Quận Tứ Thủy huyện Phù Ly, đại quân Tất Thư đang dưới sự tiếp ứng của thủy quân qua sông Tri Hà.
Tất Thư mặc y phục mỏng manh, đang khoanh tay đứng trang nghiêm trên đầu thuyền, gió lạnh làm áo trắng của hắn bay phấp phới, sau Tất Thư là Tử Xa Sư, Tây Khất Liệt, Ngu Tử Kỳ còn có Hổ Bí tướng quân Tấn Tương đứng trang nghiêm ngạo nghễ.
Ngu Tử Kỳ tiến lên hai bước đứng ở bên cạnh Tất Thư, nói:
- Thượng Tướng Quân, đại quân từ huyện Phù Ly vượt qua Tri Hà, lại đi từ hướng Bắc chưa tới hai trăm dặm nữa là đến Bành Thành thủ đô của nước Hoài Nam, nhưng, quân Hoài Nam lại trước sau không thấy động tĩnh gì, xem ra, Hoài Nam vương Anh Quý Bố tính toán tập trung toàn bộ binh lực tử thủ tại Bành Thành rồi.
Tất Thư thản nhiên cười, nói:
- Tốt nhất là như vậy để đánh một trận là xong.
Ngu Tử Kỳ ngẫm nghĩ một chút, lại nói:
- Thượng Tướng Quân, theo mạt tướng biết thì đám nịnh thần Phì Thù, Chu Kiến, Mã Nghiệp này đều tham lam vô độ, có nên phái người âm thầm mua chuộc bọn họ, có lẽ có thể nội ứng cho quân ta?
Tất Thư lắc lắc ngón tay, nói:
- Phù Thì, Chu Kiến, Mã Nghiệp tuy rằng tham lam, nhưng chiều hướng trước mắt không rõ ràng, bọn họ tuyệt đối sẽ không dễ dàng lựa chọn, cho nên, thà để tâm tới bọn họ, không bằng đội quân đường đường chính chính lấy thế mạnh như núi phá vỡ Bành Thành, nghiền nát Hoài Nam!
***
Bành Thành, phủ đệ của Thượng Tướng Quân Phì Thù.
Mạt tướng quân Phì Tri kích động đi vào đại sảnh. Phì Tri là em họ của Phì Thù, hai huynh đệ vốn làm nghề giết heo, sau đó muội muội gả cho Anh Bố làm tiểu thiếp, hai huynh đệ cũng đi theo làm tiểu giáo dưới trướng Anh Bố, nhiều năm miệt mài được thăng lên làm tướng quân. Sau khi Phì Thù được thăng làm Thượng Tướng Quân, Phì Tri cũng thuận theo được lên làm Mạt tướng quân.
- Đại ca, đại ca!
Phì Tri xông tới cười nói với Phì Thù:
- Ha ha ha, lần này chúng ta phát tài rồi, phát tài rồi!
Còn chưa dứt lời, Phì Thù đã hung hăng bạt cho Phì Tri hai bạt tai, khiến Phi Tri không hiểu vì sao mình bị đánh, bưng mặt sưng đỏ, hỏi:
- Đại ca, sao huynh lại làm vậy?
- Gì chứ?
Phì Thù căm tức nói:
- Ngươi còn có mặt mũi trở về?
- Đại ca, là chuyện gì, có gì cứ nói thẳng ra đi?
- Được lắm, ta hỏi ngươi, ai cho ngươi cướp sạch Chung Ly, huyện Khúc Dương, hả?
- Chẳng phải là do đại ca nói sao? Ở biên giới khơi mào tranh chấp, nên quyết định trợ giúp Đại vương liên kết đồng minh với nước Tề Hán...
- Ta để ngươi ở biên giới gây khơi mào tranh chấp, chứ không phải để ngươi đi cướp đoạt, càng không để ngươi đi giết người, nhưng ngươi lại làm ngược lại, không chỉ có cướp sạch hai huyện Chung Ly, Khúc Dương, còn tàn sát hơn hai vạn người! Ngươi có biết không, bởi vì ngươi lỗ mãng, đã hoàn toàn cắt đứt đường lui của Phì gia chúng ta nhập về nước Sở rồi, hiện tại chúng ta chỉ có thể đi theo Anh Bố mà thôi.
Sự việc phải nói đến từ ba tháng trước. Ba tháng trước, sứ giả nước Hán Lục Giả tìm tới Phì Thù, hy vọng Phì Thù có thể ở trước mặt Anh Bố khích lệ, thúc đẩy nước Hoài Nam phản chiến. Sau khi nhận được một lượng lớn vàng bạc châu báu, thì Phì Thù bắt đầu ở trước mặt Anh Bố phỉ báng, du thuyết Anh Bố ruồng bỏ nước Sở, ngược lại cùng kết liên minh với nước Tề Hán.
Tuy có đám nịnh thần Phì Thù, Chu Kiến và Mã Nghiệp du thuyết nhưng Anh Bố trước sau vẫn không hạ quyết tâm.
Vì "Trợ giúp" Anh Bố sớm hạ quyết định, Phì Thù liền bố trí Phì Tri ở biên giới khơi mào tranh chấp.
Tuy nhiên, đến bây giờ Phì Thù vẫn không nghĩ sẽ đặt tất cả lên trên hai nước Tề Hán, ngoại trừ nhận hối lộ của sứ giả nước Hán, du thuyết Anh Bố kết minh cùng Tề Hán ra, Phì Thu còn âm thầm mày đi mắt lại với nước Sở. Phì Thù hiểu rất rõ, nước Hoài Nam sắp diệt vong rồi, nếu Phì gia không muốn bị diệt vong cùng nước Hoài Nam, thì nhất định phải tìm một đường ra cho mình.
Vốn là, Phì Thù có hai ý niệm trong đầu đang giằng xé, nếu nước Sở diệt nước Hoài Nam, vậy thuận thế đầu hàng nước Sở, còn nếu nước Hoài Nam bị Tề Hán thâu tóm, vậy thì đầu hàng Tề Hán. Nhưng hiện tại, bởi vì Phì Tri lỗ mãng, đường lui tìm nước Sở làm nơi nương tựa đã bị cắt đứt, Phì Tri giết nhiều dân chúng nước Sở như vậy, Hạng Trang còn có thể tha cho huynh đệ bọn họ không?
- Ngươi đó, ngươi đó.
Phì Thù chỉ vào mũi Phì Tri, tức giận chỉ muốn đánh tiếp:
- Thật sự là còn ngu hơn heo.
Phì Tri bĩu môi, không cho là vậy, nói:
- Có gì đâu, giết mấy vạn dân chúng thì sao? Thằng nhãi Hạng Trang không chịu buông tha chúng ta, Phì gia chúng ta không tìm hắn nương tựa nữa. Hừ, trận đại chiến Hoài Nam này, quân Hoài Nam, thêm hai trăm ngàn đại quân quân Tề, binh lực cũng không ít hơn so với quân Sở, sợ hắn gì chứ.
- Ngươi biết cái gì, Tất Thứ dễ đối phó như vậy sao?
Phì Thù dứt lời, lại thở dài nói:
- Tuy nhiên, sự việc cho tới bây giờ cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đem toàn lực đấu với quân Sở, nếu sau này nước Hoài Nam bị nước Hán, Tề thâu tóm, Phì gia chúng ta tốt xấu gì cũng có con đường sống, nếu bị nước Sở thâu tóm, toàn bộ chúng ta coi như xong rồi.
***
Năm ngày sau, đại quân nước Sở rốt cuộc đã tới dưới thành Bành Thành.
Đại quân hạ trại, Tất Thư liền mang theo mấy trăm thân binh phóng ngựa đi tới bờ phía Nam Tứ Thủy, khoanh tay đứng bên bờ sông Tứ Thủy, nhìn dòng nước, Tất Thư không khỏi có chút xuất thần. Hơn ba năm trước, hắn và Hàn Tín đã đại chiến một trận ở nơi này, cuối cùng nếu không phải Anh Bố công phá đại doanh quân Tề, thì cũng không biết kết quả là như nào.
Cách ba năm, Tất Thư hắn lại mang theo đại quân xuất hiện tại bên sông Tứ Thủy, quân Hoài Nam lại trở thành kẻ thù của hắn, mà quân Tề lại trở thành đồng minh với quân Hoài Nam, thế sự thật khó lường.
***
Tất Thư đứng ở bên sông Tứ Thủy cảm thán vô ngần, Anh Bố lại ở trong vương cung chửi loạn lên.
- Đều tại ngươi, ngươi, ngươi, còn ngươi nữa, đều tại các ngươi, các ngươi là lũ ngu xuẩn, là heo, quả nhân bị các ngươi làm cho thảm rồi!
Anh Bố chỉ vào đám Chu Kiến, Trương Mãi, Phì Thù, Mã Nghiệp chửi ầm lên, thậm chí ngay cả Khoái Triệt cũng bị mắng lây, bởi vì chuyện ruồng bỏ nước Sở ngược lại kết minh với Tề Hán, Khoái Triệt cũng tán thành.
Thật ra Khoái Triệt cũng không chịu nhận hối lộ của sứ giả nước Hán, hắn thật lòng tính toán thay cho nước Hoài Nam.
Thế cục đã vô cùng rõ ràng, thực lực, quân lực, quốc lực của nước Sở đã bành trướng rất nhanh, xu thế Hạng Trang chinh phục cả thiên hạ đã ngày càng rõ ràng. Nước Hoài Nam càng ngày càng trở thành chướng ngại vật đối với sự tranh giành Trung Nguyên của nước Sở, căn cứ vào việc xa thân gần đánh, thì nước Sở ra tay với nước Hoài Nam cũng là chuyện sớm hay muộn.
Cho nên, thà rằng xé bỏ minh ước với nước Sở còn hơn là bị quân Sở giết trở tay không kịp, chủ động xé bỏ minh ước với nước Sở, ngược lại cùng kết minh với hai nước Tề Hán, đạo lý môi hở răng lạnh, nếu nước Sở thực đúng là động thủ với nước Hoài Nam, hai nước Tề Hán tất nhiên sẽ không bàng quan đứng nhìn, nếu như thế, nước Hoài Nam có lẽ chỉ còn một con đường sống thôi.
Tuy nhiên, Anh Bố hiển nhiên sẽ không suy xét được sâu xa như vậy, ông ta cho rằng nguy cơ trước mắt là do các đại thần gây ra, nếu không phải ai đó ngu xuẩn ba mặt góp lời, âm thầm xúi gịuc nhung tốt khơi mào tại biên giới, Anh Bố làm sao xé bỏ minh ước với nước Sở chứ? Nếu không hủy minh ước, quân Sở sao tập kết đại quân tiếp cận chứ?
Anh Bố mắng chửi mãi cho đến khi mệt mới thở phì phò ngồi lại trên chiếu.
Khoái Triệt thở dài một tiếng, kiên trì khuyên can:
- Đại vương, đại quân nước Sở đã nguy cấp rồi, lúc này truy cứu trách nhiệm của ai không còn ý nghĩa gì nữa, việc cấp bách chính là nhanh chóng phân công nhau làm việc, củng cố phòng thủ thành, đừng đợi lúc đại quân nước Sở bắt đầu tấn công thành rồi chúng ta còn chưa chuẩn bị tốt vật tư thủ thành, vậy thì rất phiền toái.
- Đúng đúng đúng, Đại vương, bây giờ việc khẩn cấp là phân công nhiệm vụ củng cố việc phòng thủ thành.
- Thần cũng đồng ý với đề nghị của Tướng quốc và Thượng Tướng Quân, vẫn là nên củng cố phòng thủ thành quan trọng hơn.
Khoái Triệt vừa nói xong, Chu Kiến, Trương Mãi, Phì Thù, Mã Nghiệp và đại thần liền hiếm thấy mà tỏ vẻ đồng ý. Anh Bố ngẫm lại cũng có lý, lập tức phân công Phì Thù điều binh khiển tướng, thủ cửa thành, Chu Kiến, Hứa Sai gom góp lương thảo quân giới, Trương Mãi, Mã Nghiệp thì thu thập dân cường tráng chuyển vận lăn cây lôi thạch, Khoái Triệt thì dẫn người đi tới Tiết quận liên lạc đại quân nước Tề.
Đợi phân công xong xuôi, Anh Bố lại mệnh Lợi Kỷ mang giáp trụ hoàng kim giáp đã nhiều năm chưa từng mặt, mặc giáp trụ sẵn sàng, sau đó lập tức ra hoàng cung, xuyên qua đường cái đến thẳng cửa nam, làm một quốc quân nước Hoài Nam, đối đầu với kẻ địch mạnh, bất kể thế nào Anh Bố cũng phải khích lệ, cổ vũ dân chúng, tướng sĩ Hoài Nam.
Không thể không nói, Anh Bố vẫn có uy tín khá cao trong cảm nhận của tướng sĩ Hoài Nam.
Mặc dù Anh Bố đã đã nhiều năm không có mặc giáp trụ ra trận, bình thường cũng không đi đến quân doanh, nhưng Anh Bố vừa xuất hiện, tướng sĩ Hoài Nam dọc đường phố lập tức hoan hô. Cảm nhận được sự sùng bái của các tướng sĩ, nghe bọn họ nhiệt liệt hoan hô, trong lồng ngực Anh Bố yên lặng đã lâu cũng dần dần sôi trào lên nhiệt huyết.
***
Tiết quận, một trăm ngàn quân Tề đang dọc theo đường lớn chậm rãi xuống phía Nam.
Đại quân khó khăn lắm tiến tới vùng ngoại ô huyện Đằng, sắc trời liền tối sầm, Hàn Hạp liền hạ lệnh toàn quân hạ trại ngay tại chỗ, lại lệnh cho Tào Thọ vào thành thông tri huyện lệnh huyện Đằng chuẩn bị cỏ khô, quân lương, đây là quy củ cốc thành đã ước định, phàm là đại quân xuất chinh, các quận, huyện ven đường đều phải cung cấp lương thảo, nếu không chính là không làm tròn bổn phận.
Tào Thọ đi ước nửa canh giờ, liền mang theo một người đàn ông trung niên vừa thấp vừa gầy vào lều lớn của Hàn Hạp.
- Thái Tử.
Tào Thọ vái chào Hàn Hạp, lại chỉ vào người đàn ông kia, nói:
- Đây là Khổng huyện lệnh huyện Lỗ.
Khổng huyện lệnh vừa gầy vừa thấp vội tiến lên vái chào thật sâu, cung kính nói:
- Huyện lệnh Khổng Văn tham kiến Thái Tử.
Hàn Hạp lãnh đạm khoát tay áo, trực tiếp nói:
- Khổng Huyện lệnh, lương thảo của đại quân có mang đến chưa?
- Hồi bẩm Thái Tử, toàn bộ lương thảo trong thành đã mang đến.
Khổng Huyện lệnh vội nói:
- Ngay ở ngoài lều trướng, mời Thái Tử kiểm kê.
Hàn Hạp vui vẻ gật đầu, lập tức hạ lệnh cho Triệu Viêm, Thân Đồ Gia ra ngoài trướng, thấy bên ngoài trướng có hơn mười xe bò, Hàn Hạp chau mày, lúc mới có hơn mười xe, tính toán cũng chưa tới ba trăm thạch, có nấu cháo cũng không đủ cho một trăm ngàn đại quân mỗi người uống một ngụm, sao lại có thể thế được? Hàn Hạp lập tức lạnh lùng hỏi:
- Khổng huyện lệnh, sao lại vậy?
Khổng Huyện lệnh thở dài, vẻ mặt ảm đạm nói:
- Thái Tử, cũng chỉ có bấy nhiêu thôi.
- Khổng Văn! Ngươi dám lừa gạt bản Thái Tử?
Hàn Hạp giận tím mặt:
- Lập tức trở về, tiếp tục trưng thu lương thực!
- Thái Tử!
Khổng Huyện lệnh ngã lăn xuống đất quỳ rạp xuống đất, lộ vẻ sầu thảm nói:
- Thái Tử, dân đã không còn lương thực để mà trưng dụng rồi!
- Việc này bản Thái Tử mặc kệ, tóm lại, ngày mai trước khi đại quân xuất phát ngươi nhất định phải đem quân lương đến trong doanh năm nghìn thạch, một thạch cũng không được thiếu. Hừ!
Dứt lời, Hàn Hạp tức phất tay áo đi vào trong trướng, Triệu Viêm đứng bên cạnh định khuyên bảo vài câu, nhưng lại ngập ngừng rồi cuối cùng không nói gì cả.