Lục huyện, phủ đệ Đại Tư Mã.
Sau khi Chu Ân quay về Đại Sở, phục hồi quan chức đảm nhiệm chức vụ cũ Đại Tư Mã.
Tuy nhiên xem xét việc Chu Ân đầu hàng, khó tránh khỏi trong lòng còn có điều đố kỵ, vả lại chưa chắc đã bằng lòng rời bỏ binh quyền của Cửu Giang đến Ngô Trung, bởi vậy Hạng Trang vẫn cho Chu Ân kiêm nhiệm cả Quận Thủ Cửu Giang, chủ trì việc chính trị quân sự thường trú sáu huyện.
Giữa quân thần của Hạng Trang và Chu Ân vốn tương đối hòa hợp, sau khi Bách Lý Hiền bắt đầu thay đổi pháp chế, quan hệ của hai người liền bắt đầu trở nên có phần tế nhị, bởi vì dù là luật nhập hộ khẩu toàn dân, hoặc là thuế sĩ, nông, công, thương, hoặc là tân thuế ruộng đều động chạm đến lợi ích của Chu ân ở Cửu Giang.
Chu Gia là thế tộc lớn nhất ở Cửu Giang, không chỉ có nhân khẩu tàng ẩn lớn, lại có đất đai lớn.
Tân pháp của Bách Lý Hiền cần đem toàn nhân khẩu tàng ẩn của Chu Gia đều phải đăng kí trong danh sách, còn khiến Chu Gia đăng kí chung với bọn thứ dân, thế chẳng phải làm tổn hại nghiêm trọng đến lợi ích của Chu Gia?
Tuy nhiên, trước khi thi hành hai nhóm tân pháp, Hạng Trang đều phái người có chuyên môn đến giải thích.
Chu Ân suy xét thấy Hạng Trang cũng là người am hiểu chiến lược, trí tuệ hơn người, sở dĩ thi hành cải cách cũng không phải là để gây khó dễ với Chu Gia, mà mục đích thật sự là khiến Đại Sở trở nên lớn mạnh, do vậy đều nhẫn nhịn, hơn nửa năm trước, lúc sĩ tộc Giang Đông náo loạn, không ít dòng họ của Chu Gia cũng muốn gây rối, nhưng đều bị Chu Ân đàn áp.
Gần đây, Giang Đông lại truyền ra phong thanh, nghe nói, thật sự cần tiền hành cải cách quân chế.
Việc này, Chu Ân thật sự có chút để ý, mấy bộ tân pháp trước, luật nhập hộ khẩu toàn dân cũng tốt, thuế sĩ nông công thương với thuế ruộng cũng thế, tuy nói tổn hại lợi ích của Chu Gia, nhưng không có chạm đến cội nguồn của Chu Gia, bởi vì Chu Ân còn nắm chặt chẽ binh quyền của quận Cửu Giang, chỉ cần binh quyền còn ở trong tay mình, thì rõ rằng Hạng Trang vẫn đang tín nhiệm Chu Ân hắn.
Nhưng mà. Hiện tại phải cải cách quân chế, có phải ý là Hạng sẽ xuống tay với Chu Ân này hay không?
Nghĩ đến đây, Chu Ân có chút lo âu, lại có chút ảm đạm, suy bụng ta ra bụng người, nếu đổi vị trí của hắn là Hạng Trang, chỉ sợ cũng không dễ dàng giao binh quyền Cửu Giang dài như thế cho một tên tướng đầu hàng thay đổi thất thường, công tâm mà nói, Hạng Trang có thể chịu đựng đến bây giờ, đến lúc này mới mượn danh nghĩa cải cách quân chế mà xuống tay, đã xem như trí tuệ hơn người.
- Phụ thân, tiệc mà không phải là tiệc tốt, con nghĩ không thể đến Ngô Trung!. Chu Hoàn lớn tiếng nói.
- Không đến Ngô Trung?
Chu Ân thở dài, cười khổ nói:
- Đại vương triệu kiến, không đi có thể được sao?
- Vì sao không được?
Chu Hoàn không cần nghĩ ngợi nói:
- Nói rằng phụ thân bị bệnh, không thể đi.
- Hoàn nhi, con nghĩ sự việc quá đơn giản rồi.
Chu Ân lắc đầu, nói:
- Hơn nữa trốn tránh cũng không phải là biện pháp, đừng quên cha con ta đều là thần tử của Sở Quốc!
Dừng một chút, Chu Ân lại nói:
- Con đi thu dọn đi, cùng với ta khởi hành trước, sự việc chính trị quân sự của Cửu Giang tạm thời giao phó cho tướng quân Mông Cức đi.
Cung Sở Vương, thượng thư phòng.
Hạng Trang chắp hai tay sau lưng. Đang đi qua đi lại trong phòng.
Mời Cao Sơ, Bàng Ngọc, Chu Ân, Hoàn Sở, Quý Bố trở về Ngô Trung, thư mời nhập cung đã được gửi đi nhiều ngày, Hoàn Sở của Đan Dương, Lý Bố của Khúc A đã trở về Ngô Trung, tính thời gian, Cao Sơ đóng quân ở Phiên Ấp, Bàng Ngọc của Đông Âu cùng với Chu Ân đóng quân ở Lục huyện lẽ ra cũng đã về tới nơi.
Quân Sở hiện nay, ngoại trừ cấm quân thuộc sự chỉ đạo trực tiếp của Hạng Trang ra. Còn có quân đội đóng giữ của các quận.
Cấm quân của Hạng Trang có ba đại doanh, phân làm đại doanh Hổ bí của Tấn Dương, đại doanh Thiên Lang của Hô Diên cùng với đại doanh Kiêu Kỵ của Mông Cức, tổng cộng khoảng hai vạn tinh binh, đại doanh Hổ Bí, và Thiên Lang đa phần đều là lão binh từ Cửu Nguyên mang tới, đại doanh Kiêu Kỵ lại là ba nghìn kỵ binh quân Tần của Mông Cức làm chủ yếu, cộng thêm sáu nghìn quân tinh nhuệ huấn luyện mà thành trong chiến tranh của Lịch Dương.
Ngoại trừ hai vạn cấm quân thuộc sự chỉ đạo trực tiếp của Hạng Trang ra, các quận, các huyện đều có đại quân chiếm đóng.
Mùa hè năm trước, sau khi quân Sở đánh đuổi sự vây đánh của liên quân thất lộ, thượng tướng quân Nguyên Chúc đem sáu mươi nghìn quân của Hạng Đà phân thành hai, do Hoàn Sở, Quý Bố mỗi người lãnh đạo ba mươi nghìn người, phân ra đóng quân ở quận Đan Dương, Ngô quận, hai mươi nghìn đại quân của Chu Ân vẫn đóng quân ở Cửu Giang, mười nghìn đại quân của Cao Sơ đóng quân ở Lư Giang, Bàng Ngọc thống lĩnh năm nghìn quân đóng tại Hội Kê.
Hạng Trang biết, loại cục diện này rất nguy hiểm.
Chu Ân, Hoàn Sở, Quý Bố đều là những tướng già, mỗi người đều có rất nhiều thân tín trung thành, ở đất Sở cũng có rất nhiều bạn cũ, khiến cho họ trấn thủ một phương một thời gian dài, rất dễ hình thành cục diện Đuôi To Khó Vẫy (thế lực cấp dưới quá mạnh thì thế lực cấp trên khó bề khống chế), lúc quân Sở của hoàng tộc đủ mạnh còn dễ nói, một khi thế lực quân Sở suy yếu, thì rất có khả năng sẽ xuất hiện cắt cứ quân phiệt.
Vừa đó là Cao Sơ, Bàng Ngọc được Hạng Trang nâng đỡ như vậy, bồi dưỡng thành thủ hạ chính thống, sau khi nắm giữ độc tôn binh quyền, rất dễ dàng nảy sinh tính khí ngang ngược, kiêu ngạo, ngông cuồng vô lối, cho nên tất yếu cần giữ họ bên cạnh, lúc nào cũng nhắc nhở từng chút một, tránh khỏi cái đuôi của bọn chúng vểnh tới cả bầu trời.
Nói tóm lại, binh quyền của số đại tướng này đã đến lúc giải trừ rồi.
Thông qua luật nhập hộ khẩu toàn dân, thế lực dòng họ của Giang Đông đã bị áp chế, thông qua thuế sĩ nông công thương cùng thuế ruộng mới, sức ảnh hưởng của sĩ tộc, thế gia Giang Đông, cũng đã suy yếu, sự khống chế của chính phủ trung ương với địa phương đã ngày một lớn mạnh, hiện tại, là thời điểm làm suy yếu sức ảnh hưởng của các lão tướng trong quân đội, thu nạp binh quyền.
Hạng Trang tin tưởng, Cao Sơ, Bàng Ngọc tuyệt đối không có ý kiến gì.
Trong lòng Hoàn Sở, Quý Bố khó tránh khỏi sẽ có suy nghĩ, tuy nhiên cũng nhất định lấy đại cục làm trọng, Hạng Trang lo lắng duy nhất, chính là thái độ của Chu Ân Đại Tư Mã kiêm quận thủ Cửu Giang, Chu Ân từng từng phản Sở theo Hán, một khi hắn không muốn giao lại binh quyền trong tay, rất có khả năng một lần nữa ruồng bỏ Đại Sở, nếu thật sự như vậy, thì khó tránh khỏi lại dẫn binh thảo phạt.
Lúc Hạng Trang đang đi qua đi lại, Tấn Tương bỗng nhiên tiến vào bẩm báo:
- Đại Vương, Giang Bắc cấp báo!
Nói xong, Tấn Tương liền đưa lên một bức thư, Hạng Trang nhận lấy, lại là kỵ binh của tướng quân Mông Cức đưa tới, trong thư nói cha con Chu Ân, Chu Hoàn đã rời khỏi Lục huyện tới Ngô Trung, trước lúc khởi hành, còn đem lại toàn bộ việc chính quyền của quận Cửu Giang phó thác cho Mông Cức, thậm chí ngay cả binh phù điều binh cũng không có giữ lại.
Xem xong thư, Hạng Trang không nén nổi âm thầm gật đầu.
Hiện tại xem ra, lo lắng của mình là dư thừa, Chu Ân chưa chắc là trung thần, nếu không phải lúc trước cũng sẽ không phản Sở hàng Hán, tuy nhiên Chu Ân tuyệt đối là người hiểu chuyện, cho nên lúc trước quyết đoán phản Sở theo Hán, hiện tại cũng sẽ quyết đoán từ bỏ binh quyền của Cửu Giang, như vậy rất tốt, chỉ cần Chu Ân hiểu chuyện là rất tốt, tự mình cũng quả quyết sẽ không bạc đãi hắn.
Sau ba ngày, cha con Chu Ân, Chu Hoàn cuối cùng cũng đến Ngô Trung.
Đêm đó, Hạng Trang bày yến tiệc xa hoa ở chính điện của hoàng cung, khoản đãi thịnh tình năm vị đại tướng Hoàn Sở, Quý Bố, Chu Ân, Cao Sơ, Bàng Ngọc, Á phụ Phạm Tăng, lệnh doãn Hạng Tha, thượng tướng quân Hạng Đà, thượng đại phu Vũ Thiệp, quân sư Bách Lý Hiền, phó quân sư Tất Thư cùng với vài vị tướng già Chung Ly Muội, Ngu Tử Kỳ, Điền Hoành, Tiêu Khai và tất cả những người đi cùng.
Rượu quá ba tuần, Hạng Trang hỏi Bàng Ngọc:
- Tử Ngang, tình hình bên kia Đông Âu thế nào?
Bàng Ngọc quỳ xuống, chắp tay thi lễ: - Đại vương, cục diện chính trị của huyện Đông Âu đã hoàn toàn vững vàng, bách tính Đông Âu vốn ẩn cư trong rừng núi cũng đã dần dần trở về định cư trong thành, hiện tại, không có năm nghìn đại quân của thần, chỉ dựa vào mấy trăm tên sai dịch của Úy Trị huyện Đông Âu, ít nhiều cũng có thể duy trì trị an địa phương.
- Tốt. Hạng Trang vui vẻ gật đầu, mỉm cười nói:
- Vậy ngươi sẽ không phải hao công tổn sức ở Đông Âu nữa, lập tức mang năm nghìn quân đóng quân ở Sơn Âm, giao hảo cùng với quận úy Đinh Cố, sau đó trở về Ngô Trung.
- Vâng! Bàng Ngọc đồng ý vang dội, Hạng Trang lại xua tay chặn lại, Bàng Ngọc mới trở lại chỗ ngồi.
Hạng Trang lại hỏi Cao Sơ:
- Thủy Chi, (tên chữ của Cao Sở), tình hình phía bên Lư Giang thế nào?
Cao Sơ vội vàng quỳ xuống, chắp tay thi lễ nói:
- Đại vương, tình hình bên Lư Giang cũng không tệ lắm, trong sự du thuyết của Canh Vọng, các huyện Cống Huyện, Nam Dã, Vu Đô cùng với các huyện Bình An, Lư Lăng, Nghi Xuân của Tây Thùy của phía nam Lư Giang đều đã thuộc quyền cai trị của Đại Sở, huyện lệnh, huyện úy mà đại vương ủy nhiệm đều cũng cơ bản nắm vững cục diện chính trị của các huyện.
- Tốt tốt tốt. Hạng Trang nói liên thanh:
- Vậy ngươi cũng trở về đi, nghe nói Ngư Nương đã mang bầu, ngươi cũng nên dành chút thời gian chăm sóc nàng, ha ha.
- Vâng!
Cao Sơ đồng ý vang dội, lại ngồi trở lại vị trí.
Lúc ánh mắt của Hạng Trang lại chuyển hướng đến Hoàn Sở, Quý Bố, lại là một loạt các câu hỏi khác:
- Lão Hoàn, Lão Quý, nghe nói sáu mươi nghìn đám ô hợp kia đã bị hai người các ngươi luyện thành tinh binh, không chỉ đi đội ngũ có hình có dạng, thậm chí còn luyện thành cưỡi ngựa bắn cung? Đây quả thực không dễ dàng, rảnh rỗi quả nhân muốn đi xem xem.
Hoàn Sở, Quý Bố nhìn nhau cười, ánh mắt tỏ vẻ hiểu được ý.
Hoàn Sở thậm chí còn hơi khiêu khích ngắm nhìn Cao Sơ ngồi phía đối diện, cho tới nay, mặc kệ là tiên vương hay là đại vương, đều cảm thấy Lão Hoàn hắn không cậy mạnh, chỉ biết đấu tranh anh dũng, sự thật chứng minh, Lão Hoàn hắn cũng có thể dẫn binh, thì có thể huấn luyện tinh binh, không phải chỉ có hai nhóc con Cao Sơ, Bàng Ngọc biết luyện binh, dẫn binh, hừ!
- Được rồi. Hạng Trang gật đầu, lại nói:
- Nếu sáu mươi nghìn tinh binh đã luyện thành, ngươi cũng không cần lưu lại Đan Dương, Khúc A nữa, cũng trở về Ngô Trung đi, về phần sáu mươi nghìn tinh binh kia liền giao cho quận úy Hoàn Độ của Đan Dương, quận úy Quý Tâm của Ngô Quận đi.
Hoàn Độ là em họ của Hoàn Sở, Quý Tâm là lại là em ruột của Quý Bố, hai người cũng là mãnh tướng trong quân đội, tuy nhiên danh vọng kém xa so với Hoàn Sở, Quý Bố, Hoàn Sở, Quý Bố lãnh binh có thể hình thành thế đuôi to khó vẫy, Hoàn Độ, Quý Tâm lại không có bản lĩnh này, nếu không có sự ủng hộ của Hạng Trang, Hoàn Độ, Quý Tâm căn bản không thể nắm vững cục diện.
- Hả? Này…
Hoàn Sở, Quý Bố nghe vậy lập tức lộ vẻ mặt ngạc nhiên.
- Như thế nào? Hạng Trang chuyển cốc rượu qua tay, thản nhiên nói:
- Các ngươi không muốn giao lại binh quyền?
- A? Không không không, đương nhiên không phải.
Hoàn Sở, Quý Bố sực tỉnh, khẩn trương quỳ xuống xin lỗi Hạng Trang nói:
- Thần tuyệt đối không có ý nghĩ này, nếu Đại vương đã hạ chiếu, Thần tự nhiên sẽ lĩnh mệnh, tự nhiên lĩnh mệnh. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m
Ánh mắt của Hạng Trang cuối cùng mới dừng lại ở trên người Chu Ân, nhưng không đợi Hạng Trang lên tiếng, Chu ân đã quỳ xuống, nói:
- Đại vương, những năm gần đây thần thường cảm thấy không khỏe, không chịu nổi sự nặng nề của việc quân, cho nên khẩn cầu đại vương lựa chọn một hiền lương đảm nhiệm chức Kỵ Đại Tư Mã của quận thủ Cửu Giang, sau đó lưu lại thần ở bên cạnh Đại vương nghỉ ngơi dưỡng thọ.
Hạng Trang hơi biến đổi sắc mặt, bùi ngùi nói:
- Đại Tư Mã thấu tình đại nghĩa, Quả nhân cảm phục trong lòng.
Dứt lời, Hạng Trang lại quay đầu hướng đến Hạng Kỳ nói:
- Hạng Kỳ, tuyên đọc chiếu thư.
Hạng Kỳ tiến lên hai bước lấy ra trong tay áo một bức sách lụa đọc:
- Chỉ dụ, sắc phong Chu Ân làm Thư Hương Hầu, thưởng hai ngàn thạch (Đơn vị dung tích khoảng 100 lít) lương thực, Hoàn Sở làm Y Hương Hầu, thưởng một ngàn năm trăm thạch lương thực, Quý Bố làm Lâu Hương Hầu, thưởng một ngàn năm trăm thạch lương thực, Cao Sơ làm Phiên Hương Hầu, thưởng một ngàn thạch lương thực, Bàng Ngọc làm Ngân Hương Hầu, thưởng một ngàn thạch lương thực.