*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: tuanh0906
Cưới chạy, cưới chạy. Ta thích quá đi thôi.
Những chiếc tua dài và tinh xảo treo trên mép khăn trùm đầu màu đỏ, rơi thẳng xuống ngực Lăng Diệu Diệu.
Nàng đi đường rất nhanh, trước giờ đều không học được bước đi rụt rè nhẹ nhàng gót sen, tua rua trên khăn trùm đầu cũng nhẹ nhàng lay động theo bước chân nàng, như là đang nhảy nhót.
- ---------
Hạ kiệu, Mộ Dao cẩn thận đỡ cánh tay nàng, nhẹ giọng nhắc nhở: "Đi chậm một chút."
Tòa miếu Nguyệt Lão lớn nhất trong thành Trường An đứng lặng ở phía trước, những đám mây dày đặc trên bầu trời rủ xuống thấp, như thể chứa đầy hơi nước, giây tiếp theo sẽ nhỏ giọt thành mưa.
Mộ Dao ngẩng đầu nhìn mây xanh dày đặc, trong mắt âm thầm hiện lên một chút sầu lo.
"Tới tới..." Một loạt tiếng bước chân hỗn độn vang lên, là tiếng biểu thẩm ném xuống hạt dưa ăn dở và hét lên, lúc này mọi người mới ngồi xuống những chiếc ghế lâm thời chuyển đến, vội vàng hoảng hốt duy trì lễ nghi.
Miếu Nguyệt Lão có một bức tượng đá cao bằng hai người, mái nhà trên đầu tượng đá có một lỗ hổng lớn, vù vù lọt gió.
Mấy ngày trước, biểu thẩm đặc biệt đi tìm người trông coi miếu, hy vọng có thể gấp gáp vá lại mái nhà bị thủng, kết quả đối phương trả lời rằng cái lỗ này là chuyên môn để lại, đến nửa đêm, ánh trăng xuyên qua lỗ chiếu lên người bức tượng thì Nguyệt Lão sẽ hiển linh.
Sửa là không có khả năng.
Biểu thẩm ngẩng đầu nhìn cái lỗ, thấy một mảnh trời nhỏ u ám, bỗng lạnh run cả người. Trước giờ... chưa từng thấy hôn lễ nào đơn sơ như vậy.
Áo cưới Lăng Diệu Diệu là đặt may riêng, thợ may tinh tế khéo léo, chừa cho nàng chỗ để mặc áo bông, bên trong áo cưới nàng mặc thêm một chiếc áo bông ôm sát, thản nhiên đứng đó, một chút cũng không thấy lạnh.
Cánh tay đỡ Lăng Diệu Diệu bỗng dùng sức hơn, hương hoa mai quen thuộc ập tới, nàng hơi nghiêng đầu, xuyên qua lớp vải đỏ có thể nhìn thấy ánh nến đỏ lung linh khắp phòng, bên cạnh nàng đã yên lặng thay đổi người.
Một đôi tân nhân nắm tay đi vào trong miếu, đi rất chậm.
Hỉ phục trên người bọn họ là tông màu tối, lụa mặt bóng loáng, cũng không đính nhiều hạt cườm, phía sau tân nương tà váy kéo ra thật dài, y phục đỏ thẫm mượn vài tia sáng trong phòng sinh ra một loại hoa lệ lười biếng.
Hai hàng ngọn nến đong đưa trước tượng Nguyệt Lão, những đốm lửa như đèn lồ ng trôi trên sông.
Biểu thúc hắng giọng nói: "Khụ khụ, vậy..."
Trước mắt đột nhiên sáng ngời, ngay sau đó "ầm ầm" một tiếng sấm vang động tận trời, cái cây ngoài cửa sổ bị gió thổi gần như muốn bật gốc chui lên.
Biểu thẩm sợ hãi kêu một tiếng, trong tòa miếu Nguyệt Lão đơn sơ nhỏ hẹp, ngoại trừ tân lang tân nương không hề có phản ứng, những người khác đều hoảng sợ.
Lăng Diệu Diệu cúi đầu nhìn xuống váy, hai viên ngọc trai tròn lấp lánh trên mũi giày lộ ra ngoài, nàng hơi thay đổi tư thế, cánh tay hắn đỡ nàng lập tức siết chặt, vừa là trấn an, cũng là quản thúc, chặt đứt đường lui của nàng.
"Đừng sợ." Giọng hắn khẽ truyền tới.
Lăng Diệu Diệu nghiêng đầu, không hé răng.
"Mộ cô nương, ngài xem, trời sắp mưa, vậy..."
Chưa nói đến việc ngôi miếu đổ nát này có thể chịu được một trận mưa rền gió dữ hay không, chỉ riêng cái lỗ thủng trên đỉnh đầu đã là một vấn đề lớn rồi.
"Không có việc gì... Nhanh lên một chút." Mộ Dao bất đắc dĩ thở dài, nhẹ giọng thúc giục.
Toàn bộ nghi thức đều tăng tốc tiến hành, tiếng sấm bên ngoài càng lúc càng gấp gáp, mấy người họ hàng cũng nơm nớp lo sợ, nhưng Mộ Thanh lại không chút hoang mang, gần như ôm nàng có nề nếp bái ba cái.
Hai người đứng dậy, đối mặt với bức tượng Nguyệt Lão cầm sợi chỉ đỏ. Do nhiều năm không được sửa chữa, tơ hồng trên tay Nguyệt Lão đều đã bị sương gió tàn phá vỡ nát, trông như đang kéo sợi mì, trên tay dính đầy vụn bột.
Lăng Diệu Diệu không khỏi cong lên khóe miệng.
Thiếu niên nhạy bén nghiêng đầu, yên lặng nhìn chằm chằm phía sau khăn trùm đầu, chỉ thấy một chút hình dáng mơ hồ trên gương mặt nàng, nhưng hắn lại có loại ảo giác rằng giờ phút này nàng đang vui vẻ.
Hắn rũ xuống hàng mi thật dài, có chút tự giễu mà cười.
...... Ngoại trừ hắn mừng rỡ như điên thì ai sẽ thật lòng vui vẻ.
"Thề đi." Mộ Dao vội vàng tuyên bố thủ tục cuối cùng.
Theo lễ nghi của thế giới này, chỉ khi cả hai bên nói ra lời thề mới tính là kết thúc nghi thức.
"Ta phải nói cái gì?" Lăng Diệu Diệu mở miệng nói câu đầu tiên trong đêm nay, giọng nói vừa rõ ràng vừa trong sáng.
Mộ Dao ngẩn ra, chợt nhỏ giọng nhắc nhở: "Đời này kiếp này, không rời không bỏ."
"Được." Nàng dừng một chút, quay đầu về phía Nguyệt Lão, chậm rãi nói: "Đời này kiếp này, không rời không bỏ."
Nàng đã nói xong, nhưng sau một lúc lâu hắn vẫn không lên tiếng, mọi người đều nín thở chờ hắn lặp lại, trong phòng nhất thời chỉ nghe thấy tiếng cành cây bị gió mạnh bên ngoài bẻ gãy.
"A Thanh..." Mộ Dao nhíu mày nhắc nhở.
"......"
"A Thanh." Nàng lại thúc giục một tiếng.
Hắn rốt cuộc mở miệng, nhưng lại không nói ra lời đã định.
Đôi mắt hắn đen nhánh, khóe mắt đỏ lên, ngữ khí âm u, mang theo sự điên cuồng cố chấp: "Sinh sinh tử tử, dây dưa không thôi."
Giây phút chữ cuối cùng thốt ra, bầu trời đột nhiên sáng bừng lên, sau đó "đùng đoàng" sấm sét nổ vang, như thể các vị thần trên trời đang dùng búa tạ đập nát bầu trời.
Gần như là đồng thời, bầu trời thủng ra một cái lỗ lớn, mưa ào ào trút xuống như nước.
Bên ngoài bị hơi nước dày đặc bao trùm, tiếng kinh hô của mọi người đều bị chôn vùi trong tiếng ồn ào của trời đất.
Tranh thủ trước khi nước ngập vào miếu, mọi người vây quanh cặp đôi mới cưới, vội vã rời khỏi miếu Nguyệt Lão.
Bên ngoài sắc trời tối tăm, hạt mưa tạo thành vô số xoáy nước nhỏ trên mặt đường.
Lăng Diệu Diệu dừng lại trước ngưỡng cửa, có chút chần chừ nhìn đôi giày da cừu quý giá của mình.
Eo đột nhiên bị hắn ôm lấy, người bỗng nhẹ bẫng, hắn chặn ngang bế nàng lên, không chút do dự bước vào vũng nước trên đất.
Làn váy đỏ thẫm mềm mại xếp thành một đống trên tay hắn, đuôi váy thật dài lắc qua lắc lại bên chân hắn. A Ý chật vật cầm ô cho một đôi tân nhân, thất tha thất thểu đi theo bước chân Mộ Thanh.
Thiếu niên hơi nhấc mí mắt, đôi mắt đen bị hơi nước thấm ướt, bình đạm nói: "Che cho tiểu thư nhà ngươi là được."
"À..." A Ý nhìn sắc mặt hắn, nghiêng ô.
Mộ Thanh xốc lên mành chiếc kiệu, nhét nàng vào, trên lưng thấm ướt một mảnh, hiện ra một mảng màu đậm.
- ---------
Trong phòng khách đi3m ngọn nến nhiều gấp đôi ngày thường. Trên bàn, đầu giường thậm chí góc tường đều có từng hàng nến đỏ, các điểm sáng trong phòng hoa hết cả lên, làm người thấy hơi chóng mặt.
Màn đã đổi thành màu đỏ kiều diễm, Lăng Diệu Diệu ngoan ngoãn ngồi trên giường không nhúc nhích, làn váy xòe rộng trên mặt đất, khiến nàng càng giống một chấm nhỏ giữa cánh hoa khổng lồ.
Trận mưa này, nàng không dính ướt chút nào.
Mộ Thanh thay quần áo ướt rồi mới trở lại phòng, hắn vung tay áo dập tắt một nửa ngọn nến trên đường.
Căn phòng lập tức tối xuống, chỉ có một vòng xung quanh tân nương là sáng, ánh nến mờ nhạt chiếu lên mặt lụa đỏ sẫm, tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Ngón tay hắn nhấc lên khăn trùm đầu, làm lộ ra gương mặt trang điểm đỏ của thiếu nữ.
Màu sắc trên môi đã nhạt đi một chút, cảm giác diễm lệ bừng bừng khí thế đã biến mất, hai mắt nàng sáng ngời, đuôi mắt và gương mặt đều là sắc đỏ say lòng người, phía trên hoa điền treo một chuỗi hạt châu sáng lấp lánh, như một đóa hoa đào mong manh thành tinh.
Thiếu niên nhìn mặt nàng thật lâu, đáy mắt hiện lên ý cười lạnh lùng mà thỏa mãn: "Nàng có biết ta đã đợi ngày này bao lâu không?"
"......"
Hắn xoay người, chậm rãi ngồi bên cạnh nàng, nắm lấy tay nàng, đặt ở bên môi hôn hôn, gần như khẩn cầu: "Diệu Diệu, gọi ta một tiếng được không?"
Nàng nhìn hắn, cố tình duy trì trầm mặc, như người gỗ ngồi bên cạnh hắn.
Hắn không chờ được câu trả lời, thầm than một tiếng, đôi mắt đen sâu thăm thẳm, ánh mắt nhìn nàng si mê mà phức tạp.
Sau một lúc lâu, hắn rũ mắt, bắt đầu chậm rãi cởi bỏ dây áo ngoài của nàng, ống tay áo rộng màu đỏ từ sau lưng rơi xuống, bên trong còn mặc một chiếc áo bông màu vàng cam.
Hắn dừng động tác một chút, khóe miệng hơi cong, lẩm bẩm như đang cười nhạo: "Lại còn vẫn nhớ không thể bị đông lạnh."
Trên tay Lăng Diệu Diệu vẫn còn khoác áo ngoài, nàng cúi đầu nhìn áo bông nhỏ của mình, không có bất kỳ hành động nào.
Hắn tiếp tục cởi bỏ cúc áo bông của nàng, sau đó cởi áo ra khỏi đầu vai, bên trong nữa là một bộ áo váy lụa tơ tằm trắng tinh, hai bên vai thêu hai bông hoa cúc tinh xảo bằng chỉ bạc.
Lăng Diệu Diệu ghét nhất mặc trung y dày nặng, ra ngoài, một năm bốn mùa đều mặc quần áo mùa hè ở trong cùng, không biết là tật xấu học được ở đâu.
Áo ngắn của thiếu nữ Giang Nam luôn rất mỏng, gần như lộ ra bờ vai và cánh tay trắng nõn.
"Ta như vậy... nàng cũng không sợ sao?" Hắn nhéo cằm nàng, đối diện với nàng.
Thiếu nữ sắc mặt uể oải, bởi vì mặc quá mỏng nàng bỗng run lên cầm cập, khiến hạt châu trên đầu cũng lắc lư theo.
Hắn dường như lại không chịu nổi, cánh tay vòng lấy nàng, hung hăng ấn nàng vào trong ngực, tay phải nhấc lên chuỗi hạt châu tinh xảo, rũ mắt hôn lên đóa hoa điền kiều diễm trên trán nàng.
Nụ hôn này kéo dài thời gian cực lâu, lâu đến nỗi môi hắn từ nóng bỏng chuyển sang lạnh lẽo. Lăng Diệu Diệu thậm chí còn hoài nghi hắn định cứ thế dán môi vào trán nàng mà ngủ luôn.
Lát sau, hắn buông tay, kéo chăn ra nhét nàng vào, sau đó vung tay dập tắt tất cả các ngọn nến.
Trong căn phòng tối tăm chỉ còn lại ánh trăng, hắn để chính mình chìm vào bóng đêm.
Lăng Diệu Diệu đã nằm xuống, hắn vẫn duy trì dáng ngồi. Đây là tư thế phòng bị, không khác gì tư thế ngồi dựa vào gốc cây mở mắt ngủ ngày thường của hắn. Hắn vẫn không nhúc nhích, như thể đã bị ánh trăng băng giá đông thành đá.
Ngoài cửa sổ giông tố đan xen, mưa xối xả đập vào cửa sổ phát ra những tiếng lộp bộp.
Hắn ngẩng đầu chăm chú nhìn lên đ ỉnh màn đỏ rực, ngây người chờ đợi bình minh.
Vị ngọt ngào trộn lẫn độc này quả thực chỉ có bảy ngày. Bảy ngày thật sự quá ngắn, chớp mắt đã trôi qua.
Sau bình minh là đoạn tuyệt hay là oán hận?
Cho dù là thế nào hắn cũng đều chấp nhận, đây là hắn nợ nàng.
Có điều nếu muốn hắn buông tay là tuyệt đối không thể.
Ngón tay mảnh khảnh thăm dò sờ về phía trước, sờ lên chân hắn như là sâu bò. Một lúc sau, nàng gối cằm lên. Hắn ngồi như người bị đông cứng, bỗng sinh ra một chút tri giác.
Thiếu nữ khẽ chớp mắt trong bóng tối, giọng nói rất giòn giã: "Ngươi có ngủ hay không?"
"......" Hắn đột nhiên cúi đầu, Lăng Diệu Diệu cũng ngồi dậy, đối diện với hắn. Dưới ánh trăng, ánh mắt nàng sáng trong rõ ràng, không hề che giấu sự châm biếm.
"Diệu Diệu..." Đôi mắt thiếu niên chợt dại ra trong giây lát, hắn duỗi tay sờ mặt nàng, nàng nghiêng đầu tránh đi, ánh mắt sắc bén như kiếm.
Hắn lập tức cứng đờ, cảm thấy từ đầu đến chân như bị nước đá tưới thấu.
...... Là tỉnh lại sớm sao? Hay là...
Nàng cười lạnh một tiếng, trong nụ cười hàm chứa sự trào phúng cực kỳ, quan sát hắn hồi lâu mới nói: "Ngươi thích nghe ta nói "ta thích Tử Kỳ" như vậy, ta lại nói thêm vài lần cho ngươi nghe nhé?"
Sắc mặt hắn bỗng tái nhợt, đôi mắt đen nhánh trơn bóng, cả người như bong bóng xà phòng chỉ cần chọc một cái là vỡ tung.
Nàng... đã sớm tỉnh.
Mấy ngày nay, nhục nhã, khống chế, giam cầm, đều diễn ra trước mặt nàng. Tất cả những sự đê tiện, xấu xa, thấp kém của hắn đều đã hoàn toàn bại lộ trước mắt nàng...
Ngón tay hắn không ức chế được bắt đầu phát run.
Vào giây phút này, thế cục bỗng lật bàn đảo lộn.
Hắn vốn đang trên xu hướng suy tàn, lại một lần nữa phải chịu thất bại thảm hại.
Lăng Diệu Diệu thấy hắn đông cứng như một bức ảnh, lệ khí tiêu tán, trong đôi mắt ướt át tràn ngập kinh hoàng, mong manh yếu đuối như người giấy, nàng nén giận bảy ngày nhưng cũng không đành lòng lại châm chọc tiếp.
Nàng đem áo khoác và áo bông treo trên cánh tay hoàn toàn cởi ra, ném sang một bên, sau đó nhanh chóng chui vào ổ chăn ấm áp.
Nàng không... không sợ hắn...
Mộ Thanh rốt cuộc miễn cưỡng lấy lại tỉnh táo giữa muôn vàn suy nghĩ. Hắn cứng đờ ngồi, một cảm giác vui sướng run rẩy đang len lỏi trong lòng, hàng mi mảnh dài khẽ rung, dường như không dám xác định nói: "Vậy nàng... còn tình nguyện thành hôn với ta..."
"Đừng nghĩ quá nhiều." Lăng Diệu Diệu ngắt lời, nàng gỡ cái mũ phượng nặng trĩu trên đầu xuống, đặt sang một bên, gối lên mái tóc rối tung, quay đầu về phía hắn, đôi mắt sáng long lanh: "Chờ ngươi chết rồi, ta lại gả cho Liễu đại ca."
Như thể bị dội một chậu nước lạnh lên đầu, sắc mặt thiếu niên liên tục thay đổi, toàn thân khẽ run lên.
"Cho nên..." Lông mi nàng hơi rung động, mơ màng nhắm mắt lại, ngữ khí trong trẻo, nhưng không phân biệt được rốt cuộc là châm chọc hay là nghiêm túc dặn dò: "... tốt nhất ngươi nên tích mệnh* một chút, đừng chết."
*quý trọng tính mạng.
"......" Đầu óc hoàn toàn loạn thành một nồi cháo.
"Còn nữa, bắt đầu từ mai ngươi ngủ trên đất."
Hắn im lặng vài giây, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm gương mặt trắng hồng của nàng, cuối cùng trong hỗn loạn bắt được từ ngữ mấu chốt: "Hôm nay thì sao?"
Nàng không tự sát, không bỏ đi, không bỏ chồng, thậm chí không quậy không nháo, cũng đã hoàn toàn phá hủy bức tường phòng ngự mà hắn vất vả lắm mới lập lên.
May mắn như tuyệt lộ phùng sinh, như người chết đuối đột nhiên hít vào một ngụm không khí lớn, không cần biết đó có phải là ảo ảnh hay không.
Lăng Diệu Diệu hừ một tiếng, trở mình đưa lưng về phía hắn, tóc dài mềm mại trải trên giường, có chút buồn ngủ, giọng nói héo héo: "Hôm nay thì thôi, tạm chấp nhận một đêm."
Hắn kéo chăn ra, im miệng không nói yên lặng nằm xuống, lúc tới gần nàng, trái tim lại bắt đầu đập loạn nhịp.
Cần cổ trắng nõn của nàng gần trong gang tấc, hắn lặng lẽ cầm lấy một sợi tóc nàng trải trên giường, âm thầm vuốt v e trong tay, sau đó lại đặt lên chóp mũi khẽ ngửi, ánh mắt có chút mê ly, mùi hương sơn chi trên người nàng bao phủ khắp màn.
Hắn cuối cùng đã bình tĩnh lại, đầu óc tỉnh táo nhưng trong lòng lại yên lặng sôi trào.
Lăng Diệu Diệu sinh động và chân thật.
Làm hắn... đánh mất lý trí nhưng lại không dám đến gần.
- ---------
Thái dương lên cao.
Lúc Lăng Diệu Diệu ngồi trước bàn trang điểm, vẫn còn không nhịn được ngáp liên tục.
Đêm tân hôn, Hắc liên hoa ở sau lưng nàng âm thầm chơi tóc nàng suốt đêm, làm cho nàng trong lòng bất ổn, ngủ cũng không yên.
Bởi vậy, khi nhìn thấy hắn xuất hiện trong gương, nàng lập tức giận dữ chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cành đại thụ bị nước mưa gột rửa, xanh tươi mơn mởn, tán cây rậm rạp ngoài cửa sổ lầu hai trông như một đám mây xanh.
Mộ Thanh nhìn thiếu nữ dựa vào bàn trang điểm, tóc nàng luôn búi thành hai búi cao, xinh đẹp hoạt bát. Hắn rất ít nhìn thấy dáng vẻ nàng trước khi chải tóc, mái tóc màu hạt dẻ mềm mại rũ xuống, một số rơi xuống bên má, còn lại xõa trên lưng, lộ ra vành tai trắng như ngọc, khiến nàng trông có vẻ vô cùng ngoan ngoãn hiền lành.
Hắn đi tới sau lưng nàng, cầm lược đặt lên tóc nàng, Lăng Diệu Diệu lập tức căng sống lưng, trừng mắt nhìn hắn: "Ngươi làm gì?"
Thiếu niên mím môi, đôi mắt đen hiện lên một chút uất ức: "Chải đầu."
"Ta không phải không có tay..." Nhìn thấy sắc mặt hắn nháy mắt suy sụp xuống, nàng đột nhiên im bặt, vẫy tay: "Được rồi, chải đi, chải đi."
Bàn tay tái nhợt của hắn cầm cây lược gỗ sồi chải từng chút từ trên xuống dưới, sợi tóc nàng nằm trong tay hắn, bóng loáng mềm mại, hắn lưu luyến vuốt v e chơi đùa hồi lâu rồi mới lấy lược nhúng một chút chải đầu trên bàn trang điểm.
Lăng Diệu Diệu cản lại tay hắn, từ phía sau lưng có thể thấy hàng mi rung động của nàng: "Ngươi dính nhiều quá."
"Vậy sao?"
"Ngươi nhìn xem." Lăng Diệu Diệu nâng cằm, đau lòng nhìn nửa bình nước chải đầu đáng thương: "Cả một bình sắp bị ngươi dùng hết rồi."
Hắn nhìn Lăng Diệu Diệu cầm tay hắn, dùng khăn tay cẩn thận lau đi nước chải đầu thừa trên lược, động tác vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại, hắn không nhịn được cúi người ôm lấy nàng, nhẹ nhàng gác cằm lên đ ỉnh đầu nàng.
"...... Chải đầu thì chải đầu, thế này là sao?" Động tác của Lăng Diệu Diệu cứng lại, vội vàng dùng khuỷu tay đẩy hắn một cái: "Đứng lên."
Hắn miễn cưỡng đứng dậy, dường như còn chưa đã thèm: "Thơm quá."
Lăng Diệu Diệu ở trong gương liếc hắn: "Thơm? Lúc trước ngươi nói mùi này ngửi nhiều buồn nôn. Vì tránh buồn nôn, vẫn nên ngửi ít một chút."
"......" Thiếu niên ánh mắt khẽ động, không hé răng, mím môi tiếp tục chải tóc nàng, trên mặt mang theo một chút bất bình đã bị kìm nén.
Lăng Diệu Diệu dùng một mảnh vải mềm và ẩm lau đi hoa điền trên trán. Vì điều kiện có hạn, hôn lễ giản lược, đóa hoa giữa trán này không phải là dán, mà là nàng dùng bút tự mình vẽ lên.
"Đúng rồi." Nàng chớp đôi mắt hắc bạch phân minh, chăm chú nhìn gương, vừa lau vừa nói: "Về sau đừng hôn cái này. Đây là chu sa, ăn vào sẽ trúng độc."
"......" Động tác của hắn đột nhiên dừng lại, hàng mi buông xuống hơi run rẩy.
Một lúc lâu không nghe thấy hắn trả lời, Lăng Diệu Diệu ngước mắt, bất ngờ phát hiện vành tai hắn đỏ bừng.
- ---------
Đối với đạo sĩ bắt yêu, kết hôn chỉ là một chuyện nhỏ trong đời. Mấy ngày sau, hai nhóm người vẫy tay tạm biệt, ai đi đường nấy.
Thái Thương và Vô Phương trấn đều phải đi về phía nam. Cho nên thiếu Liễu Phất Y, nhóm vai chính và phái đoàn nhà mẹ đẻ Lăng Diệu Diệu có một đoạn đường cùng đi thuyền.
Trước khi xuống thuyền, biểu thẩm nắm tay Lăng Diệu Diệu, vội vàng nói một hồi nữ đức nữ huấn nữ tắc. Lăng Diệu Diệu vừa nghe vừa thất thần, thỉnh thoảng lại phối hợp gật đầu một cái.
"Theo ta thấy, Diệu Diệu nhà chúng ta không cần những thứ này."
Biểu thẩm kết thúc một câu phủ định toàn bộ đoạn diễn văn trước đó, thân mật ôm một cánh tay nàng, từ xa quay đầu lại nhìn Mộ Thanh đang đứng ở mũi thuyền, trong mắt lộ rõ sự hài lòng.
Góc áo màu đen của Mộ Thanh tung bay trong cơn gió mạnh, sương mù trên sông bao phủ bóng dáng hắn, thiếu niên ở mũi thuyền đứng lặng trong sương mù, không hiểu sao trông có vẻ mảnh khảnh nhẹ nhàng, như muốn theo gió trở về.
"Người con gả không phải người bình thường, Diệu Diệu." Bà khoa trương vỗ vỗ mu bàn tay nàng: "Sau khi thành hôn, con phải chơi đùa thỏa thích, dốc hết sức đi dạo. Phụ nữ lấy chồng rồi, sinh hài tử sẽ bị củi gạo mắm muối việc nhà trói buộc. Ai cũng không giống con, còn tự do hơn khi là con gái."
Giọng bà đầy vẻ ngưỡng mộ, khóe mắt ánh lên một chút nước mắt: "Sống vui vẻ là quan trọng nhất. Không cần vội sinh con, cũng không cần nóng nảy quyết định chuyện nhà cửa, đi theo cô gia nhìn ngắm thế giới bên ngoài nhiều một chút. Thật tốt, không giống đám chúng ta, nửa đời sau đều sống trong tiểu viện."
Nghe lời bà nói, dường như bà đã mang toàn bộ khao khát của mình đều gửi gắm trên người Lăng Diệu Diệu.
Biểu thúc ngồi bên cạnh nghe, tần suất vuốt râu càng ngày càng cao, rốt cuộc không nhịn được chua xót mở miệng: "Thôi. Đừng nói nữa, dạy hư con bé... Nói như thể bà gả cho tôi thiệt thòi lắm ý."
Biểu thẩm ghét bỏ liếc ông một cái, tay chống nạnh: "Lúc trước ông còn không đẹp trai bằng một phần ba tân lang, tôi gả cho ông, chẳng lẽ không thiệt thòi sao?"
Hai người bắt đầu cãi nhau như một thói quen, lôi kéo nhau đi vào khoang thuyền.
Trong lúc cãi cọ, biểu thẩm còn tranh thủ từ xa hét lớn: "Diệu Diệu, nhớ đưa cô gia về nhà cho cha con xem sớm một chút..."
"Dạ." Lăng Diệu Diệu đứng bên cạnh khoang thuyền, dở khóc dở cười ôm chặt bọc hành lý trong lòng, vẫy tay, cuối cùng dặn dò A Ý: "Trở về nói với cha ta một tiếng, chờ chúng ta đi Vô Phương trấn rồi sẽ trở về thăm ông."
A Ý nghe, vẻ mặt có chút lưu luyến: "Ta đã biết."
Mộ Thanh đi tới, đứng yên bên cạnh nàng, nhìn nàng: "Xuống thuyền đi."
Thuyền lớn dừng lại ở Vô Phương trấn, sương mù mênh mang ập vào mặt, cả thị trấn như đang ở trên mặt nước, trên bến tàu chỉ thấy sương mù dày đặc, không thấy bóng người.
Sương mù giăng lối và hơi nước mênh mông khiến nơi đây lúc nào cũng có cảm giác mơ hồ nửa mê nửa tỉnh.
Lăng Diệu Diệu nhìn cặp mắt đen nhánh trơn bóng của Mộ Thanh, lập tức hiểu ra đôi mắt ướt át đó của hắn là từ đâu tới.
Ngoại trừ gen do cha mẹ ban cho, dẫu sao cũng là nhất phương thủy thổ dưỡng nhất phương nhân*.
"Đưa hành lý cho ta đi." Thiếu niên rũ mắt nhìn nàng, vươn tay, trong giọng nói lại mang vài phần năn nỉ mềm mại.
Lăng Diệu Diệu đưa bọc cho hắn, nhấc váy theo hắn xuống thuyền.
Sống lưng hắn căng thẳng, mang theo sự cảnh giác đề phòng khi mới tới hoàn cảnh xa lạ, chỉ có dây cột tóc sáng ngời trên mái tóc buộc cao có vẻ hết sức thả lỏng, bị gió thổi tới lười biếng lắc lư.
Lăng Diệu Diệu khẽ thở dài một tiếng.
Tử Kỳ, còn chưa biết đúng không...
Nơi này thật ra là quê hương của ngươi.
*ý nói người sinh ra ở các vùng miền nào thì thường mang những nét đặc trưng về ngoại hình và tính cách của vùng miền đó.
(Hết quyển ba)
----------
áo bông nhỏ (tiểu áo)
áo ngắn (thượng nhu)