Chuyển ngữ: Mai Thúy.
Biên tập: Giaychuidis.
“Thực sự không muốn em tiếp tục quay phim nữa.” Nghiêm Khải thở dài, ôm người càng chặt hơn.
Phương Nhạc Cảnh khẽ cọ cọ đầu vào lồng ngực anh, “Ừm.”
“Còn ừm được.”, Nghiêm Khải vừa bực mình vừa buồn cười, “Bị em dọa thêm vài lần nữa không chừng anh cũng phải đi nằm viện mất.”
“Đúng lúc bị cảm nên mới vậy.”, Phương Nhạc Cảnh nhỏ giọng phản bác, “Bây giờ em không sao rồi.”
“Sắc mặt tái như vậy còn dám nói mình không sao.” Nghiêm Khải lắc đầu, “Bảo Phùng Chử về trước đi.”
“Vâng.” Phương Nhạc Cảnh khẽ hôn cằm anh, quay người ra khỏi phòng.
“Nhanh thế?” Phùng Chử hơi kinh ngạc, “Tôi còn tưởng rằng cậu cần phải tư vấn rất lâu cơ.”
Làm anh vừa nãy mới mua quyển tiểu thuyết ba trăm vạn chữ chuẩn bị giết thời gian.
“Không phải vậy.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Anh về trước đi, không cần chờ em ở đây nữa.”
“Vậy sao được.” Phùng Chử cự tuyệt, “Tôi là trợ lý của cậu, làm gì có chuyện một mình đi trước chứ, huống hồ ngoài cửa bệnh viện còn có nhiều phóng viên như vậy, đến lúc đó cậu trở về kiểu gì.”
“Có lẽ hôm nay em sẽ không về.” Phương Nhạc Cảnh nói.
“Không về?” Phùng Chử trừng to mắt, “Ý của cậu là ở lại đây?”
Phương Nhạc Cảnh gật đầu.
“Bắt buộc phải ở lại sao?” Phùng Chử vô cùng khó hiểu, “Sau khi nói chuyện với bác sĩ tâm lý, chúng ta vẫn nên trở về, nhỡ không may bị phóng viên nghe tin chạy đến đây, lại náo loạn một hồi.”
“Không sao đâu, phóng viên sẽ không biết được.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Em muốn trò chuyện với anh ấy một lát.”
“Có tác dụng vậy sao?” Phùng Chử kinh ngạc, mới đi vào chưa tới năm phút đã muốn ở lại trò chuyện thâu đêm!
Phương Nhạc Cảnh gật đầu.
“Ok.” Nghĩ đối phương là bác sĩ tư vấn tâm lý do công ty đặc biệt mời tới, Phùng Chử cũng đành dằn lòng nghi ngờ xuống, nói: “Vậy cậu cứ từ từ trò chuyện ở đây, tôi xuống dưới thuê một căn phòng, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi.”
Phương Nhạc Cảnh:…
Thực sự không thể về trước được sao.
Đáp án dĩ nhiên là không thể.
Là một người trợ lý có tâm có tầm, dù có thế nào chăng nữa Phùng Chử cũng sẽ không đi về một mình, thế là không chỉ thuê phòng ở khách sạn, còn cố ý chọn căn phòng cách vách Phương Nhạc Cảnh.
“Em thực sự đã hết cách rồi.”, Phương Nhạc Cảnh vùi đầu vào trước ngực anh.
Nghiêm Khải bật cười, “Thế mà lại rất có trách nhiệm, trở về tăng lương.”
“Ngày kia Lý Tĩnh cũng sẽ tới.” Phương Nhạc Cảnh ôm cổ anh, “Đến lúc đó sẽ có hai người trông chừng em.”
“Cho nên?” Nghiêm Khải nói, “Đừng nói có hai người, dù là hai mươi người, chỉ cần anh không thả em ra, ai cũng đừng hòng mang em đi.”
Câu nói này thực sự là quá bá đạo, nếu như Thẩm béo nghe được, chắc chắn sẽ nhịn không được mà điên cuồng sùng bái BOSS!
“Vốn dĩ chỉ còn một chút thôi là quay xong rồi.” Phương Nhạc Cảnh hơi buồn bực.
“Vẫn còn nghĩ về chuyện quay phim à?” Nghiêm Khải khẽ gõ đầu cậu, ôm người ngồi trên ghế sô pha, “Ngay cả đạo diễn Nhạc cũng nói muốn em nghỉ ngơi một tuần.”
“Em biết” Phương Nhạc Cảnh nói, nhưng chuyện này em không thể khống chế được.
“Muốn đi ra ngoài hóng gió không?” Nghiêm Khải nói.
“Bây giờ sao?” Phương Nhạc Cảnh hơi bất ngờ.
“Ừm, bây giờ.” Nghiêm Khải nói, “Hai ngày nay em ở bệnh viện có lẽ cũng rất ngột ngạt.”
“Nhưng mà bên ngoài có phóng viên, còn có parazzi.” Phương Nhạc Cảnh nhắc nhở, “Ngộ nhỡ bị chụp thì sao?”
“Anh sẽ không để em bị chụp.” Nghiêm Khải nắm lấy tay cậu, “Có đi hay không?”
“Được.” Phương Nhạc Cảnh mỉm cười gật đầu, “Đi!”
Hai người đi thang máy VIP trực tiếp xuống hầm để xe, một đường ra khỏi thành phố lên đường cao tốc, phong cảnh hai bên đường lướt qua nhanh, chỉ thấy xung quanh là một vùng đất cỏ khô vàng trải dài bất tận.
Cuối cùng chiếc xe dừng lại ở một ngọn đồi nhỏ, bên ngoài tuyết rơi bay lất phất, cả người Phương Nhạc Cảnh đều vùi vào trong chiếc áo lông vũ, chóp mũi hơi ửng đỏ.
“Có cảm thấy dễ chịu hơn không?” Nghiêm Khải hỏi.
“Có chứ.”, trên lông mi Phương Nhạc Cảnh rơi xuống một bông tuyết.
Nghiêm Khải khẽ cười, cúi đầu giúp cậu thổi đi.
“Cảm ơn anh.” Phương Nhạc Cảnh tựa vào ngực anh.
“Đồ ngốc này, với anh mà còn muốn nói cảm ơn sao.”, Nghiêm Khải khẽ vỗ lưng cậu, “Sau này không cho phép để chuyện này xảy ra nữa.”
“Em cũng đâu muốn vậy.”, Phương Nhạc Cảnh thấp giọng nói.
“Anh biết em muốn diễn bộ phim này thật tốt.”, Nghiêm Khải khẽ nâng cằm cậu, “Nhưng đối với anh, không có gì quan trọng bằng việc em vui vẻ, không giành được giải ảnh đế thì chúng ta không cần nữa, cũng không phải là chuyện gì to tát.”
Phương Nhạc Cảnh nói, “Không chỉ là ảnh đế, còn có…”
“Còn cả đoàn làm phim nữa đúng không?” Nghiêm Khải bất đắc dĩ lắc đầu, “Ban đầu kí hợp đồng đã nói rõ đến giai đoạn hậu kì em phải xin nghỉ phép vì phải dành rất nhiều thời gian tuyên truyền cho “THE SUNSET”. Hiện tại tất cả đều điều chỉnh theo kế hoạch, chi phí không vượt mức, ngay cả đạo diễn Nhạc và nhà sản xuất phim đều không có ý kiến, em còn lo lắng cái gì?”
Phương Nhạc Cảnh im lặng không nói.
“Vẫn còn có tâm sự sao, kể hết một lần cho anh nghe đi.” Nghiêm Khải lấy tay ôm lấy gò má lạnh như băng của cậu.
Phương Nhạc Cảnh chớp mắt nhìn anh.
“Cả anh cũng không chịu nói?” Nghiêm Khải chỉ lồng ngực của cậu, “Trái tim chỉ lớn tầm này, riêng anh đã chiếm hơn phân nửa, nhiều chuyện quá không giữ hết nha.”
“Ai nói thế.” Phương Nhạc Cảnh bị chọc cười, “Anh chỉ chiếm một chút xíu thôi.”
“Một chút xíu cũng được, còn hơn là không có gì.” Nghiêm Khải kéo cậu ngồi lên một tảng đá lớn, “Đợi đến khi nó mọc rễ nảy mầm, sẽ từ từ lớn lên, đến khi lấp đầy trái tim em mới ngừng lại.”
Kĩ năng thả thính quá cao siêu, thật đáng lấy vở ghi lại.
“Cảnh diễn cuối cùng rất quan trọng, em sợ mình không diễn tốt.” Phương Nhạc Cảnh dựa lên vai anh, mười ngón tay đan vào nhau..
“Diễn xuất đều do tôi luyện mà ra, nếu không cũng sẽ không có những “diễn viên gạo cội”, Nghiêm Khải nói, “Huống chi biểu hiện của em cũng đã rất tốt, đừng quá khắt khe với chính mình.”
Phương Nhạc Cảnh “Ừm” một tiếng, không nói nữa.
Nghiêm Khải vòng tay khoác lên vai cậu, hai người cùng ngắm nhìn những đám mây biến đổi muôn hình vạn trạng trên bầu trời, đến khi sắc trời sẩm tối mới trở về khách sạn.
Sau khi tắm xong, Phương Nhạc Cảnh rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ. Nghiêm Khải nhẹ nhàng xuống giường, đến phòng khách gọi điện.
“Nhạc Nhạc thế nào rồi?” Moli hỏi.
“Không sao rồi mẹ, giống như lần trước con nói với mẹ rồi đó, áp lực trong lòng quá lớn lại thêm làm việc quá sức nên mới như vậy.” Nghiêm Khải nói, “Con sẽ chăm nom em ấy nghỉ ngơi nhiều hơn.”
“Đều tại con không tốt.” Moli chỉ trích.
Nghiêm Khải dừng một chút, “Sao lại là lỗi của con?”
“Đang yên đang lành, tự dưng phải đợi đạt được giải ảnh đế mới công khai mà làm gì.” Moli nói, “Nếu không phải vậy thì Nhạc Nhạc cũng chẳng cần tạo áp lực quá lớn cho mình.” Đóng phim đóng đến mức ngất xỉu, đúng thật là làm người khác đau lòng, làm bà chỉ muốn bay về nước hầm canh thôi.
“Quyết định này sai sao?” Nghiêm Khải cảm thấy hơi đau đầu.
“Quyết định này không sai.” Moli đáp lại.
Nghiêm Khải im lặnh, đã vậy vì sao vừa gọi điện đến đã chỉ trích con.
Nhưng Moli hiển nhiên không để ý nhiều như vậy, nổi giận tròn mười phút mới cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm chút, chuẩn bị xuống bếp nấu bữa sáng. Lúc cúp điện thoại vẫn không quên căn dặn anh nhất định phải chăm sóc Nhạc Nhạc thật tốt.
Thật không hổ là mẹ ruột.
“Điện thoại của ai vậy?” Phương Nhạc Cảnh nằm trên giường mơ màng hỏi.
“Em đoán xem?” Nghiêm Khải xoa mũi cậu.
“Bác gái đúng không?” Phương Nhạc Cảnh dụi mắt.
“Ừm.” Nghiêm Khải lại ôm cậu vào trong lòng, “Bảo anh chăm sóc em thật tốt, còn dặn anh đừng tạo áp lực cho em.”
“Cái gì cơ.” Phương Nhạc Cảnh bật cười, “Anh đâu có tạo áp lực cho em.”
“Chẳng còn cách nào, ai bảo em mới là con ruột của mẹ.” Nghiêm Khải ôm chặt cậu, “Từ trước đến giờ anh không có nhân quyền.”
Phương Nhạc Cảnh khẽ cọ vào ngực anh.
“Ngủ đi.” Nghiêm Khải vỗ nhẹ lưng cậu, “Chúc ngủ ngon.”
“Chúc ngủ ngon.” Phương Nhạc Cảnh ôm lấy anh, an tâm nhắm lại mắt.
“BOSS thật là lãng mạn.” Cách đấy ngàn dặm, Thẩm béo ngồi trên giường cảm thán.
“Đừng xem nữa.” Dương Hy lấy đi quyển tiểu thuyết trong tay cậu, “Ngủ đi.”
“Còn một đoạn thôi!” Thẩm Hàm kháng nghị, “Kết thúc!”
“Muộn lắm rồi, giữ lại mai xem tiếp.” Dương Hy nói, “Ngoan nào.”
“Không!” Thẩm Hàm chống nạnh đứng trên giường.
Dương Hy xoay người ra ngoài cửa, “Ngủ ngon.”
Thẩm Hàm quyết định đuổi theo, bám trên người anh như gấu túi Koala.
Dương tiên sinh thật đau đầu.
“Đợt này em có ba ngày nghỉ phải không?” Thẩm Hàm hỏi.
“Lại muốn làm gì?” Dương Hy hỏi.
“Muốn đi thăm Nhạc Nhạc.” Thẩm Hàm nói.
“Nghiêm tổng qua bên đó rồi, em chăc là muốn qua đó góp vui chứ?” Dương Hy hỏi.
Sao có thể là góp vui được! Rõ ràng là sự quan tâm đầy chân thành giữa những người bạn! Thẩm béo kháng nghị bằng ánh mắt.
“Ngày nghỉ thì có, ba ngày không thành vấn đề.” Dương Hy nói, “Ngày mai em cùng Nhạc Nhạc hẹn thời gian đi, sau đó anh giúp em sắp xếp.”
“Cảm ơn anh!” Thẩm Hàm hồ hởi kẹp tóc, “Anh đúng là người tốt!”
“Có thể quay về ngủ được chưa?” Dương Hy nói.
“Vậy còn anh?” Thẩm Hàm ghé vào tai anh hỏi.
“Anh phải sửa lại một chút tài liệu rồi quay lại ngay.” Dương Hy nói, “Ngoan nào, đi ngủ trước đi.”
“Em giúp anh.” Thẩm Hàm hoàn toàn không nghĩ đến việc một mình chui vào ổ chăn.
“Đừng làm loạn.” Dương Hy nhíu mày.
Thẩm Hàm lầm bầm biểu thị sự kháng nghị.
Dương Hy:…
“Em đảm bảo không làm loạn.” Thẩm béo giơ tay đảm bảo.
Dương Hy chỉ đành phải thỏa hiệp.
Gần đây công việc của Thẩm Hàm rất bận nên có nhiều vấn đề cần chuẩn bị chu đáo, Dương Hy ngồi trước máy tính lần lượt kiểm tra, Thẩm Hàm cầm ipad ngồi ngáp bên cạnh.
Thực sự rất rất rất buồn ngủ.
“Đi ngủ đi.” Dương Hy nhìn thấy được, vừa bất đắc dĩ lại vừa buồn cười.
“Không đi!” Thẩm Hàm lắc đầu thật mạnh, cố ép mình tỉnh táo lại, tiếp đó mở iPad lên mạng, muốn xem gần đây có tin tức gì không.
Sau đó lại bị một tiêu đề làm chấn động.
—— Phương pháp giảm cân gia truyền, dạy bạn cách giảm ba mươi cân trong một tháng!
Đúng thực là quá tuyệt vời có được không!
Hai mắt Thẩm béo phát sáng, hoàn toàn tỉnh táo lại!
“Sao vậy?” Dương Hy nhìn liếc qua, bị vẻ mặt của cậu dọa sợ.
“Không có gì.” Thẩm Hàm vui vẻ rạo rực lên mạng, dự định nhìn xem đó rốt cuộc là bí quyết gì. Người đăng bài là một bạn gái, ban đầu kể rằng cân nặng của mình vượt quá tiêu chuẩn, không có người yêu không có người thương không có người quan tâm, không thể ăn cái gì, cuộc sống rất thê thảm, nhưng từ sau khi học được bộ môn yoga này, chỉ sau nửa năm ngắn ngủi đã biến thành một người gầy thướt tha. Thế nên đặc biệt chia sẻ cho chị em bạn dì, hy vọng mọi người cùng nhau tiến tới cuộc sống tươi đẹp, quả thực vô cùng đáng kích động!
Thế là Thẩm béo cũng thành công bị thuyết phục theo.
“Em làm gì đó?” Dương Hy không nhịn được hỏi một câu.
“Không có gì.” Thẩm béo đặt ipad trên giá đỡ, đảm bảo mình có thể nhìn thấy rồi mới quỳ rạp trên thảm, chổng mông về phía Dương Hy.
Dương tiên sinh:…
Thẩm Hàm cố gắng giơ một chân lên.
Dương Hy nhíu mày, “Lại đang xem cái vớ vẩn gì rồi.”
“Giảm béo đó.” Giọng Thẩm Hàm run rẩy, cảm thấy cánh tay nhức mỏi quá.
Dương Hy lắc đầu, tiếp tục nhìn màn hình máy tính.
Thẩm Hàm gào khóc, “Cố lên cố lên.”
Lông mày Dương Hy nhướn lên.
“Mười, chín, tám, bảy…” Thẩm Hàm tự mình đếm ngược.
Dương Hy dứt khoát bỏ lại công việc, chăm chú nhìn cậu tập yoga.
“Ba, hai, một!” Cuối cùng kiên trì được mười giây, Thẩm béo thê thảm nằm úp sấp trên thảm.
“Vậy là xong rồi sao?” Dương Hy khẽ vuốt cằm.
“Còn phần hai.” Thẩm Hàm ngồi dậy hít sâu một hơi, sau đấy ôm một chân dùng sức kéo lên trên.bg-ssp-{height:px}
Dương Hy trừng mắt nhìn cậu lật ngược mình lại, lại còn lăn tròn thêm một vòng.
“Á ui.” Đầu Thẩm Hàm đụng vào tủ.
Vẻ mặt của Dương tiên sinh rất đặc sắc.
“Anh tới giúp em đi.” Thẩm Hàm ra lệnh.
Dương Hy đứng dậy đi tới.
“Nhấc chân của em áp vào đầu.” Thẩm Hàm nói.
“Em chắc chứ?” Dương Hy hỏi.
“Chắc!”
Giọng không thể chắc chắn hơn.
Vì dáng người thon thả!
Dương Hy nắm lấy cổ chân của cậu.
Thẩm béo cười hi hi, “Hơi ngứa.”
Dương Hy cúi đầu, hôn một cái lên chân cậu.
Thẩm Hàm hơi ngượng ngùng, nhanh chóng rút chân lại.
“Đừng nghịch nữa.” Dương Hy ôm lấy cậu đứng lên, “Chúng ta về phòng đi nghỉ có được không?”
“Anh không làm việc nữa sao?” Thẩm Hàm ôm cổ anh.
Dương Hy ôm cậu vào phòng tắm, “Mai lại tính tiếp.”
Có một bảo bối tăng động bên người như thế, làm gì còn tâm tư tiếp tục làm việc…
“Dạo này có phải em gầy đi không?” Thẩm Hàm mặc quần chip đứng lên cân, cúi đầu ra sức nhìn.
“Ừm.” Dương Hy ôm lấy cậu từ phía sau.
“Anh không nhìn!” Thẩm Hàm kháng nghị, đúng là miễn cưỡng mà.
“Anh không cần nhìn.” Dương Hy hôn lên vành tai cậu.
“Cũng đúng.” Thẩm Hàm nghĩ nghĩ, “Ngày anh chẳng sờ.” Nhất định có thể dựa vào xúc cảm mà đoán được.
Dương Hy bật cười, bế cậu đặt trên bồn rửa mặt.
“Ôi!” Thẩm Hàm vì mông bị lạnh mà giật thót.
Dương Hy ôm cậu vào lòng, cúi đầu liên tục hôn tới.
Thẩm béo thoải mái đến nỗi chân đung đưa.
Người mình thích ở bên cạnh, cũng đã ra mắt gia đình, có bạn thân tốt nhất, có thật nhiều fan, công việc thì luôn thuận lợi, còn là tiểu đệ của BOSS nữa.
Có khác gì người đứng trên đỉnh nhân sinh trong truyền thuyết.
Đúng là vô cùng đáng hâm mộ.
Sáng hôm sau thời tiết rất đẹp, ánh nắng xuyên qua rèm cửa sổ mỏng manh, lông mi Phương Nhạc Cảnh khẽ run nhẹ, sau đó nhíu mày.
Nghiêm Khải đưa tay trái nhẹ nhàng che mắt cậu lại, “Ngoan, ngủ tiếp đi.”
Xung quanh một lần nữa chìm vào bóng tối, Phương Nhạc Cảnh cuộn mình trong lòng anh, lại chìm vào giấc ngủ.
“Xin lỗi, trong thời gian chữa trị không thể bị quấy rầy.” Ngoài cửa khách sạn, trợ lí lịch sự ngăn Phùng Chử lại.
“Chữa trị cả một đêm sao?” Phùng Chử khiếp sợ.
“Đương nhiên không phải vậy.” Trợ lý mỉm cười, “Mười giờ tối hôm qua đã kết thúc rồi, nửa tiếng trước mới bắt đầu cuộc trò chuyện thứ hai.”
“Vậy à.” Phùng Chử thở phào nhẹ nhõm, “Thế đợt thứ hai bao giờ mới kết thúc?”
“Rất khó nói.” Trợ lý nói, “Phải xem trạng thái của bệnh nhân nữa.”
“Tôi thực sự không thể đi vào hả?” Phùng Chử rất tò mò, “Tôi sẽ giữ yên lặng, ngồi chỗ kia cũng được, hoặc là đứng ngoài hành lang cũng được.”
Trợ lý lắc đầu, “ Không thể.”
Phùng Chử thoáng thất vọng.
Thực sự muốn gặp vị bác sĩ thần bí này một lần.
Có lẽ vì gần đây không nghỉ ngơi đầy đủ, hoặc do có Nghiêm Khải ở bên cạnh nên rất an tâm hơn mà giấc ngủ này của Phương Nhạc Cảnh rất sâu, đến tận chiều mới tỉnh dậy, bụng thì kêu ọc ọc.
“Đói xẹp cả bụng rồi.” Nghiêm Khải vươn tay thò vào áo ngủ, vuốt ve bụng cậu.
“Ngủ thật thoải mái.” Phương Nhạc Cảnh vươn vai một cái.
“Sắc mặt cũng tốt hơn hôm qua.” Ngón cái của Nghiêm Khải chà xát vành mắt cậu, “Mắt gấu trúc cũng không thấy nữa.”
Phương Nhạc Cảnh bật cười, nhướn tới hôn anh một cái.
“Đi rửa mặt đi.” Nghiêm Khải nói, “Anh gọi đồ ăn cho em.”
“Vâng.” Phương Nhạc Cảnh chạy vào phòng tắm rửa mặt, thay xong quần áo rồi lại mở cửa sổ ra, làn gió mang theo hơi lạnh thổi vào phòng khiến tâm trạng khoan khoái hơn không ít.
Phùng Chử ở sát vách đang đọc sách, nghe thấy tiếng gõ cửa còn tưởng là nhân viên phục vụ, vừa cắn sườn lợn rán vừa đi mở cửa, nhìn rõ người tới lại ngạc nhiên, “Nhạc Nhạc?”
“Dạ.” Phương Nhạc Cảnh cười mỉm nhìn anh ta, “Bây giờ là thời gian nghỉ ngơi nên em qua đây đi dạo một vòng.”
“Xem ra tinh thần rất tốt nha.” Phùng Chử vui mừng, “Bác sĩ kia giỏi vậy sao?”
“Đúng vậy.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Anh ấy rất lợi hại.”
“Vậy thì tốt, mấy hôm trước cậu vẫn tâm sự nặng nề, làm tôi cũng lo lắng theo.” Phùng Chử đưa cho cậu một chai nước.
“Xin lỗi anh.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Làm anh lo lắng rồi.”
“Bây giờ cậu có thể thả lỏng là tốt rồi.” Phùng Chử nói, “Đúng rồi, tên bác sĩ kia là gì? Bao nhiêu tuổi? Phòng khám ở đâu? Tiêu chuẩn thu phí là gì? Bình thường có dễ hẹn trước không?”
Phương Nhạc Cảnh bất đắc dĩ 囧, “Anh muốn điều tra nhân khẩu chắc?”
“Không phải vậy, chẳng qua là tôi có một đứa cháu đang trong thời kì phản nghịch.” Phùng Chử nói, “Hiếm khi gặp được một bác sĩ tâm lý đáng tin như thế, nếu như có thể hẹn trước thì nhân tiện giúp cháu tôi cai nghiện internet cũng tốt.”
Phương Nhạc Cảnh ho khan một tiếng, “Được rồi, em sẽ thử giúp anh… hỏi xem.”
“Được được được.” Phùng Chử nắm lấy tay cậu, chân thành nói, “Tôi thay mặt cả gia đình dì tôi cảm ơn cậu.”
Vẻ mặt của Phương Nhạc Cảnh hơi bối rối.
“Nhờ anh giúp cháu anh ta cai nghiện mạng?” Nghiêm Khải nghe xong quả nhiên mở to mắt.
“Bình thường mà, ai bảo anh nói mình là bác sĩ tâm lý.” Phương Nhạc Cảnh nói.
Nghiêm Khải bất mãn, “Anh là bác sĩ tâm lý không sai, có điều chỉ phụ trách chữa trị cho một mình em thôi.”
“Vậy bây giờ phải làm sao?” Phương Nhạc Cảnh nhìn anh, “Lẽ nào cứ từ chối như vậy?”
Hình như không hợp đạo lý cho lắm.
“Không thì anh thay đổi diện mạo.” Nghiêm Khải rất nghiêm túc.
Phương Nhạc Cảnh kéo lấy mặt của anh, “Lại nói vớ vẩn rồi.”
Nghiêm Khải cười lắc đầu, gọi điện cho thư kí bảo cô tìm giúp một bác sĩ tâm lý.
Xuân tháng ba thời tiết rất lạnh nên hai người cũng không ra ngoài mà chỉ làm ổ trong chăn xem hoạt hình, thuận tiện chia nhau ăn chung một hộp khoai tây chiên.
Qua một lúc, Nghiêm Khải hỏi, “Anh có thể xé vỏ hộp được không?”
Phương Nhạc Cảnh nhìn theo tầm mắt anh.
Trên hộp khoai tây chiên là bản mặt Thẩm Hàm béo đang cười không thấy mặt trời.
Phương Nhạc Cảnh cấp tốc lấy một cái túi giấy dầu bọc nó lại!
“Đúng không?” Nghiêm Khải nói, “Bị cậu ta nhìn mà lưng sởn gai ốc.”
“Đúng vậy.” Phương Nhạc Cảnh tán thành gật đầu, vì vậy nhất định phải che đi!
Bằng không, loại cảm giác quái dị bị người quen vây xem hiện trường thế này thật đúng là khiến người ta muốn nổi da gà.
Bị bạn thân và BOSS ghét bỏ, Thẩm béo đang ở trường quay liên tục hắt xì.
MC cười nói, “Có phải có người nào đó đang nhớ Hàm Hàm không nhỉ?”
Dưới sân khấu, khán giả trăm miệng một lời đáp, “Dương tiên sinh!”
Dương Hy mặt không chút đổi sắc đứng một bên, hệt như một tòa núi băng vạn năm!
Thẩm Hàm cười hì hì liếc nhìn anh.
Oa oa oa, có cần thâm tình tha thiết như vậy không!
Tiếng thét chói tai của Fans như thể sắp đục thủng trần nhà!
Hình ảnh hường phấn như này thật khiến người ta không chịu nổi mà!
Đương nhiên, hường phấn thì cứ hường phấn, việc quảng cáo nên làm thì vẫn phải làm. Lần này đề tài là quảng bá một nhãn hiệu nước hoa quốc tế cho nam, MC dựa theo kịch bản định trước, hỏi: “Hàm Hàm có thích hương thơm này không?”
“Đương nhiên rồi.” Thẩm Hàm mỉm cười, “Ngửi rất thơm.”
“Vậy nhãn hiệu của chúng tôi sẽ tặng Hàm Hàm một lọ nước hoa phiên bản giới hạn, hương số .” MC nhìn xuống dưới sân khấu, “Mọi người biết vì sao lại tặng hương số không?”
“Vì Hàm Hàm là tổng công!” Fans đồng thanh trả lời.
Vẻ mặt của MC cứng lại, “Bởi vì sinh nhật của Hàm Hàm là vào ngày .”
Chúng fans cười ra tiếng.
“Tên của lọ nước hoa này là Nụ hôn đầu, cả cuộc đời chỉ có một lần, do đó vô cùng quý giá.” MC tặng nước hoa cho Thẩm Hàm, trêu ghẹo nói, “Hàm Hàm muốn tặng ai nhất?”
“Dương Hy! Dương Hy! Dương Hy! Dương Hy!”
Dưới sân khấu trong nháy mắt tràn ngập tiếng hô.
Mấy người qua đường nghe được đều mờ mịt, dạo gần đây xuất hiện một minh tinh tên Dương Hy hả? Vì sao lại gọi đồng thanh như vậy?
Thấy hiện trường mất khống chế, Dương Hy khẽ nhíu mày.
“Được rồi được rồi, mọi người đừng ồn ào nữa.” Thẩm Hàm cầm lấy mic, “Nếu không Dương Hy sẽ tức giận đấy.”
Nếu! Không! Dương! Hy! Sẽ! Tức! Giận!
Fans thật muốn xỉu, ngữ điệu cưng chiều khiến không khí nóng bỏng này có hàm ý gì, tụi tui căn bản không có nghĩ linh tinh đâu!
Đây hoàn toàn chính là ngữ điệu khi làm việc có được không!
Tương phản moe như vậy thật khiến người ta không chịu nổi!
Hoạt động kết thúc trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt, dưới sự bảo vệ của Dương Hy và vệ sĩ, Thẩm Hàm đi xuyên qua hàng người hâm mộ đông nghịt cuối cùng cũng đến được bãi đỗ xe.
“Thẩm béo em yêu anh!” Fans cùng nhau hô.
“Tôi cũng yêu các bạn.” Thẩm Hàm quay đầu lại vẫy tay, lại bất cẩn dẫm lên một hòn đá, cả người ngã về phía trước.
Dương Hy đưa tay kéo cậu lại.
“Cảm ơn anh.” Thẩm Hàm bị hoảng sợ vẫn chưa hoàn hồn.
“Không sao.” Dương tiên sinh mặt không chút thay đổi buông tay ra.
Fans rưng rưng nước mắt ra sức xoa mặt, ôm rồi! Ôm rồi! Ôm rồi! Ôm rồi!
Chắc chắn là cố ý! Chắc chắn là cố ý! Chắc chắn là cố ý! Chắc chắn là cố ý!
Chủ động ôm ấp yêu thương đến mức lưu loát như vậy, kĩ năng làm nũng của tiểu thụ quả thực rất cao nha.
Quả nhiên là phúc hắc danh bất hư truyền!
Tụi tui đều chờ mong Dương tiên sinh bị ăn không còn một mẩu xương!
Buổi tối lúc nghỉ ngơi, Phương Nhạc Cảnh đang tựa vào giường đọc tin tức thì Thẩm Hàm gọi điện tới, “Hôm nay cậu thế nào?”
“Đỡ nhiều rồi.” Phương Nhạc Cảnh nói, “Tớ định ba ngày sau trở về đoàn làm phim.”
“Vậy khi nào BOSS trở về?” Thẩm Hàm hỏi.
“Cũng là ba ngày sau.” Phương Nhạc Cảnh trả lời, “Nếu như thuận lợi, số cảnh diễn còn lại nửa tháng nữa là quay xong, sau đó tớ có thể trở về rồi.”
“Chúc mừng.” Thẩm Hàm vô cùng khẳng khái, “Đợi sau khi BOSS đi tớ sẽ bay qua đó đón cậu hoàn thành bộ phim!”
Bạn tốt gì đó, chính là tri kỷ như vậy!
Các bạn cảm nhận một chút đi.
Tác giả có lời muốn nói: Sau cùng:
Bạn tốt gì đó, chính là tri kỷ như vậy!
Các bạn cảm nhận một chút đi.
- Hết chương -
Động tác thứ nhất của Thẩm Hàm:
Động tác thứ hai của Thẩm Hàm: