Đại doanh của quân Sở, hai mươi ngàn tàn quân đã tập kết xong.
Màn trướng vén lên, Hạng Vũ mặc giáp sắt đen, tay cầm đại thiết kích sải chân bước ra, phía sau Hạng Vũ, Ngu Cơ cùng hai ca kỹ đều mặc quân phục, nhẹ nhàng bước theo, ngoài doanh trướng, hộ vệ đã dắt ngựa Ô Truy đứng đợi sẵn, Hạng Vũ vọt người lên ngựa, rồi cầm lấy cánh tay Ngu Cơ kéo nhẹ, cơ thể mềm mại của Ngu Cơ đã bay lên ngồi vào lòng Hạng Vũ.
Hai nữ ca kỹ cũng được hộ vệ đỡ giúp lên ngựa, mỗi người đều có tử sỹ đi theo bảo vệ.
Nhìn cảnh quấn quýt như vậy, Hạng Trang chỉ biết lắc đầu, bây giờ đã là lúc nào rồi, mà Hạng Vũ vẫn không dứt được tình cảm nhi nữ, nếu đem ra so sánh thì Lưu Bang nhẫn tâm hơn nhiều, trên đường trốn chạy, gã ta còn nỡ đẩy con trai còn gái của mình xuống khỏi xe ngựa để dễ bề tẩu thoát, nhưng cũng chính vì vừa cứng rắn vừa trọng tình cảm như vậy, mà Hạng Vũ mới trở thành anh hùng được truyền tụng ngàn đời.
Hạng Vũ thúc ngựa Ô Truy tiến lên trước đội hình quân Sở, ánh mắt uy phong ngời sáng lần lượt lướt qua gương mặt các đại tướng đang đứng trước đội hình là Hạng Bá, Hạng Trang, Hạng Thanh, Chung Ly Muội, Tiêu Công Giác, Quý Bố, Ngu Tử Kỳ, trầm giọng quát:
- Tất cả nghe cho rõ, lúc phá vòng vây không được đốt đuốc, không được ồn ào lớn tiếng, sau khi trời sáng, tập kết ở bờ bắc cách sông Đà hai mươi dặm.
Bọn người Hạng Bá, Hạng Thanh ôm quyền trên ngựa, đồng thanh đáp lớn:
- Rõ!
Hạng Vũ ghìm cương quay đầu ngựa, tay cầm đại thiết kích hướng vào màn đêm phía nam, hô:
- Mở cửa lũy, phá vây!
Trong phút chốc, cửa lũy đóng kín của quân Sở đã được mở tung, ngựa của Hạng Vũ phi ra trước, Hạng Trang dẫn theo tám trăm kỵ binh theo sát phía sau Hạng Vũ, phía sau tám trăm quân tinh nhuệ, các đại tướng quân Hạng Bá, Hạng Thanh, Chung Ly Muội, Tiêu Công Giác, Ngu Tử Kỳ dẫn theo đội quân của mình, lần lượt xô ngã doanh trại lao ra.
Đại doanh của quân Tề, trung quân đại trướng.
Hàn Tín và Trương Lương đang ngồi uống rượu trong doanh trại, bỗng nghe phía ngoài vang lên tiếng binh khí va vào nhau chói tai như sóng thần ập đến
Tiếng chém giết vang lên ồn ã ngoài doanh trại, Trương Lương coi như không hay biết, Hàn Tín cũng ngồi bất động như núi, hai người chi lo chúc nhau uống rượu.
Không đầy chốc lát, đại tướng Tề quân Lý Tả Xa tay đặt lên đốc kiếm vội vã bước vào, bẩm báo với Hàn Tín lúc này đang ngồi uống rượu với Trương Lương:
- Đại vương, quân Sở đã bỏ doanh trại xông ra phá vòng vây rồi.
Hàn Tín không khỏi quay đầu nhìn chếch sang bên Trương Lương một cái.
Trương Lương chỉ khẽ vuốt râu, mỉm cười không nói gì.
Hàn Tín hỏi Lý Tả Xa:
- Lý tướng quân, quân Sở đi theo hướng nào?
- Hướng đông nam.
Lý Tả Xa cung kính đáp,
- Quân Sở chạy theo hướng sông Đà.
Trương Lương cúi người đứng lên, hời hợt nói lời chúc mừng Hàn Tín:
- Chúc mừng Đại vương, ngày chết của Hạng Vũ gần kề rồi.
Hàn Tín cười nhẹ, cầm vò rượu hướng về phía Trương Lương, nói:
- Tiên sinh uống rượu thôi, đêm nay không bàn việc quân.
Tờ mờ sáng, số tàn quân của quân Sở phá vòng vây chạy ra đang dồn dập hướng về phía bờ bắc sông Đà.
Gần hai mươi ngàn người phá vòng vây xông ra, nhưng cuối cùng chỉ có không tới mười ngàn người đến được bờ bắc sông Đà hội hợp với Hạng Vũ, còn lại hơn mười ngàn người, nếu không phải bỏ mạng trong lúc phá vòng vây thì cũng nhân lúc bị đánh tan tác mà bỏ trốn.
Nhìn số tàn quân rơi rớt lại trước mặt, sỹ khí cũng hạ tới cực điểm, Hạng Vũ không khỏi đau lòng.
Đại tướng Hạng Triền tiến lên phía trước khuyên nhủ:
- Tịch nhi, đại quân của tên tiểu tử Hàn Tín có thế đuổi tới bất cứ lúc nào, nơi này không thể dừng lâu, phải mau mau vượt qua sông Đà, trở về Giang Đông thôi.
Hạng Triền còn gọi là Hạng Bá (Hạng Bá tên Triền, tự Bá), vốn là con trai thứ ba của danh tướng nước Sở Hạng Yến, là chú ruột của Hạng Vũ, ngay cả khi Hạng Vũ đã xưng vương, thì ông ta vẫn quen gọi Hạng Vũ là Tịch nhi.
- Đúng đó Đại vương, đừng đợi nữa, có đợi nữa cũng không có ai đến nữa đâu, mau vượt sông thôi.
- Đợi về đến Giang Đông rồi, chúng ta lại chiêu mộ con em Giang Đông, quyết một trận tử chiến với tên tiểu tử Hàn Tín.
Các tướng quân Hạng Thanh, Quý Bố, Ngu Tử Kỳ cũng lên tiếng phụ họa, chỉ có Chung Ly Muội là im lặng không nói gì.
Hạng Trang thì thầm thở dài trong lòng, về Giang Đông? Mong muốn đó thật tốt đẹp, nhưng đời nào Hàn Tín để cho người thỏa nguyện? Tên thư sinh áo trắng này sớm đã bố trí thập diện mai phục trên đường trở về Giang Đông của quân Sở, quân Sở càng đi tới, thì càng lún sâu vào âm mưu của Hàn Tín, cuối cùng sẽ rơi vào cảnh toàn quân bị tiêu diệt, ngay cả kẻ kiêu dũng như Hạng Vũ cũng không thoát được kết cục binh bại thân vong.
Trong tình thế này, quân Sở phá vòng vây theo hướng nào cũng được, chỉ không thể về Giang Đông, đó là con đường chết.
Có điều, làm thế nào được? Đêm qua Hạng Trang đã khuyên nhủ qua Hạng Vũ, Hạng Vũ căn bản là không chịu nghe.
Các đại tướng quân Tiêu Công Giác, Ngu Tử Kỳ, Hoàn Sở, Quý Bố cũng kiên quyết yêu cầu về Giang Đông, về phần các binh lính Sở thì đến cả nằm mơ cũng mong về Giang Đông, về quê nhà, cho nên, căn bản chẳng có ai đồng tình với ý kiến của Hạng Trang, có lẽ Chung Ly Muội cũng đồng tình, vì trong buổi họp bàn đêm qua từ đầu đến cuối y không nói một lời nào.
Tuy nhiên, Hạng Trang vẫn quyết định khuyên nhủ Hạng Vũ thêm một lần nữa, cứ tận hết sức của mình, bằng không thì đành theo ý trời.
Nghĩ đoạn Hạng Trang bèn bước lên phía trước, nói với Hạng Vũ:
- Vương huynh, không thể vượt sông.
- Ki nhi (Hạng Trang tên Ki, tự Trang), người lại nói năng bậy bạ rồi!
Không đợi Hạng Vũ lên tiếng, Hạng Bá đã lớn tiếng nạt trước,
- Không vượt sông làm sao chúng ta có thể về Giang Đông? Không về Giang Đông thì chúng ta có thể đi đâu?
Hạng Vũ cũng buồn bã nói:
- Đúng vậy, không về Giang Đông thì chúng ta có thể đi đâu?
Vào lúc này, các quận Trần, Nãng, Đông, Tiết, Tứ Thủy, Cửu Giang, Đông Hải đều đã bị thất thủ, thậm chí cả Bành Thành cũng đã bị quân Tề chiếm cứ, chỉ còn quận Hội Kê và Chương quận của Giang Đông là còn nằm trong sự kiểm soát của nước đông Sở, hơn nữa Giang Đông lại là nơi Hạng Lương khởi binh, phải nói là họ Hạng đã có gốc rễ sâu chắc ở Ngô Trung, trong lúc này thực cũng chỉ có thể trở về giữ Giang Đông mà thôi.
- Cho dù có về Giang Đông, cũng không thể về vào lúc này!
Hạng Trang vội nói:
- Vương huynh, không thể nóng vội nhất thời được!
Nói rồi, Hạng Trạng chỉ tay ra sông Đà mà rằng:
- Chỉ nói dòng sông Đà này thôi, liệu chúng ta có qua được không? Vương huynh, người nhìn xem nước sông đã rút cạn đến mức này, nhìn hai bên bờ thì thấy rõ ràng là cũng mới lộ ra đó thôi, nếu đệ đoán không sai, thì hẳn là Hàn Tín đã cho người đắp đập ngăn nước trên đầu nguồn, chỉ đợi chúng ta vượt sông là phá đập cho nước đổ xuống.
Các tướng quân Hoàn Sở, Quý Bố nghe vậy thì lập tức biến sắc, Hạng Vũ cũng nửa tin nửa ngờ.
- Nói nhảm đừng nghe!
Hạng Bá nổi giận bừng bừng nói:
- Bây giờ là mùa đông, khô hạn nước ít, mực nước tất nhiên sẽ giảm, Hạng Ki ngươi dùng đủ mọi cách để ngăn quân Sở vượt sông, rốt cuộc là có âm mưu gì?
- Tam thúc!
Hạng Trang vội nói:
- Thật sự là không thể vượt sông đâu!
Hạng Bá không thèm để ý đến Hạng Trang nữa, quay sang nói với Hạng Vũ:
- Tịch nhi, liên quân của các nước có thể đuổi đến bất cứ lúc nào, hãy mau vượt sông, đừng do dự nữa!
Hạng Vũ gật gật đầu, cuối cùng cũng hạ lệnh vượt sông.
Sông Đà rất rộng, nhưng không sâu, ngay ở giữa dòng, chỗ nước nông nhất cũng không tới vài thước, quân Sở dễ dàng tìm được vài chỗ tương đối nông trên lòng sông để có thể lội qua.
Gần mười ngàn tàn quân Sở chuẩn bị vượt sông.
Mắt nhìn thấy số quân còn lại của quân Sở đang từng bước một tiến gần đến chỗ diệt vong, trong lòng Hạng Trang buồn bực đến cùng cực, nước Sở diệt vong, cũng có nghĩa là Hạng Trang y cũng không còn cách cái chết bao xa.
Đó chính là "dưới tổ chim rơi làm gì có quả trứng lành", nước Sở diệt vong rồi, con cháu họ Hạng còn có thể sống được sao?
Trong "Sử ký" của Tư Mã Thiên đã viết, nói Hạng Bá về sau đầu hàng nhà Hán, còn được phong Hầu, nhưng là một người đi xuyên qua thời gian, có chết Hạng Trang cũng không tin.
Đến cuối cùng còn không ngay đến cả kẻ đã bán mình làm nô bộc là Quý Bố và người trốn chạy ra hải đảo là Điền Hoành mà Lưu Bang còn không chịu bỏ qua, mà lại bỏ qua cho con cháu đích tôn của dòng họ Hạng là Hạng Bá và Hạng Trang hắn?
Để có thể từ một tên lưu manh đầu đường xó chợ leo lên đến bậc cao nhất là đế vương, Lưu Bang hẳn phải là một kẻ kiêu hùng tàn độc!
Trong lúc thiên hạ chưa ổn định, có thể Lưu sẽ tạm tha một con đường sống cho con cháu họ Hạng để lôi kéo lòng người, nhưng đợi sau khi bình định được thiên hạ rồi, nhất định sẽ tính món nợ cũ, bởi vì, bất cứ một nhân tố nào có thể ảnh hưởng đến sự thống trị của nhà họ Lưu, Lưu Bang đều không do dự bóp chết, cho nên, Hàn Tín, Bành Việt, Anh Bố phải chết, những người sống sót nhà họ Hạng càng phải chết!
Vào lúc này, Hạng Trang thật sự muốn giết chết Hạng Vũ, giành lấy quyền chỉ huy quân Sở.
Đương nhiên, Hạng Trang cũng chỉ nghĩ trong lòng vậy thôi, chưa tính đến chuyện hắn có nỡ ra tay hay không, chỉ cần hắn dám ra tay thì kẻ phải chết chắc chắn là Hạng Trang hắn, chứ không phải Hạng Vũ.
Trên đầu nguồn sông Đà, Khổng Hy dẫn theo ba ngàn tinh binh đắp đập chờ đợi đã lâu.
- Báo cáo….
Cùng với tiếng hô kéo dài, một tên đưa tin của quân Tề chạy đến trước mặt Khổng Hy, quỳ một gối xuống đất bẩm báo"
- Tướng quân, quân Sở bắt đầu vượt sông rồi!
Khổng Hy gật đầu nói:
- Tiếp tục theo dõi, đợi quân Sở ra đến giữa sông hẵng phá đập tháo nước!
- Rõ!
Tên đưa tin của quân Tề lớn tiếng đáp rõ, rồi lập tức quay người chạy đi.
Viên tướng dưới trướng của Khổng Hy ngạc nhiên hỏi:
- Tướng quân, sao không phá đập tháo nước vào lúc này?
Một viên tướng khác nói:
- Đúng đó tướng quân, nếu bây giờ phá đập tháo nước, thì toàn bộ quân Sở sẽ bị kẹt lại bên bờ bắc sông Đà, quân của Đại vương kéo đến, thì bọn chúng một tên cũng không thoát được!
Khổng Hy lạnh lùng liếc qua hai người bọn họ, nói:
- Đây là quân lệnh của Đại vương, các ngươi dám làm trái sao?
- Dạ!
Hai người vội cúi gằm mặt, rồi len lén lui đi.
Quân Sở vượt qua được nửa dòng sông, việc mà Hạng Trang lo sợ nhất cuối cùng cũng sảy đến, mực nước vốn cao không đến ngực bỗng đột nhiên dâng cao, trong vòng không đến mười lăm phút, mực nước sông Đà đã dâng cao lên đến hơn năm trượng, mấy trăm binh sỹ đang lội qua sông thoáng chốc bị nước dâng ngập đầu, còn mấy ngàn binh sỹ còn lại thì mắc kẹt bên bờ bắc, không cách gì qua được.
- Sao có thể như vây? Sao có thể như vậy?
Hạng Bá quay người nhìn xuống dòng nước đang trở nên chảy xiết, lý nhí nói,
- Không thể nào, không thể nào…
Các đại tướng quân Hoàn Sở, Quý Bố, Ngu Tử Kỳ giật mình kinh hãi, quay nhìn về phía Hạng Trang với ánh mắt khác thường.
Nét mặt Hạng Vũ biến đổi không ngừng, một lúc lâu sau mới liếc nhìn Hạng Trang với ánh mắt thâm trầm, tam đệ thật là tài tình, kể từ khi bình phục sau vết thương nặng lần trước, dường như đã thay đổi thành một người khác.
Từ trong ánh mắt của Hạng Vũ, Hạng Trang nhận thấy một niềm hối hận sâu sắc, cũng dường như có chút an ủi, nói cho cùng, Hạng Vũ dù sao cũng không phải hạng kiêu hùng tàn độc như Lưu Bang, có thể y là kẻ máu lạnh khi đối mặt với kẻ thù hoặc người dân của nước đối địch, nhưng đối với người thân, người yêu hay huynh đệ của mình, thì y lại là một người tình sâu nghĩa nặng.
- Tam đệ, cuối cùng đệ cũng trưởng thành rồi, ta thật vui mừng, Nhị thúc (Hạng Lương) ở dưới suối vàng biết được, hẳn cũng yên lòng nhắm mắt.
Hạng Vũ vỗ vỗ lên vai Hạng Trang, rồi xoay người nhảy lên ngựa, rồi khẽ đưa cánh tay cầm đại thiết kích chỉ về hướng nam, khí phách ngang tàng thiên hạ dường như lại trở về với y, sau đó nói:
- Tam đệ, đi thôi, cuộc chiến Hán Sở còn chưa kết thúc đâu.
Ngay sau đó, Hạng Vũ thúc ngựa phi như bay thẳng về phía nam, phía sau Hạng Vũ, hơn năm ngàn quân còn sót lại sau khi vượt sông lặng lẽ đi theo, hơn bốn ngàn quân Sở chưa kịp vượt sông còn kẹt lại bên bờ bắc sông Đà thì hoàn toàn suy sụp, ở phía xa hơn nữa, hơn một trăm ngàn người của liên quân đang tràn đến đuổi giết.