọc Nhan sẽ không thoát được, nếu Cổ Thiên Thương dưới cơn nóng giận mà lấy mạng mình thì lỗ to. Lúc trước vốn muốn gạt Cổ Thiên Thương để Bạch Sơ Ảnh dẫn mình đi gặp người cha lợi hại của hắn, ai ngờ kế hoạch đổ sông đổ biển, việc này không còn giấu được nữa, đành phải nghĩ cách nói rõ, tránh cho mình bị liên lụy.
Bạch Sơ Ảnh không hiểu vì sao tới ngày mai thì sẽ có thể nói chuyện đứa nhỏ với Thương, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Giang Ngọc Nhan đứng dậy, vỗ vỗ vai hắn. “Nghỉ ngơi cho tốt, chờ chút nữa Cổ Thiên Thương sẽ trở lại. Ta đi trước”
“Ừ”. Bạch Sơ Ảnh gật đầu, nhìn hắn ra ngoài, đi tới bên giường nằm xuống mà đợi Thương về.
…
“Thiên Thương?”. Triệu Cảnh Trần vừa định tìm Cổ Thiên Thương nói chuyện, ai ngờ mới đi tới nửa đường đã thấy hắn sắc mặt tái xanh, hàn khí băng lãnh xông tới, Triệu Cảnh Trần vội vã gọi hắn lại.
Cổ Thiên Thương dừng bước, mặt đầy hàn khí, không khí xung quanh trong nháy mắt ngưng kết, ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm người đối diện, thanh âm cứng ngắc. “Hoàng tử, chuyện gì?”
Triệu Cảnh Trần nuốt một ngụm nước bọt, ho nhẹ một tiếng. Dù hắn là hoàng tử, thân phận cao hơn Cổ Thiên Thương một chút, nhưng mà… Triệu Cảnh Trần liếc nhìn vẻ mặt của Cổ Thiên Thương, xác định hắn sẽ không xuống tay với hoàng tử rồi mới thận trọng nói. “Ừm, ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi”
Cổ Thiên Thương vẫn lạnh lùng nhìn Triệu Cảnh Trần. Hắn tìm mình nhất định là vì chuyện của Võ Tu Bách, nhưng chuyện đó cũng sắp xong rồi, chẳng lẽ còn có chuyển biến xấu?
Triệu Cảnh Trần đối diện ánh mắt của Cổ Thiên Thương. “Sự việc sắp xong, ngày mai bổn cung sẽ hồi cung. Bổn cung muốn mang Sơ Ảnh tiến cung vài ngày, để hắn vào cung chơi một chút. Ngươi yên tâm, có bổn cung ở đó, hắn nhất định không sao”. Triệu Cảnh Trần biết cam đoan của mình ở trước mặt Cổ Thiên Thương là vô ích, hắn nhất định sẽ không đáp ứng. Nếu miễn cưỡng đáp ứng cũng phải có Cổ Thiên Thương bên người mới có thể để Bạch Sơ Ảnh tiến cung.
“Được”
Cổ Thiên Thương không chút do dự đáp lời. Triệu Cảnh Trần hơi há miệng, dáng vẻ bị sét đánh đến phát ngốc. Hắn, hắn nói gì? Hắn đã đáp ứng? Đây là thật hay giả? Không phải mình nghe lầm đấy chứ?
Chờ Triệu Cảnh Trần lấy lại tinh thần thì đã không thấy bóng dáng Cổ Thiên Thương. Hắn nghi ngờ nhìn quanh một chút, ngọn đèn vàng vọt tỏa ra ánh sáng mềm mại khiến Triệu Cảnh Trần chớp chớp đôi mắt phượng. Lẽ nào vừa rồi đều là ảo giác?
…
Chờ thật lâu Thương cũng không về, Bạch Sơ Ảnh mơ màng ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau lúc tỉnh dậy, Thương cũng không ngủ bên cạnh, chắc là có việc ra ngoài sớm. Thế nhưng đệm chăn bên cạnh rất lạnh, dường như không có ai nằm qua. Bạch Sơ Ảnh nhíu mày, đứng dậy thay đồ rửa mặt, vừa định đến phòng ăn thì Cổ Thiên Thương đã cầm một khay đựng cháo và thức ăn sáng tới.
“Thương”. Bạch Sơ Ảnh cảm thấy có chút kì quái, hôm nay Thương dường như rất khác xưa, nhưng không biết khác chỗ nào.
“Ừ”. Cổ Thiên Thương nhẹ giọng đáp lời, đặt khay lên bàn, lấy cháo và thức ăn đặt lên bàn. “Tới ăn sáng đi”
“A”. Bạch Sơ Ảnh ngoan ngoãn ngồi xuống, nghi hoặc nhìn Cổ Thiên Thương một cái, tiếp nhận cái chén hắn đưa tới, cầm muỗng bắt đầu ăn. “Thương không ăn ư?”
Bạch Sơ Ảnh bị ánh mắt khác biệt của Cổ Thiên Thương nhìn chằm chằm, trong lòng rất nghi hoặc, càng thêm khó hiểu về chuyện tối qua Thương bỏ mình mà đi. Bạch Sơ Ảnh lại đoán Thương có lẽ không còn thích mình như trước nữa.
“Ta ăn rồi, ngươi ăn đi”. Cổ Thiên Thương đối diện ánh mắt trong vắt mang theo chút nghi hoặc và đau lòng của Bạch Sơ Ảnh, trong lòng run lên, ánh mắt lóe lóe, hơi cúi đầu không nhìn thẳng hắn.
“A”
Bạch Sơ Ảnh thản nhiên đáp lời, vô vị nhai thức ăn trong miệng. Hắn đột nhiên buồn nôn, nhưng vẫn cố gắng đè nén cảm giác khó chịu đó. Trong phòng yên lặng, ai cũng không nói gì thêm, chỉ có tiếng vang thanh thúy khi muỗng chạm vào bát.
“No rồi?”
“Ừ”
Bạch Sơ Ảnh buông xuống cái muỗng, nâng chén trà lên súc miệng, hơi ngẩng đầu, giống như trước giờ chờ Thương lau miệng cho mình.
Cổ Thiên Thương vẫn dịu dàng như vậy, động tác thành thạo nhẹ nhàng, dường như làm việc này cho người trước mặt là bản năng bẩm sinh của hắn, không phải vì mình là Bảo chủ Cổ gia bảo cao ngạo mà cảm thấy hạ thấp thân phận, tổn hại uy nghiêm. Chỉ có người trước mặt mới có thể khiến hắn hạ mình đối đãi, nhưng…
Ánh mắt Cổ Thiên Thương tối sầm, thu lại khăn lụa nguyệt sắc, kín đáo nhìn Bạch Sơ Ảnh một lúc, thanh âm bình thản không chút nhiệt độ. “Ảnh, hôm nay ngươi tiến cung với hoàng tử đi”. Không phải giọng điệu hỏi ý mà là không cho từ chối.
Bạch Sơ Ảnh ngẩng mạnh đầu, trong mắt xuất hiện khiếp sợ và đau thương chưa từng có. “Tại sao? Ta muốn ở bên Thương”
Cổ Thiên Thương yên lặng một lúc, giọng vẫn không chút nhiệt độ. “Nhưng ta không muốn ở bên ngươi”. Cổ Thiên Thương vẻ mặt lạnh lùng, trong mắt cũng là một mảnh băng lãnh.
“Ngươi không cần Ảnh nữa ư?”. Thanh âm trong veo như suối hơi run rẩy, khiến người ta nghe xong không nhịn được muốn tiến lên an ủi.
Móng tay Cổ Thiên Thương một lần nữa đâm vào vết thương tối qua, nặng nề gật đầu. �
Sắc mặt Bạch Sơ Ảnh tái nhợt, môi run run nhìn Cổ Thiên Thương. Người trước mắt khiến hắn cảm thấy thật xa lạ. Đây không phải là Thương mà hắn biết, không phải Thương của hắn, Thương sẽ không bao giờ không cần hắn. Lồng ngực Bạch Sơ Ảnh khó chịu, đau đau, đây là cảm giác hắn chưa từng trải qua, khiến hắn nghẹt thở.
Nhìn người kia sắc mặt tái nhợt, đau đớn che ngực, Cổ Thiên Thương suýt nữa không nhịn được mà tiến lên ôm hắn vào lòng, an ủi một phen. Nhưng không thể, hắn dám gạt mình, như hiện tại đã là nhượng bộ lớn nhất của mình. Nếu đổi thành người khác, Cổ Thiên Thương đã sớm ngũ mã phanh thấy, xé xác băm vằm thành ngàn mảnh.
Không khí dường như ngưng trệ, trầm trầm áp bức khiến người ta hít thở không thông.
“Sơ Ảnh”. Bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, là Triệu Cảnh Trần.
“Vào đi”
Chất giọng lạnh lùng của Cổ Thiên Thương xuyên qua cửa truyền ra ngoài, khiến người ta không nhịn được rùng mình. Bạch Sơ Ảnh ngây ngẩn không hề nhúc nhích, đôi mắt cũng không ngước lên một chút.
Triệu Cảnh Trần lộ ra biểu cảm lo lắng, không biết giữa hai con người suốt ngày dính lấy nhau, ân ân ái ái đã xảy ra chuyện gì, khí áp thấp khiến người khác nghẹt thở. Hắn do dự một hồi mới đẩy cửa vào.
Đôi mắt xinh đẹp của Giang Ngọc Nhan lóe lóe, dường như đoán được đã xảy ra chuyện gì. Nhất định những lời tối qua đã bị Cổ Thiên Thương nghe thấy, hơn nữa chỉ nghe đến đoạn Bạch Sơ Ảnh có con, phía sau không nghe được. Giang Ngọc Nhan cau mày vào theo.
“Sơ Ảnh, ngươi sao vậy? Sao sắc mặt khó coi đến thế”. Triệu Cảnh Trần nhìn con người luôn lẳng lặng, không màng danh lợi lộ ra biểu cảm đau thương, trong lòng siết chặt lo lắng. Hắn đã sớm xem Bạch Sơ Ảnh là đệ đệ.
Bạch Sơ Ảnh ngẩng đầu nhìn Triệu Cảnh Trần, hít sâu một hơi, sắc mặt tốt hơn một chút, giọng điệu cũng bình tĩnh lại. “Ta không sao”
“Không sao là tốt rồi”. Triệu Cảnh Trần vẫn mang vẻ mặt lo lắng. “Hôm nay ta định vào cung, ngươi có muốn theo ta không? Ta đã nói với ngươi về phụ hoàng của ta, ngươi còn nhớ không? Ta dẫn ngươi đi gặp hắn một chút”
Bạch Sơ Ảnh cũng không trả lời ngay mà nhìn về phía Cổ Thiên Thương vẫn im lặng đối diện. Thấy Cổ Thiên Thương thần sắc băng lãnh, không hề có ý định giữ mình lại, hơn nữa còn hơi né tránh ánh mắt mình, Bạch Sơ Ảnh mới chậm rãi dời mắt, chân mày rũ xuống, giọng dửng dưng. “Ta đi với ngươi”
Giang Ngọc Nhan ở bên cạnh quan sát, im lặng không lên tiếng. Thấy biểu cảm của Bạch Sơ Ảnh, hắn quả thật đau lòng, muốn nói ra nhưng không biết giải thích thế nào. Cuối cùng ý nghĩ chuyển động, hắn dứt khoát không nói gì. Đây không phải lỗi của hắn, hắn cũng muốn vào cung, đâu có mấy ai trong thiên hạ được tùy tiện tiến cung. Đây là một cơ hội tốt, hắn muốn vào cung chơi một phen, hơn nữa, hắn xấu xa muốn xem biểu cảm hối hận của Cổ Thiên Thương sau khi biết được chân tướng. Đó sẽ là kì quan trăm năm hiếm thấy, phải biết rằng đối với Giang Ngọc Nhan, đây là chuyện còn hiếm hơn cả tiến cung nữa.
“Ngươi theo hắn đi”. Cổ Thiên Thương nhìn về phía dung nhan tuyệt thế đang lộ ra nụ cười quái dị của Giang Ngọc Nhan, lạnh lùng ném ra một câu.
“Đương nhiên”. Giang Ngọc Nhan liếc Cổ Thiên Thương một cái, hơi nhướn mày, vờ như không thấy ánh mắt lạnh băng của hắn.
Cổ Thiên Thương quay đầu nhìn Triệu Cảnh Trần. “Đi nhanh đi, đừng để nương của ta biết”
“Ừ”. Triệu Cảnh Trần nhìn Bạch Sơ Ảnh, rồi lại nhìn Cổ Thiên Thương, dưới ánh mắt có thể đông lạnh vạn vật của Cổ Thiên Thương mà kéo tay Bạch Sơ Ảnh, nhẹ giọng nói. “Sơ Ảnh, chúng ta đi thôi”
Bạch Sơ Ảnh nhìn Triệu Cảnh Trần một cái, theo lôi kéo của hắn mà đứng dậy, đi tới bên tường gỡ kiếm xuống nắm trong tay. Hắn quay đầu nhìn người tới lúc này vẫn không thèm nhìn mình kia, xoay người ra ngoài.
Triệu Cảnh Trần và Giang Ngọc Nhan vội đi theo.
Máu tích tụ trong cơ thể chậm rãi “ba” một tiếng theo bàn tay tuôn xuống đất, ánh mắt như hàn băng của Cổ Thiên Thương nhìn chằm chằm vào cửa, một lúc lâu không rời.