Đem tiểu tinh quái Thanh nhi đưa vào lớp, Sở Sở xoay người lại vào ngự thư phòng. Qua một năm gần đây, thân thể Khang Hi ngày càng sa sút, mặc dù nỗ lực chống đỡ chung quy vẫn dễ dàng mệt, vả lại thường xuyên choáng váng đầu. Theo như Sở Sở nhìn ra thì có thêm triệu chứng cao huyết áp, vả lại hằng ngày Khang Hi yêu thích ăn thịt, rất ít ăn chay, đây là nguyên nhân căn bản đưa tới bệnh cao huyết áp. Sở Sở cố ý dùng tới hoa cúc tốt nhất kêu Đại Nữu làm gối đầu cho Khang Hi hằng ngày gối lên, mặc dù tình huống chuyển tốt nhưng chỉ là biện pháp trị ngọn không trị được tận gốc, phải đổi thói quen ăthịt thành ăn rau xanh mới được. Nhưng Khang Hi càng già càng có chút cố chấp, đối với chuyện ẩm thực cũng không hiền hoà như trước, mỗi bữa phải ăn mặn, thực sự không có cách nào.
Trong ngự thư phòng, Khang Hi ngược lại thanh thản hiếm thấy, không cần phê đống tấu chương liền tựa người vào giường êm đọc sách, tinh thần nhìn vô cùng thoải mái. Trông thấy Sở Sở, khoát khoát tay ý bảo nàng ngồi xuống. Lý Đức Toàn mang ghế gấm đặt ở bên cạnh giường êm, Sở Sở ngồi xuống nói:
“Sư phụ, hôm nay choáng váng đầu sao?”
Khang Hi để quyển sách trên tay xuống, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nói:
“Hôm nay nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều, thấy Thập Tứ hôm nay gánh vác được đại nhậm (trách nhiệm to lớn, nặng nề) lòng trẫm rất an ủi, cũng cảm thấy thân thể nhẹ nhõm không ít!”
Sở Sở nói:
“Ngài vẫn là nghe lời của con đấy, không ăn hoặc là ăn ít thịt, ăn thịt đối với bệnh chứng của ngài bây giờ có hại không có lợi!”
Khang Hi trợn mắt nhìn Sở Sở một cái nói:
“Đông Pha cư sĩ từng nói qua không thịt khiến người gầy, con hi vọng trẫm gầy như da bọc xương sao?”
*Tô Đông Pha: Tô Thức (Chữ Hán: 苏轼, 8/1/1037–24/8/1101), tự Tử Chiêm, một tự khác là Hòa Trọng, hiệu Đông Pha cư sĩ nên còn gọi là Tô Đông Pha, là nhà văn, nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc thời Tống. Ông được mệnh danh là một trong Bát đại gia Đường Tống (Bát đại gia có Hàn Dũ, Liễu Tông Nguyên đời Đường và Tô Tuân, Tô Thức, Tô Triệt, Tăng Củng, Âu Dương Tu, Vương An Thạch đời Tống).
Món thịt kho Đông Pha gắn với truyền thuyết về thi sĩ Tô Đông Pha… Trong thời kì bị lưu đày ở Hàng Châu, ông đã nghĩ ra món này bằng cách cải tiến món thịt kho truyền thống của quê nhà
Sở Sở cười khổ, nói:
“Ngài đây chính là tìm chữ lấy ý rồi, Tô Đông Pha người ta nói là: thà không ăn thịt, không thể không ở nhà trúc, không thịt làm người ta gầy, không trúc làm người ta tục!”
(Bài thơ gốc: Ư Tiềm tăng Lục Quân hiên 於潛僧綠筠軒 • Hiên Lục Quân của vị tăng ở Ư Tiềm)
Khả sử thực vô nhục,
Bất khả cư vô trúc.
Vô nhục linh nhân sấu,
Vô trúc linh nhân tục.
Nhân sấu thượng khả phì,
Sĩ tục bất khả y.
Bàng nhân tiếu thử ngôn,
Tự cao hoàn tự si.
Nhược đối thử quân khiếm đại tước,
Thế gian na hữu Dương Châu hạc.
(bản dịch của Nguyễn Khắc Phi)
“Bảo ăn không thịt? Được!
Đừng hòng bảo ở không trúc
Không thịt khiến người còi
Không trúc khiến người
Thân còi còn béo lại
Lòng tục khôn chữa chạy!”
Lời ấy bị cười chê:
“Tựa thanh cao mà dại!”
“Trước trúc muốn xực thoả thuê?
Thế gian nào có hạc về Dương Châu!”
Khang Hi cãi chày cãi cối nói:
“Thì trẫm cũng không ở nhà trúc rồi, chẳng lẽ còn muốn không ăn thịt sao?”
Sở Sở không có cách nào lắc đầu một cái, trong đầu đột nhiên nghĩ đến một chủ ý, mỉm cười nói:
“Không bằng ngày mai ngài đi lâm viên ở ít ngày, con làm cho ngài chút thức ăn ngon, như thế nào?”
Khang Hi nghi ngờ hơi không tin nhìn Sở Sở thầm nghĩ: nha đầu này kể từ ngày đó mình bị hôn mê, liền hết sức phản đối chuyện mình muốn ăn thịt, lúc này chủ động có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà nghĩ đến tay nghề của nha đầu này, mặc dù không có làm tinh xảo như ngự thiện phòng, nhưng mỗi lần làm ra món mới rất là vừa miệng, bất giác có chút động lòng. Lý Đức Toàn ở một bên nhìn Sở Sở lừa dối hoàng thượng, bất giác thầm bật cười, tuy nói có chút thành phần lừa gạt ở bên trong, chỉ là hoàng thượng hôm nay cũng chỉ chịu một bộ dạng này của cách cách.
Khang Hi nghĩ đến trình độ nha đầu sau khi cải tiến Viên Minh Viên mỹ lệ tinh xảo cùng thoải mái, vì vậy nói:
“Được, nhưng mà không được cho trẫm ngày ngày ăn chay, thức ăn cho lão Tứ ăn là vừa đúng, dù thế nào đi nữa nó cũng rất thích!”
Sở Sở hắc hắc giảo hoạt cười một tiếng nói:
“Yên tâm bảo đảm ngài được ăn ngon lại mỹ vị!”
Hai người thương lượng thỏa đáng, Sở Sở chuẩn bị đi ra khỏi cung, dù sao tuy nói thường vào cung gặp mặt Khang Hi, nhưng Khang Hi chính thức giá lâm Viên Minh Viên cũng chỉ ở năm ngoái sau khi mình cải tiến thô sơ giản lược nhìn mấy lần, thật đúng là không có chính thức ở qua như vậy. Thật ra thì sâu trong nội tâm Sở Sở vẫn hi vọng theo bước chân của lịch sử, nhớ một năm này phải là Khang Hi đi lâm viên nhìn thấy Hoằng Lịch, mới đem tiến cung tự mình nuôi dạy, lịch sử đem đoạn này gọi là xem thánh tôn, mặc dù mình và tiểu tinh quái là nhân tố không ổn định, Sở Sở cảm thấy tạo ra một chút cơ hội chủ quan cũng không tồi.
Ra cửa cung, Tứ a ca đã chờ tại Thần Võ môn, thời gian gần tới giữa trưa. Tứ a ca cao ngất đứng ở đó, cảm giác như một tường thành che mưa che gió, rất kiên cố, mặc dù tuổi gần năm mươi so với mấy năm trước càng thấy trẻ tuổi hơn, hăng hái lại có không mất thành thục chững chạc, rất có mùi vị đàn ông. Trải qua nhiều mưa gió như vậy, hai người rốt cuộc học xong chi đạo chung đụng. Dưới tình huống không chạm đến ranh giới cuối cùng, tình yêu vẫn là có thể thực hiện, mặc dù pha trộn một chút nhân tố khác, để bản thân hoàn mỹ tựu không có khả năng, mưa gió đi qua tương cứu trong lúc hoạn nạn, cùng nhau chống đỡ, giống như so với cái gì cũng quan trọng hơn.
Cho nên gần năm năm, quan hệ của hai người rất là hài hòa, tuy nói Tứ a ca có thật sâu tiếc nuối: tiếc nuối bất kể mình cố gắng như thế nào bụng nha đầu này năm năm cũng không có động tĩnh, chỉ là nhìn Thanh nhi - làm người ta kiêu ngạo - ngày từng ngày lớn lên, Tứ a ca vẫn rất hài lòng. Thực tế mình cũng không nghĩ tới, Thanh nhi một tuổi được phong làm công chúa. Nha đầu được hoàng a mã cùng hoàng ngạch nương cưng chiều lớn lên không có trở thành một cách cách điêu ngoa bốc đồng, mình và Sở Sở nên niệm Phật rồi. Nhưng rất kỳ quái, tuy nói ngàn vạn sủng ái ở một thân, mình cũng không thể không thừa nhận, nha đầu này so với bất kỳ một bạn cùng lứa tuổi nào cũng xuất sắc quá nhiều, lại kiêm có dáng ngoài xinh đẹp cùng tính tình tinh linh của Sở Sở, mình có phần cũng vì tương lai của con bé lo lắng, tuy nói mình cảm thấy đàn ông trong thiên hạ không thể hợp với nha đầu kia.
Tứ a ca đang lúc giương mắt liếc thấy bóng dáng yểu điệu ngay cửa cung, bất giác khẽ mỉm cười, đi gấp hai bước cúi đầu quan sát Sở Sở mấy lần nói:
“Còn tưởng rằng phải chờ một lát, ngày hôm nay ngược lại ra ngoài sớm hơn!”
Sở Sở nhìn khí trời c có chút nóng bức một chút, Tứ a ca cả người nghiêm chỉnh áo mãng bào, cái trán đã rỉ ra một tầng mồ hôi, tiện tay rút ra khăn ngay vạt áo, nhón chân lên lau hai cái cho hắn, cảm thấy độ cao không thích hợp quá mệt mỏi, vì vậy đem khăn nhét vào trong tay Tứ a ca, nói:
“Chàng làm gì thế, mỗi lần ta vào cung chàng đều muốn chờ, ta lại không bị lạc đường, nếu không đi vào bên trong tìm ta không phải là được sao, tốt hơn ở chỗ này đứng chờ!”
Tứ a ca cầm khăn lau đi mồ hôi còn lại trên trán, cười như không cười nói:
“Nàng cho rằng ta cũng có đãi ngộ như nàng và Thanh nhi sao, cả Đại Thanh cũng chỉ có hai mẹ con nhà nàng là thứ nhất, người khác phải theo như quy củ tới. Đi thôi, mặt trời đã lên cao, cẩn thận khí trời sẽ không tốt!”
Hai người ngồi vào xe ngựa, xe ngựa đi một hồi liền ra khỏi thành tốt hơn nhiều, gió từ cửa sổ thổi vào buồng xe có chút nhàn nhạt mát mẻ, rất là thoải mái, mắt thấy nhanh đến lâm viên, Sở Sở nói:
“Ngày mai sư phụ muốn tới lâm viên chúng ta ở mấy ngày!”
Tứ a ca sửng sốt nói:
“Sao nhớ tới nơi này?”
Sở Sở cười liếc hắn một cái nói:
“Đây chính là thiên đại ân điển, chẳng lẽ chàng không vui sao?”
“Dĩ nhiên cao hứng, chỉ là luôn có lý do phải không?”
“Phải nói các người sống thật mệt mỏi, muốn lý do cái gì, chẳng lẽ đi nhà của con trai mình ở mấy ngày, thăm tôn tử một chút, còn phải có lý do mới được sao?”
Ánh mắt Tứ a ca sáng lên, nhất thời hiểu ra, chỉ là ngược lại có chút tiếc nuối nói:
“Đáng tiếc, nàng thủy chung chưa sinh một hoàng tôn đắc ý cho hoàng a mã!”
Xe ngựa chi một tiếng dừng lại, Sở Sở liếc hắn một cái, đẩy cửa xe ra, tự mình nhảy xuống. Tứ a ca không khỏi thở dài: tự mình biết nhiều năm như vậy không có hài tử, nhất định là nha đầu này sử dụng biện pháp gì đó. Tuy nói mình đoán không ra, cũng mơ hồ biết một chút, chỉ là có thể lần nữa cùng nha đầu này giảng hòa, phu thê tốt đẹp, cái gì khẩn cầu đây? Sửa sang lại vạt áo của mình sau đó cũng xuống xe. Trước cửa một đám hài tử lớn nhỏ đứng thẳng, cả đám đều ngẩng đầu ngóng nhìn cái gì, Sở Sở cùng Tứ a ca liếc nhau một cái không khỏi mỉm cười.
Niệm Sở năm ngoái đã xuất giá, gả cho thanh niên tài tuấn năm ngoái thi đậu tiến sĩ, rất xứng đôi, mặc dù phu thê Đại Nữu không nỡ, nhưng vẫn nhịn đau bỏ những thứ yêu thích. Hôm nay, chính là mấy tiểu tử ngốc nhà Lý Vệ cùng Điền Văn Viễn vây quanh Hoằng Lịch, Hoằng Trú ở tại cửa ra vào lo lắng nhìn quanh. Nhìn thấy Sở Sở và Tứ a ca lần lượt ra ngoài cũng cúi đầu, trong mắt rõ ràng có thể thấy được thất vọng, Sở Sở không khỏi tức cười nói:
“Các ngươi những tiểu tử này đều là vô tình vô nghĩa, ta làm những món đồ chơi kia cùng đồ ăn đều là ăn vào trong bụng chó rồi, nhìn bộ dạng phàn nàn buồn bực của các ngươi khi nhìn thấy ta, các ngươi cũng không cần thất vọng, sáng mai tiểu tinh quái đó sẽ trở lại rồi.”
Nghe được Sở Sở nói, mấy người đều là thần kinh run lên, mặt lộ vẻ vui mừng. mấy tiểu tử nhà Lý Vệ cùng Điền Văn Viễn nếu so với Thanh nhi lớn hơn rất nhiều, vả lại dù sao thân phận khác biệt vẫn còn có chút câu nệ, nhưng Hoằng Lịch Hoằng Trú cũng không giống vậy, số tuổi tương cận, vả lại đầy trong đầu Thanh nhi đều là từ Sở Sở nơi đó tìm được chủ ý cổ quái, làm hai người rất là sùng bái, trên căn bản tương đương với người ái mộ (fan). Hoằng Lịch vẫn tương đối chững chạc hơn, không giống như những tiểu tử khác, Sở Sở nói xong cũng hành lễ thật nhanh rồi chạy mất, chỉ có hắn rất quy củ đến trước mặt Tứ a ca nói:
“A mã cát tường!”
Mặc dù trên mặt Tứ a ca vẫn là dáng vẻ lạnh lùng, mặt than, chỉ là từ lúc hắn khẽ giơ lên khóe miệng, Sở Sở vẫn có thể nhìn ra hắn thích Hoằng Lịch. Sở Sở chu mỏ, cũng không quản chuyện của hai cha con, tự bỏ đi vào. Tứ a ca và Hoằng Lịch đồng hành chậm rãi đi về phía trước, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của Sở Sở, Hoằng Lịch mới đứng lại, lắp bắp nói:
“Nhi tử có một chuyện xin a mã ân chuẩn!”
Tứ a ca dừng bước xoay người nhìn hắn nói:
“Nói một chút coi!”
Hoằng Lịch cẩn thận nhìn a mã của mình một cái, mặc dù nhìn qua vẻ mặt ôn hoà, nhưng vẫn thấy rõ ánh mắt tuyệt đối khác nhau một trời một vực, không phải cái loại thân thiết yêu thích đó phát ra từ nội tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ảm đạm, nói:
“Nhi tử muốn trở về phủ thăm ngạch nương một chút!”
Tứ a ca nhìn Hoằng Lịch hồi lâu thản nhiên nói:
“Có lòng mong nhớ đây là bản chất con người, ngày mai không chừng Thanh nhi trở lại, hoàng mã pháp của con cũng tới ở, chính con tính kỹ đi, cho dù đi thăm ngạch nương con cũng nên ít nghe nàng ta nói mấy điều không hay. Con cũng không còn nhỏ, phải học được xem xét thời thế làm rõ sai trái, đi đi!”
Nói xong cũng không có nhìn Hoằng Lịch, bước nhanh hướng Dung Nguyệt cư đi. Hoằng Lịch ở phía sau sững sờ nửa ngày không có hồi hồn, đại nô tài Tiểu Thuận Tử ở bên cạnh nói:
“Gia, nô tài nói ngài đừng nói chuyện này rồi, ngài không nghe, Vương gia vừa giận rồi.”
Hoằng Lịch thì thào nói:
“Cùng là số mạng nữ nhân, đãi ngộ lại khác nhau trời vực!”
Tiểu Thuận Tử nhỏ giọng nói:
“Đã nhiều năm như vậy ngài còn chưa có thấy rõ sao, nhìn Cố Luân công chúa một chút đã biết. Từ Vạn Tuế Gia đến Vương gia chúng ta, ai mà không cưng chiều vị trắc phúc tấn này, nói là trắc phúc tấn nhưng xem ý tứ Vạn Tuế Gia, phủ vương gia chúng ta có thể có cảnh tượng hôm nay, vị trắc phúc tấn này không thể không có công a, trong phủ đã sớm danh tồn thật vong (có tiếng mà không có miếng) rồi.”
Hoằng Lịch nhỏ giọng nói:
“Ngươi nói nàng ta nhiều năm như vậy vẫn là bộ dạng mười sáu mười bảy, không phải là yêu quái thì là cái gì, nếu không thế nào cái gì đều hiểu, cái gì đều biết, nếu là ngạch nương của ta cũng như vậy, có lẽ ta liền có thể giống như Thanh nhi!”
Tiểu Thuận Tử nói:
“Ngài không nên nói chuyện này, Vạn Tuế Gia xuống nghiêm lệnh là không cho phép lén lút nghị luận chuyện của trắc phúc tấn, truyền đi không tốt, ngài cũng không cần nhụt chí, Cố Luân công chúa dù thông minh cũng chỉ là cô nương, đối với ngài không có uy hiếp gì!”
Hoằng Lịch trầm lặng nói:
“Nếu là Thanh nhi, tương lai bất kể là thế tử hay là ai khác, ta đều nguyện ý tặng cho nàng!”
Liếc biểu tình Hoằng Lịch một cái, Tiểu Thuận Tử bất giác ngừng nói. Cuối cùng cân nhắc liên tục, Hoằng Lịch vẫn tạm thời quyết định không trở về phủ, xem thật kỹ vài cuốn sách, nếu không ngày mai hoàng mã pháp tới nhất định kiểm tra, mình không trả lời được, Thanh nhi nhất định sẽ cười nhạo, rất không mặt mũi. Nhớ lại khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu xinh đẹp của Thanh nhi, Hoằng Lịch không khỏi lộ ra một tia nụ cười nhàn nhạt.
Tình cảm Sở Sở đối với Hoằng Lịch rất là phức tạp, biết hắn là bại gia tử nổi danh trong lịch sử, xác thực không có cảm tình gì. Nhưng mấy năm tiếp xúc, Sở Sở cảm thấy đứa bé này trưởng thành sớm, thật sự không giống như là một người tính tình tiêu xài, chỉ là tật xấu thích viết lưu niệm ngược lại mới thấy đầu mối. Khi tu sửa Viên Minh Viên thì Sở Sở cố ý đem Thanh Quán ngăn cách thành hai viện độc lập, cho Hoằng Lịch cùng Hoằng Trú ở đó. Mấy ngày trước đi xem, phòng Hoằng Trú hoàn hảo đều là vài món đồ chơi xếp gỗ, trong tiểu viện Hoằng Lịch khắp nơi là các loại hoành phi đôi liễn chính hắn viết. Tuy nói chữ vẫn rất không tồi, nhưng Sở Sở vẫn cảm thấy ngược lại có chút ý tứ trương dương (tự đắc), có lẽ là phía trên có nghiêm phụ, cũng không có mẹ ruột ở bên người cho nên cố ý thu lại cũng chưa biết.
Sở Sở biết tâm tư của Hoằng Lịch rất nặng, vả lại đối với mình luôn có chút địch ý xen lẫn chút oán hận hết sức che giấu. Sở Sở thì làm như không thấy, dù sao mình đã sớm nghĩ xong đường lui, tương lai Tiểu Kiền (mình đọc bản cv của Rich thì chữ Càn cũng có thể dịch là Kiền, nên mình nghĩ ở đây tác giả chơi chữ, chữ Kiền này trong 小乾 có nghĩa là khô cạn, có lẽ ý nói Càn Long tiêu xài hoang phí làm quốc khố trống rỗng, cạn kiệt nhưng cũng nói Càn trong Càn Long) này vừa được thế, mình sẽ đi Anh quốc sống thản nhiên, cuộc đời này sẽ không bao giờ bước vào Đại Thanh một bước nữa, về phần Tứ a ca, nghĩ đến người này Sở Sở khẽ thở dài, chờ xem thôi.
Tứ a ca trầm mặt đi vào noãn các, Sở Sở liếc
“Thế nào, chuyện học của Hoằng Lịch có vấn đề gì sao?”
“Vậy không đến nỗi, phương diện học hành mặc dù không thông minh giống như Thanh nhi, nhưng chịu dụng công cũng không tệ lắm, ta chỉ tức giận tiểu tử này là đứa vô ơn, nàng đối với nó tốt như vậy, nó còn băn khoăn người khác!”
Sở Sở nhất thời hiểu, nói:
“Cái người này chính là không giảng lý, người khác khá hơn nữa có thể so sánh mà vượt qua ngạch nương ruột của mình ư, máu mủ luôn là trời sanh, chàng không nên tức giận, càng không thể ngăn cản!”
Tứ a ca nói:
“Ban đầu hoàng a mã đem Hoằng Lịch Hoằng Trú cố ý đưa vào lâm viên, cũng là trông cậy vào công sinh không bằng công nuôi lớn, hôm nay xem ra ngược lại...”
Nói tới chỗ này, ngừng tạm có chút muốn nói lại thôi, Sở Sở không sao cả, nói:
“Chàng không phải muốn chuyện sau này sao, cho dù tương lai có thể như thế nào, chuyện sau này làm gì sớm như vậy liền suy nghĩ rồi, chàng quả thực là người hay lo xa!”
Tứ a ca sáng quắc ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Sở hồi lâu nói:
“Ta lại không phải vì mình, nhìn dáng vẻ của nàng một ít cũng không biến hóa, lúc ta còn sống có thể che chở nàng, nhưng nếu một ngày kia...”
Nói xong giọng nói càng ngày càng nhỏ cơ hồ nghe không rõ, Sở Sở xích một tiếng cười nói:
“Chàng thật coi ta như thần tiên phải không, cho dù có thể không già bất tử, đến lúc đó bên cạnh không có các ngươi có cái gì vui. Thôi, không nói những thứ này, ta hiện tại liền mong đợi chàng có thể sớm để xuống trọng trách cùng ta đi Anh quốc định cư, nhìn nông trang của ta một chút, cũng nhìn tòa thành của Cửu đệ chàng một chút!”
Tứ a ca có chút chua chát nói:
“Lão Cửu đến lúc đó thật sớm làm xong đường lui, không chừng ở Anh quốc thế nào nhớ thương nàng!”
Sở Sở liếc hắn một cái nói:
“Vẻ thùy mị của ta, người ta hiện tại nhưng không nhìn trúng rồi, năm trước, Frankie chính là quý tộc Luân Đôn, trên vũ hội được hoan nghênh nhất, mặc dù tuổi hơi lớn, nhưng giá trị con người, địa vị gương mặt đều là cực phẩm!”
Tứ a ca bĩu môi nói:
“Hừ! Liền hắn, cũng chỉ là tục nhân cả người đầy hơi tiền thôi!”
Sở Sở cười hắc hắc nói:
“Đúng, chúng ta đều là tục nhân, chỉ có chàng thanh cao, chàng cùng sư phụ cũng thanh cao, cho nên đáng đời các ngươi mệt chết. Được rồi, không nói cái này, vẫn nhanh chóng chuẩn bị chuyện tiếp giá đi, Đại Nữu đưa Điền Văn Viễn cùng Ngạc Kỳ Thái gọi tới!”
Đem tiểu tinh quái Thanh nhi đưa vào lớp, Sở Sở xoay người lại vào ngự thư phòng. Qua một năm gần đây, thân thể Khang Hi ngày càng sa sút, mặc dù nỗ lực chống đỡ chung quy vẫn dễ dàng mệt, vả lại thường xuyên choáng váng đầu. Theo như Sở Sở nhìn ra thì có thêm triệu chứng cao huyết áp, vả lại hằng ngày Khang Hi yêu thích ăn thịt, rất ít ăn chay, đây là nguyên nhân căn bản đưa tới bệnh cao huyết áp. Sở Sở cố ý dùng tới hoa cúc tốt nhất kêu Đại Nữu làm gối đầu cho Khang Hi hằng ngày gối lên, mặc dù tình huống chuyển tốt nhưng chỉ là biện pháp trị ngọn không trị được tận gốc, phải đổi thói quen ăthịt thành ăn rau xanh mới được. Nhưng Khang Hi càng già càng có chút cố chấp, đối với chuyện ẩm thực cũng không hiền hoà như trước, mỗi bữa phải ăn mặn, thực sự không có cách nào.
Trong ngự thư phòng, Khang Hi ngược lại thanh thản hiếm thấy, không cần phê đống tấu chương liền tựa người vào giường êm đọc sách, tinh thần nhìn vô cùng thoải mái. Trông thấy Sở Sở, khoát khoát tay ý bảo nàng ngồi xuống. Lý Đức Toàn mang ghế gấm đặt ở bên cạnh giường êm, Sở Sở ngồi xuống nói:
“Sư phụ, hôm nay choáng váng đầu sao?”
Khang Hi để quyển sách trên tay xuống, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nói:
“Hôm nay nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều, thấy Thập Tứ hôm nay gánh vác được đại nhậm (trách nhiệm to lớn, nặng nề) lòng trẫm rất an ủi, cũng cảm thấy thân thể nhẹ nhõm không ít!”
Sở Sở nói:
“Ngài vẫn là nghe lời của con đấy, không ăn hoặc là ăn ít thịt, ăn thịt đối với bệnh chứng của ngài bây giờ có hại không có lợi!”
Khang Hi trợn mắt nhìn Sở Sở một cái nói:
“Đông Pha cư sĩ từng nói qua không thịt khiến người gầy, con hi vọng trẫm gầy như da bọc xương sao?”
Món thịt kho Đông Pha gắn với truyền thuyết về thi sĩ Tô Đông Pha… Trong thời kì bị lưu đày ở Hàng Châu, ông đã nghĩ ra món này bằng cách cải tiến món thịt kho truyền thống của quê nhà
Sở Sở cười khổ, nói:
“Ngài đây chính là tìm chữ lấy ý rồi, Tô Đông Pha người ta nói là: thà không ăn thịt, không thể không ở nhà trúc, không thịt làm người ta gầy, không trúc làm người ta tục!”
(Bài thơ gốc: Ư Tiềm tăng Lục Quân hiên 於潛僧綠筠軒 • Hiên Lục Quân của vị tăng ở Ư Tiềm)
Khả sử thực vô nhục,
Bất khả cư vô trúc.
Vô nhục linh nhân sấu,
Vô trúc linh nhân tục.
Nhân sấu thượng khả phì,
Sĩ tục bất khả y.
Bàng nhân tiếu thử ngôn,
Tự cao hoàn tự si.
Nhược đối thử quân khiếm đại tước,
Thế gian na hữu Dương Châu hạc.
(bản dịch của Nguyễn Khắc Phi)
“Bảo ăn không thịt? Được!
Đừng hòng bảo ở không trúc
Không thịt khiến người còi
Không trúc khiến người
Thân còi còn béo lại
Lòng tục khôn chữa chạy!”
Lời ấy bị cười chê:
“Tựa thanh cao mà dại!”
“Trước trúc muốn xực thoả thuê?
Thế gian nào có hạc về Dương Châu!”
Khang Hi cãi chày cãi cối nói:
“Thì trẫm cũng không ở nhà trúc rồi, chẳng lẽ còn muốn không ăn thịt sao?”
Sở Sở không có cách nào lắc đầu một cái, trong đầu đột nhiên nghĩ đến một chủ ý, mỉm cười nói:
“Không bằng ngày mai ngài đi lâm viên ở ít ngày, con làm cho ngài chút thức ăn ngon, như thế nào?”
Khang Hi nghi ngờ hơi không tin nhìn Sở Sở thầm nghĩ: nha đầu này kể từ ngày đó mình bị hôn mê, liền hết sức phản đối chuyện mình muốn ăn thịt, lúc này chủ động có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà nghĩ đến tay nghề của nha đầu này, mặc dù không có làm tinh xảo như ngự thiện phòng, nhưng mỗi lần làm ra món mới rất là vừa miệng, bất giác có chút động lòng. Lý Đức Toàn ở một bên nhìn Sở Sở lừa dối hoàng thượng, bất giác thầm bật cười, tuy nói có chút thành phần lừa gạt ở bên trong, chỉ là hoàng thượng hôm nay cũng chỉ chịu một bộ dạng này của cách cách.
Khang Hi nghĩ đến trình độ nha đầu sau khi cải tiến Viên Minh Viên mỹ lệ tinh xảo cùng thoải mái, vì vậy nói:
“Được, nhưng mà không được cho trẫm ngày ngày ăn chay, thức ăn cho lão Tứ ăn là vừa đúng, dù thế nào đi nữa nó cũng rất thích!”
Sở Sở hắc hắc giảo hoạt cười một tiếng nói:
“Yên tâm bảo đảm ngài được ăn ngon lại mỹ vị!”
Hai người thương lượng thỏa đáng, Sở Sở chuẩn bị đi ra khỏi cung, dù sao tuy nói thường vào cung gặp mặt Khang Hi, nhưng Khang Hi chính thức giá lâm Viên Minh Viên cũng chỉ ở năm ngoái sau khi mình cải tiến thô sơ giản lược nhìn mấy lần, thật đúng là không có chính thức ở qua như vậy. Thật ra thì sâu trong nội tâm Sở Sở vẫn hi vọng theo bước chân của lịch sử, nhớ một năm này phải là Khang Hi đi lâm viên nhìn thấy Hoằng Lịch, mới đem tiến cung tự mình nuôi dạy, lịch sử đem đoạn này gọi là xem thánh tôn, mặc dù mình và tiểu tinh quái là nhân tố không ổn định, Sở Sở cảm thấy tạo ra một chút cơ hội chủ quan cũng không tồi.
Ra cửa cung, Tứ a ca đã chờ tại Thần Võ môn, thời gian gần tới giữa trưa. Tứ a ca cao ngất đứng ở đó, cảm giác như một tường thành che mưa che gió, rất kiên cố, mặc dù tuổi gần năm mươi so với mấy năm trước càng thấy trẻ tuổi hơn, hăng hái lại có không mất thành thục chững chạc, rất có mùi vị đàn ông. Trải qua nhiều mưa gió như vậy, hai người rốt cuộc học xong chi đạo chung đụng. Dưới tình huống không chạm đến ranh giới cuối cùng, tình yêu vẫn là có thể thực hiện, mặc dù pha trộn một chút nhân tố khác, để bản thân hoàn mỹ tựu không có khả năng, mưa gió đi qua tương cứu trong lúc hoạn nạn, cùng nhau chống đỡ, giống như so với cái gì cũng quan trọng hơn.
Cho nên gần năm năm, quan hệ của hai người rất là hài hòa, tuy nói Tứ a ca có thật sâu tiếc nuối: tiếc nuối bất kể mình cố gắng như thế nào bụng nha đầu này năm năm cũng không có động tĩnh, chỉ là nhìn Thanh nhi - làm người ta kiêu ngạo - ngày từng ngày lớn lên, Tứ a ca vẫn rất hài lòng. Thực tế mình cũng không nghĩ tới, Thanh nhi một tuổi được phong làm công chúa. Nha đầu được hoàng a mã cùng hoàng ngạch nương cưng chiều lớn lên không có trở thành một cách cách điêu ngoa bốc đồng, mình và Sở Sở nên niệm Phật rồi. Nhưng rất kỳ quái, tuy nói ngàn vạn sủng ái ở một thân, mình cũng không thể không thừa nhận, nha đầu này so với bất kỳ một bạn cùng lứa tuổi nào cũng xuất sắc quá nhiều, lại kiêm có dáng ngoài xinh đẹp cùng tính tình tinh linh của Sở Sở, mình có phần cũng vì tương lai của con bé lo lắng, tuy nói mình cảm thấy đàn ông trong thiên hạ không thể hợp với nha đầu kia.
Tứ a ca đang lúc giương mắt liếc thấy bóng dáng yểu điệu ngay cửa cung, bất giác khẽ mỉm cười, đi gấp hai bước cúi đầu quan sát Sở Sở mấy lần nói:
“Còn tưởng rằng phải chờ một lát, ngày hôm nay ngược lại ra ngoài sớm hơn!”
Sở Sở nhìn khí trời c có chút nóng bức một chút, Tứ a ca cả người nghiêm chỉnh áo mãng bào, cái trán đã rỉ ra một tầng mồ hôi, tiện tay rút ra khăn ngay vạt áo, nhón chân lên lau hai cái cho hắn, cảm thấy độ cao không thích hợp quá mệt mỏi, vì vậy đem khăn nhét vào trong tay Tứ a ca, nói:
“Chàng làm gì thế, mỗi lần ta vào cung chàng đều muốn chờ, ta lại không bị lạc đường, nếu không đi vào bên trong tìm ta không phải là được sao, tốt hơn ở chỗ này đứng chờ!”
Tứ a ca cầm khăn lau đi mồ hôi còn lại trên trán, cười như không cười nói:
“Nàng cho rằng ta cũng có đãi ngộ như nàng và Thanh nhi sao, cả Đại Thanh cũng chỉ có hai mẹ con nhà nàng là thứ nhất, người khác phải theo như quy củ tới. Đi thôi, mặt trời đã lên cao, cẩn thận khí trời sẽ không tốt!”
Hai người ngồi vào xe ngựa, xe ngựa đi một hồi liền ra khỏi thành tốt hơn nhiều, gió từ cửa sổ thổi vào buồng xe có chút nhàn nhạt mát mẻ, rất là thoải mái, mắt thấy nhanh đến lâm viên, Sở Sở nói:
“Ngày mai sư phụ muốn tới lâm viên chúng ta ở mấy ngày!”
Tứ a ca sửng sốt nói:
“Sao nhớ tới nơi này?”
Sở Sở cười liếc hắn một cái nói:
“Đây chính là thiên đại ân điển, chẳng lẽ chàng không vui sao?”
“Dĩ nhiên cao hứng, chỉ là luôn có lý do phải không?”
“Phải nói các người sống thật mệt mỏi, muốn lý do cái gì, chẳng lẽ đi nhà của con trai mình ở mấy ngày, thăm tôn tử một chút, còn phải có lý do mới được sao?”
Ánh mắt Tứ a ca sáng lên, nhất thời hiểu ra, chỉ là ngược lại có chút tiếc nuối nói:
“Đáng tiếc, nàng thủy chung chưa sinh một hoàng tôn đắc ý cho hoàng a mã!”
Xe ngựa chi một tiếng dừng lại, Sở Sở liếc hắn một cái, đẩy cửa xe ra, tự mình nhảy xuống. Tứ a ca không khỏi thở dài: tự mình biết nhiều năm như vậy không có hài tử, nhất định là nha đầu này sử dụng biện pháp gì đó. Tuy nói mình đoán không ra, cũng mơ hồ biết một chút, chỉ là có thể lần nữa cùng nha đầu này giảng hòa, phu thê tốt đẹp, cái gì khẩn cầu đây? Sửa sang lại vạt áo của mình sau đó cũng xuống xe. Trước cửa một đám hài tử lớn nhỏ đứng thẳng, cả đám đều ngẩng đầu ngóng nhìn cái gì, Sở Sở cùng Tứ a ca liếc nhau một cái không khỏi mỉm cười.
Niệm Sở năm ngoái đã xuất giá, gả cho thanh niên tài tuấn năm ngoái thi đậu tiến sĩ, rất xứng đôi, mặc dù phu thê Đại Nữu không nỡ, nhưng vẫn nhịn đau bỏ những thứ yêu thích. Hôm nay, chính là mấy tiểu tử ngốc nhà Lý Vệ cùng Điền Văn Viễn vây quanh Hoằng Lịch, Hoằng Trú ở tại cửa ra vào lo lắng nhìn quanh. Nhìn thấy Sở Sở và Tứ a ca lần lượt ra ngoài cũng cúi đầu, trong mắt rõ ràng có thể thấy được thất vọng, Sở Sở không khỏi tức cười nói:
“Các ngươi những tiểu tử này đều là vô tình vô nghĩa, ta làm những món đồ chơi kia cùng đồ ăn đều là ăn vào trong bụng chó rồi, nhìn bộ dạng phàn nàn buồn bực của các ngươi khi nhìn thấy ta, các ngươi cũng không cần thất vọng, sáng mai tiểu tinh quái đó sẽ trở lại rồi.”
Nghe được Sở Sở nói, mấy người đều là thần kinh run lên, mặt lộ vẻ vui mừng. mấy tiểu tử nhà Lý Vệ cùng Điền Văn Viễn nếu so với Thanh nhi lớn hơn rất nhiều, vả lại dù sao thân phận khác biệt vẫn còn có chút câu nệ, nhưng Hoằng Lịch Hoằng Trú cũng không giống vậy, số tuổi tương cận, vả lại đầy trong đầu Thanh nhi đều là từ Sở Sở nơi đó tìm được chủ ý cổ quái, làm hai người rất là sùng bái, trên căn bản tương đương với người ái mộ (fan). Hoằng Lịch vẫn tương đối chững chạc hơn, không giống như những tiểu tử khác, Sở Sở nói xong cũng hành lễ thật nhanh rồi chạy mất, chỉ có hắn rất quy củ đến trước mặt Tứ a ca nói:
“A mã cát tường!”
Mặc dù trên mặt Tứ a ca vẫn là dáng vẻ lạnh lùng, mặt than, chỉ là từ lúc hắn khẽ giơ lên khóe miệng, Sở Sở vẫn có thể nhìn ra hắn thích Hoằng Lịch. Sở Sở chu mỏ, cũng không quản chuyện của hai cha con, tự bỏ đi vào. Tứ a ca và Hoằng Lịch đồng hành chậm rãi đi về phía trước, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của Sở Sở, Hoằng Lịch mới đứng lại, lắp bắp nói:
“Nhi tử có một chuyện xin a mã ân chuẩn!”
Tứ a ca dừng bước xoay người nhìn hắn nói:
“Nói một chút coi!”
Hoằng Lịch cẩn thận nhìn a mã của mình một cái, mặc dù nhìn qua vẻ mặt ôn hoà, nhưng vẫn thấy rõ ánh mắt tuyệt đối khác nhau một trời một vực, không phải cái loại thân thiết yêu thích đó phát ra từ nội tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ảm đạm, nói:
“Nhi tử muốn trở về phủ thăm ngạch nương một chút!”
Tứ a ca nhìn Hoằng Lịch hồi lâu thản nhiên nói:
“Có lòng mong nhớ đây là bản chất con người, ngày mai không chừng Thanh nhi trở lại, hoàng mã pháp của con cũng tới ở, chính con tính kỹ đi, cho dù đi thăm ngạch nương con cũng nên ít nghe nàng ta nói mấy điều không hay. Con cũng không còn nhỏ, phải học được xem xét thời thế làm rõ sai trái, đi đi!”
Nói xong cũng không có nhìn Hoằng Lịch, bước nhanh hướng Dung Nguyệt cư đi. Hoằng Lịch ở phía sau sững sờ nửa ngày không có hồi hồn, đại nô tài Tiểu Thuận Tử ở bên cạnh nói:
“Gia, nô tài nói ngài đừng nói chuyện này rồi, ngài không nghe, Vương gia vừa giận rồi.”
Hoằng Lịch thì thào nói:
“Cùng là số mạng nữ nhân, đãi ngộ lại khác nhau trời vực!”
Tiểu Thuận Tử nhỏ giọng nói:
“Đã nhiều năm như vậy ngài còn chưa có thấy rõ sao, nhìn Cố Luân công chúa một chút đã biết. Từ Vạn Tuế Gia đến Vương gia chúng ta, ai mà không cưng chiều vị trắc phúc tấn này, nói là trắc phúc tấn nhưng xem ý tứ Vạn Tuế Gia, phủ vương gia chúng ta có thể có cảnh tượng hôm nay, vị trắc phúc tấn này không thể không có công a, trong phủ đã sớm danh tồn thật vong (có tiếng mà không có miếng) rồi.”
Hoằng Lịch nhỏ giọng nói:
“Ngươi nói nàng ta nhiều năm như vậy vẫn là bộ dạng mười sáu mười bảy, không phải là yêu quái thì là cái gì, nếu không thế nào cái gì đều hiểu, cái gì đều biết, nếu là ngạch nương của ta cũng như vậy, có lẽ ta liền có thể giống như Thanh nhi!”
Tiểu Thuận Tử nói:
“Ngài không nên nói chuyện này, Vạn Tuế Gia xuống nghiêm lệnh là không cho phép lén lút nghị luận chuyện của trắc phúc tấn, truyền đi không tốt, ngài cũng không cần nhụt chí, Cố Luân công chúa dù thông minh cũng chỉ là cô nương, đối với ngài không có uy hiếp gì!”
Hoằng Lịch trầm lặng nói:
“Nếu là Thanh nhi, tương lai bất kể là thế tử hay là ai khác, ta đều nguyện ý tặng cho nàng!”
Liếc biểu tình Hoằng Lịch một cái, Tiểu Thuận Tử bất giác ngừng nói. Cuối cùng cân nhắc liên tục, Hoằng Lịch vẫn tạm thời quyết định không trở về phủ, xem thật kỹ vài cuốn sách, nếu không ngày mai hoàng mã pháp tới nhất định kiểm tra, mình không trả lời được, Thanh nhi nhất định sẽ cười nhạo, rất không mặt mũi. Nhớ lại khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu xinh đẹp của Thanh nhi, Hoằng Lịch không khỏi lộ ra một tia nụ cười nhàn nhạt.
Tình cảm Sở Sở đối với Hoằng Lịch rất là phức tạp, biết hắn là bại gia tử nổi danh trong lịch sử, xác thực không có cảm tình gì. Nhưng mấy năm tiếp xúc, Sở Sở cảm thấy đứa bé này trưởng thành sớm, thật sự không giống như là một người tính tình tiêu xài, chỉ là tật xấu thích viết lưu niệm ngược lại mới thấy đầu mối. Khi tu sửa Viên Minh Viên thì Sở Sở cố ý đem Thanh Quán ngăn cách thành hai viện độc lập, cho Hoằng Lịch cùng Hoằng Trú ở đó. Mấy ngày trước đi xem, phòng Hoằng Trú hoàn hảo đều là vài món đồ chơi xếp gỗ, trong tiểu viện Hoằng Lịch khắp nơi là các loại hoành phi đôi liễn chính hắn viết. Tuy nói chữ vẫn rất không tồi, nhưng Sở Sở vẫn cảm thấy ngược lại có chút ý tứ trương dương (tự đắc), có lẽ là phía trên có nghiêm phụ, cũng không có mẹ ruột ở bên người cho nên cố ý thu lại cũng chưa biết.
Sở Sở biết tâm tư của Hoằng Lịch rất nặng, vả lại đối với mình luôn có chút địch ý xen lẫn chút oán hận hết sức che giấu. Sở Sở thì làm như không thấy, dù sao mình đã sớm nghĩ xong đường lui, tương lai Tiểu Kiền (mình đọc bản cv của Rich thì chữ Càn cũng có thể dịch là Kiền, nên mình nghĩ ở đây tác giả chơi chữ, chữ Kiền này trong 小乾 có nghĩa là khô cạn, có lẽ ý nói Càn Long tiêu xài hoang phí làm quốc khố trống rỗng, cạn kiệt nhưng cũng nói Càn trong Càn Long) này vừa được thế, mình sẽ đi Anh quốc sống thản nhiên, cuộc đời này sẽ không bao giờ bước vào Đại Thanh một bước nữa, về phần Tứ a ca, nghĩ đến người này Sở Sở khẽ thở dài, chờ xem thôi.
Tứ a ca trầm mặt đi vào noãn các, Sở Sở liếc
“Thế nào, chuyện học của Hoằng Lịch có vấn đề gì sao?”
“Vậy không đến nỗi, phương diện học hành mặc dù không thông minh giống như Thanh nhi, nhưng chịu dụng công cũng không tệ lắm, ta chỉ tức giận tiểu tử này là đứa vô ơn, nàng đối với nó tốt như vậy, nó còn băn khoăn người khác!”
Sở Sở nhất thời hiểu, nói:
“Cái người này chính là không giảng lý, người khác khá hơn nữa có thể so sánh mà vượt qua ngạch nương ruột của mình ư, máu mủ luôn là trời sanh, chàng không nên tức giận, càng không thể ngăn cản!”
Tứ a ca nói:
“Ban đầu hoàng a mã đem Hoằng Lịch Hoằng Trú cố ý đưa vào lâm viên, cũng là trông cậy vào công sinh không bằng công nuôi lớn, hôm nay xem ra ngược lại...”
Nói tới chỗ này, ngừng tạm có chút muốn nói lại thôi, Sở Sở không sao cả, nói:
“Chàng không phải muốn chuyện sau này sao, cho dù tương lai có thể như thế nào, chuyện sau này làm gì sớm như vậy liền suy nghĩ rồi, chàng quả thực là người hay lo xa!”
Tứ a ca sáng quắc ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Sở hồi lâu nói:
“Ta lại không phải vì mình, nhìn dáng vẻ của nàng một ít cũng không biến hóa, lúc ta còn sống có thể che chở nàng, nhưng nếu một ngày kia...”
Nói xong giọng nói càng ngày càng nhỏ cơ hồ nghe không rõ, Sở Sở xích một tiếng cười nói:
“Chàng thật coi ta như thần tiên phải không, cho dù có thể không già bất tử, đến lúc đó bên cạnh không có các ngươi có cái gì vui. Thôi, không nói những thứ này, ta hiện tại liền mong đợi chàng có thể sớm để xuống trọng trách cùng ta đi Anh quốc định cư, nhìn nông trang của ta một chút, cũng nhìn tòa thành của Cửu đệ chàng một chút!”
Tứ a ca có chút chua chát nói:
“Lão Cửu đến lúc đó thật sớm làm xong đường lui, không chừng ở Anh quốc thế nào nhớ thương nàng!”
Sở Sở liếc hắn một cái nói:
“Vẻ thùy mị của ta, người ta hiện tại nhưng không nhìn trúng rồi, năm trước, Frankie chính là quý tộc Luân Đôn, trên vũ hội được hoan nghênh nhất, mặc dù tuổi hơi lớn, nhưng giá trị con người, địa vị gương mặt đều là cực phẩm!”
Tứ a ca bĩu môi nói:
“Hừ! Liền hắn, cũng chỉ là tục nhân cả người đầy hơi tiền thôi!”
Sở Sở cười hắc hắc nói:
“Đúng, chúng ta đều là tục nhân, chỉ có chàng thanh cao, chàng cùng sư phụ cũng thanh cao, cho nên đáng đời các ngươi mệt chết. Được rồi, không nói cái này, vẫn nhanh chóng chuẩn bị chuyện tiếp giá đi, Đại Nữu đưa Điền Văn Viễn cùng Ngạc Kỳ Thái gọi tới!”
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Đem tiểu tinh quái Thanh nhi đưa vào lớp, Sở Sở xoay người lại vào ngự thư phòng. Qua một năm gần đây, thân thể Khang Hi ngày càng sa sút, mặc dù nỗ lực chống đỡ chung quy vẫn dễ dàng mệt, vả lại thường xuyên choáng váng đầu. Theo như Sở Sở nhìn ra thì có thêm triệu chứng cao huyết áp, vả lại hằng ngày Khang Hi yêu thích ăn thịt, rất ít ăn chay, đây là nguyên nhân căn bản đưa tới bệnh cao huyết áp. Sở Sở cố ý dùng tới hoa cúc tốt nhất kêu Đại Nữu làm gối đầu cho Khang Hi hằng ngày gối lên, mặc dù tình huống chuyển tốt nhưng chỉ là biện pháp trị ngọn không trị được tận gốc, phải đổi thói quen ăthịt thành ăn rau xanh mới được. Nhưng Khang Hi càng già càng có chút cố chấp, đối với chuyện ẩm thực cũng không hiền hoà như trước, mỗi bữa phải ăn mặn, thực sự không có cách nào.
Trong ngự thư phòng, Khang Hi ngược lại thanh thản hiếm thấy, không cần phê đống tấu chương liền tựa người vào giường êm đọc sách, tinh thần nhìn vô cùng thoải mái. Trông thấy Sở Sở, khoát khoát tay ý bảo nàng ngồi xuống. Lý Đức Toàn mang ghế gấm đặt ở bên cạnh giường êm, Sở Sở ngồi xuống nói:
“Sư phụ, hôm nay choáng váng đầu sao?”
Khang Hi để quyển sách trên tay xuống, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nói:
“Hôm nay nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều, thấy Thập Tứ hôm nay gánh vác được đại nhậm (trách nhiệm to lớn, nặng nề) lòng trẫm rất an ủi, cũng cảm thấy thân thể nhẹ nhõm không ít!”
Sở Sở nói:
“Ngài vẫn là nghe lời của con đấy, không ăn hoặc là ăn ít thịt, ăn thịt đối với bệnh chứng của ngài bây giờ có hại không có lợi!”
Khang Hi trợn mắt nhìn Sở Sở một cái nói:
“Đông Pha cư sĩ từng nói qua không thịt khiến người gầy, con hi vọng trẫm gầy như da bọc xương sao?”
*Tô Đông Pha: Tô Thức (Chữ Hán: 苏轼, 8/1/1037–24/8/1101), tự Tử Chiêm, một tự khác là Hòa Trọng, hiệu Đông Pha cư sĩ nên còn gọi là Tô Đông Pha, là nhà văn, nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc thời Tống. Ông được mệnh danh là một trong Bát đại gia Đường Tống (Bát đại gia có Hàn Dũ, Liễu Tông Nguyên đời Đường và Tô Tuân, Tô Thức, Tô Triệt, Tăng Củng, Âu Dương Tu, Vương An Thạch đời Tống).
Món thịt kho Đông Pha gắn với truyền thuyết về thi sĩ Tô Đông Pha… Trong thời kì bị lưu đày ở Hàng Châu, ông đã nghĩ ra món này bằng cách cải tiến món thịt kho truyền thống của quê nhà
Sở Sở cười khổ, nói:
“Ngài đây chính là tìm chữ lấy ý rồi, Tô Đông Pha người ta nói là: thà không ăn thịt, không thể không ở nhà trúc, không thịt làm người ta gầy, không trúc làm người ta tục!”
(Bài thơ gốc: Ư Tiềm tăng Lục Quân hiên 於潛僧綠筠軒 • Hiên Lục Quân của vị tăng ở Ư Tiềm)
Khả sử thực vô nhục,
Bất khả cư vô trúc.
Vô nhục linh nhân sấu,
Vô trúc linh nhân tục.
Nhân sấu thượng khả phì,
Sĩ tục bất khả y.
Bàng nhân tiếu thử ngôn,
Tự cao hoàn tự si.
Nhược đối thử quân khiếm đại tước,
Thế gian na hữu Dương Châu hạc.
(bản dịch của Nguyễn Khắc Phi)
“Bảo ăn không thịt? Được!
Đừng hòng bảo ở không trúc
Không thịt khiến người còi
Không trúc khiến người
Thân còi còn béo lại
Lòng tục khôn chữa chạy!”
Lời ấy bị cười chê:
“Tựa thanh cao mà dại!”
“Trước trúc muốn xực thoả thuê?
Thế gian nào có hạc về Dương Châu!”
Khang Hi cãi chày cãi cối nói:
“Thì trẫm cũng không ở nhà trúc rồi, chẳng lẽ còn muốn không ăn thịt sao?”
Sở Sở không có cách nào lắc đầu một cái, trong đầu đột nhiên nghĩ đến một chủ ý, mỉm cười nói:
“Không bằng ngày mai ngài đi lâm viên ở ít ngày, con làm cho ngài chút thức ăn ngon, như thế nào?”
Khang Hi nghi ngờ hơi không tin nhìn Sở Sở thầm nghĩ: nha đầu này kể từ ngày đó mình bị hôn mê, liền hết sức phản đối chuyện mình muốn ăn thịt, lúc này chủ động có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng mà nghĩ đến tay nghề của nha đầu này, mặc dù không có làm tinh xảo như ngự thiện phòng, nhưng mỗi lần làm ra món mới rất là vừa miệng, bất giác có chút động lòng. Lý Đức Toàn ở một bên nhìn Sở Sở lừa dối hoàng thượng, bất giác thầm bật cười, tuy nói có chút thành phần lừa gạt ở bên trong, chỉ là hoàng thượng hôm nay cũng chỉ chịu một bộ dạng này của cách cách.
Khang Hi nghĩ đến trình độ nha đầu sau khi cải tiến Viên Minh Viên mỹ lệ tinh xảo cùng thoải mái, vì vậy nói:
“Được, nhưng mà không được cho trẫm ngày ngày ăn chay, thức ăn cho lão Tứ ăn là vừa đúng, dù thế nào đi nữa nó cũng rất thích!”
Sở Sở hắc hắc giảo hoạt cười một tiếng nói:
“Yên tâm bảo đảm ngài được ăn ngon lại mỹ vị!”
Hai người thương lượng thỏa đáng, Sở Sở chuẩn bị đi ra khỏi cung, dù sao tuy nói thường vào cung gặp mặt Khang Hi, nhưng Khang Hi chính thức giá lâm Viên Minh Viên cũng chỉ ở năm ngoái sau khi mình cải tiến thô sơ giản lược nhìn mấy lần, thật đúng là không có chính thức ở qua như vậy. Thật ra thì sâu trong nội tâm Sở Sở vẫn hi vọng theo bước chân của lịch sử, nhớ một năm này phải là Khang Hi đi lâm viên nhìn thấy Hoằng Lịch, mới đem tiến cung tự mình nuôi dạy, lịch sử đem đoạn này gọi là xem thánh tôn, mặc dù mình và tiểu tinh quái là nhân tố không ổn định, Sở Sở cảm thấy tạo ra một chút cơ hội chủ quan cũng không tồi.
Ra cửa cung, Tứ a ca đã chờ tại Thần Võ môn, thời gian gần tới giữa trưa. Tứ a ca cao ngất đứng ở đó, cảm giác như một tường thành che mưa che gió, rất kiên cố, mặc dù tuổi gần năm mươi so với mấy năm trước càng thấy trẻ tuổi hơn, hăng hái lại có không mất thành thục chững chạc, rất có mùi vị đàn ông. Trải qua nhiều mưa gió như vậy, hai người rốt cuộc học xong chi đạo chung đụng. Dưới tình huống không chạm đến ranh giới cuối cùng, tình yêu vẫn là có thể thực hiện, mặc dù pha trộn một chút nhân tố khác, để bản thân hoàn mỹ tựu không có khả năng, mưa gió đi qua tương cứu trong lúc hoạn nạn, cùng nhau chống đỡ, giống như so với cái gì cũng quan trọng hơn.
Cho nên gần năm năm, quan hệ của hai người rất là hài hòa, tuy nói Tứ a ca có thật sâu tiếc nuối: tiếc nuối bất kể mình cố gắng như thế nào bụng nha đầu này năm năm cũng không có động tĩnh, chỉ là nhìn Thanh nhi - làm người ta kiêu ngạo - ngày từng ngày lớn lên, Tứ a ca vẫn rất hài lòng. Thực tế mình cũng không nghĩ tới, Thanh nhi một tuổi được phong làm công chúa. Nha đầu được hoàng a mã cùng hoàng ngạch nương cưng chiều lớn lên không có trở thành một cách cách điêu ngoa bốc đồng, mình và Sở Sở nên niệm Phật rồi. Nhưng rất kỳ quái, tuy nói ngàn vạn sủng ái ở một thân, mình cũng không thể không thừa nhận, nha đầu này so với bất kỳ một bạn cùng lứa tuổi nào cũng xuất sắc quá nhiều, lại kiêm có dáng ngoài xinh đẹp cùng tính tình tinh linh của Sở Sở, mình có phần cũng vì tương lai của con bé lo lắng, tuy nói mình cảm thấy đàn ông trong thiên hạ không thể hợp với nha đầu kia.
Tứ a ca đang lúc giương mắt liếc thấy bóng dáng yểu điệu ngay cửa cung, bất giác khẽ mỉm cười, đi gấp hai bước cúi đầu quan sát Sở Sở mấy lần nói:
“Còn tưởng rằng phải chờ một lát, ngày hôm nay ngược lại ra ngoài sớm hơn!”
Sở Sở nhìn khí trời c có chút nóng bức một chút, Tứ a ca cả người nghiêm chỉnh áo mãng bào, cái trán đã rỉ ra một tầng mồ hôi, tiện tay rút ra khăn ngay vạt áo, nhón chân lên lau hai cái cho hắn, cảm thấy độ cao không thích hợp quá mệt mỏi, vì vậy đem khăn nhét vào trong tay Tứ a ca, nói:
“Chàng làm gì thế, mỗi lần ta vào cung chàng đều muốn chờ, ta lại không bị lạc đường, nếu không đi vào bên trong tìm ta không phải là được sao, tốt hơn ở chỗ này đứng chờ!”
Tứ a ca cầm khăn lau đi mồ hôi còn lại trên trán, cười như không cười nói:
“Nàng cho rằng ta cũng có đãi ngộ như nàng và Thanh nhi sao, cả Đại Thanh cũng chỉ có hai mẹ con nhà nàng là thứ nhất, người khác phải theo như quy củ tới. Đi thôi, mặt trời đã lên cao, cẩn thận khí trời sẽ không tốt!”
Hai người ngồi vào xe ngựa, xe ngựa đi một hồi liền ra khỏi thành tốt hơn nhiều, gió từ cửa sổ thổi vào buồng xe có chút nhàn nhạt mát mẻ, rất là thoải mái, mắt thấy nhanh đến lâm viên, Sở Sở nói:
“Ngày mai sư phụ muốn tới lâm viên chúng ta ở mấy ngày!”
Tứ a ca sửng sốt nói:
“Sao nhớ tới nơi này?”
Sở Sở cười liếc hắn một cái nói:
“Đây chính là thiên đại ân điển, chẳng lẽ chàng không vui sao?”
“Dĩ nhiên cao hứng, chỉ là luôn có lý do phải không?”
“Phải nói các người sống thật mệt mỏi, muốn lý do cái gì, chẳng lẽ đi nhà của con trai mình ở mấy ngày, thăm tôn tử một chút, còn phải có lý do mới được sao?”
Ánh mắt Tứ a ca sáng lên, nhất thời hiểu ra, chỉ là ngược lại có chút tiếc nuối nói:
“Đáng tiếc, nàng thủy chung chưa sinh một hoàng tôn đắc ý cho hoàng a mã!”
Xe ngựa chi một tiếng dừng lại, Sở Sở liếc hắn một cái, đẩy cửa xe ra, tự mình nhảy xuống. Tứ a ca không khỏi thở dài: tự mình biết nhiều năm như vậy không có hài tử, nhất định là nha đầu này sử dụng biện pháp gì đó. Tuy nói mình đoán không ra, cũng mơ hồ biết một chút, chỉ là có thể lần nữa cùng nha đầu này giảng hòa, phu thê tốt đẹp, cái gì khẩn cầu đây? Sửa sang lại vạt áo của mình sau đó cũng xuống xe. Trước cửa một đám hài tử lớn nhỏ đứng thẳng, cả đám đều ngẩng đầu ngóng nhìn cái gì, Sở Sở cùng Tứ a ca liếc nhau một cái không khỏi mỉm cười.
Niệm Sở năm ngoái đã xuất giá, gả cho thanh niên tài tuấn năm ngoái thi đậu tiến sĩ, rất xứng đôi, mặc dù phu thê Đại Nữu không nỡ, nhưng vẫn nhịn đau bỏ những thứ yêu thích. Hôm nay, chính là mấy tiểu tử ngốc nhà Lý Vệ cùng Điền Văn Viễn vây quanh Hoằng Lịch, Hoằng Trú ở tại cửa ra vào lo lắng nhìn quanh. Nhìn thấy Sở Sở và Tứ a ca lần lượt ra ngoài cũng cúi đầu, trong mắt rõ ràng có thể thấy được thất vọng, Sở Sở không khỏi tức cười nói:
“Các ngươi những tiểu tử này đều là vô tình vô nghĩa, ta làm những món đồ chơi kia cùng đồ ăn đều là ăn vào trong bụng chó rồi, nhìn bộ dạng phàn nàn buồn bực của các ngươi khi nhìn thấy ta, các ngươi cũng không cần thất vọng, sáng mai tiểu tinh quái đó sẽ trở lại rồi.”
Nghe được Sở Sở nói, mấy người đều là thần kinh run lên, mặt lộ vẻ vui mừng. mấy tiểu tử nhà Lý Vệ cùng Điền Văn Viễn nếu so với Thanh nhi lớn hơn rất nhiều, vả lại dù sao thân phận khác biệt vẫn còn có chút câu nệ, nhưng Hoằng Lịch Hoằng Trú cũng không giống vậy, số tuổi tương cận, vả lại đầy trong đầu Thanh nhi đều là từ Sở Sở nơi đó tìm được chủ ý cổ quái, làm hai người rất là sùng bái, trên căn bản tương đương với người ái mộ (fan). Hoằng Lịch vẫn tương đối chững chạc hơn, không giống như những tiểu tử khác, Sở Sở nói xong cũng hành lễ thật nhanh rồi chạy mất, chỉ có hắn rất quy củ đến trước mặt Tứ a ca nói:
“A mã cát tường!”
Mặc dù trên mặt Tứ a ca vẫn là dáng vẻ lạnh lùng, mặt than, chỉ là từ lúc hắn khẽ giơ lên khóe miệng, Sở Sở vẫn có thể nhìn ra hắn thích Hoằng Lịch. Sở Sở chu mỏ, cũng không quản chuyện của hai cha con, tự bỏ đi vào. Tứ a ca và Hoằng Lịch đồng hành chậm rãi đi về phía trước, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của Sở Sở, Hoằng Lịch mới đứng lại, lắp bắp nói:
“Nhi tử có một chuyện xin a mã ân chuẩn!”
Tứ a ca dừng bước xoay người nhìn hắn nói:
“Nói một chút coi!”
Hoằng Lịch cẩn thận nhìn a mã của mình một cái, mặc dù nhìn qua vẻ mặt ôn hoà, nhưng vẫn thấy rõ ánh mắt tuyệt đối khác nhau một trời một vực, không phải cái loại thân thiết yêu thích đó phát ra từ nội tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút ảm đạm, nói:
“Nhi tử muốn trở về phủ thăm ngạch nương một chút!”
Tứ a ca nhìn Hoằng Lịch hồi lâu thản nhiên nói:
“Có lòng mong nhớ đây là bản chất con người, ngày mai không chừng Thanh nhi trở lại, hoàng mã pháp của con cũng tới ở, chính con tính kỹ đi, cho dù đi thăm ngạch nương con cũng nên ít nghe nàng ta nói mấy điều không hay. Con cũng không còn nhỏ, phải học được xem xét thời thế làm rõ sai trái, đi đi!”
Nói xong cũng không có nhìn Hoằng Lịch, bước nhanh hướng Dung Nguyệt cư đi. Hoằng Lịch ở phía sau sững sờ nửa ngày không có hồi hồn, đại nô tài Tiểu Thuận Tử ở bên cạnh nói:
“Gia, nô tài nói ngài đừng nói chuyện này rồi, ngài không nghe, Vương gia vừa giận rồi.”
Hoằng Lịch thì thào nói:
“Cùng là số mạng nữ nhân, đãi ngộ lại khác nhau trời vực!”
Tiểu Thuận Tử nhỏ giọng nói:
“Đã nhiều năm như vậy ngài còn chưa có thấy rõ sao, nhìn Cố Luân công chúa một chút đã biết. Từ Vạn Tuế Gia đến Vương gia chúng ta, ai mà không cưng chiều vị trắc phúc tấn này, nói là trắc phúc tấn nhưng xem ý tứ Vạn Tuế Gia, phủ vương gia chúng ta có thể có cảnh tượng hôm nay, vị trắc phúc tấn này không thể không có công a, trong phủ đã sớm danh tồn thật vong (có tiếng mà không có miếng) rồi.”
Hoằng Lịch nhỏ giọng nói:
“Ngươi nói nàng ta nhiều năm như vậy vẫn là bộ dạng mười sáu mười bảy, không phải là yêu quái thì là cái gì, nếu không thế nào cái gì đều hiểu, cái gì đều biết, nếu là ngạch nương của ta cũng như vậy, có lẽ ta liền có thể giống như Thanh nhi!”
Tiểu Thuận Tử nói:
“Ngài không nên nói chuyện này, Vạn Tuế Gia xuống nghiêm lệnh là không cho phép lén lút nghị luận chuyện của trắc phúc tấn, truyền đi không tốt, ngài cũng không cần nhụt chí, Cố Luân công chúa dù thông minh cũng chỉ là cô nương, đối với ngài không có uy hiếp gì!”
Hoằng Lịch trầm lặng nói:
“Nếu là Thanh nhi, tương lai bất kể là thế tử hay là ai khác, ta đều nguyện ý tặng cho nàng!”
Liếc biểu tình Hoằng Lịch một cái, Tiểu Thuận Tử bất giác ngừng nói. Cuối cùng cân nhắc liên tục, Hoằng Lịch vẫn tạm thời quyết định không trở về phủ, xem thật kỹ vài cuốn sách, nếu không ngày mai hoàng mã pháp tới nhất định kiểm tra, mình không trả lời được, Thanh nhi nhất định sẽ cười nhạo, rất không mặt mũi. Nhớ lại khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu xinh đẹp của Thanh nhi, Hoằng Lịch không khỏi lộ ra một tia nụ cười nhàn nhạt.
Tình cảm Sở Sở đối với Hoằng Lịch rất là phức tạp, biết hắn là bại gia tử nổi danh trong lịch sử, xác thực không có cảm tình gì. Nhưng mấy năm tiếp xúc, Sở Sở cảm thấy đứa bé này trưởng thành sớm, thật sự không giống như là một người tính tình tiêu xài, chỉ là tật xấu thích viết lưu niệm ngược lại mới thấy đầu mối. Khi tu sửa Viên Minh Viên thì Sở Sở cố ý đem Thanh Quán ngăn cách thành hai viện độc lập, cho Hoằng Lịch cùng Hoằng Trú ở đó. Mấy ngày trước đi xem, phòng Hoằng Trú hoàn hảo đều là vài món đồ chơi xếp gỗ, trong tiểu viện Hoằng Lịch khắp nơi là các loại hoành phi đôi liễn chính hắn viết. Tuy nói chữ vẫn rất không tồi, nhưng Sở Sở vẫn cảm thấy ngược lại có chút ý tứ trương dương (tự đắc), có lẽ là phía trên có nghiêm phụ, cũng không có mẹ ruột ở bên người cho nên cố ý thu lại cũng chưa biết.
Sở Sở biết tâm tư của Hoằng Lịch rất nặng, vả lại đối với mình luôn có chút địch ý xen lẫn chút oán hận hết sức che giấu. Sở Sở thì làm như không thấy, dù sao mình đã sớm nghĩ xong đường lui, tương lai Tiểu Kiền (mình đọc bản cv của Rich thì chữ Càn cũng có thể dịch là Kiền, nên mình nghĩ ở đây tác giả chơi chữ, chữ Kiền này trong 小乾 có nghĩa là khô cạn, có lẽ ý nói Càn Long tiêu xài hoang phí làm quốc khố trống rỗng, cạn kiệt nhưng cũng nói Càn trong Càn Long) này vừa được thế, mình sẽ đi Anh quốc sống thản nhiên, cuộc đời này sẽ không bao giờ bước vào Đại Thanh một bước nữa, về phần Tứ a ca, nghĩ đến người này Sở Sở khẽ thở dài, chờ xem thôi.
Tứ a ca trầm mặt đi vào noãn các, Sở Sở liếc
“Thế nào, chuyện học của Hoằng Lịch có vấn đề gì sao?”
“Vậy không đến nỗi, phương diện học hành mặc dù không thông minh giống như Thanh nhi, nhưng chịu dụng công cũng không tệ lắm, ta chỉ tức giận tiểu tử này là đứa vô ơn, nàng đối với nó tốt như vậy, nó còn băn khoăn người khác!”
Sở Sở nhất thời hiểu, nói:
“Cái người này chính là không giảng lý, người khác khá hơn nữa có thể so sánh mà vượt qua ngạch nương ruột của mình ư, máu mủ luôn là trời sanh, chàng không nên tức giận, càng không thể ngăn cản!”
Tứ a ca nói:
“Ban đầu hoàng a mã đem Hoằng Lịch Hoằng Trú cố ý đưa vào lâm viên, cũng là trông cậy vào công sinh không bằng công nuôi lớn, hôm nay xem ra ngược lại...”
Nói tới chỗ này, ngừng tạm có chút muốn nói lại thôi, Sở Sở không sao cả, nói:
“Chàng không phải muốn chuyện sau này sao, cho dù tương lai có thể như thế nào, chuyện sau này làm gì sớm như vậy liền suy nghĩ rồi, chàng quả thực là người hay lo xa!”
Tứ a ca sáng quắc ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Sở hồi lâu nói:
“Ta lại không phải vì mình, nhìn dáng vẻ của nàng một ít cũng không biến hóa, lúc ta còn sống có thể che chở nàng, nhưng nếu một ngày kia...”
Nói xong giọng nói càng ngày càng nhỏ cơ hồ nghe không rõ, Sở Sở xích một tiếng cười nói:
“Chàng thật coi ta như thần tiên phải không, cho dù có thể không già bất tử, đến lúc đó bên cạnh không có các ngươi có cái gì vui. Thôi, không nói những thứ này, ta hiện tại liền mong đợi chàng có thể sớm để xuống trọng trách cùng ta đi Anh quốc định cư, nhìn nông trang của ta một chút, cũng nhìn tòa thành của Cửu đệ chàng một chút!”
Tứ a ca có chút chua chát nói:
“Lão Cửu đến lúc đó thật sớm làm xong đường lui, không chừng ở Anh quốc thế nào nhớ thương nàng!”
Sở Sở liếc hắn một cái nói:
“Vẻ thùy mị của ta, người ta hiện tại nhưng không nhìn trúng rồi, năm trước, Frankie chính là quý tộc Luân Đôn, trên vũ hội được hoan nghênh nhất, mặc dù tuổi hơi lớn, nhưng giá trị con người, địa vị gương mặt đều là cực phẩm!”
Tứ a ca bĩu môi nói:
“Hừ! Liền hắn, cũng chỉ là tục nhân cả người đầy hơi tiền thôi!”
Sở Sở cười hắc hắc nói:
“Đúng, chúng ta đều là tục nhân, chỉ có chàng thanh cao, chàng cùng sư phụ cũng thanh cao, cho nên đáng đời các ngươi mệt chết. Được rồi, không nói cái này, vẫn nhanh chóng chuẩn bị chuyện tiếp giá đi, Đại Nữu đưa Điền Văn Viễn cùng Ngạc Kỳ Thái gọi tới!”