Người Hung Nô cũng không vì phía bờ đông bên kia sông đột nhiên dâng lên khói lửa báo động mà đánh mất đi ý định xâm phạm Quan Trung, thậm chí bọn họ còn chẳng nghỉ ngơi mà bắt đầu tổ chức nhân mã qua sông. Rất nhanh, hàng trăm ngàn túi da trâu đã được thổi phồng lên, sau đó kết túi da trâu làm thành một cái bè da trâu có thể chịu trọng tải của năm sáu người.
Trước sau không đến nửa canh giờ, mấy trăm bè da trâu đã được kết xong đặt dưới sông, ba nghìn tinh binh Hung nô được lựa chọn đi lên bè da trâu, mỗi người đều tự dắt chiến mã bắt đầu qua sông. Bình thường người Hung Nô không biết bơi nên nhất định phải mượn da trâu làm bè, mà chiến mã lại biết bơi, nên chỉ cần dắt theo là có thể qua sông.
Quá trình qua sông cũng không thuận lợi, người Hung Nô lựa chọn khúc sông được coi là ôn hòa nhất, nhưng chỉ là tương đối, nói tóm lại nước sông gần Hạ Lan Sơn vẫn rất chảy xiết, trong quá trình qua sông ít nhất có hơn hai mươi bè da trâu bị dòng nước chảy xiết cuốn đi, ít nhất hơn hai trăm người Hung nô bị rơi xuống dòng nước chết chìm. Bạn đang đọc chuyện tại
Đánh vật với dòng nước chảy xiết hơn nửa canh giờ, kỵ binh Hung nô trong tình trạng kiệt sức cuối cùng cũng đã lên được bờ đông con sông.
Người Hung Nô ở bờ sông phía tây lập tức thông qua dây thừng kéo bè da trâu quay trở lại bờ tây, nhóm thứ hai là ba nghìn kỵ binh Hung Nô tiếp tục lên bè da trâu bắt đầu qua sông. Ngay tại lúc này, kỵ binh Hung nô bên bờ sông phía đông bỗng nhiên xôn xao, lập tức phía đường chân trời hướng đông xuất hiện một màu xám xịt, kỵ binh quân Hán tới rồi!
Dưới ánh mặt trời lặn, ít nhất hàng chục ngàn kỵ binh quân Hán đầy khắp núi đồi đang cuồn cuộn tới.
Kỵ binh Hung Nô vượt qua bờ đông tuy rằng chỉ có ba nghìn kỵ, hơn nữa cũng đã mệt mỏi sức cùng lực kiệt, nhưng vẫn triển khai trận hình không sợ hãi mà tiếp đón Phiêu Kỵ quân Hán đang lao tới. Nhưng là vì lấy đông đánh ít, kỵ binh Hung Nô nhanh chóng bại trận, trước sau chưa tới hai khắc, kỵ binh Hung Nô hoàn toàn bị đánh tan.
Khi sắc trời đã tối, hai mươi ngàn bộ tốt quân Hán cũng chạy tới.
Bất đắc dĩ, người Hung Nô chỉ có thể từ bỏ việc qua sông. Ba nghìn kỵ binh Hung Nô vượt sông đầu tiên gần như đã bị diệt, chỉ còn lại chưa tới trăm kỵ chạy trốn bốn phía, chui vào núi sâu gần đó.
***
Khi đêm khuya, Bạch Mặc cũng đã từ Linh Vũ chạy tới qua sông.
Bạch Mặc nói với Chu Quan Phu:
-Thắng Chi, ban ngày người Hung Nô qua sông hành động tuy rằng thất bại, nhưng bọn họ tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha. Tối nay nhất định phải thừa dịp ban đêm nhập cư trái phép, ngươi cần phải đề cao cảnh giác.
Chu Quan Phu giữ chuôi kiếm, nghiêm nghị nói:
-Thừa tướng yên tâm, mạt tướng đã phái mười mấy đội tuần tra trên sông, không gián đoạn tuần tra trong mười hai canh giờ, bất kể là ban ngày là buổi tối, người Hung Nô chỉ cần dám có hành động thì sẽ tuyệt đối không qua được tai mắt chúng ta, ngoài ra, mạt tướng cũng đã phái thám báo du kỵ tuần tra hướng Hà Tây.
Mục đích phái thám báo du kỵ tuần tra hướng Hà Tây không cần nói cũng biết, chính là để giám thị hướng đi của đại quân Hung Nô chuyển hướng sang khúc sông khác. Thám báo du kỵ bờ sông phía tây có thể trước tiên báo động, Phiêu kỵ quân Hán và bộ quân ở bờ sông phía đông có thể trước tiên vòng tiến, làm tốt công tác chuẩn bị đón đánh.
-Tốt.
Bạch Mặc vui vẻ gật đầu:
-Còn phải kiên trì lâu dài.
-Vâng!
Chu Quan Phu đáp lời:
-Mạt tướng tuyệt đối không làm nhục mệnh.
***
Không ngoài dự đoán của Bạch Mặc, Cố Nặc Ngôn, Cao A Đóa và Khách Y Đồ quả thật đang tìm cách âm thầm xâm nhập qua sông.
Cố Nặc Ngôn sử dụng kiếm vẽ một đường thẳng trên mặt đất, lại đặt hai hòn đá nhỏ ở hai đường gấp khúc, sau đó chỉ vào một hòn đá nhỏ, nói:
-Trước khi trời tối ta tiếp tục qua sông thăm dò, chỗ ngoặt sông này nước chảy khá ôn hòa, thích hợp âm thầm qua sông. Tuy nhiên bờ sông bên kia chắc chắn sẽ có kỵ binh quân Hán tuần tra, cho nên nhất định phải làm chút động tĩnh ở khúc sông khác.
-Việc này giao cho ta.
Cao A Đóa sử dụng kiếm chỉ vào một hòn đá nhỏ, nói:
-Ta sẽ dẫn người vượt qua chỗ sông chảy xiết này để kéo sự chú ý của quân Hán bờ đông.
Dừng một chút, Cao A Đóa nói thêm:
-Tuy nhiên, đêm xuống ta để ý thấy bờ sông phía tây có không ít thám báo quân Hán bơi qua sông, chỉ sợ hành động của chúng ta không giấu được bọn hắn.
-Thám báo quân Hán bên bờ tây hãy để ta giải quyết.
Khách Y Đồ nói.
-Được, quyết định như vậy đi.
Cố Nặc Ngôn vung tay lên nói:
-Phân công nhau hành động đi.
Cao A Đóa, Khách Y Đồ đang định rời đi, lều trướng của Cố Nặc Ngôn đột nhiên có người vén lên, một thanh niên Hung Nô vẻ mặt mệt mỏi xông vào, sau khi tiến vào trong trướng chỉ hét lên hai tiếng "Hiền Vương", rồi ngã xuống đất ngất xỉu.
-Đây chẳng phải là Duyên Thuật tướng bảo vệ Tá Thiết Thành sao?
Cô Nặc Ngôn liếc nhìn một cái là nhận ra người thanh niên Hung Nô kia, liền bước hai tới dìu Duyên Thuật lên, lớn tiếng quát hỏi:
-Duyên Thuật? Duyên Thuật? Ngươi tỉnh lại, mau tỉnh lại, không phải ngươi đang ở Tá Thiết Thành sao? Duyên Thuật, con mẹ nó ngươi mau nói vài lời đi!
Cao A Đóa và Khách Y Đồ cũng ngơ ngác nhìn nhau, hay là Bạch Mặc đã xảy ra biến cố gì rồi?
Công Thúc Thuyết nghe tiếng chạy tới, giơ tay bấm vào huyệt Nhân Trung của Duyên Thuật, Duyên Thuật đang bất tỉnh nhân sự mới tỉnh lại, ôm lấy đùi của Cố Nặc Ngôn gào khóc, vừa gào vừa đau lòng hét:
-Hữu Hiền Vương, toàn bộ xong rồi, Thiền Vu Đình và Tá Thiết Thành đã bị quân Sở đánh lén, toàn bộ xong rồi, toàn bộ xong rồi, ô ô ô...
-Ngươi nói cái gì?
Cố Nặc Ngôn giật mình:
-Quân Sở đánh lén?
Công Thúc Thuyết cũng sợ hãi, thất thố hét to:
-Không thể nào, không thể nào, hai nước Sở Hán đang vì hợp tung liên hoành mà bất phân thắng bại, còn các nước Hàn, Triệu, Yến, Hàn cũng đã bị cuốn vào đó, thời điểm này, quân Sở sao có thể liên hợp cùng với quân Hán dụng binh với Hung Nô ta?
Dứt lời, Công Thúc Thuyết lại hỏi Duyên Thuật:
-Duyên Thuật, có phải là người Đông Hồ không?
-Người Đông Hồ cái gì? Rõ ràng là quân Sở, còn có quân Yến nữa.
Hai mắt Duyên Thuật bốc lửa, khàn giọng nói:
-Người Đông Hồ là gì chứ, bọn họ sao có thể có binh khí sắc bén và cường cung chế tạo bằng sắt? Còn nữa, người Đông Hồ sao có thể có sức chiến đấu lớn mạnh như vậy? Chính là quân Sở, bọn họ chính là quân Sở!
Trong lòng Công Thúc Thuyết bốc ra luồng khí lạnh, đột nhiên lại nghĩ ra một vấn đề, Thiền Vu Đình xong rồi, Quân Thần Thiền Vu nhỏ như vậy đang ở đâu? Lập tức hỏi:
-Duyên Thuật, Quân Thần và Y Trĩ Tà đâu?
-Không biết!
Duyên Thuật lắc đầu, chán nản nói:
-Quân bảo vệ Tá Thiết Thành sau khi chạy trốn có báo cáo, Quân Thần và Y Trĩ Tà đã mất tích trong loạn quân, liên quân Sở Yến vô cùng hung ác, bọn họ gặp người thì giết, gặp trướng thì đốt, hai vị Tiểu Thiền Vu chắc chắn gặp bất hạnh rồi.
-Hả?
Công Thúc Thuyết kinh sợ kêu lên một tiếng, suy sụp ngã ngồi trên đất.
Trong mắt Cố Nặc Ngôn, Cao A Đóa và Khách Y Đồ lại không ngăn được tia vui mừng xẹt qua. Quân Thần, Y Trĩ Tà đã chết trong loạn quân, bộ tộc Đại Thiền Vu này coi như là đã tuyệt. Kể từ đó, Thiền vu mới chỉ có thể còn lại ba người bọn họ mà thôi.
Tuy nhiên rất nhanh, ba người Cố Nặc Ngôn liền nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng, Thiền Vu Đình, Tá Thiết Thành là hai cơ sở của bộ lạc Xanh Le, hiện tại trước sau hai nơi đó đều thất thủ, tất cả phụ nữ, trẻ em và dê bò đều bị quân Sở bắt đi, bộ lạc Xanh Lê lập tức gặp phải nguy cơ sinh tồn và sinh sản rồi!
Mười mấy tiểu vương nghe tiếng cũng chạy tới, mỗi người một vẻ mặt, có mấy tiểu vương thực lực khá mạnh mắt lóe sáng, trong đầu hiện lên tâm tư khác thường.
Phải biết rằng Hung Nô cũng không phải là một dân tộc thống nhất, mà là do hơn một trăm bộ lạc lớn nhỏ tạo thành liên minh bộ lạc, trong liên minh bộ lạc ở đây, bộ lạc Xanh Lê chiếm vị trí thống trị tuyệt đối. Toàn bộ Hung nô ước chừng hơn một triệu người trưởng thành, riêng bộ lạc Xanh Lê đã có hơn sáu trăm ngàn người, hơn nữa còn chiếm cứ sông Lư Cung, sông Dư Ta và rất nhiều đồng cỏ, nguồn nước phong phú tươi tốt.
Nhưng hiện tại, Thiền Vu Đình, Tá Thiết Thành đã bị quân Sở tắm máu, toàn bộ phụ nữ, trẻ em thuộc bộ lạc Xanh Lê đã bị quân Sở giết sạch, phụ nữ và trẻ em ở Cư Diên Trach theo đại quân xuất chinh đã bị quân Hán giết tuyệt, đừng thấy bộ lạc Xanh Lê còn có hơn trăm ngàn tráng đinh, nhưng phụ nữ và trẻ em của bọn họ đã mất, bọn họ tuyệt hậu rồi!
Ngược lại bộ lạc nhỏ Hung Nô này bởi vì không chiếm được những đồng cỏ và nguồn nước màu mỡ, nên may mắn đã tránh được một kiếp vào bảo lưu được một bộ phận phụ nữ và trẻ em, dê bò. Hiện tại bọn họ chỉ cần bảo vệ được phụ nữ, trẻ em và dê bò, bộ lạc họ nhất định sẽ trở nên lớn mạnh, một ngày nào đó rất có thể thay thế được bộ lạc Xanh Lê mà hùng bá toàn bộ đại mạc.
Có mấy tiểu vương Hung Nô xoay chuyển ý niệm trong đầu lúc này lặng lẽ bỏ đi.
Đến khi Cố Nặc Ngôn kịp phản ứng muốn phong tỏa tin tức thì đã không còn kịp nữa rồi, nhiều tiểu vương Hung Nô đã mang theo bộ tộc của mình suốt đêm nhổ trại đi rồi, con hơn trăm bộ lạc lớn nhỏ nghe tin cũng lập tức hành động, Cố Nặc Ngôn, Cao A Đóa và Khách Y Đồ thấy tình thế bất thường, lúc này liền phát động đại quân đi công kích các bộ lạc nhỏ.
Đến lúc này, Cố Nặc Ngôn, Cao A Đóa, Khách Y Đồ cũng không quan tâm được nhiều, hiện tại chỉ cần suy xét là làm thế nào để bộ lạc Xanh Lê tồn tại và sinh sản, phụ nữ và trẻ em, bò dê trên thảo nguyên còn sót lại một chút, Quan Trung lại không thể đánh vào, bộ lạc Xanh Lê cũng chỉ có thể chuyển chủ ý đánh vào các bộ lạc nhỏ.
Tuy nhiên, những bộ lạc nhỏ này cũng không phải dễ chọc vào. Nếu môt bộ lạc nhỏ, đương nhiên không thể trêu vào bộ lạc Xanh Lê hùng mạnh, nhưng trên trăm bộ lạc lớn nhỏ cùng liên hợp lại, kỳ thật thực lực cũng không yếu hơn so với bộ lạc Xanh Lê bao nhiêu. Trong chốc lát, hơn ba trăm ngàn đại quân Hung Nô liền chia làm hai trận doanh lớn triển khai chém giết ở Hà Tây.
***
Chu Quan Phu cùng Bạch Mặc vội vàng lên đỉnh núi quan sát, quát hỏi tiểu giáo trấn thủ:
-Tình huống thế nào?
-Tình huống cụ thể như nào còn chưa rõ lắm.
Tiểu giáo trấn thủ lắc đầu, lại chỉ vào đại doanh Hung Nô Hà Tây nói:
-Ước chừng nửa canh giờ trước, trong đại doanh Hung Nô Hà Tây đột nhiên dấy đuốc lên sáng rực, rất nhiều người Hung Nô từ đó cuồn cuộn mà ra, sau đó ở Hà Tây bắt đầu hỗn chiến liên tục đến hiện giờ.
Bạch Mặc, Chu Quan Phu nhìn theo ngón tay chỉ của tiểu giáo, quả nhiên thấy ánh lửa Hà Tây sáng rực, nhiều đội kỵ binh Hung Nô không hề kết trận hình mà đang hỗn chiến không ngớt, tuy rằng cách khá xa nhưng vẫn có thể nghe loáng thoáng được tiếng sát phạt, rõ ràng, người Hung Nô không phải đang diễn trò, mà thật sự đang hỗn chiến.
-Tại sao lại như vậy?
Chu Quan Phu ngạc nhiên nói:
-Không hợp lý.
-Sao không hợp lý?
Bạch Mặc khẽ mỉm cười, nói:
-Nếu ta đoán không sai, chắc là sư đệ ta đã hoàn thành hành động vĩ đại là cày đình quét huyệt. Người Hung nô đã biết tin tức, cho nên bắt đầu vì sự sinh tồn và sinh sản mà chiến đấu.
- Tử Lương, ngươi ngồi đi.
Hạng Trang chìa tay.
Bách Lý Hiền vung vạt áo bào ngồi một chỗ khác trên sập.
Suy nghĩ một lát, cuối cùng Hạng Trang nói:
- Tử Lương, Doanh Phi chết rồi.
Đối mặt với Bách Lý Hiền, Hạng Trang cũng không muốn giấu điều gì, ban được chết đúng là ban được chết đấy.
Bách Lý hiền hoảng sợ, lập tức than nhẹ một tiếng, cha con Thúc Tôn liên kết với các quan viên hai nơi kinh kỳ và Ngô Quận xin phong thế tử Hạng Trị, ngăn cản dời đô Lạc Dương, cũng không đơn giản ở bề ngoài như vậy, việc này Bách Lý Hiền biết đến, y cũng có thể đoán được, Thi Man cung Doanh Phi tất nhiên là tham dự chuyện này rồi.
Tuy rằng Đại vương không có nói Doanh Phi chết như thế nào, nhưng có lẽ nàng đã được Đại vương ban chết.
Bách Lý Hiền đã sớm đoán trước được kết cục của Doanh Phi hôm nay, vì nữ nhân này tỏ ra ham muốn quyền lực quá mạnh mẽ rồi, cho dù nàng có cố gắng che dấu việc này, nhưng thủ đoạn đó của nàng làm sao có thể giấu diếm được Đại vương? Làm quân vương, điều kiêng kị nhất là cấu kết trong ngoài, nhưng Doanh Phi lại âm thầm cấu kết với cha con Thúc Tôn lại âm thầm cấu kết, làm sao Đại vương có thể tha cho nàng?
- Gần đây Vọng nhi học hành như thế nào?
Hạng Trang đột nhiên hỏi:
- Bút pháp của nó ra sao?
Theo những phi tần được Hạng Trang sủng ái, số lượng con cái của hắn liên tục tăng thêm, cho đến bây giờ, Hạng Trang đã có hai mươi chín con trai và mười tám đứa con gái, trong đó Hạng Chính là lớn nhất đã trưởng thành, nhỏ nhất là đứa vừa mới sinh mấy ngày trước, xuất phát từ suy nghĩ giữ gìn Thái Tử, nên mấy đứa con gái này Hạng Trang rất ít hỏi đến.
Có câu nói, nhà đế vương là vô tình nhất, Hạng Trang cũng không muốn là một đế vương vô tình. Nhưng thật sự hắn không làm được một người cha bình thường dành tình thương đầy đủ cho đứa con của mình. Bởi vì hắn là quốc quân, nhất cử nhất động của hắn, mỗi tiếng nói, cử động, thậm chí là một lời nói vô tình cũng đều có thể tạo ảnh hưởng rất nghiêm trọng.
Nói một cách khác, nếu Hạng Trang sủng ái một vị thế tử nào quá, mẹ của thế tử này sẽ dựa vào đứa con được yêu quý, gia tộc của phi tần này sẽ có được quyền thế, sau đó các đại thần cũng sẽ tranh nhau nghiền ngẫm thượng ý, tiến tới tranh nhau kết giao với vị thế tử này, lâu ngày, bên người vị thế tử này sẽ tập hợp một thế lực rất lớn. Sẽ uy hiếp nghiêm trọng tới địa vị Thái Tử.
Đến lúc đó, vị thế tử này không có quyền thế, hắn không muốn làm Thái Tử, nhưng những quan viên thân thiết tụ tập bên người sẽ cùng nhau giúp hắn lên. Ép buộc hắn kéo Thái Tử xuống, thay vào đó, mà đây chính là nguyên nhân của mọi tai họa và rắc rối!
Cho nên, vì đề phòng cẩn thận Hạng Trang chỉ có thể gây bất hòa với con gái của mình, có gắng sắm vai một phụ vương vô tình, trong lòng khổ sở và cô đơn, chỉ sợ chỉ có một mình Hạng Trang mới có thể biết.
Nhưng lần này ban chết cho Doanh Trinh, điều này khiến cho Hạng Trang cảm thấy áy náy với Hạng Vọng hơn.
Bách Lý Hiền hoảng sợ vội trả lời:
- Hồi bẩm Đại vương, thư pháp của công tử Vọng đã có chút tiến bộ.
Bách Lý Hiền chỉ nói đến thư pháp của Hạng Vọng, mà không hề đề cập tới bài vở và bài tập. Hạng Trang liền biết Hạng Vọng vẫn không thích đọc sách, chỉ mê muội trong thư pháp, tuy nhiên nghĩ lại Hạng Trang cũng thấy bình thường, vì con cháu có cái phúc của con cháu, Hạng Vọng mê muội thư pháp mà không thích binh lược chính sự, đây hẳn là một chuyện may mắn, ít nhất Thái Tử cũng sẽ không kiêng kị Hạng Vọng.
Bỗng nhiên Bách Lý Hiền lại nghĩ tới một chuyện khác, lập tức nói:
- Đại vương, Thiên Phóng còn ở Liêu Đông.
Nghe thấy vậy lập tức đồng tử Hạng Trang co rụt lại, hắn đương nhiên hiểu được những lời nói của Bách Lý Hiền. Xưa nay Mông Cức lấy Doanh thị là người bảo vệ cho mình, năm đó ở Cửu Nguyên, sở dĩ ba nghìn kỵ binh tinh nhuệ nước Tần sẵn sàng giúp sức nước Sở, cũng là bởi vì Doanh Trinh, nếu biết Doanh Trinh được Hạng Trang ban chết. Không biết Mông Cức sẽ phản ứng gì.
Mà đây cũng chính là chuyện mà Hạng Trang đang lo lắng.
Hạng Trang không lo lắng Kiêu Kỵ quân sẽ theo Mông Cức tạo phản. Trên thực tế, bộ phận chính Kiêu Kỵ quân là con cháu Giang Đông, năm đó ba nghìn con cháu lão Tần theo Cửu Nguyên đi theo Hạng Trang, người thì chết, người thì tàn, Kiêu Kỵ quân chỉ còn không đến trăm người, cho nên cha con Mông gia dù muốn tạo phản, quả quyết Kiêu Kỵ quân cũng sẽ không theo bọn họ.
Mông Cức càng sẽ không tạo phản, nhiều thế hệ Mông gia trung nghĩa, hành vi này cũng không phải là giả dối.
Phải biết rằng, xưa nay con cháu Mông gia tuân thủ nghiêm ngặt trung nghĩa của tổ tiên, từ Mông Ngao đến Mông Vũ, lại từ Mông Điềm cho đến Mông Cức, đều là người trung nghĩa, là người cao thượng. Năm xưa ở Cửu Nguyên, Mông Cức đã tuyên bố trung thành với Doạnh thị và Hạng thị, như vậy hôm nay, tuyệt đối sẽ không có khả năng hắn phản bội Hạng Sở.
Điều Hạng Trang lo lắng duy nhất chính là, Mông Cức sẽ vì Doanh Trinh chết mà bắt đầu nảy sinh ý định muốn chết vì chí.
Bởi vì dù có nói thế nào, Mông Cức cũng trung thành như Tiền Tần, mặc dù hắn từng thề nguyện trung thành với họ Hạng, nhưng dòng máu Doanh thị mới là đối tượng hắn bảo vệ chính thức. Hiện tại Doanh Trinh chết rồi, dòng máu Doanh thị đã tuyệt, như vậy số mệnh hắn cũng đã hết, chiếu theo tổ tiên gia truyền chính nghĩa, khả năng tự sát là tương đối cao.
Mông Cức trung dũng lễ nghĩa, hữu dũng hữu mưu, thật sự Hạng Trang không muốn mất đi một viên Đại tướng như vậy.
Đương nhiên Bách Lý Hiền cũng biết Hạng Trang đang lo lắng việc gì, lập tức nói:
- Đại vương, cuối cùng việc này cũng không giấu diếm được đâu, sớm muộn gì thì Thiên Phóng cũng sẽ biết, chi bằng để thần đi Liêu Đông xem?
- Cũng tốt.
Hạng Trang gật đầu nói:
- Ngươi dẫn Vọng nhi đi cùng, tới Liêu Đông rồi hẳn ngươi sẽ biết làm như thế nào.
- Thần biết.
Bách Lý Hiền nhẹ vuốt cằm, Đại vương sai hắn dẫn công tử Vọng nhi đi theo, dụng ý này có thể là muốn cho Mông Cức biết, tuy rằng Doanh phi chết rồi, nhưng huyết mạch Doanh thị cũng không có tuyệt, dù sao dòng máu Doanh thị cũng chảy trên người công tử Vọng, còn tính toán so đo thì chí ít trong người công tử Vọng cũng có một nửa là huyết thống lão Tần.
- Nhị đệ, gần đây trình độ cưỡi ngựa bắn cung của ngươi đến đâu rồi?
- Huynh trưởng, người đừng chê cười tiểu đệ, sao tiểu đệ có thể so cưỡi ngựa bắn cung với huynh?
- Ha ha, muốn nói đến công phu cưỡi ngựa bắn cung, huynh đệ ta ở Đại Sở so với cùng lứa tuổi chưa có đối thủ, kể cả là hai vị huynh đệ Cao Lãng, Bàng Tranh, huynh đệ ta cũng không sợ, nhưng so sánh với Thiên Lang kia thì vẫn là kém xa, tuy nhiên nghe nói là công phu cưỡi ngựa bắn cung Do Hầu còn trên Thiên Lang, cũng không biết có phải là sự thật hay không.
- Hẳn là sự thật, năm đó ở Tế Thủy, Do Hầu suýt nữa bắn chết Tề vương ở ngoài hai trăm bước.
Ồ đúng vậy, tuy nói lần đó không có thể bắn chết Tề vương, nhưng cũng khiến Tề vương bị trọng thương, và từ đócăn bệnh kéo dài không dứt, kết quả tại đại chiến Hoài Tứ lần thứ hai, bởi vì vết thương do mũi tên đó phát tác mà chết ngay tại trận.
Mông Viễn dừng lại một chút, lại nắm chặt tay lớn tiếng nói:
- Tương lai vi huynh cũng nhất định phải bắn chết quân vương nước địch ở trên chiến trường, tuyệt đối không thể thua Liễu Do Hầu.
Mông Liêu cũng nói:
- Huynh đệ ta còn phải cố gắng nhiều, trước tiên phải thắng được Thiên Lang rồi nói sau.
Mông Viễn gật nhẹ đầu, bỗng nhiên nói thêm:
- Đúng rồi, lần này phụ thân tìm chúng ta có chuyện gì?
- Ai biết?
Mông Liêu lắc nhẹ đầu, chỉ lên phía trước nói:
- Đi vào hỏi một chút chẳng phải sẽ biết sao.
Lập tức hai huynh đệ đi vào hành dinh Mông Cức, vừa vào cửa, lập tức nhìn thấy mấy làn khói lớn quanh quẩn, phụ thân Mông Cức, thúc phụ Mông Khanh đang quỳ quay mặt hướng bắc, mà hướng bắc chính là hương án bày bài vị, nhìn kỹ đó là bài vị của cao tổ Mông Ngao, cụ ông Mông Vũ, ông nội Mông Điềm, ông chú Mông Nghị.
- Còn không quỳ xuống!
Mông Cức buồn hừ một tiếng, lớn tiếng quát khiển trách.
Mông Viễn, Mông Liêu liếc nhau, quỳ gối phía sau Mông Cức, Mông Khanh.
Trong tay Mông Cức cầm hương, khấu đầu cung kính bốn bài vị, Mông Khanh, Mông Viễn và Mông Liêu cũng đều dập đầu theo, hành lễ xong Mông Cức mới đứng dậy đem thẻ hương cắm tới bát hương trên bàn, sau đó nói:
- Liệt tổ liệt tông ở trên, hôm nay con bất hiếu xin mời các người linh thiêng, tại vì con mà Mông gia đã đối mặt với sống chết.
Mông Viễn, Mông Liêu ngơ ngác nhìn nhau, Mông gia đã đối mặt với sống chết? Việc này là như thế nào?
Mông Khanh khẽ thở dài, nói:
- Quân sư đã đến Liêu Đông, vừa mới biết Doanh Phi đã bị Đại vương ban thưởng chết rồi.
- Doanh Phi được ban chết?
Mông Viễn, Mông Liêu nghe vậy ngạc nhiên, nhưng chỉ là hơi kinh ngạc thôi, bọn họ không giống phụ thân Mông Cức đối với lão Tần không thể xóa đi được ký ức đã khắc sâu, hai anh em từ nhỏ đã sinh ra ở Giang Đông, rồi lại sinh sống ở Giang Đông, từ nhỏ đều tiếp xúc với người nước Sở, thật ra là đối với Tiền Tần Doanh thị là không có cảm tình gì.
Mông Cức xoay người ra hiệu cho Mông Khanh cùng với Mông Viễn, Mông Liêu đứng dậy, sau đó nói ý sâu xa, nói:
- Viễn nhi, Liêu nhi, Mông gia ta nhiều thế hệ trung nghĩa, cao tổ, ông cố cùng với ông nội các con đều là bề tôi của lão Tần, bọn họ đều có thể làm việc vì Tần mà chết, sở dĩ cha ở Cửu Nguyên sống cho qua ngày cũng chỉ là vì bảo vệ dòng máu Doanh thị cuối cùng.
Mông Khanh nói thêm:
- Các cháu nên biết, Doanh Phi là dòng máu Doanh thị cuối cùng.
Mông Cức thở dài nói:
- Ôi, hiện giờ Doanh Phi đã bị Đại vương ban lụa trắng được chết, dĩ nhiên dòng máu Doanh thị cuối cùng đã bị đoạn tuyệt, sứ mệnh của cha đã hoàn thành rồi.
Mông Viễn, Mông Liêu đột nhiên biến sắc, vội la lên:
- Phụ thân, ý người là như thế nào?
Mông Cức khoát tay áo, thản nhiên mỉm cười nói:
- Con ta chớ có hoảng sợ, trước hết hãy nghe cha nói cho hết lời.
Đợi Mông Viễn, Mông Liêu trấn tĩnh lại, Mông Cức lại nói tiếp:
- Cha là người trung thành với Tiền Tần, cho nên, số mệnh của cha là phải bảo vệ dòng máu Doanh thị, nhưng các con không giống với ta, bởi vì Doanh Phi gả cho Hạng Vương, quân đoàn từ Trường Thành của ta cũng về Sở, cho nên các con sinh ra là thần dân Đại Sở,các con phải bảo vệ chính là họ Hạng mà không phải họ Doanh.
Mông Viễn nghiêm nghị nói:
- Phụ thân, con chắc chắn giống cha chú bảo vệ họ Doanh và bảo vệ họ Hạng.
Mông Liêu cũng vẻ mặt nghiêm túc gật nhẹ đầu, trầm giọng nói:
- Phụ thân, con cũng như thế.
- Tốt, không hổ là con cháu Mông gia.
Mông Cức vui vẻ gật đầu, lại nói:
- Tuy nhiên, cha muốn các con thề trước mặt liệt tổ liệt tông.
Lúc này Mông Viễn, Mông Liêu cùng giơ tay phải lên, cùng kêu lên nói:
- Con lấy danh nghĩa thề với liệt tổ liệt tông…
Mông Cức nghiêm nghị nói:
- Mông gia ta thề lấy số mệnh bảo vệ họ Hạng, tuyệt không bởi vì thay đổi mà thất nghĩa phản bội, lấy tổ tiên Mông Điềm làm gương, tuy bị quân thượng ban được chết cũng không hề oán hận một câu… Nếu con cháu đời sau không tuân theo lời thề này, trục xuất khỏi gia tộc, không được gia nhập phần mộ tổ tiên và từ đường.
Mông Viễn, Mông Liêu nghiêm nghị nhìn nhau, đây chính là thề độc rồi! Text được lấy tại
Từ trước người Hoa sùng bái tổ tiên, đối với dòng máu danh phận rất được xem trọng, cho nên, trục xuất khỏi gia tộc, không được nhập phần mộ từ đường có thể nói là trừng phạt nghiêm trọng nhất.
Hai huynh đệ liếc mắt nhìn nhau một cái, vẻ mặt nghiêm túc thề:
- Mông gia ta thề bảo vệ Hạng Trang làm nhiệm vụ của mình, tuyệt không bởi vì chuyện gì thay đổi mà thất nghĩa phản bội…