Hiệu suất của Huyền y vệ mới được thành lập vô cùng cao, Huyền y Giáo Úy Khuất Bất Tài lại nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, không cần dùng đến hai ngày đã thẩm tra được cha con Thúc Tôn và hơn ba mươi viên quan cấu kết với nước địch, bằng chứng mưu đồ phản nước cũng được tìm thấy trong phủ Thúc Tôn hơn mười kiện mật tin qua lại với cơ cấu gián điệp nước Hán là Hắc Băng Đài cùng với danh sách một phần quan viên tham dự trong đó.
Đến khi Hạng Trang hạ chiếu triệu tập lên triều, toàn bộ triều đình liền trở nên xôn xao.
Khi Khuất Bất Tài tấu trên điện, bách quan trong triều trong lòng cảm thấy khiếp sợ, hơn ba mươi viên quan có ý đồ kêu oan thay cha con Thúc Tôn lập tức im lặng, tuy nhiên cũng có không ít quan viên cho rằng trong nội tình vụ án Thúc Tôn tuyệt không đơn giản, từ trước cũng là, tư thông với nước địch, mưu đồ phản nước, tội lớn sao có thể theo lý mà kết án qua loa như vậy?
Còn có, người Ô Mộc Nhai dù khứu giác nhanh nhẹn, nhưng sao có thể trong vòng hai ngày ngắn ngủi lại bắt được nhiều đồng đảng như vậy? Hơn nữa những đồng đảng đó đều là quan viên của hai vùng Ngô Quận và Kinh kỳ, đồng thời cũng là những quan viên đầu tháng vừa rồi lên triều sớm đứng ra trước tiên ra sức ủng hộ Thúc Tôn Bình đề nghị sắc phong thế tử Hạng Trị. Như vậy liên tưởng thêm một chút, cũng có thể biết được chân tướng.
Hiển nhiên, Thúc Tôn Bình và quan viên liên can bởi vì bản thân tư lợi phản đối dời đô, và chuyển sang áp chế việc phân phong đối với Đại vương, lúc này mới chọc giận tới Đại vương, cũng gây ra đại họa sát thân cho mình. Có thể được lên làm quan lớn thì không phải là người chậm hiểu vụng về, cho tới tận lúc này, nếu ai vẫn không đoán ra được suy nghĩ của Hạng Trang, vậy thật sự người đó không xứng đáng đứng ở trên điện rồi.
Khuất Bất Tài lại tấu xin tru diệt cửu tộc của hơn ba mươi phạm quan nhưng bị Hạng Trang bác bỏ, sau khi quần thần bàn bạc trong điện, thủ phạm chính là cha con Thúc Tôn Quán, Thúc Tôn Bình bị ngũ xe phanh thây (hình phạt xé xác), còn lại ba mươi sáu người tòng phạm, tất cả đưa ra chợ chém đầu thị chúng. Tất cả con gái cho vào kĩ viện, trai tráng sung quân làm nô ở Liêu Đông.
Vụ án Thúc Tôn nhanh chóng kết thúc, Bách Lý Hiền cảm thấy thỏa mãn liền nhắc tới việc dời đô.
Lúc này đây, có bài học từ vụ án Thúc Tôn làm vết xe đổ, vì vậy không ai tự cho là thông minh nhảy ra cản trở.
Cứ như vậy dời đô Lạc Dương được quyết định. Sau khi tan triều các phủ các phòng đều bắt đầu chuẩn bị di dời, nhà xưởng thuộc phủ cấp Lệnh Doãn bắt đầu sai thợ thủ công đi tới Lạc Dương tu sửa phòng thủ thành lũy. Bắt đầu động viên hộ phòng, di chuyển dân chúng đi tới Tam Xuyên, Chiết Xung Phủ cũng bắt đầu lựa chọn và điều động phủ binh ở quận Tam Xuyên. Trong lúc nhất thời, toàn bộ Tỷ Lăng bắt đầu bận rộn.
*****
Kết quả nghị sự ở triều đình truyền lại hậu cung rất nhanh, trong lòng Doanh Trinh lập tức cảm thấy rất sợ hãi.
Thật sự Doanh Trinh không ngờ Hạng Trang lại có phản ứng lớn như vậy, cũng bởi vì Thúc Tôn Bình đề nghị phân phong cho Hạng Trị mà khiến bản thân bị cực hình ngũ xe phanh thây, còn lại ba mươi quan viên còn lại chỉ vì tán thành, không ngờ cũng bị xử trảm, vả lại tất cả nữ quyến bị cho vào kĩ viện, tất cả trai tráng bị sung quân làm nô dịch ở Liêu Đông, đây chính là nổi trận lôi đình rồi!
Điều khiến Doanh Trinh sợ hãi chính là, thậm chí ngay cả Thúc Tôn Quán lúc nhàn rỗi dạy bảo Thái Tử cũng bị cực hình ngũ xe phanh thây, điều này nói lên cái gì? Điều này nói Đại vương rất rõ ràng, là do sau lưng Thúc Tôn Quán có người sai khiến, như vậy, hẳn là Đại vương đã biết, Thi Man cung và Diệu Dực cung cũng tham dự ở trong đó?
Doanh Trinh không thể không lo lắng, nếu chẳng may Thúc Tôn Quán cung cấp khai nàng ra thì sao?
Chính là lúc Doanh Trinh đang lo lắng, chợt có cung nữ vội vàng tiến vào bẩm báo, nói là Đại vương đã đến Diệu Dực cung, nghe tin tức như vậy, lập tức khuôn mặt xinh đẹp của Doanh Trinh trắng bệch, tê liệt ngồi tại mặt đất. Bình thường Đại vương vì tị hiềm mà rất ít khi đi đến Diệu Dực cung, như vậy lúc này tiến đến, dụng ý không cần nói cũng biết, rất rõ ràng, sự việc đã bị bại lộ!
Tuy nhiên lập tức trong đôi mắt đẹp của Doanh Trinh lọ ra vẻ kiên quyết.
Chuyện này, tin tức Ô Mộc Nhai nghe được phần lớn là không có căn cứ, Thúc Tôn Quán nhiều tuổi thành tinh, tuyệt đối Doanh Trinh sẽ không tin ông ta giữ lại mật tin mà mình gửi cho ông ta, cho nên, chỉ cần mình một mực chắc chắn, liều chết không chịu nhận, Đại vương không có chứng cứ rõ ràng, cùng lắm chỉ là răn dạy mình vài câu.
*****
Diệu Dực cung, Đông Noãn Các.
Ngu Cơ nhẹ nhàng bái chào Hạng Trang, chào nói:
- Thần thiếp bái kiến Đại vương.
- Vương tẩu miễn lễ.
Hạng Trang giơ tay, đợi Ngu Cơ đứng dậy mời nàng ngồi vào vị trí.
Suy nghĩ một lúc, Hạng Trang nói:
- Vương tẩu, quả nhân chưa bàn bạc với ngươi đã đưa ra quyết định để Trị Nhi đi tới trấn thủ biên cương Kiềm Trung, tuy nhiên hẳn là Vương tẩu hiểu được, quả nhân làm như vậy nguyên nhân cũng không có gì, quả nhân chỉ hy vọng Trị Nhi rèn luyện từ trong gian khổ, để tương lai có thể vì Đại Sở mà kiến công lập nghiệp.
- Thần thiếp biết Đại vương an bài như vậy là vì muốn tốt cho Trị Nhi.
Ngu Cơ nhẹ nhàng nói:
- Tuy nhiên nghĩ tới Trị Nhi từ nay về sau phải rời xa thần thiếp, phải chịu khổ vất vả ở nơi hoang dã, trong lòng thần thiếp cũng cảm thấy khó chịu.
Nói xong, Ngu Cơ không kìm nổi đôi mắt đỏ hồng, lã chã khóc.
Hạng Trang thở nhẹ nói:
- Ôi, nếu mà Vương tẩu thật sự không muốn, Trị Nhi không đi cũng được.
Đối với Ngu Cơ, Hạng Trang vẫn rất tôn kính, nàng là người được tiên vương Hạng Võ sủng ái, lại suy nghĩ mọi chuyện vì hắn, chưa bao giờ có chiêu bài nào dùng tiên vương để gây khó xử cho hắn, ngay trước đó là sắc lập Thái Tử Hạng Chính, Ngu Cơ cũng không có đứng ra phản đối, đối với phụ nữ tốt như vậy, Hạng Trang ngoại trừ tôn kính thì vẫn là tôn kính.
Hơn nữa Ngu Cơ nuôi dưỡng Hạng Trị suốt mười tám năm, mẫu tử tình thâm, không muốn Hạng Trị rời xa mình, qua bên biên cương hoang dã cũng là chuyện thường tình của con người, Hạng Trang cũng hoàn toàn có thể hiểu được.
Ngu Cơ nghe vậy mừng rỡ nói:
- Đại vương, lời này của người là thật?
- Quả nhân nói tất nhiên sẽ giữ lời.
Hạng Trang vuốt nhẹ cằm, lập tức lại nghĩ tới một chuyện khác, lập tức gạt lui tả hữu hai bên lui ra, trầm giọng nói:
- Vương tẩu, chẳng phân biệt tính toán của Á Phụ trước khi lâm chung, mục đích là vì cơ nghiệp muôn đời của Đại Sở, Trị nhi tuy là con trai nối dõi tiên vương, cũng không thể phá lệ, mong rằng Vương tẩu hiểu.
Trong lòng Ngu Cơ hy vọng Hạng Trang có thể phong vương, Hạng Trang hoàn toàn có thể hiểu, nhưng là tuyệt đối không thể cho phép, tuy nhiên giải thích như thế nào với Ngu Cơ cũng là một kỹ thuật sống, Hạng Trang suy xét mãi, vẫn chỉ là mượn cách làm trên danh nghĩa Á Phụ Phạm Tăng, dù sao khi tiên vương Hạng Võ còn sống, Á Phụ không phải thường xuyên bác bỏ ý kiến của ông ta sao?
Lập tức sắc mặt Ngu Cơ trở nên có chút xấu hổ, việc cổ động quần thần xin phong Hạng Trị, mặc dù nàng không có trực tiếp tham dự trong đó, nhưng cũng là ngầm âm thầm đồng ý việc làm của Doanh Trinh, còn những tranh luận, nàng cũng âm thầm trợ giúp, tuy nhiên nàng cũng không có ý thú nhận việc này, trong lúc nhất thời gương mặt nàng đầy ngượng ngập.
Hạng Trang lại nói:
- Tuy nhiên quả nhân có thể cam đoan nhất mạch tiên vương nhất thế hệ phú quý sẽ gắn kết cùng quốc gia.
Lập tức Ngu Cơ đứng dậy, lần nữa hướng về Hạng Trang nhẹ nhàng bái lạy, nói:
- Thần thiếp xin thay mặt tiên vương tạ ơn Đại vương.
Ngu Cơ thay mặt Hạng Võ bái tạ, Hạng Trang cũng không dám ngồi, lập tức đứng dậy đáp lễ, trong lòng lại nghĩ, Trị Nhi lại là con nuôi của Hạng Võ, chung quy cũng là con của mình, chẳng lẽ mình lại bạc đãi nó hay sao? Chỉ có điều tiểu tử này chưa tôi luyện qua hoàn cảnh gian khổ, chỉ sợ khó có thể thành ngọc quý như Cao Lãng, Bàng Tranh, Mông Viễn, Mông Liêu.
*****
Rời khỏi Diệu Dực cung, Hạng Trang đi thẳng đến Thi Man cung.
Doanh Trinh dẫn Hạng Trang vào phòng lò sưởi, sau đó vái chào. Hạng Trang không đáp lễ lại, chỉ lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu. Trông thấy Doanh Trinh có chút sợ hãi, tuy nhiên nữ nhân này là người tâm cơ thâm trầm, bị Hạng Trang nhìn chăm chú như vậy, rõ ràng còn có thể giả bộ ngơ ngẫn, đuôi lông mày khóe mắt lại vẫn toát ra vẻ hờn dỗi.
Sau một hồi lâu, Hạng Trang mới nói:
- Còn nhớ rõ trước kia Lưu Bang sắc phong Cao Sơ làm Kinh Vương chứ?
- Đương nhiên thần thiếp vẫn nhớ.
Doanh Trinh nũng nịu đáp.
- Trong thành Tỷ Lăng cũng từng bàn tán xôn xao.
Hạng Trang gật gật đầu, sắc mặt như không có gì, nói:
- Sau khi sóng gió Phong Vương trôi qua, quả nhân từng triệu tập phi tần trong hậu cung đưa ra ý kiến. Ngươi còn nhớ lúc đó quả nhân nói với ngươi điều gì không?
Khuôn mặt xinh đẹp của Doanh Trinh bỗng nhiên trở nên trắng bệch, nhất thời trong lúc đó không nói nên lời.
- Ngươi không nhớ rõ sao?
Hạng Trang cười lạnh lùng, lại nói tiếp:
- Ngày đó, quả nhân từng nói với các ngươi, lời đồn trong thành Tỷ Lăng rốt cục do ai đồn thổi ra ngoài, quả nhân cũng không truy cứu. Nhưng nếu có lần sau quả nhân tuyệt đối không dễ dàng tha thứ, càng không kiêng nể tình nghĩa vợ chồng.
Đôi mắt đẹp của Doanh Trinh đảo loạn, nhẹ nhàng nói:
- Đại Vương nói chuyện này với thần thiếp để làm gì?
- Ha ha, câu hỏi này rất hay.
Hạng Trang vung tay áo, ngồi xuống giường. Tiếp đến nhìn Doanh Trinh chằm chằm, trầm giọng nói:
- Năm đó quả nhân nói bỏ qua chuyện cũ, tuy nhiên hôm nay quả nhân muốn hỏi lại ngươi một câu. Lúc đó, tin đồn trong thành Tỷ Lăng có phải do ngươi đồn thổi phải không?
- Không phải thiếp.
Doanh Trinh một mực phủ nhận.
- Thần thiếp không hề tung tin đồn.
Hạng Trang lạnh lùng hỏi:
- Tốt lắm, quả nhân lại hỏi ngươi, cha con Thúc Tôn liên lạc với quan viên hai nơi là vùng Kinh Kỳ và Ngô Quận xin phong Trị nhi làm Ngô Vương. Có phải ngươi âm thầm xúi giục không?
- Thần thiếp không làm.
Doanh Trinh thề thốt phủ nhân.
- Thiếp thật oan uổng.
Trong con mắt của Hạng Trang thoáng hiện lên sát khí, vung mạnh cánh tay. Hổ Bí Tướng Quân Tấn Tương cũng đã vác đao đi nhanh tới, phía sau còn có hai gã Hổ Bí quân tinh nhuệ. Môt gã Hổ Bí quân tinh nhuệ cầm gấm bồn trong tay, trong bồn đặt đầy lụa trắng, trông thấy vậy Doanh Trinh lập tức biến sắc.
Hạng Trang đằng đằng sát khí nói:
- Doanh Trinh Thi Man, quả nhân hỏi ngươi lần cuối cùng, cha con Thúc Tôn liên hệ với quan viên hai nơi là kinh kỳ và Ngô Quận xin phong Trị nhi làm Ngô Vương. Có phải ngươi âm thầm xúi giục không?
Sắc mặt Doanh Trinh trắng bệch, nhưng vẫn cắn chặt răng thề thốt phủ nhận:
- Không phải thiếp, thiếp không làm.
Trong lòng Hạng Trang nghiêm nghị, Doanh Trinh cứng cỏi và âm tàn đã vượt xa sức tưởng tượng của hắn. Cho tới tận lúc này, rõ ràng nàng vẫn có thể trừng mắt nói lời bịa đặt, đối với chính mình vẫn một mực thề thốt phủ nhận. Trước đây, Hạng Trang thực không ngờ tính cách của Doanh Trinh lại gan lì như vậy!
Tuy nhiên rất đáng tiếc, tâm tính của nàng không nên quá cứng cỏi và âm tàn như vậy.
Nếu như vừa rồi Doanh Trinh mềm mỏng thừa nhận, có lẽ Hạng Trang sẽ tha mạng cho nàng. Nhưng nàng lại một mực thề thốt không thừa nhận, lại khiến Hạng Trang cảm thấy nàng mang theo mối nguy hiểm, nghĩ nàng chính là rắn độc, giữ nàng bên người, một ngày nào đó không cẩn thận sẽ bị cắn trả, cho nên, nhất định không thể giữ nàng lại được!
Hạng Trang hướng về phía Tấn Tương, nhẹ nhàng vuốt cằm, sau đó cũng không quay đầu lại đi ra khỏi Thi Man cung.
Mấy ngày sau đó, Quán Trọng, Phùng Quý liên tục đến thăm các huân thích trụ, đại thương nhân cùng với thế gia gia tộc quyền thế Hàm Dương.
Hành động lạ thường của hai đại thương nhân bán lương thực Quán Trọng, Phùng Quý này đã gây chú ý cho Hắc Băng Đài, lập tức trình diện đến Trần Bình. Tuy nhiên Trần Bình lại không chút cảnh giác, đôi khi con người có lối suy nghĩ xu hướng tâm lý bình thường sẽ thật sự hại chết người, Trần Bình nghĩ Quán Trọng, Phùng Quý đến Quan Trung là bán lương thực, căn bản không tin bọn họ trái lại sẽ mua vào.
Hơn nữa chỉ thấy Quán Trọng, Phùng Quý đi lại ở các quý phủ huân thích, thế gia, gia tộc quyền thế, thương nhân tích trữ lương thực, mà lại trước sau không thấy các nhà đó có động tĩnh gì. Trần Bình càng chắc chắn suy đoán của mình, cho rằng hai đại thương nhân bán lương thực này chỉ dùng chút thủ đoạn đùa giỡn mà các thương gia tích trữ lương thực ở Quan Trung mà thôi, mục đích chẳng phải là vì giá cả lên ào ào sao?
Tuy nhiên xuất phát từ cẩn thận, Trần Bình vẫn đem tin tức truyền đưa cho Bạch Mặc.
Bạch Mặc hoàn toàn nhất trí với suy đoán của Trần Bình, cũng không có chút cảnh giác gì.
Kỳ thật cũng không trách Bạch Mặc và Trần Bình sơ suất, bởi vì đối với cổ nhân mà nói, hoàn toàn không hiểu biết gì về lĩnh vực chiến tranh kinh tế, ở hậu thế thì là kiến thức vô cùng phổ thông, nhưng thời đại này lại không biết đến, lý luận chiến tranh chẳng phải trải qua hơn trăm năm phát triển mới dần dần hoàn thiện đó sao?
Phải biết rằng thời kỳ Xuân Thu, cái gọi là chiến tranh kỳ thực chỉ có trò chơi giữa giới quý tộc, trên chiến trường thậm chí còn có những chuyện đi trước lễ sau. Tận đến thời đại Chiến quốc, chiến tranh mới thật sự trở thành thủ đoạn bá chủ, sau đó mới có binh pháp Tôn Tử do các binh gia thu thập sáng tác xuất bản, sau đó mới có các đại binh Ngô Khởi, Tôn Khang ngang trời xuất thế.
Cho nên, Bạch Mặc, Trần Bình chưa hiểu rõ hết đối với chiến tranh kinh tế cũng hoàn toàn hợp tình lý.
Nhưng mà, gần ngày sau, một đội tàu khổng lồ đi thẳng đến Hàm Dương.
Đi cùng đội tàu này đang đến Hàm Dương còn có gần trăm triệu tiền ngũ thù, lập tức huân thích hậu duệ quý tộc, đại thương nhân cùng với thế gia gia tộc quyền thế Hàm Dương đều tổ chức xe ngựa, cuồn cuồn không ngừng vận chuyển lương thực hướng đến bến tàu, đến lúc này, dù ngu ngốc cũng có thể nhìn ra được, người ta động thật rồi.
Trần Bình thấy tình hình không ổn, vội vàng sai Ngự Lâm quân ở Vị Thủy ngăn cản đội tàu, vừa khẩn trương đi Lũng Tây báo tin tức cho Bạch Mặc.
Bạch Mặc nghe vậy, lập tức hủy bỏ hành trình tuần tra Lũng Tây, cưỡi ngựa suốt đêm chạy trở về.
Trở lại Hàm Dương, thậm chí Bạch Mặc chẳng quan tâm trở về tướng phủ, mà đi theo Trần Bình đến thẳng thủy trại Tam Giang Khẩu.
Thành Hàm Dương ở giữa Kính Thủy và Vị Thủy, ven sông nam bắc trực tiếp lấy Kính Thủy, Vị Thủy làm sông đào bảo vệ thành, hướng đông tây thì đào mở chiến hào, dẫn Kính Thủy chảy ngược hình thành sông đào bảo vệ thành, còn có hai tòa cửa thủy có thể cung cấp xuất nhập. Thủy quân nước Sở hùng mạnh, vì chống lại thủy quân nước Sở, quân Hán trên sông đã thiết kế trên vài chục thủy trại Lan Giang. Thủy trại Tam Giang Khẩu chính là một trong những tòa thủy trại đó, hơn nữa cũng là tấm chắn cuối cùng trên đường thủy bảo vệ Hàm Dương.
Bạch Mặc vừa giục ngựa đi nhanh vừa hỏi Trần Bình:
- Thái sư, đội tàu này xuất xứ xác minh ra sao?
Bạch Mặc không thể không nghi ngờ, sau lưng đội tàu này có phải là nước Sở hay không? Quán Trọng, Phùng Quý là thương nhân bán lương thực của nước Triệu Hàn thì có thể hiểu, nhưng mua hàng hoạt lương thực lại khiến người khác khó hiểu rồi. Hai nước Triệu, Hàn hai năm trước được mùa thu hoạch lương thực, căn bản không thiếu lương thực, bọn họ mua nhiều lương thực như vậy để làm gì? Tích trữ để mốc meo hay sao?
Nhưng thật ra nước Sở hàng xóm ác phía nam mới thiếu lương thực vì việc dời đô.
Trần Bình đương nhiên biết Bạch Mặc hoài nghi cái gì, từ lâu ông đã phái Hắc Băng Đài đi thăm dò rồi, tuy nhiên kết quả thật sự qua kiểm tra đối chiếu lại không đúng như Bạch Mặc nghĩ vậy, vì vậy lập tức trả lời Bạch Mặc:
- Thừa tướng, lão phu đã phái Hắc Băng Đài âm thầm điều tra, đội tàu này là đến từ Bồ Đội, đích thật là đội tàu của Phùng gia.
- Đây mới là điều lạ.
Bạch Mặc nhíu mày nói:
- Phùng gia mua nhiều lương thực như vậy làm gì chứ?
- Dùng để ủ rượu.
Trần Bình trầm giọng nói:
- Phùng gia đã muốn làm nghề sản xuất rượu trắng.
- Có việc này sao?
Bạch Mặc ngạc nhiên: Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
- Công nghệ sản xuất rượu được nước Sở bảo vệ cực kỳ nghiêm mật, Hắc Băng Đài phải trả một cái giá thật lớn cũng không đạt được, Phùng gia sao có được? Có thể sao?
Trần Bình trầm giọng nói:
- Lão phu đã sai Hắc Băng Đài đi thăm dò rồi.
Dừng một chút, Trần Bình lại nói:
- Trước tiên không nói điều này, lương thực của các nhà đã được hai nhà Phùng, Quán thu mua hết, hiện tại trong quốc khố Hàm Dương không có một trăm ngàn vạn tiền, nhưng trong nhà kho lớn không còn lương thực, tiếp nữa là hai nước Hàn, Triệu đã đến kỳ hạn trả lương thực mượn rồi, đến lúc đó mà không xuất lương thực thì phải làm sao bây giờ?
Bạch Mặc khó tin hỏi:
- Lương thực các nhà chừng vạn thạch đã bán đi hết rồi hả?
- Đúng vậy, bán hết rồi.
Trần Bình gật đầu, trầm giọng nói:
- Đều bị hai nhà Phùng, Quán thu mua hết rồi.
Sắc mặt Bạch Mặc lập tức âm trầm, hai nhà Phùng Quán giơ tay thật đúng thời điểm, mình vất vả mấy tháng, ngược lại để bọn họ nhặt được quả đào rơi dưới đất, lập tức giọng điệu không tốt, nói:
- Dù ủ rượu cũng không cần nhiều lương thực đến vậy chứ? Làm như vậy, cách bọn họ thu vào cũng quá khó coi đi?
Trần Bình có chút bận tâm nói:
- Thừa tướng, không phải ngươi sẽ đi...
Trần Bình còn lo lắng Bạch Mặc tức giận sẽ áp dụng thủ đoạn cưỡng chế, cần phải biết hai nhà lương thực Phùng Quán có sự chống lưng bởi hai nước Triệu Hàn, nhất là Phùng Quý kia, lại là tộc huynh của sủng phi được Hàn vương sủng ái, nếu như dùng sức mạnh, khó tránh khỏi suy giảm hòa khí giữa hai nước Hán Hàn. Một khi làm cho đồng minh liên hoành tan rã, vậy thì cũng không bù đắp được cái đã mất.
- Việc này Thái sư cứ yên tâm, bổn tướng không đến mức không khôn ngoan như vậy.
Bạch Mạc khoát tay, lập tức nói:
- Tuy nhiên bọn họ làm việc cũng quá mức, số lẻ còn chưa tính, nguyên số hai triệu thạch này bọn họ phải nhả ra cho bổn tướng, nếu không, bổn tướng cũng đành phải đi gặp Hàn vương, Triệu vương lấy lại.
Hàm Dương, phủ Tư Mã.
Tư Mã Trọng vừa bước vào cửa, Tư Mã Quý đã vui sướng nói;
- Nhị ca, huynh nghe được gì không, Trần Bình phái Ngự Lâm quân chặn đội tàu của Phùng gia tại Tam Giang Khẩu rồi.
Đối với hành động nhân lúc người khác cháy nhà mà đi hôi của của hai nhà Phùng Quán này, Tư Mã Quý không có chút thiện cảm nào.
Bởi vì hai nhà Phùng Quán đã ép giá lương thực tới quá thấp, mỗi thạch tám mươi tiền quả thật là giá cả hộc máu rồi, bán xong tính toán lại, số tiền có được còn không đủ để trả số nợ trước đó đã mượn để chuộc điền sản về, về phần âm thầm mượn Ô Mộc Nhai hơn hai vạn hoàng kim vẫn còn chưa trả được, đây thật sự là thua tận đáy, thiệt hại cực lớn.
Hơn nữa, không chỉ có nhà bọn họ thiệt hại, các nhà tham gia hội lương thực tình hình cũng giống nhau.
Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, hai nhà Phùng Quán tuy rằng xấu xa, nhân lúc người khác cháy nhà mà đi hôi của, vơ vét được nhiều lợi ích, nhưng không giống như Bạch Mặc căn bản là muốn lấy mạng bọn họ
Tư Mã Trọng cũng hận hai nhà Phùng Quán đến nghiến răng nghiến lợi, nói:
- Giữ lại là tốt, cứ để bọn họ bị kìm kẹp đi.
- Đại ca, lần này thật sự là chúng ta bị tổn thương nguyên khí rồi, điền sản, bất động sản hơn phân nửa đã bị ngâm nước, hơn nữa còn thiếu Ô Mộc Nhai một vạn lượng hoàng kim, ngươi nói xem, vốn là một việc tốt, sao lại biến thành như này? Không hiểu được, tiểu đệ dù thế nào cũng không hiểu.
Tư Mã Quý vỗ hai tay, vẻ mặt cười khổ.
Tư Mã Trọng cười khổ:
- Đệ không hiểu, vi huynh làm sao hiểu?
Không đề cập tới huynh đệ Tư Mã, lại quay lại lúc này Bạch Mặc đang bắt đầu đàm phán với Phùng Quý, Quán Trọng.
- Cái gì?Mỗi thạch hai ngàn tiền?
Chu Quan Phu đi theo vỗ bàn, lớn tiếng hét:
- Hai vị, bản hầu không nghe lầm đấy chứ? Cần phải biết giá lương thực ở Hàm Dương cao nhất cũng chỉ mỗi thạch một ngàn tiền, các ngươi đùa à, đẩy giá lương thực cao tới mỗi thạch hai ngàn tiền, các ngươi muốn gì chứ? Các ngươi không khác gì đi cướp đoạt?
Lúc này Chu Quan Phu tức giận, bày tư thế rút kiếm ra chém người, thật là có chút dọa người.
- Quan Quân Hầu, có chuyện từ từ nói, đừng nổi giận, đừng nổi giận.
Phùng Quý mỉm cười.
Quý Trọng cũng cười làm lành nói:
- Đúng đúng đúng, hòa khí sinh tài, hòa khí sinh tài, ha hả.
Bạch Mặc thờ ơ lạnh nhạt, biết hai người này căn bản không sợ Chu Quan Phu, lập tức lên tiếng:
- Hai vị, bổn tướng không chơi trò gì với thương nhân các ngươi, cái gì mà rao giá trên trời, trả giá dưới đất, bổn tướng không rảnh. Nói thẳng đi, số lương thực hai triệu thach kia bổn tướng tuyệt đối phải lấy, các ngươi ra giá đi?
Phùng Quý trao đổi ánh mắt với Quán Trọng, cười nói:
- Thừa tướng, trên kinh doanh có câu cách ngôn, lợi ích đi liền nhau, chúng ta biết lúc trước trong hội lượng thực, chí ít thừa tướng được lời nhất bằng số này!
Dứt lời, Phùng Quý vươn hai bàn tay mười ngón ra, ý chỉ một trăm ngàn vạn tiền.
Bạch Mặc biến sắc, thầm nghĩ Phùng Quý không hổ là mua bán lớn, một chút đã đoán trúng. Bạch Mặc trước sau bán đi vạn thạch lương thực, chia đều tả hữu giá cả trung bình là bốn trăm tiền, cộng lại số đoạt được cũng gần một trăm vạn.
Quý Trọng nói tiếp:
- Thừa tướng, chúng ta cũng không muốn làm việc quá tuyệt tình, năm trăm ngàn thạch trong nhà kho lớn Hàm Dương, còn có tám trăm ngàn thạch các ngươi đã mượn hai nước Hàn Triệu, đây cũng không có vấn đề, chúng ta cũng có thể nhả ra, nhưng, các ngươi đã làm bá chủ lương thực kiếm được khoản tiền vàng lớn, cái này gọi là lợi ích đi liền nhau sao?
Ngụ ý, là để Bạch Mặc lấy một trăm ngàn vạn tiền mua vạn thạch lương thực, giá cả cũng không khác với tiền, đối với giá rao trên trời mỗi thạch hai ngàn tiền, đích xác là quá nhượng bộ rồi.
- Các ngươi thật quá đáng!
Chu Quan Phu cả giận nói:
- Chúng ta đây đã mất công toi sao?
- Đây chỉ có vậy thôi đâu?
Trần Bình lãnh đạm nói:
- Cẩn thận tính toán, chúng ta thua thiệt lớn, bởi vì ngoại trừ nhà kho Hàm Dương vốn có năm trăm ngàn thạch cùng với bên ngoài mượn tám trăm ngàn thạch, số lương thực tụ tập trên thị trường Hàm Dương cùng với các quận, huyện phân phối tới cũng chỉ có hơn triệu thạch lương thực, gần như thua lỗ một nửa!
Phùng Quý cười gian nói:
- Thái sư, thiệt một nữa so với thiệt toàn bộ còn tốt hơn đúng không?
- Nực cười!
Chu Quan Phu rào rào rút kiếm ra, lớn tiếng quát to:
- Có tin ta dám lấy đầu các ngươi, bản hầu không cho các ngươi một đồng nào, giữ toàn bộ lương thực của các ngươi lại không?
- Tại hạ không tin.
Sắc mặt Phùng Quý cũng lạnh xuống:
- Quan Quân Hầu không ngại thử giữ lại xem.
Chu Quan Phu nổi giận lôi đình, đang định hạ lệnh đem đội tàu áp tải về Hàm Dương thì lại bị Bạch Mặc ngăn lại.
Bạch Mặc dùng tay ngăn Chu Quan Phu, rồi mới quay sang Phùng Quý, Quán Trọng nói:
- Hai vị, vậy đi, bổn tướng ra sáu trăm triệu tiền, tính cả số lương thực mà các ngươi mua từ nơi khác, tính toán số này tương đương với các ngươi buôn bán ba trăm ngàn thach lương thực đến Trung Nguyên bán ra mỗi thạch hai ngàn tiền giá trên trời, các ngươi kiếm lợi lớn, đúng không?
- Thừa tướng, không tính toán như ngươi được đâu.
Phùng Quý cười lắc đầu, nói:
- Nếu là mười ngày trước, thừa tướng đồng ý lấy mỗi thach hai ngàn tiền của ba trăm ngàn thạch lương thực của chúng ta, chúng ta đương nhiên là rất vui vẻ, tuy nhiên đáng tiếc chính là, lúc trước thừa tướng trốn tránh chúng ta, căn bản ngay cả gặp chúng ta cũng không gặp, không phải sao?
Dừng một chút, Phùng Quý nói tiếp:
- Quyết định cuối cùng, chín trăm triệu tiền, vạn thạch!