Ngoại ô Bành Thành, hoang dã cô quạnh.
Trước lúc đại quân nước Sở đến, bá tánh trong vòng mấy chục dặm đã lánh nạn vào trong Bành Thành. Lúc này, trên vùng ngoại ô hoang dã của Bành Thành đã sớm không một bóng người, chỉ để lại một đống hỗn độn, mấy con chuột nhắt đang chạy qua lại giữa đống đồ hỗn tạp do bá tánh chạy nạn để lại, thỉnh thoảng lại ngẩng cao cái đầu nhỏ nhọn hoắt nhìn quét tứ phía một cách cảnh giác.
Không hề có một dấu hiếu cảnh báo nào, trên vùng đất hoang dã bỗng nhiên vang lên một tiếng " tùng".
Chỉ trong chốc lát, mấy con chuột đồng đang tìm kiếm thức ăn trong đám đồ hỗn tạp liền phát ra tiếng kêu chít chít, sau đó với tốc độ nhanh nhất chúng trốn vào trong cái động cách đó không xa, một con chuột to gan, chỉ nửa người nấp vào trong động muốn quan sát tình hình một chút, ngay sau đó lại là "tùng" một tiếng vang lên, con chuột kia liền ù cái chạy vọt vào trong động.
----------------------------
Trên cánh đồng hoang vu hiu quạnh, hơn trăm con ngựa kéo đang chậm rãi kéo theo hai mươi cổ xe tiến thẳng về phía trước.
Trên các cổ xe lớn nặng nề, có hai mươi mặt trống trận hành quân với chiều cao hơn gấp hai lần người bình thường, hai mươi người đàn ông khỏa ngực khoe lưng, toàn thân cơ bắp cuồn cuộn tựa như hai mươi tòa tháp sắt đang đứng trang nghiêm trước trống trận, ánh mặt trời vừa ló dạng chiếu rọi khắp muôn nơi, chiếu vào da thịt màu đồng cổ của đám đàn ông này, nhìn từ phía xa, cứ như hai mươi vị chiến thần hoàng kim.
Trong thoáng chốc, hai mươi người đàn ông cao to đồng loạt giơ cái dùi trống khổng lồ lên, nện thật mạnh vào mặt trống da trâu, từng làn sóng âm thanh sục sôi vang dội lập tức rền vang từ trên hai mươi mặt trống da trâu, xong lại tập hợp thành một âm tiết, tiếng "tùng" một cái vang lên, tưởng chừng như chấn động vỡ tan cả cánh đồng hiu quạnh, đồng thời cũng dễ dàng đốt cháy chiến lửa hừng hực trong đáy lòng tướng sĩ quân Sở.
Đứng trên giá trống cao ngất nhìn xuống, chỉ thấy trước sau trái phải, tứ phương tám hướng đều là binh giáp tràn lan vô cùng vô tận, phóng tầm nhìn từ dưới chân giá trống đến thẳng cuối đường chân trời, từng đội binh giáp hùng dũng kia, từng hàng trường mau cao vút kia, từng tấm khiêng chắn lạnh lùng kia, còn có từng cái tua màu hoa anh đào kia, chúng gần như che lấp cả cánh đồng hoang vu này.
Trong đám quân hơn trăm ngàn người, hai trăm gã lực sĩ thân thể cường tráng đang khiêng một trăm cái tù và cao hơn một trượng, chậm rãi di chuyển về phía trước, ngoài ra còn có một trăm gã đàn ông cường tráng tai to mặt lớn, bụng phệ nhô ra đang đi theo sau, cố hít hơi thật sâu vào hai má rồi ra sức thổi, trong thoắt chốc, tiếng tù và xa xăm tựa như vọng đến từ địa ngục ấy lập tức rền vang ngất trời.
- Tùng, tùng tùng, tùng tùng tùng, tùng tùng tùng tùng tùng…
- Ua, úa ua, úa ua ua, úa ua úa ua úa ua…..
Tiếng trống trận kịch liệt càng lúc càng dâng cao, càng lúc càng dày đặc, cứ như mưa gió bão táp gõ thẳng vào trong lòng của tướng sĩ quân Sở, từng tiếng tù và trầm thấp kia, tựa như tiếng triệu tập đến từ chín tầng địa ngục, thoáng chốc đã thấp sáng ngọn lửa chiến đấu sục sôi trong lòng tướng sĩ quân Sở, một luồng hơi thở khô cằn vô hình vô ảnh lập tức không ngừng lan rộng trên cánh đồng hoang vu.
Dưới ánh nắng gay gắt, hai mươi ngàn đại quân nước Sở cứ như đoàn kiến vô tận vô biên, tràn qua vùng đất hoang dã khô cằn, ngập qua núi non thấp bé, nghiền qua khắp các bờ ruộng ngang dọc, hung hãn tiến lên trước, phía trước, nơi tận cùng của đất hoang vu, một tòa thành khổng lồ đã mơ hồ hiện nên dáng hình, đó chính là Bành Thành, từng là thủ đô nước Sở, nay là thủ đô Hoài Nam.
------------------------------
Bành Thành, trên lầu quan sát ở cửa Nam.
Vẻ mặt Anh Bố trầm lặng như tờ, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào vùng đất hoang vu rộng lớn vô cùng ở phía Nam. Trong thoáng chốc, một hồi trống như có như không truyền đến bên tai của y. Đám người đứng sau lưng Nghiêm Lập Anh Bố là Phì Thù, Chu Kiến, Trương Mãi, Mã Nghiệp vân vận đều đồng loạt biến sắc. Quân Sở, đại quân nước Sở rốt cục cũng đã đến rồi.
Trên mặt Anh Bố lộ ra vẻ đau khổ, nước Hoài Nam của ông ta, chỉ e là khó qua khỏi nạn kiếp này.
Tuy nhiên rất nhanh, sắc mặt đau đớn trên gương mặt của Anh Bố đã biến mất, thay vào đó lại là vẻ hung tợn lạ lùng, trong mắt càng lộ vẻ điên cuồng, tuy rằng quả nhân đã đến tuổi buông màn, nước Hoài Nam tuy rằng mệt mỏi, nhưng cũng không phải ai cũng có thể tùy tiện tiêu diệt được, đến đi, Tất Thư, để quả nhân xem rốt cuộc ngươi có bản lĩnh gì?
-----------------------------
Phía trước vùng hoang vu, bộ mặt Bành Thành nguy nga tráng lệ đã nằm trong tầm nhìn.
Trong đoàn quân trăm ngàn người, tay phải của Tất Thư bỗng nhiên chậm rãi đưa lên, thoắt chốc, hàng trăm lệnh kỳ từ sau lưng Tất Thư phóng như bay ra theo bốn phương tám hướng.
Thượng tướng quân có lệnh, toàn quân ngừng tiến tới trước!
Tiếng hiệu lệnh liên hồi, đoàn đại quân nước Sở đang hung hăng tiến về phía trước, liền lần lượt dừng lại ngay.
Tiếng vó ngựa dồn dập, chư tướng Tử Xa Sư, Tây Khất Liệt còn có Ngu Tử Kỳ đã thúc ngựa đến sau lưng Tất Thư, Tử Xa Sư ngồi trên lưng ngựa chắp tay thụ lễ, cất cao giọng nói:
- Thượng tướng quân, sĩ khí quân ta đang hăng, nhân cơ hội này tấn công vào thành đi!
- Không.
Tất Thư thì lại lắc đầu, thản nhiên nói:
- Truyền lệnh xuống dưới, toàn quân đóng quân cắm trại tại chỗ.
Chư tướng ngơ ngác nhìn nhau, Ngu Tử Kỳ do dự một lúc, vẫn nói rằng:
- Dụng binh chi pháp, gấp mười vây lấy, gấp năm tấn công, gấp đôi chiến đấu, nay quân ta gấp hai lần so với quân Hoài Nam, lại có vũ khí sắc bén, tại sao lại không chiến?
Tất Thư phẫy phẫy tay, thản nhiên nói:
- Quân Hoài Nam tuy binh lực không bằng quân ta, nhưng có lực lượng viện trợ mạnh mẽ bên ngoài, trước hy vọng không bị mất trắng, bọn họ chắc chắn sẽ liều chết chiến đấu, quân ta trong lúc gấp gáp chắc hẳn khó lòng công phá được tường thành, nếu miễn cưỡng tấn công thành, sẽ chỉ tốn công vô ích, càng làm sụt giảm nhuệ khí, không ổn.
Nói xong, Tất Thư bỗng nhớ lại trận chiến đầu tiên ở Hoài Nam.
Trận chiến đầu tiên của Hoài Nam, Hàn Tín vốn dĩ có đủ cơ hội để tấn công Bành Thành, nhưng vẫn phải chờ viện binh quân Sở đến mới động thủ, chỉ sợ cái lo ngại cũng chính là giống y như vậy. Bởi vì trước khi chưa tiêu diệt được viện binh, quân thủ thành sẽ nuôi hy vọng, chắc chắn sẽ liều chết giữ thành, khó tránh khỏi sẽ tạo nên tổn thất to lớn cho quân Tề, vì thế Hàn Tín chọn cách án binh bất động.
Lần này, Tất Thư đồng dạng lựa chọn cách án binh bất động, y muốn đợi viện binh của nước Tề đến.
Trên thực tế, sở dĩ Tất Thư chọn cách án binh bất động, bên trong còn có sự suy xét sâu xa hơn nữa. Lần cứu viện nước Hoài Nam này, nước Tề thật sự chỉ phái ra một đường viện quân hay sao? Hàn Tín dụng binh, xưa nay chưa bao giờ chừa đường lui cho địch, đóng vai trò là một đại binh gia hiếm có đương thời, y há không biết trận chiến Hoài Nam này trên thực tế chính là trận đại quyết chiến chiến lược giữa Tề và Sở ư?
--------------------------
Lâu Kính vội vội vàng vàng đi vào trong thẩm cung của Hàn Tín, trong ánh mắt ngập tràn sự u uất buồn bã, Túc Vệ Lang truyền chiếu chỉ gọi Tào Thọ đêm khuya vào cung, khiến y hỏa tốc vào cung kiếm giám. Lâu Kính không thể không lo lắng, chẳng lẽ Đại vương biết mình sắp băng hà, cho nên muốn phó thác chuyện hậu sự? Vừa nghĩ đến đây, Lâu Kính càng sốt ruột như lửa.
Nước Tề lúc này có thể nói là loạn trong giặc ngoài, thật sự không thể rời Đại Vương được đâu!
Lâu Kính ba bước đi thành hai bước vội vã đi vào tẩm cung, nhưng thấy đại vương đang nằm sấp trên chiếc giường mềm mại, thái y Công Dương đang châm cứu cho người, nghe thấy tiếng bước chân vang lên, Hàn Tín khẽ nghiêng đầu, mỉm cười với Lâu Kính nói:
- Đến rồi à?
Nhìn vẻ mặt hồng hào lúc có lúc không của Hàn Tín, Lâu Kính bất giác thở phào một hơi, sau đó chắp tay lạy tới đất, cung cung kính kính mà làm ra mắt Hàn Tín nói:
- Thần, tham kiến đại vương.
Vừa đúng lúc thái y Công Dương vừa châm cứu xong, liền đỡ Hàn Tín ngồi dậy, lại đắp thêm cẩm bào cho ông ta.
Hàn Tín nhẹ nhàng thở ra một hơi nặng nhọc, nói với Lâu Kính rằng:
- á tướng, quả nhân thâu đêm triệu ngươi đến đây, chỉ vì một chuyện, sáng sớm ngày mai quả nhân sẽ thống lĩnh đại quân xuất trận, tất cả những việc trong nước thì nhờ cả vào ngươi.
- Hả?
Lâu Kính nghe vậy trước tiên là sửng sốt, tiếp sau đó là sắc mặt tái nhợt nói:
- Đại vương muốn thân chinh ư?
Hàn Tín gật gật đầu, than thở nói:
- ôi, suy cho cùng thì thái tử vẫn còn nhỏ, tuy rằng có Tử Căng phò trợ, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của Tất Thư, nếu quả nhân không thân chinh, thì trận chiến Hoài Nam tất sẽ bại.
- Nhưng …
Lâu Kính e ngại nói:
- Sức khỏe của đại vương người?
Hàn Tín phẫy phẫy tay, nói:
- Có thái y Công Dương đi cùng, không sao.
Lâu Kính trầm tư một lúc sau mới nói tiếp:
- Đại vương, nước Triệu là đồng minh của nước Sở, trog thành Lâm Truy hiện giờ chỉ còn xót lại năm mươi ngàn quân, không biết đại vương dự tính dẫn theo bao nhiêu binh mã ạ?
Lâu Kính không thể không lo lắng, nếu Hàn Tín dẫn đi đại bộ phận quân lính của thành Lâm Truy, một khi đại quân nước Triệu vượt sông tập kích, quân Tề phải chống đỡ thế nào đây?
Hàn Tín khẽ mỉm cười nói:
- Năm mươi ngàn binh tốt trong thành Lâm Truy, quả nhân sẽ không mang theo một binh một tốt nào.
Nói xong một hồi, Hàn Tín lại nói:
- Không giấu gì á tướng, quả nhân đã lệnh cho thượng tướng quân đến Lang Tà chiêu mô quân lính, giờ phút này đây, số binh lính ở hai quận Giao Đông và Lang Tà ắt hẳn đã được triệu tập đủ rồi.
Lâu Kính nghe vậy lập tức giật mình trong lòng, chẳng trách lúc đầu sau khi lệnh triêu binh được ban xuống, chỉ có binh lính các quận Tể Bắc, Lâm Truy, Tiết Quận và cả đất Lương chạy đến tập kết ở huyện Lỗ, còn binh tốt ở hai quận Lang Tà và Giao Đông thì lại án binh bất động, thoặt đầu Lâu Kính cũng có chút buồn bực, hiện giờ xem ra, quả là đại vương đã sớm có sự sắp xếp chu đáo.
-----------------------------
Ngoại ô phía nam Bành Thành, đại doanh quân Sở.
Năm bức bình phong trải ra một hàng ngang trong lều của Tất Thư, trên mỗi bức bình phong đều treo một tấm bản đồ, trên bản đồ có đánh dấu những mũi tên ngang dọc đan xen lẫn nhau, mặt dưới bản đồ còn có lượng lớn các chú thích bằng chữ, nếu Hàn Tín trông thấy chắc chắn sẽ giật nảy cả người, bởi vì cái mà năm bức bình phong này đang miêu tả thoặt nhiên ch1inh là chiến dịch ngũ tràng mà cả đời ông ta tâm đắc nhất.
Bức thứ nhất: Vờ đi sạn đạo, thầm vượt Trần Thương.
Bức thứ hai: Vờ công Bồ Phản, thầm vượt Dương Hạ
Bức thứ ba: Đường cùng dàn trận, đại phá quân Triệu
Bức thứ tư: Bế tắc Duy Thủy, nước ngập Long Thả
Bức thứ năm: trận chiến Cai Hạ, bá vương bại vong.
Tất Thư khẽ cong lưng, dừng chân quan sát trước năm bức bình phong, mặc dù y đã xem qua năm bức bình phong này không dưới ngàn lần, thậm chí là nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng được thế trận trên năm bức bản đồ này, nhưng cho dù là như vậy, mỗi lần quan sát bản đồ, Tất Thư đều vô cùng tỉ mỉ, cứ như là lần đầu tiên quan sát chúng vậy.
Quan sát năm bức bản đồ thật kỹ, Tất Thư lại lần nữa đấm chìm vào trong suy tư.
- Đạo dụng binh, chẳng qua là dùng sự chính hợp, sự kỳ lạ mà thắng.
Tất Thư vừa trầm tư, vừa thì thào nói,
- Cho dù Hàn Tín là một đại binh gia hiếm có từ trước đến giờ, cũng không khỏi lối dùng binh này, lấy sự chính hợp, sự kỳ lạ mà thắng?
Ước chừng trầm tư hết một hồi lâu, Tất Thư đột nhiên quay người sải bước lớn đi đến trước mặt bức bình phong lớn nhất ở hướng Bắc, cái treo trên bức bình phong đó không phải là chiến tích huy hoàng của Hàn Tín, mà là một bức bản đồ khổng lồ của Hoài Nam, Tất Thư đưa ngón trỏ bên tay phải lên, thuận theo Lâm Truy trượt một mạch xuống, qua khỏi huyện Lỗ, Hồ Lăng, Lưu Huyện, Bành Thành, cuối cùng dừng lại ở chỗ này.
Sau đó ánh mắt của Tất Thư bỗng nhiên phát sáng, đúng rồi, chính là nơi này rồi!
- Điều này không thể nào!
Sứ giả Hán tức đến sắc mặt trắng bệch, lớn tiếng khiển trách nói:
- Điều này tuyệt đối không thể, chỉ là một thủ lĩnh man tộc, Hán Vương lại làm sao có thể phong y làm Sở…Ơ…cái này…
Sứ giả Hán trong lúc tức giận nói lên sự thật, nhưng nói được nửa chừng lại ý thức được đây là Vương thành của Hỏa Man, muốn nuốt lời trở vào cũng không còn kịp nữa.
Mười mấy thủ lĩnh man tộc đã sớm đứng phắt dậy, người nào người nấy ánh mắt lộ vẻ hung hãn, trong ánh mắt hung dữ của Ma Sa Oanh càng lộ ra sát khí không một chút che dấu.
Bạch Quang lại lần nữa chắp tay về phía Bắc xa xăm, cao giọng nói:
- Hán Vương vốn là người thống lĩnh chư hầu thiên hạ, đại phái nhân nghĩa không ai bì kịp, phong thưởng quần thần càng không cần phải nói, nếu như Ngũ Khê Man có thể giúp đỡ Đại Hán diệt Sở, thế nào mà không nhận được hai quận Trường Sa và Kiềm Trung? Thế nào mà không được phong hiệu Sở Vương?
Sứ giả Hán cũng chẳng màng tranh luận với Bạch Quang, cất giọng giải thích với Ma Sa Oanh nói:
- Man vương, vừa rồi tại hạ, à không…điều đó…
Đáng thương cho một gã mật thám, vốn dĩ đã không phải là một biện sĩ mồm mép biện luận, tài ăn nói và lòng gan dạ đều kém xa so với một Bạch Quang đã theo học một đại tung hoành gia như Vũ Thiệp, lúc này căng thẳng lên thì nói năng càng không lưu loát nữa.
Ma Sa Oanh hung tàn thành quen, từ trước đến nay giết người không chớp mắt, lúc này làm gì còn nhẫn nại mà nghe sứ Hán giải thích, lập tức quát lên nói:
- Bổn vương đang thiếu một cái đầu có phân lượng để tế cờ, gã này dâng tới cửa, ngược lại cũng giúp bổn vương bớt đi nỗi lo âu, người đâu, đem gã giả mạo sứ giả nước Hán này áp giải xuống dưới, đợi ngày xuất trận chặt đầu tế cờ.
Đã sớm có hai người Man Hán tiến lên trước, áp giải sứ giả Hán xuống dưới.
Ma Sa Oanh vuốt vuốt chòm râu ngắn dưới cằm, lại hỏi Bạch Quang nói:
- Tôn sứ, Hán Vương ước định khi nào xuất binh?
- Đương nhiên là càng sớm càng tốt.
Lần thứ ba Bạch Dương chắp tay vái lạy Hướng Tây Bắc Hàm Dương, nói:
- Quốc vương ta đã đích thân thống lĩnh bảy trăm ngàn đại quân tiến vào Nam Dương, đang giằng co với năm trăm ngàn quân Sở ở gần huyện Đãng, lúc này, hơn hai mươi huyện ở các con sông phía Nam hai quận Trường Sa và Kiềm Trung đã hoàn toàn trống rỗng, lúc này Đại Vương xuất binh tất sẽ không gì cản nổi!
Nói xong dừng lại một chút, Bạch Quang lại nói:
- Chỉ có điều những binh lính khác của các man tộc…
- Những binh lính khác của các man tộc sẽ hoàn tất tập kết trong vòng ba ngày nữa.
Bàn tay lớn của Ma Sa Oanh phất lên một cái, cất cao giọng nói:
- Sau ba ngày, bổn vương tất chặt đầu tế cờ, phát động đại quân tấn công nước Sở.
- Man Vương anh minh.
Bạch Quang khẽ ôm quyền.
- Mời tôn sứ nghỉ ngơi trước.
Ma Sa Oanh phẫy tay một cái, tức thì có man nữ tiến lên trước dẫn Bạch Quang đi.
Bạch Quang vừa đi, vẻ mặt của Ma Sa Oanh thoáng chốc trầm mặc xuống, tuy rằng gã tham lam thành tính, nhưng cũng không ngu dại, sẽ càng không dễ dàng tin tưởng bất kỳ một vị Hán sứ nào, lập tức hỏi một trong những thủ lĩnh man tộc nói:
- Ma Cưu, những tộc người ngụy trang làm thương nhân Sở đi đến Vũ Lăng, Linh Lăng, Quế Dương còn có cả Trường Sa để thám thính tình hình, tất cả đều đã trở về chưa?
Thủ lĩnh man tộc đó vội nói:
- Đã quay về rồi.
ánh mắt Ma Sa Oanh ngưng đọng, trầm giọng nói:
- Nói thế nào?
Thủ lĩnh man tộc đáp:
- Hán sứ sau này nói không sai, toàn bộ phủ binh của hai quận Trường Sa và Kiềm Trung đã được điều đến Giang Bắc, hai mươi mấy huyện quanh Ngũ Khê đã hoàn toàn trống rỗng.
Ma Sa Oanh nghe vậy ánh mắt lập tức lộ vẻ dữ tợn.
--------------------------
Hắc Hổ chống chân mà ngồi dựa trên chiếu trúc, ánh mắt thâm sâu.
Hắc Hổ là thủ lĩnh Sơn Việt, đừng thấy y chỉ mới hai mươi tuổi, gương mặt cũng rất thanh tú, nhưng trên thực tế, uy tín của y ở các bộ tộc Sơn Việt cực kỳ cao! Năm năm trước Sơn Viêt còn phải cống nạp cho Mân Việt, nhưng từ sau khi Hắc Hổ lên làm thủ lĩnh không bao lâu, liền với qui mô lớn đánh bại Mân Việt, triệt để bài xích sự khống chế của Mân Việt.
Trong đại sảnh ở trước mặt Hắc Hổ, hai vị bạch y tú sĩ đứng kề vai nhau, hai người đều mang nụ cười trên mặt, thần thái ung dung, thậm chí cũng đều phong độ ngời ngời, hơn nữa đều xưng là đặc phái viên của Hán Vương, khiến người ta không tài nào biện bạch được, điểm khác biệt duy nhất là, một người trong số đó đã đến cách đây nửa tháng rồi, người còn lại vừa mới đến không lâu.
- Các người đều nói mình là sứ giả nước Hán.
ánh mắt giá lạnh của Hắc Hổ quét qua trên mặt hai vị tú sĩ áo trắng, lạnh lùng nói:
- Hơn nữa đều nói rất có lý, nhưng, giữa các ngươi chắc chắn có một kẻ giả mạo.
Hán sứ bên trái mỉm cười, nói:
- Thật thì không thể giả được, giả thì không thể là thật, tại hạ chỉ cần nói ra một chuyện, thật giả tất rõ!
Nói dứt lời, Hán sứ bên trái lại nói
- Mời Sơn Việt hợp tác tấn công nước Sở, liên quan đến sự tồn vong của Sơn Việt, càng liên quan đến vận mệnh Đại Hán, quân quốc đại sự như vậy, đóng vai trò là sứ giả liên lạc của đôi bên, lại há có thể sàn sàn đến trễ?
ánh mắt của Hắc Hổ và mười mấy thủ lĩnh Sơn Việt liền chuyển sang Hán sứ bên phải, vả lại trong ánh mắt còn có chút không thân thiện.
Hán sứ bên phải lại không hề để tâm chút nào, nói:
- Điều này rõ ràng cho thấy tại hạ mới là Hán sứ thật sự, Hàm Dương cách đây xa xôi vạn dặm, trên đường đi càng phải kéo dài qua Kinh Tương, Giang Đông, còn phải xoay sở với người Sở, xin hỏi thủ lĩnh Sơn Việt và các thủ lĩnh trong bộ tộc, trong tình hình như vậy làm sao có thể đi nhanh như vậy được? Tại hạ có thể đến đây lúc này, đã là không dễ dàng rồi.
Hán sứ bên phải đương nhiên là giả, y là con trai duy nhất của Thượng Đại Phu Vũ Thiệp nước Sở, Vũ Lược.
Mười mấy cặp mắt của thủ lĩnh Sơn Việt đồng loạt quay đầu, ánh mắt hung tợn liền rớt xuống người Hán sứ bên trái.
Thần sắc Hán sứ bên trái có chút ngượng ngùng, nhưng rất nhanh liền hồi phục lại phong thái ung dung, cao giọng nói:
- Tại hạ đích thật không phải từ Hàm Dương đến đây, nhưng tại hạ có bồ câu đưa thư từ Hàm Dương đến để làm chứng!
Nói xong, Hán sứ lấy từ trong ngực ra một con bồ câu đưa thư màu trắng ngà, nhưng chỉ là một cuộn giấy.
Vũ Lược khẽ mỉm cười, nói:
- Ở đây tại hạ có một bức thư do chính tay Hán Vương hạ bút.
Nói xong, Vũ Lược lại chậm rãi thong thả mà rút từ trong người ra một bức thư còn có dấu ấn niêm phong.
- Trình lên đây!
Đôi mày Hắc Hổ tức thì khẽ nhíu lại.
Lập tức có võ sĩ Sơn Việt đem hai bức mật thư trình lên trước bàn của Hắc Hổ.
Hắc Hổ lại không xem mật thư, trợn mắt nhìn Vũ Lược quát lớn: Bạn đang đọc chuyện tại
- Người đâu, trói gã gian tế nước Sở này lại!
Đã sớm có hai tên võ sĩ Sơn Việt xông lên trước, không cần phân trần đem Võ Lược ấn xuống đất trói lại.
Vũ Lược cũng không giãy dụa, chỉ nhíu mày nói:
- Thủ lĩnh Hắc Hổ, ngài đây là có ý gì?
- ý gì à?
Hắc Hổ rét căm căm nói:
- Tên Hán sứ nhà ngươi rõ ràng là giả, phải biết rằng thủ lĩnh ta không dễ qua mặt như vậy đâu.
Nói dứt lời, Hắc Hổ lại nói:
- khiêng đại đỉnh ra đây, đem nấu tên gian tế này đi!
Ngay tức thì có tám tên võ sĩ Sơn Việt lộ ngực hở lưng khiêng một cái đỉnh lớn bằng đồng thau, đổ dầu vào, thêm lửa vào, không tới nửa canh giờ trong cái đỉnh lớn đã khói lửa ngùn ngụt, nhìn thấy cảnh này, sắc mặt gã Hán sứ không khỏi có chút biến đổi, Vũ Lược thì lại thần thái tự nhiên, dường như kẻ bị đem nấu không phải là y, mà là Hán sứ thật sự phía đối diện.
Trông thấy màn này, ánh mắt của Hắc Hổ bất giác có chút ngưng đọng.
Kỳ thật, trong lòng Hắc Hổ nghiêng về khuynh hướng Hán sứ thật sự là Vũ Lược, bởi vì Vũ Lược không những mang đến binh khí áo giáp còn có cả ngựa thồ mà người Sơn Việt rất cần thiết, thậm chí còn không quản ngàn dặm xa xôi mang đếm bức thư do đích thân Hán Vương viết, không giống với gã còn lại, chỉ đem theo một cuộn giấy nhỏ cộng thêm mấy chục xa muối sắt lụa là, càng giống như mua chuộc chứ không phải giúp đỡ Sơn Việt.
Nhưng để cận trọng, Hắc Hổ vẫn là quyết định thử một chút, dù sao chuyện này cũng liên quan đến sự sinh tử tồn vong của Sơn Việt, có chút sơ sẩy là toàn bộ tộc sẽ có kết cục bại vong, không thể có chút sơ suất nào, lúc này, thấy Vũ Lược đứng trước ngưỡng sinh tử nhưng vẫn tỏ ra thần thái hiên ngang, trong lòng Hắc Hổ càng chắc chắn hơn, Vũ Lược mới là sứ giả Hán thật sự.
Sau nửa canh giờ, dầu trong đỉnh đã hoàn toàn sôi sùng sục, bốn tên võ sĩ Sơn Việt nắm lấy hai tay hai chân của Vũ Lược, đem y nâng lên trước đại đỉnh, chỉ cần buông lỏng tay một cái, Vũ Lược sẽ lập tức bị nấu sống.
Hắc Hổ nhìn chằm chằm vào Vũ Lược, sát khí đằng đằng nói:
- Ngươi còn gì để nói?
Vũ Lược xoay đầu lại, không thèm quan tâm, tên tiểu tử này tuy rằng trẻ tuổi, nhưng lại có chân truyền sâu sắc của cha, đóng vai trò là một nhà tung hoành, càng là lúc mấu chốt sinh tử càng phải duy trì bình tĩnh, tuyệt đối không thể để lộ nửa phần sợ hãi.
Chỉ thấy Hắc Hổ chừng chừ không ra lệnh, Hán sứ không kìm lòng được thúc giục nói:
- Thủ lĩnh, hãy mau nấu chín tên gian tế này đi.
Hắc Hổ gật gật đầu, nói với bốn vị võ sĩ Sơn Việt kia rằng:
- Còn không thả tôn sứ xuống?
Sau đó đưa tay chỉ về phía Hán sứ, lạnh lùng quát lớn:
- Sau đó đem nấu gã gian tế này cho bản thủ lĩnh.
Bốn vị võ sĩ Sơn Việt hung hãn dạ vâng, lập tức thả Vũ Lược xuống, sau đó nâng Hán sứ lên rồi đi.
Còn chưa đợi Hán sứ phản ứng lại, bốn vĩ võ sĩ Sơn Việt đã ném y vào trong đại đỉnh, dầu sục sôi bỏng một cái, Hán sứ lập tức kêu la thảm thiết như giết heo vậy, nhưng chỉ qua một lúc, liền không còn còn chút tiếng động gì.
Hắc Hổ lúc này mới đứng lên, chắp tay chào Vũ Lược, cao giọng nói:
- Tôn sứ, mời nhập tiệc.
Vũ Lược cũng không từ chối, lập tức ung dung ngồi vào bàn, lại chắp tay vái chào Hắc Hổ nói:
- Thủ lĩnh Hắc Hổ, binh khí áo giáp còn có ngựa thồ đã dâng đủ, nhưng không biết lúc nào thì Sơn Việt sẽ xuất binh?
Hắc Hổ không đáp hỏi ngược lại nói:
- Hán Vương ước định khi nào xuất binh?
- Đương nhiên là càng sớm càng tốt.
Vũ Lược không cần nghĩ ngợi nói,
- Hiện giờ, bảy trăm ngàn đại quân của Đại Hán ta đang giao đấu với năm trăm ngàn đại quân nước Sở, cả Giang Đông phòng bị lỏng lẻo, lúc này Sơn Việt không xuất binh, còn đợi khi nào?
Hắc Hổ lại nói:
- Nghe nói quân sư dưới trướng Hán Vương là Trương Lương tiên sinh cơ trí hơn người, trước khi tôn sứ đến, không biết Trương Lương tiên sinh có căn dặn điều chi?
Vũ Lược mỉm cười chỉ chỉ Hắc Hổ, nói:
- Thủ lĩnh Hắc Hổ người không nói suýt chút nữa tại hạ quên mất.
Dừng lại một lúc, Vũ Lược lại nói:
- Trước lúc lên đường, quân sư quả thật có dặn dò tại hạ, quân sư nói, nếu như Sơn Việt chỉ muốn đến cướp bóc ở Giang Đông một phen, thì nên tập kích chuồng ngựa huyện Y trước, để tiện tranh thủ đủ số ngựa thồ chuyên chở lương thực của cải, nhưng nếu muốn khôi phục lại Việt Quốc, thì không nên lấy cướp bốc làm mục tiêu, mà nên nhân lúc lỏng lẽo chiếm lấy các huyện Hội Kê.
Hắc Hổ lặng lẽ gật đầu, tiếp đó mỉm cười nói:
- Khoan hãy nói đến chuyện này, tôn sứ, uống rượu.
Sau nửa canh giờ, khách chủ cùng vui, Vũ Lược uống đến nửa say liền đi nghỉ ngơi dưới sự dìu dắt của Việt nữ, vẻ mặt men say trên mặt Hắc Hổ lập tức biến mất không một dấu tích, sau đó nhìn quanh ánh mắt của mười mấy thủ lĩnh hai bên, trầm giọng nói:
- Chuyện khởi binh phạt Sở thật sự không phải chuyện nhỏ, bản thủ lĩnh vẫn muốn nghe ý kiến của các ngươi.
- Thủ lĩnh, mật thám hồi báo, ba đại doanh ở Tỷ Lăng đều trống rỗng, xuất binh đi.
- Thủ lĩnh, ba năm trước khi người Sở chưa trở mặt với chúng ta, ta đã từng tới Tỷ Lăng một lần, nơi đó thật sự là vùng đất phồn hoa, nếu chúng ta có thể chiếm được Tỷ Lăng, tiền bạc, đàn bà, của cải. Đó là muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu!
Mười mấy thủ lĩnh lập tức hò reo, người nào người nấy đấm tay xoa quyền, hận không thể xuất binh ngay lập tức.
Hắc Hổ không đồng ý ngay, mà quay đầu nhìn về phía một lão già dưới trướng đầu tóc bạc phơ.
Lão đầu trầm ngâm hồi lâu, trầm gọng nói:
- Sở Hán phân tranh, bất kể kết quả như thế nào, đều không có quả ngon cho Sơn Việt chúng ta dùng, Sơn Việt chúng ta muốn tiếp tục tồn tại trên thế gian này, thì chỉ có thể dựa vào bản thân mình, vì vậy, thủ lĩnh người đừng do dự nữa, xuất binh đi, nhân cơ hội này chiếm lại đất Việt, khôi phục cố quốc!