"Kỵ quân" theo tinh kỳ quân Hán giết ra rất nhanh liền khiến cho quân thần nước Sở tròn mắt.
- Trời ơi, kia là cái quái quỷ gì vậy?
Hạng Đà là người đầu tiên phát hiện ra đội kỵ binh quân Hán, kêu lên:
- Đại vương, người xem, lại có một đội kỵ binh sau trận quân Hán giết ra, bọn họ lập tức chạy về phía đông, xem ra là định chặn giết kỵ quân Mông Khanh, thật là quá cuồng vọng đi? Mấy ngàn kỵ mà đòi chặn giết năm mươi ngàn kỵ sao?
- Không đúng, không đúng!
Bách Lý Hiền lại phát hiện không đúng:
- Kỵ binh này thật lạ...rất bất thường!
- Trọng cưỡi, trọng kỵ binh!
Hạng Trang kinh hãi, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống, sao lại có thể? Sao lại có thể chứ? Lão già Lưu Bang sao lại tạo ra trọng kỵ được? Chẳng lẽ lão già Lưu Bang cũng là người xuyên qua? Hoặc nói, bí mật của trọng kỵ binh đã bị tiết lộ?
- Cái gì, trọng kỵ binh?
- Quân Hán cũng thành lập trọng kỵ binh lúc nào vậy?
- Thật không thể nào, Lưu Bang sao lại có trọng kỵ binh được?
Hạng Trang vừa nói xong, đám người Bách Lý Hiền, Hạng Đà, Bách Lý Mậu lập tức thay đổi sắc mặt, làm tướng quốc nướ Sở, hơn nữa là người hiểu rõ trọng kỵ binh hơn ai hết, chi phí cho trọng kỵ binh cực cao, bất kể là áo giáp người, ngựa hay là chọn chiến mã...tất cả đều vô cùng hà khắc, nhưng lực của nó quả thật không gì ngăn cản được.
Trọng kỵ binh khổng lồ toàn thân mặc giáp trước mặt, khinh kỵ binh chỉ là căn bã!
Trên mặt Khuất Bất Tài thoáng chốc cũng đổ mồ hôi lạnh, làm đại thống lĩnh Ô Mộc Nhai, ông ta không ngờ lại không biết nước Hán đã huấn luyện được đội trọng kỵ binh khổng lồ như thế, thật không thể tha thứ được, đây là việc không làm tròn bổn phận không thể tha thứ được!
Trên thực tế, Hạng Trang đoán không sai, ước chừng mười ba năm trước đây, Lưu Bang lấy Cửu Giang làm mồi để thực hiện kế ba hổ cạnh tranh miếng mồi, ý đồ gây xích mích để gây hỗn chiến giữa Anh Bố, Bành Việt cùng Hạng Trang.Kết quả lại bị Hạng Trang tương kế tựu kế tập kích Cửu Giang, tuy nhiên Lưu Bang cũng có thu hoạch, là bại binh sau khi từ Cửu Giang trốn trở về đã nói cho ông ta biết bí mật trọng kỵ binh.
Bắt đầu từ lúc đó, Lưu Bang cũng đã âm thầm huấn luyện trọng kỵ binh.
Những dị tộc xung quanh Quan Trung như Hung Nô, Nguyệt Thị, Hưu Chư, Hồn Tà đều là những dân tộc lớn trên lưng ngựa, nước Hán có được tài nguyên ngựa vượt xa nước Sở, hơn nữa nước Hán và Nguyệt thị có quan hệ rất tốt, có thể thông qua Nguyệt thị từ Tây Vực đạt được ngựa Đại Uyên. Những điều này đã khiến cho Lưu Bang có thể thành lập được trọng kỵ binh.
Trải qua suốt mười ba năm bận rộn, Lưu Bang cuối cùng đã huấn luyện thành công ba nghìn trọng kỵ binh. Lần này đại chiến Kinh Tương, ba nghìn trọng kỵ này chính là đòn sát thủ cuối cùng của Lưu Bang, vốn là định giữ lại để quyết chiến trận cuối cùng dứt khoát với quân Sở, nhưng kế hoạch lại không cản được sự biến hóa, vì kỵ quân của Chu Quan Phu mà không thể không xuất ra.
***
Gần như là cùng lúc, Mông Khanh đang thúc ngựa còn có kỵ binh quân Sở ở hàng trước cũng đã phát hiện trọng kỵ quân Hán, nhìn sau trận quân Hán phía trước bỗng nhiên xuất hiện trọng kỵ quân Hán, đồng tử Mông Khanh thoáng chốc co rút lại kịch liệt, trọng kỵ, không ngờ là thiết kỵ trọng giáp? Quân Hán từ lúc nào lại có trọng giáp thiết kỵ?
Theo theo trong chốc lát, ba nghìn trọng kỵ bỗng nhiên gia tăng tốc độ.
Trong tiếng vó ngựa nặng nề, ba nghìn trọng kỵ rất nhanh đã tăng tốc độ ngựa đến cực hạn, hàng trọng kỵ binh đầu tiên đã dựng thương lên cao, một loạt lưỡi thương lóe ra tia sáng sắc bén lạnh lẽo, giống như răng nanh của thú lớn, nghiêng hướng về kỵ binh quân Sở cùng hợp bộ với kỵ binh quân Hán.
Gió ngừng, mây dừng, giờ khắc này, dường như thời gian ngừng rồi.
***
Vẻ mặt Mông Khanh nghiêm trọng, vẻ mặt Chu Quan Phu phấn chấn, Đại vương đã xuất ra trọng kỵ binh?
- Hú....
Chu Quan Phu giơ song thiết kích lên, ngửa mặt lên trời cuồng bạo hú dài một tiếng:
- Quay lại, quay lại xung phong...
Là Phiêu Kỵ tướng quân nước Đại Hán, Chu Quan Phu hiểu rõ hơn bất kỳ ai, trọng kỵ quân Hán xuất kích có ý nghĩa gì, có ý nghĩa là kỵ binh quân Hán có cơ hội chuyển bại thành thắng, chỉ cần y có thể đúng lúc khống chế được bại binh, sau đó nhanh chóng chỉnh đốn lại đội ngũ, lại quay lại xung phong, có thể giết cho kỵ binh quân Sở đại bại.
***
Vẻ mặt Lưu Bang phấn chấn, trên khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn thậm chí còn hiện lên màu đỏ.
Trương Lương, Trần Bình còn có Chu Bột Đứng ở phía sau Lưu Bang cũng khẩn trương, bọn họ biết Đại vương luôn âm thầm huấn luyện trọng kỵ binh, nhưng bọn họ lại chưa bao giờ nhìn thấy những trọng kỵ binh này, thậm chí cũng không biết trọng kỵ binh được huấn luyện ở đâu. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy đội trọng kỵ binh này.
Quân thần nước Hán vô cùng muốn biết, trọng kỵ binh này rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại?
Quân thần nước Hán vô cùng muốn biết, trọng kỵ binh quân Hán này có lợi hại như miêu tả mà bại binh quân Hán sau khi từ chiến trường Cửu Giang trở về đã miêu tả không? Nếu thật sự lợi hại như bại binh quân Hán đã miêu tả như vậy, nếu trọng kỵ binh thật sự kiên cố vững chắ không gì phá nổi, vậy thì từ nay về sau, kỵ quân Đại Hán sẽ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, dã chiến vô địch!
***
Lưu Tị cầm trong tay trường kích, đầu tầu gương mẫu xung phong liều chết đi tới phía trước ba nghìn trọng kỵ.
Chiếc mũa giáp chỉ để chừa một đôi mắt hẹp dài đem tầm nhìn của Lưu Tị chằm chằm tập trung ở phía trước. Phía trướ, ngàn vạn khinh kỵ binh quân Sở đang như thủy triều mãnh liệt tiến đến gần, Lưu Tị cảm thấy không chút sợ hãi, dưới trướng gã kỵ binh tuy ít, lại đều là những trọng kỵ cả người lẫn ngựa đều được mặc giáp, trọng kỵ binh, là trọng kỵ binh vương giả!
Bỗng nhiên giữa lúc đó, khinh kỵ binh quân Sở phía trước đang nhanh chóng đến gần ngay trước mắt.
Lưu Tị cầm kích vươn về phía trước, chuẩn bị cuộc công kích cuối cùng.
Chiến mã dưới hông đã được gia tăng tốc độ đến cực hạn, trong tiếng ồn ào náo động, Lưu Tị đều có thể nghe rõ được những tiếng thở ồ ồ phát ra từ chiến mã dưới hông. Dù là hãn huyết bảo mã đến từ Tây Vực, nhưng trên lưng lại đeo áo giáp nặng hơn mấy trăm cân, hơn nữa Lưu Tị lại là thanh niên trai tráng luôn muốn tốc hành cực nhanh, đối với nó quả là nhiệm vụ vô cùng gian nan.
Với tốc độ nhanh như vậy, ba ngàn trọng kỵ của Lưu Tị đã mang theo khí thế không thể ngăn cản được, khi đang ở hướng nghiêng đi theo sau sát bại binh quân Hán và kỵ binh quân Sở va chạm nhẹ vào nhau, trong nháy mắt, trường kích Lưu Tị đã đâm xuyên qua thân thể một gã tiểu giáo quân Sở, sau đó gã tiếp tục giương thi thể đó hướng về phía trước...
Gần như là cùng lúc, chiến mã dưới hông Lưu Tị và chiến mã của tiểu giáo kia nghiêng chạm vào nhau.
Chỉ nghe một tiếng nổ vang lên, chiến mã của tiểu giáo quân Sở đã bị đánh bay, mà chiến mã của Lưu Tị chỉ loạng choạng mất phương hướng một chút lại tiếp tục tiến về phía trước, rồi lại liên tiếp đụng vào kỵ binh quân Sở thứ hai, thứ ba...Cùng lúc đó, ba ngàn trọng kỵ phía sau Lưu Tị cũng cuồng bạo đụng vào trọng trận quân Sở.
Vào giờ khắc này trọng kỵ binh bày ra hung uy ngập trời.
Trọng kỵ quân hán cả người lẫn ngựa, toàn bộ sức nặng vượt hơn bốn ngàn cân giống như một cỗ xe tăng thịt người khổng lồ đâm ngã khinh kỵ binh quân Sở với sức nặng chỉ hơn ngàn cân, đội quân tan rã!
Trọng kỵ quân Hán lấy góc nhỏ va chạm vào khinh kỵ binh quân Sở, có nhiều điểm có lợi, bởi vì có thể giảm bớt mức độ va chạm ảnh hưởng đối với tốc độ ngựa trọng kỵ binh, có lợi cho việc trọng kỵ binh liên tiếp gia tăng tốc độ chạy nước rút, thế nhưng, trọng kỵ quân Hán chỉ dựa vào lực đánh vào không gì sánh được, cắt đứt sự dâng lên như thủy triều của khinh kỵ binh quân Sở.
***
Trong lòng Hạng Trang nghiêm trọng, lực đánh vào và lực phá hoại của trọng kỵ binh thật không phải đơn giản.
Đứng trên tổ xe xa xa nhìn lại, chỉ thấy ba nghìn trọng kỵ quân Hán giống như là những chiếc đinh ba sắt cực lớn, thông qua hơn ngàn chiếc răng đinh ba sắc bén ở trong trận kỵ binh quân Sở cào xé từng rãnh máu thật sâu, trước đụng sau chen chúc, người ngã ngựa đổ, toàn bộ phần eo trước trận kỵ quân Sở trong khoảnh khắc lâm vào hỗn loạn.
Kỵ binh phía sau theo tác dụng của quán tính lại tiếp tục tiến về trước, sau đó va chạm với kỵ binh đằng trước, lại càng làm tăng thêm sự hỗn loạn của kỵ binh quân Sở. Khinh kỵ binh quân Sở đối với thế đuổi giết của khinh kỵ binh quân Hán, và Hồ Kỵ đã vô hình lập tức tan rã.
Càng đáng sợ chính là, thừa dịp thời gian quý giá này, khinh kỵ binh của Chu Quan Phu đang ở thế bại trận, chỉ cần cho y có chút thời gian, kỵ binh quân Hán sẽ rất nhanh một lần nữa sửa lại trận hình, sau đó lại khởi xướng quay lại tấn công khinh kỵ binh quân Sở! Đến lúc này, tại khinh kỵ binh quân Hán, dưới sự liên hợp tấn công của trọng kỵ binh, khinh kỵ binh quân Sở của Mông Khanh chắc chắn sẽ bại!
- Truyền lệnh, kỵ quân lui về phía sau.
Hạng Trang không chút do dự truyền đạt mệnh lệnh lui quân.
Lực đánh vào, lực phá hoại của trọng kỵ quân Hán tuy rằng không gì sánh kịp, nhưng sức chịu đựng của chúng rất kém, tốc độ cũng không nhanh, lấy trọng kỵ binh để đuổi giết khinh kỵ binh là tuyệt đối không thể. Về phần khinh kỵ binh quân Hán của Chu Quan Phu và khinh kỵ binh của người Hồ, trong khoảng thời gian ngắn cũng rất khó một lần nữa chỉnh đốn kịp, lúc này không lùi, còn đợi đến khi nào?
Trong tiếng kèn lui binh, kỵ binh quân Sở bắt đầu kêu gào rút lui về sau.
Đúng như Hạng Trang đã lường trước được, trọng kỵ quân Hán đang tiến hành tiếp tục gia tăng tốc độ một lần nữa, nhân lực mã lực đã đến mức cực hạn, không thể tiến hành xung phong lần thứ hai. Khinh kỵ binh quân Hán của Chu Quan Phu cùng với khinh kỵ binh của Nguyệt thị, Hưu Chư, Hồn Tà và người Hồ vẫn đang hỗn loạn chưa khôi phục được, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn khinh kỵ binh quân Sở hốt hoảng rút lui.
Bởi vì trọng kỵ quân Hán đột nhiên xuất hiện, thắng lợi sắp tới tay lại tuột mất.
Hạng Đà ảo não thở dài, lo lắng nói với Hạng Trang:
- Đại vương, quân Hán có trọng kỵ binh, đây thật sự là phiền toái, xe trận của chúng ta cũng rất khó có thể ngăn cản được trọng kỵ quân Hán, một khi hai quân quyết chiến, quân Hán đột nhiên đầu nhập trọng kỵ tấn công ngay từ chính diện, chẳng phải nguy hiểm sao?
Hạng Trang không kìm nổi quay sang liền nhìn Bách Lý Hiền một cái, trong ánh mắt hai người đều toát lên tia may mắn.
May quá, may quá, may mà lão già Lưu Bang chưa có kinh nghiệm sử dụng trọng kỵ binh, chỉ ngốc nghếch lấy trọng kỵ binh đi tấn công khinh kỵ binh của Mông Khanh, kết quả là tuy rằng cứu được bại binh của Chu Quan Phu, nhưng lại đánh mất một cơ hội tuyệt vời! Nếu, nếu Lưu Bang không đi cứu Chu Quan Phu mà là đem trọng kỵ binh đầu nhập vào ngay chính diện chiến trường, vậy thì kết quả sẽ thế nào?
Bởi vì Khuất Bất Tài và Ô Mộc Nhai không làm tròn bổn phận, Hạng Trang chưa từng nghĩ tới không ngờ quân Hán lại có được trọng kỵ binh, đương nhiên cũng không có đề phòng trọng kỵ binh, lúc này, nếu đột nhiên Lưu Bang đầu nhập trọng kỵ đột kích chính diện trung quân quân Sở, vậy thì trọng giáp bộ binh trung quân tuyệt đối không thể ngăn được, một khi trung quân bị đánh tan, toàn bộ quân Sở xong rồi!
Nghĩ đến đây, Hạng Trang không hỏi toát mồ hôi, nguy hiểm thật, thật sự quá nguy hiểm!