-Đói bụng chưa? Tôi mời anh đi ăn bữa cơm, cố gắng nhét no bụng đi.
Việt Trạch Viễn thân thiết khoác vai Mục Thiên Thành.
-Ừ.
Mục Thiên Thành gật đầu không khách khí, quả thật lúc này cũng cần đồ ăn để bổ sung thể lực.
Hai người xuống nhà ăn dưới tầng một dùng bữa sáng. Dọc đường đi nhìn thấy không ít người bị thương trong tai nạn lần này làm Mục Thiên Thành cảm thấy nặng nề.
Cha với Thịnh Tĩnh Quảng đến tối hôm qua vẫn ở bệnh viện thăm hỏi công nhân bị thương, mãi rạng sáng mới thấy về nghỉ ngơi. Còn mình một lát nữa phải xử lý chuyện sau tai nạn, một đống việc chứ không phải đùa.
Lần này nổ mạnh làm hai người tử vong, năm người bị thương nặng, ngoài ra còn có hơn mười người bị thương nhẹ, nhà xưởng gần như hỏng toàn bộ, có thể nói đây là một tổn thấy nặng nề cho xí nghiệp của Thịnh Tĩnh Quảng; nhưng đã có cha luôn ở bên cạnh ông ta, có lẽ cửa ải khó khăn đến mức nào cũng có thể bình yên vượt qua? Hai người đã cùng nhau trải qua những mưa gió, những chuyện trắc trở, nhất định có thể biến nguy thành an.
-Nào uống tách cafe nâng cao tinh thần đi, nhìn sắc mặt anh kém quá đấy, chắc không chịu nghỉ ngơi đúng không?
Việt Trạch Viễn đưa cho anh một tách cafe sữa bốc khói, hai người chọn một vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống.
-Cảm ơn anh.
Mục Thiên Thành đưa tay nhận tách cafe.
-Thật là không ngờ…
Việt Trạch Viễn nhìn anh rồi lắc đầu than nhẹ.
-Không ngờ cái gì?
-Hóa ra anh thật sự đang yêu Thiên Phàm. Tôi luôn nghĩ anh vốn không phải đồng tính luyến ái, ai ngờ anh lại đi mê đàn ông…
-Phụt…
Mục Thiên Thành không tránh khỏi bị sặc cafe, che miệng ho khù khụ.
-Sao thế? Tôi nói sai ư?
Việt Trạch Viễn khó hiểu nhìn anh.
-Anh dựa vào đâu mà đoán ra tôi với Thiên Phàm yêu nhau?
Mục Thiên Thành vội vàng lấy khăn ăn lau khóe miệng dính cafe.
-Chẳng lẽ không đúng à?
Việt Trạch Viễn hỏi lại:
-Anh ta không quan tâm đến tính mạng của mình nhảy vào vụ nổ cứu anh ra; trước khi phẫu thuật anh ta có tỉnh lại một lần, nhưng câu đầu tiên đã hỏi anh có việc gì không, sau khi anh ta xác nhận không có việc gì mới an tâm để gây tê… Mấy điểm này còn chưa đủ thành bằng chứng sao?
Động tác trong tay Mục Thiên Thành khựng lại, trong lòng cảm thấy ngổn ngang trăm mối.
-Cậu ta thật sự hỏi như vậy à?
Việt Trạch Viễn nhìn anh một lúc lâu rồi ngửa đầu bật cười:
-Mục Thiên Thành, anh đừng có nói với tôi là anh với anh ta chỉ là bạn bè đơn thuần, có điên mới tin!
-Thật sự chỉ là đồng sự thôi.
Mục Thiên Thành cười khổ nói:
-Cậu ấy là phó tổng của công ty chúng tôi, mới vừa nhậm chức ba tháng. Từ lúc tôi với cậu ấy tốt nghiệp trung học thì không còn liên lạc với nhau nữa, tính ra cũng đã mười năm rồi.
-Thật hay giả đấy?
Việt Trạch Viễn nhướn mày hỏi.
-Kỳ thật… Ở công ty tôi với cậu ấy cũng không hòa thuận; cậu ấy nếu không châm chọc khiêu khích tôi thì chính là coi tôi như không khí. Nếu không phải gặp sự cố lần này thì căn bản tôi sẽ không biết hóa ra cậu ấy quên mình xông vào cứu tôi như vậy… Tôi rất khó tin chuyện này.
-Như vậy à…
Việt Trạch Viễn trầm ngâm một lúc, bỗng cười nói:
-Tôi lại không thấy quá ngạc nhiên, lúc học trung học không phải anh ta rất mê anh sao?
-Hả?
Thấy anh ngơ ngác Việt Trạch Viễn bật cười ra tiếng:
-Mục Thiên Thành, anh thật đúng là đồ ngu ngốc! Lúc ấy toàn bộ thế giới đều biết anh ta thích anh, cũng chỉ có anh vẫn luôn ngây thơ không phát hiện, khó trách anh ta luôn hằm hè với anh.
-Rốt cuộc là có chuyện gì?
-Dù sao vật đổi sao dời, nói cho anh biết cũng không ảnh hưởng gì.
Việt Trạch Viễn uống một ngụm cafe, mặt hiện lên ý cười bỡn cợt:
-Lúc ấy Thiên Phàm cũng thật bản lĩnh, một người có thể làm cho toàn bộ giáo viên học sinh trong trường nhìn thấy mình liền đi đường vòng nhưng chỉ có mình anh có thể nói chuyện, lại còn sớm chiều ở chung, cho nên trong trường dần lan truyền lời đồn ‘hai người hẹn hò’.
-Sao tôi lại không biết?
Mục Thiên Thành kinh ngạc hỏi.
-Anh lúc ấy hả… Ngoài mặt thì có vẻ với ai cũng hòa hợp, thân thiết, nhưng trên thực tế không ai biết trong lòng anh nghĩ cái gì, có lẽ ai cũng không thể làm anh mở rộng lòng nhỉ?
Đối với điều này Mục Thiên Thành chỉ có thể im lặng chấp nhận.
-Sau đó tôi để ý mới phát hiện người rải lời đồn không phải ai khác mà chính là Thiên Phàm. Lúc ấy anh rất được hâm mộ, vừa mới vào học không phải đã có hoa hậu giảng đường tỏ tình với anh ư? Nhưng từ sau khi anh với Thiên Phàm chơi với nhau thì không còn thấy có nữ sinh chủ động theo đuổi anh nữa, chẳng lẽ anh không thấy kỳ quái sao?
-Tôi căn bản không để ý chuyện đó.
-Tôi biết mà.
Việt Trạch Viễn nhún vai:
-Đó là bởi vì chính mồm Thiên Phàm nói cho đám nữ sinh này là ‘anh với anh ta đang hẹn hò’, dọa chạy tất cả mấy cô đó.
Mục Thiên Thành sững sờ – vì sao anh lại không hề biết gì về việc này?
-Cho nên toàn bộ thế giới đều nghĩ là hai người đang yêu nhau, kể cả tôi nữa. Nhưng bây giờ nhìn bộ dạng này của anh, dường như chuyện cũng không phải như vậy?
Mục Thiên Thành im lặng quấy cafe nhằm che giấu nội tâm nặng nề như bị ném đá.
-Tuy lúc đó anh rất được lòng mọi người, còn Thiên Phàm lại làm mọi người không thích, nhưng chỉ nhìn hai người đứng cùng nhau cũng là một hình ảnh vô cùng đẹp mắt.
Việt Trạch Viễn cười nhạt, trong nụ cười có lẫn thâm ý:
-Nếu tất cả đều là Thiên Phàm bịa đặt thì tôi cũng thật sự bội phục anh ta, có thể thầm mến một người đến mức điên cuồng thế này, ha ha.
[thầm mến? Thiên Phàm… thầm mến tôi?]
Hình dáng Thiên Phàm vừa rồi còn rõ ràng trước mắt làm Mục Thiên Thành thật sự không thể đặt hình ảnh một người thầm mến si tình trong miệng Việt Trạch Viễn vào hình ảnh người đàn ông lạnh lùng nằm trên giường bệnh. Nhưng chuyện đã tới nước này thì Mục Thiên Thành cũng dần ý thức được Thiên Phàm là một người đàn ông cực kỳ không tự nhiên, chẳng những không thành thực mà còn giỏi che dấu – dùng thái độ không tốt làm người khác xa lánh để che dấu nhiệt tình, đó có thể chính là sở trường của cậu ta không?
-Tầng thượng trường học là nơi hẹn hò bí mật của hai người đúng không?
Khóe môi Việt Trạch Viễn khẽ nhếch, dường như còn ngại không đủ hay sao mà lại tiếp tục ném thêm một quả bom nữa:
-Tôi tận mắt nhìn thấy anh ta thừa dịp anh dựa vào vai mình ngủ gật mà hôn trộm anh, nhưng sau khi phát hiện tôi nhìn lén thì lườm tôi một cái rồi thản nhiên hôn anh lần nữa… Tôi thực sự bội phục độ mặt dày của anh ta.
Tay Mục Thiên Thành run lên, thìa bạc rơi vào tách cafe phát ra tiếng leng keng.
Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Mục Thiên Thành, Việt Trạch Viễn phá lên cười ngặt ngẽo:
-Nói không chừng đó là nụ hôn đầu tiên của anh nhỉ? Vậy mà lại bị một người đàn ông trộm mất, ha ha ha.
Khuôn mặt đẹp trai của Mục Thiên Thành trở nên vặn vẹo…
Hiện tại xem ra, bất luận là bí mật hay công khai… Nụ hôn đầu của mình đã sớm bị tên kia cướp mất!
Sau khi tạm biệt Việt Trạch Viễn, Mục Thiên Thành mang cảm xúc cực kỳ phức tạp trở lại phòng bệnh. Vừa mới đẩy cửa ra đã nhìn thấy Thiên Phàm giãy giụa muốn ngồi dậy, Mục Thiên Thành hoảng sợ vội vàng bước đến đỡ lấy cậu ta:
-Đừng lộn xộn, cẩn thận ảnh hưởng đến xương bây giờ.
-Không phải chuyện của anh.
Thiên Phàm vung tay anh ra không cần giúp đỡ, kiên quyết tự mình ngồi dậy từng chút một. Mục Thiên Thành muốn giúp đỡ rồi lại sợ như vừa rồi sẽ làm đau cậu ta, đanh luống cuống tay chân đứng ở một bên nhìn.
-Để tôi.
Thấy Thiên Phàm khó khăn dùng một tay chỉnh gối, Mục Thiên Thành vội vàng bước đến vòng hai tay qua eo cậu ta chỉnh lại gối.
Vừa cúi đầu mắt đã đối diện với cặp mắt lạnh của đối phương. Đồng tử trong suốt như đá ngọc đen lóe lên những tia sáng u tối, Mục Thiên Thành bỗng cảm thấy chột dạ.
-Xin lỗi.
Anh lẩm bẩm. Không có lý do gì, chỉ thầm muốn xin lỗi thôi.
-Xin lỗi cái gì?
Thiên Phàm bình thản nhìn anh, hừ lạnh một tiếng.
-Anh có thể đừng đến làm ô nhiễm tầm mắt của tôi không?
-Tôi là bệnh độc ư?
Mục Thiên Thành không tránh khỏi cười khổ.
-Còn độc hơn bệnh độc gấp ngàn lần! Từ lúc tôi gặp anh thì như xui xẻo gấp đôi, kiếp trước nếu anh không phải sao chổi thì cũng tuyệt đối là tai ương. Coi như tôi sợ anh được không Mục Thiên Thành, xin anh về sau cách xa tôi 3m vào, nếu không có việc gì thì đừng lúc ẩn lúc hiện trước mặt tôi, như vậy sẽ chỉ càng làm tôi xui xẻo, làm tôi bệnh nặng thêm thôi. Đến lúc đó nếu tôi thật sự thành người què thì tất cả đều là trách nhiệm của anh!
Mục Thiên Thành day day hai bên thái dương đang đau nhức, Việt Trạch Viễn chắc chắn nhìn lầm rồi, Thiên Phàm không thể có khả năng thầm mến anh, tuyệt đối không!
-Tôi biết, tất cả đều là lỗi của tôi, tôi sẽ hết sức bồi thường cho anh…
-Được rồi, đừng nói phét nữa! Chỉ cần anh không xuất hiện trước mặt tôi nữa thì đó chính là bồi thường lớn nhất cho tôi rồi.
-Không được, anh cần người chăm sóc.
Mục Thiên Thành phủ quyết rất ôn hòa nhưng cũng rất kiên quyết.
-Có người sẽ chăm sóc tôi.
-Ai vậy?
-Đây là việc của anh à?
-Nếu anh thật sự có người chăm sóc, vậy sao từ tối hôm qua đến giờ ngay cả một cú điện thoại hỏi thăm cũng không có? Cũng không ai tới thăm anh?
Mục Thiên Thành hỏi ngược lại, đây chính là chỗ làm anh lo lắng. Không biết có phải vì bị anh phủ định lời nói hay không mà sắc mặt Thiên Phàm trở nên rất khó nhìn:
-Chuyện của tôi không cần anh quản, dù sao chúng ta cũng không phải bạn bè.
-Trước kia tôi sẽ không để ý, nhưng bây giờ thì tôi quản chắc rồi.
Người càng dịu dàng thì lại càng bướng bỉnh không cho ai phản kháng. Mục Thiên Thành mỉm cười nhìn tầm mắt như muốn giết người của Thiên Phàm nói:
-Anh nghỉ ngơi đi, lát nữa tôi lại đến thăm anh.
Sớm hôm sau, Mục Thiên Thành cầm bình giữ nhiệt vào phòng bệnh.
Cửa phòng chỉ khép hờ, ở bên ngoài có thể nghe thấy tiếng cười khanh khách như chuông bạc truyền ra từ bên trong. Xuyên qua khe cửa nhìn vào trong thì thấy một y tá xinh đẹp đang bôi thuốc lên vết thương bỏng nơi bả vai cho Thiên Phàm, hai người nói nói cười cười vô cùng vui vẻ.
Mục Thiên Thành đứng ở cửa, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Thái độ của cậu ta với mình và người khác đúng là một trời một vực!
Thiên Phàm quay đầu lại thấy người đến là anh nụ cười lập tức cứng đờ, ngay sau đó liền trở lại thành khuôn mặt mẹ kế đối với con chồng; tốc độ cực nhanh, có thể nói đây cũng là một kỹ năng đặc biệt.
Sau khi đổi thuốc xong cô y tá trẻ tuổi rời khỏi phòng bệnh với khuôn mặt đỏ bừng, vừa nhìn là biết cô ấy có ý với Thiên Phàm. Kỳ thật lúc còn học trung học cậu ta rất được hâm mộ, chỉ là miệng lưỡi quá độc nên mới làm nữ sinh xa lánh, bây giờ xem ra cậu ta đã tiến bộ hơn trước kia rất nhiều.
-Đói bụng rồi đúng không? Tôi mang đồ ăn đến đây.
Một làn hương thơm lừng ngập đầy phòng bệnh khi Mục Thiên Thành mở chiếc bình giữ nhiệt ra.
Đây là canh bồ câu non anh dậy sớm hai tiếng để hầm – bồ câu non là chọn lựa kỹ càng ở chợ gia cầm sống, trong canh còn bỏ vào không ít gia vị thông máu bổ xương; ngoài ra còn có cải xoăn tươi với đậu hủ, đều là thực đơn chữa bệnh dành cho người bị gãy xương giai đoạn đầu, mất không ít thời gian chuẩn bị đâu.
-Tôi đã nói với anh là đừng có đến rồi, anh không nghe thủng tiếng Trung hả?
Thái độ Thiên Phàm vẫn lãnh đạm trước sau như một.
-Tôi hầm rất lâu đấy, ít nhiều gì anh cũng nên ăn một chút, nếm thử một ngụm cũng được?
Mục Thiên Thành nhỏ giọng khuyên nhủ.
-Tôi muốn ngủ.
Thiên Phàm nhấc chăn quấn chặt quanh người mình.
-Canh bồ câu non rất bổ ích cho xương. Bây giờ là giai đoạn đầu, rất bổ nhưng có thể sẽ làm máu tụ không thông, ẩm thực chỉ có thể dùng thứ thanh đạm nên ngoài canh tôi cũng chỉ cho thêm chút đậu hủ với rau cải, không biết anh có thích không? Nếu như không thích, lần sau…
-Anh có im đi không.
Giọng nói nhẹ nhàng tựa như ma âm thổi vào tai làm Thiên Phàm không thể nhịn được nữa, cậu vung tay phải vừa lúc đánh nghiêng bát canh trong tay Mục Thiên Thành; nước canh nóng bỏng đổ sạch vào cổ tay Mục Thiên Thành, đối phương hét lên một tiếng đau đớn, sắc mặt trắng bệch.
Thiên Phàm sợ hãi vội vàng ấn chuông điên cuồng, Việt Trạch Viễn cùng các y tá vội vàng chạy tới, nhìn cảnh hỗn loạn trước mặt không khỏi trợn trò hai mắt:
-Hai người làm sao vậy?
-Không có việc gì, không có việc gì…
Mục Thiên Thành vội vàng nhịn đau cười nói trước khi Thiên Phàm kịp lên tiếng:
-Chỉ là không cẩn thận làm đổ bát canh thôi.
-Mau đi với tôi, tôi làm sơ cứu tạm thời cho anh.
Việt Trạch Viễn dặn dò y tá dọn dẹp chỗ này rồi kéo Mục Thiên Thành vội vàng bỏ đi.
Nhìn bóng dáng người đàn ông biến mất sau cánh cửa, Thiên Phàm đánh mạnh một cái lên đùi mình, kết quả đụng tới chỗ bị thương làm cậu đau thiếu chút nữa ngất đi.
Đồ kém cỏi!
Cậu cảm thấy tuyệt vọng với sự u ám vặn vẹo của mình!
Rõ ràng muốn gặp anh ta như vậy, đến lúc thật sự gặp được rồi lại sợ hãi đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta; rõ ràng muốn vui vẻ nói chuyện với anh ta, nhưng thốt ra miệng lại đều là những câu châm chọc khiêu khích; rõ ràng thích anh ta như vậy, lại biểu hiện chán ghét anh ta hơn bất cứ ai khác, giống như một con nhím xù gai nhọn khắp người, làm trò hề rồi lại còn khiến đối phương bị thương!
Vì sao sợ hãi như vậy? Vì sao không thể thoải mái ở chung? Vì sao thích một người lại như rơi vào vực sâu không đáy, chỉ còn đấy bóng tối đau thương? Thiên Phàm cực kỳ chán ghét bản thân vặn vẹo như vậy, rất muốn phân tách cả người mình rồi ném vào cái máy xử lý tái chế rác thải.
Cậu đã không còn thuốc cứu nữa rồi!
Buồn cười khi đó còn từng hy vọng hão huyền, nghĩ ràng dịu dàng của người đàn ông ấy chỉ có riêng bản thân mình được hưởng. Nhưng thực tế anh ta chính là một người bao dung vô hạn, với bất cứ ai đều đối xử bình đẳng – thậm chí có là chó mèo đi lạc – ngay bản thân mình cũng không hề đặc biệt, vậy mà vẫn còn ngốc nghếch không hiểu điều này.
Nếu cuộc đời có thể quay lại một lần nữa thì tốt biết bao? Cảm tình với Mục Thiên Thành cậu nhất định sẽ giấu kín, sống để bụng chết mang theo, kiềm chế tất cả tính xấu của mình, ngoan ngoãn ở bên cạnh làm bạn thân cả đời của anh ta.
Cho dù dùng chăn quấn chặt lấy mình, Thiên Phàm vẫn cảm thấy người lạnh toát.
Mối tình đầu duy nhất trong đời, cảm giác như tảng đá liên tục đè xuống người.
Yêu một người mãi mãi không yêu mình giống như ngày tận thế đã đến, cánh đồng tuyết đã đóng băng nghìn dặm, phải làm thế nào mới có thể hòa tan?
Cậu vùi đầu thật sâu vào trong lớp băng, mặc cho hơi lạnh thấm vào xương chạy đi tứ chi trăm hài.
Việt Trạch Viễn chăm chú cẩn thận bôi thuốc bỏng vào vết thương trên cổ tay Mục Thiên Thành. Mục Thiên Thành hơi nhếch miệng cười khổ:
-Bây giờ anh còn cho rằng cậu ấy thích tôi không?
-Rốt cuộc hai người làm sao vậy?
Việt Trạch Viễn ngẩng đầu nhìn anh.
-Thiên Phàm đặc biệt kháng cự tôi.
Mục Thiên Thành thở dài.
-Chỉ sợ anh ta vẫn còn vương vấn với anh đấy?
-Sao lại thế được? Tôi cảm thấy cậu ta chỉ đơn giản là chán ghét tôi thôi.
-Tuy anh đối xử với ai cũng rất dịu dàng, nhưng cuối cùng tôi vẫn thấy anh vẫn đặc biệt ngu ngốc với chuyện tình cảm, hoặc phải nói là anh có hơi bị lãnh cảm.
Bôi thuốc xong Việt Trạch Viễn quấn một lớp băng gạc quanh lòng bàn tay anh. Dù sao cũng là bác sĩ chỉnh hình vĩ đại, ngón tay anh ta thon dài linh hoạt giống tay một người chơi nhạc, nhìn rất đẹp mắt.
-Lãnh cảm?
Từ hình dung này xem ra rất mới mẻ.
-… bề ngoài ôn hòa còn nội tâm lãnh cảm, không xúc động với bất cứ người nào. Người như anh kỳ thật là loại rất giảo hoạt đấy.
Việt Trạch Viễn cười như không cười nói.
-Vậy ư?
Mục Thiên Thành cười gượng, lúc anh vừa mới đứng lên liền cảm thấy đầu óc choáng váng, Việt Trạch Viễn nhanh chóng vươn tay ra đỡ lấy anh.
-Sắc mặt của anh rất kém, từ hôm qua đến bây giờ chắc là anh không chịu nghỉ ngơi nghiêm túc đúng không? Cứ như vậy sẽ không chịu được đâu. Ngồi xuống để tôi truyền cho anh một lọ thuốc bổ rồi nằm trong văn phòng tôi ngủ một giấc thật ngon nào. Nơi này rất yên tĩnh không có ai quấy rầy đâu.
-Cảm ơn anh, nhưng tôi muốn đảo qua xem Thiên Phàm thế nào đã, dường như cậu ấy bị hù dọa thì phải.
-Đối xử với anh ta tốt như vậy không khéo sẽ làm anh ta ảo tưởng đấy.
Việt Trạch Viễn nhướn mày khiêu khích.
-Cảm ơn lời khuyên của anh.
Nhìn theo bóng dáng Mục Thiên Thành, ý cười trên mặt Việt Trạch Viễn vụt tắt, biểu tình trở nên trầm ngâm.
Mục Thiên Thành vừa bước vào phòng bệnh bèn nhìn thấy Thiên Phàm đột nhiên ngẩng đầu giống một con dã thú bị hoảng sợ, hai hàng lông mày nhíu chặt, khuôn mặt thì tái nhợt như người bị phỏng chính là mình vậy.
-Tôi không sao.
Không đợi đối phương lên tiếng hỏi Mục Thiên Thành đã cười xòe tay ra:
-Bề ngoài nhìn vào thì có vẻ nghiêm trọng nhưng thật ra thì không sao hết, đã làm sơ cứu rồi, không hề đâu chút nào đâu. Chỉ là Việt Trạch Viễn thích cường điệu nên mới bó tay tôi thành cái bánh chưng thế này thôi.
-Xin lỗi.
Lúc này Thiên Phàm hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo cay nghiệt nữa, hai mí mắt cụp xuống không dám nhìn anh – trông rất giống một đứa trẻ phạm phải sai lầm.
Thiên Phàm quả nhiên vẫn bị hù dọa, cậu ấy nhìn bề ngoài có vẻ sắc sảo nhưng thật ra bên trong lại đơn giản đến không ngờ.
-Xin lỗi cái gì hả? Cũng không phải anh cố ý mà.
Mục Thiên Thành ngồi xuống mép giường, bỗng nhiên anh lại có suy nghĩ muốn vuốt tóc cậu ta, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy không ổn nên đành nhịn xuống.
-Không phải tôi đã sớm bảo anh đừng tới gần tôi rồi ư, bây giờ đã biết tôi là một người khó ở cùng rồi chứ gì! Nếu không chịu được thì anh cứ bỏ tôi lại mà đi đi, không cần vì tôi đã cứu anh mà phải miễn cưỡng bản thân…
-Tôi không hề miễn cưỡng bản thân.
Mục Thiên Thành cắt ngang lời cậu, thấp giọng nói:
-Như anh đã nói, có lẽ tôi là một người dối trá nhưng với tất cả những việc mà anh đã làm, tôi không hề cảm thấy miễn cưỡng chút nào. Nếu như không thích thì bây giờ tôi sẽ nói thẳng trước mặt anh, chứ không ra vẻ nhường nhịn ngoài mặt như trước đây làm anh sinh ra ảo giác không đúng.
Thiên Phàm có hơi chút chấn động, ngẩng phắt đầu lên nhìn anh ta.
-Khi còn học trung học, bố tôi sống chung với đàn ông.
-Sống chung?
Thiên Phàm ngập ngừng nhắc lại, không chắc chắn lời mình vừa nghe có đúng không.
-Chính là yêu đương ấy, bố tôi yêu đàn ông.
-Hả?
Thiên Phàm giật mình há hốc miệng.
-Kỳ thực tính hướng của bố tôi luôn bình thường, nhưng lại vì Thịnh Tĩnh Quảng mà phá vỡ cuộc sống của chính mình. Ngay lúc đó tôi hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật này. Nhưng… Điều làm tôi thật sự không thể chấp nhận, có lẽ là do người bố mà vốn chỉ thuộc về một mình tôi lại bị người khác chia sẻ?
Đây là bí mật anh chôn giấu trong lòng bao nhiêu năm chưa hề nhắc đến với người khác. Cũng không phải xấu hổ không dám mở miệng mà là không cần phải nói ra, huống hồ anh cũng không có đối tượng để mình có thể thổ lộ; nhưng lúc này đây, Mục Thiên Thành có khát vọng muốn kể ra.
-Lúc ấy tôi dùng hết tất cả thủ đoạn với mục đích tách họ ra, nhưng mỗi lần thử cũng chỉ làm hai người họ dính vào nhau chặt hơn. Quãng thời gian trung học, tất cả suy nghĩ của tôi đều là bố và Thịnh Tĩnh Quảng, hơn nữa cá tính thờ ơ với những người không liên quan đến mình làm tôi rất ít khi chú ý tới bất cứ người nào bên cạnh… Kể cả anh.
Giọng nói điềm tĩnh giống như cơn mưa phùn rả rích chậm rãi rơi xuống… Rõ ràng là giọng nói rất ôn hòa bình thản lại làm lồng ngực Thiên Phàm khó chịu gần như không thể hô hấp.
[vì sao không nói sớm cho tôi biết? Rõ ràng lúc ấy gần như mỗi ngày đều ở cạnh nhau, cậu lại không hề nhắc đến nửa chữ; mãi đến mười năm sau mới nói cho tôi biết việc này…]
Thiên Phàm không biết mình nên bội phục hay là căm thù người đàn ông kín đáo này.
-Quãng thời gian đó, tôi bỏ lỡ rất nhiều thứ – tình hữu nghị, tình cảm, còn có rất nhiều sự vật tốt đẹp đáng cho tôi quan tâm để ý, thậm chí vào lễ tốt nghiệp tôi còn nói những lời ác độc với anh, trút hết tất cả oán hận trong lòng mình lên người anh. Bây giờ nhớ lại chuyện này, tôi chỉ cảm thấy cực kỳ hối hận, cho nên…
Ánh nhìn dừng trên người đàn ông sắc mặt tái nhợt trước mắt, Mục Thiên Thành nói đầy thành khẩn:
-Đừng xù gai khắp thân mình lên với tôi nữa Thiên Phàm, tôi rất rõ cậu là người thế nào, con người cậu không hề khó ở chung giống như bề ngoài. Nói như vậy không phải vì cậu đã cứu tôi, mà đây đều là những lời thật tâm của tôi.
-Cậu là người bạn đáng cho tôi quý trọng cả đời. Tuy tôi đã không còn dám hy vọng xa vời đến tình hữu nghị của cậu nữa, nhưng dù sao cậu cũng đã vì tôi mà bị thương nghiêm trọng như vậy, trong lòng tôi cảm thất rất khó chịu; cho nên xin hãy để tôi chăm sóc cậu… Đừng xa lánh hay ngăn cản tôi đến gần nữa, được không?
Thiên Phàm chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, hé miệng lại không nghe thấy tiếng động gì – cho dù đó chỉ là tiếng vọng trống rỗng.
Nhớ lại cay nghiệt chưa bao giờ xuất hiện của anh ta trong lễ tốt nghiệp, tất cả mọi chuyện đều có đáp án. Nhưng cho dù gia đình Mục Thiên Thành không xảy ra chuyện mà vẫn mạnh khỏe hạnh phúc, vậy anh ta có thể đáp lại tình cảm của mình không? Đáp án quá rõ ràng.
Nghĩ rằng im lặng của cậu ta là định cự tuyệt lần nữa, Mục Thiên Thành vội vàng nói tiếp:
-Tôi biết cậu ghét tôi. Không sao cả, tôi sẽ cố hết sức không xuất hiện trước mặt cậu, nhưng ít nhất hãy cho phép tôi được chăm sóc cậu đến khi chân lành hẳn. Đừng nói gì mà không phải chuyện của tôi nữa, cậu rõ ràng vì tôi mới trở nên thế này! Cho dù cậu lại ghét tôi thì tôi vẫn không thể khoanh tay đứng nhìn. Thiên Phàm, cậu phản đối cũng được, tức giận cũng không sao, bây giờ tôi nhất định sẽ ở bên cậu!
Người đàn ông ấy rất dịu dàng, vô cùng dịu dàng, nhưng khi bướng bỉnh thì lại ngoan cố đến kinh ngạc.
Anh ta nói muốn chăm sóc mình thì nhất định sẽ chăm sóc đến cùng; anh ta nói muốn ở bên cạnh mình thì nhất định sẽ làm bạn đến già, không biết tất cả dịu dàng của anh ta đối với mình chính là chất độc chạy thẳng vào tim.
Nhìn cổ tay quấn đầu băng gạc của người đàn ông ấy, Thiên Phàm biết mình không thể nào từ chối được mà chỉ có thể thở dài đầu hàng:
-Tùy anh.
-Thật không? Cậu chịu để tôi chăm sóc ư, tốt quá!
Người đàn ông không nén nổi sung sướng, nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời đầu sáng chiếu thẳng vào mắt; Thiên Phàm chỉ cảm thấy hoa mắt, vội vàng nhắm chặt hai mắt như sợ bị ánh sáng ấy đâm vào đau đớn.
Từ lúc ấy cứ như nhận được kim bài miễn chết, mỗi ngày người đàn ông ấy đều đến phòng bệnh cậu báo danh.
-Hôm nay là canh cá rất có lợi cho xương.
Cùng với khuôn mặt tươi rói là đủ các loại canh dinh dưỡng phong phú, còn có các món ăn được nấu nướng tỉ mẩn, hương vị có thể đạt tiêu chuẩn đầu bếp chuyên nghiệp – đều là do Mục Thiên Thành tự tay làm.
Thiên Phàm cũng không cảm thấy giật mình với điều này. Từ hồi học trung học Mục Thiên Thành đã tự mình làm cơm hộp, hơn nữa mùi vị cũng rất ngon. Lúc ấy mình đã từng không biết liêm sỉ mà yêu cầu đối phương mỗi ngày làm thêm một phần cho mình, anh ta mặc dù có hơi khó xử nhưng đến cuối vẫn đồng ý, từ lúc ấy đã làm suốt hai năm – cậu cứ thế ăn cơm hộp miễn phí do đối phương cung cấp hai năm, chưa bao giờ nghĩ việc làm của mình làm bao nhiêu người ghét.
-Tay anh thế nào rồi?
Thiên Phàm lạnh lùng hỏi.
-Đã tốt lắm rồi, cậu xem này!
Người đàn ông xòe tay ra, nụ cười sáng rực như mặt trời.
-Mỗi ngày đều đến thế này chẳng lẽ anh không có việc cần làm à?
-Tôi biết cậu không muốn nhìn thấy tôi, chờ cậu ăn cơm xong tôi sẽ đi ngay.
-Nói được thì phải làm được đấy.
Cả ngày phải nằm trên giường vô cùng nhàm chán nên tất nhiên muốn có người làm bạn. Nếu người đàn ông này không đến Thiên Phàm sẽ không nén nổi đoán lung tung xem anh ta đang làm gì; nhưng nếu anh ta đến, vừa nhìn thấy khuôn mặt kia mình sẽ vô thức cảm thấy khó thở.
-Anh Thiên Phàm, đã đến giờ uống thuốc rồi.
Hai y tá trẻ tuổi bưng khay thuốc bước vào phòng, cười chào hỏi với Mục Thiên Thành:
-Anh Mục lại tới nữa à, anh đối xử với bạn bè tốt quá.
-Điều nên làm mà.
Vừa đẹp trai lại dịu dàng, nấu ăn cũng rất ngon, hơn nữa còn cực biết chăm sóc bạn bè, người đàn ông này đã nhanh chóng nổi tiếng trong bênh viên. Chỉ cần anh xuất hiện nhất định sẽ có mấy cô y tá vô cớ vào phòng bệnh kiểm tra – như hai người trước mặt đây. Thiên Phàm lạnh lùng quan sát chỉ thầm hừ một tiếng.
Người đàn ông này rất được hâm mộ thì phải? Trong công ty còn có không ít đồng nghiệp nữ thầm yêu anh ta, trợ lý Anna của anh ta còn công khai liếc mắt đưa tình, nhưng anh ta lại đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, hoàn toàn bình thản không khác gì xử lý công việc.
Một người như anh ta không thể nào không có bạn gái, không biết đó là một cô gái thế nào nhỉ? Với cá tính của Mục Thiên Thành có lẽ sẽ không thích người đẹp chủ động tích cực, mà là một cô gái dịu dàng có phần rụt rè – được anh ta che chở chăm sóc, tất cả mọi việc đều lấy anh ta làm trung tâm. Tuy tình yêu như thế rất vô vị nhưng Mục Thiên Thành thật ra là một người truyền thống, cho nên hoặc là không yêu, nếu đã yêu thì nhất định với mục đích là ‘kết hôn’.
Nghĩ đến cảnh anh ta cùng một cô gái nào đó dắt tay nhàu bước vào lễ đường Thiên Phàm lại cảm thấy hô hấp của mình như dừng lại.
-Sao thế?
Mục Thiên Thành để ý thấy sắc mặt khó coi của cậu.
-Không sao.
Thiên Phàm quay đầu đi tránh khỏi tầm mắt của anh.
[chỉ là tưởng tượng thấy hình ảnh anh ta kết hôn mà mình đã cảm thấy thế giới như sụp đổ… Thật sự bi thảm đến nỗi nực cười]
-Mùi vị canh cá không ngon à?
Mục Thiên Thành ngồi xuống mép giường cậu, thân thiết quan sát sắc mặt của cậu.
Cất công tẩm bổ cho Thiên Phàm một tuần mà dường như cậu ấy vẫn chưa thấy tốt hơn, sắc mặt vẫn tái nhợt. Dáng vẻ bợt bạt.
Hai tuần đầu nằm viện khi bị gãy xương là giai đoạn quan trọng phải tĩnh dưỡng thật tốt. Bởi vì chân trái bị treo cố định không khác việc mất tự do, điều này đối với một người bình thường có lẽ là một tra tấn khó mà chịu được, nhưng từ lúc tỉnh lại đến giờ Thiên Phàm lại không hề phàn nàn một câu; chẳng những không phàn nàn mà còn ra vẻ ‘Cho dù đó là một con chó cậu cũng sẽ cứu’, lại còn nhạo báng vẻ lo lắng của anh nữa.
Kỳ thật có lẽ Thiên Phàm không muốn khoét sâu cảm giác bứt rứt của anh, làm anh không có cảm giác mắc nợ.
Đến bây giờ Mục Thiên Thành cũng đã có thể hiểu ra những điều ẩn sau lời lẽ ác ý của đối phương – tình cảm cao thượng mà người thường khó có thể bì kịp. Nhưng biểu đạt bằng kiểu vặn vẹo như thế ai mà không hiểu lầm? Không sao, anh đã bắt đầu dần dần hiểu Thiên Phàm rồi.
-Trong canh có mùi tanh.
Thiên Phàm nói với vẻ khó chịu. Kỳ thật canh cá chẳng những không tanh mà mùi còn rất ngon, nhưng cậu cứ muốn đả kích đối phương thế đấy, ai bảo vừa rồi Mục Thiên Thành nói chuyện với mấy y tá kia vui vẻ như vậy.
-Thật không? Chính vì sợ cậu uống thấy tanh mà tôi đã cho vào rất nhiều gia vị… Xem ra tay nghề của tôi không được tốt rồi.
Mục Thiên Thành quả nhiên đã bị đả kích.
-Chính anh múc một bát uống mà xem.
Người đàn ông quả nhiên múc một bát nhấp mấy ngụm nhỏ, sau đó lại do dự nhìn cậu:
-Tôi cảm thấy cũng được mà. Cậu rất ghét ăn hải sản à?
Đồ ngốc, cậu chỉ muốn để Mục Thiên Thành cũng uống một ít thôi. Ai bảo anh ta chỉ lo tẩm bổ cho cậu mà bỏ mặc bản thân gần đây gầy rạc đi; hơn nữa cả ngày qua lại không ngừng giữa bệnh viện, công ty và nhà, không gầy mới là lạ.
-Nếu anh uống hết canh trong cái bát ấy thì tôi sẽ uống hết của mình.
-Cậu uống canh còn cần người ta uống cùng?
Mục Thiên Thành thấy buồn cười nhìn cậu.
-Anh có uống không?
Thiên Phàm hơi nhướn mày.
-Tôi uống.
Nhìn thấy người đàn ông uống hết bát canh cá đầy Thiên Phàm cũng uống sạch bát canh trong tay, khi đưa bát trả lại cho anh ta lại vô thức hỏi:
-Mỗi ngày cứ đến bệnh viện thế này mà bạn gái anh không giận sao?
-Nhã Thi rất hiểu chuyện. Nhưng bây giờ chúng tôi đã…
Hai chữ ‘chia tay’ này còn chưa kịp thốt ra đã bị tiếng di động cắt ngang. Mục Thiên Thành khẽ nói xin lỗi rồi bước ra ngoài phòng bệnh nghe điện thoại.
Thiên Phàm dựa người vào gối, nhẹ nhàng nhắm mắt…
Cũng may tiếng chuông cứu cậu, nếu không đau khổ trên mặt cậu không thể che giấu được!
Nhã Thi – hóa ra bạn gái anh ta tên là Nhã Thi. Quả nhiên giống như mình nghĩ, là một cái tên rất dịu dàng xinh đẹp, nói vậy cũng là một cô gái dịu dàng xinh đẹp nhỉ? Không biết lúc hai người ở bên nhau trên mặt anh ta sẽ có biểu hiện thế nào – chắc chắn là dịu dàng mà cậu chưa từng nhìn thấy.
-Xin lỗi cậu, vừa rồi công ty gọi điện thông báo, tôi phải về đó một chuyến.
Mục Thiên Thành vội vàng bước vào.
-Anh đi đi.
Thiên Phàm nói thản nhiên.
-Vậy cậu nghỉ ngơi đi nhé, ngày mai tôi sẽ lại đến. Cậu muốn ăn gì?
-Gì cũng được.
-Đừng lúc nào cũng gì cũng được như thế, ít nhất cũng phải nói cho tôi biết cậu ghét ăn gì chứ?
Người đàn ông dịu dàng cười nói.
Với một người hoàn toàn không hiểu tình cảm của mình như anh ta chỉ làm cho đau đớn trong lòng Thiên Phàm càng thêm rõ ràng thôi.
-Tôi muốn ngủ.
Thiên Phàm kéo chăn lên trùm kín người.
-Được rồi… Vậy mai gặp.
Chờ cánh cửa vừa khép lại Thiên Phàm vội vàng xốc chăn ra. Hai tay chống dậy kéo rèm cửa ra, nín thở nhìn chăm chú ra bên ngoài…
Mỗi lần cậu đều như thế, không khác gì một tên cuồng theo dõi, luôn âm thầm tham lam nhìn mỗi một hành động của đối phương; nhưng dù sao bản thân cũng đã làm rất nhiều kiểu này với Mục Thiên Thành nên trong lòng cũng không cảm thấy tội lỗi gì lớn lắm.
-Anh đang nhìn gì vậy?
Giọng nói đột ngột cất lên bên tai. Thiên Phàm hoảng sợ quay phắt lại nhìn, hóa ra là Việt Trạch Viễn không biết xuất hiện từ lúc nào.
-Ồ ồ, hóa ra là phong cảnh bên này đẹp đặc biệt?
Việt Trạch Viễn vươn đầu ra vừa lúc nhìn thấy cảnh Mục Thiên Thành đi ra khỏi bệnh viện đến bãi đỗ xe, khuôn mặt không khỏi nở nụ cười làm người ta ghét cay ghét đắng:
-Chiếc xe thằng nhóc Mục Thiên Thành này lái không tồi nha, rất cao cấp đấy, xem ra công ty các anh làm ăn tốt lắm? Ngành bảo hiểm vốn lợi nhuận rất cao mà, so với một bác sĩ nghèo rách như tôi thì mạnh hơn nhiều.
-Anh rất nghèo rách?
Thiên Phàm liếc nhìn đôi giày da hàng hiệu hắn ta đang đeo.
-Đương nhiên, làm bác sĩ mệt muốn chết luôn! Cả ngày không ngừng mổ lớn mổ nhỏ, trách nhiệm cũng rất lớn lao, tiền lương lấy được chút xíu, ngẫu nhiên mới có tiền thưởng, bằng ấy còn chưa đủ cho tôi nhét kẽ răng.
Việt Trạch Viễn gãi cằm, nói rất lưu manh.
-Vậy xin hỏi vị lang băm nhà anh này, khi nào thì tôi mới có thể xuống giường đi lại?
Thiên Phàm tức giận nói.
Việt Trạch Viễn đen mặt:
-Vừa mới mổ xong đã muốn xuống giường đi lại, anh nghĩ tôi là thần tiên à? Thiên Phàm, tôi cảnh cáo anh, giai đoạn đầu quan trọng nhất là phải nghỉ ngơi, xương của anh bây giờ rất yếu, chỉ cần hơi không để ý chút thôi là sẽ có thể nhiễm trùng hoặc chệch vị trí, đến lúc đó còn phiền toái hơn nữa.
-Chân tôi què cũng không tồi đâu, sẽ có người nào đó nuôi tôi cả đời.
Trên khuôn mặt Thiên Phàm nở một nụ cười vặn vẹo.
Trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ độc ác – nếu thật sự muốn trói người đàn ông ấy vào người cũng không phải không có cách nào, chỉ cần mình bị tàn tật có lẽ sau này mình có nói gì đối phương cũng ngoan ngoãn nghe theo, giống như một con chó trung thành bị chủ nhân buộc vòng quanh cổ.
Việt Trạch Viễn bỗng cảm thấy cả người lạnh buốt.
-Gặp gỡ anh là xui xẻo lớn nhất đời Mục Thiên Thành.
-Gặp gỡ anh ta cũng là xui xẻo lớn nhất đời tôi.
Thiên Phàm chọi lại gay gắt.
-Khi còn học trung học tôi từng tận mắt nhìn thấy anh trộm hôn anh ta trên sân thượng trường học.
Việt Trạch Viễn thở dài đút tay vào túi áo blue trắng.
-Tôi biết.
Thiên Phàm trả lời ngay cả mi mắt cũng không hề nháy một chút.
-Anh thích anh ta đến mức ấy sao?
Không phải giọng điệu châm biếm mà là đầy sự đồng tình – còn có một chút bất đắc dĩ nhàn nhạt. Ngực Thiên Phàm hơi cứng lại.
-Cho nên, bây giờ rất đau khổ đúng không? Coi như không biết gì ở lại bên cạnh anh ta.
Việt Trạch Viễn vươn tay nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu cậu, tuy hành động có hơi đột ngột nhưng cũng không làm người ta ghét, bởi vì cậu biết Việt Trạch Viễn không có ác ý.
Cảm nhận được sự lo lắng không lời truyền đến từ lòng bàn tay, hốc mắt Thiên Phàm không khỏi nóng lên:
-Nếu anh dám cả gan nói cho anh ấy biết, tôi sẽ băm anh thành thịt vụn ném cho cá ăn.
-Vẫn không tự nhiên giống như trước đây.
Việt Trạch Viễn thở dài rút tay lại:
-Tôi ở ngay trong bệnh viện, nếu muốn nói chuyện hoặc phát tiết linh tinh gì đó thì có thể tha hồ đến tìm tôi.
-Tôi sẽ không ngốc như vậy, căn bản anh chỉ sợ thiên hạ không loạn thôi.
Thiên Phàm lạnh lùng nói.
-Sao lại nói lời từ chối sớm như vậy, ít nhất tôi đã tự nguyện làm thùng rác chứa tâm sự của anh, đáng lẽ anh phải cảm động phát khóc mới đúng chứ.
Việt Trạch Viễn cười ranh mãnh như một con hồ ly xảo quyệt, Thiên Phàm đương nhiên sẽ không mắc mưu, chỉ lạnh lùng mặc kệ.
Sau một tháng năm viện Thiên Phàm đã chính thức xuất viện.
Thấy cậu vất vẻ kiên quyết tự mình đi từ giường đến xe lăn, Mục Thiên Thành thật sự không thể nhìn được nữa bèn duỗi tay đỡ đối phương. Khoảng cách đột nhiên gần sát làm Thiên Phàm cả kinh, phản xạ muốn đẩy đối phương ra thì Mục Thiên Thành lại giữ chặt lấy eo cậu, trầm giọng nói:
-Đừng lộn xộn!
Người đàn ông ấy một khi nghiêm mặt thì vô cùng có sức uy hiếp, Thiên Phàm biết điều không phản kháng mặc cho anh đỡ vào trong xe, chạy thẳng đến dưới tầng nhà trọ.
-Cậu ở đây ư?
Ngẩng đầu nhìn nhà trọ cũ nát loang lổ, Mục Thiên Thành thật sự khó mà tin tiền lương của Thiên Phàm còn cao hơn mình vậy mà lại ở một khu tập thể cũ kỹ như thế; cũ cũng không sao, nhưng khu dân cư này an ninh rất kém, nếu nhớ không nhầm thì vừa mới tháng trước có nghe thấy xảy ra vụ kẻ trộm xông vào nhà dân ăn trộm.
-Tôi không thể ở đây à?
Nhà trọ mà Thiên Phàm đang ở chính do mẹ cậu mua, tuy cũ nát nhưng dù sao cũng là ‘nhà’. Nếu có một ngày mẹ cậu đột nhiên trở về thì ít nhất mình thân là con trai vẫn còn ở lại.
-Tôi không có ý đấy… Chỉ là cậu nên đổi sang môi trường tốt hơn một chút, an ninh ở đây không tốt lắm.
Mục Thiên Thành lo lắng bày tỏ.
-Ở thì đâu mà chẳng giống nhau, không sao hết.
Thiên Phàm lạnh nhạt nói:
-Tóm lại cũng cảm ơn anh, anh có thể về được rồi.
-Cậu định tự mình lên thế nào?
-Tôi khác có cách, không cần anh lo lắng.
Nhìn chân trái đang bó bột của cậu Mục Thiên Thành thở dài:
-Thiên Phàm này, nếu cậu có thể tìm được bạn bè thân thích chăm sóc tôi đương nhiên có thể yên tâm về; nhưng vấn đề là bên cạnh cậu không có một người nào đúng không?
Thiên Phàm im lặng.
Những lời của anh ta lời nào lời ấy chọc đúng chỗ đau của cậu, bên cạnh mình đúng là không có một ai, ngoài anh ta.
Mẹ từ hai năm trước gả đến phương bắc thì bặt tin luôn từ đó. Sau khi thành niên Thiên Phàm bèn chuyển khỏi nhà bố dượng tự lập, làm thêm kiếm tiền nuôi sống bản thân; mấy năm nay lăn lộn qua các thành phố khác nhau, vì công việc mà bôn ba bận rộn, hơn nữa tình tính vốn xa cách nên Thiên Phàm chưa bao giờ kết bạn với ai, cũng không cần bạn bè gì cả.
Cho tới giờ đều là một mình cô độc.
Cậu đã thành thói quen rồi – mấy loại bệnh vặt đau vặt như cảm cúm, sốt, đau dạ dày chỉ cần cắn răng chịu đựng là có thể hết. Khuya khoắt một mình nằm trong phòng cấp cứu truyền nước muối cũng không phải cảnh khó chịu được; chỉ là bây giờ chân không thể cử động, sinh hoạt hàng ngày bất tiện bày ra trước mắt.
-Để tôi giúp cậu.
Người đàn ông dường như đã đoán trúng tâm sự của cậu bèn mỉm cười nhẹ nhàng, cũng vươn tay về phía cậu. Dù cho không muốn trước mắt cũng không phải lúc cậy mạnh. Chần chờ vài giây Thiên Phàm vẫn để đối phương đỡ lấy mình.
-Này…
Đập vào mắt chính là hình ảnh thảm thiết không được chuẩn bị tâm lý trước. Bàn tay để hai bên xe lăn của Mục Thiên Thành không khỏi cứng đờ, trên mặt hiện lên vẻ vô cùng ngạc nhiên.
Nếu không tận mắt nhìn thấy thì Mục Thiên Thành không dám tin – có người lại có thể bình thản sống trên một ‘bãi rác’!
Đảo mắt nhìn quanh, khắp nơi đều là quần áo, tạp chí, hộp cơm, bát đũa, thảm lông, đĩa DVD ném lung tung, làm không gian vốn nhỏ gần như không được coi là phòng khách càng trở nên chật hẹp.
Mục Thiên Thành luôn thích sạch sẽ, việc nhà xử lý rất gọn gàng ngăn nắp, chưa bao giờ gặp phải một căn phòng bẩn thỉu lộn xộn thế này, bởi vì thị giác bị tác động quá lớn làm anh trong chốc lát không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối. Thiên Phàm lại coi như không có gì đẩy xe lăn, như một tướng quân chinh chiến trở về trực tiếp lăn qua ‘sinh hoạt rác rưởi’ rơi vãi xung quanh đi thẳng vào bếp, định đun nước sôi uống.
-Để tôi.
Mục Thiên Thành vội vàng bước về phía trước, khổ nổi chân vừa cử động bèn đá phải thứ gì đó – nhặt lên nhìn thì dường như đó là một chiếc quần lót tứ giác màu đen.
-Đứng im!
Thiên Phàm ngồi trên xe lăn lao thẳng đến, trên mặt hơi đỏ bừng dường như là do xấu hổ, hung tợn giật phăng chiếc quần lót trong tay người đàn ông nhét bừa xuống dưới mông.
-Cậu vẫn luôn ở đây?
Mục Thiên Thành trợn mắt há mồm hỏi.
-Có gì không được?
Thiên Phàm trả lời rất hùng hồn.
Cảm thấy sau ót truyền đến đau đớn, Mục Thiên Thành nhíu mày day day hai bên thái dương.
-Tạp chí để tất lên bàn trà, chồng đĩa thì nhét vào trong tủ đĩa, áo khoái ngoài thì treo lên. Áo sơ mi này tôi vẫn chưa giặt để đấy đã, để lúc nào rỗi đưa đến tiệm giặt là.
Thiên Phàm giống bậc đế vương nằm vắt vẻo trên ghế sofa mềm mại, sau lưng để ba, bốn cái đệm mềm – bảo đảm cậu có ngồi lâu cũng không cảm thấy khó chịu – một mặt uống trà xanh lạnh Mục Thiên Thành mua ở tiệm tạp hóa, một mặt ra lệnh.
-Kỳ thật cậu biết dọn dẹp phòng thế nào mà, sao còn có thể ném đồ lung tung như vậy?
Mục Thiên Thành cảm thấy buồn cười nhìn cậu.
Vì để tránh bẩn đồ, anh cởi áo vest chỉ mặc áo sơ mi, cũng xắn cao hai tay áo lên. Công việc dọn dẹp bắt đầu từ phòng bếp, công trình lớn có lẽ đêm nay khỏi ngủ luôn.
-Mỗi ngày công việc bận rộn như thế lấy đâu ra thời gian.
Thiên Phàm nói như việc không liên quan đến mình.
-Không ngờ phó tổng Thiên Phàm ‘nhật lí vạn kỵ’ của chúng ta lại bận rộn đến mức này, tốt nhất sau này xin cậu thuê một người dọn dẹp hoặc thuê người giúp việc theo giờ quét dọn nấu cơm cho cậu đi. Tôi cảm thấy cậu căn bản không biết chăm sóc bản thân.
Mục Thiên Thành lau mồ hôi trên trán; tuy đã mở điều hòa nhưng anh vẫn nóng toát mồ hôi.
– Tôi cảm thấy cậu căn bản không biết chăm sóc bản thân.
Rõ ràng là một câu nói rất bình thường không hiểu sao lại làm Thiên Phàm cảm thấy bực bội.
-Tôi đương nhiên biết, không cần anh quan tâm.
Thấy ngữ khí của cậu không tốt, Mục Thiên Thành liếc nhìn Thiên Phàm một cái rồi khẽ thở dài, dịu dàng hỏi:
-Tối nay cậu muốn ăn gì.
-Không muốn ăn gì hết, anh về đi!
Bản thân trước mắt người đàn ông chững chạc này đặc biệt giống một thằng nhóc thích gây sự, không thể cư xử thẳng thắn, chỉ biết nói những lời trái với suy nghĩ; Thiên Phàm vì điều này mà chìm trong cảm xúc tự ghét mãnh liệt.
[từ bỏ đi, nhanh từ bỏ một tôi không tự nhiên như vậy đi!]
Cậu nhắm chặt hai mắt chờ đợi bước chân bỏ đi của người đàn ông. Ai ngờ bước chân chẳng những không đi xa mà ngược lại còn dần dần đến gần chính mình… Thiên Phàm mở bừng mắt hoảng sợ, chỉ thấy người đàn ông đang quỳ một gối bên sofa, im lặng nhìn mình, khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc chỉ cần hơi duỗi tay là có thể chạm vào.
-Tôi muốn tranh thủ thời gian dọn dẹp sạch sẽ căn phòng cho nên không rảnh nấu một bữa cơm thịnh soạn; làm một phần cơm rang trứng đơn giản ăn tạm chút, được không?
Người đàn ông ấy dịu dàng không có giới hạn, nội tâm lại vẫn sẽ không để lại chút gì, là một tồn tại khủng bố cỡ nào!
Thiên Phàm biết ơn anh ấy vì không giận mình mà bỏ đi, rồi lại sợ hãi khoảng cách gần như vậy, giống như chỉ cần liếc mắt thêm một cái thôi sẽ bị anh ấy nhìn thấy sự nực cười, yếu đuối, ngụy trang, cậy mạnh, còn có… tình cảm không chỗ giấu của mình.
Thiên Phàm khó khăn dời mắt:
-Tùy anh.
Người đàn ông mỉm cười, đứng thẳng dậy đi vào bếp.
Kết quả buổi tối ăn cơm rang ngon lành Mục Thiên Thành tự tay làm.
Người nấu ăn giỏi có thể sửa dở thành hay, dù cho không rảnh mua nguyên liệu phong phú, chỉ cần tùy ý dùng nguyên liệu hiện có chế biến cũng có thể làm Thiên Phàm chảy nước miếng. Mà Mục Thiên Thành chỉ vội vàng và mấy miếng cơm bèn vội vàng tiếp tục thu dọn phòng ngủ của cậu.
Nhà trọ của Thiên Phàm chỉ có một phòng ngủ, phòng khách và nhà ăn dùng chung, cũng chỉ tầm 12, 13 bình; tuy nhỏ hẹp nhưng với một thanh niên độc thân thì cũng đủ rồi. Trong phòng trang trí đơn giản, chỉ có gia cụ cơ bản nhất, không hề có vật phẩm xa xỉ. Thiên Phàm không có dục vọng quá lớn với vật chất, chỉ cần đủ dùng là được, huống chi cậu thích không gian nhỏ giản dị, càng có thể cho mình cảm giác an toàn.
Thiên Phàm từng chuyển đến ở nhà cao cửa rộng, đó là khu nhà cao cấp của một trong những ‘chồng trước’ của mẹ. Khối kiến trúc kiểu cung đình thế kỷ 18 suốt ba tầng lầu, từ gian phòng này đến gian phòng khác phải đi một đoạn hàng lang thật dài, khuya khoắt, trống trải đến mức không cảm thấy một chút hơi người nào, giống như một tòa thành chết. Từ lúc ấy cậu chỉ thích một không gian vững chãi chỉ cần liếc mắt là có thể bao quát toàn bộ.
-Khuya rồi anh có lẽ nên về đi?
Thấy người đàn ông tha một túi rác tròn vo đi ra khỏi phòng ngủ, dáng vẻ mồ hôi chảy ròng ròng làm ngực Thiên Phàm hơi nhói đau.
-Đêm nay tôi ngủ ở đây.
Mục Thiên Thành vuốt hai tay, đem túi rác tròn vo dọn suốt ba giờ để ở chỗ huyền quan, có hơi vừa lòng khi nhìn thấy xung quanh sạch sẽ rực rỡ hẳn lên.
-Cái gì? Anh muốn ngủ ở đây?
Thiên Phàm suýt nữa cắn phải đầu lưỡi.
-Đương nhiên. Bây giờ cậu không tiện hoạt động, ăn cơm, đi WC, tắm rửa đều cần giúp đỡ, không ai để ý làm sao được? Nhỡ đâu không cẩn thận làm chân bị thương lần nữa…
-Một mình tôi có thể!
-Tôi đã chuẩn bị xong chăn bông cùng đệm qua đêm rồi, cậu hoàn toàn không cần quan tâm.
Người đàn ông cười dịu dàng:
-Bây giờ tôi ra ngoài vứt rác, thuận tiện mang chăn để trong xe lên.
Đồ khốn, hắn ta có chuẩn bị mà đến!
Việt Trạch Viễn thân thiết khoác vai Mục Thiên Thành.
-Ừ.
Mục Thiên Thành gật đầu không khách khí, quả thật lúc này cũng cần đồ ăn để bổ sung thể lực.
Hai người xuống nhà ăn dưới tầng một dùng bữa sáng. Dọc đường đi nhìn thấy không ít người bị thương trong tai nạn lần này làm Mục Thiên Thành cảm thấy nặng nề.
Cha với Thịnh Tĩnh Quảng đến tối hôm qua vẫn ở bệnh viện thăm hỏi công nhân bị thương, mãi rạng sáng mới thấy về nghỉ ngơi. Còn mình một lát nữa phải xử lý chuyện sau tai nạn, một đống việc chứ không phải đùa.
Lần này nổ mạnh làm hai người tử vong, năm người bị thương nặng, ngoài ra còn có hơn mười người bị thương nhẹ, nhà xưởng gần như hỏng toàn bộ, có thể nói đây là một tổn thấy nặng nề cho xí nghiệp của Thịnh Tĩnh Quảng; nhưng đã có cha luôn ở bên cạnh ông ta, có lẽ cửa ải khó khăn đến mức nào cũng có thể bình yên vượt qua? Hai người đã cùng nhau trải qua những mưa gió, những chuyện trắc trở, nhất định có thể biến nguy thành an.
-Nào uống tách cafe nâng cao tinh thần đi, nhìn sắc mặt anh kém quá đấy, chắc không chịu nghỉ ngơi đúng không?
Việt Trạch Viễn đưa cho anh một tách cafe sữa bốc khói, hai người chọn một vị trí cạnh cửa sổ ngồi xuống.
-Cảm ơn anh.
Mục Thiên Thành đưa tay nhận tách cafe.
-Thật là không ngờ…
Việt Trạch Viễn nhìn anh rồi lắc đầu than nhẹ.
-Không ngờ cái gì?
-Hóa ra anh thật sự đang yêu Thiên Phàm. Tôi luôn nghĩ anh vốn không phải đồng tính luyến ái, ai ngờ anh lại đi mê đàn ông…
-Phụt…
Mục Thiên Thành không tránh khỏi bị sặc cafe, che miệng ho khù khụ.
-Sao thế? Tôi nói sai ư?
Việt Trạch Viễn khó hiểu nhìn anh.
-Anh dựa vào đâu mà đoán ra tôi với Thiên Phàm yêu nhau?
Mục Thiên Thành vội vàng lấy khăn ăn lau khóe miệng dính cafe.
-Chẳng lẽ không đúng à?
Việt Trạch Viễn hỏi lại:
-Anh ta không quan tâm đến tính mạng của mình nhảy vào vụ nổ cứu anh ra; trước khi phẫu thuật anh ta có tỉnh lại một lần, nhưng câu đầu tiên đã hỏi anh có việc gì không, sau khi anh ta xác nhận không có việc gì mới an tâm để gây tê… Mấy điểm này còn chưa đủ thành bằng chứng sao?
Động tác trong tay Mục Thiên Thành khựng lại, trong lòng cảm thấy ngổn ngang trăm mối.
-Cậu ta thật sự hỏi như vậy à?
Việt Trạch Viễn nhìn anh một lúc lâu rồi ngửa đầu bật cười:
-Mục Thiên Thành, anh đừng có nói với tôi là anh với anh ta chỉ là bạn bè đơn thuần, có điên mới tin!
-Thật sự chỉ là đồng sự thôi.
Mục Thiên Thành cười khổ nói:
-Cậu ấy là phó tổng của công ty chúng tôi, mới vừa nhậm chức ba tháng. Từ lúc tôi với cậu ấy tốt nghiệp trung học thì không còn liên lạc với nhau nữa, tính ra cũng đã mười năm rồi.
-Thật hay giả đấy?
Việt Trạch Viễn nhướn mày hỏi.
-Kỳ thật… Ở công ty tôi với cậu ấy cũng không hòa thuận; cậu ấy nếu không châm chọc khiêu khích tôi thì chính là coi tôi như không khí. Nếu không phải gặp sự cố lần này thì căn bản tôi sẽ không biết hóa ra cậu ấy quên mình xông vào cứu tôi như vậy… Tôi rất khó tin chuyện này.
-Như vậy à…
Việt Trạch Viễn trầm ngâm một lúc, bỗng cười nói:
-Tôi lại không thấy quá ngạc nhiên, lúc học trung học không phải anh ta rất mê anh sao?
-Hả?
Thấy anh ngơ ngác Việt Trạch Viễn bật cười ra tiếng:
-Mục Thiên Thành, anh thật đúng là đồ ngu ngốc! Lúc ấy toàn bộ thế giới đều biết anh ta thích anh, cũng chỉ có anh vẫn luôn ngây thơ không phát hiện, khó trách anh ta luôn hằm hè với anh.
-Rốt cuộc là có chuyện gì?
-Dù sao vật đổi sao dời, nói cho anh biết cũng không ảnh hưởng gì.
Việt Trạch Viễn uống một ngụm cafe, mặt hiện lên ý cười bỡn cợt:
-Lúc ấy Thiên Phàm cũng thật bản lĩnh, một người có thể làm cho toàn bộ giáo viên học sinh trong trường nhìn thấy mình liền đi đường vòng nhưng chỉ có mình anh có thể nói chuyện, lại còn sớm chiều ở chung, cho nên trong trường dần lan truyền lời đồn ‘hai người hẹn hò’.
-Sao tôi lại không biết?
Mục Thiên Thành kinh ngạc hỏi.
-Anh lúc ấy hả… Ngoài mặt thì có vẻ với ai cũng hòa hợp, thân thiết, nhưng trên thực tế không ai biết trong lòng anh nghĩ cái gì, có lẽ ai cũng không thể làm anh mở rộng lòng nhỉ?
Đối với điều này Mục Thiên Thành chỉ có thể im lặng chấp nhận.
-Sau đó tôi để ý mới phát hiện người rải lời đồn không phải ai khác mà chính là Thiên Phàm. Lúc ấy anh rất được hâm mộ, vừa mới vào học không phải đã có hoa hậu giảng đường tỏ tình với anh ư? Nhưng từ sau khi anh với Thiên Phàm chơi với nhau thì không còn thấy có nữ sinh chủ động theo đuổi anh nữa, chẳng lẽ anh không thấy kỳ quái sao?
-Tôi căn bản không để ý chuyện đó.
-Tôi biết mà.
Việt Trạch Viễn nhún vai:
-Đó là bởi vì chính mồm Thiên Phàm nói cho đám nữ sinh này là ‘anh với anh ta đang hẹn hò’, dọa chạy tất cả mấy cô đó.
Mục Thiên Thành sững sờ – vì sao anh lại không hề biết gì về việc này?
-Cho nên toàn bộ thế giới đều nghĩ là hai người đang yêu nhau, kể cả tôi nữa. Nhưng bây giờ nhìn bộ dạng này của anh, dường như chuyện cũng không phải như vậy?
Mục Thiên Thành im lặng quấy cafe nhằm che giấu nội tâm nặng nề như bị ném đá.
-Tuy lúc đó anh rất được lòng mọi người, còn Thiên Phàm lại làm mọi người không thích, nhưng chỉ nhìn hai người đứng cùng nhau cũng là một hình ảnh vô cùng đẹp mắt.
Việt Trạch Viễn cười nhạt, trong nụ cười có lẫn thâm ý:
-Nếu tất cả đều là Thiên Phàm bịa đặt thì tôi cũng thật sự bội phục anh ta, có thể thầm mến một người đến mức điên cuồng thế này, ha ha.
[thầm mến? Thiên Phàm… thầm mến tôi?]
Hình dáng Thiên Phàm vừa rồi còn rõ ràng trước mắt làm Mục Thiên Thành thật sự không thể đặt hình ảnh một người thầm mến si tình trong miệng Việt Trạch Viễn vào hình ảnh người đàn ông lạnh lùng nằm trên giường bệnh. Nhưng chuyện đã tới nước này thì Mục Thiên Thành cũng dần ý thức được Thiên Phàm là một người đàn ông cực kỳ không tự nhiên, chẳng những không thành thực mà còn giỏi che dấu – dùng thái độ không tốt làm người khác xa lánh để che dấu nhiệt tình, đó có thể chính là sở trường của cậu ta không?
-Tầng thượng trường học là nơi hẹn hò bí mật của hai người đúng không?
Khóe môi Việt Trạch Viễn khẽ nhếch, dường như còn ngại không đủ hay sao mà lại tiếp tục ném thêm một quả bom nữa:
-Tôi tận mắt nhìn thấy anh ta thừa dịp anh dựa vào vai mình ngủ gật mà hôn trộm anh, nhưng sau khi phát hiện tôi nhìn lén thì lườm tôi một cái rồi thản nhiên hôn anh lần nữa… Tôi thực sự bội phục độ mặt dày của anh ta.
Tay Mục Thiên Thành run lên, thìa bạc rơi vào tách cafe phát ra tiếng leng keng.
Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Mục Thiên Thành, Việt Trạch Viễn phá lên cười ngặt ngẽo:
-Nói không chừng đó là nụ hôn đầu tiên của anh nhỉ? Vậy mà lại bị một người đàn ông trộm mất, ha ha ha.
Khuôn mặt đẹp trai của Mục Thiên Thành trở nên vặn vẹo…
Hiện tại xem ra, bất luận là bí mật hay công khai… Nụ hôn đầu của mình đã sớm bị tên kia cướp mất!
Sau khi tạm biệt Việt Trạch Viễn, Mục Thiên Thành mang cảm xúc cực kỳ phức tạp trở lại phòng bệnh. Vừa mới đẩy cửa ra đã nhìn thấy Thiên Phàm giãy giụa muốn ngồi dậy, Mục Thiên Thành hoảng sợ vội vàng bước đến đỡ lấy cậu ta:
-Đừng lộn xộn, cẩn thận ảnh hưởng đến xương bây giờ.
-Không phải chuyện của anh.
Thiên Phàm vung tay anh ra không cần giúp đỡ, kiên quyết tự mình ngồi dậy từng chút một. Mục Thiên Thành muốn giúp đỡ rồi lại sợ như vừa rồi sẽ làm đau cậu ta, đanh luống cuống tay chân đứng ở một bên nhìn.
-Để tôi.
Thấy Thiên Phàm khó khăn dùng một tay chỉnh gối, Mục Thiên Thành vội vàng bước đến vòng hai tay qua eo cậu ta chỉnh lại gối.
Vừa cúi đầu mắt đã đối diện với cặp mắt lạnh của đối phương. Đồng tử trong suốt như đá ngọc đen lóe lên những tia sáng u tối, Mục Thiên Thành bỗng cảm thấy chột dạ.
-Xin lỗi.
Anh lẩm bẩm. Không có lý do gì, chỉ thầm muốn xin lỗi thôi.
-Xin lỗi cái gì?
Thiên Phàm bình thản nhìn anh, hừ lạnh một tiếng.
-Anh có thể đừng đến làm ô nhiễm tầm mắt của tôi không?
-Tôi là bệnh độc ư?
Mục Thiên Thành không tránh khỏi cười khổ.
-Còn độc hơn bệnh độc gấp ngàn lần! Từ lúc tôi gặp anh thì như xui xẻo gấp đôi, kiếp trước nếu anh không phải sao chổi thì cũng tuyệt đối là tai ương. Coi như tôi sợ anh được không Mục Thiên Thành, xin anh về sau cách xa tôi 3m vào, nếu không có việc gì thì đừng lúc ẩn lúc hiện trước mặt tôi, như vậy sẽ chỉ càng làm tôi xui xẻo, làm tôi bệnh nặng thêm thôi. Đến lúc đó nếu tôi thật sự thành người què thì tất cả đều là trách nhiệm của anh!
Mục Thiên Thành day day hai bên thái dương đang đau nhức, Việt Trạch Viễn chắc chắn nhìn lầm rồi, Thiên Phàm không thể có khả năng thầm mến anh, tuyệt đối không!
-Tôi biết, tất cả đều là lỗi của tôi, tôi sẽ hết sức bồi thường cho anh…
-Được rồi, đừng nói phét nữa! Chỉ cần anh không xuất hiện trước mặt tôi nữa thì đó chính là bồi thường lớn nhất cho tôi rồi.
-Không được, anh cần người chăm sóc.
Mục Thiên Thành phủ quyết rất ôn hòa nhưng cũng rất kiên quyết.
-Có người sẽ chăm sóc tôi.
-Ai vậy?
-Đây là việc của anh à?
-Nếu anh thật sự có người chăm sóc, vậy sao từ tối hôm qua đến giờ ngay cả một cú điện thoại hỏi thăm cũng không có? Cũng không ai tới thăm anh?
Mục Thiên Thành hỏi ngược lại, đây chính là chỗ làm anh lo lắng. Không biết có phải vì bị anh phủ định lời nói hay không mà sắc mặt Thiên Phàm trở nên rất khó nhìn:
-Chuyện của tôi không cần anh quản, dù sao chúng ta cũng không phải bạn bè.
-Trước kia tôi sẽ không để ý, nhưng bây giờ thì tôi quản chắc rồi.
Người càng dịu dàng thì lại càng bướng bỉnh không cho ai phản kháng. Mục Thiên Thành mỉm cười nhìn tầm mắt như muốn giết người của Thiên Phàm nói:
-Anh nghỉ ngơi đi, lát nữa tôi lại đến thăm anh.
Sớm hôm sau, Mục Thiên Thành cầm bình giữ nhiệt vào phòng bệnh.
Cửa phòng chỉ khép hờ, ở bên ngoài có thể nghe thấy tiếng cười khanh khách như chuông bạc truyền ra từ bên trong. Xuyên qua khe cửa nhìn vào trong thì thấy một y tá xinh đẹp đang bôi thuốc lên vết thương bỏng nơi bả vai cho Thiên Phàm, hai người nói nói cười cười vô cùng vui vẻ.
Mục Thiên Thành đứng ở cửa, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Thái độ của cậu ta với mình và người khác đúng là một trời một vực!
Thiên Phàm quay đầu lại thấy người đến là anh nụ cười lập tức cứng đờ, ngay sau đó liền trở lại thành khuôn mặt mẹ kế đối với con chồng; tốc độ cực nhanh, có thể nói đây cũng là một kỹ năng đặc biệt.
Sau khi đổi thuốc xong cô y tá trẻ tuổi rời khỏi phòng bệnh với khuôn mặt đỏ bừng, vừa nhìn là biết cô ấy có ý với Thiên Phàm. Kỳ thật lúc còn học trung học cậu ta rất được hâm mộ, chỉ là miệng lưỡi quá độc nên mới làm nữ sinh xa lánh, bây giờ xem ra cậu ta đã tiến bộ hơn trước kia rất nhiều.
-Đói bụng rồi đúng không? Tôi mang đồ ăn đến đây.
Một làn hương thơm lừng ngập đầy phòng bệnh khi Mục Thiên Thành mở chiếc bình giữ nhiệt ra.
Đây là canh bồ câu non anh dậy sớm hai tiếng để hầm – bồ câu non là chọn lựa kỹ càng ở chợ gia cầm sống, trong canh còn bỏ vào không ít gia vị thông máu bổ xương; ngoài ra còn có cải xoăn tươi với đậu hủ, đều là thực đơn chữa bệnh dành cho người bị gãy xương giai đoạn đầu, mất không ít thời gian chuẩn bị đâu.
-Tôi đã nói với anh là đừng có đến rồi, anh không nghe thủng tiếng Trung hả?
Thái độ Thiên Phàm vẫn lãnh đạm trước sau như một.
-Tôi hầm rất lâu đấy, ít nhiều gì anh cũng nên ăn một chút, nếm thử một ngụm cũng được?
Mục Thiên Thành nhỏ giọng khuyên nhủ.
-Tôi muốn ngủ.
Thiên Phàm nhấc chăn quấn chặt quanh người mình.
-Canh bồ câu non rất bổ ích cho xương. Bây giờ là giai đoạn đầu, rất bổ nhưng có thể sẽ làm máu tụ không thông, ẩm thực chỉ có thể dùng thứ thanh đạm nên ngoài canh tôi cũng chỉ cho thêm chút đậu hủ với rau cải, không biết anh có thích không? Nếu như không thích, lần sau…
-Anh có im đi không.
Giọng nói nhẹ nhàng tựa như ma âm thổi vào tai làm Thiên Phàm không thể nhịn được nữa, cậu vung tay phải vừa lúc đánh nghiêng bát canh trong tay Mục Thiên Thành; nước canh nóng bỏng đổ sạch vào cổ tay Mục Thiên Thành, đối phương hét lên một tiếng đau đớn, sắc mặt trắng bệch.
Thiên Phàm sợ hãi vội vàng ấn chuông điên cuồng, Việt Trạch Viễn cùng các y tá vội vàng chạy tới, nhìn cảnh hỗn loạn trước mặt không khỏi trợn trò hai mắt:
-Hai người làm sao vậy?
-Không có việc gì, không có việc gì…
Mục Thiên Thành vội vàng nhịn đau cười nói trước khi Thiên Phàm kịp lên tiếng:
-Chỉ là không cẩn thận làm đổ bát canh thôi.
-Mau đi với tôi, tôi làm sơ cứu tạm thời cho anh.
Việt Trạch Viễn dặn dò y tá dọn dẹp chỗ này rồi kéo Mục Thiên Thành vội vàng bỏ đi.
Nhìn bóng dáng người đàn ông biến mất sau cánh cửa, Thiên Phàm đánh mạnh một cái lên đùi mình, kết quả đụng tới chỗ bị thương làm cậu đau thiếu chút nữa ngất đi.
Đồ kém cỏi!
Cậu cảm thấy tuyệt vọng với sự u ám vặn vẹo của mình!
Rõ ràng muốn gặp anh ta như vậy, đến lúc thật sự gặp được rồi lại sợ hãi đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta; rõ ràng muốn vui vẻ nói chuyện với anh ta, nhưng thốt ra miệng lại đều là những câu châm chọc khiêu khích; rõ ràng thích anh ta như vậy, lại biểu hiện chán ghét anh ta hơn bất cứ ai khác, giống như một con nhím xù gai nhọn khắp người, làm trò hề rồi lại còn khiến đối phương bị thương!
Vì sao sợ hãi như vậy? Vì sao không thể thoải mái ở chung? Vì sao thích một người lại như rơi vào vực sâu không đáy, chỉ còn đấy bóng tối đau thương? Thiên Phàm cực kỳ chán ghét bản thân vặn vẹo như vậy, rất muốn phân tách cả người mình rồi ném vào cái máy xử lý tái chế rác thải.
Cậu đã không còn thuốc cứu nữa rồi!
Buồn cười khi đó còn từng hy vọng hão huyền, nghĩ ràng dịu dàng của người đàn ông ấy chỉ có riêng bản thân mình được hưởng. Nhưng thực tế anh ta chính là một người bao dung vô hạn, với bất cứ ai đều đối xử bình đẳng – thậm chí có là chó mèo đi lạc – ngay bản thân mình cũng không hề đặc biệt, vậy mà vẫn còn ngốc nghếch không hiểu điều này.
Nếu cuộc đời có thể quay lại một lần nữa thì tốt biết bao? Cảm tình với Mục Thiên Thành cậu nhất định sẽ giấu kín, sống để bụng chết mang theo, kiềm chế tất cả tính xấu của mình, ngoan ngoãn ở bên cạnh làm bạn thân cả đời của anh ta.
Cho dù dùng chăn quấn chặt lấy mình, Thiên Phàm vẫn cảm thấy người lạnh toát.
Mối tình đầu duy nhất trong đời, cảm giác như tảng đá liên tục đè xuống người.
Yêu một người mãi mãi không yêu mình giống như ngày tận thế đã đến, cánh đồng tuyết đã đóng băng nghìn dặm, phải làm thế nào mới có thể hòa tan?
Cậu vùi đầu thật sâu vào trong lớp băng, mặc cho hơi lạnh thấm vào xương chạy đi tứ chi trăm hài.
Việt Trạch Viễn chăm chú cẩn thận bôi thuốc bỏng vào vết thương trên cổ tay Mục Thiên Thành. Mục Thiên Thành hơi nhếch miệng cười khổ:
-Bây giờ anh còn cho rằng cậu ấy thích tôi không?
-Rốt cuộc hai người làm sao vậy?
Việt Trạch Viễn ngẩng đầu nhìn anh.
-Thiên Phàm đặc biệt kháng cự tôi.
Mục Thiên Thành thở dài.
-Chỉ sợ anh ta vẫn còn vương vấn với anh đấy?
-Sao lại thế được? Tôi cảm thấy cậu ta chỉ đơn giản là chán ghét tôi thôi.
-Tuy anh đối xử với ai cũng rất dịu dàng, nhưng cuối cùng tôi vẫn thấy anh vẫn đặc biệt ngu ngốc với chuyện tình cảm, hoặc phải nói là anh có hơi bị lãnh cảm.
Bôi thuốc xong Việt Trạch Viễn quấn một lớp băng gạc quanh lòng bàn tay anh. Dù sao cũng là bác sĩ chỉnh hình vĩ đại, ngón tay anh ta thon dài linh hoạt giống tay một người chơi nhạc, nhìn rất đẹp mắt.
-Lãnh cảm?
Từ hình dung này xem ra rất mới mẻ.
-… bề ngoài ôn hòa còn nội tâm lãnh cảm, không xúc động với bất cứ người nào. Người như anh kỳ thật là loại rất giảo hoạt đấy.
Việt Trạch Viễn cười như không cười nói.
-Vậy ư?
Mục Thiên Thành cười gượng, lúc anh vừa mới đứng lên liền cảm thấy đầu óc choáng váng, Việt Trạch Viễn nhanh chóng vươn tay ra đỡ lấy anh.
-Sắc mặt của anh rất kém, từ hôm qua đến bây giờ chắc là anh không chịu nghỉ ngơi nghiêm túc đúng không? Cứ như vậy sẽ không chịu được đâu. Ngồi xuống để tôi truyền cho anh một lọ thuốc bổ rồi nằm trong văn phòng tôi ngủ một giấc thật ngon nào. Nơi này rất yên tĩnh không có ai quấy rầy đâu.
-Cảm ơn anh, nhưng tôi muốn đảo qua xem Thiên Phàm thế nào đã, dường như cậu ấy bị hù dọa thì phải.
-Đối xử với anh ta tốt như vậy không khéo sẽ làm anh ta ảo tưởng đấy.
Việt Trạch Viễn nhướn mày khiêu khích.
-Cảm ơn lời khuyên của anh.
Nhìn theo bóng dáng Mục Thiên Thành, ý cười trên mặt Việt Trạch Viễn vụt tắt, biểu tình trở nên trầm ngâm.
Mục Thiên Thành vừa bước vào phòng bệnh bèn nhìn thấy Thiên Phàm đột nhiên ngẩng đầu giống một con dã thú bị hoảng sợ, hai hàng lông mày nhíu chặt, khuôn mặt thì tái nhợt như người bị phỏng chính là mình vậy.
-Tôi không sao.
Không đợi đối phương lên tiếng hỏi Mục Thiên Thành đã cười xòe tay ra:
-Bề ngoài nhìn vào thì có vẻ nghiêm trọng nhưng thật ra thì không sao hết, đã làm sơ cứu rồi, không hề đâu chút nào đâu. Chỉ là Việt Trạch Viễn thích cường điệu nên mới bó tay tôi thành cái bánh chưng thế này thôi.
-Xin lỗi.
Lúc này Thiên Phàm hoàn toàn không còn vẻ kiêu ngạo cay nghiệt nữa, hai mí mắt cụp xuống không dám nhìn anh – trông rất giống một đứa trẻ phạm phải sai lầm.
Thiên Phàm quả nhiên vẫn bị hù dọa, cậu ấy nhìn bề ngoài có vẻ sắc sảo nhưng thật ra bên trong lại đơn giản đến không ngờ.
-Xin lỗi cái gì hả? Cũng không phải anh cố ý mà.
Mục Thiên Thành ngồi xuống mép giường, bỗng nhiên anh lại có suy nghĩ muốn vuốt tóc cậu ta, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy không ổn nên đành nhịn xuống.
-Không phải tôi đã sớm bảo anh đừng tới gần tôi rồi ư, bây giờ đã biết tôi là một người khó ở cùng rồi chứ gì! Nếu không chịu được thì anh cứ bỏ tôi lại mà đi đi, không cần vì tôi đã cứu anh mà phải miễn cưỡng bản thân…
-Tôi không hề miễn cưỡng bản thân.
Mục Thiên Thành cắt ngang lời cậu, thấp giọng nói:
-Như anh đã nói, có lẽ tôi là một người dối trá nhưng với tất cả những việc mà anh đã làm, tôi không hề cảm thấy miễn cưỡng chút nào. Nếu như không thích thì bây giờ tôi sẽ nói thẳng trước mặt anh, chứ không ra vẻ nhường nhịn ngoài mặt như trước đây làm anh sinh ra ảo giác không đúng.
Thiên Phàm có hơi chút chấn động, ngẩng phắt đầu lên nhìn anh ta.
-Khi còn học trung học, bố tôi sống chung với đàn ông.
-Sống chung?
Thiên Phàm ngập ngừng nhắc lại, không chắc chắn lời mình vừa nghe có đúng không.
-Chính là yêu đương ấy, bố tôi yêu đàn ông.
-Hả?
Thiên Phàm giật mình há hốc miệng.
-Kỳ thực tính hướng của bố tôi luôn bình thường, nhưng lại vì Thịnh Tĩnh Quảng mà phá vỡ cuộc sống của chính mình. Ngay lúc đó tôi hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật này. Nhưng… Điều làm tôi thật sự không thể chấp nhận, có lẽ là do người bố mà vốn chỉ thuộc về một mình tôi lại bị người khác chia sẻ?
Đây là bí mật anh chôn giấu trong lòng bao nhiêu năm chưa hề nhắc đến với người khác. Cũng không phải xấu hổ không dám mở miệng mà là không cần phải nói ra, huống hồ anh cũng không có đối tượng để mình có thể thổ lộ; nhưng lúc này đây, Mục Thiên Thành có khát vọng muốn kể ra.
-Lúc ấy tôi dùng hết tất cả thủ đoạn với mục đích tách họ ra, nhưng mỗi lần thử cũng chỉ làm hai người họ dính vào nhau chặt hơn. Quãng thời gian trung học, tất cả suy nghĩ của tôi đều là bố và Thịnh Tĩnh Quảng, hơn nữa cá tính thờ ơ với những người không liên quan đến mình làm tôi rất ít khi chú ý tới bất cứ người nào bên cạnh… Kể cả anh.
Giọng nói điềm tĩnh giống như cơn mưa phùn rả rích chậm rãi rơi xuống… Rõ ràng là giọng nói rất ôn hòa bình thản lại làm lồng ngực Thiên Phàm khó chịu gần như không thể hô hấp.
[vì sao không nói sớm cho tôi biết? Rõ ràng lúc ấy gần như mỗi ngày đều ở cạnh nhau, cậu lại không hề nhắc đến nửa chữ; mãi đến mười năm sau mới nói cho tôi biết việc này…]
Thiên Phàm không biết mình nên bội phục hay là căm thù người đàn ông kín đáo này.
-Quãng thời gian đó, tôi bỏ lỡ rất nhiều thứ – tình hữu nghị, tình cảm, còn có rất nhiều sự vật tốt đẹp đáng cho tôi quan tâm để ý, thậm chí vào lễ tốt nghiệp tôi còn nói những lời ác độc với anh, trút hết tất cả oán hận trong lòng mình lên người anh. Bây giờ nhớ lại chuyện này, tôi chỉ cảm thấy cực kỳ hối hận, cho nên…
Ánh nhìn dừng trên người đàn ông sắc mặt tái nhợt trước mắt, Mục Thiên Thành nói đầy thành khẩn:
-Đừng xù gai khắp thân mình lên với tôi nữa Thiên Phàm, tôi rất rõ cậu là người thế nào, con người cậu không hề khó ở chung giống như bề ngoài. Nói như vậy không phải vì cậu đã cứu tôi, mà đây đều là những lời thật tâm của tôi.
-Cậu là người bạn đáng cho tôi quý trọng cả đời. Tuy tôi đã không còn dám hy vọng xa vời đến tình hữu nghị của cậu nữa, nhưng dù sao cậu cũng đã vì tôi mà bị thương nghiêm trọng như vậy, trong lòng tôi cảm thất rất khó chịu; cho nên xin hãy để tôi chăm sóc cậu… Đừng xa lánh hay ngăn cản tôi đến gần nữa, được không?
Thiên Phàm chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, hé miệng lại không nghe thấy tiếng động gì – cho dù đó chỉ là tiếng vọng trống rỗng.
Nhớ lại cay nghiệt chưa bao giờ xuất hiện của anh ta trong lễ tốt nghiệp, tất cả mọi chuyện đều có đáp án. Nhưng cho dù gia đình Mục Thiên Thành không xảy ra chuyện mà vẫn mạnh khỏe hạnh phúc, vậy anh ta có thể đáp lại tình cảm của mình không? Đáp án quá rõ ràng.
Nghĩ rằng im lặng của cậu ta là định cự tuyệt lần nữa, Mục Thiên Thành vội vàng nói tiếp:
-Tôi biết cậu ghét tôi. Không sao cả, tôi sẽ cố hết sức không xuất hiện trước mặt cậu, nhưng ít nhất hãy cho phép tôi được chăm sóc cậu đến khi chân lành hẳn. Đừng nói gì mà không phải chuyện của tôi nữa, cậu rõ ràng vì tôi mới trở nên thế này! Cho dù cậu lại ghét tôi thì tôi vẫn không thể khoanh tay đứng nhìn. Thiên Phàm, cậu phản đối cũng được, tức giận cũng không sao, bây giờ tôi nhất định sẽ ở bên cậu!
Người đàn ông ấy rất dịu dàng, vô cùng dịu dàng, nhưng khi bướng bỉnh thì lại ngoan cố đến kinh ngạc.
Anh ta nói muốn chăm sóc mình thì nhất định sẽ chăm sóc đến cùng; anh ta nói muốn ở bên cạnh mình thì nhất định sẽ làm bạn đến già, không biết tất cả dịu dàng của anh ta đối với mình chính là chất độc chạy thẳng vào tim.
Nhìn cổ tay quấn đầu băng gạc của người đàn ông ấy, Thiên Phàm biết mình không thể nào từ chối được mà chỉ có thể thở dài đầu hàng:
-Tùy anh.
-Thật không? Cậu chịu để tôi chăm sóc ư, tốt quá!
Người đàn ông không nén nổi sung sướng, nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời đầu sáng chiếu thẳng vào mắt; Thiên Phàm chỉ cảm thấy hoa mắt, vội vàng nhắm chặt hai mắt như sợ bị ánh sáng ấy đâm vào đau đớn.
Từ lúc ấy cứ như nhận được kim bài miễn chết, mỗi ngày người đàn ông ấy đều đến phòng bệnh cậu báo danh.
-Hôm nay là canh cá rất có lợi cho xương.
Cùng với khuôn mặt tươi rói là đủ các loại canh dinh dưỡng phong phú, còn có các món ăn được nấu nướng tỉ mẩn, hương vị có thể đạt tiêu chuẩn đầu bếp chuyên nghiệp – đều là do Mục Thiên Thành tự tay làm.
Thiên Phàm cũng không cảm thấy giật mình với điều này. Từ hồi học trung học Mục Thiên Thành đã tự mình làm cơm hộp, hơn nữa mùi vị cũng rất ngon. Lúc ấy mình đã từng không biết liêm sỉ mà yêu cầu đối phương mỗi ngày làm thêm một phần cho mình, anh ta mặc dù có hơi khó xử nhưng đến cuối vẫn đồng ý, từ lúc ấy đã làm suốt hai năm – cậu cứ thế ăn cơm hộp miễn phí do đối phương cung cấp hai năm, chưa bao giờ nghĩ việc làm của mình làm bao nhiêu người ghét.
-Tay anh thế nào rồi?
Thiên Phàm lạnh lùng hỏi.
-Đã tốt lắm rồi, cậu xem này!
Người đàn ông xòe tay ra, nụ cười sáng rực như mặt trời.
-Mỗi ngày đều đến thế này chẳng lẽ anh không có việc cần làm à?
-Tôi biết cậu không muốn nhìn thấy tôi, chờ cậu ăn cơm xong tôi sẽ đi ngay.
-Nói được thì phải làm được đấy.
Cả ngày phải nằm trên giường vô cùng nhàm chán nên tất nhiên muốn có người làm bạn. Nếu người đàn ông này không đến Thiên Phàm sẽ không nén nổi đoán lung tung xem anh ta đang làm gì; nhưng nếu anh ta đến, vừa nhìn thấy khuôn mặt kia mình sẽ vô thức cảm thấy khó thở.
-Anh Thiên Phàm, đã đến giờ uống thuốc rồi.
Hai y tá trẻ tuổi bưng khay thuốc bước vào phòng, cười chào hỏi với Mục Thiên Thành:
-Anh Mục lại tới nữa à, anh đối xử với bạn bè tốt quá.
-Điều nên làm mà.
Vừa đẹp trai lại dịu dàng, nấu ăn cũng rất ngon, hơn nữa còn cực biết chăm sóc bạn bè, người đàn ông này đã nhanh chóng nổi tiếng trong bênh viên. Chỉ cần anh xuất hiện nhất định sẽ có mấy cô y tá vô cớ vào phòng bệnh kiểm tra – như hai người trước mặt đây. Thiên Phàm lạnh lùng quan sát chỉ thầm hừ một tiếng.
Người đàn ông này rất được hâm mộ thì phải? Trong công ty còn có không ít đồng nghiệp nữ thầm yêu anh ta, trợ lý Anna của anh ta còn công khai liếc mắt đưa tình, nhưng anh ta lại đối xử bình đẳng với tất cả mọi người, hoàn toàn bình thản không khác gì xử lý công việc.
Một người như anh ta không thể nào không có bạn gái, không biết đó là một cô gái thế nào nhỉ? Với cá tính của Mục Thiên Thành có lẽ sẽ không thích người đẹp chủ động tích cực, mà là một cô gái dịu dàng có phần rụt rè – được anh ta che chở chăm sóc, tất cả mọi việc đều lấy anh ta làm trung tâm. Tuy tình yêu như thế rất vô vị nhưng Mục Thiên Thành thật ra là một người truyền thống, cho nên hoặc là không yêu, nếu đã yêu thì nhất định với mục đích là ‘kết hôn’.
Nghĩ đến cảnh anh ta cùng một cô gái nào đó dắt tay nhàu bước vào lễ đường Thiên Phàm lại cảm thấy hô hấp của mình như dừng lại.
-Sao thế?
Mục Thiên Thành để ý thấy sắc mặt khó coi của cậu.
-Không sao.
Thiên Phàm quay đầu đi tránh khỏi tầm mắt của anh.
[chỉ là tưởng tượng thấy hình ảnh anh ta kết hôn mà mình đã cảm thấy thế giới như sụp đổ… Thật sự bi thảm đến nỗi nực cười]
-Mùi vị canh cá không ngon à?
Mục Thiên Thành ngồi xuống mép giường cậu, thân thiết quan sát sắc mặt của cậu.
Cất công tẩm bổ cho Thiên Phàm một tuần mà dường như cậu ấy vẫn chưa thấy tốt hơn, sắc mặt vẫn tái nhợt. Dáng vẻ bợt bạt.
Hai tuần đầu nằm viện khi bị gãy xương là giai đoạn quan trọng phải tĩnh dưỡng thật tốt. Bởi vì chân trái bị treo cố định không khác việc mất tự do, điều này đối với một người bình thường có lẽ là một tra tấn khó mà chịu được, nhưng từ lúc tỉnh lại đến giờ Thiên Phàm lại không hề phàn nàn một câu; chẳng những không phàn nàn mà còn ra vẻ ‘Cho dù đó là một con chó cậu cũng sẽ cứu’, lại còn nhạo báng vẻ lo lắng của anh nữa.
Kỳ thật có lẽ Thiên Phàm không muốn khoét sâu cảm giác bứt rứt của anh, làm anh không có cảm giác mắc nợ.
Đến bây giờ Mục Thiên Thành cũng đã có thể hiểu ra những điều ẩn sau lời lẽ ác ý của đối phương – tình cảm cao thượng mà người thường khó có thể bì kịp. Nhưng biểu đạt bằng kiểu vặn vẹo như thế ai mà không hiểu lầm? Không sao, anh đã bắt đầu dần dần hiểu Thiên Phàm rồi.
-Trong canh có mùi tanh.
Thiên Phàm nói với vẻ khó chịu. Kỳ thật canh cá chẳng những không tanh mà mùi còn rất ngon, nhưng cậu cứ muốn đả kích đối phương thế đấy, ai bảo vừa rồi Mục Thiên Thành nói chuyện với mấy y tá kia vui vẻ như vậy.
-Thật không? Chính vì sợ cậu uống thấy tanh mà tôi đã cho vào rất nhiều gia vị… Xem ra tay nghề của tôi không được tốt rồi.
Mục Thiên Thành quả nhiên đã bị đả kích.
-Chính anh múc một bát uống mà xem.
Người đàn ông quả nhiên múc một bát nhấp mấy ngụm nhỏ, sau đó lại do dự nhìn cậu:
-Tôi cảm thấy cũng được mà. Cậu rất ghét ăn hải sản à?
Đồ ngốc, cậu chỉ muốn để Mục Thiên Thành cũng uống một ít thôi. Ai bảo anh ta chỉ lo tẩm bổ cho cậu mà bỏ mặc bản thân gần đây gầy rạc đi; hơn nữa cả ngày qua lại không ngừng giữa bệnh viện, công ty và nhà, không gầy mới là lạ.
-Nếu anh uống hết canh trong cái bát ấy thì tôi sẽ uống hết của mình.
-Cậu uống canh còn cần người ta uống cùng?
Mục Thiên Thành thấy buồn cười nhìn cậu.
-Anh có uống không?
Thiên Phàm hơi nhướn mày.
-Tôi uống.
Nhìn thấy người đàn ông uống hết bát canh cá đầy Thiên Phàm cũng uống sạch bát canh trong tay, khi đưa bát trả lại cho anh ta lại vô thức hỏi:
-Mỗi ngày cứ đến bệnh viện thế này mà bạn gái anh không giận sao?
-Nhã Thi rất hiểu chuyện. Nhưng bây giờ chúng tôi đã…
Hai chữ ‘chia tay’ này còn chưa kịp thốt ra đã bị tiếng di động cắt ngang. Mục Thiên Thành khẽ nói xin lỗi rồi bước ra ngoài phòng bệnh nghe điện thoại.
Thiên Phàm dựa người vào gối, nhẹ nhàng nhắm mắt…
Cũng may tiếng chuông cứu cậu, nếu không đau khổ trên mặt cậu không thể che giấu được!
Nhã Thi – hóa ra bạn gái anh ta tên là Nhã Thi. Quả nhiên giống như mình nghĩ, là một cái tên rất dịu dàng xinh đẹp, nói vậy cũng là một cô gái dịu dàng xinh đẹp nhỉ? Không biết lúc hai người ở bên nhau trên mặt anh ta sẽ có biểu hiện thế nào – chắc chắn là dịu dàng mà cậu chưa từng nhìn thấy.
-Xin lỗi cậu, vừa rồi công ty gọi điện thông báo, tôi phải về đó một chuyến.
Mục Thiên Thành vội vàng bước vào.
-Anh đi đi.
Thiên Phàm nói thản nhiên.
-Vậy cậu nghỉ ngơi đi nhé, ngày mai tôi sẽ lại đến. Cậu muốn ăn gì?
-Gì cũng được.
-Đừng lúc nào cũng gì cũng được như thế, ít nhất cũng phải nói cho tôi biết cậu ghét ăn gì chứ?
Người đàn ông dịu dàng cười nói.
Với một người hoàn toàn không hiểu tình cảm của mình như anh ta chỉ làm cho đau đớn trong lòng Thiên Phàm càng thêm rõ ràng thôi.
-Tôi muốn ngủ.
Thiên Phàm kéo chăn lên trùm kín người.
-Được rồi… Vậy mai gặp.
Chờ cánh cửa vừa khép lại Thiên Phàm vội vàng xốc chăn ra. Hai tay chống dậy kéo rèm cửa ra, nín thở nhìn chăm chú ra bên ngoài…
Mỗi lần cậu đều như thế, không khác gì một tên cuồng theo dõi, luôn âm thầm tham lam nhìn mỗi một hành động của đối phương; nhưng dù sao bản thân cũng đã làm rất nhiều kiểu này với Mục Thiên Thành nên trong lòng cũng không cảm thấy tội lỗi gì lớn lắm.
-Anh đang nhìn gì vậy?
Giọng nói đột ngột cất lên bên tai. Thiên Phàm hoảng sợ quay phắt lại nhìn, hóa ra là Việt Trạch Viễn không biết xuất hiện từ lúc nào.
-Ồ ồ, hóa ra là phong cảnh bên này đẹp đặc biệt?
Việt Trạch Viễn vươn đầu ra vừa lúc nhìn thấy cảnh Mục Thiên Thành đi ra khỏi bệnh viện đến bãi đỗ xe, khuôn mặt không khỏi nở nụ cười làm người ta ghét cay ghét đắng:
-Chiếc xe thằng nhóc Mục Thiên Thành này lái không tồi nha, rất cao cấp đấy, xem ra công ty các anh làm ăn tốt lắm? Ngành bảo hiểm vốn lợi nhuận rất cao mà, so với một bác sĩ nghèo rách như tôi thì mạnh hơn nhiều.
-Anh rất nghèo rách?
Thiên Phàm liếc nhìn đôi giày da hàng hiệu hắn ta đang đeo.
-Đương nhiên, làm bác sĩ mệt muốn chết luôn! Cả ngày không ngừng mổ lớn mổ nhỏ, trách nhiệm cũng rất lớn lao, tiền lương lấy được chút xíu, ngẫu nhiên mới có tiền thưởng, bằng ấy còn chưa đủ cho tôi nhét kẽ răng.
Việt Trạch Viễn gãi cằm, nói rất lưu manh.
-Vậy xin hỏi vị lang băm nhà anh này, khi nào thì tôi mới có thể xuống giường đi lại?
Thiên Phàm tức giận nói.
Việt Trạch Viễn đen mặt:
-Vừa mới mổ xong đã muốn xuống giường đi lại, anh nghĩ tôi là thần tiên à? Thiên Phàm, tôi cảnh cáo anh, giai đoạn đầu quan trọng nhất là phải nghỉ ngơi, xương của anh bây giờ rất yếu, chỉ cần hơi không để ý chút thôi là sẽ có thể nhiễm trùng hoặc chệch vị trí, đến lúc đó còn phiền toái hơn nữa.
-Chân tôi què cũng không tồi đâu, sẽ có người nào đó nuôi tôi cả đời.
Trên khuôn mặt Thiên Phàm nở một nụ cười vặn vẹo.
Trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ độc ác – nếu thật sự muốn trói người đàn ông ấy vào người cũng không phải không có cách nào, chỉ cần mình bị tàn tật có lẽ sau này mình có nói gì đối phương cũng ngoan ngoãn nghe theo, giống như một con chó trung thành bị chủ nhân buộc vòng quanh cổ.
Việt Trạch Viễn bỗng cảm thấy cả người lạnh buốt.
-Gặp gỡ anh là xui xẻo lớn nhất đời Mục Thiên Thành.
-Gặp gỡ anh ta cũng là xui xẻo lớn nhất đời tôi.
Thiên Phàm chọi lại gay gắt.
-Khi còn học trung học tôi từng tận mắt nhìn thấy anh trộm hôn anh ta trên sân thượng trường học.
Việt Trạch Viễn thở dài đút tay vào túi áo blue trắng.
-Tôi biết.
Thiên Phàm trả lời ngay cả mi mắt cũng không hề nháy một chút.
-Anh thích anh ta đến mức ấy sao?
Không phải giọng điệu châm biếm mà là đầy sự đồng tình – còn có một chút bất đắc dĩ nhàn nhạt. Ngực Thiên Phàm hơi cứng lại.
-Cho nên, bây giờ rất đau khổ đúng không? Coi như không biết gì ở lại bên cạnh anh ta.
Việt Trạch Viễn vươn tay nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu cậu, tuy hành động có hơi đột ngột nhưng cũng không làm người ta ghét, bởi vì cậu biết Việt Trạch Viễn không có ác ý.
Cảm nhận được sự lo lắng không lời truyền đến từ lòng bàn tay, hốc mắt Thiên Phàm không khỏi nóng lên:
-Nếu anh dám cả gan nói cho anh ấy biết, tôi sẽ băm anh thành thịt vụn ném cho cá ăn.
-Vẫn không tự nhiên giống như trước đây.
Việt Trạch Viễn thở dài rút tay lại:
-Tôi ở ngay trong bệnh viện, nếu muốn nói chuyện hoặc phát tiết linh tinh gì đó thì có thể tha hồ đến tìm tôi.
-Tôi sẽ không ngốc như vậy, căn bản anh chỉ sợ thiên hạ không loạn thôi.
Thiên Phàm lạnh lùng nói.
-Sao lại nói lời từ chối sớm như vậy, ít nhất tôi đã tự nguyện làm thùng rác chứa tâm sự của anh, đáng lẽ anh phải cảm động phát khóc mới đúng chứ.
Việt Trạch Viễn cười ranh mãnh như một con hồ ly xảo quyệt, Thiên Phàm đương nhiên sẽ không mắc mưu, chỉ lạnh lùng mặc kệ.
Sau một tháng năm viện Thiên Phàm đã chính thức xuất viện.
Thấy cậu vất vẻ kiên quyết tự mình đi từ giường đến xe lăn, Mục Thiên Thành thật sự không thể nhìn được nữa bèn duỗi tay đỡ đối phương. Khoảng cách đột nhiên gần sát làm Thiên Phàm cả kinh, phản xạ muốn đẩy đối phương ra thì Mục Thiên Thành lại giữ chặt lấy eo cậu, trầm giọng nói:
-Đừng lộn xộn!
Người đàn ông ấy một khi nghiêm mặt thì vô cùng có sức uy hiếp, Thiên Phàm biết điều không phản kháng mặc cho anh đỡ vào trong xe, chạy thẳng đến dưới tầng nhà trọ.
-Cậu ở đây ư?
Ngẩng đầu nhìn nhà trọ cũ nát loang lổ, Mục Thiên Thành thật sự khó mà tin tiền lương của Thiên Phàm còn cao hơn mình vậy mà lại ở một khu tập thể cũ kỹ như thế; cũ cũng không sao, nhưng khu dân cư này an ninh rất kém, nếu nhớ không nhầm thì vừa mới tháng trước có nghe thấy xảy ra vụ kẻ trộm xông vào nhà dân ăn trộm.
-Tôi không thể ở đây à?
Nhà trọ mà Thiên Phàm đang ở chính do mẹ cậu mua, tuy cũ nát nhưng dù sao cũng là ‘nhà’. Nếu có một ngày mẹ cậu đột nhiên trở về thì ít nhất mình thân là con trai vẫn còn ở lại.
-Tôi không có ý đấy… Chỉ là cậu nên đổi sang môi trường tốt hơn một chút, an ninh ở đây không tốt lắm.
Mục Thiên Thành lo lắng bày tỏ.
-Ở thì đâu mà chẳng giống nhau, không sao hết.
Thiên Phàm lạnh nhạt nói:
-Tóm lại cũng cảm ơn anh, anh có thể về được rồi.
-Cậu định tự mình lên thế nào?
-Tôi khác có cách, không cần anh lo lắng.
Nhìn chân trái đang bó bột của cậu Mục Thiên Thành thở dài:
-Thiên Phàm này, nếu cậu có thể tìm được bạn bè thân thích chăm sóc tôi đương nhiên có thể yên tâm về; nhưng vấn đề là bên cạnh cậu không có một người nào đúng không?
Thiên Phàm im lặng.
Những lời của anh ta lời nào lời ấy chọc đúng chỗ đau của cậu, bên cạnh mình đúng là không có một ai, ngoài anh ta.
Mẹ từ hai năm trước gả đến phương bắc thì bặt tin luôn từ đó. Sau khi thành niên Thiên Phàm bèn chuyển khỏi nhà bố dượng tự lập, làm thêm kiếm tiền nuôi sống bản thân; mấy năm nay lăn lộn qua các thành phố khác nhau, vì công việc mà bôn ba bận rộn, hơn nữa tình tính vốn xa cách nên Thiên Phàm chưa bao giờ kết bạn với ai, cũng không cần bạn bè gì cả.
Cho tới giờ đều là một mình cô độc.
Cậu đã thành thói quen rồi – mấy loại bệnh vặt đau vặt như cảm cúm, sốt, đau dạ dày chỉ cần cắn răng chịu đựng là có thể hết. Khuya khoắt một mình nằm trong phòng cấp cứu truyền nước muối cũng không phải cảnh khó chịu được; chỉ là bây giờ chân không thể cử động, sinh hoạt hàng ngày bất tiện bày ra trước mắt.
-Để tôi giúp cậu.
Người đàn ông dường như đã đoán trúng tâm sự của cậu bèn mỉm cười nhẹ nhàng, cũng vươn tay về phía cậu. Dù cho không muốn trước mắt cũng không phải lúc cậy mạnh. Chần chờ vài giây Thiên Phàm vẫn để đối phương đỡ lấy mình.
-Này…
Đập vào mắt chính là hình ảnh thảm thiết không được chuẩn bị tâm lý trước. Bàn tay để hai bên xe lăn của Mục Thiên Thành không khỏi cứng đờ, trên mặt hiện lên vẻ vô cùng ngạc nhiên.
Nếu không tận mắt nhìn thấy thì Mục Thiên Thành không dám tin – có người lại có thể bình thản sống trên một ‘bãi rác’!
Đảo mắt nhìn quanh, khắp nơi đều là quần áo, tạp chí, hộp cơm, bát đũa, thảm lông, đĩa DVD ném lung tung, làm không gian vốn nhỏ gần như không được coi là phòng khách càng trở nên chật hẹp.
Mục Thiên Thành luôn thích sạch sẽ, việc nhà xử lý rất gọn gàng ngăn nắp, chưa bao giờ gặp phải một căn phòng bẩn thỉu lộn xộn thế này, bởi vì thị giác bị tác động quá lớn làm anh trong chốc lát không khỏi nghẹn họng nhìn trân trối. Thiên Phàm lại coi như không có gì đẩy xe lăn, như một tướng quân chinh chiến trở về trực tiếp lăn qua ‘sinh hoạt rác rưởi’ rơi vãi xung quanh đi thẳng vào bếp, định đun nước sôi uống.
-Để tôi.
Mục Thiên Thành vội vàng bước về phía trước, khổ nổi chân vừa cử động bèn đá phải thứ gì đó – nhặt lên nhìn thì dường như đó là một chiếc quần lót tứ giác màu đen.
-Đứng im!
Thiên Phàm ngồi trên xe lăn lao thẳng đến, trên mặt hơi đỏ bừng dường như là do xấu hổ, hung tợn giật phăng chiếc quần lót trong tay người đàn ông nhét bừa xuống dưới mông.
-Cậu vẫn luôn ở đây?
Mục Thiên Thành trợn mắt há mồm hỏi.
-Có gì không được?
Thiên Phàm trả lời rất hùng hồn.
Cảm thấy sau ót truyền đến đau đớn, Mục Thiên Thành nhíu mày day day hai bên thái dương.
-Tạp chí để tất lên bàn trà, chồng đĩa thì nhét vào trong tủ đĩa, áo khoái ngoài thì treo lên. Áo sơ mi này tôi vẫn chưa giặt để đấy đã, để lúc nào rỗi đưa đến tiệm giặt là.
Thiên Phàm giống bậc đế vương nằm vắt vẻo trên ghế sofa mềm mại, sau lưng để ba, bốn cái đệm mềm – bảo đảm cậu có ngồi lâu cũng không cảm thấy khó chịu – một mặt uống trà xanh lạnh Mục Thiên Thành mua ở tiệm tạp hóa, một mặt ra lệnh.
-Kỳ thật cậu biết dọn dẹp phòng thế nào mà, sao còn có thể ném đồ lung tung như vậy?
Mục Thiên Thành cảm thấy buồn cười nhìn cậu.
Vì để tránh bẩn đồ, anh cởi áo vest chỉ mặc áo sơ mi, cũng xắn cao hai tay áo lên. Công việc dọn dẹp bắt đầu từ phòng bếp, công trình lớn có lẽ đêm nay khỏi ngủ luôn.
-Mỗi ngày công việc bận rộn như thế lấy đâu ra thời gian.
Thiên Phàm nói như việc không liên quan đến mình.
-Không ngờ phó tổng Thiên Phàm ‘nhật lí vạn kỵ’ của chúng ta lại bận rộn đến mức này, tốt nhất sau này xin cậu thuê một người dọn dẹp hoặc thuê người giúp việc theo giờ quét dọn nấu cơm cho cậu đi. Tôi cảm thấy cậu căn bản không biết chăm sóc bản thân.
Mục Thiên Thành lau mồ hôi trên trán; tuy đã mở điều hòa nhưng anh vẫn nóng toát mồ hôi.
– Tôi cảm thấy cậu căn bản không biết chăm sóc bản thân.
Rõ ràng là một câu nói rất bình thường không hiểu sao lại làm Thiên Phàm cảm thấy bực bội.
-Tôi đương nhiên biết, không cần anh quan tâm.
Thấy ngữ khí của cậu không tốt, Mục Thiên Thành liếc nhìn Thiên Phàm một cái rồi khẽ thở dài, dịu dàng hỏi:
-Tối nay cậu muốn ăn gì.
-Không muốn ăn gì hết, anh về đi!
Bản thân trước mắt người đàn ông chững chạc này đặc biệt giống một thằng nhóc thích gây sự, không thể cư xử thẳng thắn, chỉ biết nói những lời trái với suy nghĩ; Thiên Phàm vì điều này mà chìm trong cảm xúc tự ghét mãnh liệt.
[từ bỏ đi, nhanh từ bỏ một tôi không tự nhiên như vậy đi!]
Cậu nhắm chặt hai mắt chờ đợi bước chân bỏ đi của người đàn ông. Ai ngờ bước chân chẳng những không đi xa mà ngược lại còn dần dần đến gần chính mình… Thiên Phàm mở bừng mắt hoảng sợ, chỉ thấy người đàn ông đang quỳ một gối bên sofa, im lặng nhìn mình, khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc chỉ cần hơi duỗi tay là có thể chạm vào.
-Tôi muốn tranh thủ thời gian dọn dẹp sạch sẽ căn phòng cho nên không rảnh nấu một bữa cơm thịnh soạn; làm một phần cơm rang trứng đơn giản ăn tạm chút, được không?
Người đàn ông ấy dịu dàng không có giới hạn, nội tâm lại vẫn sẽ không để lại chút gì, là một tồn tại khủng bố cỡ nào!
Thiên Phàm biết ơn anh ấy vì không giận mình mà bỏ đi, rồi lại sợ hãi khoảng cách gần như vậy, giống như chỉ cần liếc mắt thêm một cái thôi sẽ bị anh ấy nhìn thấy sự nực cười, yếu đuối, ngụy trang, cậy mạnh, còn có… tình cảm không chỗ giấu của mình.
Thiên Phàm khó khăn dời mắt:
-Tùy anh.
Người đàn ông mỉm cười, đứng thẳng dậy đi vào bếp.
Kết quả buổi tối ăn cơm rang ngon lành Mục Thiên Thành tự tay làm.
Người nấu ăn giỏi có thể sửa dở thành hay, dù cho không rảnh mua nguyên liệu phong phú, chỉ cần tùy ý dùng nguyên liệu hiện có chế biến cũng có thể làm Thiên Phàm chảy nước miếng. Mà Mục Thiên Thành chỉ vội vàng và mấy miếng cơm bèn vội vàng tiếp tục thu dọn phòng ngủ của cậu.
Nhà trọ của Thiên Phàm chỉ có một phòng ngủ, phòng khách và nhà ăn dùng chung, cũng chỉ tầm 12, 13 bình; tuy nhỏ hẹp nhưng với một thanh niên độc thân thì cũng đủ rồi. Trong phòng trang trí đơn giản, chỉ có gia cụ cơ bản nhất, không hề có vật phẩm xa xỉ. Thiên Phàm không có dục vọng quá lớn với vật chất, chỉ cần đủ dùng là được, huống chi cậu thích không gian nhỏ giản dị, càng có thể cho mình cảm giác an toàn.
Thiên Phàm từng chuyển đến ở nhà cao cửa rộng, đó là khu nhà cao cấp của một trong những ‘chồng trước’ của mẹ. Khối kiến trúc kiểu cung đình thế kỷ 18 suốt ba tầng lầu, từ gian phòng này đến gian phòng khác phải đi một đoạn hàng lang thật dài, khuya khoắt, trống trải đến mức không cảm thấy một chút hơi người nào, giống như một tòa thành chết. Từ lúc ấy cậu chỉ thích một không gian vững chãi chỉ cần liếc mắt là có thể bao quát toàn bộ.
-Khuya rồi anh có lẽ nên về đi?
Thấy người đàn ông tha một túi rác tròn vo đi ra khỏi phòng ngủ, dáng vẻ mồ hôi chảy ròng ròng làm ngực Thiên Phàm hơi nhói đau.
-Đêm nay tôi ngủ ở đây.
Mục Thiên Thành vuốt hai tay, đem túi rác tròn vo dọn suốt ba giờ để ở chỗ huyền quan, có hơi vừa lòng khi nhìn thấy xung quanh sạch sẽ rực rỡ hẳn lên.
-Cái gì? Anh muốn ngủ ở đây?
Thiên Phàm suýt nữa cắn phải đầu lưỡi.
-Đương nhiên. Bây giờ cậu không tiện hoạt động, ăn cơm, đi WC, tắm rửa đều cần giúp đỡ, không ai để ý làm sao được? Nhỡ đâu không cẩn thận làm chân bị thương lần nữa…
-Một mình tôi có thể!
-Tôi đã chuẩn bị xong chăn bông cùng đệm qua đêm rồi, cậu hoàn toàn không cần quan tâm.
Người đàn ông cười dịu dàng:
-Bây giờ tôi ra ngoài vứt rác, thuận tiện mang chăn để trong xe lên.
Đồ khốn, hắn ta có chuẩn bị mà đến!