Năm năm sau, ở miền nam nước Pháp, trong thị trấn Lemon Dayton đông dân cư nhất Địa Trung Hải, đây là một thành thị có hoa viên thiên đường rất là mỹ lệ. Tiếp giáp biên giới Italy chỉ có mấy cây số, đi về phía Tây không tới nửa giờ liền đến Monaco. Đây coi như là một thị trấn nhỏ, nhưng dựa vào biển nên cảnh tuyệt đẹp, nơi này có ánh nắng ấm áp của Địa Trung Hải, cùng bờ biển xanh thẳm, trên phố lớn ngõ nhỏ trồng đầy cây chanh cùng cây quất, làm không khí nơi này đều có hương chanh nhàn nhạt.
Khu vực tốt nhất trong thành chính là lưng dựa vào núi mặt hướng ra biển, xây liên tiếp mấy biệt thự màu trắng. Mỗi biệt thự đều có vườn hoa tinh xảo, trồng toàn hoa cỏ cây cối trân quý. Đường ven bờ biển là nơi đẹp nhất, phong cảnh đặc biệt nhất. Nghe nói ở nơi này có một đại gia đình quý tộc, rất ít người có thể nhìn thấy bóng dáng của bọn họ, bởi vì phụ cận đều là thổ địa tư nhân, thuộc về bá tước Autran Joseph Earl trẻ tuổi anh tuấn ở lâu đài cách đó không xa. Ai cũng không nói được bên trong rốt cuộc là những người nào, nhưng thường nhìn thấy một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, mang theo hai đứa trẻ bốn năm tuổi ra ngoài đi dạo trong thành.
Hai đứa bé đều là bé trai cùng một thiếu nữ, đều là tóc đen mắt đen, tuy nhiên bọn chúng dị thường đáng yêu. Trên chợ bán trái cây cùng hoa tươi, mỗi lần những người phụ nữ nhìn thấy hai đứa trẻ này, đều muốn trêu chọc một phen, biết đứa trẻ này là ở gia đình quý tộc thần bí. Mọi người trong thành cũng không có ý kính sợ hoặc là xa lánh, chỉ duy nhất người trong thành không thể hiểu, hai đứa bé thế nhưng kêu thiếu nữ đó là mẹ, cái này làm người ta rất khó hiểu.
Nhưng cũng không có ai đi để ý những chuyện này, hơn nữa sau này dần dần biết người thiếu nữ này thật ra là nữ chủ nhân của gia tộc cự phách, hai bé trai là thiếu gia của gia đình quý tộc, càng thêm cảm thấy cái gia đình này rất ly kỳ. Nhưng thỉnh thoảng nhìn thấy những người đàn ông trong gia đình, vẫn làm mọi người trong thành không dám đến gần, nữ chủ nhân cùng tiểu chủ nhân rất dễ tiếp xúc, nhưng những người đàn ông nhìn qua so với quý tộc chân chính giống như còn cao quý hơn, làm người ta không dám khinh nhờn.
Cái gia đình này chính là chỗ Sở Sở di cư tới ở, cùng các a ca nhà Ái Tân Giác La. Ban đầu Sở Sở cùng Tứ a ca cũng không biết trong bụng sẽ là hai đứa bé. Mỗi lần nhắc tới chuyện này, Tứ a ca liền cảm thấy may mắn mình theo Sở Sở tới, nếu không hai đứa bé ở Đại Thanh chỉ sợ là không sống nổi. Hiện tại Tứ a ca nhớ tới lòng vẫn còn sợ hãi, do dự thai nhi quá lớn, gần tới ngày sinh thì thầy thuốc gia đình đề nghị chủ nhân sinh mổ. Tứ a ca còn nhớ rõ tình huống lúc đó, nghe nói thế mình thiếu chút nữa đem lang băm đó trực tiếp giết, người nếu rạch bụng còn có thể sống sao?
Cửu a ca cho dù luôn luôn có chủ tính, cũng do dự, dù sao ai cũng không chịu nổi nếu Sở Sở có cái gì bất trắc. Cửu a ca biết cho dù nhìn ngoài mặt mình là người chủ sự của đại gia đình này, thực tế tất cả mọi người đều biết linh hồn của cái gia đình này, không phải là Tứ ca đã từng là đế vương tôn quý, cũng không phải là mình, mà là Sở Sở, ai cũng không dám nghĩ nếu như mất đi Sở Sở, thì như thế nào, cho nên Cửu a ca do dự. Cuối cùng vẫn là Sở Sở kiên trì mới miễn cưỡng thông qua đề nghị, nhưng trong lòng mỗi người vẫn lo sợ bất an, cho đến khi Sở Sở thuận lợi sinh ra hai bé trai khỏe mạnh, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm thật to. Tứ a ca càng thêm giống như mình chết qua một lần, nhưng cũng may, tất cả khổ nạn đều đi qua rồi, nghênh đón bọn họ là cuộc sống vui vẻ, thoải mái.
Đứa bé một tuổi thì Tứ a ca đem bọn họ giao cho Đại Nữu cùng Điền Văn Viễn, mình cùng với Sở Sở du lịch khắp nơi, dấu chân trải rộng toàn bộ châu Âu, đồng thời Tứ a ca cũng càng nhìn càng kinh hãi, quả thật như Sở Sở nói vậy, rất nhiều phương diện Đại Thanh đã rơi ở phía sau rất nhiều. Tứ a ca kể từ lúc dứt khoát kiên quyết chọn Sở Sở, liền hoàn toàn buông xuống cơ nghiệp đế vương, mặc dù có lúc cũng sẽ tưởng niệm, nhưng rất sáng suốt chưa bao giờ đi hỏi thăm tình huống của Đại Thanh, tựa như lời nói Sở Sở thường thường giắt khóe miệng “hiếm khi hồ đồ”.
Lại nói hôm nay Tứ a ca hoàn toàn yêu cuộc sống bây giờ, mặc dù rất nhiều thói quen bất đồng, d bất đồng, nhưng tự nhiên mấy người thích chung đụng ngày đêm sớm chiều không rời, bên dưới có tiểu bất điểm đáng yêu thông minh, dùng con mắt sáng trong nhìn, còn có các huynh đệ trước kia tranh đấu giờ ở chung hòa thuận, nơi nào còn có cuộc sống thoải mái sung sướng như vậy. Dĩ nhiên nếu như lão Cửu cùng Thuấn An Nhan không có ở đây vừa nhìn chằm chằm thì càng hoàn mỹ.
Nghĩ nghĩ, Tứ a ca bất giác dâng trào máu ghen, đừng tưởng rằng hắn không biết tâm tư xấu xa của hai người kia, nếu không đến bây giờ hai người kia cũng không thành thân, hơn nữa hai người kia được coi như là quý tộc độc thân Anh quốc rất được hoan nghênh. Tứ a ca cùng Cửu a ca, Thuấn An Nhan có lúc giận dỗi cũng rất ngây thơ, làm người ta dở khóc dở cười. Nhưng Sở Sở luôn cười một tiếng, coi như làm dư vị hạnh phúc, dù sao bây giờ mình rất hạnh phúc.
Thanh nhi rốt cuộc ở năm mười chín tuổi thì bị một bá tước trẻ tuổi người Pháp lừa gạt mất. Chữ lừa gạt là Tứ a ca cùng Cửu a ca thậm chí còn Thuấn An Nhan vẫn nói. Mấy người đối với bá tước Autran Joseph Earl muốn cưới Thanh nhi hơi nhiều phê bình kín đáo, thậm chí tao ra muôn vàn ngăn trở, thiếu chút nữa liền gây thành một đôi bi tình Romeo và Juliet, cuối cùng nếu như không phải là Sở Sở dùng thái độ cường ngạnh ủng hộ hai người, sợ rằng Joseph muốn ôm mỹ nhân về cũng không phải dễ dàng gì.
Sở Sở rất cao hứng vả lại giơ hai tay tán thành, dù sao cũng là một bá tước trẻ tuổi anh tuấn, có lẽ là chịu ảnh hưởng của truyện cổ tích hiện đại quá sâu, Sở Sở vẫn cho rằng phải là bá tước quý tộc ngoại quốc cao lớn anh tuấn như Joseph, mới phù hợp với hoàng tử bạch mã trong mơ ước của thiếu nữ. Mặc dù ngày ngày vây quanh bên cạnh mình là mấy vương tử chân chính, nhưng Sở Sở vẫn cảm thấy Joseph thuận mắt nhất. Điểm nhỏ này, Sở Sở dĩ nhiên sẽ không cho mấy a ca nhỏ mọn này biết, nếu không đoán chừng lần đầu tiên cách mạng gia đình sẽ phải bộc phát.
Nhìn hết phong cảnh của các quốc gia Châu Âu, Sở Sở dị thường cảm khái, mơ ước du lịch khắp thế giới, cho dù ở hiện đại mình cũng chưa bao giờ dám hy vọng xa vời. Nhìn Tứ a ca bên cạnh lạnh lùng như cũ, nhưng trong ánh mắt chớp động say lòng người dịu dàng, Sở Sở cảm thấy trong tâm hạnh phúc tràn đầy. Cuộc đời của mình bao gồm trước khi xuyên qua, cũng so ra kém xa hạnh phúc hiện tại, cho dù đất khách quê người, cho dù hải giác thiên nhai, chỉ cần có người đàn ông này làm bạn bên cạnh, mỗi địa phương cũng có thể trở thành nhà của mình. Nhớ ai nói qua, chính là bởi vì tồn tại những người đàn ông yêu mỹ nhân không yêu giang sơn này, mới có tình yêu đẹp. Sở Sở cảm giác mình rất may mắn, có tình yêu chân thành tha thiết đẹp như thế, đối với một người phụ nữ mà nói còn có cái gì cầu đây?
Du lịch một vòng, Sở Sở cùng Tứ a ca cuối cùng quyết định ở thị trấn nước Pháp này định cư, một là bởi vì nơi này là địa bàn của con rể Joseph, hai là bởi vì nơi này sau là núi trước là biển, vừa đúng nguyện vọng của Sở Sở. Quyết định của Sở Sở rất nhanh được thông qua, vì vậy chỉ trong một năm, mấy căn biệt thự màu trắng lần lượt mọc lên gần bờ biển. Hai gia đình Thập a ca cùng Thập Tứ, hai quý tộc độc thân Cửu a ca, Thuấn An Nhan, Sở Sở, Tứ a ca dắt hai tiểu suất ca tiến vào thị trấn Lemon Dayton, Sở Sở cũng chân chính thực hiện giấc mộng của mình.
Ta có một dãy nhà, mặt hướng biển rộng, xuân về hoa nở.
Cuộc sống vẫn còn tiếp tục, Sở Sở tin tưởng hạnh phúc cũng được truyền thừa, trải qua những mưa gió, tất cả mọi người học được biết quý trọng, bình thản thường thường mới có thể sâu sắc.
Hết
Năm năm sau, ở miền nam nước Pháp, trong thị trấn Lemon Dayton đông dân cư nhất Địa Trung Hải, đây là một thành thị có hoa viên thiên đường rất là mỹ lệ. Tiếp giáp biên giới Italy chỉ có mấy cây số, đi về phía Tây không tới nửa giờ liền đến Monaco. Đây coi như là một thị trấn nhỏ, nhưng dựa vào biển nên cảnh tuyệt đẹp, nơi này có ánh nắng ấm áp của Địa Trung Hải, cùng bờ biển xanh thẳm, trên phố lớn ngõ nhỏ trồng đầy cây chanh cùng cây quất, làm không khí nơi này đều có hương chanh nhàn nhạt.
Khu vực tốt nhất trong thành chính là lưng dựa vào núi mặt hướng ra biển, xây liên tiếp mấy biệt thự màu trắng. Mỗi biệt thự đều có vườn hoa tinh xảo, trồng toàn hoa cỏ cây cối trân quý. Đường ven bờ biển là nơi đẹp nhất, phong cảnh đặc biệt nhất. Nghe nói ở nơi này có một đại gia đình quý tộc, rất ít người có thể nhìn thấy bóng dáng của bọn họ, bởi vì phụ cận đều là thổ địa tư nhân, thuộc về bá tước Autran Joseph Earl trẻ tuổi anh tuấn ở lâu đài cách đó không xa. Ai cũng không nói được bên trong rốt cuộc là những người nào, nhưng thường nhìn thấy một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, mang theo hai đứa trẻ bốn năm tuổi ra ngoài đi dạo trong thành.
Hai đứa bé đều là bé trai cùng một thiếu nữ, đều là tóc đen mắt đen, tuy nhiên bọn chúng dị thường đáng yêu. Trên chợ bán trái cây cùng hoa tươi, mỗi lần những người phụ nữ nhìn thấy hai đứa trẻ này, đều muốn trêu chọc một phen, biết đứa trẻ này là ở gia đình quý tộc thần bí. Mọi người trong thành cũng không có ý kính sợ hoặc là xa lánh, chỉ duy nhất người trong thành không thể hiểu, hai đứa bé thế nhưng kêu thiếu nữ đó là mẹ, cái này làm người ta rất khó hiểu.
Nhưng cũng không có ai đi để ý những chuyện này, hơn nữa sau này dần dần biết người thiếu nữ này thật ra là nữ chủ nhân của gia tộc cự phách, hai bé trai là thiếu gia của gia đình quý tộc, càng thêm cảm thấy cái gia đình này rất ly kỳ. Nhưng thỉnh thoảng nhìn thấy những người đàn ông trong gia đình, vẫn làm mọi người trong thành không dám đến gần, nữ chủ nhân cùng tiểu chủ nhân rất dễ tiếp xúc, nhưng những người đàn ông nhìn qua so với quý tộc chân chính giống như còn cao quý hơn, làm người ta không dám khinh nhờn.
Cái gia đình này chính là chỗ Sở Sở di cư tới ở, cùng các a ca nhà Ái Tân Giác La. Ban đầu Sở Sở cùng Tứ a ca cũng không biết trong bụng sẽ là hai đứa bé. Mỗi lần nhắc tới chuyện này, Tứ a ca liền cảm thấy may mắn mình theo Sở Sở tới, nếu không hai đứa bé ở Đại Thanh chỉ sợ là không sống nổi. Hiện tại Tứ a ca nhớ tới lòng vẫn còn sợ hãi, do dự thai nhi quá lớn, gần tới ngày sinh thì thầy thuốc gia đình đề nghị chủ nhân sinh mổ. Tứ a ca còn nhớ rõ tình huống lúc đó, nghe nói thế mình thiếu chút nữa đem lang băm đó trực tiếp giết, người nếu rạch bụng còn có thể sống sao?
Cửu a ca cho dù luôn luôn có chủ tính, cũng do dự, dù sao ai cũng không chịu nổi nếu Sở Sở có cái gì bất trắc. Cửu a ca biết cho dù nhìn ngoài mặt mình là người chủ sự của đại gia đình này, thực tế tất cả mọi người đều biết linh hồn của cái gia đình này, không phải là Tứ ca đã từng là đế vương tôn quý, cũng không phải là mình, mà là Sở Sở, ai cũng không dám nghĩ nếu như mất đi Sở Sở, thì như thế nào, cho nên Cửu a ca do dự. Cuối cùng vẫn là Sở Sở kiên trì mới miễn cưỡng thông qua đề nghị, nhưng trong lòng mỗi người vẫn lo sợ bất an, cho đến khi Sở Sở thuận lợi sinh ra hai bé trai khỏe mạnh, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm thật to. Tứ a ca càng thêm giống như mình chết qua một lần, nhưng cũng may, tất cả khổ nạn đều đi qua rồi, nghênh đón bọn họ là cuộc sống vui vẻ, thoải mái.
Đứa bé một tuổi thì Tứ a ca đem bọn họ giao cho Đại Nữu cùng Điền Văn Viễn, mình cùng với Sở Sở du lịch khắp nơi, dấu chân trải rộng toàn bộ châu Âu, đồng thời Tứ a ca cũng càng nhìn càng kinh hãi, quả thật như Sở Sở nói vậy, rất nhiều phương diện Đại Thanh đã rơi ở phía sau rất nhiều. Tứ a ca kể từ lúc dứt khoát kiên quyết chọn Sở Sở, liền hoàn toàn buông xuống cơ nghiệp đế vương, mặc dù có lúc cũng sẽ tưởng niệm, nhưng rất sáng suốt chưa bao giờ đi hỏi thăm tình huống của Đại Thanh, tựa như lời nói Sở Sở thường thường giắt khóe miệng “hiếm khi hồ đồ”.
Lại nói hôm nay Tứ a ca hoàn toàn yêu cuộc sống bây giờ, mặc dù rất nhiều thói quen bất đồng, d bất đồng, nhưng tự nhiên mấy người thích chung đụng ngày đêm sớm chiều không rời, bên dưới có tiểu bất điểm đáng yêu thông minh, dùng con mắt sáng trong nhìn, còn có các huynh đệ trước kia tranh đấu giờ ở chung hòa thuận, nơi nào còn có cuộc sống thoải mái sung sướng như vậy. Dĩ nhiên nếu như lão Cửu cùng Thuấn An Nhan không có ở đây vừa nhìn chằm chằm thì càng hoàn mỹ.
Nghĩ nghĩ, Tứ a ca bất giác dâng trào máu ghen, đừng tưởng rằng hắn không biết tâm tư xấu xa của hai người kia, nếu không đến bây giờ hai người kia cũng không thành thân, hơn nữa hai người kia được coi như là quý tộc độc thân Anh quốc rất được hoan nghênh. Tứ a ca cùng Cửu a ca, Thuấn An Nhan có lúc giận dỗi cũng rất ngây thơ, làm người ta dở khóc dở cười. Nhưng Sở Sở luôn cười một tiếng, coi như làm dư vị hạnh phúc, dù sao bây giờ mình rất hạnh phúc.
Thanh nhi rốt cuộc ở năm mười chín tuổi thì bị một bá tước trẻ tuổi người Pháp lừa gạt mất. Chữ lừa gạt là Tứ a ca cùng Cửu a ca thậm chí còn Thuấn An Nhan vẫn nói. Mấy người đối với bá tước Autran Joseph Earl muốn cưới Thanh nhi hơi nhiều phê bình kín đáo, thậm chí tao ra muôn vàn ngăn trở, thiếu chút nữa liền gây thành một đôi bi tình Romeo và Juliet, cuối cùng nếu như không phải là Sở Sở dùng thái độ cường ngạnh ủng hộ hai người, sợ rằng Joseph muốn ôm mỹ nhân về cũng không phải dễ dàng gì.
Sở Sở rất cao hứng vả lại giơ hai tay tán thành, dù sao cũng là một bá tước trẻ tuổi anh tuấn, có lẽ là chịu ảnh hưởng của truyện cổ tích hiện đại quá sâu, Sở Sở vẫn cho rằng phải là bá tước quý tộc ngoại quốc cao lớn anh tuấn như Joseph, mới phù hợp với hoàng tử bạch mã trong mơ ước của thiếu nữ. Mặc dù ngày ngày vây quanh bên cạnh mình là mấy vương tử chân chính, nhưng Sở Sở vẫn cảm thấy Joseph thuận mắt nhất. Điểm nhỏ này, Sở Sở dĩ nhiên sẽ không cho mấy a ca nhỏ mọn này biết, nếu không đoán chừng lần đầu tiên cách mạng gia đình sẽ phải bộc phát.
Nhìn hết phong cảnh của các quốc gia Châu Âu, Sở Sở dị thường cảm khái, mơ ước du lịch khắp thế giới, cho dù ở hiện đại mình cũng chưa bao giờ dám hy vọng xa vời. Nhìn Tứ a ca bên cạnh lạnh lùng như cũ, nhưng trong ánh mắt chớp động say lòng người dịu dàng, Sở Sở cảm thấy trong tâm hạnh phúc tràn đầy. Cuộc đời của mình bao gồm trước khi xuyên qua, cũng so ra kém xa hạnh phúc hiện tại, cho dù đất khách quê người, cho dù hải giác thiên nhai, chỉ cần có người đàn ông này làm bạn bên cạnh, mỗi địa phương cũng có thể trở thành nhà của mình. Nhớ ai nói qua, chính là bởi vì tồn tại những người đàn ông yêu mỹ nhân không yêu giang sơn này, mới có tình yêu đẹp. Sở Sở cảm giác mình rất may mắn, có tình yêu chân thành tha thiết đẹp như thế, đối với một người phụ nữ mà nói còn có cái gì cầu đây?
Du lịch một vòng, Sở Sở cùng Tứ a ca cuối cùng quyết định ở thị trấn nước Pháp này định cư, một là bởi vì nơi này là địa bàn của con rể Joseph, hai là bởi vì nơi này sau là núi trước là biển, vừa đúng nguyện vọng của Sở Sở. Quyết định của Sở Sở rất nhanh được thông qua, vì vậy chỉ trong một năm, mấy căn biệt thự màu trắng lần lượt mọc lên gần bờ biển. Hai gia đình Thập a ca cùng Thập Tứ, hai quý tộc độc thân Cửu a ca, Thuấn An Nhan, Sở Sở, Tứ a ca dắt hai tiểu suất ca tiến vào thị trấn Lemon Dayton, Sở Sở cũng chân chính thực hiện giấc mộng của mình.
Ta có một dãy nhà, mặt hướng biển rộng, xuân về hoa nở.
Cuộc sống vẫn còn tiếp tục, Sở Sở tin tưởng hạnh phúc cũng được truyền thừa, trải qua những mưa gió, tất cả mọi người học được biết quý trọng, bình thản thường thường mới có thể sâu sắc.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Năm năm sau, ở miền nam nước Pháp, trong thị trấn Lemon Dayton đông dân cư nhất Địa Trung Hải, đây là một thành thị có hoa viên thiên đường rất là mỹ lệ. Tiếp giáp biên giới Italy chỉ có mấy cây số, đi về phía Tây không tới nửa giờ liền đến Monaco. Đây coi như là một thị trấn nhỏ, nhưng dựa vào biển nên cảnh tuyệt đẹp, nơi này có ánh nắng ấm áp của Địa Trung Hải, cùng bờ biển xanh thẳm, trên phố lớn ngõ nhỏ trồng đầy cây chanh cùng cây quất, làm không khí nơi này đều có hương chanh nhàn nhạt.
Khu vực tốt nhất trong thành chính là lưng dựa vào núi mặt hướng ra biển, xây liên tiếp mấy biệt thự màu trắng. Mỗi biệt thự đều có vườn hoa tinh xảo, trồng toàn hoa cỏ cây cối trân quý. Đường ven bờ biển là nơi đẹp nhất, phong cảnh đặc biệt nhất. Nghe nói ở nơi này có một đại gia đình quý tộc, rất ít người có thể nhìn thấy bóng dáng của bọn họ, bởi vì phụ cận đều là thổ địa tư nhân, thuộc về bá tước Autran Joseph Earl trẻ tuổi anh tuấn ở lâu đài cách đó không xa. Ai cũng không nói được bên trong rốt cuộc là những người nào, nhưng thường nhìn thấy một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, mang theo hai đứa trẻ bốn năm tuổi ra ngoài đi dạo trong thành.
Hai đứa bé đều là bé trai cùng một thiếu nữ, đều là tóc đen mắt đen, tuy nhiên bọn chúng dị thường đáng yêu. Trên chợ bán trái cây cùng hoa tươi, mỗi lần những người phụ nữ nhìn thấy hai đứa trẻ này, đều muốn trêu chọc một phen, biết đứa trẻ này là ở gia đình quý tộc thần bí. Mọi người trong thành cũng không có ý kính sợ hoặc là xa lánh, chỉ duy nhất người trong thành không thể hiểu, hai đứa bé thế nhưng kêu thiếu nữ đó là mẹ, cái này làm người ta rất khó hiểu.
Nhưng cũng không có ai đi để ý những chuyện này, hơn nữa sau này dần dần biết người thiếu nữ này thật ra là nữ chủ nhân của gia tộc cự phách, hai bé trai là thiếu gia của gia đình quý tộc, càng thêm cảm thấy cái gia đình này rất ly kỳ. Nhưng thỉnh thoảng nhìn thấy những người đàn ông trong gia đình, vẫn làm mọi người trong thành không dám đến gần, nữ chủ nhân cùng tiểu chủ nhân rất dễ tiếp xúc, nhưng những người đàn ông nhìn qua so với quý tộc chân chính giống như còn cao quý hơn, làm người ta không dám khinh nhờn.
Cái gia đình này chính là chỗ Sở Sở di cư tới ở, cùng các a ca nhà Ái Tân Giác La. Ban đầu Sở Sở cùng Tứ a ca cũng không biết trong bụng sẽ là hai đứa bé. Mỗi lần nhắc tới chuyện này, Tứ a ca liền cảm thấy may mắn mình theo Sở Sở tới, nếu không hai đứa bé ở Đại Thanh chỉ sợ là không sống nổi. Hiện tại Tứ a ca nhớ tới lòng vẫn còn sợ hãi, do dự thai nhi quá lớn, gần tới ngày sinh thì thầy thuốc gia đình đề nghị chủ nhân sinh mổ. Tứ a ca còn nhớ rõ tình huống lúc đó, nghe nói thế mình thiếu chút nữa đem lang băm đó trực tiếp giết, người nếu rạch bụng còn có thể sống sao?
Cửu a ca cho dù luôn luôn có chủ tính, cũng do dự, dù sao ai cũng không chịu nổi nếu Sở Sở có cái gì bất trắc. Cửu a ca biết cho dù nhìn ngoài mặt mình là người chủ sự của đại gia đình này, thực tế tất cả mọi người đều biết linh hồn của cái gia đình này, không phải là Tứ ca đã từng là đế vương tôn quý, cũng không phải là mình, mà là Sở Sở, ai cũng không dám nghĩ nếu như mất đi Sở Sở, thì như thế nào, cho nên Cửu a ca do dự. Cuối cùng vẫn là Sở Sở kiên trì mới miễn cưỡng thông qua đề nghị, nhưng trong lòng mỗi người vẫn lo sợ bất an, cho đến khi Sở Sở thuận lợi sinh ra hai bé trai khỏe mạnh, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm thật to. Tứ a ca càng thêm giống như mình chết qua một lần, nhưng cũng may, tất cả khổ nạn đều đi qua rồi, nghênh đón bọn họ là cuộc sống vui vẻ, thoải mái.
Đứa bé một tuổi thì Tứ a ca đem bọn họ giao cho Đại Nữu cùng Điền Văn Viễn, mình cùng với Sở Sở du lịch khắp nơi, dấu chân trải rộng toàn bộ châu Âu, đồng thời Tứ a ca cũng càng nhìn càng kinh hãi, quả thật như Sở Sở nói vậy, rất nhiều phương diện Đại Thanh đã rơi ở phía sau rất nhiều. Tứ a ca kể từ lúc dứt khoát kiên quyết chọn Sở Sở, liền hoàn toàn buông xuống cơ nghiệp đế vương, mặc dù có lúc cũng sẽ tưởng niệm, nhưng rất sáng suốt chưa bao giờ đi hỏi thăm tình huống của Đại Thanh, tựa như lời nói Sở Sở thường thường giắt khóe miệng “hiếm khi hồ đồ”.
Lại nói hôm nay Tứ a ca hoàn toàn yêu cuộc sống bây giờ, mặc dù rất nhiều thói quen bất đồng, d bất đồng, nhưng tự nhiên mấy người thích chung đụng ngày đêm sớm chiều không rời, bên dưới có tiểu bất điểm đáng yêu thông minh, dùng con mắt sáng trong nhìn, còn có các huynh đệ trước kia tranh đấu giờ ở chung hòa thuận, nơi nào còn có cuộc sống thoải mái sung sướng như vậy. Dĩ nhiên nếu như lão Cửu cùng Thuấn An Nhan không có ở đây vừa nhìn chằm chằm thì càng hoàn mỹ.
Nghĩ nghĩ, Tứ a ca bất giác dâng trào máu ghen, đừng tưởng rằng hắn không biết tâm tư xấu xa của hai người kia, nếu không đến bây giờ hai người kia cũng không thành thân, hơn nữa hai người kia được coi như là quý tộc độc thân Anh quốc rất được hoan nghênh. Tứ a ca cùng Cửu a ca, Thuấn An Nhan có lúc giận dỗi cũng rất ngây thơ, làm người ta dở khóc dở cười. Nhưng Sở Sở luôn cười một tiếng, coi như làm dư vị hạnh phúc, dù sao bây giờ mình rất hạnh phúc.
Thanh nhi rốt cuộc ở năm mười chín tuổi thì bị một bá tước trẻ tuổi người Pháp lừa gạt mất. Chữ lừa gạt là Tứ a ca cùng Cửu a ca thậm chí còn Thuấn An Nhan vẫn nói. Mấy người đối với bá tước Autran Joseph Earl muốn cưới Thanh nhi hơi nhiều phê bình kín đáo, thậm chí tao ra muôn vàn ngăn trở, thiếu chút nữa liền gây thành một đôi bi tình Romeo và Juliet, cuối cùng nếu như không phải là Sở Sở dùng thái độ cường ngạnh ủng hộ hai người, sợ rằng Joseph muốn ôm mỹ nhân về cũng không phải dễ dàng gì.
Sở Sở rất cao hứng vả lại giơ hai tay tán thành, dù sao cũng là một bá tước trẻ tuổi anh tuấn, có lẽ là chịu ảnh hưởng của truyện cổ tích hiện đại quá sâu, Sở Sở vẫn cho rằng phải là bá tước quý tộc ngoại quốc cao lớn anh tuấn như Joseph, mới phù hợp với hoàng tử bạch mã trong mơ ước của thiếu nữ. Mặc dù ngày ngày vây quanh bên cạnh mình là mấy vương tử chân chính, nhưng Sở Sở vẫn cảm thấy Joseph thuận mắt nhất. Điểm nhỏ này, Sở Sở dĩ nhiên sẽ không cho mấy a ca nhỏ mọn này biết, nếu không đoán chừng lần đầu tiên cách mạng gia đình sẽ phải bộc phát.
Nhìn hết phong cảnh của các quốc gia Châu Âu, Sở Sở dị thường cảm khái, mơ ước du lịch khắp thế giới, cho dù ở hiện đại mình cũng chưa bao giờ dám hy vọng xa vời. Nhìn Tứ a ca bên cạnh lạnh lùng như cũ, nhưng trong ánh mắt chớp động say lòng người dịu dàng, Sở Sở cảm thấy trong tâm hạnh phúc tràn đầy. Cuộc đời của mình bao gồm trước khi xuyên qua, cũng so ra kém xa hạnh phúc hiện tại, cho dù đất khách quê người, cho dù hải giác thiên nhai, chỉ cần có người đàn ông này làm bạn bên cạnh, mỗi địa phương cũng có thể trở thành nhà của mình. Nhớ ai nói qua, chính là bởi vì tồn tại những người đàn ông yêu mỹ nhân không yêu giang sơn này, mới có tình yêu đẹp. Sở Sở cảm giác mình rất may mắn, có tình yêu chân thành tha thiết đẹp như thế, đối với một người phụ nữ mà nói còn có cái gì cầu đây?
Du lịch một vòng, Sở Sở cùng Tứ a ca cuối cùng quyết định ở thị trấn nước Pháp này định cư, một là bởi vì nơi này là địa bàn của con rể Joseph, hai là bởi vì nơi này sau là núi trước là biển, vừa đúng nguyện vọng của Sở Sở. Quyết định của Sở Sở rất nhanh được thông qua, vì vậy chỉ trong một năm, mấy căn biệt thự màu trắng lần lượt mọc lên gần bờ biển. Hai gia đình Thập a ca cùng Thập Tứ, hai quý tộc độc thân Cửu a ca, Thuấn An Nhan, Sở Sở, Tứ a ca dắt hai tiểu suất ca tiến vào thị trấn Lemon Dayton, Sở Sở cũng chân chính thực hiện giấc mộng của mình.
Ta có một dãy nhà, mặt hướng biển rộng, xuân về hoa nở.
Cuộc sống vẫn còn tiếp tục, Sở Sở tin tưởng hạnh phúc cũng được truyền thừa, trải qua những mưa gió, tất cả mọi người học được biết quý trọng, bình thản thường thường mới có thể sâu sắc.