Ven rừng, Cao Sở tựa vào một cây đại thụ nhắm mắt ngủ.
Lúc này đã là giữa trưa ngày hôm sau, sau khi quân Sở có một đêm nghỉ ngơi và chỉnh đốn đội hình đã lấy lại được một phần sức lực tiếp tục đi tiếp. Tuy nhiên Nộ Phong Doanh tạm thời ở lại, phụ trách cản phía sau.
Bỗng nhiên trong lúc đó, một cành cây khô gẫy rơi xuống gây ra tiếng động đánh thức Cao Sơ.
Đột nhiên Cao Sở mở bừng hai mắt, chỉ thấy phía trước cây rừng xanh um, không nhìn thấy cái gì khác. Tuy nhiên, dám vào rừng trong lúc này, tuyệt đối không phải là tiều phu săn bắn, chỉ có thể là thám báo kị binh của quân Hán! Đêm qua, thám báo kị binh còn ở phía sau rất xa, sẽ không dám coi thường hành động tùy tiện, tuy nhiên hiện tại, bọn họ kiềm chế không được.
Trong lúc đó, Cao Sơ cầm lấy thiết thai cung, hai Lang Nha bằng đồng cũng đã cài ở giữa.
Cùng lúc đó, ở gần đó mười mấy tên mang theo trường cung, xa hơn chỗ đó, hàng trăm cánh tay cầm trường cung như bóng ma từ trong rừng rậm đi ra.
Rất nhanh, cành cây khô bị gãy rơi xuống càng ngày càng nhiều gây nên tiếng động càng lớn.
Loáng thoáng, còn có thể nghe thấy tiếng vó ngựa đạp trên lá.
Khóe miệng Cao Sơ trông đầy vẻ sát khí, ngay sau đó, Cao Sơ đứng lên, đồng thời hai tay đột nhiên phát lực, kéo cung tên lên, ánh mặt trời bỗng nhiên xuyên qua cây chiếu xuống dưới, hai Lang Nha chuyển động thoáng chốc làm cho tim người ta đập nhanh.
Ở phía trước, một lùm cây rậm rạp đột nhiên nhẹ nhàng lắc lư, Cao Sơ nhìn thấy hai tên thám báo quân Hán. Cao Sơ kéo cung tên thật mạnh rồi buông nhanh, ước chừng hơn 20 bước, hai tên thám báo quân Hán lập tức kêu thảm ngã khỏi ngựa.
Tiếng kêu thảm thiết giống như Nộ Phong Doanh thổi kèn. Ngay sau đó, hàng trăm cung thủ giơ cung lên, hàng trăm mũi tên được bắn ra về phía đối phương. Ngay sau đó, tiếng kêu gào thảm thiết liên tục không ngừng, tiếng ngựa hí vang lên đều đều.
Toại Tức hổn hển nói:
- Có mai phục, thật đáng ghét, mau bỏ đi!.
Rất nhanh, ở phía sau bụi cây rậm rạp vang lên tiếng ngựa hí, còn có tiếng vó ngựa rất hỗn loạn, lọt vào đám phục kích kị binh quân Hán nhanh chóng quay đầu, lại hốt hoảng chạy trốn ra khỏi rừng.
Cao Sơ khẽ mỉm cười, lại thu hồi thiết thai cung đi về phái sau cây đại thụ.
Ở phía sau cây đại thụ có một con ngựa, Cao Sơ xoay người lên ngựa lấy thiết thai cung đi phía trước dẫn đầu, cất cao giọng nói:
- Đi!
Ngay sau đó, mấy trăm tên cung thủ đều xoay người lên ngựa, đi theo sau Cao Sơ đi sâu vào trong rừng rậm, mục đích trì hoãn truy binh của Nộ Phong Doanh đã đạt được, hiện tại nên truy đuổi đại quân.
Vào lúc nhá nhem, đôi quân Sở tiến tới một làng chài nhỏ ở phía Tây của sông một cách thuận lợi.
Bởi vì ở giữa phía Đông và phía Tây Hoàn Thủy là rừng rậm, người ở rất thưa thớt. Mấy ngày hôm trước không thấy thám báo kị binh quân Hán thăm dò tình hình quân Sở, nếu không có thám báo kị binh thăm dò tin tức, quân Hán sẽ không dễ dàng mà đuổi theo quân Sở, cho nên mấy hôm nay quân Sở hành quân tương đối thoải mái.
Ngư dân trong làng chài nhỏ này đã chạy trốn hết rồi, hiện giờ trên đất Triệu thanh danh của "quân Hán" đã bị giảm đi rồi.
Tần Ngư và hơn trăm nữ binh đã vào làng chài, vội vàng nấu nước nấu cơm, 4 nghìn đại quân chỉ có thể đóng quân ở ngoài bãi sông, không có biện pháp, cơ bản làng chài nhỏ này cho phép đóng quân không dưới 4 nghìn người. Cũng may hiện tại là cuối tháng năm, thời tiết đã có sự biến chuyển, điều khiện cũng được cải thiện hơn so với mấy tháng khó khăn vất vả ở Đại Biệt Sơn.
Đương nhiên, cảnh giới là thiết yếu, hơn 40 tên thám báo đều đã phái đi ra ngoài thăm dò tin tức.
Bố trí ổn thỏa cho đại quân, Hạng Trang lại gọi Hoàn Sở, Quý Bố đến trước mặt, nói:
- Hai ngươi, từng người một, chia ra các hướng đi tìm các thuyền đánh cá quanh đây, càng nhiều càng tốt.
- Vâng!
Hoàn Sở, Quý Bố tuân lệnh, lập tức huy động người ngựa để thu thập các thuyền đánh cá quanh đây.
Một đêm không nói chuyện, đến sáng ngày hôm sau, Cao Sơ Nộ Phong Doanh dùng ngựa thay đi bộ, sau khi trời sáng hẳn cuối cùng cũng đuổi theo. Hoàn Sở, Quý Bố phái đi thu thập thuyền đánh cá cũng đã quay trở lại. Hai người dẫn binh thu gom sạch sẽ các thuyền đánh cá trong phạm vi một trăm dặm, tổng cộng thu gom được 3 trăm con thuyền lớn nhỏ khác nhau.
Đón Hạng Trang, Hoàn Sở chắp tay thở dài nói:
- Thượng Tướng Quân, thật may mắn đã làm xong lệnh của ngài!
Nhìn trên bãi sông có đến 3 trăm chiếc thuyền đánh cá lớn nhỏ, Hạng Trang gật đầu nói:
- Mặc dù vẫn chưa đủ, tuy nhiên như vậy là cũng được rồi.
Hoàn Sở lại nói:
- Thượng Tướng Quân, chúng ta cần thuyền làm gì chứ?
- Đương nhiên là dùng để qua sông rồi.
Hạng Trang nói:
- Chúng ta quay trở về nước Tề.
- Hả?!
Chư tướng Hoàn Sở, Quý Bố, Ngu Tử Kỳ lập tức biến đổi sắc mặt.
Trở về nước Tề ư? Không phải là sẽ đối mặt với hơn 30 nghìn đại quân của Hàn Tín sao? Khả năng dùng binh của Hàn Tín không phải ai cũng bằng, nếu chẳng may bị quân Tề đánh thì cũng không phải chuyện đùa đâu.
Hạng Trang không nói thêm gì nữa, quay đầu lại nói với Công Tôn Toại nói:
- Thổi kèn, toàn quân tập kết, chuẩn bị qua sông.
- Thượng Tướng Quân có lệnh, toàn quân tập kết, chuẩn bị qua sông!
Công Tôn Toạn truyền lệnh, trên bãi sông vang lên tiếng kèn kéo dài không ngớt, cả đêm qua tướng sĩ quân Sở đã được nghỉ ngơi và chỉnh đốn đội hình liền đều đứng dậy, bắt đầu xếp thành hàng.
Bên trong rừng rậm, mấy chục nghìn quân Hán đang nơm nớp dò đường đi về phía trước.
Sẩm tối ngày hôm trước, hai đại quân Chu Bột, Mai Quyên cũng đã theo Cức Bồ lướt qua Hoàn Thủy, chuẩn bị truy kích quân Sở. Tuy nhiên rất nhanh, tiền phương liền mang tin tức đến, Mai Quyên phái đội Kỵ Binh đi ra ở trong rừng rậm bị quân Sở phục kích, không dám vào gần cánh rừng thăm dò tin tức nữa, liền mất đi hành tung của quân Sở.
Thẳng đến hiện tại, quân Hán cũng không thể phát hiện được bóng dánh của quân Sở.
Tuy nhiên, Vương Hấp, Phó Khoan, Ly Thương cùng với 4 nghìn đại quân của Hạ Hầu Anh tách ra đi về phía Hoàn Thủy, chuẩn bị theo hai hướng giáp công quân Sở. Bởi vì sông Hoàn Thủy rộng hơn trăm dặm, dài chừng 500 dặm, trừ phi quân Sở vượt qua sông lại nhập vào nước Tề, nếu không bọn họ nhất định sẽ bị rơi vào vòng vây của 6 cánh quân của quân Hán.
Về phần nước Tề, Cức Bồ, Mai Quyên cũng không lo lắng, 3 trăm nghìn đại quân của Tề vương đã sớm chờ đợi!
Sắc trời gần ngọ, trong rừng vẫn không phát hiện được bóng dáng quân Sở, Cức Bồ, Mai Quyên đành phải hạ lệnh cho đại quân nghỉ ngơi và chỉnh đốn, chuẩn bị ăn cơm. Đúng lúc này, ở bên hai sườn trong rừng rậm dọc theo sông Hoàn Thủy, bỗng nhiên thám báo kị binh có tin tức, đêm qua, quân Sở trong vòng 100 trặm quân Sở đã thu gom mấy trăm thuyền đánh cá của các làng chai lân cận.
- Quân Sở lấy thuyền đánh cá sao?
Mai Quyên nhíu mày, hỏi Cức Bồ:
- Chu tướng quân thấy thế nào?
- Quân Sở lấy thuyền đánh cá đương nhiên không phải dùng vào mục đích đánh cá, phần lớn là dùng vào mục đích qua sông.
Chu Bột trầm ngâm một lát, trầm giọng nói:
- Chẳng lẽ quân Sở tính toán muốn đi vào đất Tề thật sao?
- Hừ hừ, thực ra là chúng ta đã bớt một mối lo.
Mai Quyên cười lạnh nói:
- Hán Vương, Tề Vương, Lương Vương đã sớm chuẩn bị 500 nghìn đại quân chờ đợi, sẽ chờ quân Sở từ bên trong chui ra.
Quân Sở đến nước Tề coi như tự chui đầu vào chỗ chết.
- Việc này có chút kỳ lạ, vẫn nên xem xét lại.
Chu Bột lại còn có chút không tin.
- Cũng tốt.
Mai Quyên cũng hiểu được Chu Bột nói có lý, lập tức nói:
- Vậy đi xem.
Lập tức Chu Bột, Mai Quyên cũng không có nghỉ ngơi ăn cơm, đều xoay người lên ngựa, lại dẫn theo 5 nghìn tinh binh thẳng tiến đến các làng chài ở phía Tây của sông.
Ở phía Tây, hơn 150 thuyền lớn nhỏ đang lẳng lặng ở trên bãi sông.
Ban đầu dự định 4 nghìn quân Sở cộng với một nghìn ngựa qua sông, cuối cùng Hạng Trang ra lệnh một nửa qua sông, còn một nửa ở lại đi ra ngoài cảnh giới tiếp ứng Nộ Phong Doanh.
Nộ Phong Doanh trì hoãn chưa về, Hạng Trang, Úy Liễu lại có vẻ thong dong.
Vũ Thiệp trong lòng gấp gáp, một mặt nôn nóng đi qua đi lại, một mặt nén giận nói:
- Cao Sơ này, bình thường làm việc khá nhanh chóng, sao hôm nay lại chậm trễ như vậy chứ? Đã qua hơn nửa canh giờ, Nộ Phong Doanh lại cưỡi ngựa, tới giờ phải trở về rồi chứ, làm sao cho tới tận bây giờ vẫn chưa thấy quay về?
- Tiên sinh đừng nóng vội.
Hạng Trang lắc đầu nói:
- Là ta không cho Nộ Phong Doanh trở về.
- Hả?
Vũ Thiệp nghe vậy lập tức sửng sốt, buồn bực nói:
- Thượng Tướng Quân, vì sao lại như vậy?
Hạng Trang thản nhiên cười, khẽ nói:
- Bởi vì tiệc tiễn đưa còn chưa tới, chúng ta chưa nóng vội để đi.
- Này..
Vũ Thiệp không đoán ra được Hạng Trang đang muốn làm cái gì, đang chuẩn bị khuyên vài câu nữa, xa xa trên bãi sông truyền đến tiếng vó ngựa hỗn độn, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hơn trăm quân Hán cưỡi ngựa dọc theo sông, theo phía tây giống như gió cuốn mây tan chạy vội tới, đi phía trước không phải đó chính là Nộ Phong Giáo Úy Cao Sơ hay sao?
Uy vuốt cằm, cười nói:
- Thượng Tướng Quân, chúng ta đã có bạn tiễn đưa đến rồi.
Rất nhanh chóng, Nộ Phong Doanh cùng với hơn trăm quân Hán cũng đã vọt tới trên bai sông, binh lính bắt đầu lên thuyền kêu loạn.
Hạng Trang, Úy Liễu, Vũ Thiệp, Tiêng Đăng Doanh, Nộ Phong Doanh và cuối cùng là các tướng sĩ quân Sở đều đã lên thuyền xuôi theo dòng nước. Ở phía tây bãi sông, tiếng võ ngựa truyền đến giống như thủy triều, mấy trăm quân Hán cũng đã cưỡi ngựa xông ra bãi sông.
Ở phía trước là hai lá cờ đón gió phần phật bay phấp phới, mặt trên thêu hai chữ: "Chu", "Mai".
Hạng Trang lúc này vung tay hô lớn nói:
- Tiên Đăng Doanh, Nộ Phong Doanh, các huynh đệ, theo ta cùng hô lớn…Chu Bột, Mai Quyên tướng quân xin dừng bước, đừng nhọc công tiễn đưa.
- Chu Bột, Mai Quyên tướng quân xin dừng bước, đừng nhọc công đưa tiễn!
- Chu Bột, Mai Quyên tướng quân xin dừng bước, đừng nhọc công đưa tiễn!
- Chu Bột, Mai Quyên tướng quân xin dừng bước, đừng nhọc công đưa tiễn!
Tiên Đăng Doanh, Nộ Phong Doanh cùng với hơn 500 tướng sĩ đứng lên hô thật lớn, trên mặt sông cách bờ hơn 10 dặm đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Vào lúc nhá nhem, khi đại quân Chu Bột đuổi tới ấp Cức Bồ, quân Sở sớm đã rời đi không còn thấy tăm hơi bóng dáng.
Chu Bột dẫn theo Chu Quan Phu cùng nhau bước vào lều lớn của Mai Quyên, chỉ thấy Mai Quyên đang ngẩn ngở đứng nhìn chiếc nhất chi đoản mâu nằm trên trà kỷ, đây là nhất chi mâu. Tuy nhiên, quân Hán sử dụng mâu dài rất nhiều, hơn nữa đầu mâu càng nhỏ, mũi nhọn còn đánh đảo câu, được mài một cách sắc bén, tuy nhiên cũng uốn lượn gấp khúc.
- Mai tướng quân, đám tàn quân Hạng Trang quân Sở đâu?
Chu Bột nhíu mày lớn tiếng hỏi.
Mai Quyên thở dài, có chút ảm đạm nói:
- Thật lấy làm hổ thẹn, quân ta không kịp ngăn quân Sở lại.
- Cái gì?!
Chu Bột khó có thể tin nói:
- Mai tướng quân, không phải người đã phái nghìn tinh binh đóng ở Cức Bồ sao? Tuy nhiên lúc này mới là hai canh giờ, đã bị quân Sở đánh tan sao?
Nếu như bình thường, Chu Bột tuyệt nhiên không có chút gì nghi vấn, quân Sở ở Đại Biệt Sơn trung kiêu sắc bén, hắn sớm đã nghe nói qua.
Nhưng hiện tại, quân Sở đã hai ngày đêm liên tiếp không có nghỉ ngơi và chỉnh đốn, thể lực chắc hẳn cũng đã cạn kiệt, mà Mai Quyên phái tới Cức Bồ nghìn tinh binh tinh nhuệ sắc bén, hơn nữa lại có sức khỏe vô cùng dồi dào, làm sao chưa đến hai canh giờ quân Sở đã phá hủy được chứ?
Mai Quyên lắc đầu, có chút hiu quạnh nói:
- Trên thực tế, nghìn tinh binh của ta chỉ trụ được nửa canh giờ.
nghìn tinh binh đích xác chỉ trụ được nửa canh giờ, Tư Khấu Ly này thật ngu xuẩn, lại còn muốn học Hàn Tín đánh trận bằng đường thủy, kết quả chỉ có thể tự chuốc lấy nhục. Đương nhiên, Tư Khấu Ly vừa liền ở bờ bên kia Hoàn Thủy kết trận, cũng không chắc cũng có thể ngăn trụ quân Sở, nhưng cho dù nhiều hay ít dù sao vẫn phải kiên trì, nói như vậy kết quả hoàn toàn khác nhau.
- Hả?!
Chu Bột khó có thể tin nói:
- Đúng vậy, chỉ có nửa canh giờ.
Mai Quyên thở dài nói:
- Gần nửa canh giờ, bản tướng cùng với nghìn tinh binh gần như đã phá hủy được tiểu tử Hạng Trang cùng với đám tàn quân của hắn, trung quân Giáo Úy Tư Khấu Ly cũng bỏ mình.
Dứt lời, Mai Quyên lại chỉ vào nhất chi đoản mâu đang nằm trên kỷ trà ở trước mặt nói:
- Chỉ có điều phi mâu này, sát thương quân ta ít nhất là nghìn người!
- Cái gì?
Chu Bột nghe vậy giật nảy người, lúc này mới thực sự chăm chú quan sát chi đoản mâu kia.
Mai Quyên linh khởi đoản mâu, giọng điệu trầm xuống nói:
- May mắn còn sót lại đám binh lính người ngựa, đám tàn quân quân Sở đã cách tân chiến pháp, khác hẳn so với thời kỳ Hạng Võ trước đó. Trận chiến ở Cức Bồ, quân Sở ở phía trước mặc áo giáp, võ tốt cầm binh khí, theo sát sau đó chính là trường kích thủ, mặt sau mới là ném mạnh phi mâu.
- Phi mâu?
Chu Bột ánh chừng trọng lượng của đoản mâu, nghiêm nghị nói:
- Cái này dùng để ném đúng không?
- Đúng, ném mạnh về phía địch!
Mai Quyên giọng điệu trầm xuống gật gật đầu, lại nói:
- Ít nhất có trăm binh sĩ đẩy mạnh phi mâu về phía quân ta, khi quân ta và quân Sở giáp lá cà, đội hình được duy trì một cách dày đặc, kết quả, phi mâu khiến cho quân ta bị thương rất nhiều, ít nhất cũng có nghìn người chết, điều đó khiến trận chiến của ta ở Cức Bồ gặp thất bại!
- nghìn người chết thật ư?!
Chu Bột hít một hơi dài, nghiêm nghị nói:
- Phi mâu này rút cuộc làm thế nào lại lợi hại như thế chứ?
Dừng lại một lúc, Chu Bột lại nói:
- Mai tướng quân, tuy rằng quân Sở vượt qua Hoàn Thủy, nhưng hẳn là bọn họ chưa chạy xa, ngươi có phái Đội kỵ binh đi thăm dò hành tung của bọn họ hay không?
Mai Quyên gật gât đầu nói:
- Đã phái Đội Kỵ Binh đi thăm dò tin tức, tuy nhiên chưa chắc đã có thể thăm dò được hành tung của quân Sở, bởi vì ở phía đông Hoàn Thủy người ở rất thưa thớt, hơn nữa khắp nơi đều là rừng rậm, chỉ cần quân Sở lẩn trốn ở trong rừng, quả quyết rằng đội Kỵ Binh không dám tùy tiện mà đi vào, chiến thuật bao vây, là muốn quân ta thực hiện thêm một lần nữa.
- Ồ, cũng chỉ có thể làm như vậy.
Chu Bột gật gật đầu lại nói:
- Vẫn là gấp rút tiến về Bộc Dương.
Mai Quyên gật gật đầu, lại chỉ vào phi mâu trong tay Chu Bột nói:
- Phi mâu này, cũng nên đưa về Bộc Dương.
Phí đông Hoàn Thủy, rừng rậm bên trong.
Đêm tối như mực, nghìn quân Sở giẫm lên lá úa đi sâu vào trong rừng rậm, chạy ba ngày ba đêm, tiến nhanh mấy trăm dặm, tối nay, rốt cuộc là có thể ngủ ngon.
Hạng Trang xoay người xuống ngựa, nhìn quanh các tướng nói:
- Truyền lệnh đi xuống, các binh sĩ chỉnh đốn và ngủ ngay tại chỗ!
Quân lệnh của Hạng Trang nhanh chóng truyền xuống dưới, rất nhiều tướng sĩ quân Sở nghe được liền ngồi xuống, trong chốc lát, trong rừng già liền vang lên từng trận tiếng ngáy, tướng sĩ quân Sở thực sự là mệt muốn chết đến nơi rồi. Ba ngày ba đêm không được nghỉ ngơi không được ngủ ngon, còn phải nâng cao tinh thần chạy nhanh mấy trăm dặm, cho dù đồng mình da sắt cũng không chịu đựng nổi.
Hạng Trang lại không có cách nào nghỉ ngơi, bố trí cho Vũ Thiệp, Úy Liễu ổn thỏa, lại đi tới nơi trú quân.
Tần Ngư cùng với hơn trăm binh sĩ mặc dù có ngựa cưỡi không phải đi bộ, nhưng cũng mệt mỏi không thể nào chịu nổ. Tuy nhiên hiện tại, họ cũng vội vàng muốn chăm sóc cho những binh lính bị thương, cũng may nhân thời có sức chịu đựng hơn người. Hơn nữa lúc trước khi lựa chọn binh sĩ, Hạng Trang để cho Tần Ngư lựa chọn những người có thân thể cường tráng, nếu không đám binh sĩ này cũng không thể kiên trì trụ được.
Trận chiến ở Cức Bồ, Hãm Trận Doanh lấy lôi đình vạn quân để tiêu diệt quân Hán, nhưng cũng trả giá thê thảm và nghiêm trọng.
trăm võ tốt mặc giáp ở phía trước, ước chừng người bị thương, trong đó có trăm người phần lớn đều đã chết, hơn người bị trọng thương, còn có hơn trăm người bị thương nhẹ, Hãm Trận Giáo Úy Kinh Thiên cũng bị thương không nhẹ, bên má trái chảy máu, cái răng hàm bị rụng, may mà trần trí vẫn còn minh mẫn.
Trải qua trận chiến này, quân Sở chỉ còn nghìn trăm người.
Trừ lần đó ra, tiêu thương, hoàn thủ hai dạng khác biệt này rất có khả năng để lộ bí mật.
Trước khi qua sông, tuy rằng quân Sở đã nhanh chóng dọn dẹp chiến trường, nhưng cũng không có khả năng tìm lại được tất cả tiêu thương, đao hoàn thủy. Hai dạng vũ khí lợi hại này, một khi rơi vào trong tay quân Hán, đối với quân Sở mà nói không thể nghi ngờ là tương đối bất lợi. Tuy nhiên lại nói, tiền đồ tương lai của quân Sở không rõ sẽ như thế nào, tồn vong chưa biết, tạm thời cũng là đang cố gắng bám trụ.
Chứng kiến Hạng Trang, khi xông vào trận địa bị thương tất cả các võ tốt đều đứng dậy, ngăn Hạng Trang lại.
Hạng Trang tiến lên vỗ vỗ vào bả vai Kinh Thiên, thấp giọng hỏi:
- Kinh Thiên, không có trở ngại gì chứ?
- Thượng Tướng Quân yên tâm, không có việc gì.
Kinh Thiên thờ ơ như không nói:
- Chính là bên trái gãy mấy cái răng, nhưng bên phải vẫn còn răng hàm, vẫn có thể nhai nuốt được, chưa chết được đâu.
Ánh mắt Hạng Trang lại nhìn về phía tên võ tốt bị thương bên cạnh.
Tên võ tốt kia cũng tùy tiện nói:
- Không có gì nghiêm trọng cả, vẫn còn nguyên vẹn.
Hạng Trang khẽ mỉm cười, lại chuyển hướng nhìn về phía gần trăm tên võ tốt bị trọng thương, vẻ mặt thoáng chút nghiêm trọng đứng lên.
Thái y đã nói, hơn võ tốt bị trọng thương khó có thể cứu chữa, chỉ chờ xem vận mệnh của họ thế nào thôi, có khi phải hỏa thiêu để đưa tro cốt của họ về Giang Đông!
Hạng Trang có chút ảm đạm, phía sau tiếng bước chân dồn dập truyền tới.
Quay đầu lại nhìn, Tiên Đăng Doanh tả Tư Mã Công Tôn Toại tiến nhanh đến, thở dài bẩm báo:
- Thượng Tướng Quân, quân sư đã tỉnh, ông ấy muốn mời ngài đến, nói là có việc gấp cần phải bàn bạc.
- Được rồi.
Hạng Trang gật gật đầu, lập tức quay lại doanh địa.
Úy Liễu nằm trên cáng mê man nửa ngày, trông thấy Hạng Trang, liền cố gắng ngồi dậy, sáp thanh hỏi:
- Thượng Tướng Quân, Cức Bồ ra sao rồi?
- Đã qua.
Hạng Trang gật đầu nói:
- Hiện tại chúng ta đang ở trong rừng già về phía đông Hoàn Thủy.
- Qua Hoàn Thủy, coi như tạm thời thoát khỏi sự truy đuổi của quân Hán.
Úy Liễu gật gật đầu, lại nói:
- Tuy nhiên, ta xem hoàn cảnh còn xa mới có sự chuyển biến tốt đẹp, nếu không thể tìm được kế sách đúng lúc, quân Hán có thể rất nhanh sẽ đuổi tới phía tây Hoàn Thủy, sau đó một lần nữa lại thực hiện thế chiến bao vây, đến lúc đó, quân ta xem ra cũng đã quá mệt mỏi rồi.
Hạng Trang gật đầu nói:
- Quân sư, vừa rồi trên đường đi ta cũng luôn nghĩ tới điều này, chúng ta tuyệt đối không thể rơi vào thế bị động ứng phó, mà phải chủ động xuất kích. Chúng ta phải nghĩ cách làm sao có thể điều động được quân Hán đứng lên, đợi cho quân Hán hoàn toàn không thể phán đoán được ý đồ của chúng ta, lại nghĩ cách tấn công bọn họ, tập kích quân Hán một cách bất ngờ.
Nói xong, Hạng Trang liền nghĩ tới một vĩ nhân của đời trước.
Khi đó, tình cảnh của đội quân đó so với quân Sở cũng không tốt là bao, nhưng do vị vĩ nhân chỉ huy, hồng quân vượt qua sông Xích Thủy, đánh tan vòng vây.
Mặc dù quân Sở không thể so sánh với hồng quân. Nhưng quân Hán, chỉ dựa vào mật thám kị binh để thăm dò tin tức. Lưu Bang, Trương Lương nếu muốn điều khiển quân Triệu trên các lộ quân Hán, lấy danh nghĩa chân chính cùng đánh, nhưng e rằng cũng gặp vô vàn khó khăn, quân Sở đều không phải không có cơ hội!
Úy Liễu vui vẻ nói:
- Thượng Tướng Quân và lão nghĩ giống nhau quá.
Dừng một lát, Úy Liễu lại nói:
- Lão có một kế sách, đủ để thoát khỏi sự truy đuổi của quân Hán…
Vừa dứt lời, Ngụy Duyệt đã mang theo hai hộp trúc nước trong đến, lúc này Hạng Trang tháo lương khô trong túi, đưa cho Úy Liễu nói:
- Quân Sư, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.
Bộc Dương, phủ Quận Thủ.
Mặt trời đã lên cao, Lưu Bang đang mặc quần áo, bên ngoài đột nhiên tiếng bước chân dồn dập truyền tới, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trương Lương, Trần BÌnh lập tức xông vào phòng ngủ của hắn. Trương Lương cầm trong tay một phong thư, Trần Bình trong tay cầm một chi đoản mâu quái đản, đầu đoản mâu lại nhỏ lại dài, ở giữa lại gấp khúc.
Nhìn thấy hai người xông thẳng vào phòng ngủ của mình, Lưu Bang hiểu ở đất Triệu đã xảy ra chuyện.
Lưu Bang lập tức cho hai người hầu lui ra ngoài, lên tiếng hỏi Trương Lương, Trần Bình:
- Tử Phòng, Trần Bình, có chuyện gì vậy?
Trương Lương cúi xuống vái chào, trầm giọng nói:
- Đại vương, ở đất Triệu trăm dặm xảy ra trận đánh kịch liệt, quân Sở đã đánh tan đội quân bao vây của ta, hiện giờ đã chạy qua Hoàn Thủy, ẩn náu ở khu rừng phía Đông nước Triệu.
- Việc này cũng không có gì nghiêm trọng, phái Chu Bột bọn họ tiếp tục truy đuổi và tiêu diệt là được.
Lưu Bang thản nhiên nói.
- Đại vương, vấn đề là ở chỗ.
Trần Bình nâng đoản mâu, tiến lên nói:
- Chu Bột, Mai Quyên cấp báo thảo luận, quân Sở đã cách tân chiến pháp, nhất là chọn dùng loại phi mâu này, lực sát thương thật lớn! Trận chiến ở Cức Bồ, Tư Khấu Ly dưới trướng thuộc cấp Mai Quyên đã dẫn nghìn tinh binh nghênh chiến quân Sở, kết quả chưa đến nửa canh giờ đã bị phá hủy, gần nghìn binh lính bị thương!
- Hả?!
Lưu Bang lập tức biến đổi sắc mặt, giơ tay lên nói:
- Mau lấy lại đây cho ta coi.