Nhìn lướt qua Tứ a ca xông vào, Sở Sở không khỏi cười hì hì một tiếng. Hôm nay Tứ a ca rất là nhếch nhác, đầu đổ đầy mồ hôi hột, cái mũ cầm trên tay, sợi tóc có chút tán loạn, đoán chừng là cở ngựa trở về, trên người còn mặc triều phục, chỉ là có ít nhiều nếp nhăn, chân mày gấp rút, môi mỏng mân hết sức chặt, sắc mặt cực kỳ tức giận. Mấy người Niên thị bỗng vừa thấy Tứ a ca đến không khỏi đều sửng sốt, họ như thế kia ra mắt Tứ gia, ở trong lòng bọn họ, vị gia này vĩnh viễn là trong trẻo lạnh lung, vĩnh viễn cẩn thận tỉ mỉ, Tứ gia mặc nhếch nhác như vậy họ chưa bao giờ đã gặp.
Mắt Tứ a ca quét qua mấy người Niên thị thì lạnh như băng không có chút nhiệt độ nào, nhưng vừa chạm vào Sở Sở trên sập không hề quy củ lại có rất nhiều khẩn trương cùng sợ hãi. Tứ a ca không nghĩ tới nữ nhân trong phủ mình dám tự mình tới cửa tìm khó chịu. Hắn không sợ Niên thị, chính là sợ Sở Sở nhìn thấy hôm nay Nữu Cỗ Lộc thị cùng Cảnh thị bụng đã rất lớn, hắn vừa muốn nói gì, Sở Sở cười nói:
“Cái người này sao nhanh chóng chạy về, chẳng lẽ là sợ ta đối đãi không chu toàn đối với thê thiếp của ngươi sao?”
Tứ a ca có chút xấu hổ lắp bắp hai tiếng, không lên tiếng, Sở Sở ngoài miệng nói nhẹ nhõm, nhưng chân thật thấy ba nữ nhân này, trong lòng vẫn có chút cảm giác rất lạ, hơn nữa nghĩ đến mấy lần Tứ a ca thổ lộ đối với nàng si tình không dứt, hôm nay mình lại đối mặt thê thiếp đang mang thai con của hắn, đã cảm thấy rất châm chọc, quả nhiên nếu tin tưởng lời nói của đàn ông, heo cũng có thể leo lên cây.
Tứ a ca âm thầm lo lắng, hắn đối với Sở Sở có thể nói là hiểu rõ vô cùng, đừng xem nàng ngoài mặt hi hi ha ha, thực tế cẩn thận nhìn vào đôi mắt, chợt lóe lên tia châm chọc trong mắt kia, không khỏi làm Tứ a ca tâm lạnh vô cùng, hít sâu một hơi nói với Cao Vô Dung:
“Đưa trắc phúc tấn bọn họ trở về phủ, cấm túc ba tháng lấy làm răn đe!”
Niên thị không khỏi quay ngược lại hai bước, trên mặt có chút thê lương nói:
“Đây chính là gia quyết định, trừng phạt nhẹ, thần thiếp nhưng đã phạm vào quy củ nào?”
Ánh mắt Tứ a ca tối sầm lại, âm trầm nói:
“Gia nói qua nữ quyến trong phủ không cho bước vào lâm viên, ngươi quên sao?”
Niên thị lại lui một bước, trầm mặc hồi lâu mới nhỏ giọng mềm nhũn, nói:
hẳng lẽ chỉ bởi vì chuyện này ư, thần thiếp tới bái kiến tỷ tỷ cũng coi như không tuân quy củ sao?”
Sở Sở âm thầm bội phục, nhìn người ta đây mới là cực phẩm nữ nhân a, một đôi mắt nén lệ nhìn chằm chằm Tứ a ca, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch chọc người hết sức thương tiếc, Sở Sở nghĩ nếu như mình là Tứ a ca tất nhiên không nhịn được trận này, Tứ a ca phất tay một cái, không nhịn được nói:
“Chút tâm cơ này ngươi không cần dùng ở trên người gia, mau trở về tiểu viện của ngươi an phận đi, chớ tự tìm phiền phức.”
Nước mắt Niên thị trong nháy mắt tích tích đáp đáp rơi xuống, càng lộ vẻ lê hoa đái vũ xinh đẹp động lòng người, một đôi bàn tay nhỏ bé trắng noãn tiến lên bắt được tay áo Tứ a ca nói:
“Gia, người nhìn thiếp đi, chẳng lẽ thiếp thật sự so ra kém nàng ư, chẳng lẽ mấy ngày trước kia đều là giả sao?”
Tứ a ca cau mày không nói lời nào, Sở Sở chẳng biết tại sao, trong lòng xông tới một hồi hơi đau nhói, hình ảnh trước mắt làm mình không bao giờ muốn nhìn tiếp nữa, Sở Sở đứng lên, trên mặt cởi ra nụ cười, nổi lên một tia ý lạnh nói:
“Phu thê các ngươi muốn tỏ tình, muốn tố tình, hay là muốn làm gì khác, mời về chỗ của các ngươi đi, chỗ này của ta thứ cho không tiếp đãi, Đại Nữu tiễn khách!”
Trên mặt Tứ a ca trong nháy mắt trở nên một mảnh lụn bại, gấp giọng hô lớn:
“Cao Vô Dung còn không đưa trắc phúc tấn trở về phủ!”
Nói xong tay áo run lên hất Niên thị ra, hết tức giận nhìn Sở Sở một cái, xoay người đi ra ngoài, Niên thị nhìn chằm chằm Sở Sở có chút luống cuống, nói:
“Ngươi trở về làm gì, ngươi mười năm trước không phải đã chết ư, trở lại làm gì cướp đoạt tất cả của ta, ngươi không phải là người, là một yêu quái, là một hồ ly tinh…”
Câu nói kế tiếp bởi vì bị Cao Vô Dung mệnh hai bà tử nhanh chóng đỡ đi ra ngoài, Sở Sở không có nghe tiếp. Nữu Cỗ Lộc thị cùng Cảnh thị nhìn nhau thoáng qua cũng gấp rút đi theo ra ngoài. Niên thị từ trước đến giờ được cưng chiều, ở nơi này trước mặt Đông cách cách cũng không chiếm được một ch đẹp, bọn họ vẫn nên an phận thôi, dù sao đàn ông mặc dù quan trọng, nhưng hài tử trong bụng mình mới là đáng tin nhất.
Trong noãn các nhất thời im ắng, Sở Sở chậm rãi ngồi xuống thầm nói: tại sao mình tận mắt thấy Tứ a ca cùng thê thiếp hắn lôi kéo không rõ, lại khổ sở như vậy nhỉ. Sở Sở nửa ngày không hiểu, xem sắc trời bên ngoài còn sớm, nhanh chóng hướng về phía Đại Nữu ở một bên im lặng không lên tiếng, nói:
“Kêu người chuẩn bị xe, ta muốn đi dạo bên ngoài một chút.”
Nói xong đứng dậy đi vào phòng ngủ thay quần áo. Đại Nữu thở dài thật thấp, vội vàng đi lên trước viện, đi ngang qua thư phòng dừng bước, nhỏ giọng nói với Cao Vô Dung canh giữ ở ngoài thư phòng:
“Cách cách muốn đi ra ngoài, ngài bẩm báo với vương gia đi, ta thấy cách cách tuy nói là quên quá khứ, đối với gia vẫn có một chút để ý, đi ra ngoài giải sầu cũng sẽ khá hơn chút.”
Cao Vô Dung gật đầu một cái, lặng lẽ vào thư phòng, biểu hiện trên mặt Tứ a ca rất là khó đoán, hắn sớm nghe được Đại Nữu đáp lời bên ngoài, nhỏ giọng nói:
“Mệnh ám vệ cẩn thận đi theo, cách cách chỉ cần không ra kinh thành, thì cứ mặc kệ nàng.”
Nói đến đây, dừng một chút lại nói:
“Ngươi tự mình trở về phủ một chuyến, khiến tổng lĩnh thị vệ không cho nữ quyến trong phủ tùy ý xuất phủ nữa, nếu không gia pháp phục vụ!”
Ánh mắt Cao Vô Dung chợt lóe đáp ứng, xoay người lui ra ngoài sai người. Tứ a ca nghĩ đến bộ dạng Sở Sở mới vừa rồi, cũng là vừa mừng vừa lo, vui chính là sâu trong đáy lòng nha đầu này vẫn có chút bóng dáng của mình, lo chính là qua hôm nay sợ rằng mình muốn đến gần nàng thì càng khó khăn. Nếu hắn không nhìn sai khi Niên thị lôi kéo hắn thì trong mắt Sở Sở khẽ quét qua ghen ghét, nghĩ đến chỗ này, mỉm cười thở thật dài một cái.
Lại nói trong lòng Sở Sở buồn bực không được tự nhiên, vì vậy kêu xe chạy thẳng trong thành. Tứ a ca ngược lại không có cản nàng, cũng không sai thị vệ đi theo, chỉ có nàng, Đại Nữu cùng một phu xe cũng tiện lợi. Bên ngoài cuối thu khí sảng, mới vừa một phen nháo kịch xong, Sở Sở ngược lại có cảm giác nhân họa đắc phúc (trong họa có phúc), cả người không phải rất đau khổ, vì vậy tâm tình tốt rất nhiều, nhìn Đại Nữu cười nói:
“Giờ cô có mấy đứa bé rồi?”
Đại Nữu nói:
“Một khuê nữ mười một tuổi rồi, hôm nay đi theo Ô tiên sinh trong phủ đọc sách viết chữ. Văn Viễn trông cậy con bé có thể bác học giống cách cách ngài, còn có một nhi tử sáu tuổi cũng ở trong phủ để tỷ tỷ của nó quản, và có mấy con khỉ con nhà Lý Vệ, cả ngày ở trong phủ nghịch ngợm cũng để cho đại cô nương trông nom.”
Sở Sở nghĩ đến mấy tiểu Lý Vệ, cùng một tiểu Điền quản gia không khỏi bật cười nói:
“Cô thật nhẹ nhõm, nhưng mà bây giờ phu thê các người đều ở trong lâm viên này, để hài tử trong phủ cũng không phải là chuyện thường, không bằng đem những hài tử kia ở viện kế bên chẳng phải tiện lợi sao, dù sao trong lâm viên trống không, đúng rồi, khuê nữ của cô cùng tiên sinh ở kế đó không phải rất náo nhiệt sao?”
Đại Nữu kích động nói:
“Như vậy được sao?”
“Được chứ, sáng mai cô đi đón người, dù sao ta cũng rỗi rãnh không có sao, bình thường dụ dỗ bọn họ chơi cũng vui.”
Đại Nữu xì cười nói:
“Cách cách còn tâm khí hài tử!”
Hai người cười cười nói nói rất nhanh vào cửa thành, Đại Nữu nói:
“Cách cách muốn đi đâu dạo?”
“Đương nhiên là Thập Sát Hải rồi, cô nói phu xe dừng ở gần hồ, chúng ta đi bộ từ cửa vào.”
Đại Nữu gật đầu một cái, phân phó phu xe, đến Thập Sát Hải, Sở Sở cùng Đại Nữu nhảy xuống xe ngựa, gần tới buổi trưa, gần hồ không có nhiều người, không thấy các loại quán trà, quán vỉa hè, chỉ có trạch môn dựa vào có biển màu xanh. Ngày mùa thu ánh nắng ấm áp phủ xuống, chiếu vào trên mặt nước dâng lên một luồng tia sáng màu vàng chói mắt, hai bên cây cối vẫn còn chút màu lá xanh, trong gió thu thỉnh thoảng có vài lá cây nửa xanh nửa vàng bay xuống. Mùa thu Thập Sát Hải càng giống như một câu chuyện xưa mê người uyển chuyển quanh co, lại còn có một loại mị lực làm xâm nhập vào lòng người.
Mặc dù cảnh sắc thiên nhiên Thập Sát Hải so với hiện đại xinh đẹp hơn, nhưng Sở Sở vẫn còn có chút thất vọng, nghĩ đến tới quầy bar nhỏ lúc mình xuyên qua, sợ rằng cũng khó có thể tìm được chút dấu vết nào, qua cầu Ngân Đỉnh trước mắt rộng mở trong sáng, cũng náo nhiệt rất nhiều, có vài tửu lâu, quán trà hạng sang san sát một bên, cổng chào lớn nhất là tửu lâu, ngay đúng buổi trưa, trước cửa ngừng rất nhiều cỗ kiệu xe ngựa sang trọng, khách ra vào vừa nhìn biết ngay đều không phải là dân chúng tầm thường.
Sở Sở giơ tay trái che ánh mặt trời, giương mắt nhìn lên trên, ánh sáng chiếu xuống trên cửa chính có ba chữ vàng “Đắc Ý lâu” tỏa sáng lấp lánh, Sở Sở không khỏi cười, suýt quên mình còn có món nợ muốn thu này, nghĩ đến chỗ này, nói với Đại Nữu:
“Đi, hôm nay buổi trưa chúng ta ở chỗ này ăn!”
Đại Nữu vội vàng kéo lại nàng nói:
“Đây chính là sản nghiệp của Cửu gia, chế độ hội viên, tựa như làng du lịch chúng ta ban đầu! Ngài quên, dù sao sau này làng du lịch đóng cửa, Cửu gia liền đem biện pháp quản lý của ngài dùng lên sản nghiệp của mình, Đắc Ý lâu này chính là một trong số đó, không có thẻ hội viên chúng ta không vào được, nếu ngài muốn, lần sau nô tỳ lấy thẻ hội viên ở chỗ vương gia.”
Sở Sở nói:
“Không sao, Cửu gia thiếu ta rất nhiều bạc, ta chính là ăn cơm chùa của hắn cũng không có gì!”
Nói xong dẫn đầu hướng phía cửa đi tới,trước cửa có gã sai vặt chờ khách dừng xe cùng phụ trách tiếp đãi, phân công rất rõ ràng, Sở Sở bất giác gật đầu, Cửu a ca người ta cũng không phải toàn làm bằng đất, ngược lại rất là có đầu óc buôn bán, Đại Nữu bất đắc dĩ đi theo Sở Sở đến cửa, hai gã sai vặt thanh tú khách khí ngăn họ lại, rất khách khí8” align=“justify”>“Cô nương có thẻ hội viên không?”
Sở Sở cười như không cười nói:
“Không có, không có thẻ hội viên, bản cô nương không thể đi vào sao?”
Vô tội nháy nháy mắt nói:
“Nhưng là ta đã đói bụng đến nỗi đi không được, làm sao bây giờ?”
Hai gã sai vặt đại khái chưa từng gặp qua người gian manh quấn tới như Sở Sở vậy, có chút không biết ứng đối như thế nào, thời điểm đang giằng co, có một giọng nói của gã sai vặt phía sau truyền tới:
“Ngạch phò cát tường, tiểu nhân thỉnh an ngài!”
Sở Sở thầm nghĩ: thật là hoàng thân quốc thích đầy đất, thật dễ dàng không có gặp gỡ a ca lại tới một ngạch phò, không biết là trượng phu của vị cách cách nào, nhanh chóng tò mò quay đầu lại ngắm nhìn, nhìn vào mắt người đàn ông đang đi về phía trước. Đối phương thấy Sở Sở đầu tiên là sửng sốt, sau đó trên mặt trong nháy mắt hiện lên kích động mừng như điên, nhanh chóng đi vài bước đến trước mặt Sở Sở cẩn thận nhìn nàng chốc lát nói:
“Thật sự là nàng, ta còn không tin, vốn định ngày hôm qua muốn đi thăm nàng một chút, lại sợ Ung vương gia không cho ta đi gặp nàng, không nghĩ tới hôm nay ngược lại là vận khí của ta rồi.”
Hai gã sai vặt vội vàng nói:
“Ngạch phò biết vị cô nương này?”
Phía sau một có tiếng cười hồn hậu nói:
“Dĩ nhiên, cái tên tiểu tử này không có mắt, đây là Đông cách cách cô nãi nãi nhà ngươi!”
Sở Sở không khỏi âm thầm làm mặt quỷ thầm nghĩ:
“Quả nhiên khắp nơi đều là hoàng thân quốc thích, ngạch phò này còn chưa biết là ai, Cửu yêu nghiệt lại tới rồi!”
Hai gã sai vặt kia không khỏi cả kinh, vội vàng bồi tội với Sở Sở, Sở Sở qu nói với Cửu a ca:
“Chế độ hội viên chế của các ngươi còn chưa hoàn thiện! Chẳng lẽ giống như ta không có thẻ hội viên nhưng vẫn có đặc quyền vào, cũng có thể hưởng thụ đãi ngộ của hội viên, đây đối với hội viên khác mà nói chẳng lẽ không phải bất công?”
Người đàn ông phía sau Cửu a ca cười ha ha nói:
“Đều nói giang sơn dễ đổi, quả nhiên có đạo lý, mười năm sau nàng vẫn tinh quái như vậy!”
Sở Sở tò mò quan sát hai người đàn ông đi theo ở đằng sau Cửu a ca, một người khỏe mạnh như ánh mặt trời, một người ấm áp dịu dàng, nói thật so với Tứ a ca đẹp trai hơn rất nhiều. Ba người cùng ngạch phò trước mặt hàn huyên xong, Sở Sở mới hiểu được ngạch phò này là một người không vợ, Đông giai Thuấn An Nhan cưới Cửu công chúa đoản mệnh không may, đáng tiếc, Sở Sở âm thầm tiếc nuối Thuấn An Nhan mặt mũi tuấn mỹ, không giống với kiểu Cửu a ca yêu nghiệt, hoàn toàn là kiểu mẫu quân tử như ngọc tốt nhất.
Một đám người đứng ở ngoài cửa cũng không tốt, Sở Sở đi theo đám bọn hắn trực tiếp lên lầu hai, Đại Nữu thầm nghĩ: thật là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, ba vị Bát, Cửu, Thập gia còn thôi rồi, cũng chỉ là kẻ thù chính trị của vương gia, nhưng Thuấn An Nhan đó,Đại Nữu âm thầm nhíu nhíu mày, nhìn ánh mắt của hắn nhìn cách cách vẫn không thể nào vong tình với cách cách.
Đột nhiên nhìn thấy Sở Sở, đối với Thuấn An Nhan mà nói rất là xúc động. Mười năm trước, ở bến tàu Thông Châu mình cũng không nghĩ tới là vĩnh biệt, từ truyền sau khi truyển đến tin tức Sở Sở chết đi, Thuấn An Nhan liền tự trách thống khổ dị thường, cảm giác nếu như ban đầu mình lưu nàng lại, hoặc là bỏ gia tộc ra, ôm bọc quần áo đi theo nàng, có lẽ bi kịch này có thể tránh khỏi nói cũng không chừng. Năm thứ hai Khang Hi gia chỉ hôn Cửu công chúa cho hắn.
Phải nói cách cách hoàng thất đó mặc dù tôn quý, cũng là cô nương rất khéo hiểu lòng người, cũng không ngạo mạn, nhưng mình vẫn không có cách nào cùng nàng nâng khay ngang mày, ngắn ngủi hai năm, Cửu công chúa liền buồn bực ra đi. Tứ a ca chết sống cũng không thuận mắt với mình, vì vậy theo phụ thân đắc ý phụ thuộc một đảng Bát gia.
Ai ngờ đến mười năm sau Sở Sở lại trở về, tin tức Đông cách cách hồi kinh như một đạo sấm sét nổ ở bầu trời kinh thành, xinh đẹp kiều diễm như cũ, thông minh sáng long lanh như cũ. Sở Sở đại khái không biết mình trở lại kinh thành một lần nữa, sẽ đưa tới cơn sóng thần như thế nào, hơn nữa hiện tại chính là thời kỳ đảng tranh rất gay gắt. Thuấn An Nhan mừng như điên đồng thời thật là sầu lo, nhìn ánh mắt cưng chiều của Cửu a ca như có như không ái mộ cùng biểu tình thâm thúy khó dò của Bát a ca một cái, không khỏi âm thầm cau mày lo lắng.
Nhìn lướt qua Tứ a ca xông vào, Sở Sở không khỏi cười hì hì một tiếng. Hôm nay Tứ a ca rất là nhếch nhác, đầu đổ đầy mồ hôi hột, cái mũ cầm trên tay, sợi tóc có chút tán loạn, đoán chừng là cở ngựa trở về, trên người còn mặc triều phục, chỉ là có ít nhiều nếp nhăn, chân mày gấp rút, môi mỏng mân hết sức chặt, sắc mặt cực kỳ tức giận. Mấy người Niên thị bỗng vừa thấy Tứ a ca đến không khỏi đều sửng sốt, họ như thế kia ra mắt Tứ gia, ở trong lòng bọn họ, vị gia này vĩnh viễn là trong trẻo lạnh lung, vĩnh viễn cẩn thận tỉ mỉ, Tứ gia mặc nhếch nhác như vậy họ chưa bao giờ đã gặp.
Mắt Tứ a ca quét qua mấy người Niên thị thì lạnh như băng không có chút nhiệt độ nào, nhưng vừa chạm vào Sở Sở trên sập không hề quy củ lại có rất nhiều khẩn trương cùng sợ hãi. Tứ a ca không nghĩ tới nữ nhân trong phủ mình dám tự mình tới cửa tìm khó chịu. Hắn không sợ Niên thị, chính là sợ Sở Sở nhìn thấy hôm nay Nữu Cỗ Lộc thị cùng Cảnh thị bụng đã rất lớn, hắn vừa muốn nói gì, Sở Sở cười nói:
“Cái người này sao nhanh chóng chạy về, chẳng lẽ là sợ ta đối đãi không chu toàn đối với thê thiếp của ngươi sao?”
Tứ a ca có chút xấu hổ lắp bắp hai tiếng, không lên tiếng, Sở Sở ngoài miệng nói nhẹ nhõm, nhưng chân thật thấy ba nữ nhân này, trong lòng vẫn có chút cảm giác rất lạ, hơn nữa nghĩ đến mấy lần Tứ a ca thổ lộ đối với nàng si tình không dứt, hôm nay mình lại đối mặt thê thiếp đang mang thai con của hắn, đã cảm thấy rất châm chọc, quả nhiên nếu tin tưởng lời nói của đàn ông, heo cũng có thể leo lên cây.
Tứ a ca âm thầm lo lắng, hắn đối với Sở Sở có thể nói là hiểu rõ vô cùng, đừng xem nàng ngoài mặt hi hi ha ha, thực tế cẩn thận nhìn vào đôi mắt, chợt lóe lên tia châm chọc trong mắt kia, không khỏi làm Tứ a ca tâm lạnh vô cùng, hít sâu một hơi nói với Cao Vô Dung:
“Đưa trắc phúc tấn bọn họ trở về phủ, cấm túc ba tháng lấy làm răn đe!”
Niên thị không khỏi quay ngược lại hai bước, trên mặt có chút thê lương nói:
“Đây chính là gia quyết định, trừng phạt nhẹ, thần thiếp nhưng đã phạm vào quy củ nào?”
Ánh mắt Tứ a ca tối sầm lại, âm trầm nói:
“Gia nói qua nữ quyến trong phủ không cho bước vào lâm viên, ngươi quên sao?”
Niên thị lại lui một bước, trầm mặc hồi lâu mới nhỏ giọng mềm nhũn, nói:
hẳng lẽ chỉ bởi vì chuyện này ư, thần thiếp tới bái kiến tỷ tỷ cũng coi như không tuân quy củ sao?”
Sở Sở âm thầm bội phục, nhìn người ta đây mới là cực phẩm nữ nhân a, một đôi mắt nén lệ nhìn chằm chằm Tứ a ca, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch chọc người hết sức thương tiếc, Sở Sở nghĩ nếu như mình là Tứ a ca tất nhiên không nhịn được trận này, Tứ a ca phất tay một cái, không nhịn được nói:
“Chút tâm cơ này ngươi không cần dùng ở trên người gia, mau trở về tiểu viện của ngươi an phận đi, chớ tự tìm phiền phức.”
Nước mắt Niên thị trong nháy mắt tích tích đáp đáp rơi xuống, càng lộ vẻ lê hoa đái vũ xinh đẹp động lòng người, một đôi bàn tay nhỏ bé trắng noãn tiến lên bắt được tay áo Tứ a ca nói:
“Gia, người nhìn thiếp đi, chẳng lẽ thiếp thật sự so ra kém nàng ư, chẳng lẽ mấy ngày trước kia đều là giả sao?”
Tứ a ca cau mày không nói lời nào, Sở Sở chẳng biết tại sao, trong lòng xông tới một hồi hơi đau nhói, hình ảnh trước mắt làm mình không bao giờ muốn nhìn tiếp nữa, Sở Sở đứng lên, trên mặt cởi ra nụ cười, nổi lên một tia ý lạnh nói:
“Phu thê các ngươi muốn tỏ tình, muốn tố tình, hay là muốn làm gì khác, mời về chỗ của các ngươi đi, chỗ này của ta thứ cho không tiếp đãi, Đại Nữu tiễn khách!”
Trên mặt Tứ a ca trong nháy mắt trở nên một mảnh lụn bại, gấp giọng hô lớn:
“Cao Vô Dung còn không đưa trắc phúc tấn trở về phủ!”
Nói xong tay áo run lên hất Niên thị ra, hết tức giận nhìn Sở Sở một cái, xoay người đi ra ngoài, Niên thị nhìn chằm chằm Sở Sở có chút luống cuống, nói:
“Ngươi trở về làm gì, ngươi mười năm trước không phải đã chết ư, trở lại làm gì cướp đoạt tất cả của ta, ngươi không phải là người, là một yêu quái, là một hồ ly tinh…”
Câu nói kế tiếp bởi vì bị Cao Vô Dung mệnh hai bà tử nhanh chóng đỡ đi ra ngoài, Sở Sở không có nghe tiếp. Nữu Cỗ Lộc thị cùng Cảnh thị nhìn nhau thoáng qua cũng gấp rút đi theo ra ngoài. Niên thị từ trước đến giờ được cưng chiều, ở nơi này trước mặt Đông cách cách cũng không chiếm được một ch đẹp, bọn họ vẫn nên an phận thôi, dù sao đàn ông mặc dù quan trọng, nhưng hài tử trong bụng mình mới là đáng tin nhất.
Trong noãn các nhất thời im ắng, Sở Sở chậm rãi ngồi xuống thầm nói: tại sao mình tận mắt thấy Tứ a ca cùng thê thiếp hắn lôi kéo không rõ, lại khổ sở như vậy nhỉ. Sở Sở nửa ngày không hiểu, xem sắc trời bên ngoài còn sớm, nhanh chóng hướng về phía Đại Nữu ở một bên im lặng không lên tiếng, nói:
“Kêu người chuẩn bị xe, ta muốn đi dạo bên ngoài một chút.”
Nói xong đứng dậy đi vào phòng ngủ thay quần áo. Đại Nữu thở dài thật thấp, vội vàng đi lên trước viện, đi ngang qua thư phòng dừng bước, nhỏ giọng nói với Cao Vô Dung canh giữ ở ngoài thư phòng:
“Cách cách muốn đi ra ngoài, ngài bẩm báo với vương gia đi, ta thấy cách cách tuy nói là quên quá khứ, đối với gia vẫn có một chút để ý, đi ra ngoài giải sầu cũng sẽ khá hơn chút.”
Cao Vô Dung gật đầu một cái, lặng lẽ vào thư phòng, biểu hiện trên mặt Tứ a ca rất là khó đoán, hắn sớm nghe được Đại Nữu đáp lời bên ngoài, nhỏ giọng nói:
“Mệnh ám vệ cẩn thận đi theo, cách cách chỉ cần không ra kinh thành, thì cứ mặc kệ nàng.”
Nói đến đây, dừng một chút lại nói:
“Ngươi tự mình trở về phủ một chuyến, khiến tổng lĩnh thị vệ không cho nữ quyến trong phủ tùy ý xuất phủ nữa, nếu không gia pháp phục vụ!”
Ánh mắt Cao Vô Dung chợt lóe đáp ứng, xoay người lui ra ngoài sai người. Tứ a ca nghĩ đến bộ dạng Sở Sở mới vừa rồi, cũng là vừa mừng vừa lo, vui chính là sâu trong đáy lòng nha đầu này vẫn có chút bóng dáng của mình, lo chính là qua hôm nay sợ rằng mình muốn đến gần nàng thì càng khó khăn. Nếu hắn không nhìn sai khi Niên thị lôi kéo hắn thì trong mắt Sở Sở khẽ quét qua ghen ghét, nghĩ đến chỗ này, mỉm cười thở thật dài một cái.
Lại nói trong lòng Sở Sở buồn bực không được tự nhiên, vì vậy kêu xe chạy thẳng trong thành. Tứ a ca ngược lại không có cản nàng, cũng không sai thị vệ đi theo, chỉ có nàng, Đại Nữu cùng một phu xe cũng tiện lợi. Bên ngoài cuối thu khí sảng, mới vừa một phen nháo kịch xong, Sở Sở ngược lại có cảm giác nhân họa đắc phúc (trong họa có phúc), cả người không phải rất đau khổ, vì vậy tâm tình tốt rất nhiều, nhìn Đại Nữu cười nói:
“Giờ cô có mấy đứa bé rồi?”
Đại Nữu nói:
“Một khuê nữ mười một tuổi rồi, hôm nay đi theo Ô tiên sinh trong phủ đọc sách viết chữ. Văn Viễn trông cậy con bé có thể bác học giống cách cách ngài, còn có một nhi tử sáu tuổi cũng ở trong phủ để tỷ tỷ của nó quản, và có mấy con khỉ con nhà Lý Vệ, cả ngày ở trong phủ nghịch ngợm cũng để cho đại cô nương trông nom.”
Sở Sở nghĩ đến mấy tiểu Lý Vệ, cùng một tiểu Điền quản gia không khỏi bật cười nói:
“Cô thật nhẹ nhõm, nhưng mà bây giờ phu thê các người đều ở trong lâm viên này, để hài tử trong phủ cũng không phải là chuyện thường, không bằng đem những hài tử kia ở viện kế bên chẳng phải tiện lợi sao, dù sao trong lâm viên trống không, đúng rồi, khuê nữ của cô cùng tiên sinh ở kế đó không phải rất náo nhiệt sao?”
Đại Nữu kích động nói:
“Như vậy được sao?”
“Được chứ, sáng mai cô đi đón người, dù sao ta cũng rỗi rãnh không có sao, bình thường dụ dỗ bọn họ chơi cũng vui.”
Đại Nữu xì cười nói:
“Cách cách còn tâm khí hài tử!”
Hai người cười cười nói nói rất nhanh vào cửa thành, Đại Nữu nói:
“Cách cách muốn đi đâu dạo?”
“Đương nhiên là Thập Sát Hải rồi, cô nói phu xe dừng ở gần hồ, chúng ta đi bộ từ cửa vào.”
Đại Nữu gật đầu một cái, phân phó phu xe, đến Thập Sát Hải, Sở Sở cùng Đại Nữu nhảy xuống xe ngựa, gần tới buổi trưa, gần hồ không có nhiều người, không thấy các loại quán trà, quán vỉa hè, chỉ có trạch môn dựa vào có biển màu xanh. Ngày mùa thu ánh nắng ấm áp phủ xuống, chiếu vào trên mặt nước dâng lên một luồng tia sáng màu vàng chói mắt, hai bên cây cối vẫn còn chút màu lá xanh, trong gió thu thỉnh thoảng có vài lá cây nửa xanh nửa vàng bay xuống. Mùa thu Thập Sát Hải càng giống như một câu chuyện xưa mê người uyển chuyển quanh co, lại còn có một loại mị lực làm xâm nhập vào lòng người.
Mặc dù cảnh sắc thiên nhiên Thập Sát Hải so với hiện đại xinh đẹp hơn, nhưng Sở Sở vẫn còn có chút thất vọng, nghĩ đến tới quầy bar nhỏ lúc mình xuyên qua, sợ rằng cũng khó có thể tìm được chút dấu vết nào, qua cầu Ngân Đỉnh trước mắt rộng mở trong sáng, cũng náo nhiệt rất nhiều, có vài tửu lâu, quán trà hạng sang san sát một bên, cổng chào lớn nhất là tửu lâu, ngay đúng buổi trưa, trước cửa ngừng rất nhiều cỗ kiệu xe ngựa sang trọng, khách ra vào vừa nhìn biết ngay đều không phải là dân chúng tầm thường.
Sở Sở giơ tay trái che ánh mặt trời, giương mắt nhìn lên trên, ánh sáng chiếu xuống trên cửa chính có ba chữ vàng “Đắc Ý lâu” tỏa sáng lấp lánh, Sở Sở không khỏi cười, suýt quên mình còn có món nợ muốn thu này, nghĩ đến chỗ này, nói với Đại Nữu:
“Đi, hôm nay buổi trưa chúng ta ở chỗ này ăn!”
Đại Nữu vội vàng kéo lại nàng nói:
“Đây chính là sản nghiệp của Cửu gia, chế độ hội viên, tựa như làng du lịch chúng ta ban đầu! Ngài quên, dù sao sau này làng du lịch đóng cửa, Cửu gia liền đem biện pháp quản lý của ngài dùng lên sản nghiệp của mình, Đắc Ý lâu này chính là một trong số đó, không có thẻ hội viên chúng ta không vào được, nếu ngài muốn, lần sau nô tỳ lấy thẻ hội viên ở chỗ vương gia.”
Sở Sở nói:
“Không sao, Cửu gia thiếu ta rất nhiều bạc, ta chính là ăn cơm chùa của hắn cũng không có gì!”
Nói xong dẫn đầu hướng phía cửa đi tới,trước cửa có gã sai vặt chờ khách dừng xe cùng phụ trách tiếp đãi, phân công rất rõ ràng, Sở Sở bất giác gật đầu, Cửu a ca người ta cũng không phải toàn làm bằng đất, ngược lại rất là có đầu óc buôn bán, Đại Nữu bất đắc dĩ đi theo Sở Sở đến cửa, hai gã sai vặt thanh tú khách khí ngăn họ lại, rất khách khí” align=“justify”>“Cô nương có thẻ hội viên không?”
Sở Sở cười như không cười nói:
“Không có, không có thẻ hội viên, bản cô nương không thể đi vào sao?”
Vô tội nháy nháy mắt nói:
“Nhưng là ta đã đói bụng đến nỗi đi không được, làm sao bây giờ?”
Hai gã sai vặt đại khái chưa từng gặp qua người gian manh quấn tới như Sở Sở vậy, có chút không biết ứng đối như thế nào, thời điểm đang giằng co, có một giọng nói của gã sai vặt phía sau truyền tới:
“Ngạch phò cát tường, tiểu nhân thỉnh an ngài!”
Sở Sở thầm nghĩ: thật là hoàng thân quốc thích đầy đất, thật dễ dàng không có gặp gỡ a ca lại tới một ngạch phò, không biết là trượng phu của vị cách cách nào, nhanh chóng tò mò quay đầu lại ngắm nhìn, nhìn vào mắt người đàn ông đang đi về phía trước. Đối phương thấy Sở Sở đầu tiên là sửng sốt, sau đó trên mặt trong nháy mắt hiện lên kích động mừng như điên, nhanh chóng đi vài bước đến trước mặt Sở Sở cẩn thận nhìn nàng chốc lát nói:
“Thật sự là nàng, ta còn không tin, vốn định ngày hôm qua muốn đi thăm nàng một chút, lại sợ Ung vương gia không cho ta đi gặp nàng, không nghĩ tới hôm nay ngược lại là vận khí của ta rồi.”
Hai gã sai vặt vội vàng nói:
“Ngạch phò biết vị cô nương này?”
Phía sau một có tiếng cười hồn hậu nói:
“Dĩ nhiên, cái tên tiểu tử này không có mắt, đây là Đông cách cách cô nãi nãi nhà ngươi!”
Sở Sở không khỏi âm thầm làm mặt quỷ thầm nghĩ:
“Quả nhiên khắp nơi đều là hoàng thân quốc thích, ngạch phò này còn chưa biết là ai, Cửu yêu nghiệt lại tới rồi!”
Hai gã sai vặt kia không khỏi cả kinh, vội vàng bồi tội với Sở Sở, Sở Sở qu nói với Cửu a ca:
“Chế độ hội viên chế của các ngươi còn chưa hoàn thiện! Chẳng lẽ giống như ta không có thẻ hội viên nhưng vẫn có đặc quyền vào, cũng có thể hưởng thụ đãi ngộ của hội viên, đây đối với hội viên khác mà nói chẳng lẽ không phải bất công?”
Người đàn ông phía sau Cửu a ca cười ha ha nói:
“Đều nói giang sơn dễ đổi, quả nhiên có đạo lý, mười năm sau nàng vẫn tinh quái như vậy!”
Sở Sở tò mò quan sát hai người đàn ông đi theo ở đằng sau Cửu a ca, một người khỏe mạnh như ánh mặt trời, một người ấm áp dịu dàng, nói thật so với Tứ a ca đẹp trai hơn rất nhiều. Ba người cùng ngạch phò trước mặt hàn huyên xong, Sở Sở mới hiểu được ngạch phò này là một người không vợ, Đông giai Thuấn An Nhan cưới Cửu công chúa đoản mệnh không may, đáng tiếc, Sở Sở âm thầm tiếc nuối Thuấn An Nhan mặt mũi tuấn mỹ, không giống với kiểu Cửu a ca yêu nghiệt, hoàn toàn là kiểu mẫu quân tử như ngọc tốt nhất.
Một đám người đứng ở ngoài cửa cũng không tốt, Sở Sở đi theo đám bọn hắn trực tiếp lên lầu hai, Đại Nữu thầm nghĩ: thật là sợ điều gì sẽ gặp điều đó, ba vị Bát, Cửu, Thập gia còn thôi rồi, cũng chỉ là kẻ thù chính trị của vương gia, nhưng Thuấn An Nhan đó,Đại Nữu âm thầm nhíu nhíu mày, nhìn ánh mắt của hắn nhìn cách cách vẫn không thể nào vong tình với cách cách.
Đột nhiên nhìn thấy Sở Sở, đối với Thuấn An Nhan mà nói rất là xúc động. Mười năm trước, ở bến tàu Thông Châu mình cũng không nghĩ tới là vĩnh biệt, từ truyền sau khi truyển đến tin tức Sở Sở chết đi, Thuấn An Nhan liền tự trách thống khổ dị thường, cảm giác nếu như ban đầu mình lưu nàng lại, hoặc là bỏ gia tộc ra, ôm bọc quần áo đi theo nàng, có lẽ bi kịch này có thể tránh khỏi nói cũng không chừng. Năm thứ hai Khang Hi gia chỉ hôn Cửu công chúa cho hắn.
Phải nói cách cách hoàng thất đó mặc dù tôn quý, cũng là cô nương rất khéo hiểu lòng người, cũng không ngạo mạn, nhưng mình vẫn không có cách nào cùng nàng nâng khay ngang mày, ngắn ngủi hai năm, Cửu công chúa liền buồn bực ra đi. Tứ a ca chết sống cũng không thuận mắt với mình, vì vậy theo phụ thân đắc ý phụ thuộc một đảng Bát gia.
Ai ngờ đến mười năm sau Sở Sở lại trở về, tin tức Đông cách cách hồi kinh như một đạo sấm sét nổ ở bầu trời kinh thành, xinh đẹp kiều diễm như cũ, thông minh sáng long lanh như cũ. Sở Sở đại khái không biết mình trở lại kinh thành một lần nữa, sẽ đưa tới cơn sóng thần như thế nào, hơn nữa hiện tại chính là thời kỳ đảng tranh rất gay gắt. Thuấn An Nhan mừng như điên đồng thời thật là sầu lo, nhìn ánh mắt cưng chiều của Cửu a ca như có như không ái mộ cùng biểu tình thâm thúy khó dò của Bát a ca một cái, không khỏi âm thầm cau mày lo lắng.