Ba ngày sau, thuyền quan dừng ở tân độ Dương Tử. Đầu thu tân độ Dương Tử rất bình yên, triều tịch tương đối an ổn, cho nên không có nước chảy xiết, sóng cuộn trắng trời như hơn mười năm trước, rất đúng dịp, qua hơn chục năm lại ở độ khẩu này. Vào hoàng hôn, trên mặt sông bị trời chiều chiếu đầy ánh kim quang lăn tăn, mặt nước chỉ có chút sóng lớn nhộn nhạo rất nhỏ, có vẻ dị thường bình thản an tĩnh.
Tứ a ca và Sở Sở đứng ở trên boong thuyền, gió thổi di động tay áo hai người, bay bay như tiên. Tứ a ca ôm cả người Sở Sở cách xa rào chắn thuyền. Sở Sở cảm thấy Tứ a ca quá lo xa rồi, mặt sông bình yên như vậy thì sẽ có nguy hiểm gì, nhưng mà nghĩ đến Đại Nữu đề cập tới mười mấy năm trước mình chính từ nơi này té xuống, cũng có chút hiểu Tứ a ca, nên không có cố ý phản kháng. Hai người sóng vai thưởng thức cảnh đẹp mặt trời chiều ngã về tây, ai cũng không lên tiếng, trên boong thuyền nhất thời rất an tĩnh. Qua một lúc lâu, trời chiều hoàn toàn đã rơi xuống mất tăm mất tích, Tứ a ca mới nói thật thấp:
“Trời chiều đẹp vô hạn, chỉ tiếc gần hoàng hôn!”
Sở Sở liếc hắn một cái, cười nói:
“Ta lại cảm thấy: trời chiều đẹp vô hạn, cần gì phải phiền muộn gần hoàng hôn?”
Tứ a ca khẽ mỉm cười quay đầu quan sát cô nương bên cạnh, đúng a! Chục năm đã qua, bộ dạng nha đầu này vẫn y nguyên như lúc mới gặp gỡ, thời gian giống như đặc biệt ưu đãi nàng. Nhưng là mình, trên mặt có chút chán nản. Đã qua hơn chục năm, cùng đi ra ngoài với nha đầu này, người khác nhất định cho là cha và con gái chứ không phải là phu thê. Nha đầu này dĩ nhiên không hiểu câu thán trời chiều của mình, ở trên người nàng vĩnh viễn đều là triêu dương (nắng sớm), ánh nắng vàng đầy sức sống tản ra làm người ta chói mắt, làm người ta vừa đố kị vừa ao ước. Nhưng trong lòng vẫn vui mừng, sau mười mấy năm, hôm nay, ở giữa mình và nha đầu này có huyết mạch tương liên - Tiểu Thanh nhi - không thể cắt đứt.
Một cơn gió lớn thổi qua làm một hồi dậy sóng, khiến cho thân thuyền chao đảo hai cái rất kịch liệt, Sở Sở không có đứng vững, lảo đảo mấy bước lên phía trước như đang tựa vào lan can trên boong thuyền. Tứ a ca sợ hết hồn, vội vàng chạy tới mấy bước ôm chặt Sở Sở, ôm thật chặt vào trong ngực. Trong đầu Sở Sở thoáng qua một tia ánh sáng, cảm thấy màn này dị thường quen thuộc, tay không ý thức sờ sờ ngực trái Tứ a ca, nhớ lại trước kia thường có một giấc mộng, một người đàn ông trước ngực đầm đìa máu tươi, không thấy rõ diện mạo, hô to tên của nàng, âm thanh lại lộ ra sợ hãi đầy gấp gáp như vậy, nghĩ lại mình từng thấy vết sẹo nhàn nhạt trước ngực Tứ a ca, Sở Sở đoán tám chín phần mười người đàn ông kia là Tứ a ca
Cũng không giãy giụa, mặc hắn ôm, qua một lúc lâu, thuyền không có lắc lư nữa, Tứ a ca mới khẽ buông ra nhưng vẫn ôm hông của Sở Sở thật chặt, Sở Sở ngẩng đầu nhìn Tứ a ca nhẹ giọng nói:
“Mười mấy năm trước ở chỗ này đến tột cùng chuyện gì xảy ra, tại sao ta bị rơi vào trong nước?”
Tứ a ca muốn nói lại thôi, trầm mặc hồi lâu nói:
“Chuyện đã qua, dù sao bây giờ nàng vẫn ở bên cạnh ta, ở trong lòng ta là được, nàng không phải cần nhớ lại làm gì, hiện tại ta rất thỏa mãn. Nói thật, ta vẫn cho là lần đi Anh quốc này nàng sẽ không trở về, nhưng nàng lại trở lại, tựa như nàng trước kia thường nói cần gì so đo quá khứ, hiện tại tương lai mới là quan trọng nhất, không phải sao?”
Sở Sở gật đầu một cái, suy nghĩ một chút, vẫn thử nói:
“Nếu như sau này hàng năm ta đều muốn đi Anh quốc một chuyến, chàng có phản đối không?”
Chỗ sâu tròng mắt Tứ a ca nhanh chóng thoáng qua một tia do dự, nhưng vẫn mở miệng thương lượng, nói:
“Tốt nhất ít đi, nhưng nếu nàng nhất định phải đi, có thể hay không hai năm đi một lần?”
Nụ cười trên mặt Sở Sở không ngừng mở rộng nói:
“Chàng yên tâm, thật ra thì cho dù ta muốn định cư ở nơi nào, cũng muốn cùng chàng còn có Thanh nhi ở chung một chỗ. Có nhớ thôn núi nhỏ ở ngoại ô Hồ Châu không, chàng đáp ứng rồi, một ngày nào đó sẽ về đó, sống cuộc sống điền cư dân dã, đổi lại địa phương ở Anh quốc, sinh hoạt nơi đó cũng không tệ!”
Tứ a ca cảm thấy nội tâm một hồi mừng như điên, điều này đại biểu nha đầu này từ trong lòng có địa vị của mình rồi, cho dù không khắc sâu giống như trước kia, cũng là tương cứu trong lúc hoạn nạn. Nghĩ cả đời làm bạn, nắm tay nhau mà chết bên nhau đến già, nếu cùng người yêu mình ở chung một chỗ nói những lời này là chuyện rất có ý nghĩa. Nhưng Tứ a ca nghĩ đến loạn cục triều đình hôm nay, Lại bộ không sạch sẽ thì thiên hạ làm sao sạch, mình muốn quét sạch tham ô, cho con cháu vạn đời một đường an nhàn hạnh phúc, hôm nay thắng lợi trong tầm mắt, đang có thể mở ra khát vọng, tin tưởng chỉ cần cho mình thời gian mấy năm, nhất định có thể l một phen thắng lợi, công lao sự nghiệp lưu giữ thiên thu, khi đó sẽ cùng nha đầu này quy ẩn, nói thế nào đều không thẹn cho tổ tông rồi.
Nghĩ đến chỗ này, nhỏ giọng nói:
“Cho ta mấy năm thời gian được không, ta lấy danh nghĩa Ái Tân Giác La Dận Chân thề, qua mấy năm ta nhất định sẽ cùng nàng quy ẩn, nàng hiện tại hãy theo ta mấy năm đi, không có nàng, ta cảm giác cái gì đều không được!”
Sở Sở âm thầm than thở, đâu chỉ mấy năm, kể từ bây giờ tính toán ra, thời gian ít nhất còn phải hai mươi năm. Nghĩ đến trong lịch sử đánh giá vị Ung Chính này, hắn chỉnh đốn lại chính trị, đi vào khuôn mẫu, lấp đầy của công, sáng lập Quân Cơ xứ, mở rộng chế độ tấu chương, cải tạo đất, mở cửa hội nhập với các nước Đông Dương. Tại vị ngắn ngủi 13 năm đưa ra rất nhiều cải cách, so với phụ thân hắn (Khang Hi) làm còn nhiều hơn. Có thể nói hắn là một hoàng đế cải cách kiểu lấy lợi trừ hại, tuy nói vô cùng nghiêm khắc, nhưng chính bởi vì hắn thống trị nghiêm khắc cùng quá mức cố gắng, Đại Thanh quốc mới từ từ đi về con đường cường thịnh, cũng mới có Khang Càn thịnh thế do kế thừa tác dụng trọng yếu đời trước.
Mặc dù đời sau khen chê không đồng nhất nhưng thành tích xuất sắc vẫn không thể chối bỏ, một đế vương quan trọng như vậy làm sao có thể dễ dàng để xuống đại sự cùng mình sống cuộc sống nhàn nhã điền cư chứ, cũng chỉ là suy nghĩ của mình thôi, để xem đi. Tuy nói người không lo xa tất có phiền gần, nhưng mình không phải đã thay đổi lịch sử ư. Từ khi bắt đầu cố ý để Cửu a ca ở lại Anh quốc, Bát gia đảng đã không còn thực lực mấy, thắng bại đã định, trận dịch chuyển này bởi vì chính mình tham dự, Bát gia đảng hoàn toàn thua cuộc, chuyện này giống như lịch sử ghi lại rất nhiều, thật không biết sau này có phải do mình hay không?
Nghĩ xong mỉm cười nói:
“Ta có thể ở bên cạnh chàng, nhưng điều kiện tiên quyết là chàng không thể can thiệp tự do của ta, nếu không chúng ta liền nhất phách lưỡng tán!”
Cánh tay Tứ a ca dùng lực ôm chặt nàng, cắn răng nói:
“Nhất phách lưỡng tán, nàng đừng mơ tưởng, chỉ cần nàng không rời ta đi, mặc nàng giày vò!”
Vì vậy hiệp nghị của hai người cũng coi như chính thức thăng cấp một bước dài.
Buổi chiều triền miên đi qua, Sở Sở ngủ có chút bất an, có lẽ do buổi chiều trên mặt sông có gió lớn, thuyền lắc lư, cho dù bị Tứ a ca ôm thật chặt vào trong ngực, vẫn tiến vào mộng cảnh dị thường chân thật. Trong mộng có chút hỗn loạn, rất thường xuyên đổi địa điểm, ký ức liên tiếp đi ra là một chuyện xưa rất ác tục. Mình chính là cô nương nói không ra bi thảm hay là may mắn, từ khi gặp nhau đến yêu nhau, đến phản bội đến nản lòng thoái chí, đến sanh non chạy trốn, đến cuối cùng chính là ban đêm kia, đêm tối mờ mịt, Tứ a ca thay mình cản cây kéo, mình cũng đang trong lúc hoảng hốt bị đụng rơi xuống nước sông cuồn cuộn, tình tiết rất cẩu huyết cũng rất chân thật.
Bởi vì cho dù ở trong mộng, Sở Sở vẫn có thể rõ ràng cảm thấy những thứ khắc sâu kia, tình cảm thà làm ngọc vỡ, thời điểm sanh non đau đớn không thôi cùng quyết tuyệt, rồi lúc Tứ a ca thay mình cản cây kéo, quá ngạc nhiên không biết làm sao, mặc dù có chút loạn, nhưng ký ức trước sau liên tiếp mở ra. Sở Sở rốt cuộc nghĩ tới ân ân oán oán của mình và Tứ a ca. Sở Sở chợt thức tỉnh mở mắt, mình vẫn còn ở trong ngực Tứ a ca, ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ trong khoang thuyền chiếu vào, Sở Sở rất phức tạp nhìn Tứ a ca một lát, lại thở dài thật thấp, nhẹ nhàng đứng dậy mặc y phục vào đi ra bên ngoài khoang thuyền, ở sau lưng nàng là ánh mắt Tứ a ca phức tạp bao hàm sợ hãi, mong đợi.
Tứ a ca đã sớm tỉnh, lúc nửa đêm Sở Sở không ngừng lẩm bẩm nói mê rồi tỉnh lại, lắng nghe mặc dù lời nói không đầu không cuối, nhưng lại làm Tứ a ca thất kinh, nha đầu này nói mê đều là chuyện mười mấy năm trước. Nội tâm Tứ a ca vừa mừng vừa lo, hi vọng nàng nhớ lại, lại vừa sợ nàng nhớ lại, nhưng mình cũng không thể kêu nàng tỉnh, cái này không phải là mộng yểm, mà là quá trình khỏi hẳn chứng mất trí nhớ của nàng, Hồ thái y đã nói với hắn.
Sở Sở đứng ở trên boong thuyền, cả người đắm chìm trong gió sớm đầu thu, có chút thấm lạnh, nghĩ đến mười mấy năm nay, thật thoáng như một giấc mộng dài, là cơn ác mộng hay là mộng đẹp, thật rất khó xác định. Nguyên lai mình còn từng có một đứa bé, bị chính mình tự tay cướp mất sinh mạng, Sở Sở có chút chán nản. Bây giờ tâm trạng mình so với trước kia thì có phần khác nhau rõ ràng, đã qua trải sự quá bén nhọn của mình, thật ra thì trải qua những chuyện này, mình cảm thấy chỉ cần không chạm đến ranh giới cuối cùng, hai bên đều thối lui một bước, có khi liền trời cao biển rộng, bình an vô sự rồi, có vài bi kịch cũng có thể tránh
Nếu nói là oán vẫn có một chút, nhưng mà nghĩ đến Hoằng Huy đáng yêu, Tứ a ca cùng mình phải có một chút trách nhiệm đối với đứa bé kia, đoán chừng năm đó mình chạy trốn làm cho Tứ a ca oán khí rất lớn, khẳng định không thể đối tốt với đứa bé kia. Phụ nữ khi có con, nội tâm giống như hết sức mềm mại. Thở dài thật thấp, một áo choàng nhẹ nhàng khoác lên trên vai của mình, Sở Sở xoay người vừa đối mặt với đôi mắt Tứ a ca thâm thúy có chút sợ hãi phức tạp, Sở Sở nhìn hắn đăm đăm, hai người cũng không có ai nói chuyện, chỉ là yên lặng nhìn thẳng vào mắt nhau, qua một lúc lâu, Tứ a ca khàn khàn kiên định nói:
“Sai lầm mười mấy năm trước ta sẽ không giải thích, nhưng ta có thể bảo đảm sau này vô số mười năm, sai lầm như vậy ta tuyệt sẽ không tái phạm, bởi vì...”
Nói tới chỗ này, mắt thoáng qua đau đớn rất sâu, sau một lúc lâu mới lại nói:
“Bởi vì ta hiểu nàng kiên trì, hậu quả sai lầm là khoan tim đau xót, ta đời này không bao giờ nghĩ chịu đựng một lần nữa, nàng có thể tin tưởng ta một lần nữa được không?”
Sở Sở không nhìn Tứ a ca nữa, xoay người nhìn về mặt sông cuồn cuộn, nói:
“Đây không phải là chuyện ta có tin hay không, chàng xác định sẽ không bởi vì nhân tố khác mà quên mất lời thề giờ phút này ư? Tỷ như muội muội Niên Canh Nghiêu - trắc phúc tấn Niên thị của chàng, cho dù tương lai chàng làm hoàng đế, hắn cũng phải lung lạc, vả lại theo ta được biết, Niên Canh Nghiêu càng mong muốn có một cháu ngoại huyết mạch hoàng gia, chuyện này đối với hắn được bất kỳ ban thưởng gì đều không bằng!”
Tứ a ca âm thầm hút không khí, quả nhiên nha đầu này mặc dù bình thường không nói, tất cả chuyện đều ở trong lòng, Niên Canh Nghiêu đó xác thực có chút khó giải quyết, năng lực trác tuyệt lại tả hữu phùng nguyên (thuận lợi mọi bề). Thập Tam đã từng nói người này có chút giống Lữ Bố thời kỳ Tam Quốc, không dễ lung lạc, chỉ là đoán chừng cũng không dám ở trước mặt mình càn rỡ, nhanh chóng nói:
“Hắn cho dù tay cầm binh quyền cũng không quản được chuyện riêng của ta!”
Sở Sở gật đầu một cái, nghĩ một lát mới nói:
“Nếu như chàng tin ta, ta có thể đề cho chàng một người thay thế hắn, chàng có thể từ từ suy yếu binh quyền của hắn, trong tay hắn mất đi điều kiện uy hiếp, sẽ rất an phận thôi.”
Tứ a ca sửng sốt cười nói:
“Không trách được hoàng a mã thường nói nàng nha đầu này nếu là con trai ông ấy, thì cái gì đều không cần buồn, quả nhiên có thể làm đàm tiếu nhân gian tan thành mây khói sao?”
Sở Sở xích một tiếng cười nói:
“Ta nhưng không có kinh tài tuyệt diễm của Chu đô đốc!”
Tứ a ca nói:
“Niên Canh Nghiêu đích xác là nô tài không dễ quản thúc, chỉ là mang binh bên trên vẫn làm người bội phục, hôm nay ai có thể vượt qua hắn chư?”
“Có sẵn Thập Tứ, thân huynh đệ cùng cha cùng mẹ của chàng!”
Tứ a ca không khỏi có chút do dự, cúi đầu suy nghĩ chốc lát nói:
“Thập Tứ đệ tuy nói là thân đệ đệ cùng chung phụ mẫu của ta, nhưng thuộc đảng lão Bát!”
Sở Sở khẽ cười cười nói:
“Theo ta thấy thì không phải, Thập Tứ là một anh hùng hảo hán, ta không tin hắn có tâm cơ thâm trầm gì. Hắn nói với ta hắn đọc rất nhiều binh thư, tuy nói là lý luận suông, chỉ là chưa cho hắn cơ hội, các ngươi làm sao biết hắn không có tài chứ? Lại nói sư phụ tương lai đánh dẹp Cát Nhĩ Đan, khẳng định không thể ngự giá thân chinh, trong a ca trừ Thập Tam đã bị giam cầm, ai còn có thể đảm nhiệm được trách nhiệm nặng nề này? Bởi vậy cho Thập Tứ cơ hội, đối với chàng, đối với sư phụ, đối với Thập Tứ là một mũi tên trúng ba đích!”
Tứ a ca có chút do dự, Sở Sở liếc hắn một cái tiếp tục nói:
“Dĩ nhiên nếu như chàng không bỏ được Niên trắc phúc tấn thiên kiều bá mị thì lại là chuyện khác!”
Tứ a ca không khỏi có chút dở khóc dở cười, đưa tay điểm một cái vào cái trán của nàng nói:
“Ta chỉ là cẩn thận cân nhắc chuyện Thập Tứ đệ một chút, nàng cứ như vậy xử oan ta, có dấm thùng nhỏ này, ta đây còn dám nhìn sao?”
Nói xong ghé vào bên tai Sở Sở nhỏ giọng nói thầm mấy câu, nhất thời hai gò má Sở Sở ửng hồng, trừng mắt liếc hắn một cái nói:
“Hãy nghĩ tới đại sự của chàng đi, trở về cùng Ô sư gia thương lượng một chút cũng được, ông ta là một nhân tài hiếm có!”
Tứ a ca bất giác mỉm cười.
Sở Sở trở lại trong phòng có chút thất thần, nói mình không thèm để ý đó là tuyệt đối không thể nào, nhưng dù sao vài chục năm đều đi qua rồi, nghĩ đến Thanh nhi, nghĩ đến Tứ a ca, tự hỏi chính mình một chút thật không muốn tha thứ hắn sao, thật muốn so đo ư? Có lẽ một chữ tình là nhược điểm trời sanh của phụ nữ. Mình không còn là Sở Sở mười năm trước rồi, có lẽ tha thứ có thể cho mình cùng Tứ a ca một cơ hội mong đợi hạnh phúc, đồng thời cũng cho Thanh nhi một gia đình hoàn chỉnh, điểm này là chuyện mình mộng tưởng hai đời mà chưa làm được.
Nghĩ theo hướng lạc quan, có lẽ mình thật có thể thay đổi quỹ tích lịch sử, khi tất cả đã nhận định xong, một nhà ba người của mình có thể ở bên kia đại dương bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới. Từ giờ trở đi mình có thể vì giấc mộng này cố gắng, bất kể kết cục như thế nào, ít nhất mình đã từng cố gắng, cuộc đời cũng coi như không có tiếc nuối.
Ba ngày sau, thuyền quan dừng ở tân độ Dương Tử. Đầu thu tân độ Dương Tử rất bình yên, triều tịch tương đối an ổn, cho nên không có nước chảy xiết, sóng cuộn trắng trời như hơn mười năm trước, rất đúng dịp, qua hơn chục năm lại ở độ khẩu này. Vào hoàng hôn, trên mặt sông bị trời chiều chiếu đầy ánh kim quang lăn tăn, mặt nước chỉ có chút sóng lớn nhộn nhạo rất nhỏ, có vẻ dị thường bình thản an tĩnh.
Tứ a ca và Sở Sở đứng ở trên boong thuyền, gió thổi di động tay áo hai người, bay bay như tiên. Tứ a ca ôm cả người Sở Sở cách xa rào chắn thuyền. Sở Sở cảm thấy Tứ a ca quá lo xa rồi, mặt sông bình yên như vậy thì sẽ có nguy hiểm gì, nhưng mà nghĩ đến Đại Nữu đề cập tới mười mấy năm trước mình chính từ nơi này té xuống, cũng có chút hiểu Tứ a ca, nên không có cố ý phản kháng. Hai người sóng vai thưởng thức cảnh đẹp mặt trời chiều ngã về tây, ai cũng không lên tiếng, trên boong thuyền nhất thời rất an tĩnh. Qua một lúc lâu, trời chiều hoàn toàn đã rơi xuống mất tăm mất tích, Tứ a ca mới nói thật thấp:
“Trời chiều đẹp vô hạn, chỉ tiếc gần hoàng hôn!”
Sở Sở liếc hắn một cái, cười nói:
“Ta lại cảm thấy: trời chiều đẹp vô hạn, cần gì phải phiền muộn gần hoàng hôn?”
Tứ a ca khẽ mỉm cười quay đầu quan sát cô nương bên cạnh, đúng a! Chục năm đã qua, bộ dạng nha đầu này vẫn y nguyên như lúc mới gặp gỡ, thời gian giống như đặc biệt ưu đãi nàng. Nhưng là mình, trên mặt có chút chán nản. Đã qua hơn chục năm, cùng đi ra ngoài với nha đầu này, người khác nhất định cho là cha và con gái chứ không phải là phu thê. Nha đầu này dĩ nhiên không hiểu câu thán trời chiều của mình, ở trên người nàng vĩnh viễn đều là triêu dương (nắng sớm), ánh nắng vàng đầy sức sống tản ra làm người ta chói mắt, làm người ta vừa đố kị vừa ao ước. Nhưng trong lòng vẫn vui mừng, sau mười mấy năm, hôm nay, ở giữa mình và nha đầu này có huyết mạch tương liên - Tiểu Thanh nhi - không thể cắt đứt.
Một cơn gió lớn thổi qua làm một hồi dậy sóng, khiến cho thân thuyền chao đảo hai cái rất kịch liệt, Sở Sở không có đứng vững, lảo đảo mấy bước lên phía trước như đang tựa vào lan can trên boong thuyền. Tứ a ca sợ hết hồn, vội vàng chạy tới mấy bước ôm chặt Sở Sở, ôm thật chặt vào trong ngực. Trong đầu Sở Sở thoáng qua một tia ánh sáng, cảm thấy màn này dị thường quen thuộc, tay không ý thức sờ sờ ngực trái Tứ a ca, nhớ lại trước kia thường có một giấc mộng, một người đàn ông trước ngực đầm đìa máu tươi, không thấy rõ diện mạo, hô to tên của nàng, âm thanh lại lộ ra sợ hãi đầy gấp gáp như vậy, nghĩ lại mình từng thấy vết sẹo nhàn nhạt trước ngực Tứ a ca, Sở Sở đoán tám chín phần mười người đàn ông kia là Tứ a ca
Cũng không giãy giụa, mặc hắn ôm, qua một lúc lâu, thuyền không có lắc lư nữa, Tứ a ca mới khẽ buông ra nhưng vẫn ôm hông của Sở Sở thật chặt, Sở Sở ngẩng đầu nhìn Tứ a ca nhẹ giọng nói:
“Mười mấy năm trước ở chỗ này đến tột cùng chuyện gì xảy ra, tại sao ta bị rơi vào trong nước?”
Tứ a ca muốn nói lại thôi, trầm mặc hồi lâu nói:
“Chuyện đã qua, dù sao bây giờ nàng vẫn ở bên cạnh ta, ở trong lòng ta là được, nàng không phải cần nhớ lại làm gì, hiện tại ta rất thỏa mãn. Nói thật, ta vẫn cho là lần đi Anh quốc này nàng sẽ không trở về, nhưng nàng lại trở lại, tựa như nàng trước kia thường nói cần gì so đo quá khứ, hiện tại tương lai mới là quan trọng nhất, không phải sao?”
Sở Sở gật đầu một cái, suy nghĩ một chút, vẫn thử nói:
“Nếu như sau này hàng năm ta đều muốn đi Anh quốc một chuyến, chàng có phản đối không?”
Chỗ sâu tròng mắt Tứ a ca nhanh chóng thoáng qua một tia do dự, nhưng vẫn mở miệng thương lượng, nói:
“Tốt nhất ít đi, nhưng nếu nàng nhất định phải đi, có thể hay không hai năm đi một lần?”
Nụ cười trên mặt Sở Sở không ngừng mở rộng nói:
“Chàng yên tâm, thật ra thì cho dù ta muốn định cư ở nơi nào, cũng muốn cùng chàng còn có Thanh nhi ở chung một chỗ. Có nhớ thôn núi nhỏ ở ngoại ô Hồ Châu không, chàng đáp ứng rồi, một ngày nào đó sẽ về đó, sống cuộc sống điền cư dân dã, đổi lại địa phương ở Anh quốc, sinh hoạt nơi đó cũng không tệ!”
Tứ a ca cảm thấy nội tâm một hồi mừng như điên, điều này đại biểu nha đầu này từ trong lòng có địa vị của mình rồi, cho dù không khắc sâu giống như trước kia, cũng là tương cứu trong lúc hoạn nạn. Nghĩ cả đời làm bạn, nắm tay nhau mà chết bên nhau đến già, nếu cùng người yêu mình ở chung một chỗ nói những lời này là chuyện rất có ý nghĩa. Nhưng Tứ a ca nghĩ đến loạn cục triều đình hôm nay, Lại bộ không sạch sẽ thì thiên hạ làm sao sạch, mình muốn quét sạch tham ô, cho con cháu vạn đời một đường an nhàn hạnh phúc, hôm nay thắng lợi trong tầm mắt, đang có thể mở ra khát vọng, tin tưởng chỉ cần cho mình thời gian mấy năm, nhất định có thể l một phen thắng lợi, công lao sự nghiệp lưu giữ thiên thu, khi đó sẽ cùng nha đầu này quy ẩn, nói thế nào đều không thẹn cho tổ tông rồi.
Nghĩ đến chỗ này, nhỏ giọng nói:
“Cho ta mấy năm thời gian được không, ta lấy danh nghĩa Ái Tân Giác La Dận Chân thề, qua mấy năm ta nhất định sẽ cùng nàng quy ẩn, nàng hiện tại hãy theo ta mấy năm đi, không có nàng, ta cảm giác cái gì đều không được!”
Sở Sở âm thầm than thở, đâu chỉ mấy năm, kể từ bây giờ tính toán ra, thời gian ít nhất còn phải hai mươi năm. Nghĩ đến trong lịch sử đánh giá vị Ung Chính này, hắn chỉnh đốn lại chính trị, đi vào khuôn mẫu, lấp đầy của công, sáng lập Quân Cơ xứ, mở rộng chế độ tấu chương, cải tạo đất, mở cửa hội nhập với các nước Đông Dương. Tại vị ngắn ngủi năm đưa ra rất nhiều cải cách, so với phụ thân hắn (Khang Hi) làm còn nhiều hơn. Có thể nói hắn là một hoàng đế cải cách kiểu lấy lợi trừ hại, tuy nói vô cùng nghiêm khắc, nhưng chính bởi vì hắn thống trị nghiêm khắc cùng quá mức cố gắng, Đại Thanh quốc mới từ từ đi về con đường cường thịnh, cũng mới có Khang Càn thịnh thế do kế thừa tác dụng trọng yếu đời trước.
Mặc dù đời sau khen chê không đồng nhất nhưng thành tích xuất sắc vẫn không thể chối bỏ, một đế vương quan trọng như vậy làm sao có thể dễ dàng để xuống đại sự cùng mình sống cuộc sống nhàn nhã điền cư chứ, cũng chỉ là suy nghĩ của mình thôi, để xem đi. Tuy nói người không lo xa tất có phiền gần, nhưng mình không phải đã thay đổi lịch sử ư. Từ khi bắt đầu cố ý để Cửu a ca ở lại Anh quốc, Bát gia đảng đã không còn thực lực mấy, thắng bại đã định, trận dịch chuyển này bởi vì chính mình tham dự, Bát gia đảng hoàn toàn thua cuộc, chuyện này giống như lịch sử ghi lại rất nhiều, thật không biết sau này có phải do mình hay không?
Nghĩ xong mỉm cười nói:
“Ta có thể ở bên cạnh chàng, nhưng điều kiện tiên quyết là chàng không thể can thiệp tự do của ta, nếu không chúng ta liền nhất phách lưỡng tán!”
Cánh tay Tứ a ca dùng lực ôm chặt nàng, cắn răng nói:
“Nhất phách lưỡng tán, nàng đừng mơ tưởng, chỉ cần nàng không rời ta đi, mặc nàng giày vò!”
Vì vậy hiệp nghị của hai người cũng coi như chính thức thăng cấp một bước dài.
Buổi chiều triền miên đi qua, Sở Sở ngủ có chút bất an, có lẽ do buổi chiều trên mặt sông có gió lớn, thuyền lắc lư, cho dù bị Tứ a ca ôm thật chặt vào trong ngực, vẫn tiến vào mộng cảnh dị thường chân thật. Trong mộng có chút hỗn loạn, rất thường xuyên đổi địa điểm, ký ức liên tiếp đi ra là một chuyện xưa rất ác tục. Mình chính là cô nương nói không ra bi thảm hay là may mắn, từ khi gặp nhau đến yêu nhau, đến phản bội đến nản lòng thoái chí, đến sanh non chạy trốn, đến cuối cùng chính là ban đêm kia, đêm tối mờ mịt, Tứ a ca thay mình cản cây kéo, mình cũng đang trong lúc hoảng hốt bị đụng rơi xuống nước sông cuồn cuộn, tình tiết rất cẩu huyết cũng rất chân thật.
Bởi vì cho dù ở trong mộng, Sở Sở vẫn có thể rõ ràng cảm thấy những thứ khắc sâu kia, tình cảm thà làm ngọc vỡ, thời điểm sanh non đau đớn không thôi cùng quyết tuyệt, rồi lúc Tứ a ca thay mình cản cây kéo, quá ngạc nhiên không biết làm sao, mặc dù có chút loạn, nhưng ký ức trước sau liên tiếp mở ra. Sở Sở rốt cuộc nghĩ tới ân ân oán oán của mình và Tứ a ca. Sở Sở chợt thức tỉnh mở mắt, mình vẫn còn ở trong ngực Tứ a ca, ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ trong khoang thuyền chiếu vào, Sở Sở rất phức tạp nhìn Tứ a ca một lát, lại thở dài thật thấp, nhẹ nhàng đứng dậy mặc y phục vào đi ra bên ngoài khoang thuyền, ở sau lưng nàng là ánh mắt Tứ a ca phức tạp bao hàm sợ hãi, mong đợi.
Tứ a ca đã sớm tỉnh, lúc nửa đêm Sở Sở không ngừng lẩm bẩm nói mê rồi tỉnh lại, lắng nghe mặc dù lời nói không đầu không cuối, nhưng lại làm Tứ a ca thất kinh, nha đầu này nói mê đều là chuyện mười mấy năm trước. Nội tâm Tứ a ca vừa mừng vừa lo, hi vọng nàng nhớ lại, lại vừa sợ nàng nhớ lại, nhưng mình cũng không thể kêu nàng tỉnh, cái này không phải là mộng yểm, mà là quá trình khỏi hẳn chứng mất trí nhớ của nàng, Hồ thái y đã nói với hắn.
Sở Sở đứng ở trên boong thuyền, cả người đắm chìm trong gió sớm đầu thu, có chút thấm lạnh, nghĩ đến mười mấy năm nay, thật thoáng như một giấc mộng dài, là cơn ác mộng hay là mộng đẹp, thật rất khó xác định. Nguyên lai mình còn từng có một đứa bé, bị chính mình tự tay cướp mất sinh mạng, Sở Sở có chút chán nản. Bây giờ tâm trạng mình so với trước kia thì có phần khác nhau rõ ràng, đã qua trải sự quá bén nhọn của mình, thật ra thì trải qua những chuyện này, mình cảm thấy chỉ cần không chạm đến ranh giới cuối cùng, hai bên đều thối lui một bước, có khi liền trời cao biển rộng, bình an vô sự rồi, có vài bi kịch cũng có thể tránh
Nếu nói là oán vẫn có một chút, nhưng mà nghĩ đến Hoằng Huy đáng yêu, Tứ a ca cùng mình phải có một chút trách nhiệm đối với đứa bé kia, đoán chừng năm đó mình chạy trốn làm cho Tứ a ca oán khí rất lớn, khẳng định không thể đối tốt với đứa bé kia. Phụ nữ khi có con, nội tâm giống như hết sức mềm mại. Thở dài thật thấp, một áo choàng nhẹ nhàng khoác lên trên vai của mình, Sở Sở xoay người vừa đối mặt với đôi mắt Tứ a ca thâm thúy có chút sợ hãi phức tạp, Sở Sở nhìn hắn đăm đăm, hai người cũng không có ai nói chuyện, chỉ là yên lặng nhìn thẳng vào mắt nhau, qua một lúc lâu, Tứ a ca khàn khàn kiên định nói:
“Sai lầm mười mấy năm trước ta sẽ không giải thích, nhưng ta có thể bảo đảm sau này vô số mười năm, sai lầm như vậy ta tuyệt sẽ không tái phạm, bởi vì...”
Nói tới chỗ này, mắt thoáng qua đau đớn rất sâu, sau một lúc lâu mới lại nói:
“Bởi vì ta hiểu nàng kiên trì, hậu quả sai lầm là khoan tim đau xót, ta đời này không bao giờ nghĩ chịu đựng một lần nữa, nàng có thể tin tưởng ta một lần nữa được không?”
Sở Sở không nhìn Tứ a ca nữa, xoay người nhìn về mặt sông cuồn cuộn, nói:
“Đây không phải là chuyện ta có tin hay không, chàng xác định sẽ không bởi vì nhân tố khác mà quên mất lời thề giờ phút này ư? Tỷ như muội muội Niên Canh Nghiêu - trắc phúc tấn Niên thị của chàng, cho dù tương lai chàng làm hoàng đế, hắn cũng phải lung lạc, vả lại theo ta được biết, Niên Canh Nghiêu càng mong muốn có một cháu ngoại huyết mạch hoàng gia, chuyện này đối với hắn được bất kỳ ban thưởng gì đều không bằng!”
Tứ a ca âm thầm hút không khí, quả nhiên nha đầu này mặc dù bình thường không nói, tất cả chuyện đều ở trong lòng, Niên Canh Nghiêu đó xác thực có chút khó giải quyết, năng lực trác tuyệt lại tả hữu phùng nguyên (thuận lợi mọi bề). Thập Tam đã từng nói người này có chút giống Lữ Bố thời kỳ Tam Quốc, không dễ lung lạc, chỉ là đoán chừng cũng không dám ở trước mặt mình càn rỡ, nhanh chóng nói:
“Hắn cho dù tay cầm binh quyền cũng không quản được chuyện riêng của ta!”
Sở Sở gật đầu một cái, nghĩ một lát mới nói:
“Nếu như chàng tin ta, ta có thể đề cho chàng một người thay thế hắn, chàng có thể từ từ suy yếu binh quyền của hắn, trong tay hắn mất đi điều kiện uy hiếp, sẽ rất an phận thôi.”
Tứ a ca sửng sốt cười nói:
“Không trách được hoàng a mã thường nói nàng nha đầu này nếu là con trai ông ấy, thì cái gì đều không cần buồn, quả nhiên có thể làm đàm tiếu nhân gian tan thành mây khói sao?”
Sở Sở xích một tiếng cười nói:
“Ta nhưng không có kinh tài tuyệt diễm của Chu đô đốc!”
Tứ a ca nói:
“Niên Canh Nghiêu đích xác là nô tài không dễ quản thúc, chỉ là mang binh bên trên vẫn làm người bội phục, hôm nay ai có thể vượt qua hắn chư?”
“Có sẵn Thập Tứ, thân huynh đệ cùng cha cùng mẹ của chàng!”
Tứ a ca không khỏi có chút do dự, cúi đầu suy nghĩ chốc lát nói:
“Thập Tứ đệ tuy nói là thân đệ đệ cùng chung phụ mẫu của ta, nhưng thuộc đảng lão Bát!”
Sở Sở khẽ cười cười nói:
“Theo ta thấy thì không phải, Thập Tứ là một anh hùng hảo hán, ta không tin hắn có tâm cơ thâm trầm gì. Hắn nói với ta hắn đọc rất nhiều binh thư, tuy nói là lý luận suông, chỉ là chưa cho hắn cơ hội, các ngươi làm sao biết hắn không có tài chứ? Lại nói sư phụ tương lai đánh dẹp Cát Nhĩ Đan, khẳng định không thể ngự giá thân chinh, trong a ca trừ Thập Tam đã bị giam cầm, ai còn có thể đảm nhiệm được trách nhiệm nặng nề này? Bởi vậy cho Thập Tứ cơ hội, đối với chàng, đối với sư phụ, đối với Thập Tứ là một mũi tên trúng ba đích!”
Tứ a ca có chút do dự, Sở Sở liếc hắn một cái tiếp tục nói:
“Dĩ nhiên nếu như chàng không bỏ được Niên trắc phúc tấn thiên kiều bá mị thì lại là chuyện khác!”
Tứ a ca không khỏi có chút dở khóc dở cười, đưa tay điểm một cái vào cái trán của nàng nói:
“Ta chỉ là cẩn thận cân nhắc chuyện Thập Tứ đệ một chút, nàng cứ như vậy xử oan ta, có dấm thùng nhỏ này, ta đây còn dám nhìn sao?”
Nói xong ghé vào bên tai Sở Sở nhỏ giọng nói thầm mấy câu, nhất thời hai gò má Sở Sở ửng hồng, trừng mắt liếc hắn một cái nói:
“Hãy nghĩ tới đại sự của chàng đi, trở về cùng Ô sư gia thương lượng một chút cũng được, ông ta là một nhân tài hiếm có!”
Tứ a ca bất giác mỉm cười.
Sở Sở trở lại trong phòng có chút thất thần, nói mình không thèm để ý đó là tuyệt đối không thể nào, nhưng dù sao vài chục năm đều đi qua rồi, nghĩ đến Thanh nhi, nghĩ đến Tứ a ca, tự hỏi chính mình một chút thật không muốn tha thứ hắn sao, thật muốn so đo ư? Có lẽ một chữ tình là nhược điểm trời sanh của phụ nữ. Mình không còn là Sở Sở mười năm trước rồi, có lẽ tha thứ có thể cho mình cùng Tứ a ca một cơ hội mong đợi hạnh phúc, đồng thời cũng cho Thanh nhi một gia đình hoàn chỉnh, điểm này là chuyện mình mộng tưởng hai đời mà chưa làm được.
Nghĩ theo hướng lạc quan, có lẽ mình thật có thể thay đổi quỹ tích lịch sử, khi tất cả đã nhận định xong, một nhà ba người của mình có thể ở bên kia đại dương bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới. Từ giờ trở đi mình có thể vì giấc mộng này cố gắng, bất kể kết cục như thế nào, ít nhất mình đã từng cố gắng, cuộc đời cũng coi như không có tiếc nuối.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Ba ngày sau, thuyền quan dừng ở tân độ Dương Tử. Đầu thu tân độ Dương Tử rất bình yên, triều tịch tương đối an ổn, cho nên không có nước chảy xiết, sóng cuộn trắng trời như hơn mười năm trước, rất đúng dịp, qua hơn chục năm lại ở độ khẩu này. Vào hoàng hôn, trên mặt sông bị trời chiều chiếu đầy ánh kim quang lăn tăn, mặt nước chỉ có chút sóng lớn nhộn nhạo rất nhỏ, có vẻ dị thường bình thản an tĩnh.
Tứ a ca và Sở Sở đứng ở trên boong thuyền, gió thổi di động tay áo hai người, bay bay như tiên. Tứ a ca ôm cả người Sở Sở cách xa rào chắn thuyền. Sở Sở cảm thấy Tứ a ca quá lo xa rồi, mặt sông bình yên như vậy thì sẽ có nguy hiểm gì, nhưng mà nghĩ đến Đại Nữu đề cập tới mười mấy năm trước mình chính từ nơi này té xuống, cũng có chút hiểu Tứ a ca, nên không có cố ý phản kháng. Hai người sóng vai thưởng thức cảnh đẹp mặt trời chiều ngã về tây, ai cũng không lên tiếng, trên boong thuyền nhất thời rất an tĩnh. Qua một lúc lâu, trời chiều hoàn toàn đã rơi xuống mất tăm mất tích, Tứ a ca mới nói thật thấp:
“Trời chiều đẹp vô hạn, chỉ tiếc gần hoàng hôn!”
Sở Sở liếc hắn một cái, cười nói:
“Ta lại cảm thấy: trời chiều đẹp vô hạn, cần gì phải phiền muộn gần hoàng hôn?”
Tứ a ca khẽ mỉm cười quay đầu quan sát cô nương bên cạnh, đúng a! Chục năm đã qua, bộ dạng nha đầu này vẫn y nguyên như lúc mới gặp gỡ, thời gian giống như đặc biệt ưu đãi nàng. Nhưng là mình, trên mặt có chút chán nản. Đã qua hơn chục năm, cùng đi ra ngoài với nha đầu này, người khác nhất định cho là cha và con gái chứ không phải là phu thê. Nha đầu này dĩ nhiên không hiểu câu thán trời chiều của mình, ở trên người nàng vĩnh viễn đều là triêu dương (nắng sớm), ánh nắng vàng đầy sức sống tản ra làm người ta chói mắt, làm người ta vừa đố kị vừa ao ước. Nhưng trong lòng vẫn vui mừng, sau mười mấy năm, hôm nay, ở giữa mình và nha đầu này có huyết mạch tương liên - Tiểu Thanh nhi - không thể cắt đứt.
Một cơn gió lớn thổi qua làm một hồi dậy sóng, khiến cho thân thuyền chao đảo hai cái rất kịch liệt, Sở Sở không có đứng vững, lảo đảo mấy bước lên phía trước như đang tựa vào lan can trên boong thuyền. Tứ a ca sợ hết hồn, vội vàng chạy tới mấy bước ôm chặt Sở Sở, ôm thật chặt vào trong ngực. Trong đầu Sở Sở thoáng qua một tia ánh sáng, cảm thấy màn này dị thường quen thuộc, tay không ý thức sờ sờ ngực trái Tứ a ca, nhớ lại trước kia thường có một giấc mộng, một người đàn ông trước ngực đầm đìa máu tươi, không thấy rõ diện mạo, hô to tên của nàng, âm thanh lại lộ ra sợ hãi đầy gấp gáp như vậy, nghĩ lại mình từng thấy vết sẹo nhàn nhạt trước ngực Tứ a ca, Sở Sở đoán tám chín phần mười người đàn ông kia là Tứ a ca
Cũng không giãy giụa, mặc hắn ôm, qua một lúc lâu, thuyền không có lắc lư nữa, Tứ a ca mới khẽ buông ra nhưng vẫn ôm hông của Sở Sở thật chặt, Sở Sở ngẩng đầu nhìn Tứ a ca nhẹ giọng nói:
“Mười mấy năm trước ở chỗ này đến tột cùng chuyện gì xảy ra, tại sao ta bị rơi vào trong nước?”
Tứ a ca muốn nói lại thôi, trầm mặc hồi lâu nói:
“Chuyện đã qua, dù sao bây giờ nàng vẫn ở bên cạnh ta, ở trong lòng ta là được, nàng không phải cần nhớ lại làm gì, hiện tại ta rất thỏa mãn. Nói thật, ta vẫn cho là lần đi Anh quốc này nàng sẽ không trở về, nhưng nàng lại trở lại, tựa như nàng trước kia thường nói cần gì so đo quá khứ, hiện tại tương lai mới là quan trọng nhất, không phải sao?”
Sở Sở gật đầu một cái, suy nghĩ một chút, vẫn thử nói:
“Nếu như sau này hàng năm ta đều muốn đi Anh quốc một chuyến, chàng có phản đối không?”
Chỗ sâu tròng mắt Tứ a ca nhanh chóng thoáng qua một tia do dự, nhưng vẫn mở miệng thương lượng, nói:
“Tốt nhất ít đi, nhưng nếu nàng nhất định phải đi, có thể hay không hai năm đi một lần?”
Nụ cười trên mặt Sở Sở không ngừng mở rộng nói:
“Chàng yên tâm, thật ra thì cho dù ta muốn định cư ở nơi nào, cũng muốn cùng chàng còn có Thanh nhi ở chung một chỗ. Có nhớ thôn núi nhỏ ở ngoại ô Hồ Châu không, chàng đáp ứng rồi, một ngày nào đó sẽ về đó, sống cuộc sống điền cư dân dã, đổi lại địa phương ở Anh quốc, sinh hoạt nơi đó cũng không tệ!”
Tứ a ca cảm thấy nội tâm một hồi mừng như điên, điều này đại biểu nha đầu này từ trong lòng có địa vị của mình rồi, cho dù không khắc sâu giống như trước kia, cũng là tương cứu trong lúc hoạn nạn. Nghĩ cả đời làm bạn, nắm tay nhau mà chết bên nhau đến già, nếu cùng người yêu mình ở chung một chỗ nói những lời này là chuyện rất có ý nghĩa. Nhưng Tứ a ca nghĩ đến loạn cục triều đình hôm nay, Lại bộ không sạch sẽ thì thiên hạ làm sao sạch, mình muốn quét sạch tham ô, cho con cháu vạn đời một đường an nhàn hạnh phúc, hôm nay thắng lợi trong tầm mắt, đang có thể mở ra khát vọng, tin tưởng chỉ cần cho mình thời gian mấy năm, nhất định có thể l một phen thắng lợi, công lao sự nghiệp lưu giữ thiên thu, khi đó sẽ cùng nha đầu này quy ẩn, nói thế nào đều không thẹn cho tổ tông rồi.
Nghĩ đến chỗ này, nhỏ giọng nói:
“Cho ta mấy năm thời gian được không, ta lấy danh nghĩa Ái Tân Giác La Dận Chân thề, qua mấy năm ta nhất định sẽ cùng nàng quy ẩn, nàng hiện tại hãy theo ta mấy năm đi, không có nàng, ta cảm giác cái gì đều không được!”
Sở Sở âm thầm than thở, đâu chỉ mấy năm, kể từ bây giờ tính toán ra, thời gian ít nhất còn phải hai mươi năm. Nghĩ đến trong lịch sử đánh giá vị Ung Chính này, hắn chỉnh đốn lại chính trị, đi vào khuôn mẫu, lấp đầy của công, sáng lập Quân Cơ xứ, mở rộng chế độ tấu chương, cải tạo đất, mở cửa hội nhập với các nước Đông Dương. Tại vị ngắn ngủi 13 năm đưa ra rất nhiều cải cách, so với phụ thân hắn (Khang Hi) làm còn nhiều hơn. Có thể nói hắn là một hoàng đế cải cách kiểu lấy lợi trừ hại, tuy nói vô cùng nghiêm khắc, nhưng chính bởi vì hắn thống trị nghiêm khắc cùng quá mức cố gắng, Đại Thanh quốc mới từ từ đi về con đường cường thịnh, cũng mới có Khang Càn thịnh thế do kế thừa tác dụng trọng yếu đời trước.
Mặc dù đời sau khen chê không đồng nhất nhưng thành tích xuất sắc vẫn không thể chối bỏ, một đế vương quan trọng như vậy làm sao có thể dễ dàng để xuống đại sự cùng mình sống cuộc sống nhàn nhã điền cư chứ, cũng chỉ là suy nghĩ của mình thôi, để xem đi. Tuy nói người không lo xa tất có phiền gần, nhưng mình không phải đã thay đổi lịch sử ư. Từ khi bắt đầu cố ý để Cửu a ca ở lại Anh quốc, Bát gia đảng đã không còn thực lực mấy, thắng bại đã định, trận dịch chuyển này bởi vì chính mình tham dự, Bát gia đảng hoàn toàn thua cuộc, chuyện này giống như lịch sử ghi lại rất nhiều, thật không biết sau này có phải do mình hay không?
Nghĩ xong mỉm cười nói:
“Ta có thể ở bên cạnh chàng, nhưng điều kiện tiên quyết là chàng không thể can thiệp tự do của ta, nếu không chúng ta liền nhất phách lưỡng tán!”
Cánh tay Tứ a ca dùng lực ôm chặt nàng, cắn răng nói:
“Nhất phách lưỡng tán, nàng đừng mơ tưởng, chỉ cần nàng không rời ta đi, mặc nàng giày vò!”
Vì vậy hiệp nghị của hai người cũng coi như chính thức thăng cấp một bước dài.
Buổi chiều triền miên đi qua, Sở Sở ngủ có chút bất an, có lẽ do buổi chiều trên mặt sông có gió lớn, thuyền lắc lư, cho dù bị Tứ a ca ôm thật chặt vào trong ngực, vẫn tiến vào mộng cảnh dị thường chân thật. Trong mộng có chút hỗn loạn, rất thường xuyên đổi địa điểm, ký ức liên tiếp đi ra là một chuyện xưa rất ác tục. Mình chính là cô nương nói không ra bi thảm hay là may mắn, từ khi gặp nhau đến yêu nhau, đến phản bội đến nản lòng thoái chí, đến sanh non chạy trốn, đến cuối cùng chính là ban đêm kia, đêm tối mờ mịt, Tứ a ca thay mình cản cây kéo, mình cũng đang trong lúc hoảng hốt bị đụng rơi xuống nước sông cuồn cuộn, tình tiết rất cẩu huyết cũng rất chân thật.
Bởi vì cho dù ở trong mộng, Sở Sở vẫn có thể rõ ràng cảm thấy những thứ khắc sâu kia, tình cảm thà làm ngọc vỡ, thời điểm sanh non đau đớn không thôi cùng quyết tuyệt, rồi lúc Tứ a ca thay mình cản cây kéo, quá ngạc nhiên không biết làm sao, mặc dù có chút loạn, nhưng ký ức trước sau liên tiếp mở ra. Sở Sở rốt cuộc nghĩ tới ân ân oán oán của mình và Tứ a ca. Sở Sở chợt thức tỉnh mở mắt, mình vẫn còn ở trong ngực Tứ a ca, ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ trong khoang thuyền chiếu vào, Sở Sở rất phức tạp nhìn Tứ a ca một lát, lại thở dài thật thấp, nhẹ nhàng đứng dậy mặc y phục vào đi ra bên ngoài khoang thuyền, ở sau lưng nàng là ánh mắt Tứ a ca phức tạp bao hàm sợ hãi, mong đợi.
Tứ a ca đã sớm tỉnh, lúc nửa đêm Sở Sở không ngừng lẩm bẩm nói mê rồi tỉnh lại, lắng nghe mặc dù lời nói không đầu không cuối, nhưng lại làm Tứ a ca thất kinh, nha đầu này nói mê đều là chuyện mười mấy năm trước. Nội tâm Tứ a ca vừa mừng vừa lo, hi vọng nàng nhớ lại, lại vừa sợ nàng nhớ lại, nhưng mình cũng không thể kêu nàng tỉnh, cái này không phải là mộng yểm, mà là quá trình khỏi hẳn chứng mất trí nhớ của nàng, Hồ thái y đã nói với hắn.
Sở Sở đứng ở trên boong thuyền, cả người đắm chìm trong gió sớm đầu thu, có chút thấm lạnh, nghĩ đến mười mấy năm nay, thật thoáng như một giấc mộng dài, là cơn ác mộng hay là mộng đẹp, thật rất khó xác định. Nguyên lai mình còn từng có một đứa bé, bị chính mình tự tay cướp mất sinh mạng, Sở Sở có chút chán nản. Bây giờ tâm trạng mình so với trước kia thì có phần khác nhau rõ ràng, đã qua trải sự quá bén nhọn của mình, thật ra thì trải qua những chuyện này, mình cảm thấy chỉ cần không chạm đến ranh giới cuối cùng, hai bên đều thối lui một bước, có khi liền trời cao biển rộng, bình an vô sự rồi, có vài bi kịch cũng có thể tránh
Nếu nói là oán vẫn có một chút, nhưng mà nghĩ đến Hoằng Huy đáng yêu, Tứ a ca cùng mình phải có một chút trách nhiệm đối với đứa bé kia, đoán chừng năm đó mình chạy trốn làm cho Tứ a ca oán khí rất lớn, khẳng định không thể đối tốt với đứa bé kia. Phụ nữ khi có con, nội tâm giống như hết sức mềm mại. Thở dài thật thấp, một áo choàng nhẹ nhàng khoác lên trên vai của mình, Sở Sở xoay người vừa đối mặt với đôi mắt Tứ a ca thâm thúy có chút sợ hãi phức tạp, Sở Sở nhìn hắn đăm đăm, hai người cũng không có ai nói chuyện, chỉ là yên lặng nhìn thẳng vào mắt nhau, qua một lúc lâu, Tứ a ca khàn khàn kiên định nói:
“Sai lầm mười mấy năm trước ta sẽ không giải thích, nhưng ta có thể bảo đảm sau này vô số mười năm, sai lầm như vậy ta tuyệt sẽ không tái phạm, bởi vì...”
Nói tới chỗ này, mắt thoáng qua đau đớn rất sâu, sau một lúc lâu mới lại nói:
“Bởi vì ta hiểu nàng kiên trì, hậu quả sai lầm là khoan tim đau xót, ta đời này không bao giờ nghĩ chịu đựng một lần nữa, nàng có thể tin tưởng ta một lần nữa được không?”
Sở Sở không nhìn Tứ a ca nữa, xoay người nhìn về mặt sông cuồn cuộn, nói:
“Đây không phải là chuyện ta có tin hay không, chàng xác định sẽ không bởi vì nhân tố khác mà quên mất lời thề giờ phút này ư? Tỷ như muội muội Niên Canh Nghiêu - trắc phúc tấn Niên thị của chàng, cho dù tương lai chàng làm hoàng đế, hắn cũng phải lung lạc, vả lại theo ta được biết, Niên Canh Nghiêu càng mong muốn có một cháu ngoại huyết mạch hoàng gia, chuyện này đối với hắn được bất kỳ ban thưởng gì đều không bằng!”
Tứ a ca âm thầm hút không khí, quả nhiên nha đầu này mặc dù bình thường không nói, tất cả chuyện đều ở trong lòng, Niên Canh Nghiêu đó xác thực có chút khó giải quyết, năng lực trác tuyệt lại tả hữu phùng nguyên (thuận lợi mọi bề). Thập Tam đã từng nói người này có chút giống Lữ Bố thời kỳ Tam Quốc, không dễ lung lạc, chỉ là đoán chừng cũng không dám ở trước mặt mình càn rỡ, nhanh chóng nói:
“Hắn cho dù tay cầm binh quyền cũng không quản được chuyện riêng của ta!”
Sở Sở gật đầu một cái, nghĩ một lát mới nói:
“Nếu như chàng tin ta, ta có thể đề cho chàng một người thay thế hắn, chàng có thể từ từ suy yếu binh quyền của hắn, trong tay hắn mất đi điều kiện uy hiếp, sẽ rất an phận thôi.”
Tứ a ca sửng sốt cười nói:
“Không trách được hoàng a mã thường nói nàng nha đầu này nếu là con trai ông ấy, thì cái gì đều không cần buồn, quả nhiên có thể làm đàm tiếu nhân gian tan thành mây khói sao?”
Sở Sở xích một tiếng cười nói:
“Ta nhưng không có kinh tài tuyệt diễm của Chu đô đốc!”
Tứ a ca nói:
“Niên Canh Nghiêu đích xác là nô tài không dễ quản thúc, chỉ là mang binh bên trên vẫn làm người bội phục, hôm nay ai có thể vượt qua hắn chư?”
“Có sẵn Thập Tứ, thân huynh đệ cùng cha cùng mẹ của chàng!”
Tứ a ca không khỏi có chút do dự, cúi đầu suy nghĩ chốc lát nói:
“Thập Tứ đệ tuy nói là thân đệ đệ cùng chung phụ mẫu của ta, nhưng thuộc đảng lão Bát!”
Sở Sở khẽ cười cười nói:
“Theo ta thấy thì không phải, Thập Tứ là một anh hùng hảo hán, ta không tin hắn có tâm cơ thâm trầm gì. Hắn nói với ta hắn đọc rất nhiều binh thư, tuy nói là lý luận suông, chỉ là chưa cho hắn cơ hội, các ngươi làm sao biết hắn không có tài chứ? Lại nói sư phụ tương lai đánh dẹp Cát Nhĩ Đan, khẳng định không thể ngự giá thân chinh, trong a ca trừ Thập Tam đã bị giam cầm, ai còn có thể đảm nhiệm được trách nhiệm nặng nề này? Bởi vậy cho Thập Tứ cơ hội, đối với chàng, đối với sư phụ, đối với Thập Tứ là một mũi tên trúng ba đích!”
Tứ a ca có chút do dự, Sở Sở liếc hắn một cái tiếp tục nói:
“Dĩ nhiên nếu như chàng không bỏ được Niên trắc phúc tấn thiên kiều bá mị thì lại là chuyện khác!”
Tứ a ca không khỏi có chút dở khóc dở cười, đưa tay điểm một cái vào cái trán của nàng nói:
“Ta chỉ là cẩn thận cân nhắc chuyện Thập Tứ đệ một chút, nàng cứ như vậy xử oan ta, có dấm thùng nhỏ này, ta đây còn dám nhìn sao?”
Nói xong ghé vào bên tai Sở Sở nhỏ giọng nói thầm mấy câu, nhất thời hai gò má Sở Sở ửng hồng, trừng mắt liếc hắn một cái nói:
“Hãy nghĩ tới đại sự của chàng đi, trở về cùng Ô sư gia thương lượng một chút cũng được, ông ta là một nhân tài hiếm có!”
Tứ a ca bất giác mỉm cười.
Sở Sở trở lại trong phòng có chút thất thần, nói mình không thèm để ý đó là tuyệt đối không thể nào, nhưng dù sao vài chục năm đều đi qua rồi, nghĩ đến Thanh nhi, nghĩ đến Tứ a ca, tự hỏi chính mình một chút thật không muốn tha thứ hắn sao, thật muốn so đo ư? Có lẽ một chữ tình là nhược điểm trời sanh của phụ nữ. Mình không còn là Sở Sở mười năm trước rồi, có lẽ tha thứ có thể cho mình cùng Tứ a ca một cơ hội mong đợi hạnh phúc, đồng thời cũng cho Thanh nhi một gia đình hoàn chỉnh, điểm này là chuyện mình mộng tưởng hai đời mà chưa làm được.
Nghĩ theo hướng lạc quan, có lẽ mình thật có thể thay đổi quỹ tích lịch sử, khi tất cả đã nhận định xong, một nhà ba người của mình có thể ở bên kia đại dương bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới. Từ giờ trở đi mình có thể vì giấc mộng này cố gắng, bất kể kết cục như thế nào, ít nhất mình đã từng cố gắng, cuộc đời cũng coi như không có tiếc nuối.