Muôn người đang háo hức chờ đợi kỳ thi quốc gia, tìm ra nhân tài đích thực. Chính xác năm ngày kỳ thi bắt đầu, nhưng đã được thay đổi lại, đến nửa tháng sau mới long trọng thi thố, sở dĩ một lần nữa trì hoãn, cũng bởi vì Khuất Bất Tài 'Ô Mục Nhai' ở Lương Quốc, Hoài Nam Quốc, Tề Quốc, Triệu Quốc và Lâm Giang Quốc phát động tuyên truyền, làm cho số lượng học trò bần hàn khắp nơi ùn ùn kéo đến Giang Đông.
Tới ngày thi, lại có hơn một vạn học trò đến dự thi, vô cùng sôi nổi, có thể nói từ xưa tới nay chưa từng có.
Tạm thời ngồi trên một chiếc bàn, Hạng Tha, Hạng Đà, Bách Lý Hiền, Hoàn Sở, Quý Bố, các văn võ đại thần cùng Hạng Trang coi thi.
Trông thấy các trò thay nhau tiến vào trường thi, Thượng Đại Phu Võ Thiệp vuốt vuốt râu, có chút phấn khích nói rằng:
- Đại Vương, trước kia Khổng Tử có ba nghìn đệ tử, chọn ra bảy mươi hai hiền tài. Hôm nay, Đại Sở thi cử sôi nổi hơn xưa, có trên một vạn học trò, như thế có nên chọn ra ba bốn trăm hiền tài không?
Nếu thực sự có thể chọn ra ba bốn trăm hiền tài, như vậy lần quốc thảo này cũng đã thành công mĩ mãn. Tiếp đến, vừa mới đây các sĩ tộc Giang Đông đều trốn thếu ruộng đất, nhưng chuyện này cũng không đáng lo ngại.
Hạng Trang có chút tâm tư, nói:
- Chỉ hy vọng được như thế.
Bách Lý Hiền hiểu rõ tâm tư của Hạng Trang, lập tức tiến lên cúi đầu xuống ghé vào tai Hạng Trang thấp giọng nói:
- Đại Vương yên tâm, tất cả các khu vực thi, phần lớn được phân ra chữ " Thiên " " Giáp " " Nhất ". Kỳ thi lần này số lượng sĩ tử rẩt đông đảo, cho nên Bách Lý Hiền chia thành ba khu vực thi " Thiên " " Địa " Nhân ". mỗi khu vực thi chia thành mười hai tiểu khu, sau đó đánh số thứ tự.
Tại kỳ xá Thanh Phong ngoài trường thi.
Từ khi trường thi mở ra, lần lượt các thí sinh từ các quân huyện, thậm chí ngay cả ở các nước Trung Nguyên cũng tới dự thi. Những thí sinh này đa phần xuất thân túng thiếu, không đủ tiền thuê nhà trọ trong thành, chỉ có thể ở lại học xá trong trường thi, nói là học xá, nhưng thực ra cũng chỉ là một gian nhà tranh đơn sơ, tạm thời che mưa che nắng mà thôi.
Những thí sinh này phần lớn xuất thân bần hàn, nhưng đi xa nhà chí ít cũng mang theo chút lộ phí. Phải biết rằng Trung Hoa từ xưa tới nay có truyền thống dù giàu hay nghèo, ở nhà nhai trấu nuốt cơm như thế nào đều được, nhưng khi ra ngoài, ở quê cũng giúp đỡ chút ít. Hơn nữa các sỹ tử đi dự thi đều từ xa tới, chi phí cũng không phải là ít.
Nhưng mà, những sỹ tử này không phải tất cả đều là sỹ tử bần hàn, cũng có không ít đệ tử gia cảnh giàu sang quyền thế vung tiền như rác.
Vì thế, bốn phía trường thi nhanh chóng xuất hiện hàng loạt tửu rượu, trà lâu, kỳ xá, nhạc quá thậm chí có cả kỹ viện. Hơn nữa, tất cả buôn bán rất thịnh vượng.
Tuy nhiên ngày hôm nay, kỳ thi chính thức bắt đầu, số lượng lớn sỹ tử ùn ùn kéo vào trường thi. Lập tức, kỳ xá doanh thu giảm đi nhiều, chỉ có vài vị khách, hơn nữa cũng không đánh cờ, mà chỉ ngồi uống trà suông mà thôi.
Ven đường, bên cửa sổ kỳ xá phía trước có hai cô nương đang độ tuổi thanh xuân, dáng vẻ duyên dáng, thu hút ánh mắt của mấy kỳ khách. Thật là đáng tiếc, hai cô gái trẻ đều đội trúc lạp, lớp vải mỏng buông xuống che khuất dung mạo hai nàng, cho nên không cách nào trông thấy dung mạo của hai nàng. Lại càng muốn biết được nhan sắc hai nàng ra sao?
Hai người, Hứa Phụ cùng tiểu muội là Tiểu Thanh tới Giang Đông bằng lòng với 'Kiếp Hồng Loan'.
Là một người xem bói có tiếng. Tất nhiên Hứa Phụ hiểu rõ mệnh Hồng Loan có ý nghĩa gì, nhưng thường các thầy cũng không dám tùy tiện hóa giải kiếp nạn của mình, cùng lắm cũng chỉ dám gieo quẻ xem hung cát mà thôi. Hứa Phụ là đệ tử kế tục Hoàng Thạch Công, trình độ uyên thâm, hung hiểm càng hiểu rất rõ. Nàng há lại dám làm trái thiên mệnh sao?
Nâng chén trà, ngửi hương thơm thoang thoảng, Hứa Phụ trong lòng lộ ra chút lo lắng.
Trên đường tới Giang Đông, Hứa Phụ có gieo một quẻ nhân duyên cho chính mình, kết quả quẻ hỗn độn không rõ ràng, quẻ này của nàng ngay cả những thầy bói có tiếng cũng không sao giải thích được. Trong lòng bắt đầu hiện ra cảm giác mơ hồ, phần lớn "Kiếp Hồng Loan" của nàng ứng với sao đế vương hoặc tinh tướng trên mình, rốt cục thế nào nàng cũng không sao hiểu được.
Tiểu Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy các sỹ tử ùn ùn kéo vào trường thi, trong lòng không khỏi khen ngợi, nói:
- Công tử, Giang Đông nhiêu sỹ tử như vậy sao? Ít cũng có vài nghìn người đấy chứ?
- Mấy nghìn người thôi sao? E rằng phải có trên vạn người đấy.
Hứa Phụ rốt cục thay đổi suy nghĩ, nhẹ giọng nói rằng:
- Sở Vương viết chiếu mở kỳ thi, bao gồm tám khoa, đây cũng là một cách khác để công sỹ có tước vị, hành động này hoàn toàn phá lệ cũ. Trước kia các tướng sĩ cầm binh đao ra chiến trường, tuy nhiên ai đó lập công mới được phong tước vị mà thôi. Quan trọng cũng không phải tước vị của bản thân, mà lúc này bản thân các sỹ tử cũng có thể có chức tước, cũng là tạo cơ hội cho họ khi xuất ngũ về quê làm quan. Những sỹ tử nghèo há lại không động tâm sao?
- Cũng phải.
Tiểu Thanh trong lòng đồng tình nói:
- Những sỹ tử này thực sự muốn làm quan, nhất định cũng không phải Cá Chép vượt Long Môn, chỉ cần có chút thành quả là trở thành người có chức có quyền hay sao? Nếu như tiểu nữ là nam nhi, cũng muốn đi thử vận may.
Hứa Phụ tủm tỉm cười, nàng không để ý đến các sỹ tử bên ngoài cửa sổ nữa, bắt đầu một ngụm trà. Bây giờ trà Nghệ Xa không được tinh tế bằng sau này, thực sự mới bắt đầu được lưu hành. Bấy giờ, cũng chỉ dùng nước ngâm lá trà ngồi uống trò chuyện giải khát mà thôi.
Hứa Phụ ngồi yên lặng không nói gì. Ở quán đối diện, hai người quân Hán đang chăm chú nhìn nàng.
Hai người quân hán này không giống những tên lính bình thường. Chính là quân úy Phá Quân bên cạnh Cao Sơ cùng với hắn là Thanh bì. Thanh Bì vốn là thuộc hạ của Qua Thắng, tuy nhiên nửa tháng trước đã chuyển qua bên Phá Quân.
Ba ngày trước, Phá Quân phụng mệnh Cao Sơ hộ tống tám trăm sĩ tử đến Ngô Trung Tự dự thi, đưa đến cổng sau thì quay trở về nhà vui vẻ cùng vợ bé triền miên mấy ngày liền. Ngày hôm nay, dẫn tám trăm sỹ tử vào trường thi, chuẩn bị quay về, không ngờ tại quán rượu, tên tiểu tử Tiểu Thanh lại nói với hắn gặp một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành!
Tên tiểu tử Phá Quân nghe thấy vậy trong có chút hiếu kỳ, liền muốn đến tận mắt xem sao.
Nghe nói Tiểu Thanh trông thấy một đại mỹ nhân quốc sắc thiên hương. Nhất thời Phá Quân hứng thú muốn tới xem. Dù cho tên tiểu tử này đã cưới hai mỹ nhân về nhà làm vợ, nhưng bản tính chăng hoa của hắn vẫn không có chút thay đổi. Lúc ngoài thành, sợ Cao Sơ quân pháp nghiêm ngặt, hắn không dám làm bậy; đến khi trở về Ngô Trung, hắn tựu như ngựa hoang đứt dây cương.
Tuy nhiên, vừa nhìn theo hướng Tiểu Thanh chỉ, Phá Quân vô cùng thất vọng:
- Tiểu Thanh, tên tiểu tử nhà ngươi dám lừa ta sao? Hai tiểu nương kia đều che kín mặt, ngươi lại có thể trông thấy các nàng xinh đẹp, duyên dáng sao?
Tiểu Thanh thấp giọng nói:
- Tướng Quân, hôm nay liệu có quay về phiên ấp hay không?
Phá Quân mắng:
- Quay về cái con khỉ!
- Ở lại hai ngày đã chết sao? Hừ!
Tại trường thi, chữ thiên giáp nhất đều kiểm tra nghiêm nghặt.
Tên tiểu giám thị hai lần trong quá trình kiểm tra đều phát hiện bên trong có sỹ tử còn đang ngủ say. Còn tưởng rằng sỹ tử đêm qua phấn khởi không ngủ được, hôm nay mệt quá còn ngái ngủ, không nhịn được liền đi tới gõ mạnh xuống bàn, nhẹ giọng nhắc nhở:
- Này này, đừng ngủ, khẩn trương làm bài thi, thời gian đã trôi qua nửa canh giờ rồi.
Nhưng sỹ tử vẫn nằm im, vung tay phải lên lắc lắc, uể oải nói:
- Không sao, không sao.
Tên tiểu giám thị gượng cười lắc đầu, sĩ tử này từ chối như vậy, hắn cũng chẳng làm gì hơn được. Hơn nữa, hắn cũng không phải phụ thân hay huynh trưởng. Làm sao dạy bảo được hắn chứ? Lập tức xoay người đi ra chỗ khác.
Ba canh giờ nhanh chóng trôi qua, khi tiểu giám thị lại quay lại kiểm tra, phát hiện sỹ tử kia vẫn còn đang ngủ say. Đến khi sắp thu bài thi, sỹ tử kia rốt cục cũng thức dậy, uể oải, bắt đầu làm bài thi. Tuy nhiên, mới trả lời được hai khắc, tiếng chuông vang lên, thời gian đã hết, tất cả sỹ tử nộp bài.
Tiểu giám thị có ý tốt, cố ý thu chậm lại, cho sỹ tử thêm khoảng nửa khắc sau khi chuông kêu. Tuy nhiên tiếc nuối nhất vẫn là sỹ tử bán bánh cuốn ở phía trên, phát hiện bài thi chỉ viết lác đác mấy trăm từ nhưng lại viết ở mặt trái bài thi, nội dung lại không đúng chủ đề.
Tất Thư lấy lại thanh Bích Huyết Kiếm gia truyền từ trong tay quan giám thị, giơ thanh kiếm lên rồi rắt vào thắt lưng. Sau đó nghênh ngang ra khỏi phòng thi, phía sau ở cách trường thi không xa nhìn lại, không cần quay đầu lại, dường như Tất Thư có thể cảm giác được hai con mắt đang nhìn hắn. Bỗng chốc, Tất Thư khóe miệng mỉm cười, lẽ nào lúc này để mấy vị kia thất vọng rồi đi sao?
Tất Thư uể oải đi ra cổng chính trường thi, băng qua đường hướng về phía cổng chính.
Tất Thư uống rượu giỏi, đánh cờ cũng rất giỏi. Thật đáng tiếc. Sau khi cùng Khoái Triệt đánh vài ván cờ, tới giờ vẫn chưa gặp đối thủ nào xứng tầm. Tuy nhiên, hắn ngày nào cũng tới kỳ xá ngồi, biết đâu ngày nào đó gặp được kỳ thủ tương xứng? Như vậy thật là điều thú vị nhất trên đời.
Vừa đi tới gần cổng chính, một bóng người từ phía sau Tất Thư vượt lên, đồng thời dùng tay đẩy đẩy, dường như muốn hất Tất Thư sang một bên. Sự việc xảy ra rất nhanh, người kia đặt bàn tay to lớn lên bả vai Tất Thư. Nhưng rốt cục không đẩy được Tất Thư ra, trái lại người kia 'ối' một tiếng bắn ra một bên.
Tất Thư lắc đầu, cầm Bích Huyết Kiếm ung dung đi qua cửa lớn kỳ xá.
- Quân súc vật nhà ngươi, thằng cha mày Đứng lại! Đứng lại! Cha mày đứng lại!
Vừa nói chính là Thanh Bì, sau khi trở thành thân quân của Qua Thắng. Lẽ nào chịu thiệt thòi như vậy sao? Lúc đó định ra tay, lại bị Phá Quân giữ tay phải lại không cho rút kiếm.
Phá Quân lắc đầu, trầm giọng nói: truyện được lấy tại TruyenFull.vn
- Thanh Bì, không nên dính vào việc này, tên tiểu tử này đích thực là một cao thủ, tiểu tử nhà ngươi nhất định không phải đối thủ của hắn, tùy tiện động thủ chỉ tự làm xấu mặt mà thôi.
Thanh Bì buông thanh kiếm ra, căm phẫn nói:
- Tướng Quân, cứ bỏ qua như vậy sao?
- Bỏ qua? đâu có thể dễ dàng như vậy.
Phá Quân lắc đầu, ghằn giọng nói:
- Đừng quên chúng ta là quân Sở, quân Sở thì sao chịu thiệt thòi sao? Sao hả?! Đi, đi thăm dò tên tiểu tử như nào rồi sẽ giải quyết sau!
Hứa Phụ cuối cùng cũng đi rồi, Lưu Bang rốt cuộc cũng là không dám ngăn cản.
Trương Lương biết Lưu Bang đang lo lắng điều gì, lập tức ngỏ lời khuyên nhủ:
- Đại vương, sư muội vừa rồi cũng đã nói, sao đế vương của người vẫn rực rỡ tỏa sáng như thường, điều này cho thấy thế cục thiên hạ vẫn đang nằm trong tay của Đại Hán ta, lần này sao Văn Khúc xuất hiện ở Đông Nam, cũng chưa hẳn đã ứng nghiệm ở Giang Đông, hơn nửa cho dù có ứng nghiệm ở Giang Đông, hiền tài cũng chưa chắc sẽ ra làm quan ở nước Sở, ngài cũng không cần phải lo lắng quá.
Lưu Bang im lặng gật đầu, thần sắc lại lộ rõ vẻ tiếc nuối và không nỡ mà khó lòng dùng lời diễn tả.
Nói thực ra, thân là một nhà binh, Trương Lương vốn không tin lời quỷ thần nói, càng không tin vào khí chất của đế vương, theo cách nhìn của y, vương khí tinh tượng mà nhà âm dương nói chẳng qua chỉ là một loại tâm lý ám chỉ một cách đơn giản mà thôi. Thí dụ như Hứa Phụ, muội ấy nói sao đế vương của Lưu Bang tỏa sáng rực rỡ, Lưu Bang sẽ càng tin rằng mình chính là có số làm Vua, chỉ thế thôi.
tinh tượng: từ độ sáng, vị trí của sao chiếu mệnh mà suy đoán số mệnh.
Trương Lương càng cho rằng, Lưu Bang có thật là có số trời làm Vua hay không, không phải là do hiện tượng của sao đế vương quyết định, mà là do sự nổ lực của đám thần tử như Trương Lương, Trần Bình, Tiêu Hà, Chu Bột, Lã Trạch và cả mấy trăm ngàn tướng sĩ Đại Hán quyết định, giả sử không có đám thần tử đắc lực như bọn họ, giả sử không có mấy trăm ngàn tướng sĩ, Lưu Bang có thể chỉ dựa vào hiện tượng thiên văn mà đăng cơ làm vua nước Hán được ư? Quả thật là tức cười.
Tuy nhiên, nếu Lưu Bang bằng lòng tin tưởng Hứa Phụ, Trương Lương cũng chẳng biết làm sao, y cũng không thể trực tiếp nói thẳng với Lưu Bang là: Đại Vương, lời nói là Hứa Phụ là giả dối đấy, muội ấy nói người là mệnh trời làm Vua, đó cũng là giả đấy, đây chẳng phải là sẽ đắc tội với Lưu Bang sao? Với tài trí thông minh của Trương Lương, đương nhiên sẽ không nói ra những lời lẽ ngu xuẩn như vậy.
Nhưng mà, đối với suy nghĩ của Hứa Phụ, Trương Lương cũng có thể mơ hồ đoán được.
Không cần nghi ngờ gì, Hứa Phụ là một cô gái thật sự có bản lĩnh, trong thời thế loạn lạc này, cô ta có thể dựa vào những gì đã học của mình, gầy dựng được danh tiếng lớn như vậy, cái nhờ vào không chỉ là thân phận nử đệ tử của Hoàng Thạch Công, trên thực tế, Hứa Phụ đều rất có khả năng trên các lĩnh vực Chu dịch, bát quái, tướng thuật. Nhưng thứ này thì lại không hư ảo như hiện tượng thiên văn, hơn nữa đích thực là có tồn tại.
Lý do mà Hứa Phụ phải đi xa, phần lớn là do lúc suy diễn Chu dịch, bát quái có cảm ứng gì đó.
Tuy nhiên, lý do thật sự mà Hứa Phụ muốn rời đi, e rằng cũng vì Lưu Bang, từ sau khoản thời gian dài trú ngụ luyện binh ở Lũng Tây, Lưu Bang không những cai rượu còn phải tránh xa nữ sắc, thân thể ngày càng trông cường tráng hơn, gần đây thì dần dần có chút ngựa quen đường cũ rồi, không chỉ cưỡm được hai nữ nô tì nhan sắc từ Tây Khương, còn mới nạp thêm một phòng phu nhân, đối với Hứa Phụ cũng dần dần nảy sinh tà niệm.
Có lẽ, Lưu Bang cảm thấy mình ngày một già đi rồi, nếu như không nhân bây giờ cưới Hứa Phụ, thế thì báu vật tuyệt thế này chỉ có thể để lại cho gã đàn ông khác hưởng mà thôi, dục vọng chiếm đoạt của Lưu Bang không phải nghi ngờ gì vô cùng mạnh mẽ, thời khắc quan trọng, ông ta ngay cả con cái thậm chí tính mạng của cha già cũng có thể nở lòng từ bỏ, một báu vật tuyệt thế như Hứa Phụ vậy ông ta lại há có thể chịu dứt bỏ chứ?
Chẳng qua, băn khoăn đến việc Hứa Phụ là một nhà âm dương, có thể đêm quan sát thiên văn, lại có thể nhận biết vận khí đế vương, cho nên Lưu Bang từ đầu đến cuối cũng không dám lỗ mãng. Nhưng nổi băn khoăn này cũng có giới hạn, hơn nữa theo sự tăng lên của tuổi tác, sự nhẫn nại của Lưu Bang tất nhiên cũng sẽ dần dần tiêu biến, Hứa Phụ có lẽ cũng cảm nhận được nguy cơ đến gần, cho nên chỉ đành đi trước cho xong.
Trên quan đạo thông từ Lũng Tây đến Hàm Dương, hai người cưỡi ngựa đang phóng như bay tới trước.
Trên lưng ngựa lại là hai bóng dáng thướt tha, một người cưỡi ngựa áo trắng hơn tuyết, một người thì sim áo đen như mực, hai dáng người yêu kiều lại theo nhịp nhấp nhô của yên ngựa mà nhẹ nhàng lay động, tựa như cây liễu trong gió, đẹp không sao tả xiết, chỉ có điều trên khuôn mặt xinh đẹp của hai cô gái đều được che lấp bởi một tấm khăn lụa mỏng manh, che khuất đi gương mặt thật sự.
Hai cô gái này không phải ai khác, chính là chuyên gia âm dương Hứa Phụ, người vừa từ biệt Lưu Bang và Trương Lương, cùng với Tiểu Thanh cô tì nữ của cô.
Đúng y như Trương Lương đã dự đoán, Hứa Phụ thật sự đã ý thức được mối nguy hiểm mà bản thân sắp phải đối mặt, nhưng mà, nguyên nhân cuối cùng thúc đẩy cô ấy rời khỏi Hàm Dương lại là do mấy hôm trước, quẻ sâm mà cô nổi hứng bói đó, quẻ đó hiển thị rằng, sao Hồng Loan của Hứa Phụ cô không ngờ đã di chuyển rồi, cũng có nghĩa là, Hứa Phụ cô sắp phải gả cho người ta rồi.
Hơn nữa, chủ mệnh của Hứa Phụ cô chính là ứng nghiệm ở Đông Nam, ứng ở Giang Đông!
Lúc đi ngang qua một ngã rẻ, Hứa Phụ đột nhiên ghìm đầu ngựa lại quẹo qua con đường thông đến Hán Trung, Tiểu Thanh ngẩn người, chợt khẩn trương phóng ngựa đuổi theo Hứa Phụ, hỏi nàng:
- Công tử, đây là con đường đi đế Hán Trung mà.
- Biết.
Hứa Phụ gật gật đầu, đáp nói:
- Chúng ta đi Hán Trung.
Tiểu Thanh nghe vậy lại sửng sốt, hỏi:
- Chúng ta không trở về Hàm Dương sao?
- Không về nữa.
Hứa Phụ lắc đầu, lại nói:
- Chúng ta đi thẳng từ Quan Trung đến Lâm Giang, sau đó đi theo con sông xuống Giang Đông, thì không về Hàm Dương nữa.
Trước khi rời khỏi Lũng Tây Hứa Phụ có bói một quẻ, phân tích theo quẻ tượng, chỉ e rằng Hán Vương sẽ không dễ dàng gì mà tha cho nàng, nếu như không ngoài dự tính, hiện giờ Hán Vương chỉ sợ đã phái người đến Hàm Dương chặn đường nàng rồi.
Trên thực tế, lão già Lưu Bang đích thật đã hối hận rồi, Hứa Phụ chân trước vừa bước đi khỏi, ông ta liền phái một đội quân cưỡi ngựa phóng nhanh đến Hàm Dương, lệnh cho Tiêu Hà bất chấp mọi giá, bất luận thế nào cũng phải giữ Hứa Phụ lại, biết làm sao được Hứa Phụ là một chuyên gia âm dương biết xem quẻ, tấm lòng khổ tâm của lão già Lưu Bang lại đã định sẵn là sẽ uổng phí công sức rồi.
Khúc A, sân sau quán rượu.
Hạng Trang, Bách Lý Hiền đang nghỉ ngơi trong sương phòng.
Ban ngày nói chuyện say sưa hết cả buổi trời với gã Tất Thư là truyền nhân Quỷ Cốc Tử như lời Khuất Bất Tài đã nói, rượu trắng cũng uống không ít, nhưng lần lúc này uống xong vài chén canh tỉnh rượu, đầu của Hạng Trang đã tỉnh táo nhiều rồi, lập tức hỏi Bách Lý Hiền nói:
- Tử Lương, ngươi cảm thấy tên Tất Thư này thế nào? Có thật sự có thực lực học vấn hay không, hay là cũng chỉ là hạng người hay bốc phét?
Bách Lý Hiền phe phẩy quạt lông, nói:
- Nhìn không chính xác mà, nhưng từ cuộc tiếp xúc ban sáng mà xem, ít nhất tên Tất Thư này cũng rất có tầm nhìn đấy, biết được Đại Vương thực hiện kỳ thi toàn quốc, là vì muốn làm suy yếu sức ảnh hưởng của thế tộc Giang Đông, còn điều nữa là, những gì mà gã Tất Thư này học được cực kỳ hỗn tạp, binh, pháp, nông, mực, nho, học thuyết âm dương của các nhà tất cả đều thông thạo hết có thể hạ bút thành văn, nhưng đích thật cũng giống truyền nhân của Quỷ Cốc Tử.
Hạng Trang nói:
- Ý của Tử Lương nói là, Tất Thư này là một người tài ư?
Bách Lý Hiền cười nói:
- Đại vương, gã Tất Thư này chắc hẳn là một nhân tài, chỉ có điều, có lợi hại như truyền nhân mấy đời trước của Quỷ cốc không thì rất khó nói.
Nói xong một lúc, Bách Lý Hiền lại nói: xem tại
- Mấy đời truyền nhân trước của Quỷ cốc, Tô Tần đã từng làm tể tướng sáu nước, Trương nghi hai lần vào Tần làm tể tướng, Tôn Tẫn, Bàng Quyên càng là binh gia tuyệt thế đương thời, tất cả đều không phải người tầm thường đâu.
Hạng Trang nghe vậy lập tức sắc mặt biến đổi, Tô Tân, Trương Nghi, Tôn Tẫn, Bàng Nguyên, đây đều là những nhân vật lớn tiếng tăm lẫy lừng trong thời kỳ chiến quốc Tần Thu, trong bốn người đó tùy tiện chọn ra một người, chỉ e rằng ngay cả Trương Lương, Trần Bình, Tiêu Hà, Hàn Tín cũng sẽ chịu không nổi, nếu như tên Tất Thư này trâu bằng một nửa truyền nhân mấy đời của Quỷ Cốc, thế thì nguy rồi.
Tức thì Hạng Trang do dự nói:
- Tử Lương, hay là nêu rõ thân phận mà nói chuyện với anh ta?
Bách Lý Hiền lắc lắc đầu, nói:
- Đại vương, điều này thì lại không cần thiết đâu, nếu như thần đoán không nhầm, gã Tất Thư này e rằng đã sớm đoán được thân phận của Đại vương người, chẳng qua trước mặt Đại Vương gã ta không để lộ ý muốn quy thuận nước Sở, có thể thấy rằng trong lòng gã cũng chưa xác định được chủ ý, nếu như Đại Vương ra mặt thu nạp, nếu việc thành thì cũng thôi, nhưng nếu không thành thì sẽ không thể cứu vãn được nữa.
- Cũng phải.
Hạng Trang gật gật đầu, tự cho rằng đích thật là vậy mà nói:
- Cái tên Tất Thư này chẳng phải nói muốn học hỏi học hỏi kỳ thi toàn quốc của nước Đại Sở chúng ta sao, cũng có nghĩa là, thời gian gần đây y sẽ vẫn ở lại Giang Đông, muốn chiêu nạp y cũng không cần nóng vội nhất thời, thế thì chúng ta tạm thời im lặng mà xem tình hình biến ðổi ði.
Hán Trung, sông Đan, một con thuyền nhỏ đang đi xuôi dòng nước.
Màn đêm dày đặc, Hứa Phụ đang đứng trên mũi thuyền ngắm nhìn biển sao trời, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lung rớt rớt xuống từ trên trời, nhuộm lên thân thể kiều diễm xinh xắn của nàng cứ như là nàng tiên trên cung trăng, chỗ cừ nhô thì nhô, chỗ cần đứng thì đứng,chỗ cần nhỏ thì nhỏ, chỗ cần to thì tuyệt đối là đủ to, thân hình bốc lửa đó, diễm lệ, mê hoặc đến khiến người ta phải nín thở.
Trong tiếng bước chân nhẹ nhàng, Tiểu Thanh cong người bước ra từ trong khoan thuyền, khoát một chiếc áo khoát da hồ ly lên bờ vai ngọc ngà của Hứa Phụ, sau đó dịu dàng nói:
- Công tử, đêm lạnh rồi, vào khoan thuyền nghỉ ngơi chút đi.
Hứa Phụ lại không thèm để ý đến Tiểu Thanh, chỉ nhìn vào các ngôi sao trong khoản không mà không nói gì.
Tiểu Thanh thoáng nín thở, có chút lo lắng nói:
- Công tử, người lại đang nhận biết hiện tượng thiên văn à?
Thân là tì nữ của Hứa Phụ, ít nhiều gì Tiểu Thanh cũng đã từng tiếp xúc với học thuyết âm dương, cái gọi là học thuyết âm dương, kỳ thật chính là cách gọi chung của người xưa đối với thiên văn, địa lý. Còn về việc các vì sao trên trời có thật sự tồn tại mối liên hệ cảm ứng thời cơ nào đó với con người, thì lại tùy vào quan điểm của mỗi người, mỗi người mỗi ý, mãi đến hơn hai ngàn năm sau, cũng chưa có được kết luận.
Thấy Hứa Phụ không để ý đến, Tiểu Thanh lại hiếu kỳ hỏi đến:
- Công tử, thật sự có sao Văn Khúc mọc ở hướng Đông Nam ư?
Lần này Hứa Phụ rốt cục cũng khẽ thở dài một tiếng, ôn tồn nói:
- Sao Văn Khúc vốn không ở Đông Nam mà là ở Trung Nguyên, nhưng lại có một vì sao tướng tuyệt thế mọc lên ở Đông Nam, còn có hiện tượng thiên văn này, cũng càng lúc càng mơ hồ hỗn độn mất rồi.
- Sao tướng mọc ở Đông Nam?
Tiểu Thanh ngẩng đầu nhìn về khoảng không hướng Đông Nam, nhưng lại chỉ thấy một thấy một màn lớn các ngôi sao nhạt nhẽo mà mơ hồ hộn độn, lại quay đầu nhìn vào màn đêm hướng Tây Bắc, đập vào mắt lại là một mảng lớn những vì sao trơ trọi, nhất là ngôi sao chính ở giữa, càng rực rỡ đến lóa mắt, dường như có thể có thể tranh nhau tỏa sáng với ánh trăng trên cao.
Ngay sau đó Tiểu Thanh có chút nghi hoặc nói:
- Công tử, hướng Đông Nam đâu có sao gì đâu mà?
- Tiểu Thanh ngươi một giới người trần mắt thịt, lại há có thể nhìn xuyên thấu hiện tượng thiên văn huyền ảo chứ?
Hứa Phụ thản nhiên cười một cái, đang lúc lại đinh nói vài câu, cái miệng nhỏ vừa hé đột nhiên mở to thành hình chữ" O", đôi mắt sáng như sao trời cũng thoáng chốc mở to ra, Hứa Phụ nhìn đăm đăm vào màn đêm hướng Đông Nam, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ không thể tin nổi.
- Công tử, sao thế?
Tiểu Thanh thấy thế âm thầm lo sợ.
- Sao đế vương!
Hứa Phụ hít một ngụm hơi lạnh, thấp giọng nói:
- Sao trời Đông Nam không ngờ lại mọc lên một vì sao đế vương, tuy rằng không sáng như sao đế vương phía Tây Bắc, nhưng sức tỏa sáng của nó lại khác biệt hoàn toàn so với những vì sao gần đó, không sai, đó là sao đế vương, đó khẳng định là sao đế vương, trời ơi, hai vì sao tranh nhau tỏa sáng, sự giằng co giữa Sở Hán thật sự lại phải tiếp tục sao?
- Hai sao tranh nhau tỏa sáng ư?
Tiểu Thanh lại lần nữa xoay đầu nhìn về màn đêm phía Đông Nam, nhưng cái trông thấy được vẫn chỉ là một màn hỗn độn, ngoại trừ một đám sao sáng ảm đạm ra, thì lại chẳng nhìn thấy gì cả!