-Hả?
Mục Thiên Thành ngạc nhiên nhìn chàng trai vẻ mặt lạnh lùng ngồi trên sofa. Từ sau khi đi bệnh viện về Thiên Phàm trở nên là lạ, không ngờ ăn xong cơm tối lại còn đuổi mình về.
-Bắt đầu từ ngày mai tôi không muốn lại nhìn thấy bản mặt của anh xuất hiện trong nhà tôi nữa. Hành lý của anh không nhiều dọn trong một tối chắc cũng xong. Tôi nói đủ rõ ràng rồi chứ?
Thiên Phàm chống nạng đứng lên, ánh mắt kiên định không cho phép ai chống lại.
-Chân của cậu vẫn chưa khỏi hẳn, tôi không thể bỏ đi như vậy.
-Đã gần hai tháng rồi, tôi hoàn toàn có thể tự chăm sóc mình.
Thiên Phàm nôn nóng tậc lưỡi, nhấc chân bước đi như muốn chứng minh lời mình nói là thật, nhưng vì động tác quá vội vàng nên suýt nữa ngã úp mặt xuống sàn. Cậu thấy Mục Thiên Thành muốn đến đỡ bèn mím môi giơ tay từ chối, đồng thời chậm rãi dựa vào sofa lấy lại cân bằng.
-Cậu như vậy cũng được coi là có thể tự chăm sóc tốt bản thân ư?
Mục Thiên Thành nhíu mày, giọng nói vì lo lắng cho đối phương mà trở nên cực nghiêm khắc:
-Đừng có cậy mạnh! Không phải Việt Trạch Viễn đã nói rồi sao, tối thiểu phải ba tháng mới có thể hoàn toàn hồi phục như trước. Nếu đi lại quá sớm sẽ làm xương không liền hoàn toàn, lại còn rất dễ bị gẫy xương lần nữa, đến lúc đó sự việc sẽ trở nên nghiêm trọng.
Nguyên tắc này cậu hẳn phải hiểu chứ? Đừng để tôi nhấn mạnh lần nữa.
-Người khác một tháng đã có thể đi lại được.
-Người khác là người khác, cậu là cậu!
Mục Thiên Thành bất ngờ lớn tiếng:
-Cậu bị gãy xương vốn đã nghiêm trọng hơn người khác, thời gian phục hồi đương nhiên phải dài hơn.
-Anh không phải tôi sao biết mùi vị khi phải suốt ngày nằm trên giường như một kẻ bỏ đi?
Mục Thiên Thành gần như ngừng thở, ánh mắt trở nên u ám:
-Sao tôi lại không biết chứ, tuy người bị thương là cậu nhưng tôi thà mình bị thương còn hơn!
Anh hơi dừng lại, rồi dịu dàng nói:
-Tôi thật sự lo lắng để cậu sống một mình, ít nhất để tôi ở thêm một tháng nữa, sau khi chắc chắn chân cậu không có vấn đề nữa…
-Thứ tôi thật sự không thể chịu được không phải chân, mà là anh!
-… Cậu… Ghét tôi như vậy ư?
Giọng nói Mục Thiên Thành không phải không chua chát.
Hơn một tháng sớm chiều ở chung lại cẩn thận chăm sóc đối phương, đang lúc Mục Thiên Thành nghĩ rằng quan hệ giữa hai người đã có chút cải thiện thì lại đột nhiên nghe thấy lời ấy, chịu đả kích không phải là nhỏ.
-Có một số điều cả hai tự biết trong lòng là được rồi, việc gì phải bắt tôi nói trắng ra?
Thiên Phàm lạnh lùng nhìn anh, xác định mặt mình không có thay đổi gì mới gay gắt nói tiếp:
-Sở dĩ anh sống chết không đi chỉ là vì muốn giảm bớt tâm lý áy náy của mình, để bản thân thanh thản đúng không? Anh có đứng trên lập trường của tôi mà suy nghĩ không? Mỗi ngày đối mặt với một người mà vừa nhìn đã thấy ghét, làm sao có thể khỏi nhanh được?
Ngôn ngữ là con dao hai lưỡi, làm đau đớn người khác đồng thời cũng tổn thương chính bản thân. Cậu để ý người này như vậy, để ý hơn bất kỳ ai khác trên đời! Mỗi một hành động của đối phương, mỗi tiếng nói cử động đều tác động đến trái tim mình, nhưng mình lại như lạc đà gần chết, khó mà ôm lấy dịu dàng mỗi ngày một dày thêm của anh ta, dù cho chỉ có một chút!
-Nếu anh thật lòng muốn tôi khỏe nhanh, vậy hãy rời xa khỏi tầm mắt của tôi đi!
Nụ cười dịu dàng của người đàn ông dần dần tàn lụi, thay vào đó chính là vẻ mặt ảm đạm chịu nhiều đả kích. Thiên Phàm không mềm lòng mà chỉ đau lòng, đau đến mức không thể thở được.
Rời khỏi anh ấy tất nhiên sẽ đau đớn chứ, nhưng ở chung với anh ấy lại càng đau hơn, ngày đêm dày vò; không bằng rút dao chặt nước, ít nhất còn có thể cho mình một không gian để thở.
Không biết trôi qua bao lâu, cậu mới nghe thấy giọng nói nặng nề của đối phương:
-Được rồi, như cậu muốn mai tôi sẽ đi.
Thiên Phàm thở dài nhẹ nhõm. Tầng tầng gồng xiềng trong lồng ngực dường như đứt đi rất nhiều, nhưng cũng lướt qua chua xót khó nói nên lời:
-Được, mong anh nói được thì làm được.
Sau đó xoay người đi về phòng ngủ của mình.
Buổi tối, Thiên Phàm trằn trọc khó ngủ.
Dù cho cậu bắt buộc mình phải bỏ qua cảm xúc lộn xộn của bản thân, thì vị thần giấc ngủ lại chậm chạp không đến thăm cậu. Thiên Phàm nôn nóng ngồi dậy đi vào WC… Nhà trọ của cậu rất đơn giản, phòng ngủ chính cũng không có nhà vệ sinh riêng, phải đi qua phòng khách bên trái mới có thể dùng WC – điều này có nghĩa cậu sắp phải đi qua người đàn ông đang ngủ say.
Thiên Phàm chống nạng cố hết sức để mình đi nhẹ, vội vàng giải quyết xong cậu đang định về phòng, lúc đi qua giường anh ta lại bỗng dừng bước.
Nói là ‘giường’, kỳ thấy chỉ là một chiếc ghế gấp, chiều ngang chỉ đủ cho một người nằm; đệm lò xo mềm, nếu chỉ nằm một đêm còn tạm được, nhưng nếu mỗi ngày đều ngủ chỉ sợ ngay cả xương cũng sẽ biến hình. Hơn nữa không gian phòng khách rất hẹp, thân thể anh ta cao lớn chắc chắn sẽ bị đè ép, nhưng người đàn ông này lại chịu đựng điều kiện khó khăn như vậy dám ở lại đây một tháng.
Chỉ vì chăm sóc cho cái chân bị thương của mình? Việc gì phải thế?
Thiên Phàm cười khổ trong im lặng chăm chú nhìn vào đôi má lúm đồng tiền của anh ta…
Ánh trăng xuyên qua rèm cửa rải đều những luồng sáng trong veo nhàn nhạt.
Trong bóng tối lặng yên, cậu cứ đứng im lặng như vậy, giống như cậu đã trở thành một pho tượng.
Nhất định là ban đêm quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức dường như mang theo một loại bùa chú mới làm cậu như bị mê muội, không để ý bất cứ điều gì chăm chú nhìn người đàn ông đã ngủ say này, giống như chỉ cần nhìn chăm chú như vậy thôi thì cả thế giới từ đó sẽ vĩnh viễn dừng lại, còn mình vẫn có thể đứng lặng bên cạnh đối phương, mặc cho trong lòng anh ấy có ai.
Mục Thiên Thành nhìn qua ngủ rất say, miệng hơi mở thở ra những hơi dài, khuôn mặt ẩn sâu trong bóng đêm, đường nét mơ hồ, có thể nhìn ra đã gầy yếu không ít, đều là vì bận rộn chăm sóc mình nhỉ?
Đứng sát bên cạnh anh có thể nghe thấy mùi thơm ngát thanh nhã – lẫn trong đó là mùi hương quen thuộc. Không biết vì sao, rõ ràng thân thể của mình vô cùng yếu ớt vậy mà trái tim lại đập mạnh mẽ như vậy, là bởi vì người đàn ông này ở ngay trong gang tấc sao?
Thiên Phàm không nhịn được giật giật, chậm rãi cúi người xuống…
Cho đến khi chạm đến bờ môi ấm áp của anh cậu mới giật mình nhận ra nhiệt độ cơ thể mình lại lạnh toát yếu đuối như vậy, không có một chút độ ấm bình thường của con người. Thiên Phàm hoang mang sợ hãi đứng phắt người dậy, bị cử chỉ trong lúc thất thần vừa rồi của mình làm hoảng sợ, cả người như bừng tỉnh khỏi cơn mơ dài, giống một tên trộm có tật giật mình vội vàng bỏ chạy, thậm chí quên luôn cả việc che giấu bước chân hỗn loạn của mình…
Cảm giác thật sự rất thảm hại!
Trước đây cậu là một thiếu niên không sợ trời không sợ đất, cho dù bị người khác nhìn thấy tận mắt vẫn có thể bình thản tiếp tục trộm hôn người đàn ông ấy; nhưng bây giờ cho dù chỉ là một cái chạm nhẹ phớt qua cũng cảm thấy như phạm phải tội lỗi ngập trời!
Mãi đến khi trốn về phòng ngủ Thiên Phàm mới bình tĩnh được chút ít, mỗi một tiếng tim đập mạnh mẽ vang dội đều như đang cười nhạo tình cảm bản thân ôm ấp như một con chim non bất trị, vừa chạm vào đôi môi của anh ấy đã như bị sốt cao, cả người nóng bừng như lửa.
Trong hơn một tháng, những đoạn ngắn khi được anh chăm sóc như thủy triều dâng lên trong suy nghĩ…
Anh ấy sau khi tan làm sẽ luôn tất bật qua lại ở phòng khách lẫn phòng bếp, rửa rửa nấu nấu, không ngừng thay đổi mùi vị chuẩn bị cho cậu những món ăn dinh dưỡng phong phú; nhìn thấy cậu cảm thấy nhàm chán, người đàn ông giỏi quan sát sắc mặt ấy sẽ bước đến nói chuyện câu được câu chăng với cậu giải buồn; sợ cậu nằm lâu không tốt cho cơ thể, anh ấy thỉnh thoảng sẽ dịu cậu đi lại một lúc; còn buổi tối… Là thời gian hai người xấu hổ nhất rồi lại thân mật nhất, anh ấy sẽ kiên nhẫn tắm rửa cho mình, giống như chăm sóc một con mèo cưng nhà mình vậy.
Bản thân không mặc gì cũng người đàn ông ăn mặc chỉnh tề tuyệt đối là một tổ hợp kỳ lạ. Nhìn thấy dáng vẻ không được tự nhiên của mình, người đàn ông ấy không chỉ một lần cười nói:
-Kiếp trước cậu nhất định là một con mèo, nếu không sao lại sợ nước thế này?
Kỳ thật thứ cậu sợ không phải nước mà là khi đối diện với anh ấy, dục vọng ngu xuẩn bất an trong nội tâm sẽ không nén nổi mà dâng đầy, giống như giờ phút này vậy.
Bụng trào lên luồng hơi nóng, càng muốn đè nén cảm giác lại càng mãnh liệt. Thiên Phàm một mặt điên cuồng phỉ nhổ bản thân, một mặt lại không nhịn được luồn tay xuống nơi nam tính đã sớm dựng đứng…
Toàn thân như bị trúng gió trong nháy mắt nóng bừng bừng. Nơi dưới háng nóng rực như lửa, cứng rắn như sắt, tựa như dục vọng tối tăm không thể mở miệng của cậu với người đàn ông ấy.
Thiên Phàm cắn răng, đặt cả hai bàn tay đang run rẩy của mình vào giữa hai chân, bắt đầu ma xát lên xuống…
Khi tắm, khác với vẻ cứng nhắc của cậu, biểu tình của người đàn ông lại rất tự nhiên, khi kỳ cọ thân thể cho cậu cũng không cố ý tránh né bộ vị đàn ông nào cũng có, nhưng Thiên Phàm không thể chịu được, luôn máy móc giật lấy bông tắm tự mình rửa, còn người đàn ông thì dựa vào cạnh bồn tắm nhìn cậu cười ranh mãnh… Nụ cười làm người khác bốc hỏa, nhưng không biết vì sao mình lại không thể tức giận với anh ấy.
Bàn tay của anh ấy ấm áp rắn chắc, cảm giác được vuốt ve tuyệt đến lạ lùng, nhất là khi bắt đầu bôi xà phòng, da thịt vốn trơn trượt sẽ trở nên cực kỳ mẫn cảm, mỗi một cái chạm nhẹ đều như có dòng điện chạy qua làm tim đập dần trở nên lộn xộn…
Vừa nghĩ đến hình ảnh mờ ám, khóe mắt vô thức đong đầy hơi nóng; Thiên Phàm giống như biến thành một con mèo động dục nhẹ nhàng cọ xát vào chăn, bắt đầu đung đưa thân thể… Từ động tác dâm loạn nơi hai tay, từng đợt khoái cảm từ thân dưới lan ra truyền khắp toàn thân…
Nếu…
Nếu là ngón tay của anh ấy âu yếm nơi này…
Hình ảnh tình dục vừa mới thoáng hiện trong đầu sóng triều trong cơ thể đã vọt tới điểm cao trào, Thiên Phàm khẽ hé đôi môi dùng giọng nói khàn khàn gần như không thể nghe thấy gọi tên người đàn ông, chất lỏng trắng đục bắn thẳng ra làm bẩn tay cậu.
Sau khi bắn một lần, dục vọng trong cơ thể vẫn chưa biến mất, muốn cố gắng nhịn rồi lại khó có thể ngăn lại khoái cảm cấm kỵ. Do dự vài giây Thiên Phàm lại tiếp tục dùng hai tay run rẩy cẩm lấy thứ nam tính dường như tám trăm năm rồi chưa làm tình, đồng thời nghĩ đến nụ cười của người đàn ông trong đầu thì cũng nhanh chóng tước vũ khí đầu hàng…
Cứ lặp lại vài lần như thế cả căn phòng đã ngập đầy mùi cơ thể nhàn nhạt, dục vọng dành dụm ở bụng dưới rốt cuộc cũng đã được giải phóng.
Sau khi hồi phục tinh thần, Thiên Phàm lại chìm trong cảm giác chán ghét bản thân nghiêm trọng.
Tình cảm của cậu với người đàn ông ấy nhất định đã hoàn toàn vặn vẹo rồi! Khuya khoắt như thằng trộm đứng bên cạnh anh ta, trộm hôn môi đối phương, sau đó hốt hoảng bỏ chạy, bây giờ lại muốn âu yếm của anh ta mà tự an ủi, giống một con dã thú đói khát vùng vẫy trong hải dương tinh dịch.
Cậu thật sự không thể tiếp tục để người đàn ông ấy ở bên cạnh nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ chỉ làm mình càng thêm điên cuồng mà bất chấp đạo lý!
Chỉ khẽ gọi tên đối phương thôi mà trái tim đã đau đớn như bị dập nát.
Con người này, bất cứ thứ gì cũng quan trọng nhưng lại không cách nào nói hết, không chỗ thổ lộ chỉ có thể im lặng chết đi, chỉ có thể giống một người không tự nhiên trốn ở trong bóng đêm, đuổi anh ấy đi rồi sau đó một mình nhấm nháp cô đơn tan nát cõi lòng.
Thiên Phàm nhắm chặt mắt mặc bản thân chìm sâu vào trong đêm dài mênh mông vô tận.
Sáng sớm hôm sau.
Nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ mở ra, Mục Thiên Thành đang ngồi trên sofa đọc báo ngẩng đầu lên, mỉm cười chào hỏi như thường ngày:
-Chào buổi…
Đối diện chính là Thiên Phàm đang dụi mắt, dáng vẻ rất mệt mỏi như ngủ không ngon. Thấy Mục Thiên Thành vẫn còn ở đây, cậu không khỏi nhíu mày nói giọng không tốt:
-Sao anh vẫn còn ở đây? Đêm qua tôi nói không rõ ràng à?
-Tôi đã thu dọn hành lý xong hết rồi, bởi vì bận làm điểm tâm cho cậu nên mới đợi đến bây giờ…
Mục Thiên Thành chỉ chỉ vali hành lý đơn giản bên cạnh sofa.
-Điểm tâm tôi sẽ ăn, cảm ơn đã lo lắng. Cửa ở bên kia, đi không tiễn.
Thiên Phàm cào cào tóc, giọng điệu cực kỳ khó chịu.
Mục Thiên Thành không nói gì chỉ im lặng nhìn cậu.
-Anh nhìn cái gì?
Thiên Phàm chú ý tới tầm mắt của anh.
Ý thức được mình thất lễ, Mục Thiên Thành vội vàng thu lại tầm mắt:
-Không có gì. À Thiên Phàm này, trong tủ lạnh ngoài mì gói có sẵn còn có điểm tâm tôi làm, nếu đói thì hâm nóng lên rồi ăn. Nếu muốn đổi khẩu vị, tôi có dán trên cửa tủ lạnh tờ giấy nhớ ghi lại những quán bán đồ ăn sẵn cậu thích, chỉ cần gọi điện thoại là được, rất tiện.
-Biết rồi.
Thiên Phàm lạnh lùng nói.
Cho dù hai chân đã bước ra ngoài cửa, Mục Thiên Thành vẫn lo lắng xoay người dặn dò lần nữa:
-Buổi tối khi tắm phải chú ý sàn nhà trơn, nhất định đừng để bị ngã, khi ngủ phải đóng chặt cửa sổ vào, khu phố này không an toàn lắm đâu, thường xuyên có người lẻn vào nhà dân cướp bóc, cậu lại không chịu để ý gì cả lúc nào cũng mở cửa ngủ, như vậy rất nguy hiểm. Nhỡ đâu…
-Anh có thôi đi không hả?
Thiên Phàm bắt đầu không kiên nhẫn ngoáy lỗ tai.
-Điện thoại của tôi mở 24/24, nếu có chuyện thì phải gọi ngay cho tôi.
-Được rồi, tạm biết.
Thiên Phàm nói xong liền đóng cửa ‘sầm’ một tiếng thật mạnh.
Mục Thiên Thành đứng quá gần nên suýt nữa thì bị cánh cửa đập vào mũi; anh không khỏi giơ tay lên sờ sờ nở nụ cười bất đắc dĩ.
Phong cách điển hình của Thiên Phàm. Hơn một tháng sớm chiều ở chung thân thiết, chẳng những không nhận được nửa câu cảm ơn của cậu ta mà ngược lại còn bị vứt đi như giày rách. Nhưng điều này cũng không thể trách đối phương, dù sao ngay từ đầu chính là tự mình mặt dày mò đến, giờ phút này bị ‘đuổi ra khỏi nhà’ cũng chỉ có thể coi là ‘tự làm tự chịu’.
Chỉ là Thiên Phàm thật sự ghét mình giống như biểu hiện bên ngoài sao?
Vấn đề này vừa mới xuất hiện Mục Thiên Thành đã sợ hãi, phản xạ không đi sâu nghiên cứu đáp án.
Giống như chiếc hộp Pandora, nếu vô ý mở ra thì xuất hiện chỉ sợ là thứ mình khó có thể xử lý, cho nên tốt nhất đừng động đến, cho dù làm vậy có thể là dối trá!
Đứng ngoài cửa một lúc, cuối cùng Mục Thiên Thành vẫn xoay người bỏ đi.
Sau khi dưỡng thương tròn ba tháng, Thiên Phàm chống nạng trở về chiến trường.
Ngày đầu tiên đi làm, Thương Tự Thận tự mình xuống dưới lầu đón tiếp đủ thấy mức độ coi trọng Thiên Phàm.
-Thiên Phàm, chào mừng trở về! Tất cả mọi người đều ngóng trông ngày này đấy. Cậu xem ra phục hồi không tồi, sắc mặt tốt lắm.
Thương Tự Thận cười vang cất tiếng, dùng sức nắm chặt tay Thiên Phàm.
-Cảm ơn Thương tổng, lần này làm công ty thêm phiền toái rồi.
Vì Thiên Phàm đột nhiên bị thương nên mấy dự án do cậu phụ trách hoặc ngừng lại hoặc chuyển giao cho người khác, chắc chắn làm những đồng sự khác nhận thêm không ít gánh nặng.
-Nói gì mà khách sáo vậy, ai mà không có chuyện ngoài ý muốn chứ? Nếu cùng ở trong một tập thể mọi người nên giúp đỡ lẫn nhau, huống chi Tân Á không thể không có cậu, nhìn thấy cậu bình phục chúng tôi đều rất vui vẻ.
-Cảm ơn Thương tổng.
Thiên Phàm cảm động nói.
-Nhớ kỹ – công ty cho cậu nửa năm nghỉ bệnh, bây giờ mới chỉ dùng ba tháng; sở dĩ tôi cho cậu trở về hoàn toàn là vì cậu liên tục yêu cầu mới miễn cưỡng đồng ý, nhưng điều này cũng không có nghĩa cậu có thể liều mạng làm việc giống như trước đây. Trước mắt, việc quan trọng hàng đầu là phải chăm sóc tốt thân thể của mình, tôi tạm thời sẽ phân một số công việc nhẹ nhàng cho cậu.
-Thương tổng…
-Quyết định thế rồi, không được thương lượng.
Thương Tự Thận dứt khoát cắt ngang lời cậu, chuyển sang Mục Thiên Thành ở bên cạnh:
-Thiên Thành, giống như trước đây tôi giao Thiên Phàm cho cậu, giám sát kỹ cậu ta cho tôi.
-Không thành vấn đề.
Mục Thiên Thành cười nói, tự nhiên đi đến trước mặt Thiên Phàm: chỉ thấy ánh mắt Thiên Phàm thản nhiên lướt qua phía mình, tất nhiên không lạnh lùng như trước đây nhưng thái độ bình thản cảm giác càng khó chịu hơn, giống như chỉ coi mình là đồng nghiệp bình thường, nội tâm Mục Thiên Thành cực kỳ phức tạp.
Từ sau khi bị đối phương ‘đuổi ra khỏi nhà’, Mục Thiên Thành luôn trong tình trạng lo lắng đã vài lần mặt dày lấy cớ đến thăm lại đều bị từ chối từ ngoài cửa. Xem ra Thiên Phàm quyết tâm coi anh như không khí, một khe hở từng mở ra với anh đã hoàn toàn đóng kín.
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, vốn tưởng rằng cả hai có thể thẳng thắn gặp lại, ai ngờ đảo mắt tất cả lại trở về điểm xuất phát. Mục Thiên Thành không khỏi hoảng hốt nhớ tới lúc trước tắm rửa sấy tóc cho cậu ta, dáng vẻ hai mắt khép hờ, bộ dáng ỷ lại hoàn toàn kia, lúc ấy không khí xung quanh đẹp đẽ yên tĩnh làm cho anh gần như sinh ra suy nghĩ tự nguyện chăm sóc đối phương cả đời.
Từ ‘cả đời’ này lao thẳng vào đầu làm anh bỗng kinh hãi, vội vàng thu dọn suy nghĩ vừa mới trào ra.
-Thiên Phàm, để tôi đỡ cậu.
Thấy đối phương đi về phía văn phòng, Mục Thiên Thành phản xạ vươn tay ra.
-Không cần, cảm ơn.
Thiên Phàm không thèm nhìn anh cái nào, tự chống nạng đi từng bước tập tễnh.
Văn phòng Thiên Phàm chỉ cách một bức tường, không biết vì sao cả buổi sáng Mục Thiên Thành đều thấy bồn chồn không yên. Cố mãi mới đợi đến thời gian nghỉ trưa, anh đứng dậy đi sang phòng cách vách, còn chưa tới cửa đã nghe thấy trong văn phòng vang đến tràng cười.
Cửa không đóng, vài nữ nhân viên đang vây xung quanh Thiên Phàm chuyện trò vui vẻ. Lúc trước chuyện Thiên Phàm ‘anh dũng cứu người’ đã sớm truyện khắp trên dưới Tân Á, làm cậu vốn đã được hâm mộ lại tăng thêm một vầng sáng anh hùng, phụ nữ tiếp cận cậu nối liền không dứt.
-Oa, Thiên Phàm rất được hâm mộ nha…
Bên tai vang lên giọng nói chua loét của Minh Huy:
-Ngày đầu tiên đi làm đã được các người đẹp vây quanh chật như nếm cối, nhận được mấy phần cơm hộp tình yêu không nói, còn có một đống chocolate valentina. Nếu lão đại muốn tìm Thiên Phàm ăn cơm trưa, em thấy hay là thôi? Sắc đẹp trước mắt, anh ấy sao còn có thể nghĩ đến chúng ta.
-Hôm nay là valentina?
Mục Thiên Thành ngẩn ra.
-Đúng vậy, anh không biết à?
Minh Huy nhìn Thiên Phàm ngồi bình thản bên trong, nói như than phiền:
-Lão đại anh xem, thái độ của Thiên Phàm với anh ngày càng lạnh nhạt. Chẳng lẽ anh ta đã quên lúc trước khi mình không thể động đậy là ai cực nhọc ngày đêm, không thể nghỉ ngơi đầy đủ chăm sóc anh ta?
-Đó là việc tôi phải làm.
-Chính bởi vì anh luôn nghĩ như vậy, mới có thể làm Thiên Phàm mỗi ngày đều cưỡi trên đầu anh.
-Đi thôi, chúng ta đi ăn chút gì đi.
Mục Thiên Thành khẽ cười khổ, xoay người bỏ đi, Minh Huy nhắm mắt theo sát phía sau.
Hai người đi vào quán cafe gần cạnh công ty. Mục Thiên Thành tùy ý gọi một phần sandwich kẹp chân giò hun khói, Minh Huy thì gọi thịt gà cuốn thích ăn, mỗi người một ly cafe, ngồi xuống bàn bên cạnh cửa sổ.
Nhìn dòng người vội vàng qua lại bên ngoài, Mục Thiên Thành nhai không thấy vị, trong miệng lại nhắc:
-Không biết cơm hộp mấy cô ấy làm có hợp khẩu vị của Thiên Phàm không? Cậu ấy tuy không kiêng ăn nhưng lại rất chú ý đến bữa ăn; hơn nữa khảu vị có hơi nhạt, cơm nấu bình thường rất khó làm cậu ấy thấy ngon. Cho dù tôi từng mất rất nhiều công sức biến đổi các món ăn đa dạng cũng không thể nuôi cậu ấy béo lên bao nhiêu…
-Lão đại, nếu em không biết Thiên Phàm là nam thì thật sự nghĩ là anh yêu anh ta đấy.
Minh Huy mồm nhồm nhoàm thịt gà, mồm lúng búng nói.
-Yêu?
Mục Thiên Thành dừng động tác nhai bánh.
-Anh mở miệng ngậm miệng đều là Thiên Phàm, cả đầu cũng chỉ nghĩ đến Thiên Phàm, đi làm hai mắt nhìn vẫn là Thiên Phàm, đây không phải yêu thì là gì?
-Tôi chỉ lo lắng cho cậu ấy…
-Đúng vậy, lo lắng đến nỗi ngày nhớ đêm mong một người đàn ông; anh với chị dâu cũng không đến mức như vậy, khi yêu đương một chữ không nhắc tới, sau khi đính hôn thì ít lại càng ít, giống như người này căn bản không tồn tại. Nếu không phải lần trước chị ấy đến công ty thì em còn nghĩ nhân vật này là do anh bịa ra.
-Đó là bởi vì tôi cảm thấy việc cá nhân riêng tư không tất yếu phải nói oang oang ở công ty.
-Ai da ai da, coi như em nói đùa đi.
Minh Huy cười hắc hắc:
-Nói như thế nào thì Thiên Phàm cũng là ân nhân cứu mạng của anh, còn suýt nữa vì anh mà què chân, trong lòng anh có cảm giác bứt rứt cũng rất bình thường.
Mục Thiên Thành nhẹ hớp một ngụm cafe, hương vị cay đắng ngọt ngào lan theo đầu lưỡi đi thẳng tới dạ dày.
Anh không thể bỏ qua lo lắng sâu sắc trong lòng đối với Thiên Phàm, cũng không xác định sự lo lắng này có phải thuần túy chỉ là xuất phát từ việc báo đáp ân cứu mạng của đối phương không. Có lẽ đây quả thật là lý do ngay từ đầu mình hết sức cẩn thận, nhưng tuyệt đối không phải nguyên nhân duy nhất.
Đột nhiên nghĩ đến đêm Thiên Phàm đuổi mình đi… Hơi thở lạnh băng dừng lại trên cánh môi.
Mục Thiên Thành thấy cổ họng như nghẹn lại, thức ăn có ngon thế nào cũng trở nên khó nuốt.
Mục Thiên Thành ngạc nhiên nhìn chàng trai vẻ mặt lạnh lùng ngồi trên sofa. Từ sau khi đi bệnh viện về Thiên Phàm trở nên là lạ, không ngờ ăn xong cơm tối lại còn đuổi mình về.
-Bắt đầu từ ngày mai tôi không muốn lại nhìn thấy bản mặt của anh xuất hiện trong nhà tôi nữa. Hành lý của anh không nhiều dọn trong một tối chắc cũng xong. Tôi nói đủ rõ ràng rồi chứ?
Thiên Phàm chống nạng đứng lên, ánh mắt kiên định không cho phép ai chống lại.
-Chân của cậu vẫn chưa khỏi hẳn, tôi không thể bỏ đi như vậy.
-Đã gần hai tháng rồi, tôi hoàn toàn có thể tự chăm sóc mình.
Thiên Phàm nôn nóng tậc lưỡi, nhấc chân bước đi như muốn chứng minh lời mình nói là thật, nhưng vì động tác quá vội vàng nên suýt nữa ngã úp mặt xuống sàn. Cậu thấy Mục Thiên Thành muốn đến đỡ bèn mím môi giơ tay từ chối, đồng thời chậm rãi dựa vào sofa lấy lại cân bằng.
-Cậu như vậy cũng được coi là có thể tự chăm sóc tốt bản thân ư?
Mục Thiên Thành nhíu mày, giọng nói vì lo lắng cho đối phương mà trở nên cực nghiêm khắc:
-Đừng có cậy mạnh! Không phải Việt Trạch Viễn đã nói rồi sao, tối thiểu phải ba tháng mới có thể hoàn toàn hồi phục như trước. Nếu đi lại quá sớm sẽ làm xương không liền hoàn toàn, lại còn rất dễ bị gẫy xương lần nữa, đến lúc đó sự việc sẽ trở nên nghiêm trọng.
Nguyên tắc này cậu hẳn phải hiểu chứ? Đừng để tôi nhấn mạnh lần nữa.
-Người khác một tháng đã có thể đi lại được.
-Người khác là người khác, cậu là cậu!
Mục Thiên Thành bất ngờ lớn tiếng:
-Cậu bị gãy xương vốn đã nghiêm trọng hơn người khác, thời gian phục hồi đương nhiên phải dài hơn.
-Anh không phải tôi sao biết mùi vị khi phải suốt ngày nằm trên giường như một kẻ bỏ đi?
Mục Thiên Thành gần như ngừng thở, ánh mắt trở nên u ám:
-Sao tôi lại không biết chứ, tuy người bị thương là cậu nhưng tôi thà mình bị thương còn hơn!
Anh hơi dừng lại, rồi dịu dàng nói:
-Tôi thật sự lo lắng để cậu sống một mình, ít nhất để tôi ở thêm một tháng nữa, sau khi chắc chắn chân cậu không có vấn đề nữa…
-Thứ tôi thật sự không thể chịu được không phải chân, mà là anh!
-… Cậu… Ghét tôi như vậy ư?
Giọng nói Mục Thiên Thành không phải không chua chát.
Hơn một tháng sớm chiều ở chung lại cẩn thận chăm sóc đối phương, đang lúc Mục Thiên Thành nghĩ rằng quan hệ giữa hai người đã có chút cải thiện thì lại đột nhiên nghe thấy lời ấy, chịu đả kích không phải là nhỏ.
-Có một số điều cả hai tự biết trong lòng là được rồi, việc gì phải bắt tôi nói trắng ra?
Thiên Phàm lạnh lùng nhìn anh, xác định mặt mình không có thay đổi gì mới gay gắt nói tiếp:
-Sở dĩ anh sống chết không đi chỉ là vì muốn giảm bớt tâm lý áy náy của mình, để bản thân thanh thản đúng không? Anh có đứng trên lập trường của tôi mà suy nghĩ không? Mỗi ngày đối mặt với một người mà vừa nhìn đã thấy ghét, làm sao có thể khỏi nhanh được?
Ngôn ngữ là con dao hai lưỡi, làm đau đớn người khác đồng thời cũng tổn thương chính bản thân. Cậu để ý người này như vậy, để ý hơn bất kỳ ai khác trên đời! Mỗi một hành động của đối phương, mỗi tiếng nói cử động đều tác động đến trái tim mình, nhưng mình lại như lạc đà gần chết, khó mà ôm lấy dịu dàng mỗi ngày một dày thêm của anh ta, dù cho chỉ có một chút!
-Nếu anh thật lòng muốn tôi khỏe nhanh, vậy hãy rời xa khỏi tầm mắt của tôi đi!
Nụ cười dịu dàng của người đàn ông dần dần tàn lụi, thay vào đó chính là vẻ mặt ảm đạm chịu nhiều đả kích. Thiên Phàm không mềm lòng mà chỉ đau lòng, đau đến mức không thể thở được.
Rời khỏi anh ấy tất nhiên sẽ đau đớn chứ, nhưng ở chung với anh ấy lại càng đau hơn, ngày đêm dày vò; không bằng rút dao chặt nước, ít nhất còn có thể cho mình một không gian để thở.
Không biết trôi qua bao lâu, cậu mới nghe thấy giọng nói nặng nề của đối phương:
-Được rồi, như cậu muốn mai tôi sẽ đi.
Thiên Phàm thở dài nhẹ nhõm. Tầng tầng gồng xiềng trong lồng ngực dường như đứt đi rất nhiều, nhưng cũng lướt qua chua xót khó nói nên lời:
-Được, mong anh nói được thì làm được.
Sau đó xoay người đi về phòng ngủ của mình.
Buổi tối, Thiên Phàm trằn trọc khó ngủ.
Dù cho cậu bắt buộc mình phải bỏ qua cảm xúc lộn xộn của bản thân, thì vị thần giấc ngủ lại chậm chạp không đến thăm cậu. Thiên Phàm nôn nóng ngồi dậy đi vào WC… Nhà trọ của cậu rất đơn giản, phòng ngủ chính cũng không có nhà vệ sinh riêng, phải đi qua phòng khách bên trái mới có thể dùng WC – điều này có nghĩa cậu sắp phải đi qua người đàn ông đang ngủ say.
Thiên Phàm chống nạng cố hết sức để mình đi nhẹ, vội vàng giải quyết xong cậu đang định về phòng, lúc đi qua giường anh ta lại bỗng dừng bước.
Nói là ‘giường’, kỳ thấy chỉ là một chiếc ghế gấp, chiều ngang chỉ đủ cho một người nằm; đệm lò xo mềm, nếu chỉ nằm một đêm còn tạm được, nhưng nếu mỗi ngày đều ngủ chỉ sợ ngay cả xương cũng sẽ biến hình. Hơn nữa không gian phòng khách rất hẹp, thân thể anh ta cao lớn chắc chắn sẽ bị đè ép, nhưng người đàn ông này lại chịu đựng điều kiện khó khăn như vậy dám ở lại đây một tháng.
Chỉ vì chăm sóc cho cái chân bị thương của mình? Việc gì phải thế?
Thiên Phàm cười khổ trong im lặng chăm chú nhìn vào đôi má lúm đồng tiền của anh ta…
Ánh trăng xuyên qua rèm cửa rải đều những luồng sáng trong veo nhàn nhạt.
Trong bóng tối lặng yên, cậu cứ đứng im lặng như vậy, giống như cậu đã trở thành một pho tượng.
Nhất định là ban đêm quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức dường như mang theo một loại bùa chú mới làm cậu như bị mê muội, không để ý bất cứ điều gì chăm chú nhìn người đàn ông đã ngủ say này, giống như chỉ cần nhìn chăm chú như vậy thôi thì cả thế giới từ đó sẽ vĩnh viễn dừng lại, còn mình vẫn có thể đứng lặng bên cạnh đối phương, mặc cho trong lòng anh ấy có ai.
Mục Thiên Thành nhìn qua ngủ rất say, miệng hơi mở thở ra những hơi dài, khuôn mặt ẩn sâu trong bóng đêm, đường nét mơ hồ, có thể nhìn ra đã gầy yếu không ít, đều là vì bận rộn chăm sóc mình nhỉ?
Đứng sát bên cạnh anh có thể nghe thấy mùi thơm ngát thanh nhã – lẫn trong đó là mùi hương quen thuộc. Không biết vì sao, rõ ràng thân thể của mình vô cùng yếu ớt vậy mà trái tim lại đập mạnh mẽ như vậy, là bởi vì người đàn ông này ở ngay trong gang tấc sao?
Thiên Phàm không nhịn được giật giật, chậm rãi cúi người xuống…
Cho đến khi chạm đến bờ môi ấm áp của anh cậu mới giật mình nhận ra nhiệt độ cơ thể mình lại lạnh toát yếu đuối như vậy, không có một chút độ ấm bình thường của con người. Thiên Phàm hoang mang sợ hãi đứng phắt người dậy, bị cử chỉ trong lúc thất thần vừa rồi của mình làm hoảng sợ, cả người như bừng tỉnh khỏi cơn mơ dài, giống một tên trộm có tật giật mình vội vàng bỏ chạy, thậm chí quên luôn cả việc che giấu bước chân hỗn loạn của mình…
Cảm giác thật sự rất thảm hại!
Trước đây cậu là một thiếu niên không sợ trời không sợ đất, cho dù bị người khác nhìn thấy tận mắt vẫn có thể bình thản tiếp tục trộm hôn người đàn ông ấy; nhưng bây giờ cho dù chỉ là một cái chạm nhẹ phớt qua cũng cảm thấy như phạm phải tội lỗi ngập trời!
Mãi đến khi trốn về phòng ngủ Thiên Phàm mới bình tĩnh được chút ít, mỗi một tiếng tim đập mạnh mẽ vang dội đều như đang cười nhạo tình cảm bản thân ôm ấp như một con chim non bất trị, vừa chạm vào đôi môi của anh ấy đã như bị sốt cao, cả người nóng bừng như lửa.
Trong hơn một tháng, những đoạn ngắn khi được anh chăm sóc như thủy triều dâng lên trong suy nghĩ…
Anh ấy sau khi tan làm sẽ luôn tất bật qua lại ở phòng khách lẫn phòng bếp, rửa rửa nấu nấu, không ngừng thay đổi mùi vị chuẩn bị cho cậu những món ăn dinh dưỡng phong phú; nhìn thấy cậu cảm thấy nhàm chán, người đàn ông giỏi quan sát sắc mặt ấy sẽ bước đến nói chuyện câu được câu chăng với cậu giải buồn; sợ cậu nằm lâu không tốt cho cơ thể, anh ấy thỉnh thoảng sẽ dịu cậu đi lại một lúc; còn buổi tối… Là thời gian hai người xấu hổ nhất rồi lại thân mật nhất, anh ấy sẽ kiên nhẫn tắm rửa cho mình, giống như chăm sóc một con mèo cưng nhà mình vậy.
Bản thân không mặc gì cũng người đàn ông ăn mặc chỉnh tề tuyệt đối là một tổ hợp kỳ lạ. Nhìn thấy dáng vẻ không được tự nhiên của mình, người đàn ông ấy không chỉ một lần cười nói:
-Kiếp trước cậu nhất định là một con mèo, nếu không sao lại sợ nước thế này?
Kỳ thật thứ cậu sợ không phải nước mà là khi đối diện với anh ấy, dục vọng ngu xuẩn bất an trong nội tâm sẽ không nén nổi mà dâng đầy, giống như giờ phút này vậy.
Bụng trào lên luồng hơi nóng, càng muốn đè nén cảm giác lại càng mãnh liệt. Thiên Phàm một mặt điên cuồng phỉ nhổ bản thân, một mặt lại không nhịn được luồn tay xuống nơi nam tính đã sớm dựng đứng…
Toàn thân như bị trúng gió trong nháy mắt nóng bừng bừng. Nơi dưới háng nóng rực như lửa, cứng rắn như sắt, tựa như dục vọng tối tăm không thể mở miệng của cậu với người đàn ông ấy.
Thiên Phàm cắn răng, đặt cả hai bàn tay đang run rẩy của mình vào giữa hai chân, bắt đầu ma xát lên xuống…
Khi tắm, khác với vẻ cứng nhắc của cậu, biểu tình của người đàn ông lại rất tự nhiên, khi kỳ cọ thân thể cho cậu cũng không cố ý tránh né bộ vị đàn ông nào cũng có, nhưng Thiên Phàm không thể chịu được, luôn máy móc giật lấy bông tắm tự mình rửa, còn người đàn ông thì dựa vào cạnh bồn tắm nhìn cậu cười ranh mãnh… Nụ cười làm người khác bốc hỏa, nhưng không biết vì sao mình lại không thể tức giận với anh ấy.
Bàn tay của anh ấy ấm áp rắn chắc, cảm giác được vuốt ve tuyệt đến lạ lùng, nhất là khi bắt đầu bôi xà phòng, da thịt vốn trơn trượt sẽ trở nên cực kỳ mẫn cảm, mỗi một cái chạm nhẹ đều như có dòng điện chạy qua làm tim đập dần trở nên lộn xộn…
Vừa nghĩ đến hình ảnh mờ ám, khóe mắt vô thức đong đầy hơi nóng; Thiên Phàm giống như biến thành một con mèo động dục nhẹ nhàng cọ xát vào chăn, bắt đầu đung đưa thân thể… Từ động tác dâm loạn nơi hai tay, từng đợt khoái cảm từ thân dưới lan ra truyền khắp toàn thân…
Nếu…
Nếu là ngón tay của anh ấy âu yếm nơi này…
Hình ảnh tình dục vừa mới thoáng hiện trong đầu sóng triều trong cơ thể đã vọt tới điểm cao trào, Thiên Phàm khẽ hé đôi môi dùng giọng nói khàn khàn gần như không thể nghe thấy gọi tên người đàn ông, chất lỏng trắng đục bắn thẳng ra làm bẩn tay cậu.
Sau khi bắn một lần, dục vọng trong cơ thể vẫn chưa biến mất, muốn cố gắng nhịn rồi lại khó có thể ngăn lại khoái cảm cấm kỵ. Do dự vài giây Thiên Phàm lại tiếp tục dùng hai tay run rẩy cẩm lấy thứ nam tính dường như tám trăm năm rồi chưa làm tình, đồng thời nghĩ đến nụ cười của người đàn ông trong đầu thì cũng nhanh chóng tước vũ khí đầu hàng…
Cứ lặp lại vài lần như thế cả căn phòng đã ngập đầy mùi cơ thể nhàn nhạt, dục vọng dành dụm ở bụng dưới rốt cuộc cũng đã được giải phóng.
Sau khi hồi phục tinh thần, Thiên Phàm lại chìm trong cảm giác chán ghét bản thân nghiêm trọng.
Tình cảm của cậu với người đàn ông ấy nhất định đã hoàn toàn vặn vẹo rồi! Khuya khoắt như thằng trộm đứng bên cạnh anh ta, trộm hôn môi đối phương, sau đó hốt hoảng bỏ chạy, bây giờ lại muốn âu yếm của anh ta mà tự an ủi, giống một con dã thú đói khát vùng vẫy trong hải dương tinh dịch.
Cậu thật sự không thể tiếp tục để người đàn ông ấy ở bên cạnh nữa, nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ chỉ làm mình càng thêm điên cuồng mà bất chấp đạo lý!
Chỉ khẽ gọi tên đối phương thôi mà trái tim đã đau đớn như bị dập nát.
Con người này, bất cứ thứ gì cũng quan trọng nhưng lại không cách nào nói hết, không chỗ thổ lộ chỉ có thể im lặng chết đi, chỉ có thể giống một người không tự nhiên trốn ở trong bóng đêm, đuổi anh ấy đi rồi sau đó một mình nhấm nháp cô đơn tan nát cõi lòng.
Thiên Phàm nhắm chặt mắt mặc bản thân chìm sâu vào trong đêm dài mênh mông vô tận.
Sáng sớm hôm sau.
Nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ mở ra, Mục Thiên Thành đang ngồi trên sofa đọc báo ngẩng đầu lên, mỉm cười chào hỏi như thường ngày:
-Chào buổi…
Đối diện chính là Thiên Phàm đang dụi mắt, dáng vẻ rất mệt mỏi như ngủ không ngon. Thấy Mục Thiên Thành vẫn còn ở đây, cậu không khỏi nhíu mày nói giọng không tốt:
-Sao anh vẫn còn ở đây? Đêm qua tôi nói không rõ ràng à?
-Tôi đã thu dọn hành lý xong hết rồi, bởi vì bận làm điểm tâm cho cậu nên mới đợi đến bây giờ…
Mục Thiên Thành chỉ chỉ vali hành lý đơn giản bên cạnh sofa.
-Điểm tâm tôi sẽ ăn, cảm ơn đã lo lắng. Cửa ở bên kia, đi không tiễn.
Thiên Phàm cào cào tóc, giọng điệu cực kỳ khó chịu.
Mục Thiên Thành không nói gì chỉ im lặng nhìn cậu.
-Anh nhìn cái gì?
Thiên Phàm chú ý tới tầm mắt của anh.
Ý thức được mình thất lễ, Mục Thiên Thành vội vàng thu lại tầm mắt:
-Không có gì. À Thiên Phàm này, trong tủ lạnh ngoài mì gói có sẵn còn có điểm tâm tôi làm, nếu đói thì hâm nóng lên rồi ăn. Nếu muốn đổi khẩu vị, tôi có dán trên cửa tủ lạnh tờ giấy nhớ ghi lại những quán bán đồ ăn sẵn cậu thích, chỉ cần gọi điện thoại là được, rất tiện.
-Biết rồi.
Thiên Phàm lạnh lùng nói.
Cho dù hai chân đã bước ra ngoài cửa, Mục Thiên Thành vẫn lo lắng xoay người dặn dò lần nữa:
-Buổi tối khi tắm phải chú ý sàn nhà trơn, nhất định đừng để bị ngã, khi ngủ phải đóng chặt cửa sổ vào, khu phố này không an toàn lắm đâu, thường xuyên có người lẻn vào nhà dân cướp bóc, cậu lại không chịu để ý gì cả lúc nào cũng mở cửa ngủ, như vậy rất nguy hiểm. Nhỡ đâu…
-Anh có thôi đi không hả?
Thiên Phàm bắt đầu không kiên nhẫn ngoáy lỗ tai.
-Điện thoại của tôi mở 24/24, nếu có chuyện thì phải gọi ngay cho tôi.
-Được rồi, tạm biết.
Thiên Phàm nói xong liền đóng cửa ‘sầm’ một tiếng thật mạnh.
Mục Thiên Thành đứng quá gần nên suýt nữa thì bị cánh cửa đập vào mũi; anh không khỏi giơ tay lên sờ sờ nở nụ cười bất đắc dĩ.
Phong cách điển hình của Thiên Phàm. Hơn một tháng sớm chiều ở chung thân thiết, chẳng những không nhận được nửa câu cảm ơn của cậu ta mà ngược lại còn bị vứt đi như giày rách. Nhưng điều này cũng không thể trách đối phương, dù sao ngay từ đầu chính là tự mình mặt dày mò đến, giờ phút này bị ‘đuổi ra khỏi nhà’ cũng chỉ có thể coi là ‘tự làm tự chịu’.
Chỉ là Thiên Phàm thật sự ghét mình giống như biểu hiện bên ngoài sao?
Vấn đề này vừa mới xuất hiện Mục Thiên Thành đã sợ hãi, phản xạ không đi sâu nghiên cứu đáp án.
Giống như chiếc hộp Pandora, nếu vô ý mở ra thì xuất hiện chỉ sợ là thứ mình khó có thể xử lý, cho nên tốt nhất đừng động đến, cho dù làm vậy có thể là dối trá!
Đứng ngoài cửa một lúc, cuối cùng Mục Thiên Thành vẫn xoay người bỏ đi.
Sau khi dưỡng thương tròn ba tháng, Thiên Phàm chống nạng trở về chiến trường.
Ngày đầu tiên đi làm, Thương Tự Thận tự mình xuống dưới lầu đón tiếp đủ thấy mức độ coi trọng Thiên Phàm.
-Thiên Phàm, chào mừng trở về! Tất cả mọi người đều ngóng trông ngày này đấy. Cậu xem ra phục hồi không tồi, sắc mặt tốt lắm.
Thương Tự Thận cười vang cất tiếng, dùng sức nắm chặt tay Thiên Phàm.
-Cảm ơn Thương tổng, lần này làm công ty thêm phiền toái rồi.
Vì Thiên Phàm đột nhiên bị thương nên mấy dự án do cậu phụ trách hoặc ngừng lại hoặc chuyển giao cho người khác, chắc chắn làm những đồng sự khác nhận thêm không ít gánh nặng.
-Nói gì mà khách sáo vậy, ai mà không có chuyện ngoài ý muốn chứ? Nếu cùng ở trong một tập thể mọi người nên giúp đỡ lẫn nhau, huống chi Tân Á không thể không có cậu, nhìn thấy cậu bình phục chúng tôi đều rất vui vẻ.
-Cảm ơn Thương tổng.
Thiên Phàm cảm động nói.
-Nhớ kỹ – công ty cho cậu nửa năm nghỉ bệnh, bây giờ mới chỉ dùng ba tháng; sở dĩ tôi cho cậu trở về hoàn toàn là vì cậu liên tục yêu cầu mới miễn cưỡng đồng ý, nhưng điều này cũng không có nghĩa cậu có thể liều mạng làm việc giống như trước đây. Trước mắt, việc quan trọng hàng đầu là phải chăm sóc tốt thân thể của mình, tôi tạm thời sẽ phân một số công việc nhẹ nhàng cho cậu.
-Thương tổng…
-Quyết định thế rồi, không được thương lượng.
Thương Tự Thận dứt khoát cắt ngang lời cậu, chuyển sang Mục Thiên Thành ở bên cạnh:
-Thiên Thành, giống như trước đây tôi giao Thiên Phàm cho cậu, giám sát kỹ cậu ta cho tôi.
-Không thành vấn đề.
Mục Thiên Thành cười nói, tự nhiên đi đến trước mặt Thiên Phàm: chỉ thấy ánh mắt Thiên Phàm thản nhiên lướt qua phía mình, tất nhiên không lạnh lùng như trước đây nhưng thái độ bình thản cảm giác càng khó chịu hơn, giống như chỉ coi mình là đồng nghiệp bình thường, nội tâm Mục Thiên Thành cực kỳ phức tạp.
Từ sau khi bị đối phương ‘đuổi ra khỏi nhà’, Mục Thiên Thành luôn trong tình trạng lo lắng đã vài lần mặt dày lấy cớ đến thăm lại đều bị từ chối từ ngoài cửa. Xem ra Thiên Phàm quyết tâm coi anh như không khí, một khe hở từng mở ra với anh đã hoàn toàn đóng kín.
Đã trải qua nhiều chuyện như vậy, vốn tưởng rằng cả hai có thể thẳng thắn gặp lại, ai ngờ đảo mắt tất cả lại trở về điểm xuất phát. Mục Thiên Thành không khỏi hoảng hốt nhớ tới lúc trước tắm rửa sấy tóc cho cậu ta, dáng vẻ hai mắt khép hờ, bộ dáng ỷ lại hoàn toàn kia, lúc ấy không khí xung quanh đẹp đẽ yên tĩnh làm cho anh gần như sinh ra suy nghĩ tự nguyện chăm sóc đối phương cả đời.
Từ ‘cả đời’ này lao thẳng vào đầu làm anh bỗng kinh hãi, vội vàng thu dọn suy nghĩ vừa mới trào ra.
-Thiên Phàm, để tôi đỡ cậu.
Thấy đối phương đi về phía văn phòng, Mục Thiên Thành phản xạ vươn tay ra.
-Không cần, cảm ơn.
Thiên Phàm không thèm nhìn anh cái nào, tự chống nạng đi từng bước tập tễnh.
Văn phòng Thiên Phàm chỉ cách một bức tường, không biết vì sao cả buổi sáng Mục Thiên Thành đều thấy bồn chồn không yên. Cố mãi mới đợi đến thời gian nghỉ trưa, anh đứng dậy đi sang phòng cách vách, còn chưa tới cửa đã nghe thấy trong văn phòng vang đến tràng cười.
Cửa không đóng, vài nữ nhân viên đang vây xung quanh Thiên Phàm chuyện trò vui vẻ. Lúc trước chuyện Thiên Phàm ‘anh dũng cứu người’ đã sớm truyện khắp trên dưới Tân Á, làm cậu vốn đã được hâm mộ lại tăng thêm một vầng sáng anh hùng, phụ nữ tiếp cận cậu nối liền không dứt.
-Oa, Thiên Phàm rất được hâm mộ nha…
Bên tai vang lên giọng nói chua loét của Minh Huy:
-Ngày đầu tiên đi làm đã được các người đẹp vây quanh chật như nếm cối, nhận được mấy phần cơm hộp tình yêu không nói, còn có một đống chocolate valentina. Nếu lão đại muốn tìm Thiên Phàm ăn cơm trưa, em thấy hay là thôi? Sắc đẹp trước mắt, anh ấy sao còn có thể nghĩ đến chúng ta.
-Hôm nay là valentina?
Mục Thiên Thành ngẩn ra.
-Đúng vậy, anh không biết à?
Minh Huy nhìn Thiên Phàm ngồi bình thản bên trong, nói như than phiền:
-Lão đại anh xem, thái độ của Thiên Phàm với anh ngày càng lạnh nhạt. Chẳng lẽ anh ta đã quên lúc trước khi mình không thể động đậy là ai cực nhọc ngày đêm, không thể nghỉ ngơi đầy đủ chăm sóc anh ta?
-Đó là việc tôi phải làm.
-Chính bởi vì anh luôn nghĩ như vậy, mới có thể làm Thiên Phàm mỗi ngày đều cưỡi trên đầu anh.
-Đi thôi, chúng ta đi ăn chút gì đi.
Mục Thiên Thành khẽ cười khổ, xoay người bỏ đi, Minh Huy nhắm mắt theo sát phía sau.
Hai người đi vào quán cafe gần cạnh công ty. Mục Thiên Thành tùy ý gọi một phần sandwich kẹp chân giò hun khói, Minh Huy thì gọi thịt gà cuốn thích ăn, mỗi người một ly cafe, ngồi xuống bàn bên cạnh cửa sổ.
Nhìn dòng người vội vàng qua lại bên ngoài, Mục Thiên Thành nhai không thấy vị, trong miệng lại nhắc:
-Không biết cơm hộp mấy cô ấy làm có hợp khẩu vị của Thiên Phàm không? Cậu ấy tuy không kiêng ăn nhưng lại rất chú ý đến bữa ăn; hơn nữa khảu vị có hơi nhạt, cơm nấu bình thường rất khó làm cậu ấy thấy ngon. Cho dù tôi từng mất rất nhiều công sức biến đổi các món ăn đa dạng cũng không thể nuôi cậu ấy béo lên bao nhiêu…
-Lão đại, nếu em không biết Thiên Phàm là nam thì thật sự nghĩ là anh yêu anh ta đấy.
Minh Huy mồm nhồm nhoàm thịt gà, mồm lúng búng nói.
-Yêu?
Mục Thiên Thành dừng động tác nhai bánh.
-Anh mở miệng ngậm miệng đều là Thiên Phàm, cả đầu cũng chỉ nghĩ đến Thiên Phàm, đi làm hai mắt nhìn vẫn là Thiên Phàm, đây không phải yêu thì là gì?
-Tôi chỉ lo lắng cho cậu ấy…
-Đúng vậy, lo lắng đến nỗi ngày nhớ đêm mong một người đàn ông; anh với chị dâu cũng không đến mức như vậy, khi yêu đương một chữ không nhắc tới, sau khi đính hôn thì ít lại càng ít, giống như người này căn bản không tồn tại. Nếu không phải lần trước chị ấy đến công ty thì em còn nghĩ nhân vật này là do anh bịa ra.
-Đó là bởi vì tôi cảm thấy việc cá nhân riêng tư không tất yếu phải nói oang oang ở công ty.
-Ai da ai da, coi như em nói đùa đi.
Minh Huy cười hắc hắc:
-Nói như thế nào thì Thiên Phàm cũng là ân nhân cứu mạng của anh, còn suýt nữa vì anh mà què chân, trong lòng anh có cảm giác bứt rứt cũng rất bình thường.
Mục Thiên Thành nhẹ hớp một ngụm cafe, hương vị cay đắng ngọt ngào lan theo đầu lưỡi đi thẳng tới dạ dày.
Anh không thể bỏ qua lo lắng sâu sắc trong lòng đối với Thiên Phàm, cũng không xác định sự lo lắng này có phải thuần túy chỉ là xuất phát từ việc báo đáp ân cứu mạng của đối phương không. Có lẽ đây quả thật là lý do ngay từ đầu mình hết sức cẩn thận, nhưng tuyệt đối không phải nguyên nhân duy nhất.
Đột nhiên nghĩ đến đêm Thiên Phàm đuổi mình đi… Hơi thở lạnh băng dừng lại trên cánh môi.
Mục Thiên Thành thấy cổ họng như nghẹn lại, thức ăn có ngon thế nào cũng trở nên khó nuốt.