Editor: tuanh0906
Bảy tầng Phật tháp cuối cùng, cầu thang cực kỳ dốc, không gian nhỏ hẹp, chỉ có thể cúi người để đi qua.
Ánh sáng lờ mờ, Lăng Diệu Diệu nỗ lực bảo vệ một chút ánh nến mỏng manh trong tay giữa một đám tro bụi.
Trong tháp trống không.
Lăng Diệu Diệu bị mùi âm u ẩm ướt bên trong làm sặc tới nỗi ho khan liên tục, không ngừng kêu khổ từ cửa sổ nhỏ ló đầu ra, như thể tù nhân khao khát ánh sáng.
Thấy Mộ Thanh ôm cánh tay đứng dưới tháp, ngẩng đầu nhìn nàng, nàng nôn nóng hét lên: "Mộ Thanh, trên này không có xá lợi tử."
Trong đôi mắt đen của thiếu niên là màu nước ướt át, ẩn chứa ý cười mơ hồ: "Đó là đương nhiên. Nếu còn ở đây, vị Thái Phi nương nương kia khi hạ ý chỉ sẽ không dùng từ tìm."
Lăng Diệu Diệu quăng ngọn nến ra khỏi cửa sổ, ném thẳng vào mặt hắn: "Ngươi chơi ta."
Mộ Thanh duỗi tay chắn lại, nhẹ nhàng bắt lấy cây nến đỏ mảnh mai, ngọn lửa tội nghiệp đã tắt, chỉ nến vẽ ra một làn khói mỏng trong không trung.
Mộ Thanh rũ mi, đầu ngón tay "bùng" b ắn ra một đóa hoa lửa màu cam, trong nháy mắt ngọn nến lại bốc cháy, ánh sáng lập lòe chiếu lên khuôn mặt như ngọc của hắn.
Hắn cầm ngọn nến cẩn thận nhìn: "Lúc này ném sảng khoái thế, ta xem lát nữa cô xuống thế nào."
Lăng Diệu Diệu bị kẹt trong Phật tháp tối đen: "......"
Lăng Diệu Diệu cảm thấy có lẽ đời trước mình là con thằn lằn. Nếu không làm sao giải thích được việc nàng cắm đầu xuống đất, tứ chi song hành mò mẫm trong bóng tối bò ngược xuống Phật tháp dốc như thế, mà còn bò rất nhanh?
"Phù phù." Nàng ăn một miệng đất, bắt đầu ra sức vỗ ống tay áo, làn váy và tóc, cũng may khi ra cửa mặc nhiều mấy lớp, hỏng mất một lượt áo ngoài, áo váy bên trong sạch sẽ.
Điều chỉnh xong đầu tóc quần áo, nàng từ sau tháp đi ra, từ xa đã thấy Mộ Thanh cầm ngọn nến phát ngốc.
Chiều hôm buông xuống, trong chùa Hưng Thiện không một bóng người, cây cối đổ bóng, đèn lồng đỏ như máu thắp sáng dưới mái hiên cung điện. Đèn lồng hoàng gia là những đóa hoa màu đỏ lạnh, cao quý và hờ hững.
Ánh nến trong tay thiếu niên mờ nhạt, tỏa ra ánh sáng hư ảo ấm áp, vẽ lên hàng mi dài và sống mũi hắn, chiếu sáng khuôn mặt tái nhợt như bong bóng xà phòng vừa chạm vào sẽ vỡ tung của hắn.
Trong không khí trôi lơ lửng một mùi tanh nhàn nhạt, cùng với mùi thơm ngọt thoang thoảng.
Lăng Diệu Diệu xách vạt áo đi tới, vừa đi vừa vén ống tay áo: "Ngươi cảm thấy nên tìm thế nào?"
Mộ Thanh rũ mi, không chút để ý nói: "Đương nhiên là tìm từng phòng một."
Ánh mắt hắn xẹt qua quần áo nàng, chậm rãi quét lên mặt nàng, lúc này trong mắt mới mang lên một chút ý cười vui sướng khi người gặp họa: "Bò xuống sao?"
Lăng Diệu Diệu ho khan một tiếng: "Bò... bò tốt mà, rèn luyện sức lực cho tay chân, còn không bị ngã, giống chạy bộ buổi sáng, khỏe mạnh."
Ve sầu kêu vang.
Chùa Hưng Thiện rất nhiều đình đài. Bồ Tát và La Hán đều có điện thờ phụ, ánh trăng thanh lãnh rọi xuống lên nền đá cẩm thạch, chiếu ra ánh sáng lạnh lẽo như sương hoa.
Tìm mỗi điện đều phải lật bàn cống phẩm, kiểm tra các bức tượng, bò trên sàn lục lọi từng li từng tí. Tệ hơn nữa là cung nhân quét dọn lười biếng, bàn cống phẩm bàn buổi chiều toàn là tro bụi.
Đương nhiên Mộ Thanh làm việc tiêu cực biếng nhác sẽ không bò lên sàn tìm. Lăng Diệu Diệu chăm chỉ làm việc đẩy cốt truyện, tới lần thứ mười bò lên sàn nhà lạnh lẽo, chỉ hận rằng mình không phải máy dò kim loại.
Tiếp tục như vậy không phải là cách. Nàng vỗ tay đứng lên, đi đến trước mặt hắn: "Mộ công tử, bắt yêu nhân các ngươi gặp việc lớn nhiều rồi, làm việc hiệu suất thấp như vậy chắc chắn sẽ bị trong nghề đào thải... Không có biện pháp nào đơn giản hơn sao?"
Nàng nói chuyện nhưng đôi mắt lại nhìn chằm chằm cổ tay áo Mộ Thanh không chớp mắt. Trước đây, ở đó cất rất nhiều bùa chú, tùy tiện xé một mảnh, hẳn là đều dùng tốt hơn việc nàng bò dưới đất.
Đáng tiếc Hắc liên hoa cố tình giấu tay ra phía sau: "Không có."
Mộ Thanh ngẩng đầu, sắc mặt so ngày thường tái nhợt hơn rất nhiều, dưới ánh trăng cặp mắt càng trở nên đen bóng phát sáng.
Lăng Diệu Diệu khẽ mỉm cười, nàng kéo cái đệm hương bồ tới ngồi trên mặt đất, bắt đầu vươn tay sửa sang lại trâm hoa tinh xảo hai bên mái.
Làn váy xếp ly màu trắng khi đứng thì tôn lên vòng eo, khi ngồi xuống lại tự nhiên xòe ra như cánh hoa, quanh eo thêu mười sáu hàng hoa cúc đang hé mở bằng chỉ vàng trên làn váy, phản chiếu ánh trăng như tuyết.
Luận trình độ ăn mặc lồng lộn, Lăng Diệu Diệu tuyệt đối không thua Hắc liên hoa.
Mộ Thanh liếc nàng một cái, quả nhiên trước bị ánh trăng trên váy nàng hấp dẫn một lát, sau đó nhíu mày: "Còn không mau tìm tiếp?"
Lăng Diệu Diệu ngẩng đầu nhìn hắn, hai búi tóc ngây thơ như quả quýt được buộc bằng một dải lụa màu xanh ngọc, lộ ra vành tai nhỏ xinh như bạch ngọc, trong đôi mắt hạnh như có ánh nước: "Ta mệt mỏi."
Dưới ánh trăng, thiếu nữ phàm trần so với ngày thường nhiều ba phần nhan sắc, lại thêm ba phần tiên khí, ngay cả giận dỗi làm nũng cũng dễ làm lòng người rung động.
Đáng tiếc trên mặt Mộ Thanh không nhìn ra có bao nhiêu thương hoa tiếc ngọc. Hắn ngồi xổm xuống, để sát vào mặt nàng, ánh mắt thương hại và giễu cợt: "Mới tìm mấy phòng mà đã mệt rồi?"
Nàng nhìn hắn, lặng im một lát, bất ngờ vươn tay, Mộ Thanh tránh không kịp, bị bàn tay lạnh lẽo của nàng ấn mạnh lên trán.
"Cũng không sốt..." Nàng nghiêng đầu nghi hoặc: "Rốt cuộc ngươi không thoải mái chỗ nào..."
Cổ tay gần như lập tức bị tóm lấy, hắn dùng chín phần sức lực siết đến nỗi xương cốt Lăng Diệu Diệu sắp gãy tới nơi. Nàng nhịn đau, cắn răng nhìn xuống dưới, một cái tay khác nhanh chóng bắt lấy cổ tay còn lại của Mộ Thanh.
Nàng cảm thấy tay hắn run lên một chút, là phản ứng khi bị chạm vào miệng vết thương.
Vì bị nàng nắm, cổ tay áo hắn thấm ra một ít máu, cảm giác ươn ướt dính vào đầu ngón tay nàng, một mùi ngọt ngậy nhàn nhạt tràn ngập trong không trung.
Mộ Thanh không tránh, mặc nàng nắm tay phải hắn, tay trái vẫn nắm chặt cổ tay nàng, hình thành tư thế giằng co lẫn nhau.
Trong đại điện tối tăm, hai người nhìn nhau không nhúc nhích, nửa khuôn mặt biến mất trong bóng đêm, ánh mắt đều nhuộm ánh trăng sáng. Giây phút này, đại điện yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở đan xen.
"Mộ Tử Kỳ, vì sao ngươi phải dùng máu nuôi Thủy quỷ?"
Lăng Diệu Diệu bình tĩnh mở miệng, đôi mắt sáng long lanh.
Trên thuyền sông Uyển, lúc nàng hỏi hắn tại sao không bôi thuốc cũng để lộ vẻ mặt như vậy.
Sắc mặt Mộ Thanh nhất thời dao động, ánh mắt dần trở nên thâm trầm, có chút nghiến răng nghiến lợi: "Ta sớm đã nói với cô, quá thông minh không phải chuyện tốt."
Diệu Diệu nhìn hắn, chậm rãi buông lỏng tay, không tiếng động bật cười: "Làm sao bây giờ, lại để ta phát hiện một bí mật, có phải ngươi muốn giết ta ngay lập tức?"
Nụ cười kia vừa xán lạn vừa ngả ngớn, nhìn qua vô cùng hưng phấn.
Mộ Thanh cũng buông ra nàng, mắt lạnh nhìn nàng xoa cổ tay, xụ mặt cảnh cáo nàng: "Cô cho rằng ta không dám?"
"Ngươi đương nhiên không dám." Lăng Diệu Diệu cúi đầu: "Mộ tỷ tỷ còn đang chờ chúng ta hội họp."
Quả nhiên Mộ Thanh cứng đờ.
Bất cứ lúc nào, lôi tỷ tỷ - tòa đại Phật này ra, đều có thể đè hắn xuống Ngũ Chỉ Sơn, làm hắn không dám lỗ m ãng.
Mộ Thanh vẫn luôn cảm thấy Lăng Diệu Diệu giống con thỏ, chỉ bận động ba cánh miệng ăn ăn ăn, gặp nguy hiểm lập tức chui đầu vào trong động, chỉ chừa ra cái mông xù lông. Nhưng gần đây, lá gan con thỏ to ra quá đáng.
Cảm giác choáng váng do mất máu còn chưa biến mất, đầu óc mơ màng, hắn đi lại trong Phật đường trống rỗng, lại không hề lo âu, ngược lại cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng không có từ lâu.
Bất cứ khi nào, một mình mang theo bí mật trong thời gian dài đều sẽ khiến người cảm thấy mệt mỏi.
Hắn cũng đã đạt tới giới hạn cuối cùng của sự nhẫn nại.
"Ta thật sự rất tò mò, ngươi giết yêu quái trước nay không hề lưu tình. Với tính tình của ngươi, con Thủy quỷ ngắc ngoải đó đã sớm chết trên sông Uyển rồi mới đúng, không phải sao?" Lăng Diệu Diệu vẫn ngồi trên đệm hương bồ, nhìn chằm chằm bóng dáng Mộ Thanh đi đi lại lại.
Trong đầu Mộ Thanh lóe lên lời nguyền rủa lạnh lẽo đó: "Ngươi ở đây sung sướng giết yêu, có còn nhớ người mẹ đã mất không?"
Hắn có chút bực bội xoay chuyển vòng thu yêu trên cổ tay, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "...... Cô phát hiện khi nào?"
"Lúc ấy trong cung, ngươi giả bệnh đẩy ta đi đối phó Thái y hai lần, Thủy quỷ nhân cơ hội tiến vào từ cửa sổ. Chưa nói tới trên cổ tay ngươi tự nhiên lại có vết thương..." Nàng ngửi ngón tay mình, nhăn mũi, sau đó lại cười nói: "Mùi của Thủy quỷ, cả đời này ta cũng không quên được."
Mộ Thanh mượn ánh trăng quan sát gương mặt Lăng Diệu Diệu.
Con thỏ lúc thì thông minh lúc thì hồ đồ. Lúc thì hận không thể trốn đến chân trời góc biển, lúc thì lại gần đến mức áp cái mũi vào mặt. Nàng năm lần bảy lượt vượt giới hạn, nhưng lại khiến hắn không thể nhẫn tâm nhổ cỏ tận gốc...
Nếu không phải nàng thật lòng thích Liễu Phất Y, hắn quả thực sẽ hoài nghi Lăng Diệu Diệu là đặc biệt vì hắn mà đến.
Liễu Phất Y...
Hắn trong lòng cười lạnh, còn một điều nữa, ánh mắt con thỏ không tốt.
"Mộ Thanh, rốt cuộc nó dùng thứ gì uy hiếp ngươi, làm ngươi nhượng bộ tới mức này?"
Lăng Diệu Diệu nghĩ thầm, Hắc liên hoa tay tàn nhẫn tâm hắc, làm việc hoàn toàn không có tam quan. Bây giờ lại để người khác cưỡi lên đầu, con Thủy quỷ kia nhất định nắm giữ bí mật khó lường.
Thật là k1ch thích.
Nhắc tới cái này, Mộ Thanh tức khắc nổi cáu: "Liên quan gì đến cô?"
"Đương nhiên là có liên quan. Là bạn, ta tốt bụng nhắc nhở ngươi, đừng để bị lừa."
Lời này nói rất chân thành, dĩ nhiên còn mang theo thói điếc không sợ súng của Lăng Diệu Diệu.
Gió đêm thổi tới mùi hoa lơ lửng trong không khí, nồng đậm như là thối rữa.
Mộ Thanh cúi đầu nhìn nàng: "Ta muốn dùng máu đổi lấy một bí mật."
Ý ở ngoài lời, cô không cần xen vào việc của người khác.
Lăng Diệu Diệu vẫn luôn không nắm được trọng điểm, ngẩng đầu tò mò hỏi: "Máu của ngươi có gì đặc biệt làm cho yêu quái đua nhau đuổi theo?"
Mùi hương càng ngày càng rõ ràng, tới mức sặc người. Mộ Thanh mở miệng định nói: "Máu của ta..." Thiếu niên ý thức được mình bị Lăng Diệu Diệu làm mất cảnh giác, trong mắt hiện lên sự tức giận: "Tại sao ta phải nói cho cô?"
Lăng Diệu Diệu dùng bàn tay trắng nhỏ quạt mạnh trước mũi: "Khụ khụ, mùi hoa ở đâu ra nồng thế, sặc chết người."
Lúc này Mộ Thanh mới để ý đến mùi thơm ngào ngạt sặc sụa trong không khí, trong lòng cả kinh. Không xong, nhất thời chủ quan...
Toàn thân hắn lập tức căng lên, vòng thu yêu trên cổ tay phải nháy mắt rơi xuống, kẹp chặt vào đầu ngón tay, tay trái xách lên Lăng Diệu Diệu đang ngồi trên đất, nhưng đã muộn...
Ánh trăng không biết đã bị mây đen che khuất từ lúc nào. Trong điện duỗi tay không thấy năm ngón, một chút ánh sáng đỏ mờ ảo chậm rãi sáng lên từ dưới chân.
Màu đỏ, màu vàng, màu chàm... Thứ đầu tiền đập vào mắt Lăng Diệu Diệu là đồ trang sức bằng vàng nặng trĩu trên một cái cổ tay, sau đó là cơ thể tr@n trụi dây dưa của một đôi nam nữ đang ôm nhau.
Đây... Đây là...
"Á á á á á."
Hai mắt như bị dính phải nước ớt cay, hãi hùng khiếp vía, nàng nhắm mắt lại theo bản năng, sau đó tức tốc lao vào lòng Mộ Thanh như đà điểu vùi đầu vào cát, cái đầu như muốn chọc thủng lỗ trên ngực hắn.
Mộ Thanh: "......"
Lăng Diệu Diệu cả người run rẩy, kinh hoàng đến mức tim đập như trống gõ thùng thùng, suýt nữa lây sang Mộ Thanh. Hắn bẻ ngón tay nàng đang túm chặt quần áo hắn ra, trách mắng: "Là Hoan Hỉ Phật, chưa thấy bao giờ sao?"
Mộ Thanh hơi kinh ngạc trước phản ứng kịch liệt của Lăng Diệu Diệu. Thủy quỷ trên sông Uyển nhe răng trợn mắt muốn ăn thịt người cũng không thấy nàng bị dọa thành như vậy.
"Hoan... Hoan Hỉ Phật..." Nàng chậm rãi hồi phục tinh thần, nhịp tim bình ổn trở lại.
Nàng không phải chưa từng nghe nói tới Hoan Hỉ Phật của Mật giáo. Có điều đó là những tác phẩm điêu khắc nghệ thuật không phải thú vui cấp thấp, không giống cảnh giao cấu ph óng đãng thách thức giới hạn của cơ thể con người trước mặt kia, hoàn toàn không hề có mỹ cảm. Đúng là khiến người ta xung đột s1nh lý, đầu váng mắt hoa.
Giờ phút này, nàng có chút thương hại Đoan Dương đế cơ. Một cô nương suốt ngày nằm mơ thấy cảnh tượng đó, ai có thể ăn no ngủ kỹ?
"Được rồi, đều là tượng thôi." Nể tình nàng hiếm khi thất thố, Mộ Thanh có chút cứng đờ vỗ vỗ nàng, hy vọng nàng mau đứng lên.
Ai ngờ tay nàng vẫn ôm chặt eo hắn, thêm vào đó nhiệt độ cơ thể dần tăng lên, từ cổ nàng bắt đầu tỏa ra một mùi hương hoa say lòng người.
Mộ Thanh không phải chính nhân quân tử, vì sử dụng tà thuật tâm trí hắn yếu hơn đạo sĩ bắt yêu bình thường, tình cảnh này đối với hắn không phải chuyện tốt, trên mặt hắn lập tức kết một tầng sương lạnh: "Lăng Diệu Diệu, cô buông ra cho ta."
"Ta... Ta không buông được..."
Lăng Diệu Diệu quả thực sắp khóc.
Không biết mùi hoa kia là thứ quái quỷ gì, sau khi hít vào tứ chi như có ngàn vạn con kiến gặm nhấm, không nghe lời. Trong lòng khô nóng như trăm trảo cào tâm*, nhìn thấy người là muốn ôm chặt, phải cố sức kiềm chế bản thân mới tạm thời giữ được tỉnh táo. Chưa kể đầu ngón tay còn tê dại dữ dội, cả người biến thành một dây tơ hồng khổng lồ ký sinh trên thực vật...
*trăm cái móng vuốt cào tim
Thân phận có độ mạo hiểm cao như người xuyên thư làm nhiệm vụ lẽ ra phải cho nàng giả thiết một cơ thể kim cương bất hoại, ngũ độc bất xâm, hơi một tý là trúng chiêu như thế này là thế nào?
Hắc liên hoa là một kẻ bệnh kiều đủ tiêu chuẩn, tất nhiên là có thói ở sạch về tình cảm, ai dám lao vào hắn làm hỏng danh tiết của hắn, hắn không kéo xuống băm thây vạn đoạn mới là lạ.
"Đinh. Cảnh báo nguy hiểm: Độ hảo cảm của nhân vật Mộ Thanh giảm xuống 1%."
"Đinh. Cảnh báo nguy hiểm: Độ hảo cảm của nhân vật Mộ Thanh giảm xuống 2%."
"Đinh. Cảnh báo nguy hiểm: Độ hảo cảm của nhân vật Mộ Thanh giảm xuống ."
"......"
Trái tim Lăng Diệu Diệu đang nhỏ máu.
Giây tiếp theo, Mộ Thanh thành công gỡ ra tay nàng, đẩy ngã nàng, bắt chéo hai tay nàng ra sau lưng ấn vào đệm hương bồ như khống chế phần tử kh ủng bố.
Hệ thống liên tục nổ nhắc nhở rốt cuộc ngừng lại, Lăng Diệu Diệu rớt nước mắt nói: "Cảm ơn."
Mộ Thanh: "......" Ngơ ngẩn buông tay.
Lăng Diệu Diệu mệt tới sức cùng lực kiệt, trở mình nằm ngửa ở trên sàn nhà như được giải thoát.
Mộ Thanh lạnh lùng nhìn nàng, thiếu nữ nằm đè lên một đầu tóc dài rối tung, hơi khép mắt, hàng mi dài khẽ run rẩy, hai má ửng đỏ dị thường, rõ ràng là trúng Mị hương nghiêm trọng...
Hắn do dự một chút, đẩy nàng: "Này."
Lăng Diệu Diệu đột nhiên lui về phía sau, hai mắt lấp lánh nước, nửa khao khát nửa cầu xin, giọng nói lạc điệu: "Đừng... đừng chạm vào ta."
Nhìn nàng như vậy, đầu ngón tay Mộ Thanh vừa rồi đụng tới nàng như bị lửa thiêu, ngọn lửa tà ác trong lòng bùng lên dữ dội.
Vừa rồi nàng tự mình dán lên, bây giờ lại tỏ ra như thế, làm như hắn sắp làm gì nàng không bằng.
Ngoài cửa màn đêm tối tăm, ảo cảnh và thực tế mơ hồ đan xen, thiếu nữ với gương mặt ửng đỏ nằm giữa một đám Hoan Hỉ Phật tư thế khác nhau...
Tâm trí vừa lơ đãng lập tức phải ức chế, vừa phân tâm liền không nhịn được bực bội, lệ khí liên tục trỗi dậy.
Cho đến bây giờ, chưa ai có thể quấy nhiễu hắn như vậy...
Ánh mắt dừng trên người nàng, Lăng Diệu Diệu đã giãy giụa ngồi dậy, chải vuốt lại tóc, làn váy lụa trắng thêu hoa cúc phản chiếu ánh trăng thuần khiết nhất, còn trên mặt... lại là màu sắc động lòng người nhất.
Cơn bạo nộ trong lòng nhanh chóng bị dẹp yên, giây lát biến thành sự nóng nảy trống rỗng.
Không được.
Trong lòng hắn mơ hồ có một suy đoán. Nếu lúc này không mau chóng đao sắc trảm đay rối*, sau này sự việc sẽ nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn.
*giải quyết dứt khoát
Hắn sẽ biến thành bộ dạng gì, ngay cả bản thân hắn cũng không thể đoán trước.
Hắn chống tay đứng dậy, thả ra vòng thu yêu, vòng thép sáng ngời lơ lửng giữa không trung như tướng quân tiên phong.
Cuộc sống của một thiếu nữ bình thường quá khác biệt với cuộc sống kỳ quái của bọn họ, vốn không nên giao thoa, hắn đã có cả ngàn vạn lý do để bỏ rơi nàng.
Rời đi, phải rời đi ngay bây giờ.
Hắn cất bước, đột nhiên một bàn tay vươn ra kéo lại góc áo hắn.
Lăng Diệu Diệu đang đấu tranh giữa ảo ảnh và thực tế, chỉ vô thức nhớ rõ phải kéo lại Mộ Thanh sắp bỏ chạy. Thật ra đó không phải sợ hãi, mà là di chứng sau khi bị hắn ném trên đường quá nhiều lần.
Hắc liên hoa đúng là tính khí thất thường, nhưng so với bản thân nàng tay không tấc sắt trên thế giới này dù sao cũng là kim bài miễn tử.
Mộ Thanh thật lâu không lên tiếng, Lăng Diệu Diệu dùng hết sức mở mắt nhìn lên, đúng lúc bắt gặp đôi mắt đen nhánh của hắn.
Trong đôi mắt đó không hề có ý cười, dường như đang nghiêm túc cân nhắc, trong sự nghiêm xen lẫn sự mờ mịt. Con ngươi như băng tuyết bao phủ cánh đồng, một mảnh trắng xoá không hề có sự sống.
Trái tim nàng chợt cả kinh, sau đó chậm rãi buông lỏng tay.
Rốt cuộc nàng không phải Mộ Dao, không phải người duy nhất không thể thay thế trong lòng Mộ Thanh. Cho dù một giây trước còn nói cười vui vẻ, cùng chung hoạn nạn, chẳng qua cũng... chẳng qua cũng chỉ là...
Thôi bỏ đi.
Nàng rút tay lại, dùng hết sức trở mình đưa lưng về phía Mộ Thanh, ôm mình co lại.
Tóm lại trong truyện, tình tiết ảo cảnh tại Phật đường có cả nàng, Liễu Phất Y và Mộ Dao tham dự. Cho dù bị ném ở chỗ này, chắn hẳn cũng sẽ có người tới cứu.
Mồ hôi lạnh lăn dài trên trán, nàng nhắm chặt mắt nghĩ thầm. Suất diễn của ta rất nhiều, không thèm cầu người không lương tâm.
Mộ Thanh thấy nàng buông tay, trong lòng đột nhiên trống rỗng, một cảm giác bực bội chưa từng có tức khắc ập đến. Trong đầu một lần nữa trở nên hỗn loạn, hai chân như bị dính chặt vào sàn nhà, không thể nào nhấc lên nổi.