Edit: Yên
Lâm Thời Hằng mở mắt ra, trước mặt là thảm trắng của phòng bệnh.
Y tá nhỏ mặc đồng phục đang giúp hắn thay bình truyền nước, thấy hắn tỉnh, có chút vui vẻ kêu một tiếng: "Lâm đoàn trưởng, ngài tỉnh?"
"Ừ." Hắn đáp, giật giật cánh tay, sau khi cảm nhận được một trận đau đớn thì hơi nhíu mày: "Thời gian tôi ngủ dài bao lâu?"
Y tá nhỏ vội vàng trả lời: "Ngài đã hôn mê bốn ngày.
Chị Miêu rất sốt ruột, ngày nào cũng đều luôn túc trực bên cạnh chăm sóc."
Cô vốn dĩ cho rằng nói như vậy Lâm đoàn trưởng sẽ lộ ra thần sắc cảm động, nhưng Lâm Thời Hằng lại giống như không nghe được, chống thân mình ngồi dậy, khuôn mặt tuấn mỹ không giống như những đoàn trưởng khác, mi hơi nhăn: "Tin tức tôi bị thương có nói cho người trong nhà tôi biết không?"
"Chắc là không, trời ạ, Lâm đoàn trưởng, ngài đừng dùng tay trái, hiện tại tay trái không thể dùng lực."
"Trương Ngạn Minh có ở đây không?"
"Có.
Trương phó đoàn trưởng vừa mới tới nhìn ngài, chắc là chưa đi xa đâu."
Cô vươn tay muốn đỡ, Lâm Thời Hằng lại tránh đi tay cô, tự mình ngồi dậy, bởi vì hôn mê bốn ngày mà thanh âm hơi có chút khàn khàn nhẹ giọng nhờ vả: "Phiền cô giúp tôi gọi Trương Ngạn Minh tới đây, với lại giúp tôi lấy một tờ giấy với bút được không?"
Hắn lớn lên đẹp, bộ dáng con người rắn rỏi, làn da màu lúa mạch rõ ràng không phải được hoan nghênh nhất vào lúc này, tuy rằng hôn mê bốn ngày sắc mặt khó tránh khỏi tái nhợt nhưng cũng không tổn hao gì đến diện mạo tuấn mỹ của hắn, khi đôi mắt nghiêm túc nhìn, mặt y tá nhỏ không hiểu sao lại đỏ hồng.
Cô chạy nhanh lui về phía sau một bước, lắp bắp nói: "Được, ngài chờ một lát, tôi lập tức kêu Trương phó đoàn tới đây."
Chờ cô đi rồi, Lâm Thời Hằng mới nhìn bao băng gạc quấn lên tay trái của mình, uống một viên thuốc giảm đau, sau khi đau đớn trên cánh tay trái giảm bớt mới bắt đầu xem xét ký ức trong đầu.
Nguyên chủ sau khi tốt nghiệp cao trung liền tham quân.
Lúc sau ở trong quân ngã, bò, lăn, đánh, năm nay tuổi đã là chức vị đoàn trưởng, trong lúc tiến hành tác nghiệp gỡ mìn vô tình bị thương nên đành phải đưa đến viện quân y trị liệu.
Trước đó hắn cũng đã không ít lần bị thương, ở trong viện quân y kết bạn với một người y tá tên là Miêu Tinh, diện mạo Miêu Tinh cùng dáng người đều không tồi, mỗi lần nguyên chủ bị thương đều là cô ta ôn nhu chăm sóc, hai người dần dần có tình cảm ái muội với nhau, chỉ là trong lòng hiểu rõ mà không nói ra thôi.
Thẳng đến lúc này hắn bị thương nghiêm trọng, Miêu Tinh vẫn luôn chăm sóc bên người, sau khi nguyên chủ tỉnh lại, hai người tâm sự lẫn nhau, quyết định ở bên nhau.
Mà trước đó, nguyên chủ còn có một người vợ tên là Hà Tuyết Châu, mà Hà Tuyết Châu cũng chính là mục tiêu nhiệm vụ của Lâm Thời Hằng.
Cái niên đại này vẫn còn phổ biến tảo hôn, tuổi rất nhiều người đều đã làm cha, nguyên chủ đương nhiên cũng đã là chồng của người khác.
Hắn sinh ra ở nông thôn, trong nhà cha mất sớm, mẹ chỉ có hắn là con trai duy nhất.
Bởi vì ở chung với bác gái với thím của nguyên chủ không tốt lắm, hai năm sau khi chồng mất liền mang theo nguyên chủ chỉ có năm tuổi rời nhà sống một mình, thật vất vả nuôi lớn con thành quân nhân, đương nhiên trông cậy toàn bộ trên người hắn.
Chuyện kết hôn, hắn không để tâm lắm, toàn bộ quá trình đều là mẹ ruột nguyên chủ tuyển con dâu, gặp mặt, rồi lại hạ sính cưới, hai tháng sau nguyên chủ có kỳ nghỉ mới vội vàng trở về gặp mặt viên phòng, không ở lâu thêm mấy ngày lại vội vàng rời đi.
Bởi vì hai người bọn họ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, trước khi kết hôn lại không quen biết nhau, nguyên chủ đối với Hà Tuyết Châu ở trong nhà giúp mình lo liệu việc nhà chăm sóc mẹ cũng không có cảm giác gì, nhiều lắm mỗi tháng đem tiền lương của mình chia ra một nửa gửi về, để cô dùng cho việc nhà, tiền lương của hắn ở niên đại này rất nhiều, hơn nữa còn là chức vị chính đoàn, theo lý thuyết đã sớm có thể xin người nhà tùy quân, chỉ là nguyên chủ vẫn luôn lấy lý do vợ muốn ở lại quê quán chăm sóc mẹ, chậm chạp không xin.
Hai người kết hôn ba năm, số lần nguyên chủ trở về có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Hắn tốt nghiệp cao trung, tiểu học Hà Tuyết Châu đã bỏ học đương nhiên nhận thức không được đầy đủ, nguyên chủ càng ngày càng không thích cùng vợ nói chuyện với nhau, thậm chí ngay cả những kỳ nghỉ có thể có được đều ở lại trong quân, cứ cho là trở về, đa phần đều sẽ thoái thác quá mệt mỏi từ chối chuyện phòng the.
Dưới tình huống như thế, ba năm vợ còn không mang thai cũng là chuyện vô cùng bình thường.
Nhưng mẹ nguyên chủ lại không nghĩ như vậy, bà chỉ thấy con dâu tiền sính mình phải trả giá cao đã ba năm trôi qua rồi mà đến cả một đứa bé cũng chưa sinh được, con trai mình tốt như vậy đã vẫn không có con trai kế thừa hương khói.
Khi nguyên chủ không ở đây, đối với con dâu bắt bẻ rất nhiều, trong lòng cực kỳ ghét bỏ cô ấy.
Hà Tuyết Châu sống cũng không tốt, chồng không thích, mẹ chồng oán trách, nhà mẹ đẻ nghèo khó lần nào đến cũng chỉ vì vay tiền.
Sau khi nguyên chủ khỏi hẳn quyết định mang theo Miêu Tinh trở về, cùng Hà Tuyết Châu ly hôn, cưới Miêu Tinh, đối với người vợ ba năm chăm sóc chuyện trong nhà này, trong lòng hắn cũng thấy xấu hổ, bởi vậy định lấy ra một ít tiền mấy năm nay tích góp được làm bồi thường.
Kết quả chờ đến lúc về, lại biết được Hà Tuyết Châu không ngờ lại có thai.
Mẹ nguyên chủ đương nhiên là không muốn con dâu sinh non, bà hy vọng mong chờ cháu trai ba năm, hơn nữa Miêu Tinh tuy rằng làm y tá có tiền lương, nhưng hoàn cảnh gia đình cũng khó khăn giống nhau.
Hơn nữa quan trọng nhất, bà tuy rằng chướng mắt con dâu Hà Tuyết Châu này, lại càng chướng mắt Miêu Tinh rõ ràng biết người ta có vợ còn thông đồng, bởi vậy cắn chết không cho Miêu Tinh vào cửa.
Hà Tuyết Châu cảm động, vốn cho rằng từ trước tới nay mẹ chồng luôn ghét bỏ mình không ngờ sẽ ở thời khắc mấu chốt bảo vệ bản thân, nhưng đối với chồng lại không có cách làm gì được.
Mẹ không đồng ý, nguyên chủ bất đắc dĩ trước tiên mang theo Miêu Tinh về bộ đội, hai người bọn họ có cảm tình, Miêu Tinh lại không cam lòng phải từ bỏ như vậy, trong một đêm, hai người uống xong rượu, sau khi hơi say đã xảy ra quan hệ.
Miêu Tinh vừa mới tra ra mang thai, Hà Tuyết Châu cũng sinh một đứa con gái.
Chuyện này làm cho mẹ nguyên chủ một lòng hy vọng cháu trai hoàn toàn thất vọng.
Thái độ của bà chuyển biến bất ngờ, Hà Tuyết Châu còn chưa ở cữ xong, tin tức Miêu Tinh mang thai lại truyền về.
Mẹ nguyên chủ tuy rằng do dự, lại vẫn không chịu nhả ra, nguyên chủ lúc này bị Miêu Tinh khuyến khích tỏ vẻ một ngày không ly hôn hắn một ngày không trở về nhà.
Cuối cùng, bà vẫn là vì con trai chậm chạp không về đành phải đồng ý.
Tính tình Hà Tuyết Châu lại luôn luôn mềm yếu, nhà mẹ đẻ tuy rằng hướng về cô nhưng không ai dám đứng ra chống lưng, duy nhất chỉ có mẹ chồng che chở mình cũng chuyển biến lập trường, chỉ có thể ôm con gái khóc lóc đồng ý rồi ly hôn.
Nhưng mọi chuyện lại luôn kì lạ như vậy, khi Miêu Tinh cùng nguyên chủ phải về quê ly hôn trước rồi kết hôn xảy ra tai nạn xe cộ.
Nguyên chủ theo bản năng bảo vệ người yêu bên người, cuối cùng Miêu Tinh chỉ trầy da, nguyên chủ lại bị liệt nửa người.
Kết quả, Miêu Tinh vô cùng dứt khoát sinh non rời khỏi bệnh viện, để lại nguyên chủ không có ai chăm sóc.
Mà nguyên chủ bị liệt nửa người đương nhiên không thể về trong quân, trước tiên xuất ngũ sau đó được mẹ như thể muốn khóc mù mắt đưa về nhà, nửa đời sau liền nằm ở trên giường bệnh như vậy.
Hắn nhìn người vợ mình từng chướng mắt mang theo đứa con lớn vừa làm lụng vất vả việc nhà vừa chăm sóc người chồng có lỗi là hắn.
Cũng nhìn thấy con gái từng chút lớn lên, do bị ảnh hưởng từ mẹ còn sùng bái người cha làm sai là hắn như một vị anh hùng.
Tuy rằng mẹ vẫn luôn chướng mắt vợ, nhưng hai người đều có cùng một suy nghĩ, đó chính là chăm sóc tốt hắn, bởi vậy ồn ào nhốn nháo cũng vẫn qua đi.
Mẹ hắn đi trước, lúc sau là hắn, trước khi đi, hắn tuy rằng không thể tự gánh vác, còn bị xử lý sạch sẽ, người phụ nữ chăm sóc hắn nửa đời người khóc lóc ngồi ở mép giường, nói lúc trước kết hôn, cô có bao nhiêu khát khao sinh hoạt sau khi kết hôn.
Cô nói cô hận hắn, nhưng lại không thể vứt bỏ hắn mặc kệ, rốt cuộc hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ của cô vẫn luôn là như vậy.
Hà Tuyết Châu cũng không tốt, nửa đời trước sinh hoạt ở gia đình trọng nam khinh nữ, tuổi già lại có một người chồng liệt nửa người cần chăm sóc, lúc sau già yếu thân thể đã mắc bệnh đau lại không có tiền chữa trị, mỗi ngày đều bị tra tấn vô cùng đau khổ.
Nguyên chủ lòng mang áy náy đối với vợ rời đi, sau khi bị không gian nhiệm vụ lựa chọn, hắn chấp nhận nguyện vọng, hy vọng vợ Hà Tuyết Châu có thể thực hiện được khát vọng gia đình của cô, hy vọng cô có thể không cần phải chịu đau khổ như vậy, hy vọng mẹ cùng vợ có thể chung sống hoà bình, hy vọng con gái có thể không cần bị người bố liệt nửa người làm khổ, không cần bị bà trọng nam khinh nữ không vui.
Đó đều là những việc nguyên chủ làm không được, nhưng hắn dùng linh hồn trao đổi, hy vọng Lâm Thời Hằng có thể dùng thân thể của mình làm được.
【 Đinh! Hoàn thành tiếp thu ký ức, độ hoàn thành nhiệm vụ: , mong ký chủ nhanh chóng hoàn thành.
】
Lâm Thời Hằng xốc chăn lên, xuống giường đứng ở bên cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, ký ức nguyên chủ vô cùng rõ ràng, nhưng hắn lại không biết thế giới này vốn dĩ là một quyển tiểu thuyết.
Đây là một quyển tiểu thuyết về niên đại , tác giả chắc lười tra tư liệu, giả thiết hư cấu, bởi vậy rất nhiều địa phương cùng logic đều có xuất nhập.
Ví dụ như, thân thể này tuổi còn trẻ đã lên làm đoàn trưởng.
Mà ở trong quyển sách này, đương nhiên là nguyên chủ bị địa vị cao liệt nửa người không thể là vai chính.
Sau khi ở giai đoạn trước xuất hiện qua một lần, hắn cũng chỉ tồn tại ở trong trí nhớ nữ chủ Miêu Tinh.
Đúng vậy, lúc này đây Miêu Tinh chính là nữ chính.
Cô tuổi trẻ xinh đẹp, lại ở trong cái niên đại mà người làm y tá rất nổi tiếng, mối tình đầu của cô chính là nguyên chủ, hắn tuổi trẻ tuấn mỹ, tương lai có vô số khả năng bay lên trên cả chức đoàn trưởng.
Nhưng mà nam chủ chân chính lại là Phó đoàn trưởng.
Phó đoàn trưởng Trương Ngạn Minh xuất thân gia tộc quyền thế dốc sức đi lên khác với nguyên chủ, thế lực nhà hắn không tồi, chính hắn cũng vì quá mức ăn chơi trác táng mới bị trưởng bối ném tới quân đội rèn luyện tâm tính, còn che dấu thân phận.
Kết quả không nghĩ tới hắn thật đúng là có thiên phú, một đường xuôi gió xuôi nước ngồi xuống vị trí Phó đoàn trưởng.
Ở trong trí nhớ của nguyên chủ, vị phó đoàn này vẫn luôn thấy chính mình cực kỳ không vừa mắt, chỉ là hắn biết thân phận của Trương Ngạn Minh, cho rằng Trương Ngạn Minh tuổi trẻ khí thịnh, ngày thường tận lực có thể tránh liền tránh, không cùng hắn xảy ra tranh chấp gì.
Mà nguyên nhân chân chính Trương Ngạn Minh bài xích nguyên chủ vì hắn cũng thích y tá Miêu Tinh, nhưng Miêu Tinh lại một lòng một dạ thích nguyên chủ đã có vợ.
Thấy tình địch, sắc mặt có thể tốt thế nào được.
Cốt truyện trong tiểu thuyết, lúc biết được người mình thích chưa kết hôn đã có thai còn muốn cùng nguyên chủ về quê kết hôn, Trương Ngạn Minh tức giận không thôi, trực tiếp mướn người chế tạo trận tai nạn xe cộ này, rồi sau đó lại mang theo Miêu Tinh khóc ngất xỉu đi phá thai.
Lúc sau là sân nhà nam nữ chủ đối với nhau ngược luyến tình thâm, mãi cho đến cuối cùng đại kết cục HE, kế tiếp Trương Ngạn Minh thăng chức, Miêu Tinh trở thành Trương thái thái, cả đời đều bị người hâm mộ.
Lâm Thời Hằng nhìn đến cốt truyện trong sách, Miêu Tinh rời nguyên chủ, phá thai, toàn bộ đều bị bắt mà không phải tự nguyện, thậm chí ngay cả lần đầu tiên cô ta cùng nguyên chủ, đều là bởi vì bị Trương Ngạn Minh hạ thuốc mới thành tựu chuyện tốt, nhưng hồi tưởng lại trong trí nhớ ánh mắt Miêu Tinh cùng Trương Ngạn Minh thường thường nhìn nhau, vài lần nguyên chủ dưỡng tốt thương thế trở về đều bắt gặp biểu tình mất tự nhiên của Miêu Tinh, quá khứ đã từng bị nguyên chủ không thèm để ý xem nhẹ từng màn ở trong mắt Lâm Thời Hằng lại tràn đầy ý vị sâu xa.
Trong cốt truyện, Trương Ngạn Minh chính là thừa dịp nguyên chủ chưa tỉnh dậy, cùng Miêu Tinh ỡm ờ tạo thành chuyện tốt, trừ bỏ không có làm đến một bước cuối cùng, mặt khác nên làm đều đã làm sạch sẽ, còn không chỉ một lần thôi đâu.
Lâm Thời Hằng cúi đầu nhìn về phía bao băng gạc cánh tay trái của mình, hơi hơi nhướng mày, lộ ra một nụ cười.
"Lâm đoàn trưởng, Trương phó đoàn tới."
Y tá nhỏ gõ gõ cửa ở bên ngoài, Lâm Thời Hằng xoay người nhìn, cùng người trẻ tuổi mới đi vào bốn mắt nhìn nhau.
Đúng thật là lớn lên không tồi, cả người đều tràn ngập kiệt ngạo, ánh mắt nhìn Lâm Thời Hằng lạnh băng lại mang theo không kiên nhẫn: "Gọi tôi tới đây làm gì?"
" Không có gì, nghe y tá nói cậu đến thăm tôi, kết quả mở mắt ra không thấy được người nên thấy hơi kỳ quái."
Vừa dứt lời, biểu tình Trương Ngạn Minh hơi dừng một chút.
Hắn tới bệnh viện đương nhiên không phải vì muốn thăm Lâm Thời Hằng, mà là để có thể nhìn thấy Miêu Tinh, sau đó ở bên giường bệnh chưa đầy hai phút, liền lôi kéo Miêu Tinh đến hoa viên trong bệnh viện tán tỉnh.
Đúng vào lúc này, cửa lại lần nữa bị mở ra, cô gái xinh đẹp mặc đồng phục y tá đẩy cửa ra đi đến, nhìn thấy Lâm Thời Hằng trên giường hai mắt lập tức sáng lấp lánh: "Lâm đại ca, anh tỉnh rồi!"
Tóc cô ta chải chỉnh tề, tuy rằng mặc đồng phục y tá, nhưng nhìn ra được vòng eo có sửa đổi, hiện ra dáng người thon thả.
Hơn nữa giờ phút này mặt đỏ ửng, tầm mắt xấu hổ lại tràn đầy vui mừng, bất cứ người nào cũng có thể nhìn ra cô ta thích Lâm Thời Hằng.
Nếu như cái dấu vết đỏ ửng này không phải vừa mới làm chuyện thân mật nào đó ở hoa viên nhỏ mà nói.
Lâm Thời Hằng nhìn thoáng qua Trương Ngạn Minh đầy mặt âm trầm nhìn Miêu Tinh, khóe môi hơi hơi gợi lên.
Xem ra, thế giới này chắc là sẽ rất thú vị đây.