Edit: Giaychuidis
Sự trở lại của cổ đông Phong Hoa | Liệu có ảnh hưởng tới anh không?
Sáng ngày thứ hai, lúc Thẩm Hàm tỉnh ngủ bò dậy Dương tiên sinh đã sớm ra ngoài. Trêи bàn có bữa sáng ấm áp kèm một tờ note nhắc cậu nhớ uống thuốc cảm.
Thẩm Hàm miệng ngậm bánh bao, tiện tay gọi điện cho Phương Nhạc Cảnh. Lần này chỉ vài giây đã có người nghe.
“Giề?”, Phương Nhạc Cảnh đẩy Nghiêm Khải ra, sang ghế salon bên này ngồi.
“Tối qua cậu làm gì đó?”, giọng vợ cả.
Phương Nhạc Cảnh chột dạ: “Ngủ á”.
Thẩm Hàm tọng nốt cái bánh, giọng nghiêm túc:
“Có một vị thánh hiền đã từng nói, trọng sắc khinh bạn là không tốt đâu. Kể từ lúc biết cậu với đại BOSS ở chung, đây còn lâu mới tin lần nào gọi điện cậu cũng ngủ nhá!!”.
Sao hai người có thể ɖâʍ | loạn đến mức đó hả? Hả!!!
“Cho tiếng nhỏ một chút”, Phương Nhạc Cảnh nói.
Nghiêm Khải cầm điều khiển TV, chỉnh tiếng tin tài chính kinh tế nhỏ lại.
Thẩm Hàm lập tức cảnh giác:
“Nghiêm tổng đang ở cạnh hử?”
“Ừ”.
Thẩm giả dối lập tức hắng giọng, dùng âm thanh đại bác gào lên:
"Tớ vẫn luôn thấy Nghiêm tổng vô cùng ưu tú!!!!”.
Vuốt ʍôиɠ ngựa quá trắng trợn…
Phương Nhạc Cảnh bị cậu ta gào đến nhức lỗ tai, yên lặng kéo di động ra xa:
“Tối qua cậu gọi có việc gì không?”
Nói đến chuyện này, Thẩm Hàm lập tức buông cốc sữa đậu xuống:
“À, hôm nay cậu có việc gì không? Tớ có chuyện muốn tìm”.
“Được”, Phương Nhạc Cảnh đồng ý.
“Hôm nay không phải đến công ty, cả ngày đều ở nhà”… bởi vì phải chăm chó cho nhà Tô ảnh đế.
“À thế Nghiêm tổng thì sao?”, Thẩm mập mạp lại hỏi, đây còn lâu mới muốn nhìn thấy sếp Nghiêm ở nhà Nhạc Nhạc nhớ, èo ơi khủng bố~
“Mười lăm phút nữa ảnh tới công ty rồi”, Phương Nhạc Cảnh đưa mắt nhìn Nghiêm Khải.
“Vậy sao?”, Thẩm Hàm vui vẻ nói, “Thế tới ngay đêy!”.
” Thẩm Hàm sắp tới?”, chờ cậu cúp điện thoại Nghiêm Khải mới hỏi.
“Ừ”, Phương Nhạc Cảnh ôm samoyed xoa xoa, “Tối mấy giờ anh về?”.
“Chắc là sẽ muộn. Gần đây công ty nhiều việc. Hôm qua anh nghe tin, các nguyên lão thành lập Thiên Tế đều lục tục trở về, có vẻ là muốn đón Chiêm lão tiên sinh”.
“Trêи mạng không đưa tin”, Phương Nhạc Cảnh nói.
Theo lý mà nói giáo phụ của ngành giải trí trở về nên sớm truyền tin mới phải. Thế mà từ đó giờ vẫn chẳng có tiếng gió nào lọt ra.
Chú thích: giáo phụ chỉ những người tiên phong trong ngành/lĩnh vực nào đó.
“Cũng không kì lạ”, Nghiêm Khải dùng tăm xiên một quả dâu đưa tới.
Phương Nhạc Cảnh há miệng.
Dâu tay rơi trêи mũi Samoyed, dạo nó sợ kêu gâu một tiếng.
Nghiêm Khải bật cười, lại xiên một quả khác cho cậu:
“Chiêm lão tiên sinh đã biến mất khỏi ngành giải trí quá lâu, trở về cũng không công khai lịch trình, truyền thông chưa chắc đã biết tin. Lại nói, coi như đã biết thì các tạp trí lớn cũng không dám viết bừa, mấy tạp chí nhỏ lại càng không dám. Dù sao tai nạn năm đó quá chấn động, đây là mạng người, không giống mấy tin bát quái của minh tinh, bọn họ sẽ không mạo hiểm đến vậy”.
“Lầu đầu biết hóa ra còn có chuyện mà cánh nhà báo không dám viết”, Phương Nhạc Cảnh nói.
“Hơn nữa địa vị của Chiêm lão trong giới vô cùng quan trọng. Những năm ở nước ngoài ông ấy cũng làm rất nhiều chuyện”, Nghiêm Khải xoa mũi cậu, “Bối cảnh quá lớn, truyền thông cũng không phải đều là kẻ ngốc”.
“Ừm “
Phương Nhạc Cảnh gật gù, sau lại có chút bận tâm:
“Cái đó, Taber cùng cổ đông bên Thiên Tế gặp gỡ sẽ không ảnh hưởng gì đến Đông Hoàn chứ? “.
“Không chắc “
Nghiêm Khải lắc đầu.
“Thật sao? Đồng sáng lập Giải trí Phong Hoa, quan hệ giữa họ nhất định không bình thường. “
Phương Nhạc Cảnh ôm cổ anh.
“Vậy thì sao? ” Nghiêm Khải cười, “Yên tâm đi, chuyện này đối với anh không phải chuyện gì lớn. “
“Thế thì tốt ” Phương Nhạc Cảnh giúp anh chỉnh lại cổ áo, “Em đi lấy cặp tài liệu cho anh. “
“Chờ chút ” Nghiêm Khải ôm lấy cậu, “Hôn một miếng rồi đi. “
“Bị muộn rồi ” Phương Nhạc Cảnh chỉ đồng hồ.
“Muộn cũng hôn ” Nghiêm Khải cúi đầu hôn cậu, thâm tình tà mị không gì sánh được.
Samoyed ngồi xổm bên cạnh, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, xem ra đã quen với laoij hình ảnh hương diễm triền miên này từ lâu.
Bởi vậy mới thấy, Tô ảnh đế hằng ngày đều rất “thoải mái “…
Nghiêm Khải vừa ra khỏi cửa chưa được mấy phút Thẩm Hàm đã ôm chai nước quả hớn hở gõ của nhà, vừa đổi xong dép đã bị một “quái thú lông trắng ” đánh úp.
“A! “, Thẩm mập mạp gào thét kinh hãi.
“Ấy! ” Phương Nhạc Cảnh nhanh chóng tiến lên hỗ trợ.
Samoyed há mồm, hai mắt đầy vui sướиɠ, lè lưỡi thở dốc, gần như đã ɭϊếʍ xong toàn bộ mặt Thẩm Hàm.
“Kẹo Bông? ” Thẩm Hàm nhận ra nó.
“Áu áu áu ” Samoyed điên cuồng lắc đuôi.
“Đúng là mày rồi ” Thẩm Hàm ôm nó, mừng rỡ ra sức vò lông.
Phương Nhạc Cảnh trơ mắt nhìn một người mọt chó vô cùng trơ trẽn sung sướиɠ lăn tù cửa đến thảm.
“Sao nó lại ở đây? ” Thẩm Hàm ôm Kẹo Bông hỏi.
Chú thích: tớ không nhớ là trong Thời thượng tiên sinh bé Samoyed có tên? Thẩm Hàm gọi Samoyed là 棉花糖 tức là miên hoa đường (aka kẹo bông ấy), nhưng QT thì nó để là kẹo đường thì kệ thôi.
Tiện tay search gg ra mấy cục kẹo dễ thương cực (ảnh)
Phương Nhạc Cảnh nhặt túi của cậu ta lên, tiện thể đem chuyện Tô Nặc đi du lịch nói một lần. Xong xuôi mới hỏi: “Cậu đến tìm tớ có việc gì không? “
“Là chuyện liên quan tới Dương Hy ” Thẩm Hàm nói.
Chỉ là chưa kịp nói xong Samoyed đã tăng động lần hai, dứt khoát đè cậu ta xuống. Tiện thể đè luôn Phương Nhạc Cảnh đang ngồi cạnh.
“Đứng lên ” Phương Nhạc Cảnh bị đè suýt thổ huyết, uể oải kháng nghị.
“Không đứng lên nổi ” Thẩm Hàm bị đè thành một tư thế vô cùng kỳ ba, không lấy đà được cũng chẳng cựa nổi TOT.
Chú thích: Kỳ ba ban đầu vốn là chỉ cái đẹp một cách đặc biệt, khác lạ. Ngày nay thường được dùng với ý chỉ những hành vi làm người ta khó có thể tưởng tượng.
Giống như bộ Giang hồ biến địa kỳ ba thì kì ba ở đây là “kẻ dở hơi ” đó. Trong đoạn này mọi người có thể tưởng tượng là tư thế của Thẩm mập đang rất “dị “.
Samoyed đặt ʍôиɠ ngồi cao nhất, hớn hở vẫy đuôi.
Chính là cảm giác đứng đầu thiên hạ!
Chờ Nghiêm Khải mở cửa vào phòng khách, liếc mắt đã bắt trọn hình ảnh vừa thần kì vừa thoát tục này.
Cả thế giới đều yên tĩnh…
Mười mấy giây sau Thẩm Hàm giữ nguyên tư thế bình tĩnh chào: “Nghiêm tổng, chào anh “.
Phương Nhạc Cảnh nằm sấp trêи thảm, hoàn toàn không muốn nói thêm gì.
Nghiêm Khải bình tĩnh trở về thư phòng lấy văn kiện, sau đó lại lạnh lùng ra phòng khách, vô cùng có phong thái lãnh khốc của BOSS.
…
“Lần này là Kẹo Bông sai nhá, chúng ta không có lỗi “.
Sau khi thấy BOSS ra cửa Thẩm Hàm ngòi trêи thảm lập tức trốn trách nhiệm.
Phương Nhạc Cảnh sau khi dụ được Samoyed vào chuồng cảm thấy cha già nhà mình nuôi con chó đích thực là Ultraman.bg-ssp-{height:px}
“Nói trọng điểm đi. “
“Hôm qua lúc tớ với Taber nói chuyện, ngày ấy nói bất cứ lúc nào gặp phiền phức cũng có thể tới”. Cuối cũng đề tài cũng trở về quỹ đạo.
“Sau đó?” Phương Nhạc Cảnh đưa nước quả cho cậu ta, “Cậu nói sao? “.
“Chuyện liên quan đến Dương Hy”, Thẩm Hàm nói.
Phương Nhạc Cảnh bất ngờ “Cậu công khai quan hệ trước mặt Taber? “
“Không có ” Thẩm Hàm nhanh chóng lắc đầu, “Hôm qua Taber hỏi tớ tại sao phải đổi người đại diện, tớ nói là vì gia đình ảnh có chuyện “.
“Sau đó thì sao? ” Phương Nhạc Cảnh hỏi.
“Sau đó Taber nói có thể giúp để Dương Hy sớm trở về. Tớ không từ chối “.
“Chỉ vậy? ” Phương Nhạc Cảnh thở phào, “Vậy cũng tốt, chắc cũng không có chuyện gì lớn đâu. “
“Thật sao? Nhưng tớ còn chưa hỏi ý kiến Dương Hy, không biết anh ấy có giận không? “
“Không đâu “, Phương Nhạc Cảnh vỗ vai cậu ta.
“Cậu cũng đâu nói gì nhiều, chỉ đơn giản là nói chuyện phiếm thôi. Với lại thân phận của Dương Hy cũng không phải là bí mật gì lớn, tra mạng cũng ra nữa là. “
Dù sao mặt Dương Hy cũng quá lạnh lùng, chẳng giống mấy người đại diện bình thường chút nào. Mỗi lần tuyên truyền Dương Hy đứng cạnh Thẩm Hàm mọi người đều tưởng anh là sát thủ. Có người lắm chuyện còn lập hẳn một topic về thân phận của anh, vô cùng náo nhiệt, phải một tháng mới dần hạ nhiệt.
“Vậy có cần nói cho Dương Hy không? ” Thẩm Hàm hỏi.
“Tự cậu quyết định đi “.
Thẩm Hàm ôm cau mày khổ não.
“Có điều tớ khuyên cậu nên nói với anh ấy ” Phương Nhạc Cảnh nói, “Taber có bối cảnh không tầm thường, nếu đã nhận lời giúp chắc chắn sẽ tác động đến một số việc. Đến lúc đó Dương Hy nếu không biết cũng không hay. “
“Biết là vậy, thế nhỡ anh ấy giận thì sao”.
“Anh ấy không có lí do phải giận “.
“Thế nhỡ ảnh giận thật thì sao giờ? Nhanh giúp tớ nghĩ biện pháp đi “.
Phương Nhạc Cảnh quả quyết: “Vậy cậu liền sắc dụ ảnh!”.
Thẩm mập mạp mắt lòe ánh sáng, cảm giác như vừa mở cửa bước vào một thế giới mới!
Phương Nhạc Cảnh ghét bỏ: “Trông cậu giống như không đợi được ý! “
Đâu có đâu! Thẩm Hàm trong lòng chống nạnh cười to, sau đó lại nghiêm túc hỏi;
“Có phải bình thường cậu hay làm thế với Nghiêm tổng không? “
Phương Nhạc Cảnh đứng hình vài giây, nhanh tay thả dâu tay lên đĩa, đè Thẩm mập mạp lên sàn bạo lực một trân.
Phi thường bạo lực.
Thẩm Hàm lệ rơi đầy mặt.
Lần sau tới đây nhất định phải mang côn điện!!
Tại một nhà hàng tư nhân phồn hoa nhất trung tâm thành phố, chừng mười mấy người đàn ông bận âu phục giày da đang nhỏ giọng tán gẫu, hầu hết đều tầm , có người tóc đã điểm bạc.
“Chiêm lão tới rồi, vừa mới vào thang máy “, một cô thư kí trẻ đẩy cửa ra, nhẹ giọng nói một câu rồi vội vàng xoay người ra ngoài.
Mọi người trong phòng lập tức dứng lên, sôi nổi nhìn về phía cửa.
Một phút sau, nhân viên cẩn thận mở cửa, Taber mang theo hai vệ sĩ bước vào, nhìn thấy mấy vài khuôn mặt ngờ ngợ trong trí nhớ, trong lòng không biết là cảm xúc gì.
“Anh Hoa” Một người lên tiếng, ông ta chính là cổ đông lớn nhất của Thiên Tế bây giờ, cũng là một trong những trợ thủ đắc lực lúc trước củaHoa Phong, tên Giả Sơn.
Chú thích: giả trong tác giả, sơn trong núi (者山)
Không biết tác giả có nhầm nhọt gì không nhưng họ giả phải là 贾
“Anh Hoa” một người khác nghẹn ngào.
” Anh Hoa.”
“Anh Hoa.”
“Anh Hoa.”
…
Đã lâu chưa nghe danh xưng này, tay Taber hơi run rẩy.
“Chiêm lão tiên sinh”, mấy người có gương mặt trẻ tuổi hơn cũng kính trọng khom người___ họ đều là quản lí cũ của Phong Hoa. Thời điểm Phong Hoa huy hoàng nhất họ mới là những người trẻ tuổi chưa hiểu chuyện nhưng vẫn luôn mang lòng kính nể đối với ông.
“Anh Hoa” Giả Sơn ôm Taber rồi mới bồi hồi “Không ngờ có ngày anh em chúng ta được gặp lại như vậy “.
Taber ổn định tâm tình, đưa tay vỗ vai ông ta “Người già rồi, ai cũng muốn về lại quê hương “.
“Ai nói thế, anh Hoa đâu có già ” một người khác đẩy ghế giúp ông “Chỉ cần anh về, giới giải trí này vẫn là của anh “.
Lời này vừa nói ra, mấy người kia cũng sôi nổi phụ họa theo. Taber cười lắc đầu “Mấy người nghĩ nhiều rồi, tôi lần này chỉ tính về thăm nhà một chút, cái giới này đã rút khỏi từ lâu, cũng chẳng muốn về nữa “.
Rất nhanh phục vụ đã mang đồ ăn lên, trừ mấy món chiêu bài còn đặc biệt chuẩn bị thêm mấy món dân dã, bánh bao đậu hũ nhồi tôm, dưa chuột bao tử muối, mì vằn thắn dầu vừng và một lồng bánh bao nhân thịt.
Bánh bao đậu hũ nhồi tôm
Dưa chuột bao tử
Mì vằn thắn dầu vừng
Bánh thịt
Năm đó, lúc Phong Hoa còn thịnh, công ty thường xuyên phải tăng ca. Thời đó không có thức ăn ngoài, cũng may ngay ngay dưới công ty có một quầy đồ ăn vặt. Hai vợ chồng ông chủ mỗi đêm đều mặc gió mưa mở quầy, mọi người mới không bị đói bụng.
“Lão Chu lật tung cả nửa thành phô mới tìm được hai vợ chồng họ” Giả Sơn chuyển đĩa tới “Mùi vị vẫn không đổi “.
Taber cười nhẹ “Nhọc lòng rồi “.
“Anh Hoa, anh thật sự không định trở lại sao? “, trêи bàn có người không nhị được hỏi. Người này chính là lão Chu trong miệng Giả Sơn, Chu Quốc Khánh, là thư ký năm đó của Taber.
Taber lắc đầu “Mọi người đã làm rất tốt rồi “.
“Sao tốt được chứ.” Giả Sơn cười khổ, “Tôi cũng đã già, gần đây ở công ty vẫn thầm nghĩ, nếu có anh Hoa ở đây thì tốt rồi, mình chỉ cần làm chân chạy vặt, chẳng cần phiền não”.
“Thiên Tế gặp phải chuyện gì sao?” Taber thả bánh bao trêи tay.
“Anh Hoa không xem tình hình giải trí trong nước sao?” Giả Sơn hỏi.
Taber lắc đầu, “Không có.”
“Vậy thì thôi, cũng chỉ là mấy chuyện con tôm cái kiến, nói ra lại làm anh chê cười cười.” Giả Sơn cười cười chuyển đề tài, “Ngày hôm nay không nói chuyện công việc, đến đến, tôi kính anh Hoa một chén.”
“Tôi đã bỏ rượu rất lâu rồi.” Taber nâng chung trà lên, “Chỉ đành dùng cái này thay thế.”
Đáy mắt Giả Sơn khẽ lóe lên, có điều rất nhanh lại khôi phục bình thường.
Thời gian sau đó, hơn nửa đều là mấy người nhớ về hồi ức năm đó, Taber yên tĩnh lắng nghe, thỉnh thoảng lại khẽ cười, nhìn qua cũng rất hòa hợp.
Sau khi kết thúc, Taber cáo từ, cùng vệ sĩ trở về khách sạn.
“Chiêm tiên sinh, hôm nay ngài có vẻ không được vui?” Vệ sĩ này theo ông rất nhiều năm,không giống chủ tớ mà giống chú cháu hơn.
“Cậu cảm thấy những người kia thế nào?” Taber mở mắt ra.
“Bọn họ là bằng hữu của Chiêm tiên sinh.” Vệ sĩ trả lời rất uyển chuyển.
Taber lại hiểu ý anh ta —— không ra sao cả, một lần nữa nhắm mắt lại, khe khẽ thở dài, “Ta cũng nghĩ như thế.”
“Con người chung quy sẽ thay đổi.” Vệ sĩ cho rằng ông cảm khái cảnh còn người mất, liền khuyên một câu, “Dù sao cũng đã nhiều năm như vậy.”
“Có những người chưa chắc đã thay đổi.” Taber lạnh nhạt nói, “Chỉ là thay đổi lớp ngụy trang mà thôi.”
“Ý của ngài là?” Vệ sĩ thăm dò hỏi một câu.
Taber không trả lời, “Nhắn Lily, hoãn ngày về Ý chậm lại ba tháng.”
“Vâng ” Vệ sĩ giẫm chân ga, một đường trở về khách sạn.
Mà ở nhà hàng bên này, sau khi mấy quản lí trẻ tuổi rời đi, chỉ còn lại những người từng tham gia sáng lập Hoa Phong ở lại nói chuyện.
“Thật sự phải giữ anh Hoa lại sao?” Chu Quốc Khánh hỏi.
Giả Sơn tựa trêи salông, “Nhất định phải giữ, đây là cơ hội vươn mình duy nhất của chúng ta.”
“Thế nhưng Hoa ca ở nước ngoài lâu như vậy, chưa chắc đã hiểu được tình hình bây giờ.” Chu Quốc Khánh nói, “Ông ấy không còn là con người phong vân như năm nào, chỉ là một ông già mới bước nửa chân vào giới thôi.”
“Ông ấy không hiểu?” Giả Sơn cười lạnh, “Chưa chắc.”