Lâu Phiền Vương sải bước tiến vào rèm trướng của Doanh Trinh, vung tay lên, hai hồ nữ liền khom lưng lui bước ra ngoài.
Sau khi vào trướng, ánh mắt của Lâu Phiền Vương quét qua khắp người Doanh Trinh, đặc biệt dừng lại rất lâu trước cái bụng tròn lẳn phập phồng của Doanh Trinh, Doanh Trinh vì nguyên do ngồi xổm, lớp da bụng gấp lại mềm mại lăn tăn, kết quả làm cho nếp gấp da bụng càng trở nên đặc biệt.
- Công chúa điện hạ, nàng tìm Bản vương có chuyện gì?
Lâu Phiền Vương vân vê chòm râu, ánh mắt không che dấu được vẻ dục vọng, nếu không phải là Công Thúc Thuyết nhiều lần dặn dò, với tính cách của Lâu Phiền Vương trước đây, vị Công chúa mơn mởn trước mặt hắn không biết sẽ bị hắn chà đạp bao nhiều lần rồi.
- Đại vương định giam lỏng bản cung sao?
Doanh Trinh cũng không vì ánh mắt dâm dục của Lâu Phiền Vương mà e lệ, thậm chí còn cố tình phình bụng lên, dùng những ngón tay ngọc ngà nhẹ nhàng mơn trớn trên đôi má trắng như tuyết càng tăng thêm vẻ quyến rũ, khóe miệng hơi nhếch lên lộ chút vẻ mơ màng, Lâu Phiền Vương thoáng chút thất thần.
Lắc mạnh đầu, Lâu Phiền Vương mới hồi phục lại tinh thần, nói:
- Là như thế nào?
Doanh Trinh nén thở dài, vô cùng rầu rĩ nói:
- Đại vương, ngài thật sự nhẫn tâm sao?
Tim Lâu Phiền Vương bỗng đập thình thịch, trong lòng lại dâng lên ý thương tiếc, trong nháy mắt, hắn thậm chí hận không thể đem tim mình ra tặng cho nữ nhân sầu bi vô hạn trước mắt, tuy nhiên Lâu Phiền Vương dù sao cũng là một người có địa vị, hắn rất nhanh thoát ra được vẻ thất thần, bất giác lui nửa bước.
Khóe miệng Doanh Trinh nhếch lên lộ nụ cười thản nhiên, khi nàng mới chỉ có sáu tuổi, Tần Thủy Hoàng là một phương sĩ Từ Phúc nổi tiếng nhất thời đó đã từng gặp mặt nàng, Từ Phúc nói nàng có vẻ đẹp trời sinh, sau này lớn lên tất thành nguồn gốc tai họa hại nước hại dân, kết quả lời nói này làm Thủy Hoàng đế tức giận, đày Từ Phúc ra nước ngoài,, mãi mãi không được trở về Trung Nguyên.
Người đời không biết được chân tướng, còn cho rằng Từ Phúc vì Tần Thủy Hoàng đi tìm thuốc tiên.
Cái gọi là vẻ đẹp trời sinh, nói cách khác Doanh Trinh vốn không phải muốn như vậy, chỉ cần giơ tay nhấc chân thì cũng đã lộ ra vẻ phong tình, vô cùng quyến rũ, chỉ cần vô tình liếc mắt, một động tác đều khiến cho đàn ông hồn siêu phách lạc, khó kìm nổi lòng mình, như vừa rồi nàng mới vừa lộ ánh mắt ai oán đã khiến cho Lâu Phiền Vương trong lòng dấy lên sự thương tiếc.
Lâu Phiền Vương cắn nhẹ đầu lưỡi mới làm cho tinh thần tỉnh lại, trong lòng than thầm, nói:
- Công chúa điện hạ, nếu đồng ý việc hôn sự của bản vương, bản vương sẽ thả nàng về.
Doanh Trinh khẽ thở dài một tiếng, sâu kín nói:
- Đại vương chẳng lẽ không thấy sao? Bản cung sở dĩ một mình ra khỏi thành đến Lâu Phiền đại doanh, chính làm muốn xem thử Đại vương có thật là anh hùng, có đáng để bản cung gửi gắm hay không, nhưng biểu hiện của Đại vương khiến Bản cung rất thất vọng, nếu Đại vương quả thật là anh hùng sao lại uy hiếp một nữ nhân như bản cung?
Lâu Phiền Vương lại chợt thất thần suýt thốt ra một câu " Bản vương sẽ thả ngươi"
Nhưng vào đúng lúc này, lão thái giám Công Thúc Thuyết bỗng xông vào, vội vàng nói:
- Đại vương!
Lâu Phiền Vương choàng tỉnh, ngạc nhiên quay đầu lại nhìn Công Thúc Thuyết nói:
- Quân sư, sao ngươi cũng đến đây?
Công Doanh Trinh ghé sát vào tai Lâu Phiền Vương nói khẽ:
- Đại vương, công chúa điện hạ có vẻ đẹp thiên phú, chỉ cần giơ tay đều có thể là mánh khóe, ngài một mình ở cùng nàng rất dễ bị cô ấy mê hoặc đánh mất tâm trí, cho nên trước khi cô ấy chưa kết hôn, tốt nhất ngài không nên ở một mình với cô ấy.
Lầu Phiền Vương thầm công nhận, vừa rồi chỉ ở cùng nàng chốc lát, mấy lần tâm trạng hắn đã rối loạn rồi.
Đối với sự xuất hiện bất ngờ của Công Thúc Thuyết, trong lòng Doanh Trinh thầm oán hận, nếu người này không phải là người Trung Nguyên, lúc ở đại trướng của Lâu Phiền Vương hắn đã cho nàng thoát thân, vừa rồi khi nhìn thấy Lâu Phiền Vương sắp đồng ý thì cái tên kia lại ở đâu xông vào, chẳng lẽ đây quả thật là ý trời? Lẽ nào nàng phải lấy kẻ ngang tàng bạo ngược này?
Tuy nhiên, Doanh Trinh đương nhiên sẽ không cam tâm rơi vào tay giặc.
Để phục hưng lại đế quốc Đại Tần, nếu quả thật phải đem thân gả cho tên vua bạo ngược kia, nàng cũng cũng đành phải đàng hoàng mà xuất giá, mà không thể bị giam lỏng thế này, bị người ta cưỡng ép lấy chồng, nói trắng ra, Doanh Trinh là người đàn bà rất mưu mô, đồng thời cũng là người đàn bà khống chế dục vọng rất mạnh, nàng tuyệt không cho phép hôn sự của mình tuột ra khỏi lòng bàn tay.
Lập tức Doanh Trinh lấy chiếc trâm từ trên tóc xuống, dùng đầu nhọn sắc dí vào chính mình.
Gáy.
Nói cho cùng, Doanh Trinh cuối cùng cũng chỉ là một tiểu nương hai mươi tuổi đầu, lấy sự lợi hại hù dọa người khác, lấy thủ đoạn mỹ nhân cũng không mê hoặc được người khác, vậy chỉ có thể học nữ nhân tầm thường lấy cái chết để uy hiếp, nếu Lâu Phiền Vương vẫn không động lòng, nói không chừng chỉ có thể kết thúc cuộc đời mình rồi, đối với cái chết, Doanh Trinh cũng không hề sợ hãi.
- Công chúa điện hạ, nàng làm gì vậy?
Công Thúc Thuyết vội hỏi:
- Mau buông cây trâm xuống.
Lâu Phiền Vương cũng hơi biến sắc nói:
- Đúng, đúng đúng, mau bỏ cây trâm xuống, đây không phải là chuyện đùa.
Doanh Trinh thản nhiên cười nói:
- Chỉ cần các ngươi thả bản cung về, bản cung sẽ bỏ cây trâm xuống.
Đây chắc chắn là điều không thể.
Lâu Phiền Vương lập tức từ chối nói:
- Trừ phi nàng và Bản vương thành thân.
Doanh Trinh thản nhiên nói:
- Bản cung vẫn giữ nguyên ý đó, chỉ cần ngài bui binh giải vây, kí hiệp ước liên minh với người Tần, bản cung lập tức lấy ngài, tuyệt đối không nuốt lời.
Lâu Phiền Vương lắc đầu nói:
- Bản vương không tin.
- Vậy ngài hãy chuẩn bị nhận cơn thịnh nộ của người Tần đi.
Bàn tay mềm mại của Doanh Trinh thoáng vung lên, cây trâm sắc nhọn đã đâm vào da gáy, một dòng máu tươi từ chiếc gáy trắng ngần như tuyết tuôn ra, Doanh Trinh lại nói: Người tần tuy chỉ có năm nghìn tráng đinh, nhưng cũng dùng hết sức lực, chí ít cung có thể giết được hai vạn Lâu Phiền tráng đinh, bộ lạc Lâu Phiền ngươi tổn thất hai vạn tráng đinh, thì đừng nói Hà Sáo, chỉ e ngay cả Thủy Thảo của Bắc Giả cũng không giữ được!
- Dừng tay.
Công Thúc Thuyết vội la lên:
- Công chúa điện hạ mau dừng tay!
Lâu Phiền Vương trong lúc nguy cấp liền nảy ra ý, bỗng trừng mắt dậm chân quát:
- Ra ngoài, ai cho ngưoi vào?
Doanh Trinh quay đầu lại theo bản năng, Lâu Phiền Vương rút đoản kiếm ra đúng lúc Doanh Trinh quay cổ lại, chỉ nghe thấy một tiếng vang nhỏ, kim trâm trong tay Doanh Trinh bị đoản kiếm của Lâu Phiền Vương đánh văng, không đợi Doanh Trinh kịp phản ứng, Lâu Phiền Vương đã bổ nhào về phía trước, vồ Doanh Trinh ngã trên chiếc đệm lông dê.
- Muốn chết? Không có chuyện đó đâu, cũng phải đợi Bản vương cho ngươi chết, bây giờ Bản vương cho ngươi chết!
Lâu Phiền Vương như con mãnh thú, tay trái nắm chặt hai tay Doanh Trinh, tay phải luồn vào sâu trong áo của Doanh Trinh.
Lâu Phiền Vương vốn cho rằng Doanh Trinh sẽ gào thét sau đó dùng sức giãy dụa.
Kết quả lại hoàn toàn không phải như vậy, Doanh Trinh không la hét cũng không giãy dụa mà rất bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Lâu Phiền Vương, động tác của Lâu Phiền Vương lập tức rơi vào thế bị kiềm hãm, từ sâu trong đáy mắt của Doanh Trinh, hắn cảm nhận rõ được sự căm hờn, đúng vậy, đó là ánh mắt căm giận.
- Hãy đến đây.
Doanh Trinh lạnh lùng thầm chí còn chủ động khoe chiếc đùi trắng ngần.
Phản ứng của Doanh Trinh hiển nhiên là ngoài dự đoán của Lâu Phiền Vương, Lâu Phiền Vương cũng chưa bao giờ gặp người đàn bà như vậy, trực giác mách bảo hắn, người đàn bà trước mặt này rất nguy hiểm, trong phút chốc, ngọn lửa dục vọng của Lâu Phiền Vương bị một gáo nước lạnh tạt vào, bao nhiêu ham muốn tắt lịm.
Thấy Lâu Phiền Vương thật sự đã hạ hỏa dục, Doanh Trinh mới rụt rè nói:
- Lâu Phiền Vương, bản cung cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu bây giờ người thả bản cung về, lui binh giải vây và kí hiệp ước liên minh với người Tần, bản cung nhất định sẽ lấy ngươi, cả đời này kiếp này sẽ tận tâm tận lực phù tá ngươi thống nhất Đại Mạc, nhập chủ Trung Nguyên.
Ngừng một lát, giọng Doanh Trinh đột nhiên chuyển sang lạnh lùng nói:
- Nếu như ngươi không thả bản cung trở về, qua đêm nay Mông Cức tướng quân sẽ biết bản cung đã gặp nạn, như vậy sáng mai người Tần của nội thành Cửu Nguyên sẽ xuất thành và quyết một phen sống mái với Lâu Phiền, ta tin rằng sau trận chiến người Lâu Phiền cũng biến mất từ Hà Sáo rồi.
- Nhưng bây giờ nàng vẫn chưa chết.
Lâu Phiền Vương lãnh đạm nói.
Doanh Trinh thản nhiên cười nói:
- Nếu thật sự bản cung muốn chết, ngươi ngăn cản được sao?
Dứt lời, Doanh Trinh làm động tác như ảo thuật từ trong ống tay áo lấy ra một viên Tịch hoàn, nói với Lâu Phiền Vương:
- Biết bên trong viên Tịch hoàn này là cái gì không?
Ngừng một lát, Doanh Trinh thản nhiên nói:
- Thiên hạ kịch độc.... Đoạn Trường Tán! Nuốt nó vào, trong khoảnh khắc thì sẽ bị thất khiếu lưu huyết mà chết!
Dứt lời, Doanh Trinh liền bỏ Tịch hoàn vào miệng ngậm.
- Đừng đừng đừng.
Lâu Phiền Vương thấy thế kinh hãi, vội la lên:
- Đừng nuốt!
Công Thúc Thuyết cũng nói:
- Công chúa điện hạ, có gì từ từ nói, ngươi đừng coi thường mạng sống của mình.
- Bản cung cũng không muốn coi thường mạng sống của mình.
Doanh Trinh vì miệng ngậm Tịch hoàn nên nói không rõ tiếng:
- Chỉ cần các người thả bản cung, thì tất cả đều dễ nói, nếu như bằng không, thì hãy đợi đón nhận cơn thịnh nộ của người Tần.
Lâu Phiền Vương, Công Thúc Thuyết không nói gì, chuyện này quả thật là có chút độc ác.
...........
Bách Lý Hiền, Bách Lý Y Thủy và Do Uyên vẻ mặt buồn bã từ trong hành dinh đi ra
Bách Lý Y Thủy vừa đi vừa oán giận nói:
- Công chúa tỷ tỷ cũng quá sơ suất, tại sao tỷ ấy có thể vào một mình Hồ doanh chứ?
Sắc mặt Bách Lý Hiền lại có chút nặng nề, Bách Lý Y Thủy chỉ lo lắng cho an nguy của Công chúa nhưng Bách Lý Hiền lại nghĩ đến vấn đề sâu xa hơn, Bách Lý Hiền và Doanh Trinh công chúa có tiếp xúc vài lần, biết Công chúa điện hạ trong có vẻ yếu đuối, kỳ thực lại là một cô gái có chủ kiến, cho nên lần này Công chúa đi Hồ Doanh chỉ e là không đơn giản như vậy.
Bách Lý Hiền không thể không lo lắng, nếu chẳng may Doanh Trinh công chúa có ý định chủ động mượn người Hồ phục hưng Đại Tần, như vậy người Tần của Cửu Nguyên có thể liên minh với người Lâu Phiền, người Bạch Dương, người Lâm Hồ, lúc đó Hạng Trang lại mang quân Sở tiến vào Cửu Nguyên thì có khả năng người Tần và người Hồ sẽ hợp lại tấn công!
- Thiên Phóng huynh, đã lâu không gặp.
Mông Cức vừa dứt lời, từ bên ngoài thư phòng vang lên một giọng trong trẻo, cửa thư phòng đóng chặt lập tức bị đẩy ra, bóng hai nam một nữ nhanh nhẹn bước vào.
- Tử Lương huynh?
Nhìn rõ người phía sau, Mông Cức hết sức vui mừng.
Hai nam một nữ đi vào chính là Bách Lý Hiền, Bách Lý Y Thủy và Do Uyên nhân lúc tối trời vào thành.
Toàn bộ thành Cửu Nguyên tuy đã bị người Hồ bao vây tứ phía, tuy nhiên người Hồ phòng thủ cũng không nghiêm ngặt, ba người thừa dịp tối trời dễ dàng vượt qua nơi người Hồ đóng doanh trại, vào thành cũng rất thuận lợi. Vì Bách Lý Hiền thường đến Cửu Nguyên, lại rất tâm đầu ý hợp với Mông Cức, cho nên rất nhiều tướng sĩ quân Tần đều nhận ra Bách Lý Hiền, để trực tiếp đi vào.
Vì Bách Lý Hiền và Mông Cức là bạn tâm giao cho nên ngay cả cận vệ của Mông Cức cũng không có ngăn trở, dẫn huynh muội Bách Lý cùng Do Uyên tiến thẳng vào hành dinh của tướng quân.
Mông Cức lập tức tiến lên, lần lượt thi lễ với ba người, mời ba người ngồi vào bàn.
Bách Lý Hiền thản nhiên ngồi vào bàn, hỏi Mông Cức:
- Thiên Phóng huynh, người Hồ ngoài thành là như thế nào?
Mông Cức buồn bã hừ một tiếng, lộ vẻ sát khí:
- Bộ lạc Lâu Phiền ỷ thế phe cánh lớn, cuối cùng cũng không kiềm chế được, muốn cùng liên minh với bộ lạc Bạch Dương, bộ lạc Lâm Hồ ra tay với người Tần chúng ta.
- Đám người Hồ này thật là.
Do Uyên căm hận nói:
- Thật sự không biết sống chết!
Mông Cức khoát tay, hướng về phía Bách Lý Hiền nói:
- Tử Lương huynh, huynh mới quay về tháng trước, sao giờ lại đến đây rồi?
Bách Lý Hiền thoáng trầm ngâm nói:
- Thiên Phóng huynh, huynh có biết thế cục thiên hạ đã xảy ra thay đổi long trời lở đất không?
Mông Cức nói:
- Hãy nói tường tận hơn đi.
Bách Lý Hiền nói:
- Mấy tháng trước, Hạng Vũ bại trận tại Cai Hạ, mười vạn quân tinh nhuệ tan thành tro bụi, đại cục Hán Sở tranh hùng vốn đã định, Hán Vương Lưu Bang chinh phục cả thiên hạ thế đã thành công, nhưng vào lúc này, Hạng Trang lại đảm nhận nhiệm vụ lúc đang lâm nguy, dẫn theo mấy ngàn tàn binh ngàn dặm liên tục chiến đấu trên các chiến trường, tất cả mọi người khó có thể tin lại đánh bại được Lưu Bang lớn mạnh như thế!
Mông Cức im lặng, Hán Sở tranh hùng, dường như cũng không có ảnh hưởng quá lớn tới người Tần.
Bởi vì cho dù là họ Hạng thắng hay là Lưu Bang đắc thế, hai phái cũng không thể tiếp nhận con cháu Doanh thị lên làm chủ, lại càng không thể khôi phục pháp luật cùng với hệ thống canh chiến nước Tần.
Mà gia tộc Mông thị là bảo vệ gia tộc Doanh thị mà tồn tại, há có thể bội phản được chứ?
Người Tần đã quen với luật pháp và hệ thống canh chiến nước Tần, e là rất khó thích ứng với đường lối của Vương Mão.
Đương nhiên, người Tần trong con mắt của Mông Cức là bách tính Quan Trung mà chỉ là thế tộc Tần Quốc của Quan Trung
Bách Lý Hiền đương nhiên biết trong lòng Mông Cức đang nghĩ gì, liền hắng giọng, nói:
Thiên Phóng huynh, huynh có biết không, hơn nửa tháng trước, Hạng Trang thượng tướng quân Đại Sở vừa mới bái tế Lăng Thủy Hoàng không? Và chiêu cáo thiên hạ, tôn xưng Thủy Hoàng đế là là bậc tôn vương cao nhất từ khi khai thiên lập địa tới nay, đối với pháp luật đại Tần và hệ thống canh chiến cũng có chút sùng bái không?
- Ồ, lại có chuyện như vậy sao?
Mông Cức hơi biến sắc.
Hạng Trang là em trai của Hạng Vũ, lại là cháu ruột của Hạng Yến, không ngờ là hắn lại đi bái tế Thủy Hoàng lăng?
Còn nữa, không ngờ Hạng Trang lại tôn Thủy Hoàng đế là bậc quân vương vĩ đại nhất từ trước tới nay? Còn sùng bái pháp luật đại Tần và hệ thống canh chiến? Đây quả thật là chuyện ngoài dự tính của Mông Cức, lẽ ra, là con cháu của họ Hạng, Hạng Trang nên hận Tần Thủy Hoàng tới tận xương mới đúng, giống như Hạng Vũ vậy, đốt hoàng cung, đào hoàng lăng mới là phản ứng của người bình thường.
Bách Lý Hiền nói:
- Không giấu Thiên Phóng huynh, Úy Liêu thái úy bây giờ cũng dưới trướng của Hạng Trang, đảm nhiệm chức quân sư!
- Úy Liêu thái úy cũng dưới trướng của Hạng Trang?
Mông Cức nghe càng giật mình hoảng hốt, chợt nghĩ tới điều gì, trầm giọng nói:
- Tử Lương huynh, cho nên huynh cũng đi theo dưới trướng Hạng Trang đúng không?
Bách Lý Hiền nghiêm nghị nói:
- Đúng vậy, tiểu đệ quả thật là đã đầu nhập dưới trướng Hạng Trang rồi.
- Tử Lương huynh, tại sao?
Mông Cức nghe vậy đầu tiên là giận dữ, lập tức lộ vẻ chua xót nói:
- Không ngờ ngay cả một người cơ trí như huynh cũng cảm thấy đại Tần không còn hy vọng phục hưng nữa sao?
Bách Lý Hiền nói:
- Không phải tiểu đệ tự coi nhẹ mình, thiên hạ ngày nay, quần hùng nổi dậy, hào kiệt xuất hiện tầng tầng lớp lớp, chỉ dựa vào lực lượng của người Tần chúng ta, quả thật là không thể phục hưng được Đại Tần.
Mông Cức lãnh đạm nói:
- Cho nên, ngươi liền đầu nhập dưới trướng Hạng Trang?
Ngưng một lát, Mông Cức lại nói:
- Nếu phải chọn người và việc, tại sao ngươi không chọn Lưu Bang hoặc Hàn Tín?
Bách Lý Hiền thở dài:
- Hạng Trang binh ít tướng thiếu, không nói tới Lưu Bang, Hàn Tín, mà Anh Bố, Ngô Miêu, Trương Nhĩ cũng còn lâu mới sánh kịp, nhưng trong lúc các chư hầu trong thiên hạ chỉ có Hạng Trang là có con mắt nhìn xa trông rộng, chỉ có hắn mới thấy được tính ưu việt của luật pháp đại Tần, chỉ có hắn mới hiểu được tinh túy của hệ thống canh chiến.
Mông Cức im lặng, một lúc lâu sau mới nói:
- Cho nên, ngươi đã quên bản thân mình là người Tần
Bách Lý Y Thủy chớp chớp rèm mi thanh tú, mất hứng nói:
- Mông đại ca, huynh không được nói đại ca ta như vậy.
Bách Lý Hiền giơ tay ngăn tiểu muội, nói với Mông Cức:
- Thiên Phóng huynh, tiểu đệ chưa bao giờ quên mình là người Tần, sở dĩ quyết định đi theo Hạng Trang, cũng không phải là phản bội, mà là vì khôi phục lại vinh quang cho người Tần!
Bách Lý Hiền không khác gì Mông Cức, đều cho rằng Quan Trung thế tộc mới là người Tần chân chính chứ không phải là bách tính.
Nói trắng ra, thường dân của thời đại đó tuy cũng không phải là dân đen, nhưng trên lĩnh vực chính trị cũng không có một chút tiếng nói gì, một sự thật cơ bản nhất đó là, thường dân không có quyền được đi học chỉ có con em những thế gia hào tộc mới được đi học, sau khi học xong mới có cơ hội tiến lên, bước chân vào chốn quan trường.
Chính vì nguyên nhân này bách tích Quan Trung mới nhiệt tình ủng hộ bảo vệ hệ thống canh chiến như vậy.
Bởi vì hệ thống canh chiến được đảm bảo mới cho thường dân một con đường để tiến lên, họ chỉ cần nộp nhiều thuế lương hoặc có nhiều chiến công thì sẽ có cơ hội đạt được tước vị, chỉ cần có tước vị, họ lập tức cởi bỏ được thân phận thường dân biến thành quý tộc, tuy không có mấy thế hệ tích lũy không thành được thế tộc nhưng ít nhất cũng có cơ hội thay đội được vận mệnh của cuộc đời mình.
Điều này cũng làm cho quân Tần chiến đấu dũng cảm, có thể coi là nguyên nhân chủ yếu để lấy sức mạnh càn quét Quan Đông lục quốc!
- Lời nói này quả là có chút ý tứ.
Mông Cức cười lạnh nói:
- Huynh làm như vậy chẳng lẽ là vì nghĩ cho người Tần sao?
Bách Lý Hiền cũng không vì Mông Cức châm chọc khiêu khích mà tức giận, chỉ chân thành hỏi Mông Cức:
- Thiên Phóng huynh, vậy huynh cảm thấy chỉ cần dựa vào sức mạnh của người Tần, vẫn có thể phục hưng được Đại Tần sao?
Mông Cức im lặng, bây giờ thế lực của người Tần sớm đã tan rã, tuyệt đại bộ phận người Tần đã bị Hạng Vuũ, Lưu Bang lần lượt tiêu diệt, một bộ phận người Tần hàng phục Lưu Bang, một bộ phận nhỏ người Tần còn lại thì ẩn nơi sơn dã, tuy vẫn mưu đồ phục hưng Đại Tần nhưng cũng chỉ là thế cô lực mỏng, về cơ bản không có khả năng thành công.
Bách Lý Hiền lại nói:
- Nếu chỉ dựa vào sức mạnh của người Tần cũng không đủ để phục hưng Đại Tần, vậy tại sao chúng ta không thể lui một bước tiến hai bước, thông qua việc hợp tác với người khác, thay đổi phương thức phục hưng Đại Tần?
- Thay đổi phương thức phục hưng Đại Tần?
Mông Cức mỉm cười nói:
- Thay đổi địa vị, biến Đại Tần thành Đại Sở sao?
Bách Lý Hiền gật gật đầu, hết sức thành khẩn nói:
- Thiên Phóng huynh, theo đệ nghĩ tên hiệu của quốc gia là Đại Tần hay Đại Sở đều không quan trọng, Hoàng đế là họ Doanh hay họ Hạng cũng không quan trọng, đối với người Tần mà nói, điều quan trọng nhất chính là pháp độ, hay là còn gọi là hệ thống canh chiến, hai điều này mới là điều quan trọng chúng ta cần theo đuổi tới cùng!
- Tử Lương huynh, xin thứ lỗi ta không tán đồng.
Mông Cức lạnh lùng lắc đầu.
Dứt lời, Mông Cức lại rút bội kiếm ra, bước nhanh về phía Bách Lý Hiền.
Bách Lý Y Thủy và Do Uyên cùng giật mình kinh hãi, vội vã đứng dậy chắn trước mặt Bách Lý Hiền, Bách Lý Hiền đẩy hai người ra, hắn biết Mông Cức chắc chắn sẽ không giết hắn, hơn nữa Mông Cức nếu như quả thật muốn giết hắn, chỉ cần dựa vào hai người là Bách Lý Y Thủy và Do Uyên chắc chắn không thể ngăn cản được, đây là hành dinh tướng quân của Mông Cức!
Quả nhiên, Mông Cức không giết Bách Lý Hiền, mà là chặt đôi chiếc chiếu cỏ phía dưới Bách Lý Hiền, sau khi chặt chiếu ra làm đôi lặng lẽ đi về chỗ của mình.
Bách Lý Hiền nghẹn ngào nói:
- Thiên Phóng huynh, huynh muốn tuyệt giao với tiểu đệ?
Mông Cức không thèm đếm xỉa đến Bách Lý Hiền, đưa tay cầm cuốn sách binh thư để trên bàn lên xem, kỳ thực trong lòng hắn lúc này rất rối loạn, còn đầu óc nào mà xem được?
Bách Lý Hiền thấy Mông Cức không đếm xỉa tới mình, đành thở dài thườn thượt, dẫn Bách Lý Y Thủy và Do Uyên đi.
Đối với Mông Cức, Bách Lý Hiền rất hiểu hắn, Mông Cức cương nghị, có chủ kiến, quyết đoán, một khi đã quyết định, tuyệt đối không dễ dàng thay đổi, hôm nay Mông Cức đã cắt chiếu, điều đó muốn nói với Bách Lý Hiền rằng mối giao tình đã cắt đứt, nếu hắn gặp lại, hai người chỉ là những người xa lạ.
Nghĩ đến đây, Bách Lý Hiền không ngăn được vẻ buồn bã.
Trong đời người, nếu không có tri âm thật cô đơn biết bao?
Bách Lý Y Thủy theo Bách Lý Hiền ra khỏi hành dinh tướng quân, hỏi:
- Đại ca, chúng ta đi như vậy sao?
- Không đi thì nên làm thế nào?
Bách Lý Hiền thở dài nói:
- Mông đại ca và đại ca đã tuyệt giao rồi.
Đôi mắt đẹp của Bách Lý Y Thủy chợt sáng lên nói:
- Đại ca, hay là chúng ta đi thăm Công chúa điện hạ đi, Tiểu muội cũng hơi nhớ Công chúa tỷ tỷ.
Công chúa điện hạ?
Bách Y Lý Thủy vô tình nói ra, Bách Lý Hiền nghe xong khẽ động lòng. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Mông thị là bộ tộc Mãn Mông Trung Lương, từ Mông Vụ, Mông Vũ, Mông Điềm, Mông Nghị đến Mông Cức, đều lấy việc phòng vệ đế quốc Đại Tần, bảo vệ con cháu Doanh thị làm nhiệm vụ cuả mình, sở dĩ Mông Cức muốn tuyệt giao với mình, đa phần là vì mình quyết định từ bỏ tư tưởng của Doanh thị kích động tới điểm yếu phòng hộ của hắn, cho nên mới cương quyết tuyệt giao vơi mình.
Như vậy, việc này có thể thông qua Công chúa điện hạ hay không?
Nếu có thể thuyết phục công chúa Doanh Trinh lấy Hạng Trang, như vậy tương lai Công chúa Đại Tần sẽ trở thành Hoàng hậu của Đại Sở, Đại Tần và Đại Sở sẽ là người một nhà, tuy hai mà một, Mông Cức muốn bảo vệ Công chúa Doanh Trinh, thì cũng nhất định phải giữ được Đại Sở, nói cho cùng, dòng huyết mạch chính của Doanh thị bây giờ chỉ còn lại có một mình Công chúa Doanh Trinh.
Bách Lý Hiền thậm chí còn nghĩ tới viễn cảnh xa hơn, nếu Hạng Trang có được thiên hạ, nhất định sẽ đăng cơ làm Hoàng đế, nếu tương lai công chúa Doanh Trinh sinh hạ Hoàng tử, hơn nữa lại có thế Tộc người Tần ủng hộ, vị Hoàng tử mang dòng máu Doanh thị này có cơ hội trở thành Hoàng đế đời thứ hai của Đại Sở hay không? Nếu quả thực như vậy, Mông Cức càng không có lý do để phản đối!