Ở dưới sự yểm hộ của thuẫn mái chèo, ba nghìn quân Hổ Bí lại lần nữa áp sát vào chỗ sâu trong Kiếm Các.
Lần này, quân Hán đóng quân trên bờ vẫn không có nhiều biện pháp lắm, phi mâu và cây lăn thạch lôi trên dưới trăm cân tuy rằng không đủ để đánh quân Sở, lại không biết làm thế nào với mái chèo lớn của quân Sở, tảng đá cực lớn nặng trên nghìn cân đủ để uy hiếp mái chèo lớn của quân Sở, lại chỉ có thể theo vách núi dựng đứng đi thẳng xuống, rất khó đập trên đầu quân Sở.
Về phần cung tiễn, dưới sự che chắn của mái chèo lớn và thuẫn lớn, căn bản chính là bài trí.
Ở tiếng ký hiệu một sóng cao qua một sóng, ba nghìn Hổ Bí kết thành sáu mươi cái phương trận lại lần nữa gần đến dưới cứ điểm quan trọng, sau đó thuận theo đường khe suối tràn qua thềm đá ào ào hướng sát vào, lần này, thềm đá khe suối cùng với chỗ nước rơi nhiều đều là thanh tre lại không có cách nào ngăn trở quân Sở tiến bước vào, bởi vì quân Sở đã đổi mang giầy rơm.
Không đến thời gian nửa chung trà, quân Sở đã đi hết một nửa thềm đá.
Cứ điểm quan trọng Kiếm Các trên tường gỗ vẫn chưa hoàn công, Bạch Mặc quần áo trắng,đang đôn đốc tác chiến.
Nhìn thấy thềm đá ẩm trơn cùng với thanh tre không cách nào ngăn trở quân Sở tiến bước, Bạch Mặc liền nhẹ nhàng thở dài, lập tức quay đầu lại căn dặn Lý Bố:
- Lý Giáo Úy, có thể tản chông sắt rồi.
- Vâng!
Lý Bố ầm ầm ứng vâng, quay đầu lại quát:
- Tản chông sắt!
Lý bố ra lệnh một tiếng, tướng sĩ quân Hán canh giữ ở trên tường gỗ liền nắm lấy một chông sắt đưa thẳng xuống trên thềm đá gắng sức quẳng rơi vãi xuống, chông sắt nặng không đếm rõ số lượng, sức lực của sĩ tốt lớn có thể quẳng ra xa hơn hai mươi bước, chỉ trong chốc lát, tảng đá lớn đen đen của chông sắt liền từ trên trời rơi xuống, quẳng đầy trên thềm đá.
Vừa đi tới nửa đường thềm đá, cũng lăn xuống một lượng lớn chông sắt.
Một tên quân tinh nhuệ Hổ Bí một cước bước ra, vừa lúc dẫm trúng một chông sắt, sắc bén đâm một phát thủng giày rơm chui sâu vào dưới chân của hắn, chịu đau đón, quân tinh nhuệ Hổ Bí kia lập tức kêu giống như tiếng heo kêu khi bị giết, rất nhanh, trên thêm đá vang lên tiếng kêu thảm thiết lúc này, hàng trăm quân tinh nhuệ Hổ Bí ôm hai chân ngã xuống trên thềm đá.
- Cẩn thận dưới chân!
Tấn Tương khẩn trương, lớn giọng la hét:
- Chông sắt, dưới chân có chông sắt!
Thực ra, không cần Tấn Tương nhắc nhở, ba nghìn Hổ BI1 cũng biết được rằng có chuyện gì, cũng biết thì cũng biết, bọn họ cũng không có biện pháp gì, bởi vì sự phòng hộ của mái chèo lớn là có hạn, cho nên mỗi một phương trận của năm mươi tên Hổ Bí tinh nhuệ đều chắc chắn cùng chen chúc ở một chỗ, lúc này, khiến cho bọn họ căn bản nhìn không rõ mặt đất dưới chân, liền hướng về phía trước, cũng do tên tiểu giáo chuyên môn dẫn đường phụ trách nhắc nhở, bọn họ lại thấy được chông sắt trên mặt đất như thế nào?
Cho dù các tiểu giáo lớn tiếng hô hào, cho dù ba nghìn Hổ Bí biết rõ dưới chân có chông sắt, bọn họ cũng chỉ có thể bước đi hướng về phía trước mà đẩy mạnh, sau đó ầm ầm giẫm lên chông sắt, ầm ầm ngã xuống kêu thảm thiết trong vũng máu, trước sau thời gian một lát, có ít nhất bốn năm trăm tên tinh nhuệ Hổ Bí ngã xuống trong vũng máu, mái chèo lớn nghiêng trở mình hơn mười mấy khối!
Ngay sau đó, trên cứ điểm quan trọng, hai sườn trên vách núi tiễn như mưa xuống, bị thương ngã xuống đất, lại mất đi mái chèo yểm hộ lớn quân tinh nhuệ Hổ Bí đều bị trúng tên mất mạng, quân tinh nhuệ Hổ Bí thương vong lập tức gia tăng kịch liệt, lúc này, Tấn Tương lại không cam lòng cũng biết được, tiếp tục tấn công là không có khả năng, lại tiêu hao hơn, toàn quân ba nghìn Hổ Bí bị tiêu diệt!
- Đội sau đổi đội trước, rút lui!
Tấn Tương mắt hổ phun lửa, cắn răng hạ lệnh
Trong tiếng kèn lệnh kéo dài không dứt, quân Sở lại rút lui trở về, lần một tiến công, quân Sở đã chết hơn trăm người, nhưng lần này trở về, quân Sở lại thương vong hơn năm sáu trăm người, thi thể của tướng sĩ quân Sở dường như sắp sửa chất đầy đống dưới thềm đá, còn có máu chảy trên người bọn họ, gần như nhuộm đỏ cả một con suối nước.
Hậu trận quân Sở.
Nhìn về hướng bộ phận tàn quân quân Sở "nhảy về phía trước", Hạng Trang có chút không dám tin tưởng vào mắt của mình, thế tấn công đợt sóng thứ hai của Hổ Bí vệ bị quân Hán làm tan rã như vậy? Hơn nữa, ba nghìn quân Hán tiến vào, trở về còn không đến hai nghìn rưỡi, hơn nữa đa số trên người đều mang thương tích, rất nhiều tướng sĩ chân bị tàn phế!
Tấn Tương hướng về phía Hạng Trang tường trình ngọn nguồn, cảm thấy nhục nhã hổ thẹn rút dao muốn tự vẫn.
Hạng Trang một tay ấn chặt tay Tấn Tương, phẫn nộ nói:
- Tấn Tương, ngươi thật khá!
Tấn Tương cúi đầu, xấu hổ nói:
- Đại vương, thần vô dụng…
- Vô dụng, vô dụng, ngoài trừ vô dụng thì ngươi còn nói điều gì được?
Hạng Trang giận dữ nói,
- Qủa nhân sớm đã nói qua, trên đời này vốn không có tướng quân thường thắng, càng không có đội quân vĩnh viên không ăn bại trận, vài ngày trước quả nhân còn nếm mùi thất bại ngay tại Kiếm Các, có phải là quả nhân cũng học được giống ngươi không, tự sát để tạ ơn phụ lão Giang Đông?
Tấn Tương lo sợ không yên nói:
- Đại vương thân hệ an nguy Sở quốc, lại há có thể coi thường mạng sống của bản thân mình?
- Qủa nhân không thể phí hoài bản thân mình, Tấn Tương ngươi sao lại có thể? Qủa nhân có thể ăn bại trận, Tấn Tương người saolai5 không thể bại trận?!
Hạng Trang buồn rầu hừ lên một tiếng, giọng điệu hơi chậm chạp,
- Bại trận thì không có gì là tốt, cố gắng hết sức tổng kết sự giáo huấn thất bại, tương lai trên chiến trường sẽ giành thắng lợi, ngươi ngay cả chết không sợ, còn sợ sống sao?
Tấn Tương im lặng không nói, trên mặt lộ vẻ suy nghĩ sâu xa.
Hạng Trang luôn luôn đặt kỳ vọng cao đối với Tấn Tương, Tấn Tương tuổi tuy rằng nhỏ, nhưng ở trong quân tư cách và sự từng trải không ở dưới Bàng Ngọc, cũng chỉ so với Cao Sơ kém hơn một chút, càng trọng yếu hơn chính là, Tấn Tương đối với Hạng Thị trung thành đã hòa hợp vào xương tủy, đáng tiếc chính là Tấn Tương không thể nào yêu đọc sách, không đọc sách rất khó trở thành soái tài, nhiều nhất cũng chỉ là mãnh tướng.
Hạng Trang hi vọng sự thảm bại hai lần của ngày hôm nay sẽ khiến cho Tấn Tương xúc động.
Ngẩng đầu nhìn lên sắc trời, lúc này đã gần đến giữa trưa, các tướng sĩ cũng đã khá đói bụng rồi, lập tức Hạng Trang hạ lệnh:
- Truyền lệnh, toàn quân tạm thời nghỉ ngơi và chỉnh đốn, chuẩn bị ăn cơm!
Quân lệnh rất nhanh truyền đạt đi xuống, trận địa sẵn sàng đón quân địch tướng sĩ quân Sở đều cố định nghỉ ngơi, hỏa đầu quân trong quân thì ào ào mang nước từ khe suối ra, chôn nồi làm cơm, không đến thời gian một chút, trên đường Kim Ngưu liền dâng lên khói bếp lượn lờ, trong cái nồi lớn cho hơn trăm miệng ăn của các chiến sĩ hành quân mùi thịt heo mỡ thơm ngào ngạt, không tí tướng sĩ đã thèm chảy nước miếng.
Vải bạt trong lều lớn, Hạng Trang, Bách Lý Hiền, Cao Sơ và Bàng Ngọc bốn người lại không muốn ăn.
Trầm mặc sau một lúc lâu, Hạng Trang mới thở dài nói:
- Bạch Mặc này, thật không hổ là sư huynh họ kiếm.
Cao Sơ gật gật đầu, không phải không chán nản nói:
- Mười năm trước, lão Khuất nếu có thể giết đám người này thì tốt rồi.
Hạng Trang trầm mặc sau một lúc lâu, lại đem ánh mắt hướng về Bách Lý Hiền, hỏi:
- Tử Lương, ngươi có sách lược nào đối phó?
Dựa vào đánh trên điểm mấu chốt, Hạng Trang đã không có kỳ kế nào khác, nhưng theo tình hình trước mắt, tấn công trực diện dường như cũng không phải là cách hay, Bạch Mặc quá khó để đối phó, Thiên Lang doanh, Hổ Bí doanh thật muốn là không tiếc giá phải trả từ trực diện tấn công, coi như là đến sau cùng may mắn dẹp xong Kiếm Các, chỉ sợ cũng không có chút hơi sức dư nào để cùng Lưu Bang tranh đoạt Hán Trung.
Bách Lý Hiền lắc đầu, Hạng Trang không có cách, hắn cũng là vô kế khả thi.
Trên thực tế, đều không phải là Hạng Trang, Bách Lý Hiền không biết dùng binh, lại càng không là hai người không đủ thông minh, mà là địa hình Kiếm Các quá mức hiểm trở, hơn nữa quân Hán lại đi trước một bước chiếm đoạt hai sườn núi, làm cho quân Sở muốn trở mình cắt đường lui của quân Hán cũng trở nên không thể, phàm đủ loại, quân Sở ngoại trừ tấn công trực diện, đã không còn ý đồ khác rồi.
Bàng Ngọc bỗng nhiên nói:
- Đại vương, Hô Diên thật không ai có thể từ trong núi lớn tìm ra được đường nhỏ đâu.
- Hô Diên?
ạng Trang cười khổ lắc đầu,
- Từ đất Thục đến Hán Trung thật còn có đường khác để đi, Tần phu nhân, Đường THông bọn họ đám cường hào Ba Thục này có thể không biết sao?
Đối với Hô Diên, Hạng Trang là thật không hề nuôi giữ một hy vọng gì.
Nếu như không phải bởi vì thông tin không tiện, Hạng Trang rất có khả năng đã sớm khiến Hô Diên đem hai ngàn Thiên Lang vệ mang đã trở lại,giữ ở trong núi tán loạn cũng không phải lãng phí thời gian?
Hạng Trang lại thật không ngờ, Hô Diên thật sự đi tìm đường.
Thiên Lang vệ phân công nhau đi tìm ra hơn mười mấy dặm, rốt cuộc đi sâu vào trong núi mới tìm thấy ba hộ săn bắn.
Ba hộ săn bắn này nghe nói là hậu duệ của vương tộc Ba quốc, từ sau khi Tần quốc diệt vong, liền trốn cư trú ở đây, cho đến nay đã hơn một trăm năm, Hô Diên sau khi đi hỏi, ba hộ săn bắn này vẫn thực sự biết có một đường nhỏ, có thể từ Lãng Trung đi thẳng đến Hán Trung, hơn nữa đi đường nhỏ này so với đi Kim Ngưu gần hơn nhiều.
Hô Diên nghe tin liền vui mừng quá đỗi.
Hướng về phía ba hộ săn bắn ngoài việc tặng thêm ba hoành đao còn thêm vòa thiết thai cung, hộ săn bắn cuối cùng đồng ý dẫn đường, khi Hạng Trang bị thất bại ở Kiếm Các, khi không có cách nào, Hô Diên mnag theo hai nghìn THiên Lang vệ, dưới sự dẫn dắt của hộ săn bắn, bước thẳng đến đường hẹp quanh co ở Hán Trung, điều này sẽ, khoảng cách nhóm Hán Trung đến Nam Trịnh không đến trăm dặm.
Tuy nhiên, có một đường khe sâu rộng mấy chục trượng ngăn trở đường đi của Thiên Lang vệ.
Hô Diên nhíu nhíu mày, quay đầu lại hỏi thợ săn:
- Ngươi không phải nói trên khe có một cây đại thụ sao?
Thợ săn gãi gãi đầu, có chút xấu hổ nói:
- Hóa ra là một gốc cây đại thụ, năm trước ta và gia huynh vừa mới đi qua, nhưng mà cây đại thụ này đã có chút năm tuổi rồi, có thể là đã lâu ngày mục nát, sẽ rơi xuống khe núi đó.
- Nhưng mà tướng quân yên tâm, tiểu nhân có cách đưa mọi người qua đó.
- Ngươi có biện pháp?
Hô Diên tức giận nói,
- Biện pháp gì?
Đây chính là khe sâu rộng mười mấy trượng, mà không phải chỉ có rộng mười mấy trượng, nếu như là khe núi rộng mười mấy trượng, trực tiếp vung cánh bay qua là được, có thể khoảng cách mười mấy trượng, phi không thể qua! Nếu như có cự nỏ, còn có thể dùng cự nỏ bắn dây thừng qua đó, nhưng vấn đề ở đâylà Thiên Lang vệ căn bản không mang theo cự nỏ.
Thợ săn cũng không đáp lời, chỉ là lấy tay luồn vào trong miệng làm thành một tiếng huýt.
Chốc lát, bầu trời vang lên một tiếng sắc bén đến cực điểm, lập tức một kim điêu đầu thần tuấn đã sải vây cánh thật lớn từ đỉnh núi xuống, sau đó thu lại cánh đứng ở cánh tay phải của thợ săn, thợ săn lấy lông vũ kim điêu, lại từ trong túi trên lưng lấy ra một túi dây tơ nhỏ nhỏ, một mặt đem một cái khác treo trên lưng của kim điêu.
Thợ săn lại nhấc cánh tay phải lên, kim điêu lập tức rít một tiếng bay về phía khe đối diện.
Dưới con mắt nhìn chăm chú của Hô Diên và hai nghìn Thiên Lang vệ, kim điêu ở phía sau đối diện với một cây đại thụ lách một vòng lại bay trở về, thợ săn từ trên móng vuốt của kim điêu cởi ra một sợi dây tơ, lấy một sợi dây thừng bằng hai ngón tay cột vào móng vuốt của kim điêu, lại dùng sợi dây tơ tằm vừa nặng vừa thô kéo đến động núi đối diện, cuối cùng lại kéo trở về hình thành một giá song cộ tác kiều.
- Này!
Hô Diên lập tức vui mừng quá đỗi nói,
- Không nghĩ ra người thật là có biện pháp tốt.
Lý Bố không cho là đúng nói:
- Tả tướng, Kiếm Các hiểm trở, quân Sở chỉ sợ là công phá không được.
- Bằng không.
Bạch Mặc khoát tay áo, nói,
- Thiên hạ không có việc đánh không được thành trì, càng không có việc công không được quan ải, nếu như viện quân không thể kịp thời đến, Kiếm Các sớm muộn cũng thất thủ.
Lý Bố bĩu môi, lại không nói thêm cái gì, trong lòng vẫn là không phục.
Bạch Mặc cũng không tranh cãi nhiều, trong đầu hắn đang muốn nhanh chóng bàn tính, thế nào mới bảo vệ được Kiếm Các càng lâu?
Đang giữa lúc suy nghĩ, phía trước có một tên quận tốt Hán Trung bỗng nhiễm một chân giẫm lên một bãi nước tiểu, lập tức a một tiếng té ngã xuống đất, cái ngã chân này cũng không nhẹ, tên quận tốt Hán Trung kia nửa ngày không thể đứng lên, hừ hừ nửa ngày, tên quận tốt Hán Trung kia mới hết hơi, chửi ầm lên:
- Nước tiểu của tên nào? Hại lão tử té một phát bổ nhào!
Tuy nhiên không có người đến thừa nhận, Bạch Mặc nghe xong lại thấy trong lòng đột nhiên khẽ động.
Khi ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một đường thác nước đang từ hơn mười trượng cao nghiêng chảy xuống, đây cũng là ngọn nguồn khe suối, lập tức Bạch Mặc nhẹ nhàng gõ nhịp, mỉm cười nói:
- Trời giáng thần binh, trời giáng thần binh ha hả!
- Trời giáng thần binh?
Lý Bố thỏa mãn nói,
- Ở đâu? Thần binh ở đâu?
- Đó.
Mặc giơ tay chỉ ra chỗ trên khe thác nước đang nghiêng chảy nước xuống, lại nói,
- Lý Giáo Úy, ngươi hãy lập tức chọn ra ba trăm tráng sĩ, đi phía sau núi đốn ba nghìn khúc tre bương về, bổn tương cần dùng.
- Vâng!
Mặc dù trong lòng Lý Bố không hiểu rõ lắm, vẫn lĩnh mệnh mà đi.
Không đến nửa canh giờ, Lý Bố liền mang theo ba trăm bộ khúc từ sau núi đốn ba trăm khúc tre bương trở về.
Bạch Mặc lại mệnh Lý Bố dẫn người đem ba trăm khúc tre bương từ giữa chẻ ra, ngoại trừ bên trong đoạn tre, làm thành sáu trăm thanh tre ngắn dài khồng đều, sau đó đem đám thanh tre này gác lên khe thác nước trăm trượng, đem thác nước nghiêng xuống tới Kiếm Các, để cho nước suối từ các tảng đá Kiếm Các róc rách chảy xuống…
Lý Bố vẫn là không hiểu được, hỏi:
- Tả tướng, đây là ý gì?
Bạch Mặc không đáp, chỉ có điều chỉ bảo Lý Bố:
- Lý Giáo Úy, lại dẫn người đem thêm ít thanh tre về!
- Thanh tre
Lý Bố rốt cục hiểu, lập tức hai mắt sáng ngời, hưng phấn mà nói,
- Tả tướng, có phải là lao đi ngâm trong nước, lại rải lên thanh tre, quân Sở chỉ sợ là đứng không yên?
Bạch Mặc không đáp, khóe miệng lại cười lên.
Chỉ chớp mắt hai ngày qua đi, Thiên Lang doanh, Hổ Bí doanh chủ lực cuối cùng cũng đuổi tới.
Ô Mộc Nhai rốt cuộc truyền tin tức về Hán Trung, Quan Trung, căn cứ vào tin tức Ô Mộc Nhai nắm giữ, dưới sự sắp đặt của quận Hán Trung binh lính các huyện vẫn chưa tập kết xong, Lưu Bang cũng dẫn đại quân vừa mới đi ra từ đường nhỏ Tử Ngọ Cốc, ít nhất còn phải hai ngày mới có thể đuổi tới Nam Trinh, còn phần chi viện Kiếm Các, ít nhất cũng phải cần thời gian năm ngày!
Quân trong lều, Hạng Trang đang triệu tập chư tướng nghị sự.
Vỗ vỗ bản đồ, Hạng Trang nói:
- Chúng ta còn thời gian năm ngày!
- Đại vương, cần gì năm ngày? Hai ngày là đủ rồi!
Tấn Tương ngang nhiên nói,
- Một tòa Kiếm Các không quan trọng, ba năm nghìn quân Hán, muốn ngăn trở năm vạn binh tinh nhuệ Đại Sở ta? Quả thật là đang vọng tưởng?
- Tốt
Hạng Trang vui vẻ gật đầu nói,
- Có luồng sát khí.
Tấn Tương quỳ ngồi dậy, lớn tiếng nói:
- Đại vương, thần nguyện tiên phong!
- Tốt!
Hạng Trang gật gật đầu, lại nhìn quanh chư tướng quát mão,
- Để Tấn Tương làm chủ tướng, Do Uyên làm phó tướng, ba nghìn sĩ tốt Hổ Bí làm hai cánh, mang theo nhiều mộc thuẫn, lập tức khởi xướng tấn công! xem tại
Dừng một chút, Hạng Trang lại nói,
- Hôm nay trước khi trời tối, quả nhân hy vọng có thể cùng chư tướng ở trên Kiếm Các cùng nâng chén uống rượu.
Tấn Tương, Do Uyên đồng thời chắp tay, ầm ầm nói:
- Thần…nhất định không hổ thẹn nhận mệnh!
Dứt lời, Tấn Tương, Do Uyên liền vung áo khoác, nghênh ngang xoay người mà đi ra lều.
Một lát sau, Sở quân đóng quân ở trên đường Kim Ngưu liền bắt đầu bận rộn lên, một mặt mái chèo to lớn ầm ầm bị nâng lên tới trước trận địa tuyến đầu của quân Sở, số trăm mái chèo to này là tư quân của cường hào Ba Thục mất thời gian hai ngày tìm tạo, toàn bộ do gỗ tròn trong núi to bằng miệng bát chế tạo mà thành, đủ chống đỡ được cây lăn lôi thạch cùng phi mâu đâm.
Vì ứng đối với sự uy hiếp của Hán quân trên bờ, quân Sở cũng chuẩn bị đầy đủ.
Sau thời gian uống một chung trà, ba nghìn Hổ Bí liền kết thành sáu mươi cái phương trận, từng cái phương trận gồm năm mươi người, mỗi một người mang theo một cái mái chéo thật to, Tấn Tương xoay người chui vào dưới một mái chèo lớn, bỗng nhiên, kèn lệnh đồng thời kêu, lại dưới tiếng lệnh, sáu mươi cái phương trận liền dọc theo khe mà hướng về chỗ sâu trong Kiếm Các nơi cứ điểm quan trọng của quân Hán hùng hổ đi lên.
Quân Sở vừa tiến vòa cốc, cây lăn lôi thạch còn có cả phi mâu liền giống như châu chấu bay xuống.
Tấn Tương ẩn thân dưới mái chèo lớn, vừa lấy hoành đao ngăn cản cây lăn lôi thạch hoặc phi mâu, vừa hướng về phía năm mươi Hổ Bí lớn tiếng truyền đạt mệnh lệnh:
- Phía trước có tảng đá lớn chắn, cẩn thận dưới chân, cẩn thận dưới chân!
- Phì Trư bị thương rồi, đem hắn giữ đằng sau đội, Hắc Cổ ngươi đứng bên cạnh đi, thay thế Phì Trư!
- Hướng về giữa, chạy nhanh về giữa, dựa sát quá sẽ dễ tảng đá lớn nghìn cân đập vào!
- Cẩn thận phi mâu, đầu không cần áp sát vào mái chèo quá, trừ khi ngươi muốn trên đỉnh đầu có vài cái lỗ!
- Cẩn thận tay cung tiễn quân Hán từ bên sườn bắn ra, huynh đệ cạnh bên đem đại thuẫn dựng thẳng lên, ngăn cản bắn từ góc!
- Các huynh đệ tăng sức mạnh lên, cứ điểm tất yếu của Kiếm Các cách phía trước không xa, tăng sức mạnh lên, cùng với lão tử ta giết lên, giết cho bọn chúng không còn mảnh giáp, Đại Sở uy vũ! Quân Sở tất thắng!
- Đại Sở uy vũ! Quân Sở tất thắng!
Một đội quân tinh nhuệ Hổ Bí ầm ầm như mắc chứng cuồng loạn rít gào đứng lên.
Tấn Tương không có chú ý tới đang nâng mái chèo chậm rãi hướng về phía trước, quân tinh nhuệ Hổ Bí cũng không chú ý tới, đá dưới chăn bọn họ trên đường đã xuất hiện róc rách nước chảy, thậm chí thanh tre còn trơn ẩm, thỉnh thoảng quân tinh nhuệ Hồ Bí té ngã trên đất, hơn nữa, càng hướng đi về trước, quân tinh nhuệ té ngã trên đất càng nhiều.
Khi Tấn Tương phát giác tình hình không bình thường, quân Sở đã đâm lao phải theo lao.
Quân Hán trên cứ điểm quan trọng nhân cơ hội làm khó dễ, đem cây lăn lôi thạch đẩy rơi xuống dưới, vốn dĩ còn có chút bước khó quân tinh nhuệ Hổ Bí lập tức đều quăng ngã trên mặt đất, vốn dĩ mái chéo lớn khiêng trên đỉnh đầu cũng ngã oài một bên, mất đi mái chèo bảo hộ cực lớn, trên vách núi cung tiễn thủ của quân Hán, đầu mâu thủ trong phút chốc liền tạo sát thương thật lớn đối với quân Sở.
Chỉ trong thời gian chốc lát, liền có vài mái chèo lớn bị ném đi, cũng có gần trăm Hổ Bí ngã xuống trong vũng máu.
Trong lúc nguy cấp, Tấn Tương cũng không có lộ ra chút bối rối, mà là bình tĩnh một đao bổ ra một chi phi mâu, lại một cước đạp thạch ù ù cây lăn ngã nhào, sau đó lại quay đầu rống giận:
- Đội sau đổi cho đội trước, rút lui! Hổ Bí vệ không hổ là huấn luyện có trăm chiến binh tinh nhuệ, Tấn Tương ra lệnh một tiếng, rất nhanh liền từ trong dốc núi rút lui hoàn toàn.
Trước sau không tới thời gian nửa giờ uống một chén trà, vốn dĩ khe sâu vô cùng ồn ào náo động liền quay trở lại sự yên tĩnh.
Trên cứ điểm quan trọng của Kiếm Các, Bạch Mặc đang nhìn về hướng dưới đường đá xuát thần của cứ điểm quan trọng.
Quân Sở, quân Sở quả nhiên là danh bất hư truyền, vừa mới tình hình như vậy, liền đổi thành ba nghìn hộ quân, vừa toàn quân bị hủy diệt, tử thương quá nửa lại là kết cục tất nhiên, nhưng Sở quân đâu? Không ngờ chỉ ở trên đường đá lại bỏ lại hơn một trăm xác chết Liêu Liêu Bạch! Hơn nữa từ đầu đến cuối, quân Sở vốn không hề để lộ một sự hoang mang nào!
Đây thật sự là một nhóm quân đội người sống, một đối thủ đáng sợ!
Bạch Mặc trong lòng càng cảm thấy vô cùng tiếc nuối, nếu hắn theo Hán Trung mang theo cũng đủ mãnh dầu hỏa, như vậy này mấy ngàn quân Sở tinh binh vào cốc dễ dàng, còn muốn xuất cốc đã có thể không dễ dàng như vậy! Tuy nhiên, này chung quy chỉ có điều, nếu Hề Quyên cũng không có nhiều mãnh dầu hỏa cung cấp cho hắn, cho nên, hắn cũng đừng nghĩ giữ lại mấy nghìn quân Sở này.
Nhẹ nhàng mà thở dài, Bạch Mặc quay đầu lại nói với Lý Bố:
- Lý Giáo Úy, đi đem mấy cái chông sắt chuẩn bị cho thật tốt!
Lý Bố lĩnh mệnh đi, Bạch Mặc trên mặt lại lộ ra vẻ ưu tư, đợt sóng tấn công thứ nhất của quân Sở tuy rằng bị áp chế, có thể bọn họ tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, có thể đoán được, mấy ngày tiếp theo, Kiếm Các chắc chắn sẽ trình diễn trận chiến ác liệt, quân Hán có thể kiên trì tới khi nào? Chỉ có trời mới biết.
Hậu trận quân Hán
Tấn Tương, Do Uyên tất cả đều rơi mặt mũi bầm dập, đang quỳ một gối xuống hướng về phía Hạng Trang thỉnh tội:
- Đại vương, thần vô dụng, dẫn đến tang sư thất lợi, xin người hãy dựa luật trừng trị. Mão
Hạng Trang khoát tay áo, nhíu mày nói:
- Trước tiên nói sao lại xảy ra chuyện này?
Ba nghìn tinh binh Hổ Bí nhanh như vậy liền bị bại trận, điều này có chút ngoài dự đoán của Hạng Trang
Tấn Tương chán nản đấm một nắm đấm trên mặt đất nói:
- Đại vương, vốn dỉ tất cả đều rất thuận lợi, dựa vào sự yểm trợ của mái chéo lớn, trên vách núi quân Hán căn bản là uy hiếp không được chúng ta, nhưng khi thần đợi đếnlúc tiến vào cứ điểm quan trọng Kiếm Các thì gặp phải phiền toái lớn, quân Hán lại dẫn nước suối từ khe đá qua, còn gắn thêm thanh tre, khe đá ẩm trơn, căn bản không thể đi lên được!
- Ừ?
Hạng Trang nhíu mi nói,
- Quân Hán dẫn nước suối theo khe đá lên? Còn gắn thêm thanh tre?
Bàng Ngọc, Bách Lý Mậu, Khuất Bất Tài cùng với Đường Thông, Tần phu nhân và cường hào Ba Thục tất cả đều biến sắc.
Đây cũng không phải là tin tức tốt, quân Hán dẫn nước theo đường khe đá chảy qua, không chỉ làm cho đá ẩm trơn khó đi, hơn nữa, nước suối chảy vào trong ủng của quân Sở, sẽ tạo thành quân Sở bước đi nặng nề, hành động chậm chạp, khi bình thường cũng thôi, có thể ở trên chiến trường, có chút gây trở ngại sẽ tạo thành hậu quả không thể vãn hồi.
Tấn Tương, Do Uyên đồng thời gật đầu, dáng điệu ủ rũ, Bách Lý Hiền lắc lắc quạt lông, nói:
- Bạch Mặc này còn có chút nhanh trí, không ngờ nghĩ ra được biện pháp độc đáo đến ngăn cản tiến công của quân ta như vậy, tuy nhiên, bằng chút kỹ xảo nho nhỏ đã nghĩ ra được ngăn trở quân ta tiến công, cũng không tránh khỏi quá ngây thơ rồi.
Bàng Ngọc nói:
- Quân sư hay là đã có đối sách?
Bách Lý Hiền nói:
- Thiên Lang vệ, Hổ Bí vệ mang thêm ủng da, ủng da sẽ đạp lên trên phiến đá ẩm của thanh tre, đích xác rất dễ dàng ngã sấp, hơn nữa nước suối chảy ngược vào ủng, cón có thể làm cho tướng sĩ quân ta bước đi trở nên trì trệ, hành động trở enn chậm chạp, nhưng, tướng sĩ quân ta chỉ cần cởi ủng da ra mang giầy rơm vò, thì vấn đề khó khăn này cũng được giải quyết dễ dàng!
- Cực đúng!
Hạng Trang gõ nhịp nói,
- Truyền lệnh, tức khắc cấp giầy rơm cho Hổ Bí vệ!
Giầy rơm không phải là vấn đề, quân tư gia của cường hào Ba Thục mang đều là giầy rơm, Hổ Bí vệ đổi giầy với bọn họ là được.
Tấn Tương chắp tay nói:
- Đại vương, xin cho thần một cơ hội, lần này thần nhất định không hổ mệnh!
Hạng Trang vui vẻ gật đầu, nói:
- Tốt, quả nhân sẽ cho ngươi cơ hội lần này nữa, ngươi nhất định phải lấy được Kiếm Các, nếu không, quả nhân sẽ không tha cho ngươi.
- Vâng!
Tấn Tương ầm ầm ứng vâng, cùng với Do Uyên vô cùng vui vẻ sảng khoái mà đi.
Không đến thời gian nửa chén hương, trong đất đại doanh quân Sở đã lần nữa bận rộn lên, một đội binh sĩ tinh nhuệ Hổ Bí phụ giáp khiêng mái chéo, rất nhanh hoàn thành tập kết, Tấn Tương mặt mũi bầm dập đang đừng ở dưới vách núi dựng đứng giáo huấn binh sĩ Hổ Bí, không biết nói câu gì, binh sĩ tinh nhuệ Hổ Bí hoàn thành tập kết liền núi hô biển động giống như muốn rít gào đều đứng lên, dáng vẻ bệ vệ bao trùm cả bầu trời.