Trên mặt Tứ gia thoáng qua nụ cười khó nhận biết, lật lật kiểm tra đánh giá của Lại bộ trình lên trên bàn, thoả mãn gật gật đầu, nói:
“Tiểu tử này thật sự là thanh quan hiếm có, rất thông minh cơ trí, cũng không uổng công...”
Nói đến đây dừng hồi lâu, không nói tiếp, trong mắt giống như tưởng niệm, giống như chán nản, khép lại kiểm tra đánh giá của Lại bộ nói:
“Cho hắn vào đi! Bất tri bất giác đã ba năm, lúc này nên cho hắn đến địa phương tốt.”
Cao Vô Dung thấy điều thú vị nói:
“Ban đầu sau khi làm tri huyện Cao Thanh huyện ba năm, Lý Vệ vào kinh báo cáo công tác, lại bị gã sai vặt ngăn ở bên ngoài cửa phủ, tiểu tử kia cũng cơ trí cầm…”
Giọng nói dừng một chút, mắt liếc nhẫn phỉ thúy - mà Tứ gia không ngừng vuốt ve - một cái, Tứ gia ngược lại tâm tình tốt lên, giơ giơ ngón tay cái nói:
“Cầm cái nhẫn này hô to nói là nô tài trong phủ ta, bị thị vệ dẫn đi vào Dung Nguyệt cư.”
Nhớ tới những chuyện này, trong mắt Tứ a ca lóe sáng sâu xa giống như ở trong băng tuyết ng trời nhớ lại dương quang phổ chiếu (ánh mặt trời chiếu rọi). Đó là chuyện năm thứ nhất sau khi Sở Sở rời đi, một mình ở Dung Nguyệt cư hối hận, cả ngày lễ Phật ăn chay. Thực tế bản thân vẫn hy vọng, cảm thấy ông trời đưa Sở Sở tới, có lẽ sẽ bị tình cảm của mình cảm động, lại đưa trở lại cũng chưa biết chừng, khi đó mặc dù bi thống vẫn còn có một tia hy vọng, coi như vẫn tốt hơn so với hiện tại.
Mới gặp gỡ Lý Vệ, Tứ a ca để lại ấn tượng thật sâu, cho dù khi đó dưới tình huống tâm tình không tốt, vẫn cảm thấy tiểu tử này rất có năng lực. Khi đó Lý Vệ còn mặc quan phục thất phẩm chắp vá, rất cũ, trên vạt áo có rất nhiều vết bùn bẩn, giày quan dưới chân cũng bị mài đến không ra hình nữa, trên mặt đen tối rất buồn cười. Lúc đó Tứ a ca cảm thấy đại khái sắc mặt Lý Quỳ cũng giống thế này, mặc dù có chút nhếch nhác, nhưng trong mắt không ngừng lóe lên cơ trí, cùng trên mặt đầy cợt nhả tuyệt không nghiêm túc, làm Tứ a ca nghĩ tới Sở Sở linh động hoạt bát trước kia, cho nên ngay lúc đó đối với Lý Vệ mang vẻ mặt ôn hòa khích lệ một phen.
Lấy ra kiểm tra đánh giá của Lại bộ nhìn một chút, thành tích của hắn cũng không tệ lắm, nghe nói còn chưa có đón dâu, lại lệnh Điền Văn Viễn tìm nha đầu thể diện trong phủ cho hắn, có một người biết lạnh nóng cũng tốt. Hắn còn nhớ rõ biểu tình kinh ngạc mới đầu của Điền Văn Viễn và Cao Vô Dung, đại khái không nghĩ tới Tứ gia vẫn luôn trầm mặc tiêu cực, thế nhưng phí tâm vì một nô tài nửa đường như vậy, nghĩ xong Tứ gia không khỏi lắc đầu bật cười.
Trong chốc lát tiếng bước chân từ xa đến gần, rèm được nhấc lên, một người nam nhân vội vàng tiến lên quỳ xuống nói:
“Nô tài Lý Vệ thỉnh an gia, gia cát tường.”
Trong giọng nói cố nhịn kích động, cùng một tia nghẹn ngào không dễ dàng phát giác. Tứ a ca quan sát Lý Vệ đang quỳ trên đất, đã ba năm, giống như tiểu tử này dần chững chạc. Tứ a ca tự mình đỡ Lý Vệ đứng dậy, suy nghĩ, sắc mặt còn rất đen, chỉ là y phục trên người ngược lại chỉnh tề sạch sẽ, ánh mắt chớp động, thân thiết lại tự nhiên. Tứ a ca chính là thích điểm này của Lý Vệ, phân rõ ngoài dặm xa gần, ma luyện gần mười năm quan trường, tên ăn xin nhỏ ban đầu của Duyện Châu Phủ, đã nghiễm nhiên thành tả bàng hữu của mình, không thể không bội phục ánh mắt nhìn người của Sở Sở. Không riêng Lý Vệ còn có Điền Văn Tĩnh cũng vậy, là thanh lưu hiếm có trong quan trường hôm nay, nô tài mà mình đắc ý nhất.
*tả bàng hữu (左膀右臂): cánh tay
Lý Vệ nhìn chủ tử trước mặt, mới ba năm giống như già thêm rất nhiều, nghĩ đến Đông cách cách tinh linh, đôi mắt sáng long lanh, tính tình dí dỏm đáng yêu lại thần thông quảng đại kia, không khỏi oán giận ông trời không có mắt. Người như vậy sao lại đoản mệnh, làm cho chủ tử mình cả ngày buồn bực không vui, nghĩ ngợi mông lung bất giác có chút khó chịu.
Tứ a ca ngược lại vỗ vỗ bờ vai của hắn, chỉ vào ghế gấm nói:
“Đừng đứng đây nữa, hôm nay ngươi cũng có mặt mũi, ngồi xuống từ từ nói đi!”
Lý Vệ cười hắc hắc ngồi trên ghế, Cao Vô Dung cười như không cười đi vào, đổi trà mới cho Tứ gia, cũng tự mình rót cho Lý Vệ lên một chén. Lý Vệ vội vàng đứng dậy cười nói:
“Cao công công đừng như vậy, làm phiền lão ngài phục vụ nô tài rồi.”
Cao Vô Dung trừng mắt liếc hắn một cái nói:
“Ta cũng không phải bưng trà cho con khỉ Lý Vệ, ta là bưng trà cho thanh quan hiếm có của Đại Thanh ta, ngươi cứ uống của ngươi đi.”
Tứ gia bất giác mỉm cười hồi lâu mới nói:
“Nghe nói Nhị Nữu lại sinh cho ngươi thêm một tiểu tử?”
Nói xong quan sát hắn mấy lần nói:
“Không nghĩ tới ngươi thật lợi hại, Nhị Nữu gả cho ngươi mười năm thì sinh cho ngươi bốn tên tiểu tử!”
Lý Vệ cười hắc hắc nói:
“Ân điển của chủ tử nô tài nhớ mà, nhớ mà!”
Tứ a ca dở khóc dở cười nói:
“Đây cũng không phải là ân điển của gia!”
Nói xong, thần sắc nghiêm túc nói:
“Ngươi phải cố gắng làm vị quan tốt, liêm minh mới không uổng công...”
Hồi lâu không có nói tiếp, Lý Vệ rất tinh, lập tức biết Tứ gia tới Đông cách cách, nhanh chóng ngắt lời nói:
“Chủ tử yên tâm, nô tài không quên được. Cho dù nô tài quên, sư tử hà đông nhà nô tài cũng sẽ không để cho nô tài quên.”
Tứ gia và Cao Vô Dung không khỏi nở nụ cười. Năm ấy Tứ gia khiến Điền Văn Viễn làm mai mối cho Lý Vệ, người kia ngược lại phù sa không chảy ruộng ngoài, đem cô em vợ của mình - Lý Nhị Nữu gả cho Lý Vệ. Lý Nhị Nữu trước kia ngược lại không có nhìn ra là người lợi hại, từ lúc gả cho Lý Vệ thì càng ngày càng thay đổi dáng vẻ. Lý Vệ nếu không nghe lời, nàng động thủ liền dám đánh, Lý Vệ lại là người thương vợ, sao có thể cùng nàng so đo, dần dà trên người thường mang theo vài vết nhéo rõ ràng, danh tiếng sư tử hà đông hống của Nhị Nữu liền truyền ra xa gần đều biết.
Thậm chí ba năm trước đây khi Lý Vệ hồi kinh báo cáo công tác thì Vạn Tuế Gia cố ý triệu kiến Nhị Nữu, đại khái muốn nhìn người đàn bà đanh đá này ba đầu sáu tay như thế nào một chút, có thể quản thúc được Lý Vệ so với con khỉ còn cơ trí hơn. Lý Vệ và Đại Nữu vốn đang lo lắng Nhị Nữu sẽ làm ra chuyện không tốt, không nghĩ tới không trách tội, còn thưởng một đôi vòng ngọc rất quý giá, mọi người không khỏi kinh ngạc.
Sau khi Tứ gia biết chuyện này, hiểu rằng ước chừng hoàng a mã cũng vì Sở Sở mới cực kỳ coi trọng Nhị Nữu. Lại nói tiểu tử Lý Vệ này cũng thật có phúc khí, một tiểu ăn xin lẫn vào tới hôm nay, vợ con hưởng đặc quyền, thật sự là người quá may mắn. Nghĩ xong liền nói:
“Ta thấy kiểm tra đánh giá của ngươi coi như có chút thành tích, lần này thì cho ngươi tới địa phương tốt đi làm việc!”
Lý Vệ nói:
“Vẫn là chủ tử đối tốt với nô tài!”
Tứ a ca cười như không cười trừng mắt liếc hắn một cái, tiếp tục nói:
“Có biết Hồ Châu không?”
Lý Vệ suy nghĩ một chút nói:
“Nô tài có biết một chút. Gia sư trong phủ đã nói qua một chút cho nô tài, nói nơi đó thuộc Thái Hồ, cách một cái hồ là Tô Hàng, là đất lành về hàng tơ lụa và trà, rất giàu có, đông đúc!”
Liếc thấy giá bút trên bàn Tứ gia lại nói:
“Đúng rồi, còn có bút lông Hồ Châu một lượng bạc một cây, một năm bổng lộc của nô tài không ăn không uống cũng chỉ có thể mua 80 chiếc bút lông, thật là đắt tiền!”
Tứ a ca cười, gật gật đầu nói:
“Có chút kiến thức, nghe thấy người khác nói dù sao vẫn là phiến diện, vẫn phải mình biết rõ, coi thêm sách thì tốt hơn!”
Lý Vệ gãi gãi đầu thưa dạ đáp lời, Tứ a ca lắc lắc đầu nói:
“Hồ Châu có hai đại thương nhân ngươi phải chủ ý. Một là thế gia Trương gia cung phụng tơ lụa cho triều đình, cái này coi như bỏ qua, ngươi không nên đi trêu chọc. Trương gia và Tào gia có quan hệ rất sâu xa, tạm thời không đụng được. Còn có một nhà là Hồ gia, gần mười năm liền đột nhiên quật khởi. Hồ gia ở Lăng Hồ trấn thuộc địa hạt Hồ Châu, thực lực không thể khinh thường. Nguyên tắc trên cơ bản có thể lôi kéo kết giao, có thương nhân làm hậu thuẫn cho ngươi, làm phủ đài Hồ Châu sẽ thoải mái hơn!”
Lý Vệ mừng rỡ vội vàng quỳ xuống dập đầu tạ ơn nói:
“Ngài là nói sau này nô tài sẽ đi Hồ Châu làm phủ đài chính tứ phẩm?”
Tứ a ca gật đầu một cái, Cao Vô Dung đỡ Lý Vệ đứng lên cười nói:
“Tạp gia chúc mừng phủ đài đại nhân trước, chúc ngài từng bước lên chức!”
Lý Vệ cười hề hề. Tứ a ca từ trong hốc tối dưới bàn lấy ra có một cái hộp nhỏ có chút cũ, tay tại phía trên sờ mấy cái cẩn thận mở ra, bên trong là chút đồ trang sức tinh xảo. Tứ a ca lấy ra một cây trâm kim phượng khảm một viên Đông Châu to đưa cho Lý Vệ nói:
“Đây coi như là cách cách thưởng cho Nhị Nữu. ban đầu Nhị Nữu xuất giá, gia cũng quên chuyện này, coi như Nhị Nữu cũng là nha hoàn của cách cách không phải sao. Cầm đi, hôm nay cũng là cáo mệnh rồi, cũng nên có chút đồ trang sức thể diện để dùng!”
Lý Vệ cám ơn rồi theo Cao Vô Dung ra khỏi thư phòng. Cao Vô Dung níu Lý Vệ đang đi vội vã lại
“Đừng nói Tạp gia không có nhắc nhở ngươi, trâm kim phượng này là khi trước Vạn Tuế Gia thưởng cho Đông cách cách, viên Đông Châu giá trị liên thành, dù tình hình kinh tế căng thẳng ngươi cũng không được đem đi cầm, vạn vạn không thể!”
Lý Vệ liếc hắn một cái nói:
“Cao công công nhìn ta quá hẹp rồi, ta sao có thể đem đồ của chủ tử ban cho đi cầm chứ!”
Cao Vô Dung bĩu môi nói:
“Sao mà biết được, Điền Văn Viễn nói vòng tay Vạn Tuế Gia ban cho Nhị Nữu, vẫn là hắn chuộc trở về, ngươi còn nói mạnh miệng!”
Mặt Lý Vệ đỏ lên nói:
“Lão ngài không biết, làm quan trên thực tế còn không bằng ban đầu ta đi xin cơm còn thoải mái hơn, lại có chút tránh không khỏi xã giao, cố tình bổng lộc vừa ít đến thương cảm, nơi đó có thể, không phải chị vợ lúc nào cũng trợ cấp, toàn gia chúng ta đã sớm chết đói từ hồi nào rồi ấy!”
Cao Vô Dung nhìn hắn nói chống chế, không khỏi chọc ghẹo nói:
“Được rồi, được rồi, chị vợ ngươi rất giỏi rồi, ban đầu Đông cách cách cứ như vậy đi. Trước đây hoa hồng của làng du lịch tuy nói cũng đều nộp trong phủ, nhưng hoa hồng của Dạ Nùng Trang của Cửu a ca, có rất nhiều trong tay Đại Nữu, ngươi trước tiên có thể cùng chị vợ ngươi thương lượng linh hoạt một chút, cũng đủ cho ngươi ở quan trường này giày vò được rồi!”
Lý Vệ thở dài nói:
“Chị vợ ta ngài còn không biết sao, những thứ Đông cách cách còn lưu lại so với mạng của tỷ ấy còn quan trọng hơn!”
Nói xong len lén lại gần Cao Vô Dung nói:
“Tỷ ấy đến bây giờ cũng không tin Đông cách cách đã đi rồi. Nói là một ngày nào đó sẽ trở về, tỷ ấy tiếp tục cất giữ những số bạc kia cũng là vì về sau khi trở về cách cách có mà dùng, nói Đông cách cách xài bạc rất nhiều, ngài nói tỷ ấy không phải bị điên rồi sao?”
Cao Vô Dung thở dài nói:
“Thật là hiếm có, có lẽ lão Điền mấy nă ở làng du lịch được không ít bạc, trợ cấp ngươi một chút cũng là điều nên làm!”
Lý Vệ cười khổ nói:
“Ngài cho rằng thanh quan tốt như vậy sao. Điền Văn Tĩnh nơi đó cũng chỉ nhờ vào huynh ấy đấy.”
Cao Vô Dung thầm nghĩ: không trách được hai người lão Điền có hai công việc béo bở trông coi trong phủ lớn như vậy, cả ngày lại trôi qua túng quẫn như thế, thì ra là có hai động không đáy đang chờ, thở dài nói:
“Nhắc tới kiếm bạc trắng, đều nói Cửu gia là một tài thần vậy Đông cách cách chúng ta mới thật là tài thần, một chủ ý là có thể kiếm ngàn vạn bạc, nhớ ngày đó...”
Câu nói kế tiếp chưa nói nữa thở dài, đưa Lý Vệ đi ra ngoài.
Lý Vệ đến viện của Điền Văn Viễn, Đại Nữu cùng Nhị Nữu đang ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi nói chuyện, có bà tử ở cửa nhìn bọn nhỏ ở tây ốc chơi đùa. Điền Văn Viễn từ xa thấy hắn đi vào khẩn cấp hỏi:
“Như thế nào, sẽ được tới đâu nhậm chức?”
Đại Nữu Nhị Nữu cũng dừng nói chuyện đều nhìn Lý Vệ. Lý Vệ cười nói:
“Được điều tới Tri Phủ Hồ Châu.”
Mấy người mừng rỡ. Điền Văn Viễn vui thay cho cậu em cột chèo:
“Đệ so với đệ đệ của ta còn may mắn hơn. Năm ngoái hắn trở lại báo cáo công tác, chỉ được nhậm chức tại một địa phương nghèo ở Tứ Xuyên làm ngũ phẩm hà đạo. Đây là đi làm khổ sai mà, tiểu tử đệ ngược lại trời sanh phúc tướng, không biết mấy chữ. Mọi người nhìn một chút, hôm nay cũng đường đường là phủ đài đại nhân chính tứ phẩm!”
Mọi người bất giác cười to. Lý Vệ lấy ra trâm cài Tứ gia ban cho đưa cho Nhị Nữu nói:
“Cái này là chủ tử thay Đông cách cách thưởng cho, nói là để cho nàng cũng có thứ để dùng, tránh để cho người khác coi thường!”
sửng sốt xong đứng lên tiếp nhận, sờ sờ Đông Châu to trên đầu trâm, thì thào nói:
“Cái này cách cách cũng chưa từng mang, cách cách luôn nói những thứ này là gánh nặng...”
Nói xong nghẹn ngào rồi im lặng. Điền Văn Viễn len lén nháy mắt cho Nhị Nữu, Nhị Nữu vội vàng nhận lấy nói:
“Được rồi, ngày đại hỉ, tỷ tỷ, toàn gia chúng ta có thể có ngày hôm nay đều nhờ Đông cách cách, ban đầu cũng chưa bao giờ nghĩ tới. Tối nay chúng ta không say không về, ngày mai muội và Lý Vệ sẽ phải đi, chúng ta nói vài chuyện vui vẻ đi!”
Đại Nữu lau chùi nước mắt, liếc mắt nhìn muội muội mặc quần áo hơi cũ, trợn mắt nhìn Lý Vệ một cái nói:
“Mấy tiểu tử lớn nhà đệ liền ở lại trong phủ, ta giúp đệ trông chừng cho, dù sao nơi này cũng có người lo, ngược lại miễn ăn mặc, bạc của các ngươi cũng dư dả chút, dù thế nào đi nữa lão tử của bọn chúng tuy nói không biết kiếm tiền, ngược lại là một đại quan, người trong phủ cũng không dám khi dễ. Lại nói có ta cùng tỷ phu đệ chiếu ứng, cũng khá hơn so với đi theo các ngươi.”
Nhị Nữu nhìn Lý Vệ một cái nói:
“Vậy cũng tốt, ba tên nhóc lớn liền làm phiền tỷ tỷ, tỷ phu, đứa còn nhỏ không xa được muội, liền mang đi theo.”
Điền Văn Viễn an ủi vỗ vỗ tay Đại Nữu nói:
“Yên tâm đi, lần này không phải thâm sơn cùng cốc, Giang Nam a, đất lành rất giàu có.”
Lúc này Đại Nữu mới yên tâm. Người hai nhà vẫn uống rượu đưa tiễn. Ngày hôm sau Lý Vệ liền lĩnh văn điệp của Lại bộ, mang theo gia quyến chạy thẳng tới Thông Châu, rồi ngồi thuyền quan xuôi nam xuống Hồ Châu.
Trên mặt Tứ gia thoáng qua nụ cười khó nhận biết, lật lật kiểm tra đánh giá của Lại bộ trình lên trên bàn, thoả mãn gật gật đầu, nói:
“Tiểu tử này thật sự là thanh quan hiếm có, rất thông minh cơ trí, cũng không uổng công...”
Nói đến đây dừng hồi lâu, không nói tiếp, trong mắt giống như tưởng niệm, giống như chán nản, khép lại kiểm tra đánh giá của Lại bộ nói:
“Cho hắn vào đi! Bất tri bất giác đã ba năm, lúc này nên cho hắn đến địa phương tốt.”
Cao Vô Dung thấy điều thú vị nói:
“Ban đầu sau khi làm tri huyện Cao Thanh huyện ba năm, Lý Vệ vào kinh báo cáo công tác, lại bị gã sai vặt ngăn ở bên ngoài cửa phủ, tiểu tử kia cũng cơ trí cầm…”
Giọng nói dừng một chút, mắt liếc nhẫn phỉ thúy - mà Tứ gia không ngừng vuốt ve - một cái, Tứ gia ngược lại tâm tình tốt lên, giơ giơ ngón tay cái nói:
“Cầm cái nhẫn này hô to nói là nô tài trong phủ ta, bị thị vệ dẫn đi vào Dung Nguyệt cư.”
Nhớ tới những chuyện này, trong mắt Tứ a ca lóe sáng sâu xa giống như ở trong băng tuyết ng trời nhớ lại dương quang phổ chiếu (ánh mặt trời chiếu rọi). Đó là chuyện năm thứ nhất sau khi Sở Sở rời đi, một mình ở Dung Nguyệt cư hối hận, cả ngày lễ Phật ăn chay. Thực tế bản thân vẫn hy vọng, cảm thấy ông trời đưa Sở Sở tới, có lẽ sẽ bị tình cảm của mình cảm động, lại đưa trở lại cũng chưa biết chừng, khi đó mặc dù bi thống vẫn còn có một tia hy vọng, coi như vẫn tốt hơn so với hiện tại.
Mới gặp gỡ Lý Vệ, Tứ a ca để lại ấn tượng thật sâu, cho dù khi đó dưới tình huống tâm tình không tốt, vẫn cảm thấy tiểu tử này rất có năng lực. Khi đó Lý Vệ còn mặc quan phục thất phẩm chắp vá, rất cũ, trên vạt áo có rất nhiều vết bùn bẩn, giày quan dưới chân cũng bị mài đến không ra hình nữa, trên mặt đen tối rất buồn cười. Lúc đó Tứ a ca cảm thấy đại khái sắc mặt Lý Quỳ cũng giống thế này, mặc dù có chút nhếch nhác, nhưng trong mắt không ngừng lóe lên cơ trí, cùng trên mặt đầy cợt nhả tuyệt không nghiêm túc, làm Tứ a ca nghĩ tới Sở Sở linh động hoạt bát trước kia, cho nên ngay lúc đó đối với Lý Vệ mang vẻ mặt ôn hòa khích lệ một phen.
Lấy ra kiểm tra đánh giá của Lại bộ nhìn một chút, thành tích của hắn cũng không tệ lắm, nghe nói còn chưa có đón dâu, lại lệnh Điền Văn Viễn tìm nha đầu thể diện trong phủ cho hắn, có một người biết lạnh nóng cũng tốt. Hắn còn nhớ rõ biểu tình kinh ngạc mới đầu của Điền Văn Viễn và Cao Vô Dung, đại khái không nghĩ tới Tứ gia vẫn luôn trầm mặc tiêu cực, thế nhưng phí tâm vì một nô tài nửa đường như vậy, nghĩ xong Tứ gia không khỏi lắc đầu bật cười.
Trong chốc lát tiếng bước chân từ xa đến gần, rèm được nhấc lên, một người nam nhân vội vàng tiến lên quỳ xuống nói:
“Nô tài Lý Vệ thỉnh an gia, gia cát tường.”
Trong giọng nói cố nhịn kích động, cùng một tia nghẹn ngào không dễ dàng phát giác. Tứ a ca quan sát Lý Vệ đang quỳ trên đất, đã ba năm, giống như tiểu tử này dần chững chạc. Tứ a ca tự mình đỡ Lý Vệ đứng dậy, suy nghĩ, sắc mặt còn rất đen, chỉ là y phục trên người ngược lại chỉnh tề sạch sẽ, ánh mắt chớp động, thân thiết lại tự nhiên. Tứ a ca chính là thích điểm này của Lý Vệ, phân rõ ngoài dặm xa gần, ma luyện gần mười năm quan trường, tên ăn xin nhỏ ban đầu của Duyện Châu Phủ, đã nghiễm nhiên thành tả bàng hữu của mình, không thể không bội phục ánh mắt nhìn người của Sở Sở. Không riêng Lý Vệ còn có Điền Văn Tĩnh cũng vậy, là thanh lưu hiếm có trong quan trường hôm nay, nô tài mà mình đắc ý nhất.
tả bàng hữu (左膀右臂): cánh tay
Lý Vệ nhìn chủ tử trước mặt, mới ba năm giống như già thêm rất nhiều, nghĩ đến Đông cách cách tinh linh, đôi mắt sáng long lanh, tính tình dí dỏm đáng yêu lại thần thông quảng đại kia, không khỏi oán giận ông trời không có mắt. Người như vậy sao lại đoản mệnh, làm cho chủ tử mình cả ngày buồn bực không vui, nghĩ ngợi mông lung bất giác có chút khó chịu.
Tứ a ca ngược lại vỗ vỗ bờ vai của hắn, chỉ vào ghế gấm nói:
“Đừng đứng đây nữa, hôm nay ngươi cũng có mặt mũi, ngồi xuống từ từ nói đi!”
Lý Vệ cười hắc hắc ngồi trên ghế, Cao Vô Dung cười như không cười đi vào, đổi trà mới cho Tứ gia, cũng tự mình rót cho Lý Vệ lên một chén. Lý Vệ vội vàng đứng dậy cười nói:
“Cao công công đừng như vậy, làm phiền lão ngài phục vụ nô tài rồi.”
Cao Vô Dung trừng mắt liếc hắn một cái nói:
“Ta cũng không phải bưng trà cho con khỉ Lý Vệ, ta là bưng trà cho thanh quan hiếm có của Đại Thanh ta, ngươi cứ uống của ngươi đi.”
Tứ gia bất giác mỉm cười hồi lâu mới nói:
“Nghe nói Nhị Nữu lại sinh cho ngươi thêm một tiểu tử?”
Nói xong quan sát hắn mấy lần nói:
“Không nghĩ tới ngươi thật lợi hại, Nhị Nữu gả cho ngươi mười năm thì sinh cho ngươi bốn tên tiểu tử!”
Lý Vệ cười hắc hắc nói:
“Ân điển của chủ tử nô tài nhớ mà, nhớ mà!”
Tứ a ca dở khóc dở cười nói:
“Đây cũng không phải là ân điển của gia!”
Nói xong, thần sắc nghiêm túc nói:
“Ngươi phải cố gắng làm vị quan tốt, liêm minh mới không uổng công...”
Hồi lâu không có nói tiếp, Lý Vệ rất tinh, lập tức biết Tứ gia tới Đông cách cách, nhanh chóng ngắt lời nói:
“Chủ tử yên tâm, nô tài không quên được. Cho dù nô tài quên, sư tử hà đông nhà nô tài cũng sẽ không để cho nô tài quên.”
Tứ gia và Cao Vô Dung không khỏi nở nụ cười. Năm ấy Tứ gia khiến Điền Văn Viễn làm mai mối cho Lý Vệ, người kia ngược lại phù sa không chảy ruộng ngoài, đem cô em vợ của mình - Lý Nhị Nữu gả cho Lý Vệ. Lý Nhị Nữu trước kia ngược lại không có nhìn ra là người lợi hại, từ lúc gả cho Lý Vệ thì càng ngày càng thay đổi dáng vẻ. Lý Vệ nếu không nghe lời, nàng động thủ liền dám đánh, Lý Vệ lại là người thương vợ, sao có thể cùng nàng so đo, dần dà trên người thường mang theo vài vết nhéo rõ ràng, danh tiếng sư tử hà đông hống của Nhị Nữu liền truyền ra xa gần đều biết.
Thậm chí ba năm trước đây khi Lý Vệ hồi kinh báo cáo công tác thì Vạn Tuế Gia cố ý triệu kiến Nhị Nữu, đại khái muốn nhìn người đàn bà đanh đá này ba đầu sáu tay như thế nào một chút, có thể quản thúc được Lý Vệ so với con khỉ còn cơ trí hơn. Lý Vệ và Đại Nữu vốn đang lo lắng Nhị Nữu sẽ làm ra chuyện không tốt, không nghĩ tới không trách tội, còn thưởng một đôi vòng ngọc rất quý giá, mọi người không khỏi kinh ngạc.
Sau khi Tứ gia biết chuyện này, hiểu rằng ước chừng hoàng a mã cũng vì Sở Sở mới cực kỳ coi trọng Nhị Nữu. Lại nói tiểu tử Lý Vệ này cũng thật có phúc khí, một tiểu ăn xin lẫn vào tới hôm nay, vợ con hưởng đặc quyền, thật sự là người quá may mắn. Nghĩ xong liền nói:
“Ta thấy kiểm tra đánh giá của ngươi coi như có chút thành tích, lần này thì cho ngươi tới địa phương tốt đi làm việc!”
Lý Vệ nói:
“Vẫn là chủ tử đối tốt với nô tài!”
Tứ a ca cười như không cười trừng mắt liếc hắn một cái, tiếp tục nói:
“Có biết Hồ Châu không?”
Lý Vệ suy nghĩ một chút nói:
“Nô tài có biết một chút. Gia sư trong phủ đã nói qua một chút cho nô tài, nói nơi đó thuộc Thái Hồ, cách một cái hồ là Tô Hàng, là đất lành về hàng tơ lụa và trà, rất giàu có, đông đúc!”
Liếc thấy giá bút trên bàn Tứ gia lại nói:
“Đúng rồi, còn có bút lông Hồ Châu một lượng bạc một cây, một năm bổng lộc của nô tài không ăn không uống cũng chỉ có thể mua chiếc bút lông, thật là đắt tiền!”
Tứ a ca cười, gật gật đầu nói:
“Có chút kiến thức, nghe thấy người khác nói dù sao vẫn là phiến diện, vẫn phải mình biết rõ, coi thêm sách thì tốt hơn!”
Lý Vệ gãi gãi đầu thưa dạ đáp lời, Tứ a ca lắc lắc đầu nói:
“Hồ Châu có hai đại thương nhân ngươi phải chủ ý. Một là thế gia Trương gia cung phụng tơ lụa cho triều đình, cái này coi như bỏ qua, ngươi không nên đi trêu chọc. Trương gia và Tào gia có quan hệ rất sâu xa, tạm thời không đụng được. Còn có một nhà là Hồ gia, gần mười năm liền đột nhiên quật khởi. Hồ gia ở Lăng Hồ trấn thuộc địa hạt Hồ Châu, thực lực không thể khinh thường. Nguyên tắc trên cơ bản có thể lôi kéo kết giao, có thương nhân làm hậu thuẫn cho ngươi, làm phủ đài Hồ Châu sẽ thoải mái hơn!”
Lý Vệ mừng rỡ vội vàng quỳ xuống dập đầu tạ ơn nói:
“Ngài là nói sau này nô tài sẽ đi Hồ Châu làm phủ đài chính tứ phẩm?”
Tứ a ca gật đầu một cái, Cao Vô Dung đỡ Lý Vệ đứng lên cười nói:
“Tạp gia chúc mừng phủ đài đại nhân trước, chúc ngài từng bước lên chức!”
Lý Vệ cười hề hề. Tứ a ca từ trong hốc tối dưới bàn lấy ra có một cái hộp nhỏ có chút cũ, tay tại phía trên sờ mấy cái cẩn thận mở ra, bên trong là chút đồ trang sức tinh xảo. Tứ a ca lấy ra một cây trâm kim phượng khảm một viên Đông Châu to đưa cho Lý Vệ nói:
“Đây coi như là cách cách thưởng cho Nhị Nữu. ban đầu Nhị Nữu xuất giá, gia cũng quên chuyện này, coi như Nhị Nữu cũng là nha hoàn của cách cách không phải sao. Cầm đi, hôm nay cũng là cáo mệnh rồi, cũng nên có chút đồ trang sức thể diện để dùng!”
Lý Vệ cám ơn rồi theo Cao Vô Dung ra khỏi thư phòng. Cao Vô Dung níu Lý Vệ đang đi vội vã lại
“Đừng nói Tạp gia không có nhắc nhở ngươi, trâm kim phượng này là khi trước Vạn Tuế Gia thưởng cho Đông cách cách, viên Đông Châu giá trị liên thành, dù tình hình kinh tế căng thẳng ngươi cũng không được đem đi cầm, vạn vạn không thể!”
Lý Vệ liếc hắn một cái nói:
“Cao công công nhìn ta quá hẹp rồi, ta sao có thể đem đồ của chủ tử ban cho đi cầm chứ!”
Cao Vô Dung bĩu môi nói:
“Sao mà biết được, Điền Văn Viễn nói vòng tay Vạn Tuế Gia ban cho Nhị Nữu, vẫn là hắn chuộc trở về, ngươi còn nói mạnh miệng!”
Mặt Lý Vệ đỏ lên nói:
“Lão ngài không biết, làm quan trên thực tế còn không bằng ban đầu ta đi xin cơm còn thoải mái hơn, lại có chút tránh không khỏi xã giao, cố tình bổng lộc vừa ít đến thương cảm, nơi đó có thể, không phải chị vợ lúc nào cũng trợ cấp, toàn gia chúng ta đã sớm chết đói từ hồi nào rồi ấy!”
Cao Vô Dung nhìn hắn nói chống chế, không khỏi chọc ghẹo nói:
“Được rồi, được rồi, chị vợ ngươi rất giỏi rồi, ban đầu Đông cách cách cứ như vậy đi. Trước đây hoa hồng của làng du lịch tuy nói cũng đều nộp trong phủ, nhưng hoa hồng của Dạ Nùng Trang của Cửu a ca, có rất nhiều trong tay Đại Nữu, ngươi trước tiên có thể cùng chị vợ ngươi thương lượng linh hoạt một chút, cũng đủ cho ngươi ở quan trường này giày vò được rồi!”
Lý Vệ thở dài nói:
“Chị vợ ta ngài còn không biết sao, những thứ Đông cách cách còn lưu lại so với mạng của tỷ ấy còn quan trọng hơn!”
Nói xong len lén lại gần Cao Vô Dung nói:
“Tỷ ấy đến bây giờ cũng không tin Đông cách cách đã đi rồi. Nói là một ngày nào đó sẽ trở về, tỷ ấy tiếp tục cất giữ những số bạc kia cũng là vì về sau khi trở về cách cách có mà dùng, nói Đông cách cách xài bạc rất nhiều, ngài nói tỷ ấy không phải bị điên rồi sao?”
Cao Vô Dung thở dài nói:
“Thật là hiếm có, có lẽ lão Điền mấy nă ở làng du lịch được không ít bạc, trợ cấp ngươi một chút cũng là điều nên làm!”
Lý Vệ cười khổ nói:
“Ngài cho rằng thanh quan tốt như vậy sao. Điền Văn Tĩnh nơi đó cũng chỉ nhờ vào huynh ấy đấy.”
Cao Vô Dung thầm nghĩ: không trách được hai người lão Điền có hai công việc béo bở trông coi trong phủ lớn như vậy, cả ngày lại trôi qua túng quẫn như thế, thì ra là có hai động không đáy đang chờ, thở dài nói:
“Nhắc tới kiếm bạc trắng, đều nói Cửu gia là một tài thần vậy Đông cách cách chúng ta mới thật là tài thần, một chủ ý là có thể kiếm ngàn vạn bạc, nhớ ngày đó...”
Câu nói kế tiếp chưa nói nữa thở dài, đưa Lý Vệ đi ra ngoài.
Lý Vệ đến viện của Điền Văn Viễn, Đại Nữu cùng Nhị Nữu đang ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi nói chuyện, có bà tử ở cửa nhìn bọn nhỏ ở tây ốc chơi đùa. Điền Văn Viễn từ xa thấy hắn đi vào khẩn cấp hỏi:
“Như thế nào, sẽ được tới đâu nhậm chức?”
Đại Nữu Nhị Nữu cũng dừng nói chuyện đều nhìn Lý Vệ. Lý Vệ cười nói:
“Được điều tới Tri Phủ Hồ Châu.”
Mấy người mừng rỡ. Điền Văn Viễn vui thay cho cậu em cột chèo:
“Đệ so với đệ đệ của ta còn may mắn hơn. Năm ngoái hắn trở lại báo cáo công tác, chỉ được nhậm chức tại một địa phương nghèo ở Tứ Xuyên làm ngũ phẩm hà đạo. Đây là đi làm khổ sai mà, tiểu tử đệ ngược lại trời sanh phúc tướng, không biết mấy chữ. Mọi người nhìn một chút, hôm nay cũng đường đường là phủ đài đại nhân chính tứ phẩm!”
Mọi người bất giác cười to. Lý Vệ lấy ra trâm cài Tứ gia ban cho đưa cho Nhị Nữu nói:
“Cái này là chủ tử thay Đông cách cách thưởng cho, nói là để cho nàng cũng có thứ để dùng, tránh để cho người khác coi thường!”
sửng sốt xong đứng lên tiếp nhận, sờ sờ Đông Châu to trên đầu trâm, thì thào nói:
“Cái này cách cách cũng chưa từng mang, cách cách luôn nói những thứ này là gánh nặng...”
Nói xong nghẹn ngào rồi im lặng. Điền Văn Viễn len lén nháy mắt cho Nhị Nữu, Nhị Nữu vội vàng nhận lấy nói:
“Được rồi, ngày đại hỉ, tỷ tỷ, toàn gia chúng ta có thể có ngày hôm nay đều nhờ Đông cách cách, ban đầu cũng chưa bao giờ nghĩ tới. Tối nay chúng ta không say không về, ngày mai muội và Lý Vệ sẽ phải đi, chúng ta nói vài chuyện vui vẻ đi!”
Đại Nữu lau chùi nước mắt, liếc mắt nhìn muội muội mặc quần áo hơi cũ, trợn mắt nhìn Lý Vệ một cái nói:
“Mấy tiểu tử lớn nhà đệ liền ở lại trong phủ, ta giúp đệ trông chừng cho, dù sao nơi này cũng có người lo, ngược lại miễn ăn mặc, bạc của các ngươi cũng dư dả chút, dù thế nào đi nữa lão tử của bọn chúng tuy nói không biết kiếm tiền, ngược lại là một đại quan, người trong phủ cũng không dám khi dễ. Lại nói có ta cùng tỷ phu đệ chiếu ứng, cũng khá hơn so với đi theo các ngươi.”
Nhị Nữu nhìn Lý Vệ một cái nói:
“Vậy cũng tốt, ba tên nhóc lớn liền làm phiền tỷ tỷ, tỷ phu, đứa còn nhỏ không xa được muội, liền mang đi theo.”
Điền Văn Viễn an ủi vỗ vỗ tay Đại Nữu nói:
“Yên tâm đi, lần này không phải thâm sơn cùng cốc, Giang Nam a, đất lành rất giàu có.”
Lúc này Đại Nữu mới yên tâm. Người hai nhà vẫn uống rượu đưa tiễn. Ngày hôm sau Lý Vệ liền lĩnh văn điệp của Lại bộ, mang theo gia quyến chạy thẳng tới Thông Châu, rồi ngồi thuyền quan xuôi nam xuống Hồ Châu.