Bản trận quân Sở.
Đứng trên vọng xe cao ngất ngưởng nhìn xuống, hai vạn bộ binh trọng giáp quân Sở cùng với bốn ván kỵ binh tả hữu hai cánh đã giao hội cùng một chỗ. Hai vạn bộ binh hợp thành một khối trông giống như đầu tiễn sắc nhọn, còn bốn vạn kỵ binh phía sau đan xen vào nhau hình thành một đuôi tiễn khổng lồ, nói là Phong Thỉ trận, kỳ thực giống như trận địa hình tam giác.
Nhìn chiến trường khói lửa cuồn cuồn, Ngu Tử Kỳ không hiểu nói:
- Vệ Tướng Quân, đại chiến... Bắt đầu rồi!
Tất Thư gật gật đầu, hỏi:
- Tử Kỳ Tướng Quân, ngươi thực sự lo lắng quân ta bây giờ sẽ thất bại sao?
Ngu Tử Kỳ không ngay mặt trả lời, mà tìm cách nản tránh, nhẹ nhàng nói:
- Vệ Tướng Quân, nhưng mà Hàn Tín là đại binh gia thời nay.
- Hàn Tín tất nhiên là đại binh gia thời nay, nhưng quân ta cũng không phải không có cơ hội thủ thắng.
Tất Thư ngừng lại một chút, giơ tay phải lên, chỉ ngón trỏ ra xa, thản nhiên nói:
- Trận chiến này, quân ta có ba cơ hội. Thứ nhất sĩ tốt kiêu hùng, sắc bén, thân thể khỏe mạnh vả lại được huấn luyện có bài bản, trang bị đầy đủ, có thể nói vượt xa tề quân, tất nhiên lúc đầu quân ta chiếm hết ưu thế.
Ngu Tử Kỳ yên lặng gật đầu, Vệ Tướng Quân lời nói đều rất chính xác, ngược lại muốn xem Hàn Tín hóa giải như thế nào.
Hai quân trước trận, hai mười lượt mưa tên qua lại, từ hai vạn Sở giáp tạo thành một mũi công kích thật lớn mạnh mẽ đánh vào phần giữa Nhạn Hành trận của Tề Quốc, chỉ trong chốc lát, hai quân tiếp cận lẫn nhau tiếng binh khí va vào nhau vang lên mãnh liệt, quân sĩ hai bên chém giết lẫn nhau, trước khi chết kêu lên thảm thiết...
- Giết!
Tử Xa Sư mang theo vũ tiên bên người, trong tay cầm hoành đao nổi trận lôi đình, bất chợt chém xuống, ngay lập tức trước mắt hắn một tên thuẫn binh Tề quân bị chém thành hai mảnh, không đợi xác teen tiểu giáo Tề quân ngã xuống, Tử Xa Sư đã bước nhanh tới phía trước, thân hình đã chìm vào trong trận dày đặc Tề quân.
Xoẹt! Một gã tiểu giáo Tề quân chưa kịp vung kiếm, liền bị Tử Xa Sư đâm cho dựng ngược lên.
Dường như cùng lúc đó, hai lưỡi trọng kiếm giống như con rắn phun lọc độc hướng tới hai bên cạnh sườn Tử Xa Sư, hộ vệ phía sau Tử Xa Sư là Tử Xa Bố, Tử Xa Kiệt nhanh như chớp cầm đại thuẫn trong tay chắn về phía trước, hai mũi kiếm liền đâm thẳng vào mặt trên đại thuẫn trượt đi, Tử Xa Sư thuận thế chuyển hoành đao sang một chút, hai viên Tư Mã Tề quân lập tức chết ngay tại chỗ.
- Hoa Hạ thật lớn!
Tử Xa Sư giơ hoành đao nhuốm máu, giống như mãnh thú trong núi rừng gào thế, rung động lòng người.
- Tử Sĩ oai hùng!
Tử Xa Bố, Tử Xa Kiệt phụ thuẫn đi theo, vừa dùng đại thuẫn ngăn kiếm, kích đâm tới hướng Tử Xa Sư, vừa rướn cổ dũng mãnh hô lớn.
- Huyết bất lưu can!
Tử Xa Sư rít gào, lại dương đao xông vào trong trận Tề quân.
- Chết không ngừng chiến!
Đầu tiên là huynh đệ Tử Xa Bố, Tử Xa Kiệt, tiếp sau đó là ba trăm thân quân, cuối cùng, là hai vạn bộ binh Sở quân đồng thanh hò hét, thế lực có thể rung chuyển núi rừng.
Quân Sở sĩ khí hừng hực, thế công như nước, so với Tề quân, bất kể là sĩ khí, tố chất từng binh sĩ, hay là trang bị, trình độ, rõ ràng đều kém hơn rất nhiều. Hai quân vừa tiếp cận, ngay lập tức Tề quân liền tục lùi lại phía sau, nhất là Tử Xa Sư tự minh dẫn đầu trận Phong Thỉ, lại càng sắc bén không thể đỡ được, chỉ trong chốc lát, đã đột tiến lên phía trước bốn năm mươi bước!
Bản trận Tề quân.
Chỉ trong chớp mắt nửa canh giờ đã trôi qua, không ngờ quân Sở đột tiến về phía trước bốn, năm mươi bước!
Nếu không phải quân trọng giáp phía trước liều chết ngăn cản, e rằng toàn bộ Nhạn Hành trận sớm đã tan thành từng mảnh nhỏ!
Thấy quân Sở hung uy như vậy, Lâu Kính lập biến đổi sắc mặt, Trình Hắc tuy rằng từng ở chiến trường Cai Hạ tận mắt chứng kiến một trăm nghìn quân tiên phong tinh nhuệ Hạng Võ, nhưng lúc này trong lòng cũng vô cùng lo lắng, tuy rằng quân Sở trước còn kém một trăm nghìn quân tinh nhuệ Hạng Võm nhưng cũng không kém xa lắm, đại loại giống vậy!
- Đại Vương, quân Sở sắc bén, quân trọng giáp phía trước không thể ngăn được!
Lâu Kính vô cùng lo lắng.
- Việc này cũng dự tình đã dự tính trước.
HànTín thản nhiên mỉm cười, giơ tay phải lên, chỉ ngón trỏ về phía trước, bình tĩnh nói:
- Truyền lệnh, tiền quân lui lại phía sau, tử sĩ phương trận tiến về phía trước!
- Tiền quân lui lại phía sau, tử sĩ phương trận tiến về phía trước!
Lệnh kỳ hình tam giác trên được treo ngất ngưởng trên xe, ngay sau đó, Tề quân trước trận đang liều chết chém giết bộ binh trọng giáp quân Sở đều lui lại phía sau, một đội thân quân khoác cát ý, tóc búi, tay cầm đoản đao đi nhanh về phía bộ binh trọng giáp quân Sở.
Hai quân trước trận, Tử Xa Sư phân ra, xung đột qua lại.
Tử Xa Sư thân thể cường tráng, sức khỏe như trâu, nhưng thân thể hắn cũng bằng máu thịt, bây giơ hai quân đánh giáp lá cà, tuy rằng thời gian trôi qua không đến nửa canh giờ, nhưng thế lực hắn gần như đã cạn kiệt, Tử Xa Bố, Tử Xa Kiệt cùng với mấy trăm thân binh phía sau tất cả mồ hôi đều chảy như mưa, thở hổn hển như trâu.
Bỗng nhiên, Tề quân đang cùng Sở quân liều chết chém giết, đột nhiên lùi lại phía sau.
Tử Xa Sư không muốn đánh mất cơ hội, lúc này liền giơ hoành đao lên ý muốn đuổi binh đánh lén. Một đội Tề quân thân khoác cát ý, tóc búi nhanh chóng đi lên, tuy rằng Tề quân bị vây trong hoàn cảnh xấu, nhưng đầu trận tuyến chưa loạn, nhất là các quân giữa các bộ thay thế đúng vị trí, biến trận thay đổi không chê vào đâu được
Hiển nhiên, các cấp tiểu giáo Tề quân đều lão tướng trải qua trăm trận chiến. Truyện được copy tại
Hít mạnh một hơi thật sâu, không khí đầy mùi máu tươi, Tử Xa Sư khóe miệng bỗng nhiên nỗi lên một tia sát khí dữ tợn, từ từ giơ hoành đao lên, ngửa mặt lên trời hô lớn:
- Các huynh đệ Đại Sởm giết sạch bọn quân Tề quốc, lấy đầu bọn chúng đi lĩnh thưởng, đổi lấy tước vị, đổi lấy kiều thê mỹ thiếp, nhà đẹp... Giết!
- Giết, giết, giết, vì tước vị, vì kiều thê mỹ thiêó, vì nhà đẹp... Giết!
Tiếng hét vang lên như thủy triều, khiến quân trọng giáp Sở quân đã vô cùng mỏi mệt thoáng chốc đã chấn hưng tinh thần, lại khởi hoàn thủ đao, giống như hổ lang đi theo phía sau Tử Xa Sư, mãnh liệt hướng về phía tử sĩ Tề quân.
- Xông lên!
Tử Xa Sư quát lớn một tiếng, cầm đao xông thằng tới trước mặt tử sĩ Tề quân.
Chỉ nghe qua một tiếng, Tử Xa Sư cầm hoành đao trong tay liền đâm xuyên qua ngực một tử sĩ Tề quân, Tử Xa Sư theo bản năng cảm thấy không ổn, bởi vì tử sĩ tề quân đúng là không tránh né, ngược lại như là có ý định chụi chết! Một lát sau, Tử Xa Sư vội rút đao về phía sau, cũng là đã muộn.
Chỉ thấy tên tử sĩ Tề quân kia hai tròng mắt đột nhiên trông rất mãnh liệt, vốn ở phía sau hai tay có hai thanh đoản đao chói lọi. Tên tử sĩ Tề quân cầm song đao, giống như là mang kéo, nhanh như chớp cắt vào tia cổ Tử Xa Sư. Tên Tề quân này một lòng muốn chết, vì chỉ có như vậy mới có thể ra tay một đòn sấm sét!
Nhưng Tử Xa Sư không hổ danh là tướng già đã trải qua trăm trận, suýt xảy ra biến có, đột nhiên trở mình người về phía sau, đồng thời dữ tợn đạp vào bụng tên tử sĩ
Tề quân, chỉ nghe " xoẹt" một tiếng, hai thanh đoản đao của tên tử sĩ Tề quân để lại hai vết xước trên giáp của Tử Xa Sư, chỉ một chút xíu nữa cắt đứt cổ họng Tử Xa Sư.
Dường như cùng lúc đó, Tử Xa Sư đã đạp thật mạnh vào bụng tên tử sĩ Tề quân, chỉ nghê " phốc" một tiếng, nội tạng tên tử sĩ Tề quân bị phá nát toàn bộ, lập tức há mồm ra, trong giây lát cả người bây lên trời, như lá úa bay trong gió nhẹ nhàng hướng về phía ngoài.
Tử Xa Sư thoát khỏi hiểm họa, vội vàng nhìn quanh bốn phía, thấy hàng trăm bộ binh Sở quân cũng đã nằm trong vũng máu.
Mấy trăm bộ binh quân Sở tất cả đều theo tử sĩ Tề quân đồng quy vu tận, không có một ngoại lệ, ngươi đâm ta một đao, ta còn cho ngươi hai đao, một mạng đổi một mạng, rất rõ ràng!
Những tử sĩ quân Tề rõ ràng đều là tử tù, tù nhân, phần lớn gia quyến bọn đều được Tề Vương Hàn Tín đối đãi tử tế, cho nên bọn họ mới có thể hung hãn như thế, vừa tới trước trận đã lĩnh mệnh thi triển đấu pháp, quân Sở hung ác, nhất quán liền lấy mạnh đổi mạng, lúc này, cũng bị thiệt hại nặng nề.
Chỉ có Tề quân đáng được ăn mừng, Tề quân tử sĩ số lượng không nhiều lắm, chí có gần ba trăm năm mươi người.
Chỉ trong chốc lát, ba trăm năm mươi tên Tề quân tử sĩ đã bị bộ binh quân Sở chém giết hầu như không còn, nhưng mà, sau một lúc ngừng lại, thể lực dư thừa, sĩ khí Tề quân dâng lên, bộ binh trọng giáp Tề quân đã chăn đường đi Sở quân, thoáng chốc trong mắt Tử Xa Sư hiện lên vẻ lo lắng, trước chỉ muốn đánh tan bộ binh trọng giáp Tề quân, nhưng thực sự không dễ dàng như vậy.
Bản trận Tề quân.
Nhìn biến trận Tề quân, rốt cục cũng chặn được Sở quân tiên phong, Lâu Kính, Trình Hắc không kìm nổi, thở dài một hơi.
Hàn Tín khóe miệng nổi lên nụ cười đắc ý, nói:
- Quân Sở trước mắt so với một trăm nghìn quân tinh nhuệ Hạng Võ cũng không kém quá xa, nhớ tới ngày đó, một trăm nghìn tinh binh Hạng Võ đánh đâu thắng đó; không có gì cản nổi. Đại kỳ trung quân của quả nhân cũng vì vậy nhượng bộ lui quân, trước mắt, tuy rằng quân Sở sắc bén, nhưng thiếu đi viên mãnh tướng, làm tăng sĩ khí tướng sĩ. Không có mãnh tướng như Hạng Võ làm gương cho tướng sĩ, dù quân Sở sắc bén khó đỡ, tuyệt đối cũng không có khả năng làm lay động đại kỳ trung quân của quả nhân.
Lâu Kính gật đầu, lại nói:
- Nhưng Đại Vương, quân Sở vẫn chiếm ưu thế.
Hàn Tín khẽ lắc đầu, nói:
- Quân Sở có uy thế quân Sở, ưu thế của bọn họ chính là vũ khí sắc bén, sĩ tốt hùng tráng, trong khoảng thời gian ngắn có thể chiếm thế thượng phong, nhưng quân ta cũng có ưu thế của quân ta, ưu thế của quân ta chính là binh nhiều tướng mạnh, một khi cuộc chiến diễn ra giằng co, quân ta sẽ phát huy được uy thế của binh lực nhiều, khiến cục diện có phần ngang nhau.
Bản trận quân Sở.
Trước mắt quân Sở thế công giảm bớt, đột nhiên tốc độ cũng chậm lại, Ngu Tử Kỳ chau mày, có chút suy nghĩ nói:
- Vệ Tướng Quân, theo lời ngài nói, quân ta sĩ tốt kiêu hùng, sắc bén, thân thể khỏe mạnh, được huấn luyện có bài bản, trang bị đầy đủ nhưng Tề quân cũng có uy thế binh nhiều tướng mạn, chỉ dựa vào điều này, e rằng không thể đánh bại Tề quân.
- Đúng Vậy.
Tất Thư nhẹ nhàng gật đầu, lại giơ ngón giữa tay phải lên, nói:
- Cơ hội thứ nhất đã đanh mất, nhưng quân ta còn có cơ hội thứ hai, đó chính là đại quân Bành Thành Hoài Nam quốc!
Ngừng lại một chút, Tất Thư lại nói tiếp:
- Không có gì xảy ra quá bất ngờ, đại quân Hoài Nam quốc bây giờ đã khởi xướng hướng tới đại doanh Tề quốc.
Trên vọng xe, bản trận Tề quân
Lâu Kính sắc mặt có chút biến sắc, nhìn Hàn Tín nói:
- Đại Vương, quân Sở ắt sẽ đột tiến về phía trước, Nhị Long Xuất Thuỷ trận đã chuyển thành Thiên Địa Tam Tài trận, nếu quân ta tiếp tục lui về phía sau, trong chốc lát sẽ lọt vào trận địa quân Sở. Một khi quân tiền quân chống đỡ không được, toàn quân sẽ ta tan thành mây khói ư!
- Toàn quân tan tác sao?
Hàn Tín mỉm cười nói:
- Á tướng, ngươi đánh giá quân Sở quá cao rồi.
Hàn Hạp hỏi:
- Phụ vương, quân Sở xuất hiện cả ba hướng, đó chính là Thiên Địa Tam Tài trận sao?
- Đúng vậy, ở giữa trận Nhị Long Xuất Thủy chuyển về phía trước, đó chính là Thiên Địa Tam Tài trận.
Hàn Tín gật gật đầu, lại nói tiếp:
- Nếu muốn giải phá trận này, trung quy lại chỉ có cách tấn công từ hai cánh, trung lộ đột tiến, mạnh mẽ tấn công đối phương, tuy nhiên rất có khả năng quân Sở có thể lùi về, sau đó chuyển thành Tứ Môn Đâu Để trận.
- Vậy Tứ Môn Đâu Đế trận là sao?
Hàn Hạp nói:
- Phụ vương, tiếp đến còn biến hóa tiếp không?
Hàn Tín nói:
- Tất nhiên là có, hai bên tả hữu Tứ Môn Đâu Đế trận đan xen vào nhau, lập tức trở thành Ngũ Hổ Đàn Dương trận, tiếp đến còn có Lục Đinh Lục Giáp trận, Thất Tinh Bắc Đẩu Trận, Bát Cửa Kim Khóa Trận, Cửu Tự Liên Hoàn trận cùng với Thập Diện Mai Phục trận. Tuy nhiên, đối đầu với đại quân Sở Quốc chưa chắc có thể bày ra nhiều trận biến hoá như vậy.
- Nhiều trận pháp như vậy sao?
Hàn Hạp nói:
- Trận pháp chi đạo, thật đúng là biến ảo vô cùng.
Hàn Tín lại lắc đầu, mỉm cười nói:
- Tuy nhiên trận pháp chi đạo cũng chỉ có chút lợi hại.
Ngừng lại một lát, Hàn Tín lại nói:
- Chiến trận chi đạo, kỳ thực cần phải có chủ tướng có năng lực biết nắm bắt thời cơ cùng năng lực chỉ huy trận pháp, bày trận chỉnh tề, biến hóa phức tạp, kia cũng chỉ là động tác võ thuật đẹp mắt. Hôm nay, quả nhân đối đầu với Thượng Tướng Quân Sở Quốc, chỉ dựa vào trận pháp có thể không đánh thắng được.
Dứt lời, Hàn Tín lại quay đầu hướngvề phía Tào Thọ nói:
- Truyền lệnh, bày Nhạn Hành trận!
Tào Thọ tuân lệnh hô lớn, không chút do dự đi tới sau vọng xe truyền lệnh đi. Tào Thao, Lâu Kính sắc mặt cũng liền thay đổi.
Cái gọi là Nhạn Hành trận chính là chuyển hai bên cánh tả hữu kéo dài về phía trước, giống như khi chim nhạn nghiêng mình bay qua bao phủ khoảng không, có thể phát huy toàn bộ uy lực của quân đội, cũng có thể bao vây quân địch, nhưng nếu quân địch triển khai Phong Thỉ trận cũng dễ dàng đột phá trung quân bản trận Nhạn Hành trận, khi đó sẽ làm cho Nhạn Hành trận tan tác!
Bây giờ, đại quân Sở Quốc hai cánh cũng đều đã kịp thời xuất hiện, rõ ràng chính là Phong Thỉ trận pháp. Vậy mà Tề Vương lại bày ra Nhạn Hành trận, kia chẳng phải lấy điểm yếu của mình đấu lại điểm mạnh của địch sao? Một khi quân Sở từ ba phía tiến vào, đột phá trung quân Tề Quốc, chẳng phải toàn bộ trận cước đại quân Tề Quốc đại loạn, binh bại như núi đổ sao?
Càng đáng sợ hơn, chính là Tề Vương đang ở trung quân bản trận!
Lúc này Tề Quốc, đã có thể dựa vào Tề Vương, nếu chẳng may Tề Vương có điều gì sơ xuất, chẳng những toàn bộ đại quân Tề Quốc đánh vào Hoài Nam Quốc tan thành tro bụi, hơn nữa Tề Quốc có thể bị diệt vong.
- Đại Vương không thể, lúc này bày ra Nhạn Hành trận, không ổn đâu!
Lâu Kính vội vàng can ngăn.
Tào Tham cũng phản đối kịch liệt:
- Đại Vương khinh địch như vậy, sẽ phải chụi gánh chụi hậu quả khó lường!
Hàn Tín cũng không vì Tào Tham phản đối mà tức giận, chỉ vuốt vuốt bộ râu dài, mỉm cười nói:
- Thượng Tướng Quân, Á Tướng, có phải các ngươi đều cho rằng Nhạn Hành trận bị Thiên Địa Tam Tài trận khắc chế, nhưng nếu là quả nhân khiến đại quân Tề Quốc bày ra Nhạn Hành trận mão, thì chắc chắn thất bại sao?
Tào Tham nói:
- Nếu không thất bại, cũng khó thủ thắng.
Lâu Kính nói:
- Nếu có thể thắng, cũng là thắng thảm.
Hàn Tín khẽ mỉm cười, giơ tay phải lên, chỉ ngón trỏ về phía trời quang, thản nhiên nói:
- Được, hôm nay quả nhân sẽ cho các ngươi thấy sự khác biệt thực sự trong trận pháp, sự khác biệt chính là người chỉ huy lâm trận!
Nói xong, Hàn Tín bỗng nhiên quay đầu lại, hướng về phía Túc Vệ Lang Tướng Tào Thọ, nói:
- Lệnh vua không nói chơi, mau bày Nhạn Hành trận!
- Rõ!
Tào Thọ tuân lệnh hô lớn:
- Bày Nhạn Hành trận!
Lệnh kỳ giơ lên, thoáng chốc toàn bộ đại quân Tề Quốc bắt đầu đứng dậy, tiền quân từ từ lui về phía sau, tả hữu hai cánh nhanh chóng kéo dài về phía trước. Nguyên bản dừng ở cuối hậu quân chia thành đội quân bên cánh tả, bắt đầu tiến nhanh về phía trước, cuối cùng hợp lại hai cánh tả hữu phía sau, không đến nửa khắc hình thành trận Nhạn Hành trận thật lớn.
Phía tên vọng xe, trung quân Sở Quốc.
Tất Thư, Ngu Tử Kỳ đứng cạnh lan can nhìn về phía xa, hai cánh kỵ binh quân sở cùng với bộ binh trọng giáp tuy rằng đã xuất kích, tuy nhiên xuất kích tốc độ rất chậm, chỉ từ từ tiến vào, bởi vậy cho tới bây giờ, hai quân đều chưa tiếp cận với nhau, thậm chí cung tiễn song phương vẫn đang trong trạng thái chờ phát động. Đại quân Sở Quốc bày Thiên Địa Tam Tài trận, đại quân Tề Quốc rất nhanh cũng có ứng đối.
- Nhạn Hành trận sao?!
Đại quân Tề quốc đã lập xong trận, Ngu Tử Kỳ không tin nổi vào mắt mình, không ngờ Hàn Tín có thể bày Nhạn Hành trận, lập tức trầm giọng nói:
- Tên Hàn Tín này, quả thực quá kiêu ngạo! Dám lấy Nhạn Hành trận ứng đối Thiên Địa Tam Tài trận, chẳng lẽ hắn không sợ quân ta đánh xuyên vào trung lộ, phát mắt trận sao?
- Không đúng.
Tất Thư lắc đầu, thản nhiên nói:
- Hàn Tín không phải là kiêu ngạo, mà là tự tin.
- Tự tin sao?!
Ngu Tử Kỳ chau mày nói:
- Hàn Tín tin Nhạn Hành trận của hắn có thể phá Thiên Địa Tam Tài trận của tướng quân sao?
Tất Thư đấm nhẹ vào vòng bảo hộ vọng xe, thoáng có chút suy nghĩ nói:
- Thiên hạ trận pháp, biến ảo đa đoan, trăm khoanh vẫn quanh một đốm, nói cho cùng, nếu hai bên lâm trận đều thong qua chỉ huy, rõ ràng, Hàn Tín rất tự tin vào năng lực chỉ huy lâm trận, cho nên mới dám bày ra Nhạn Hành trận.
- Năng lực chỉ huy lâm trận sao?
Ngu Tử Kỳ dường như hiểu ra điều gì đó.
- Đúng, năng lực chỉ huy lâm trận.
Tất Thư gật đầu, nghiêm nghị nói:
- Tử Kỳ Tướng Quân, đại quân Tề Quốc trông giống như một Nhạn Hành trận không lồ, nhưng thực ra chỉ là một biểu tượng, trên thực tế, Nhạn Hành trận có thể phân giải thành hơn trăm nghìn số trận, tầng tầng yểm hộ, nảy sinh không ngừng, vô cùng lợi hại!
- Biến thành hơn một trăm nghìn số trận sao?!
Ngu Tử Kỳ nói:
- Lẽ nào Hàn Tín hắn có thể chỉ huy được sao?
Tất Thư nói:
- Người khác chắc chắn là không làm được, tuy nhiên Hàn Tín, bản tướng quan cho rằng hắn có thể làm được!
Ngu Tử thoáng chút suy nghĩ, gật đầu lia địa, bỗng nhiên hỏi tiếp:
- Như vậy Vệ tướng quân, người tính sao?
- Hàn Tín hắn, binh tướng càng nhiều càng tốt, Tất Thư ta, binh tướng càng nhiều cũng càng tốt!
Tất Thư hai mắt nheo lại, dường như có ánh hào quang chợt loé lên trong sâu thẳm con ngươi hắn rồi biến mất.
Dưt lời, Tất Thư quay đầu thét lớn, ra lệnh cho ThiếtNgưu: Text được lấy tại
- BàyPhong Thỉ trận, tạc kỳ trung quân!
- Rõ!
Thiết Ngưu tuân lệnh hô lớn, vừa dâng lệnh kỳ hình tam giác, vừa ngửa mặt lên trời hô lớn:
- Vệ Tướng Quân có lệnh, Phong Thi đột tiến, tạc kỳ trung quân; Vệ Tướng Quân có lệnh, Phong Thi đột tiến, tạc kỳ trung quân...
Tỉnh..., tỉnh, tỉnh, tỉnh,tỉnh.
Quân Sở cánh trái, kỵ binh tiến lên trước trận.
Mông cức một tay cầm dây cương, dùng lực điều chỉnh tốc độ của ngựa, một tay cầm hỏa xích, trong lòng vô cùng phấn khởi. Nếu không phải Mông Cức mạnh mẽ kìm cương ngựa, e rằng nó đã sớm tiến nhanh về phía trước.
Phía sau Mông Cức, gót sắt nhấc lên, đầu ngựa ngẩng lên, hai vạn kỵ binh quân Sở cánh tả từ từ tiến về phía trước.
Thông thường, Mông Cức sẽ quay đầu lại liếc mắt vào trung quân bản quân bản trận một cái, trong khoảnh khắc, dễ nhận thấy lệnh kỳ màu đỏ dựng lên cao ngất ngưởng trên xe, hơn nữa lệnh kỳ ba mặt màu đỏ chỉ về phía trước tạo thành hình mũi tên, dường như cùng lúc đó, kỵ binh đảm nhiệm trọng trách truyền đạt quân lệnh của Tất Thư từ phía sau trận vội chạy đến...
- Vệ tướng quân có lệnh, Phong Thỉ đột tiến, đánh vào trung quân Tề quân...
Mông Cức khóe miệng thoáng hiện lên một tia sát khí, chậm rãi kéo giáp mặt xuống, trong chốc lát, toàn bộ khuôn mặt bị kim loại bao trùm hoàn toàn, chỉ còn lộ ra hai khe hở chỉ đủ lộ ra hai con mắt. Vẫn như xưa hai con mắt xuyên thấu qua khe hở, hơi thở giống như một luồng sát khí, khiến kẻ khác không dám đến gần.
Ngay sau đó, Mông Cức lại giơ cao hoành đao lên, ngửa mặt lên trời hô lớn:
- Toàn quân đột kích, toàn quân đột kích...
Cùng lúc đó, hai mươi vạn kỵ binh cánh phải cũng bắt đầu đột kích về phía trước. Phía trước, đội kỵ binh Sở quân cũng không tránh đội quân Tề quân mở cánh, mà đi theo hướng thông thường tránh chém giết, chuẩn bị kết hợp với bộ binh trọng giáp hình thành một Phong Thỉ trận, toàn bộ Phong Thỉ trận đó toàn bộ là hai vạn bộ binh tạo thành, còn hai cánh kỵ binh bắn tên yểm trợ.
Tỉnh, tỉnh, tỉnh, tỉnh, tỉnh, tỉnh...
Trung lộ Sở Quân, Tử Xa Sư thân mang trọng giáp, tiến thật nhanh về phía trước.
Phía sau Tử Xa Sư, Tử Xa Bố cùng ba trăm thân binh tử sĩ như hình với bóng, nguyện thề sống chết đi theo, tinh kỳ bay phất phới, dưới mặt đất giống như nước thủy triều dâng lên rút xuống. Phía trước, Tề quân dùng tốc độ tiếp cận, bỗng nhiên, khi hai đai quân cách nhau không tới hai trăm bước, ngay sau đó, một làn sóng tên dày đặc sau trận Tề quân bắn ra như mưa bay vào khoảng không.
- Dựng thuẫn lên, dựng thuẫn lên...
Tử Xa Sư đi nhanh như bay, vừa dương đao vừa hô lớn.
-Dựng thuẫn lên, dựng thuẫn lên...
Tử Xa Sư cùng với ba trăm thân binh đều cầm thuẫn, hô lớn hưởng ứng.
Trong chốc lát, phía trước hai vạn bộ binh Sở quân đều cầm đại thuẫn trong tay giơ lên, trên đỉnh đầu mặt thuẫn kết lại thật lớn, tạo thành một bức tường thuẫn chắc chắn, Tử Xa Sư chậm chân lại, cúi đầu, lấp dưới bức tường thuẫn chắc chắn, tiếp đó, mưa tên dày đặc từ không trung rơi xuống.
- Tộp, tộp, tộp...
Chỉ trong chốc lát, trên thuẫn Sở quân đã cắm lên vô số mũi tên.
- Đột tiến, mau đột tiến!
Bóng người chợt hiện ra, Tử Xa Sư dưới bức tường thuẫn đi ra, dương đao hét lớn.
Ngay cả đại thuẫn cũng giơ lên, bộ binh Sở quân chân bước đi không chút trì trệ, hô lớn vang lên như sóng thần, bộ binh trọng giáp Sở quân nhanh chóng tiến lên. Sau trận, Tề quân bắn tên bay vào khoảng không nhiều như châu chấu, vả lại trên không trung đan xen vào nhau tạo thành một trận mưa tên kéo dài vô tận không thồi, nhưng cơ bản không đủ để ngăn bộ binh trọng giáp Sở quân tiến tới.
- Đột tiến, đột tiến, đột tiến nhanh lên...
Tử Xa Sư giơ cao hoành đao, rít gào giận dữ, trên người hắn, ngực giáp, vai giáp cùng với giáp ở chân, tất cả đều cắm đầy tên, từ xa nhìn lại, cả người giống như con nhím, trông dữ tợn đáng sợ, nhưng trên thực tế, những mũi tên này chỉ cắm vào đường nối lân giáp, cơ bản không đủ gây tổn thương.