Đại quân nước Sở vừa đến, huyện Lỗ liền tự sụp đổ.
Hạng Chính cười nói:
- Điền Hoành trở về sẽ có lợi cho việc nhanh chóng khôi phục đất Tề.
Cao Lãng cười nói:
- Ngươi chỉ nói đúng thực tế một nửa thôi. Điền thị chính là vương tộc mấy trăm năm, cây lớn cội rễ, có lực ảnh hưởng rất lớn đối với đất Tề mà những nhà khác không bằng. Điền Hoành làm cố Tề vương nếu trở về nước Tề đích xác có lợi cho việc khôi phục đất Tề. Tuy nhiên điều này đối với Đại Sở mà nói đến cuối cùng là phúc hay họa, vẫn rất khó nói.
Bất kể nói thế nào, Điền Hoành cũng là một trong những kiêu hùng đương thời, lại có dã tâm. Sở Vương cũng tăng thêm đề phòng ông ta. Từ khi Điền Hoành quy thuận Sở mười mấy năm nay trên cơ bản Sở vương không phái ông ta đích thân linh binh, xuất chinh.
Hạng Chính khoát tay áo, nói:
- Ta lại cho rằng phân phong Điền Hoành là phúc mà không phải là họa, ta sẽ viết thư phân trần việc này với phụ vương.
Cao Lãng hơi sững sờ, cũng không khỏi gì nhiều. Người khác không hiểu Hạng Chính, Cao Lãng hắn lai hiểu rất rõ, vị thái tử gia này thoạt nhìn bề ngoài chất phác, nhưng trong nội tâm lại rất sâu sắc, hơn nữa lại được nhiều Thái phó ân cần dạy bảo, những kiến thức được học so với các thế tử bình thường khác không thể sánh bằng. Chỉ có điều ăn nói hơi kém, không biết diễn đạt mà thôi.
Lập tức Cao Lãng lại nói:
- Tử Hòa, tiếp theo phải làm gì?
Dựa theo ước định của hai nước Sở Hán, sau khi quân Sở công hãm huyện Lỗ thì có thể bãi binh được rồi, nhưng rõ ràng Cao Lãng không có ý định tuân thủ ước đinhh giữa hai nước, cho nên mới có câu hỏi như thế.
- Làm sao bây giờ ư?
Hạng Chính cười nói:
- Đương nhiên là tiếp tục lên phía bắc, tiến thẳng đến Lâm Truy.
Cao Lãng cười to, lúc này đứng dậy đi đến trước tấm bản đồ giắt ở trước bình phong, chỉ vào bản đồ nói:
- Từ huyện Lỗ đi lên phía bắc đến Lâm Truy có hai đường có thể đi, một là đi đông tuyến, đường vòng qua Lang Tà, Giao Đông rồi đi về phía đông Lâm Truy, tuy nhiên cách này đi lách khá xa, có chút tốn thời gian. Hai là đi tây tuyến, từ Tế Bắc nhập vào Lâm Tri. Đường này tuy rất gần nhưng rất có thể đụng phải quân Hán.
Hạng Chính đứng dậy đi đến gần, vỗ vỗ vào bản đồ:
- Tử Lượng, kỳ thật còn có đường thứ ba có thể đi.
- Ý ngươi là nói vượt qua phía đông Thái Sơn?
Hai mắt Cao Lãng tỏa sáng, lập tức lại lo lắng nói:
- Tuy nhiên phía đông Thái Sơn núi cao rừng rậm, khe rãnh ngang dọc, lại có mãnh thú thường lui tới, sợ là thật sự khó đi.
- Cho nên chúng ta phải chia binh ra làm hai đường.
Hạng Chính nói:
- Tử Lượng ngươi dẫn dắt đại quân đi tây tuyến, thu hút sự chú ý của liên quân Hán, Hàn, Triệu, ta lại dẫn ba nghìn tinh binh vượt qua đông Thái Sơn xuyên thẳng đến Lâm Truy, có như thế mới đến trước liên quân công hãm Lâm Truy.
- Không được, việc này quá mạo hiểm.
Cao Lãng quả quyết nói:
- Ta đi Lâm Truy.
- Tử Lượng, ngươi đừng tranh cãi nữa.
Hạng Chính mỉm cười:
- Dẫn đại quân quyết thắng sa trường, chém tướng, đoạt cờ, ta không bằng ngươi, nhưng nói đến xử lý tình huống, lấy quỷ mưu dụng binh, ngươi lại không bằng ta.
Cao Lãng cứng họng không nói được, bởi vì Hạng Chính nói đúng.
***
Liên quân nước Hán, Hàn, Triệu đóng ở Lịch Hạ hơn mười ngày rồi. xem tại TruyenFull.vn
Chủ tướng liên quân Chu Á Phu lại có vẻ rất thong dong, vừa không phái binh công thành, cũng không phái người vào thành chiêu hàng, hàng ngày chỉ ở trong trướng lật xem binh thư, thỉnh thoảng trong lều lại vang lên những âm thanh du dương dễ nghe. Không chỉ có các tướng quân hai nước Hàn, Triệu lộ vẻ khinh thường trong thái độ lời nói, ngay cả tướng lĩnh quân Hán cũng lắc đầu cười khổ.
Bạch Mặc dùng Chu Á Phu làm chủ tướng, lúc đó giữa liên quân đã có sự tranh luận rất lớn.
Bất kể nói thế nào, thì Chu Á Phu cũng chỉ có mười tám tuổi, một thanh niên trưởng thành mà không có đầu óc, cũng chỉ bởi vì hắn đọc qua một vài binh thư, cũng vì hắn là đệ tử thân truyền của thừa tướng, thì hắn có tư cách đảm nhiệm chủ soái một trăm ngàn đại quân sao? Thật là nực cười? Tuy nhiên không phục hoàn không phục, nhưng không ai dám nói loạn.
Dưới sự đề nghị của Bạch Mặc, Hán vương, Hàn vương cùng với Triệu vương đều ban thưởng Vương kiếm cho Chu Á Phu. Nói cách khác, Chu Á Phu có quyền xử trí bất cứ việc gì, nếu ai có đắc tội với Chu Á Phu, biết đâu lại bị tên không có đầu óc này lấy Vương kiếm ra chém đầu bọn họ? Thật sự trở thành vong hồn dưới kiếm của hắn, đúng là oan hồn không tìm được mảnh đất của mình rồi.
Bạch Ngôn mang theo một đoàn Giáo úy, Tư mã, Quân Hầu đi vào trong lều lớn của Chu Á Phu.
Bạch Ngôn là tộc cháu bà con xa của Thượng Tướng Quân nước Triệu Bạch Tuyên, trong một trăm ngàn liên quân có năm vạn là quân Triệu, theo lý thì chủ soái liên quân phải là Bạch Ngôn gã đảm đương, nhưng cuối cùng Bạch Tuyên lại thuyết phục Bạch Ngôn, tuy rằng nước Triệu xuất binh nhiều nhất, nhưng thống soái liên quân lại là Chu Á Phu chủ tướng quân Hán chỉ có gần hai vạn binh.
- Tướng quân.
Bạch Ngôn vái chào Chu Á Phu, trầm giọng nói:
- Chúng ta đã ở Lịch Hạ hơn nửa tháng, còn đợi đến khi nào?
- Đúng vậy.
Chủ tướng quân Hàn Hàn Câu tiến lên trước, lãnh đạm nói:
- Liên quân chỉ chuẩn bị hai tháng quân lương, nếu như ở Lịch Hạ thì sẽ tiêu hao hết, lấy gì đi đánh Lâm Truy, tướng quân cũng không thể để các tướng sĩ đói bụng đi tấn công Lâm Truy chứ?
- Đừng vội, đừng vội.
Chu Á Phu khoát tay, thản nhiên nói:
- Lịch Hạ hào sâu tường cao, thành trì phòng thủ kiên cố, nếu cứng cỏi cường công, thương vong sẽ nhiều, không phải là điều binh gia nên làm.
- Đừng vội, lúc nào cũng đừng vội.
Hai tay Bạch Ngôn vung lên, tức giận nói:
- Rốt cuộc là phải đợi đến khi nào?
Ánh mắt Chu Á Phu lạnh lùng liếc nhìn Bạch Ngôn, trầm giọng nói;
- Quân viện binh tới, là lúc không đánh mà có thể thắng đoạt thành!
- Quân viện binh? Quân viện binh gì?
Bạch Ngôn ngạc nhiên nhíu mày nói;
- Một trăm ngàn liên quân đều ở đây, còn quân viện binh nào?
- Ý tướng quân là quân Sở hoặc quân Yến sao?
Ngữ khí Hàn Câu châm chọc:
- Tướng quân thựa sự nghĩ rằng quân Sở, quân Yến sẽ một lòng với liên quân?
Chu Á Phu mỉm cười nói:
- Bản tướng quân có nói là hai quân Sở Yến đến trợ giúp sao?
Hàn Câu lạnh lùng đáp:
- Ngoại trừ hai quân Sở Yến thì còn quân viện binh nào nữa?
Chu Á Phu buông binh thư trong tay xuống, đứng lên nói:
- Bản tướng quân nói có, tức là có!
Vừa nói xong, bên ngoài có thám mã tiến vào bẩm báo:
- Bẩm tướng quân, ngoài ba mươi dặm phát hiện quân viện binh nước Tề!
Các chư tướng trong trướng nghe vậy lập tức thay đổi sắc mặt, Hàn Câu cười lạnh không ngừng:
- Ha hả, hay lắm, quân viện binh mà tướng quân chờ không đến, lại đến quân viện binh nước Tề.
Bạch Ngôn cũng mặt mày nhăn nhó, nói;
- Hai mặt chúng ta đều có địch, phiền toái lớn rồi.
- Ai nói đó là quân viện binh nước Tề?
Chu Á Phu cười vang, nói:
- Ha hả, kia rõ ràng là quân viện binh của chúng ta, giúp chúng ta công hãm Lịch Dương.
Dưới ánh nhìn chăm chú vô cùng kinh ngạc của chư tướng, Chu Á Phu từ trên bàn rút ra hai kim tiễn, quát:
- Bạch Ngôn, Hàn Câu nghe lệnh!
Mặc dù Bạch Ngôn, Hàn Câu lòng tràn đầy không muốn, nhưng đành phải chắp tay tiến lên, hành lễ:
- Có mạt tướng!
***
Đêm tối như mực, ngoài thành Lịch Hạ yên tĩnh.
Hai gã giáp sĩ quân Tề cầm giáo dài trong tay đang nơm nớp lo sợ canh giữ trên đầu thành, gió lạnh thấu xương thổi tới mặt như đao cào đau buốt, mắt lại phải mở to không ngừng, nước mắt rơi xuống liên tục, tuy nhiên hai gã giáp sĩ quân Tề không dám có chút lơi lỏng, thỉnh thoảng còn ném một cây đuốc ra ngoài thành, sau đó thò đầu ra thăm dò.
Gác đêm trong thời tiết lạnh như vậy, thật con mẹ nó không muốn người ta sống mà.
Không hề báo trước, dưới bầu trời đêm đen ngoài thành bỗng nhiên xuất hiện ẩn hiện ánh l ửa, hai gã giáp sĩ quân Tề còn tưởng rằng mình hoa mắt, theo bản năng dụi dụi mắt, lại trợn mắt nhìn vào chút ánh lửa kia càng lúc càng sáng lên, hơn nữa từ một điểm lửa biến thành hai điểm, lập tức thành bốn, tám điểm...
Thời gian qua một lát, ngoài thành xuất hiện vô số ánh lửa quỷ mị.
- Ánh lửa!Địch tập kích! Có địch đột kích! Mau thổi kèn cảnh báo!
Một gã giáo sĩ gác đêm giương kèn sừng bò ngắn lên, tiếng tù và sừng trâu chói tai thoáng cái đã vang lên tận trời, tướng sĩ quân Tề đang ủ ấm sau tường chắn, tránh ở lầu quan sát lập tức đều bừng tỉnh, sau đó quơ lấy binh khí bên cạnh, kêu loạn xông lên lỗ châu mai.
Trong quân doanh dưới thành, tướng phòng giữ Lịch Hạ là Điền Thảo mặc giáp cũng xoay người nhảy lên ngựa.
Đợi khi Điền Thảo từ trong quân mang theo mấy trăm binh giáp thủ thành cuồn cuồn lên đầu thành, dưới bầu trời đêm ngoài thành, những đốm lửa kia đã sớm lan tràn thành biển lửa bát ngát, trong ánh lửa trải dài sáng rực như ban ngày, binh giáp nước Hán, Hàn, Triệu đang cuồn cuộn tiến về Lịch Hạ.
Ngày hôm sau, Hạng Chính sai người dựng lều lớn khắp nơi ở bên ngoài cửa bắc thành Lâm Truy, chính thức bắt đầu đàm phán với hai đại đồng minh hợp tung liên hoành.
Chu Á Phu, Bạch Ngôn và Hàn Câu là ba đại diện của nước Hán, nước Triệu, nước Hàn tham gia, Hạng Chính là đại diện của nước Sở tham gia hợp tung đồng minh, mặt khác thành viên nước Yến cùng với nước Bắc Điêu thì Hạng Chính cũng là đại diện rồi, về phần chủ nhà nước Tề, thì thuộc loại đối tượng bị chia cắt, đương nhiên là không có tư cách tham gia hội nghị này.
Ngay từ đầu bầu không khí của hội nghị coi như là không tệ, dù sao Hạng Trang vừa mới chủ động trả Bạch Ngôn và Hàn Câu về.
Tuy nhiên từ lúc đi sâu vào đề tài thảo luận, bắt đầu đề cập đến lợi ích quốc gia, không khí bắt đầu trở nên căng thẳng hơn, hai đồng minh lớn bắt đầu cãi vã kịch liệt.
- Tù binh quân Hàn, quân Triệu bị bắt có thể trả về, nhưng để trao đổi, tất cả tướng sĩ quân Tề, dân chúng cùng với thế gia gia tộc quyền thế đất Tề đều phải đồng ý đi theo quân Sở chúng ta liên hoành đồng minh nhất định không vì lý do gì để gây khó dễ!
Giọng điệu Hạng Chính bình thản, nhưng trong lời nói lại lộ ra sự kiên quyết.
- Điều này là không được.
Chu Á Phu lạnh lùng nói:
- Hơn hai nghìn tướng sĩ quân Hàn, quân Triệu nhất định phải trả về, để trao đổi, quân Sở các ngươi có thể an toàn rời khỏi, nhưng quân tướng sĩ bên trong thành Lâm Truy, dân chúng cùng với thế gia gia tộc quyền thế đất Tề nhất định phải ở lại toàn bộ, đây là điểm mấu chốt của chúng ta, việc này không có gì để thương lượng nữa.
Tuy rằng Chu Á Phu trẻ tuổi, nhưng cũng biết tầm quan trọng của tài nguyên nhân khẩu.
Nếu mặc kệ để cho Hạng Chính dẫn tráng đinh quân Tề, dân chúng bình dân cùng với thế gia hào tộc bên trong Lâm Truy toàn bộ mang đi, như vậy chẳng phải để lại cho liên hoành đồng minh một tòa thành trống sao? Nếu như không có người trưởng thành, cho dù ngoài miệng đoạt được quận Lâm Truy từ quân Sở, tuy nhiên đây chỉ là một mảnh đất cằn sỏi đó, lại có ý nghĩa gì? Nước Sở tính toán địa bàn khá tinh.
Hạng Chính cười cười, nói:
- Điểm mấu chốt này của Chu tướng quân có phần hơi quá, thứ cho tại hạ khó có thể nhận.
Nếu Chu Á Phu thái độ cứng rắn, mạnh mẽ. Như vậy thật sự khó có thể đàm phán tiếp tục. Bởi vì ngoại trừ nước Sở muốn dẫn quân đội dân chúng cường hào Lâm Truy ra ngoài, lại vẫn có nhu cầu đối với lãnh thổ quận Tế Bắc. Hiển nhiên cũng không chỉ có từng ấy nhu cầu, khẳng định còn sẽ có thêm điều kiện vào.
- Một khi đã như vậy, vậy không cần bàn tiếp rồi.
Chu Á Phu lập tức đứng dậy bỏ đi.
Bạch Ngôn, Hàn Câu ngơ ngác nhìn nhau rồi cũng đứng dậy vái chào Hạng Chính, cũng đi theo đi. Từ tình cảm cá nhân thì Bạch Ngôn, Hàn Câu đều rất cảm kích Hạng Chính đã trả bọn họ về, tuy nhiên suy tính trên lợi ích quốc gia, nhất định bọn họ phải duy trì nhất trí cùng Chu Á Phu, ngay cả các nước liên hoành cũng sẽ có tranh cãi, nhưng đó cũng là chuyện về sau rồi.
Lần đầu tiên đàm phán đã tan rã trong bầu không khí không vui, không có một chút tiến triển nào.
Trở lại lều lớn. Chu Á Phu vẫn còn cơn giận còn sót chưa tiêu hết, một quyền lên trên bàn hung hăng, hung dữ nói:
- Sở Thái Tử này, thật đúng là dám ăn nói lung tung. Cũng không biết gã từ đâu tới đây mà tự tin thế? Chỉ bằng thực lực của một nước Sở so với chúng ta mạnh mẽ hơn sao? Hắn không nghĩ rằng hiện tại trấn thủ cô thành chính là quân Sở bọn họ, chứ không phải là liên quân chúng ta, hừ.
Bạch Ngôn và Hàn Câu liếc nhau, nói:
- Sở Thái Tử yêu cầu là rất quá đáng, tuy nhiên đây chỉ là rao giá trên trời, là một loại sách lược đàm phán thôi, tướng quân ngươi cũng không nên để ý làm gì.
- Đúng.
Hàn Câu cũng nói:
- Ý kiến có khác nhau, như vậy từ từ mà đàm phán.
- Đàm phán cái gì? Loại thái độ này của Sở Thái Tử, có gì là tốt để đàm phán đâu
Chu Á Phu lạnh lùng.
- Nhưng như vậy cũng không phải là chuyện này.
Bạch Ngôn hai tay mở ra, tức giận nói:
- Thành Lâm Truy phòng thủ kiên cố, nếu quân Sở và quân Tề quyết tâm tử thủ, căn bản chúng ta không công được lên, nếu cứ như vậy sẽ hao phí tiền lương, sẽ không thích hợp bằng nhượng bộ chút, để sớm chấm dứt cục diện như này.
Chu Á Phu khua tay áo, lãnh đạm nói:
- Chúng ta hao không nổi, quân Sở càng hao không nổi.
- Chưa chắc vậy?
Bạch Ngôn không cho là đúng nói:
- Triệu Tịch, Lâu Kính hàng Sở, Thân Đồ Gia khó tránh khỏi sẽ có ảnh hưởng, nếu bên kia Lịch Hạ có một sơ xuất, chỉ sợ liên quân không duy trì được cục diện như bây giờ được.
Hàn Câu cũng lo lắng nói:
- Bạch Ngôn tướng quân nói rất có lý, nếu Thân Đồ Gia có thể hàng Hán, chưa chắc cũng sẽ không hàng Sở, nếu chẳng may hắn thật sự là người thay đổi, làm không tốt đường lui của chúng ta đều bị quân Sở chia cắt, vậy là phiền toái lớn rồi.
- Hai vị tướng quân cứ yên tâm, quả quyết Thân Đồ tướng quân không phải là người như thế.
Chu Quan Phu lắc đầu, quả quyết nói:
- Thân Đồ Gia là cùng một loại người với quân sư Triệu Viêm nước Tề, bọn họ đều là quân tử có thể bỏ mạng vì chữ tín.
- Quân tử?
Bạch Ngôn mỉm cười, không cho là đúng nói:
- Cuối cùng không phải là đã hàng Hán rồi sao?
- Như vậy không giống với.
Chu Á Phu nói:
- Thân Đồ Gia hàng Hán không phải là vì chính hắn, mà là vì cứu tính mạng mấy chục nghìn binh lính Tế Bắc dưới trướng hắn.
Nói đến việc này, Chu Á Phu còn hơi có chút tự đắc.
Thấy Chu Á Phu tín nhiệm Thân Đồ Gia như thế, mặc dù Bạch Ngôn, Hàn Câu cảm thấy không cho là đúng, nhưng cũng chẳng muốn phản bác nữa, dù như thế nào, Chu Á Phu cũng là suy nghĩ vì lợi ích liên quân, mặc dù Sở Thái Tử có ân đối với bọn họ, nhưng là một thành viên liên quân, cái mông của bọn họ cũng không thể ngồi vào bên kia nước Sở.
Lâu Kính chưa có trở về tướng phủ của mình, mà là đi theo Hạng Chính vào hành dinh tạm thời quân Sở.
- Thái Tử, thái độ Chu Á Phu cứng rắn như vậy, việc đàm phán này sợ là khó có thể tiếp tục nữa.
Lâu Kính trầm ngâm nói:
- Ngươi xem có nên nhượng bộ một ít hay không?
Hạng Chính nhẹ nhàng vuốt cằm, nói:
- Khó tránh khỏi phải nhượng bộ, nhưng bây giờ chưa phải lúc.
Lâu Kính như thoáng có chút suy nghĩ, hỏi:
- Thái Tử, có phải ngươi đã sớm tính kỹ càng trước rồi hả?
- Tính trước kỹ càng chưa nói tới, tạm thời thử xem đi.
Hạng Chính khẽ mỉm cười, nói:
- Xem Thân Đồ Gia bên kia có thể mở ra chỗ hổng phòng thủ Lịch Hạ không.
- Thân Đồ Gia?
Lâu Kính lắc đầu nói:
- Tuy rằng năng lực của người này bình thường, nhưng lại rất nặng tín nghĩa, trước đây thất bại hàng Hàn là tình thế bất đắc dĩ, chỉ sợ không thể nào lại phản Hán hàng Sở.
Hạng Chính cười nói:
- Xúi giục Thân Đồ Gia tự nhiên là không đổi, tuy nhiên chôn một cái gai giữa Thân Đồ Gia cùng Chu Á Phu, phản gián quan hệ của hai người không phải là khó, hơn nữa Thân Đồ Gia còn là một quân tử quang minh lỗi lạc, lời nói ngàn vàng, có câu quân tử có thể bắt nạt lúc này, Chu Á Phu chung quy lại còn trẻ, việc này làm thật sự là không khó.
Trong lòng Lâu Kính khẽ nhúc nhích, mơ hồ có chút đoán được quyết định của Hạng Chính.
Bất giác, Lâu Kính lại liếc mắt nhìn Hạng Chính một cái, Sở Thái Tử suy nghĩ sâu xa như vậy, thật sự là không giống với người hai mươi tuổi.
Vào một buổi tối, một bồ câu đưa tin ở Lâm Truy bắt đầu cất cánh, cho đến sáng sớm hôm sau bay đến Lỗ Huyện, lập tức một kỵ binh chạy như bay từ Lỗ Huyện thẳng đến Lịch Hạ.
Ngày hôm sau, Thân Đồ Gia tướng phòng giữ Lịch Hạ lập tức nhận được thư của tướng Sở Cao Lãng.
- Tại Tam Lý đình thành đông có chuyện thương lượng quan trọng?
Điền Thảo mày rậm, trầm giọng nói:
- Quả thực chính là bậy bạ, hắn thì có chuyện gì quan trọng thương lượng cùng tướng quân?
- Ai biết?
Thân Đồ Gia cười cười, xoay người rời đi.
Điền Thảo vội hỏi:
- Tướng quân, người muốn đi đâu vậy? Text được lấy tại
- Đi Tam Lý đình thành đông.
Thân Đồ Gia vừa đi vừa nói:
- Bản tướng quân đi xem người tài nước Sở mới xuất hiện một chút.
- Cái gì?
Sắc mặt Điền Thảo hơi thay đổi, gấp giọng nói:
- Tướng quân ngươi không thể đi, sợ là thằng nhãi Cao Lãng không có ý tốt...
- Không yên tâm thì như thế nào?
Thân Đồ Gia lạnh nhạt nói:
- Nếu bản tướng quân không đi, chẳng lẽ không phải là sợ hắn sao? Hơn nữa Tam Lý đình thành đông tầm nhìn trống trải, căn bản là không thể phục binh, cũng không sợ hắn làm điều gì không đứng đắn.
- Như vậy cũng không thể đi.
Điền Thảo lại nói:
- Nếu không, Chu tướng quân ở nơi đó cũng không rõ ràng lắm.
- Có cái gì không rõ hay sao?
Thân Đồ Gia không cho là đúng nói:
- Bản tướng quân làm việc quang minh, không thẹn với lương tâm, căn bản là không cần giải thích cho ai.
Điền Thảo không nói được gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Thân Đồ Gia hiên ngang rời đi.
Thân Đồ Gia dẫn theo một đội kỵ binh vội vàng đi đến đình ba dặm thành đông, lại nhìn thấy trong đình chỉ có một người, một người trẻ tuổi phong lưu lỗi lạc ngồi trên chiếu, nghĩ đến đây chính là Cao Lãng rồi.
Trong đình để hai ghế cùng một cái bàn, trên mặt bàn để hai vò rượu cùng với mấy món ăn.
Nhìn thấy bọn Thân Đồ Gia, người trẻ tuổi quỳ ngồi dậy thi lễ nói:
- Vị này chắc hẳn là Thân Đồ tướng quân rồi.
- Ngươi chính là Cao Lãng?
Thân Đồ Gia trả lễ, thản nhiên nói:
- Người trẻ tuổi rất can đảm, đến chỗ hẹn một mình, ngươi không sợ bản tướng quân trở mặt tại chỗ, bắt ngươi đi?
Cao Lãng mỉm cười, nói:
- Tướng quân chính là đương kim quốc sĩ, chẳng lẽ lại đi làm việc này?
Có câu thiên xuyên vạn xuyên, mã thí bất xuyên (ý là ngàn vạn thứ có thể đâm thủng, chỉ có mông ngựa là không thể đâm thủng được]: "Vuốt mông ngựa" ở đây được hiểu là khen, nịnh bợ, ý chỉ rằng ai cũng thích việc mình được khen, Cao Lãng nói một câu đương kim quốc sĩ đã để cho Thân Đồ Gia có chút dễ chịu, lập tức đi vào trong đình ngồi xuống đất, nói:
- Người trẻ tuổi, có chuyện gì ngươi có thể nói.
Cao Lãng cười nói:
- Thật sự cũng không có việc gì, chỉ là tại hạ ngưỡng một đại danh tướng quân đã lâu, nhưng vẫn chưa có dịp gặp mặt, lần này may mắn cùng ở Lịch Hạ với tướng quân, nên muốn gặp mặt lãnh giáo một phen thao lược binh pháp, mong rằng tướng quân vui lòng chỉ giáo.
Tin tức Thân Đồ Gia và Cao Lãng nâng cốc nói chuyện ở đình ba dặm thành đông Lịch Hạ rất nhanh được truyền đến bên tai Chu Á Phu, Bạch Ngôn và Hàn Câu đều khuyên Chu Á Phu nên sớm phòng bị, nhưng căn bản Chu Á Phu không để ý, còn nói chuyển ra " nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nghi người" để răn dạy hai người, làm hai người bẽ mặt.
Chu Á Phu cũng chỉ là nói mồm thôi, thật sự Chu Á Phu cũng không để chuyện này ở trong lòng.
Tuy nhiên hôm sau lại có tin tức truyền đến, Thân Đồ Gia lại hẹn cùng đi săn thú với Cao Lãng, lập tức Chu Á Phu có chút không vui, Thân Đồ Gia ngươi lại trái tim phóng khoáng để lộ liễu quá, cũng phải chú ý đến thân phận của mình chứ? Dù như thế nào, hiện tại ngươi cũng là một tướng Hán, lại cùng tướng Sở nâng cốc nói chuyện, mời đi săn bắn như thế tính sao?
Những chuyện khiến cho Chu Á Phu không nghĩ vẫn chưa kết thúc.
Mấy ngày sau, lại có tin tức từ Lịch Hạ truyền tới, Cao Lãng và Thân Đồ Gia có nhiều thư lui tới, thậm chí Cao Lãng còn tặng mấy chục vò rượu ngon cộng thêm một bộ trân quý bản bốn mươi ba cuốn " Úy Liêu Tử" cho Thân Đồ Gia, Thân Đồ Gia cũng đáp lễ hai hộp thịt băm cùng với mười ba cuốn " Thái Công binh pháp".
Thân Đồ Gia lại nhất định không biên thư giải thích với Chu Á Phu, trong lòng Chu Á Phu lập tức dần dần nổi lên nghi ngờ, Thân Đồ Gia cùng Cao Lãng như thế kẹp quấn không rõ, thực sự không phải xảy ra chuyện gì chứ?