Editor: ChieuNinh
Trong đôi mắt phượng yêu mỵ đầy u ám của Thanh Nguyên nhìn chằm chằm Ám Tinh quỳ trên mặt đất chậm rãi mở miệng nói: "Ngươi cũng biết, việc sai lầm nhất mà ngươi làm cũng không phải là phản bội ta. Mà là... Ngươi không nên đi giết hắn." Hơn nữa làm cho ta không thể tha thứ là, ngươi đã mượn danh nghĩa của ta lừa gạt hắn đi.
Mắt phượng híp lại thành một đường, vẻ mặt có vài phần phức tạp nhìn Ám Tinh quỳ trên mặt đất một câu cũng không nói, cuối cùng nhắm mắt lại phất phất tay: "Đưa đi cửa ngầm."
Quỷ Túc đứng thẳng ở bên cạnh Thanh Nguyên, khi nghe được hai chữ cửa ngầm từ trong miệng chủ tử nói ra thì sắc mặt đổi đổi, nhưng cuối cùng chỉ gật gật đầu đi qua bắt Ám Tinh võ công đã bị phế hết đi tới bên ngoài.
Mà tâm tư Ám Tinh vốn đã tuyệt vọng, khi nghe được mình bị đưa tới cửa ngầm, trong mắt chỉ còn lại một mảnh tĩnh mịch. Cửa ngầm đó là một địa phương sống không bằng chết... Chết đối với hắn mà nói, thật sự chính là trở thành một loại yêu cầu xa vời.
Thanh Nguyên một thân y phục màu đen bó sát người còn chưa thay ra, nghiêng người ngồi vào trên ghế, nhìn bóng dáng Quỷ Túc mang theo Ám Tinh rời đi ở phía trước, mắt phượng chậm rãi nhắm lại.
Ám Tinh đã đi theo mình năm năm, kết quả cuối cùng vẫn lựa chọn phản bội mình, đi nguyện trung thành với chủ tử ban đầu của hắn, cái người phụ thân trên danh nghĩa có cùng huyết thống với mình!!
Cảnh cáo phải không?
Môi mỏng trên tuấn nhan xinh đẹp tuyệt mỹ của Thanh Nguyên khẽ nhếch, vẻ tươi cười câu hồn người khác xuất hiện ở khóe môi của hắn, trong đôi mắt phượng mở to lại chỉ mang theo lạnh lùng và tàn nhẫn thật sâu.
Nếu người kia chưa từng ngu xuẩn đi tổn thương hắn, có lẽ hắn còn có thể bởi vì năm năm trước những chuyện Liễu Hương làm mà toàn lực hủy đi Liễu gia. Không phải bởi vì dã tâm của người kia, chỉ vì năm đó Liễu Hương kê đơn thiết kế để Mạc Tử Khanh cưới nàng và Thanh Linh chết đi, mình cũng hoàn toàn có lý do mà hủy đi Liễu gia hậu thuẫn Liễu Hương...
Nhưng mà hiện tại người kia lại ngu xuẩn động thủ với Mạc Tử Khanh, hắn cũng biết đã chạm vào điểm mấu chốt của mình đây?
Thật lâu sau, Thanh Nguyên gật đầu mở miệng: "Nguyệt Sóc..."
"Có!" Người ở bên ngoài nghe xong đẩy cửa đi vào.
Thanh Nguyên đưa tay vân vê đầu lông mày mở miệng nói: "Có tung tích của hắn không?"
Nguyệt Sóc một thân cẩm bào xanh nhạt, thần sắc trên mặt nghiêm túc lắc lắc đầu nói: "Không có... Đã tăng số người đi tìm kiếm chung quanh ở Lâm Lan thành."
"Cần phải mau chóng tìm được." Trong mắt phượng mang theo lo lắng mở miệng.
Khi hắn biết Ám Tinh phản bội mình, dùng danh nghĩa của mình lừa gạt Mạc Tử Khanh đi tới mảnh rừng cây bên ngoài thành tây. Đợi cho đến khi hắn mang theo người đuổi qua bên đó, thì đụng phải năm người Ám Tinh đang tìm kiếm, mà Mạc Tử Khanh sau khi trọng thương cũng đã đào tẩu không biết tung tích.
Nếu như không nhanh chóng tìm được hắn, chỉ sợ hắn bị trọng thương...
*****
Lúc Tô Nhược Hàm đi đến hậu viện, bóng dáng nho nhỏ của Mặc nhi đang kéo một cái ki, sau đó cố sức lôi kéo bùn đất mà Tiểu Bạch đào ở bên trong Mai Lâm đến che đậy khu vực mặt đất bị máu thấm ướt. Thân mình nho nhỏ của bé muốn kéo cái ki di chuyển thật sự là rất cố sức, Tiểu Bạch ở bên cạnh nhìn không được, đành phải há miệng cắn rìa cái ki dùng sức kéo về phía trước, mà Mặc nhi ở đó phụ trách bưng đất.
Nhìn Mặc nhi và Tiểu Bạch phân công hợp tác, Tô Nhược Hàm đứng ở cửa hậu viện vốn tâm tình đang phiền muộn đột nhiên tốt lên không ít. Gia hỏa Tiểu Bạch này trừ bỏ cái sở thích cổ quái của nó ra, bình thường thật sự rất hiểu chuyện cũng rất linh tính. Nhất là hiện tại nó và Mặc nhi vô cùng hợp nhau, rất nhiều thời điểm hành vi của Tiểu Bạch, làm cho nàng cảm thấy Tiểu Bạch cũng nhanh trở thành cẩu bảo mẫu của Mặc nhi rồi.
"Mặc nhi, được rồi con dừng lại trước, để cho mẫu thân đến làm đi!" Tô Nhược Hàm bước nhanh đi qua.
Mặc nhi đang cầm đất vung rắc trên mặt đất, kinh hỉ quay đầu nhìn về phía nàng: "Mẫu thân... Phụ thân không có việc gì ư?" Vừa rồi nhìn thấy trên người phụ thân thật nhiều máu, ngay cả quần áo cũng bị thấm ướt.
Tô Nhược Hàm nhíu mày, nhếch miệng nói: "Hẳn là không có việc gì đi, sau khi nương xong việc thì đi ra ngoài hiệu thuốc bắc mua chút dược. Đợi lát nữa con và Tiểu Bạch ngoan ngoãn ở nhà giữ nhà, nhất định không thể chạy loạn khắp nơi." Nhất là khi nói đến câu sau, ánh mắt của nàng thực rõ ràng mang theo cảnh cáo quét về phía Tiểu Bạch, làm cho Tiểu Bạch ủy khuất ngao ô hai tiếng, lại đáng thương hề hề dùng sức vẫy vẫy cái đuôi không linh hoạt.
Nhìn cái đuôi Tiểu Bạch rõ ràng vô cùng cứng ngắc, Tô Nhược Hàm hơi hơi có chút nghi hoặc, cái đuôi Tiểu Bạch đã từng bị thương qua hay sao? Giống như từ sau khi mình nhặt Tiểu Bạch trở về, cái đuôi của nó đong đưa cũng giống như một khúc gỗ, vô cùng cứng ngắc, có hơi khác biệt với đuôi chó.
"Giả bộ đáng thương cũng vô dụng, ai kêu ngươi lại tìm cái đại phiền toái trở về cho ta? Ngươi phải ở nhà bảo hộ Mặc nhi thật tốt cho ta." Tô Nhược Hàm nhíu mày, vô cùng oán niệm đánh gãy hành vi giả bộ đáng thương của Tiểu Bạch nói.
Tô Nhược Hàm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì mệt của Mặc nhi ở bên cạnh, nhưng mà lại có hiểu biết giúp mình làm việc, trong lòng khẽ thở dài một cái.
Kỳ thật hiện tại nàng thật sự rất muốn hỏi Mặc nhi, nếu nam nhân nằm trên giường trong phòng kia là phụ thân của bé, hơn nữa bộ dáng vừa rồi của Mặc nhi khi nhìn thấy hắn nằm trong vũng máu, giống như cũng không phải có ý tứ bài xích gì đối với hắn. Vì sao lúc trước thời điểm nàng nói phải giúp bé tìm người nhà, Mặc nhi lại phản ứng kích động như vậy? Tô Nhược Hàm nhớ rất rõ ràng, lúc ấy Mặc nhi nói là, nương không cần bé, cha cũng không cần bé, mà hiện tại...
Sau này nam nhân tỉnh lại, nếu nhìn thấy con trai của mình sống chung với một nữ nhân xa lạ, nhưng lại kêu nàng mẫu thân, hắn sẽ có phản ứng gì đây? Tuy rằng bản thân Tô Nhược Hàm cũng hiểu được, chuyện như vậy thật sự có chút trùng hợp, nhưng mà... Chuyện như vậy cố tình cũng đã xảy ra.
Trước cứ mặc kệ đi, chờ nam nhân kia tỉnh lại rồi tính sau.
Sau khi Tô Nhược Hàm che giấu toàn bộ vết máu ở một đoạn đường gần hậu viện xong, nàng mới mang theo Mặc nhi và Tiểu Bạch vào nhà, thuận tiện đóng kín cửa sau lại còn khó được cột luôn cả cánh cửa.
Về trong phòng liếc mắt một cái nhìn nam nhân nằm trên giường vẫn còn không nhúc nhích, nhưng mà trên người đã không còn lạnh lẽo nữa nàng mới xoay người nói với Mặc nhi đứng bên cạnh: "Mặc nhi... Mẫu thân đi hiệu thuốc bắc một chuyến, nếu có người không quen biết gõ cửa kêu con mở cửa, con trăm ngàn lần không được mở cửa biết không?" Để ngăn ngừa sau khi nàng rời khỏi đây Mặc nhi ở nhà một mình, vạn nhất có ai tìm đến trong nhà lừa gạt Mặc nhi, nàng nhịn không được lại nhắc nhở một phen.
Mặc nhi cong khóe miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhăn thành cái bánh bao, mình có ngốc như mẫu thân nói sao?
Nhưng mà thấy Tô Nhược Hàm còn nghiêm túc nhìn mình, bé vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu: "Đã biết, mẫu thân trở về nhanh nha."
Tô Nhược Hàm gật gật đầu chuẩn bị ra cửa, lại phát hiện trên người mình trước đó bởi vì lôi kéo nam nhân kia nên trên người dính đầy vết máu, chỉ sợ đi ra ngoài như vậy, người khác còn tưởng rằng nàng vừa giết người xong đâu!
Thầm nghĩ nguy hiểm thật, nàng vội vàng lấy ra một bộ váy áo, sau đó đi phòng bên cạnh thay đổi quần áo. Vốn chuẩn bị mang mặt nạ, nhưng mà lấy mặt nạ kia ra mang cũng cần mất một lúc lâu, vừa rồi lúc nàng và Mặc nhi về nhà thì mới lấy mặt nạ xuống. Lúc này phải vội vã đi hiệu thuốc bắc, ngược lại cũng không có thời gian lại đi mang mặt nạ nữa, nàng dứt khoát đi về phòng ngủ của mình lấy đấu lạp, mang lên rồi vội vàng ra cửa.
Sau khi Tô Nhược Hàm tới hiệu thuốc bắc, vốn nàng muốn mời thầy thuốc tới cửa đi xem bệnh, nhưng mà nghĩ lại, vạn nhất người đuổi giết phụ thân của Mặc nhi biết hắn bị trọng thương, cho người theo dõi ở hiệu thuốc bắc, vậy nàng đi thỉnh thầy thuốc không phải là chui đầu vô lưới??
Suy nghĩ một chút, lúc vào hiệu thuốc bắc nàng nói với tiểu nhị bốc thuốc: "Con ta bướng bỉnh chơi đùa dao làm bếp thì cắt trúng tay bị thương, cần phải dùng loại thuốc nào?"
Tiểu nhị bốc thuốc khó xử nhíu nhíu mày, ngày thường hắn đều dựa vào phương thuốc mà bốc thuốc, lúc này hỏi hắn nên dùng thuốc gì thì thật sự là hắn không biết. Lúc này hắn quay đầu sang bên kia hỏi một vị lão đại phu đang xem xem bệnh: "Thôi đại phu... con trai vị đại tẩu này nghịch dao bị cắt vào tay, cho hắn dùng thuốc gì thì được?"
Lúc này Thôi thầy thuốc trong miệng tiểu nhị nhìn sang, hắn nhíu mày nhìn Tô Nhược Hàm đang đội đấu lạp hỏi: "Tại sao ngươi không mang con ngươi lại đây? Chỉ bốc thuốc, ta không thấy miệng vết thương, vạn nhất thực nghiêm trọng mà bị chậm trễ thì như thế nào mới tốt?"
Tô Nhược Hàm bĩu môi ở dưới đấu lạp, nếu nàng mang "Con" bị thương tới được, chỉ sợ bệnh còn chưa có nhìn, đã bị người truy sát người kia phát hiện loạn đao chém chết trước rồi.
"Cũng chỉ là miệng vết thương có chút sâu, không có thương tổn đến xương cốt, ngươi giúp ta tùy tiện lấy một ít thuốc cầm máu hạ nhiệt là được!" Tô Nhược Hàm không muốn lại trì hoãn thời gian, chỉ phải đánh gãy lời lão đại phu muốn tiếp tục nói.
Lão nhân nhíu mày trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, trong lòng thầm nghĩ nữ nhân trước mắt này thân là mẫu thân, làm sao lại không hề để ý đến vấn đề miệng vết thương của con mình, chỉ sợ là một nữ nhân nhẫn tâm.
Nếu Tô Nhược Hàm biết suy nghĩ của lão nhân kia, khẳng định nàng sẽ tức chết.
Cầm thuốc hốt được, Tô Nhược Hàm bước nhanh đi ra hiệu thuốc bắc, thời điểm ra ngoài còn không quên đảo mắt nhìn chung quanh xem có ai chú ý tới mình, hoặc là có ai đi theo mình hay không. Sau khi xác định không có, thế này nàng mới xoay người đi tới phương hướng về nhà ở thành tây.
Trên đường trở về, Tô Nhược Hàm nhìn thấy rõ có vài người cưỡi ngựa lao nhanh ở trong thành thiếu chút nữa va chạm vào nàng, người qua đường ở gần đó cũng sợ bóng sợ gió không thôi. Toàn bộ người ở đó xì xào bàn tán, hôm nay trong thành rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao xuất hiện nhiều người như vậy giống như đang tìm kiếm cái gì? Những người cưỡi ngựa ra vào thành, cũng giống như là người báo tin.
Tô Nhược Hàm cũng có chút nghi hoặc, nhưng mà vì vội vã về nhà, nên cũng không có muốn suy đoán tường tận.
Cho nên Tô Nhược Hàm cũng không biết, nam nhân bị thương nằm ở trên giường trong nhà nàng, cũng là ngọn nguồn dị thường trong thành hôm nay.
Sáng sớm hôm sau, nam nhân nằm ở trên giường khẽ giật chân mày, Mặc nhi vẫn canh giữ ở trước giường vội vàng ngồi thẳng người, xoay người muốn chạy ra ngoài kêu Tô Nhược Hàm đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng ở trong phòng bếp. Nhưng mà lại đột nhiên nghĩ tới tình hình ở chung giữa phụ thân và mẫu thân trước kia, trên khuôn mặt nho nhỏ hiện lên vẻ do dự, cuối cùng lại đi tới tới trước giường nhìn chằm chằm người sắp tỉnh lại.
Người trên giường chau mày vài cái, đột nhiên mở mắt ra.
Nam nhân nhận thấy được phòng trong còn có tồn tại hơi thở của một người khác. Trong con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng cảnh giác nghiêng đầu nhìn qua, một bóng dáng nho nhỏ đập vào trong mắt. Thân ảnh nho nhỏ kia đứng khuất bóng, cửa phòng mở rộng, ánh sáng bên ngoài chiếu vào trên bóng dáng nho nhỏ đó, lại làm cho hắn có hơi nhìn không rõ lắm bộ dáng, nhưng mà bóng dáng nho nhỏ này xem ra là đứa nhỏ là không thể nghi ngờ.
Mình được người cứu?
Không đợi Mạc Tử Khanh ngẫm nghĩ, bóng dáng nho nhỏ cũng đã đi tới phía trước cửa sổ, mà lúc này hắn cũng thấy rõ tướng mạo đứa nhỏ kia.
Trong đôi mắt lành lạnh không gợn sóng của Mạc Tử Khanh lần đầu tiên xuất hiện thần sắc kinh ngạc cùng khiếp sợ, không dám tin thì thào mở miệng: "Mặc nhi?"
Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài khẽ nhíu mày, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, yếu ớt mở miệng nói: "Phụ thân..."
Hết chương 46.
Trong đôi mắt phượng yêu mỵ đầy u ám của Thanh Nguyên nhìn chằm chằm Ám Tinh quỳ trên mặt đất chậm rãi mở miệng nói: "Ngươi cũng biết, việc sai lầm nhất mà ngươi làm cũng không phải là phản bội ta. Mà là... Ngươi không nên đi giết hắn." Hơn nữa làm cho ta không thể tha thứ là, ngươi đã mượn danh nghĩa của ta lừa gạt hắn đi.
Mắt phượng híp lại thành một đường, vẻ mặt có vài phần phức tạp nhìn Ám Tinh quỳ trên mặt đất một câu cũng không nói, cuối cùng nhắm mắt lại phất phất tay: "Đưa đi cửa ngầm."
Quỷ Túc đứng thẳng ở bên cạnh Thanh Nguyên, khi nghe được hai chữ cửa ngầm từ trong miệng chủ tử nói ra thì sắc mặt đổi đổi, nhưng cuối cùng chỉ gật gật đầu đi qua bắt Ám Tinh võ công đã bị phế hết đi tới bên ngoài.
Mà tâm tư Ám Tinh vốn đã tuyệt vọng, khi nghe được mình bị đưa tới cửa ngầm, trong mắt chỉ còn lại một mảnh tĩnh mịch. Cửa ngầm đó là một địa phương sống không bằng chết... Chết đối với hắn mà nói, thật sự chính là trở thành một loại yêu cầu xa vời.
Thanh Nguyên một thân y phục màu đen bó sát người còn chưa thay ra, nghiêng người ngồi vào trên ghế, nhìn bóng dáng Quỷ Túc mang theo Ám Tinh rời đi ở phía trước, mắt phượng chậm rãi nhắm lại.
Ám Tinh đã đi theo mình năm năm, kết quả cuối cùng vẫn lựa chọn phản bội mình, đi nguyện trung thành với chủ tử ban đầu của hắn, cái người phụ thân trên danh nghĩa có cùng huyết thống với mình!!
Cảnh cáo phải không?
Môi mỏng trên tuấn nhan xinh đẹp tuyệt mỹ của Thanh Nguyên khẽ nhếch, vẻ tươi cười câu hồn người khác xuất hiện ở khóe môi của hắn, trong đôi mắt phượng mở to lại chỉ mang theo lạnh lùng và tàn nhẫn thật sâu.
Nếu người kia chưa từng ngu xuẩn đi tổn thương hắn, có lẽ hắn còn có thể bởi vì năm năm trước những chuyện Liễu Hương làm mà toàn lực hủy đi Liễu gia. Không phải bởi vì dã tâm của người kia, chỉ vì năm đó Liễu Hương kê đơn thiết kế để Mạc Tử Khanh cưới nàng và Thanh Linh chết đi, mình cũng hoàn toàn có lý do mà hủy đi Liễu gia hậu thuẫn Liễu Hương...
Nhưng mà hiện tại người kia lại ngu xuẩn động thủ với Mạc Tử Khanh, hắn cũng biết đã chạm vào điểm mấu chốt của mình đây?
Thật lâu sau, Thanh Nguyên gật đầu mở miệng: "Nguyệt Sóc..."
"Có!" Người ở bên ngoài nghe xong đẩy cửa đi vào.
Thanh Nguyên đưa tay vân vê đầu lông mày mở miệng nói: "Có tung tích của hắn không?"
Nguyệt Sóc một thân cẩm bào xanh nhạt, thần sắc trên mặt nghiêm túc lắc lắc đầu nói: "Không có... Đã tăng số người đi tìm kiếm chung quanh ở Lâm Lan thành."
"Cần phải mau chóng tìm được." Trong mắt phượng mang theo lo lắng mở miệng.
Khi hắn biết Ám Tinh phản bội mình, dùng danh nghĩa của mình lừa gạt Mạc Tử Khanh đi tới mảnh rừng cây bên ngoài thành tây. Đợi cho đến khi hắn mang theo người đuổi qua bên đó, thì đụng phải năm người Ám Tinh đang tìm kiếm, mà Mạc Tử Khanh sau khi trọng thương cũng đã đào tẩu không biết tung tích.
Nếu như không nhanh chóng tìm được hắn, chỉ sợ hắn bị trọng thương...
*****
Lúc Tô Nhược Hàm đi đến hậu viện, bóng dáng nho nhỏ của Mặc nhi đang kéo một cái ki, sau đó cố sức lôi kéo bùn đất mà Tiểu Bạch đào ở bên trong Mai Lâm đến che đậy khu vực mặt đất bị máu thấm ướt. Thân mình nho nhỏ của bé muốn kéo cái ki di chuyển thật sự là rất cố sức, Tiểu Bạch ở bên cạnh nhìn không được, đành phải há miệng cắn rìa cái ki dùng sức kéo về phía trước, mà Mặc nhi ở đó phụ trách bưng đất.
Nhìn Mặc nhi và Tiểu Bạch phân công hợp tác, Tô Nhược Hàm đứng ở cửa hậu viện vốn tâm tình đang phiền muộn đột nhiên tốt lên không ít. Gia hỏa Tiểu Bạch này trừ bỏ cái sở thích cổ quái của nó ra, bình thường thật sự rất hiểu chuyện cũng rất linh tính. Nhất là hiện tại nó và Mặc nhi vô cùng hợp nhau, rất nhiều thời điểm hành vi của Tiểu Bạch, làm cho nàng cảm thấy Tiểu Bạch cũng nhanh trở thành cẩu bảo mẫu của Mặc nhi rồi.
"Mặc nhi, được rồi con dừng lại trước, để cho mẫu thân đến làm đi!" Tô Nhược Hàm bước nhanh đi qua.
Mặc nhi đang cầm đất vung rắc trên mặt đất, kinh hỉ quay đầu nhìn về phía nàng: "Mẫu thân... Phụ thân không có việc gì ư?" Vừa rồi nhìn thấy trên người phụ thân thật nhiều máu, ngay cả quần áo cũng bị thấm ướt.
Tô Nhược Hàm nhíu mày, nhếch miệng nói: "Hẳn là không có việc gì đi, sau khi nương xong việc thì đi ra ngoài hiệu thuốc bắc mua chút dược. Đợi lát nữa con và Tiểu Bạch ngoan ngoãn ở nhà giữ nhà, nhất định không thể chạy loạn khắp nơi." Nhất là khi nói đến câu sau, ánh mắt của nàng thực rõ ràng mang theo cảnh cáo quét về phía Tiểu Bạch, làm cho Tiểu Bạch ủy khuất ngao ô hai tiếng, lại đáng thương hề hề dùng sức vẫy vẫy cái đuôi không linh hoạt.
Nhìn cái đuôi Tiểu Bạch rõ ràng vô cùng cứng ngắc, Tô Nhược Hàm hơi hơi có chút nghi hoặc, cái đuôi Tiểu Bạch đã từng bị thương qua hay sao? Giống như từ sau khi mình nhặt Tiểu Bạch trở về, cái đuôi của nó đong đưa cũng giống như một khúc gỗ, vô cùng cứng ngắc, có hơi khác biệt với đuôi chó.
"Giả bộ đáng thương cũng vô dụng, ai kêu ngươi lại tìm cái đại phiền toái trở về cho ta? Ngươi phải ở nhà bảo hộ Mặc nhi thật tốt cho ta." Tô Nhược Hàm nhíu mày, vô cùng oán niệm đánh gãy hành vi giả bộ đáng thương của Tiểu Bạch nói.
Tô Nhược Hàm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì mệt của Mặc nhi ở bên cạnh, nhưng mà lại có hiểu biết giúp mình làm việc, trong lòng khẽ thở dài một cái.
Kỳ thật hiện tại nàng thật sự rất muốn hỏi Mặc nhi, nếu nam nhân nằm trên giường trong phòng kia là phụ thân của bé, hơn nữa bộ dáng vừa rồi của Mặc nhi khi nhìn thấy hắn nằm trong vũng máu, giống như cũng không phải có ý tứ bài xích gì đối với hắn. Vì sao lúc trước thời điểm nàng nói phải giúp bé tìm người nhà, Mặc nhi lại phản ứng kích động như vậy? Tô Nhược Hàm nhớ rất rõ ràng, lúc ấy Mặc nhi nói là, nương không cần bé, cha cũng không cần bé, mà hiện tại...
Sau này nam nhân tỉnh lại, nếu nhìn thấy con trai của mình sống chung với một nữ nhân xa lạ, nhưng lại kêu nàng mẫu thân, hắn sẽ có phản ứng gì đây? Tuy rằng bản thân Tô Nhược Hàm cũng hiểu được, chuyện như vậy thật sự có chút trùng hợp, nhưng mà... Chuyện như vậy cố tình cũng đã xảy ra.
Trước cứ mặc kệ đi, chờ nam nhân kia tỉnh lại rồi tính sau.
Sau khi Tô Nhược Hàm che giấu toàn bộ vết máu ở một đoạn đường gần hậu viện xong, nàng mới mang theo Mặc nhi và Tiểu Bạch vào nhà, thuận tiện đóng kín cửa sau lại còn khó được cột luôn cả cánh cửa.
Về trong phòng liếc mắt một cái nhìn nam nhân nằm trên giường vẫn còn không nhúc nhích, nhưng mà trên người đã không còn lạnh lẽo nữa nàng mới xoay người nói với Mặc nhi đứng bên cạnh: "Mặc nhi... Mẫu thân đi hiệu thuốc bắc một chuyến, nếu có người không quen biết gõ cửa kêu con mở cửa, con trăm ngàn lần không được mở cửa biết không?" Để ngăn ngừa sau khi nàng rời khỏi đây Mặc nhi ở nhà một mình, vạn nhất có ai tìm đến trong nhà lừa gạt Mặc nhi, nàng nhịn không được lại nhắc nhở một phen.
Mặc nhi cong khóe miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhăn thành cái bánh bao, mình có ngốc như mẫu thân nói sao?
Nhưng mà thấy Tô Nhược Hàm còn nghiêm túc nhìn mình, bé vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu: "Đã biết, mẫu thân trở về nhanh nha."
Tô Nhược Hàm gật gật đầu chuẩn bị ra cửa, lại phát hiện trên người mình trước đó bởi vì lôi kéo nam nhân kia nên trên người dính đầy vết máu, chỉ sợ đi ra ngoài như vậy, người khác còn tưởng rằng nàng vừa giết người xong đâu!
Thầm nghĩ nguy hiểm thật, nàng vội vàng lấy ra một bộ váy áo, sau đó đi phòng bên cạnh thay đổi quần áo. Vốn chuẩn bị mang mặt nạ, nhưng mà lấy mặt nạ kia ra mang cũng cần mất một lúc lâu, vừa rồi lúc nàng và Mặc nhi về nhà thì mới lấy mặt nạ xuống. Lúc này phải vội vã đi hiệu thuốc bắc, ngược lại cũng không có thời gian lại đi mang mặt nạ nữa, nàng dứt khoát đi về phòng ngủ của mình lấy đấu lạp, mang lên rồi vội vàng ra cửa.
Sau khi Tô Nhược Hàm tới hiệu thuốc bắc, vốn nàng muốn mời thầy thuốc tới cửa đi xem bệnh, nhưng mà nghĩ lại, vạn nhất người đuổi giết phụ thân của Mặc nhi biết hắn bị trọng thương, cho người theo dõi ở hiệu thuốc bắc, vậy nàng đi thỉnh thầy thuốc không phải là chui đầu vô lưới??
Suy nghĩ một chút, lúc vào hiệu thuốc bắc nàng nói với tiểu nhị bốc thuốc: "Con ta bướng bỉnh chơi đùa dao làm bếp thì cắt trúng tay bị thương, cần phải dùng loại thuốc nào?"
Tiểu nhị bốc thuốc khó xử nhíu nhíu mày, ngày thường hắn đều dựa vào phương thuốc mà bốc thuốc, lúc này hỏi hắn nên dùng thuốc gì thì thật sự là hắn không biết. Lúc này hắn quay đầu sang bên kia hỏi một vị lão đại phu đang xem xem bệnh: "Thôi đại phu... con trai vị đại tẩu này nghịch dao bị cắt vào tay, cho hắn dùng thuốc gì thì được?"
Lúc này Thôi thầy thuốc trong miệng tiểu nhị nhìn sang, hắn nhíu mày nhìn Tô Nhược Hàm đang đội đấu lạp hỏi: "Tại sao ngươi không mang con ngươi lại đây? Chỉ bốc thuốc, ta không thấy miệng vết thương, vạn nhất thực nghiêm trọng mà bị chậm trễ thì như thế nào mới tốt?"
Tô Nhược Hàm bĩu môi ở dưới đấu lạp, nếu nàng mang "Con" bị thương tới được, chỉ sợ bệnh còn chưa có nhìn, đã bị người truy sát người kia phát hiện loạn đao chém chết trước rồi.
"Cũng chỉ là miệng vết thương có chút sâu, không có thương tổn đến xương cốt, ngươi giúp ta tùy tiện lấy một ít thuốc cầm máu hạ nhiệt là được!" Tô Nhược Hàm không muốn lại trì hoãn thời gian, chỉ phải đánh gãy lời lão đại phu muốn tiếp tục nói.
Lão nhân nhíu mày trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, trong lòng thầm nghĩ nữ nhân trước mắt này thân là mẫu thân, làm sao lại không hề để ý đến vấn đề miệng vết thương của con mình, chỉ sợ là một nữ nhân nhẫn tâm.
Nếu Tô Nhược Hàm biết suy nghĩ của lão nhân kia, khẳng định nàng sẽ tức chết.
Cầm thuốc hốt được, Tô Nhược Hàm bước nhanh đi ra hiệu thuốc bắc, thời điểm ra ngoài còn không quên đảo mắt nhìn chung quanh xem có ai chú ý tới mình, hoặc là có ai đi theo mình hay không. Sau khi xác định không có, thế này nàng mới xoay người đi tới phương hướng về nhà ở thành tây.
Trên đường trở về, Tô Nhược Hàm nhìn thấy rõ có vài người cưỡi ngựa lao nhanh ở trong thành thiếu chút nữa va chạm vào nàng, người qua đường ở gần đó cũng sợ bóng sợ gió không thôi. Toàn bộ người ở đó xì xào bàn tán, hôm nay trong thành rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao xuất hiện nhiều người như vậy giống như đang tìm kiếm cái gì? Những người cưỡi ngựa ra vào thành, cũng giống như là người báo tin.
Tô Nhược Hàm cũng có chút nghi hoặc, nhưng mà vì vội vã về nhà, nên cũng không có muốn suy đoán tường tận.
Cho nên Tô Nhược Hàm cũng không biết, nam nhân bị thương nằm ở trên giường trong nhà nàng, cũng là ngọn nguồn dị thường trong thành hôm nay.
Sáng sớm hôm sau, nam nhân nằm ở trên giường khẽ giật chân mày, Mặc nhi vẫn canh giữ ở trước giường vội vàng ngồi thẳng người, xoay người muốn chạy ra ngoài kêu Tô Nhược Hàm đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng ở trong phòng bếp. Nhưng mà lại đột nhiên nghĩ tới tình hình ở chung giữa phụ thân và mẫu thân trước kia, trên khuôn mặt nho nhỏ hiện lên vẻ do dự, cuối cùng lại đi tới tới trước giường nhìn chằm chằm người sắp tỉnh lại.
Người trên giường chau mày vài cái, đột nhiên mở mắt ra.
Nam nhân nhận thấy được phòng trong còn có tồn tại hơi thở của một người khác. Trong con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng cảnh giác nghiêng đầu nhìn qua, một bóng dáng nho nhỏ đập vào trong mắt. Thân ảnh nho nhỏ kia đứng khuất bóng, cửa phòng mở rộng, ánh sáng bên ngoài chiếu vào trên bóng dáng nho nhỏ đó, lại làm cho hắn có hơi nhìn không rõ lắm bộ dáng, nhưng mà bóng dáng nho nhỏ này xem ra là đứa nhỏ là không thể nghi ngờ.
Mình được người cứu?
Không đợi Mạc Tử Khanh ngẫm nghĩ, bóng dáng nho nhỏ cũng đã đi tới phía trước cửa sổ, mà lúc này hắn cũng thấy rõ tướng mạo đứa nhỏ kia.
Trong đôi mắt lành lạnh không gợn sóng của Mạc Tử Khanh lần đầu tiên xuất hiện thần sắc kinh ngạc cùng khiếp sợ, không dám tin thì thào mở miệng: "Mặc nhi?"
Lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài khẽ nhíu mày, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt, yếu ớt mở miệng nói: "Phụ thân..."
Hết chương 46.