Edit: Giaychuidis
Sau khi kết thúc lễ trao giải, chưa kịp đợi ban tổ chức kéo màn sân khấu bà Moli đã bắt đầu kéo tay Nghiêm Khải hỏi chừng nào mới được gặp con dâu, phi thường khẩn cấp.
“Sáng mai”, Nghiêm Khải trả lời.
“Sáng mai?!”, bà Moli khϊế͙p͙ sợ, trong mắt là đủ loại cảm xúc "ôi thần linh thiên địa ơi tim mệt quá, đầu cũng nứt mất thôi".
Nghiêm Khải càng đau đầu hơn bà, “Mẹ vội gì chứ, con đã nói là sau khi kết thúc lễ trao giải mà”.
“Bây giờ không phải kết thúc rồi à?”, bà Moli bất mãn hỏi ngược lại.
Nghiêm Khải cứng họng bỏ cuộc.
Đúng là kết thúc thật, cơ mà bây giờ cũng rạng sáng rồi, vội vã đến thế sao?
Đáp án dĩ nhiên là, chính là vội vã thế đấy.
Vì thế Nghiêm Khải không thể làm gì khác hơn là gọi điện thoại cho Phương Nhạc Cảnh.
“Bây giờ?!”, do Phùng Chử bị cảm sốt nên Phương Nhạc Cảnh để anh đi trước, bên cạnh cũng không có trợ lý.
“Em đang ở đâu?”, Nghiêm Khải hỏi.
Phương Nhạc Cảnh đầy cái đầu đang cố chen trước mặt, “Trêи xe Thẩm Hàm, Phùng Chử nói trong người khó chịu nên về trước rồi, Dương Hy cho quá giang nhờ”.
Thẩm Hàm siêng năng tiếp tục vểnh tai nghe trộm.
“Nhờ Dương Hy đưa em tới đường Thanh Hoa đi”, Nghiêm Khải nói, “Anh tới đón”.
“Đi cùng bác gái sao?”, Phương Nhạc Cảnh khẩn trương.
Thẩm Hàm lập tức hút khí, quả thực không thể hợp lí hợp tình hơn.
“Tài xế đưa mẹ về trước rồi, bà nói về dặm lại trang điểm đã”. Nghiêm Khải bất đắc dĩ, hiển nhiên không nghĩ bà sẽ làm vậy, “Đường Thanh Hoa giờ này vắng người, anh đón em cùng về nhà luôn”.
Phương Nhạc Cảnh: …
“Đừng lo”, Nghiêm Khải an ủi: “Gặp nhau rồi nói tiếp”.
“Vâng”, Phương Nhạc Cảnh gật đầu, cúp điện thoại.
Thẩm Hàm ngồi đối diện, mắt lập lòe ánh sáng.
Thẩm Hàm vô tội chớp chớp mắt: “Không KISS một cái thâm tình tạm biệt à?”
Dương tiên sinh ngồi lái xe, gân xanh trêи trán nảy tới lui.
Phương Nhạc Cảnh bị chọc giận, lấy tay đẩy cậu ta ra nói với Dương Hy: “Làm phiền đưa tôi tới đường Thanh Hoa, cảm ơn”.
“Đừng khách sáo”, Dương Hy cười, lái xe khỏi bãi đỗ xe.
“Đi tới đó làm chi?”, Thẩm Hàm không hiểu, “Boss tìm cậu?”
“Ừ” Phương Nhạc Cảnh gật đầu, “Cùng về nhà”.
“Gặp phụ huynh, giờ này á?”, Thẩm Hàm chấn kinh, “Cũng quá nửa đêm rồi?”
Phương Nhạc Cảnh dùng đệm che mặt, tớ cũng đâu muốn vậy.
“Thật ra đổi góc độ suy nghĩ thì cũng là chuyện tốt”, Thẩm Hàm an ủi, “Cho thấy bác gái vô cùng chờ mong thấy mặt con dâu. Cần tớ tra "bách khoa toàn thư sống chung với mẹ chồng" hộ không?”
“Cảm ơn, không cần”, Phương Nhạc Cảnh vô tình cự tuyệt.
Sao lại không dùng, ít còn hơn không có chứ! Thẩm Hàm kiên trì mở di động, chỉ thấy mười bài viết hot nhất đều nói về lễ trao giải hôm nay, càng đừng nói tới vô số lầu cao xây trêи các diễn đàn. Có một topic có hơn một ngàn lượt bình luận, tiêu đề cũng rất ấn tượng —- [Bạn gái cũ của Phương Nhạc Cảnh xuất hiện, cho biết mình sống rất tốt]
“Khụ khụ”, Thẩm Hàm sặc nước bọt.
“Sao vậy?”, Phương Nhạc Cảnh nghiêng đầu qua xem, sau đó cũng bị sốc đến ngây người.
“Giang Tịch Nhan?”, Thẩm Hàm ấn vào bài viết, “là bạn gái cũ của cậu?”
“Nói gì vậy”, Phương Nhạc Cảnh dở khóc dở cười, “Tớ còn chẳng nhận ra cô ấy”.
“Lớp / trường thực nghiệm, cùng trường cấp với cậu này”, Thẩm Hàm chìa di động qua.
“Vậy thì sao chứ, trường tớ có tận mấy nghìn học sinh lận”, Phương Nhạc Cảnh kéo đến cuối bài viết, phát hiện thời gian đăng bài là một giờ trước, sau khi cậu nhận được giải Diễn viên mới có triển vọng được vài phút.
Dựa theo lời kể của người đăng bài, Giang Tịch Nhan là đồng học với Phương Nhạc Cảnh, người kể tự xưng là bạn tốt của cô ta, nói rằng hai người hồi cấp đúng là có từng yêu đương nhưng đã sớm chia tay. Lại nói không hiểu vì sao nhà báo biết được nên nhiều lần liên hệ muốn phỏng vấn, làm quấy nhiễu tới cuộc sống của bạn mình. Đồng thời bày tỏ mong muốn mọi người lí trí lại, giọng điều tỏ vẻ căm phẫn.
“Trình độ thấp quá vậy, PR cũng quá lộ liễu rồi đấy?”, Thẩm Hàm thật không đành lòng nhìn thẳng.
Phương Nhạc Cảnh cũng đau đầu, dù trước khi vào giới này cậu đã chuẩn bị tâm lí bị bôi đen rồi, nhưng mà,… có thể chọn ngày khác không phải đêm nay được không?
“Yên tâm đi, bác trai bác gái đều là người trong giới giải trí, sao có thể không nhìn ra mục đích của những người này cơ chứ, nhất định sẽ không hiểu lầm gì đâu”, Thẩm Hàm đúng lúc nhìn ra suy nghĩ của cậu, thò tay vỗ vai an ủi.
Phương Nhạc Cảnh tìm kiếm về Giang Tịch Nhan, phát hiện có vài tin tức cũ về cô gái này, hiện giờ là một người mẫu chưa có nhiều danh tiếng.
“Đừng xem nữa không lại ảnh hưởng tới cảm xúc”, Thẩm Hàm lấy lại di động.
Phương Nhạc Cảnh xoa xoa huyệt thái dương, hạ thấp cửa kính để gió thổi tới.
Mấy phút sau, chiếc xe vững vàng đỗ trêи đường Thanh Hoa, cách đó không xa là một chiếc xe với biển số quen thuộc.
“Đi đi, cố gắng lên”, Thẩm Hàm động viên.
Dương Hy cũng quay lại cười cổ vũ.
“Cảm ơn”, Phương Nhạc Cảnh mở cửa xe, chạy chậm tới bên xe Nghiêm Khải.
“Uống không?”, Nghiêm Khải đưa tới một cốc ca cao nóng.
“Cảm ơn anh”, Phương Nhạc Cảnh đưa tay đón lấy, “Anh đợi có lâu không?”
“Không lâu lắm”, Nghiêm Khải giúp cậu cài dây an toàn, “nhưng đã nghe bốn cuộc điện thoại rồi”.
Phương Nhạc Cảnh ngập ngừng, “Đều là bác gái sao?”
“Không phải đâu”, Nghiêm Khải cười, “Đi thôi, về nhà”.
Phương Nhạc Cảnh gật đầu, “Ừ”.
“Đừng sợ”, Nghiêm Khải hôn lên trán cậu, “Anh sẽ luôn ở bên em”.
Chiếc xe chạy đi giữa bóng tối ra đường chính, rất nhanh đã hòa vào giữa một mảnh đèn xe.
Biệt thự Nghiêm gia, bà Moli đã dùng tốc độ ánh sáng thoa kem, đổi kiểu tóc, trang điểm lại, ném vòng cổ hột xoàn đeo lúc tối qua một bên, đổi thanh một chuỗi vòng trân châu phỉ thúy.
Nghiêm lão gia ngồi một bên ngậm tẩu thuốc, khuôn mặt có vẻ tỉnh táo, kỳ thực trong lòng vô cùng chờ mong!
“Ông xem, tôi ngồi như vầy được chưa?”, bà Moli thướt tha nghiêng người ngồi trêи ghế.
Nghiêm lão gia lấy tẩu thuốc xuống, lắc đầu, “Bà trông y như nữ đặc vụ diễn hồi trẻ ấy”.
“Vậy thể này thì sao?”, bà lại đổi một vẻ mặt khác.
“Được đấy”, Nghiêm lão gia gật đầu, “Vừa ưu nhã vừa hòa ái”.
Bà Moli có vẻ khá hài lòng với hai từ này, tiếp tục giữ tư thế ngồi.
Đồng hồ trêи tường kêu tích tắc, nửa tiếng sau vẫn chưa thấy Nghiêm Khải về, bà không nhịn được bắt đầu hỏi, “Ông nói A Khải nhà mình thích tuýp đàn không thế nào?”.
“Đàn ông làm gì có lắm dạng thế”, Nghiêm lão gia vốn tưởng tượng hơi thiếu thốn, không thể hình dung ra.
“Tôi cảm thấy hình mẫu như Phương Nhạc Cảnh cũng không tệ”, bà Moli suy nghĩ một vòng cũng chỉ tìm được một người thích hợp, xem xem, vừa ngoan ngoãn vừa lễ phép.
Sau đó tiếng chuông cửa vang lên.
Bà Moli cấp tốc đứng dậy, muốn ra cửa sổ ngó một chút.
Nghiêm lão gia chậm rì rì nhắc nhở, “Hình tượng”.
Bà Moli quả quyết ngồi lại, bày tư thế mẹ chồng cao quý.
Nghiêm Khải mở cửa xe cho Phương Nhạc Cảnh, “Chuẩn bị xong chưa?”
Phương Nhạc Cảnh cười gật đầu, “Không vấn đề gì”.
Nghiêm Khải niết chóp mũi cậu, hai người tay trong tay đẩy cửa.
Trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, bà Moli cầm remote "lơ đãng" quay đầu, định nhìn dáng dấp con dâu ra sau, ai ngờ chỉ nhìn một cái đã sợ ngây người!
Nghiêm lão gia miệng ngậm tẩu thuốc cũng không kịp phản ứng.
Nghiêm Khải đóng cửa.
“Con chào bác trai, bác gái”, Phương Nhạc Cảnh nhu thuận chào hỏi.
…
…
…
Cả thế giời nhất thời yên tĩnh, Nghiêm Khải khoác vai cậu, hai người cùng đi tới giữa phòng khách.
“Hai đứa có thật là…”, Nghiêm lão gia tâm tình phức tạp.
“Thật đúng thật là cậu?”, Bà Moli bỏ remote đứng lên.
Phương Nhạc Cảnh khẩn trương, không phải muốn động thủ đâu nhỉ.
“Gạt ta vui lắm đúng không?”, bà Moli rất tức giận.
“Mẹ, xin lỗi”, Nghiêm Khải nói, “Con định đợi Nhạc Nhạc có chút thành tích mới dẫn em ấy về”.
“Là quyết định của con ạ, con cũng muốn lo chuyện công việc xong xuôi trước. Con xin lỗi, bác gái”, Phương Nhạc Cảnh nói.
Bà ngồi yên trêи ghế salon không chịu nhìn hai người.
Nghiêm lão gia thầm nháy mắt với hai đứa con.
Nghiêm Khải thầm véo nhẹ eo Phương Nhạc Cảnh.
“Bác gái”, Phương Nhạc Cảnh ngồi xổm trước mặt bà, “Người đừng giận nữa mà”.
“Đúng vậy đấy, mẹ”, Nghiêm Khải cũng ngồi xuống bên cạnh, “Nhạc Nhạc đã lo lắng cả đường rồi, mẹ cũng đừng dọa em ấy nữa, con vất vả lắm mới lừa được người đến tay mà”.
“Tiền đồ đâu!”, bà Moli trừng mắt liếc con.
“Vậy là tốt rồi”, Nghiêm lão gia chậm rì rì ngậm tẩu thuốc, “Mới nãy còn khen con nhà người ta, bây giờ mang về sao lại ghét bỏ thế”.
“Khen?”, Nghiêm Khải nghe vậy liền bất ngờ, “Hai người lúc nãy khen Nhạc Nhạc?”
Bà Moli lãnh diễm "hừ".
“Mẹ xem, con biết ngay chúng ta có cái nhìn giống nhau mà”, Nghiêm Khải khoác vai bà, “Nhạc Nhạc ngoan ngoãn, hiểu chuyện như vậy, mẹ nhất định sẽ thích”.
“Đi đi”, bà ghét bỏ đẩy anh ra, vỗ vào chỗ trống bên cạnh, “Ngồi đây”.
Phương Nhạc Cảnh đứng lên ngồi cạnh bà.
“Trong bếp có đồ ăn khuya, đi hâm lại một chút, Tiểu Mai xin nghỉ về nhà rồi”, Bà Moli sai con trai.bg-ssp-{height:px}
“Con á?”, Nghiêm Khải hỏi, “Nhỡ nổ phòng bếp thì làm sao?”
“Ông cũng đi giúp đi”, bà chỉ huy chồng, mày liễu giương lên thế mà lại rất hung hãn.
Hai cha con không thể làm gì khác là ngoan ngoãn đứng lên.
Trong phòng khách chỉ còn hai người, Phương Nhạc Cảnh có hơi khẩn trương.
“Hai đứa ở chung từ bao giờ?”, bà Moli bắt đầu tra xét, lại nghĩ phải tạo cảm giác hòa ái, vì vậy lại hỏi, “Uống nước?”
“Dạ, bác cứ để con tự nhiên”, Phương Nhạc Cảnh rốt chén nước đặt lên bàn, “Bọn con … một năm trước”.
“Lại có thể lâu như vậy”, bà nghiến răng nghiến lợi.
Phương Nhạc Cảnh: …
“Lần trước gặp ở phi trường sao con không nói?”, bà lại hỏi.
“Con chưa chuẩn bị sẵn sàng, cũng không nghĩ hôm đó lại gặp được bác”, Phương Nhạc Cảnh thành thật trả lời.
“Mẹ ơi, lò nướng là cái nào?”, Nghiêm Khải xuất hiện ở cửa.
“Hâm có bát cháo thì cần gì lò nướng!”, bà Moli hoàn toàn không trúng kế.
Nghiêm Khải nở nụ cười tiêu chuẩn, “Hay mẹ vào làm đi?”
Bà Moli lãnh diễm: “Phắn ngay trong giây cho ta”.
Nghiêm Khải bất đắc dĩ.
Phương Nhạc Cảnh len lén làm một cái thủ thể "OK" cho anh xem.
Nghiêm Khải không thể làm gì khác là quay lại vào bếp.
“Ban nãy nói tới đâu rồi nhỉ”, bà Moli tiếp tục hỏi.
“Tới thời gian ở bên nhau ạ”, Phương Nhạc Cảnh trả lời.
Bà vỗ vỗ lưng cậu, “Không cần khẩn trương, ta biết chắc chắn là nó dụ dỗ con”.
Phương Nhạc Cảnh: …
“Vậy là được rồi”, Nghiêm Khải vô trách nhiệm cầm chén bỏ vào lò vi sóng xong, xoay người muốn ra ngoài.
“Quay lại”, Nghiêm lão gia tóm con trai.
“Còn cần làm gì nữa ạ?”, Nghiêm Khải cắn răng, cả người chỉ trực lao ra phòng khách.
“Mẹ con đang tâm sự với thằng bé, con vội cái gì”, Nghiêm lão gia chỉ chỉ cái ghế, “Ngồi xuống đi, ta có lời muốn hỏi”.
Nghiêm Khải lo lắng to cả đầu, ba ơi ba cũng đừng tham gia náo nhiệt được không?
“Gần đây Đông Hoàn một mực nâng nó, mục đích là gì?”, Nghiêm lão gia hỏi.
“Thực ra không phải hoàn toàn từ tư tâm, nếu được, con càng mon gem ấy là người bình thường”. Nghiêm Khải nói, “Nếu Nhạc Nhạc không xứng đáng với điều này, dù con có giúp đỡ thì thời gian dài ba và công ty cũng sẽ khó mà không nhận ra”.
Nghiêm lão gia im lặng chấp nhận.
“Con nâng em ấy, vì em ấy là nghệ sĩ trọng điểm của Đông Hoàn. Hơn nữa, ba người gồm cả Thẩm Hàm, Đoàn Trạch đều có tài nguyên như nhau, không hề thiên vị ai cả”.
Nghiêm lão gia lắc đầu, “Đáng lẽ con không nên yêu nghệ sĩ”.
“Con yêu em ấy”, Nghiêm Khải cười, “Cũng sẽ bảo vệ em ấy thật tốt”.
“Bảo vệ một người không đơn giản như con nghĩ đâu”.
“Cũng không quá khó khan”, Nghiêm Khải nhìn về phía phòng khách, “Hơn nữa Nhạc Nhạc vừa thông minh vừa mạnh mẽ, sau này có thể cùng con đối mặt với mọi chuyện”.
“Tạm thời giữ bí mật là đúng, có những chuyện cần phải suy nghĩ cho kỹ”, Nghiêm lão gia vỗ vai anh, “Vội vàng quá cũng không tốt”.
“Con biết”, Nghiêm Khải gật đầu, “Cảm ơn ba”.
Trong lò vi sóng truyền đến tiếng nổ nặng nề, sau đó một luồng khói đen đậm bay ra…
Mấy phút sau, bà Moli đứng trong bếp khϊế͙p͙ sợ ngây người, chỉ hâm một chén cháo mà cũng làm nổ được lò vi sóng?
“Tôi không làm gì nhá”, lão gia tử nhanh chóng giũ bỏ trách nhiệm.
“Được rồi, là lỗi của con”, Nghiêm Khải nhận lỗi.
Phương Nhạc Cảnh bật cười, “Để con dọn cho, tiện thể nấu cháo mới luôn”.
“Không cần, để A Khải gọi đồ ăn ngoài”, bà Moli tiếp tục lôi kéo cậu, “Chúng ta nói chuyện tiếp”.
Nghiêm lão gia vểnh râu mép, nhìn qua không khí cũng không tồi lắm.
Nghiêm Khải cười lắc đầu, lấy điện thoại gọi đồ ăn khuya.
“Ngày xưa ta còn đi diễn đã làm gì có internet, đều dùng báo giấy thôi”, bà Moli cầm iPad cảm khái, “Dù là nhận giải cũng phải đến ngày thứ hai mới có bản thảo, không giống bây giờ, chỉ cần mở mạng là có hết”.
Nhớ tới bài post "cuộc sống an tĩnh của bạn gái cũ", Phương Nhạc Cảnh nhất thời tái mặt, cầu mong bà đừng nhìn thấy.
Nhưng trêи đời vẫn tồn tại một thứ gọi là "cẩu huyết".
Bà Moli vừa mở diễn đàn, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là bài post này.
Phương Nhạc Cảnh dùng mắt quét tới quét lui, lòng bàn tay rịn mồ hôi.
“Cô người mẫu từ đâu ra đây”, đúng như Thẩm Hàm dự đoán, thân là nữ tinh lăn lộn giới giải trí nhiều năm, tuy rằng phương thức khách nhau nhưng bản chất không giống mười cũng phải đến tám chín, bà vừa nhìn tiêu đề đã biết ngay đây là bài viết lăng xê.
“Con thực sự không nhận ra cô ấy”, Phương Nhạc Cảnh bất đắc dĩ, “Đến lúc đi tới đây mới nhìn thấy”.
“Con dĩ nhiên không nhận ra, bằng không cô ta cũng không chờ bây giờ mới lộ diện”. Bà tìm qua chút tin tức về Giang Tịch Nhan, lãnh nhãn bất tiết – tổng cộng hơn người bài viết thì phải có bài ké nhiệt độ, trong các phương thức lăng xê đây là loại có trình độ thấp nhất.
“Bên giới cũng không có ai tin, xem ra con mắt của võng hữu cũng không phải để trưng”, Phương Nhạc Cảnh nói, “Chắc chỉ vài ngày sẽ hết thôi, không cần quá quan tâm”.
Chú thích:
· Lãnh nhãn bất tiết: không có cảm xúc
· Võng hữu: cộng đồng mạng, giang cư mận.
“Không quan tâm?!” bà mở to mắt nhìn cậu.
Phương Nhạc Cảnh không hiểu lắm, vậy phải xử lí sao? Nếu cậu thanh minh chẳng phải càng đúng ý đối phương hay sao?
“Người ta đã trèo lên đầu con rồi!”, bà nói, “Lần này nói là bạn gái cũ, chưa biết chừng lần sau còn lôi cả chuyện nạo thai”.
Phương Nhạc Cảnh chấn động.
“Cái giới này, chỉ có kẻ yếu mới tùy tiện để người ta bắt nạt thôi”, bà Moli cầm di động, “Để ta dạy cho con biết chuyện như vậy phải giải quyết thế nào nhé”.
Quả nhiên là đệ nhất hồng tinh, thực sự là khí phách!
Chú thích:
· Hồng tinh: ngôi sao nổi tiếng.
Phương Nhạc Cảnh gật đầu, ánh mắt sùng bái.
Chỉ một tiếng sau, một bài post cũ từ tám tram năm trước bị đào ra, nhanh chóng gắn tag Hot — <>
“Phụt”, Thẩm Hàm đang ngồi xuống sữa trêи giường thiếu chút nữa thì phun.
“Gì thế?”, Dương Hy đang lau tóc cho người yêu.
“Anh xem”, Thẩm Hàm đưa iPad tới, “Có phải Nghiêm tổng làm không?"
“Chắc không phải đâu, hôm nay hai người họ về ra mắt, đâu có tâm tư quản chuyện này”, Dương Hy lắc đầu.
“Nhưng rõ ràng là có người cố ý”, Thẩm Hàm mở link xem cụ thể. Chỉ thấy trước đây bài post này cũng không quá nổi bật, chủ post cũng viết khá qua loa, chỉ tùy ý điểm tên một vài người mẫu, bên dưới cũng chỉ có hơn mười comment, cơ bản là mấy người thích YD vào quan tâm.
Đương nhiên, đây là tình huống trước kia. Trêи thực tế, khi bài viết này một lần nữa đứng đầu thì đã bay vọt về chất lượng.
Người tìm ra bài viết này là một nick thâm niên, bày tỏ ban đầu đã quên mất cô người mẫu hạng mười tám này từ lâu, có điều cô nàng lại kéo chân Phương Nhạc Cảnh lăng xê, lại nghe tới mấy tin đồn trong giới, chỉ tùy tiện tìm mấy bài cũ, ý đồ thả chân tướng vào giờ hoàng đạo, mong mọi người cổ vũ.
Giang Tịch Nhan trước đây trêи diễn đàn không phải nhân vật gì lớn, nhưng cố tình đêm nay lại có liên hệ với Phương Nhạc Cảnh, độ chú ý như ngồi tên lửa mà bay. Vừa thấy bài post này, võng hữu đồng loạt chấn động, không nghĩ ngợi đã click vào, còn thêm fan Phương Nhạc Cảnh và thủy quân của bà Moli, số comment nhanh chóng càn quét mà tăng lên.
Nếu là người nổi tiếng hơn, phong cách viết bài sẽ chuyên nghiệp và hấp dẫn hơn nhiều, có điều không thể đánh đồng với chủ post trước kia được. Giang Tịch Nhan hồi mới vào nghề xuất thân từ người mẫu đã không ngừng có tin đồn "bồi ngủ". Tên phú hào này cũng sớm có tiếng xấu, chỉ cần có quan hệ với hắn tương lai đều trở thành hạng một hạng hai hết, dù là chuyện quá khứ cũng không xóa được lịch sử đen tối. Dù vậy vẫn có không ít nghệ sĩ muốn trao thân, có người muốn vào hào môn, có người lại thừa dịp tư sắc mà kiếm tiền, cũng có người lại muốn một đêm thành danh — dù sao cạnh tranh trong giới này quá khắc nghiệt, ai cũng không đoán được tương lai của chính mình.
Cùng lúc, bài post liên quan tới Phương Nhạc Cảnh nhanh chóng chìm xuống, một mặt là võng hữu đã tìm được chuyện thú vị hơn, mặt khác người viết bài này cũng quá nghiệp dư, ngay cả chuyện năm thứ hai Phương Nhạc Cảnh mới chuyển trường đến cũng không biết đã bắt đầu bịa chuyện về cậu và Giang Tịch Nhạn. Kết quả bị fan ném gạch đá đến máu chó đầy đầu, chỉ thiếu bị chỉ mặt gọi cặn bã.
Mà bài post phú thương và người mẫu trẻ bên kia hiển nhiên chuyên nghiệp hơn nhiều, không chỉ phân tích hợp lí còn có dẫn chứng đầy đủ, lập luận thuyết phục, gần như lột trần quá khứ của Giang Tịch Nhan những năm gần đây, khiến người đọc tặc lưỡi không thôi.
“Muốn không bị ức hϊế͙p͙ thì không thể nhún nhường”, Bà Moli nói, “Có những chuyện không cần phải đích thân ra tay, con hiểu ý ta không?”
“Hiểu”, Phương Nhạc Cảnh gật đầu.
“Đối phương sẽ chủ động xin lỗi làm sáng tỏ trước thôi, không cần lo lắng”, Bà đặt chén nước xuống bàn, sau đó xoay người trừng mắt nhìn con trai, “Nhạc Nhạc đã xuất đạo lâu như vậy mà một chút kinh nghiệm xử lý cũng không có?”
Nghiêm Khải im lặng, bởi vì con đều giúp em ấy xử lí hết rồi.
“Sau này có chuyện gì cứ gọi cho ta”, bà vỗ vỗ tay cậu, lãnh diễm nói, “Trong giới này đều thành tinh cả, phải cho họ thấy con không dễ bắt nạt thì người ta mới không dám động tới mình”.
“Dạ”, Phương Nhạc Cảnh ngoài trừ sùng bái đều là sùng bái, quả thật không biết nói gì.
“Uống cháo thôi”, Nghiêm Khải bưng hai cái bát tới, “Cháo tuyết lê tổ yến”.
“Đã bốn giờ rồi”, bà đứng dậy lên lầu. “Hai đứa ăn đi”.
Nhìn bóng bà khuất sau cầu thanh, Phương Nhạc Cảnh thở phào nhẹ nhõm.
Nghiêm Khải múc một miếng cháo kề bên miệng cậu, “Ăn không?”
“Không ăn”, Phương Nhạc Cảnh cự tuyệt.
Nghiêm Khải đặt chén xuống bàn, nhào tới ôm người vào lòng, “Thế hôn một cái”.
“Đừng nghịch”, Phương Nhạc Cảnh né tránh.
Nghiêm Khải nâng cằm cậu, mạnh mẽ hôn lên.
“Khụ khụ!”, bà Moli đứng trêи bậc cầu thang ho khan.
Phương Nhạc Cảnh giật mình, phản xạ có điều kiện đẩy người ra.
Nghiêm Khải bất ngờ không kịp chuẩn bị, chật vậy chống tay ngã trêи thảm.
Bà Moli dùng ánh mắt khen ngợi nhìn con dâu, bình tĩnh xuống lầu, cầm điện thoại di động để trêи salon, mạn bất kinh tâm nói, “Đừng nghịch quá muộn, mai còn phải đi làm”.
Tai Phương Nhạc Cảnh nóng hổi, “Dạ”.
Bà quay người rời đi, thuận tiện đạp một cái lên tay con trai.
Nghiêm tổng hút một hơi khí lạnh.
Đúng là con nuôi mà …
- Hết chương -