Editor: ChieuNinh
Ta nhớ rõ không phải Tô cô nương nói mình là quả phụ sao?
Phượng Vân Cẩm cười nhìn Tô Nhược Hàm, miệng hỏi ra vấn đề làm cho nàng không biết phải trả lời như thế nào, trong lúc nhất thời nàng trợn tròn mắt. Xuyên thấu qua khe hở giữa hai người Phượng Thiên và Phượng Vân Cẩm nàng rõ ràng nhìn thấy, ở trong nhà ăn mỹ nam ngồi bên cạnh Mặc nhi đang có thần sắc lạnh nhạt. Mà lúc này mỹ nam kia không chút bị ảnh hưởng bởi người xuất hiện ngoài cửa, vô cùng bình tĩnh tự mình gắp thức ăn cho Mặc nhi...
Lúc này, lúc này... thật ra nàng thà rằng mình thật sự là quả phụ.
Hơn nữa nếu Mạc Tử Khanh không có đột nhiên xuất hiện, Tô Nhược Hàm nàng cũng nguyện ý tiếp tục cõng cái danh quả phụ này tiếp tục cuộc sống, dù sao Tô Nhược Hàm cảm thấy cõng cái danh quả phụ cũng không có gì không ổn.
Chỉ là nói như thế nào thì Mạc Tử Khanh cũng xem là như chồng trước của mình, hơn nữa Mặc nhi lại ở trước mặt chủ tớ Phượng Vân Cẩm kêu hắn là phụ thân... Điều này làm cho nàng giải thích như thế nào?
Hơn nữa rất nhiều thời điểm, lúc ngươi càng không muốn sự tình phức tạp hóa, cố tình lại có người không như ngươi mong muốn.
Ngay tại thời điểm Tô Nhược Hàm đang xấu hổ không thôi đứng ở nơi đó vắt óc tìm lý do, đột nhiên lại có người lên tiếng...
Miệng đang ăn đồ ăn Mạc Tử Khanh gắp cho, sau khi nghe được Phượng Vân Cẩm nói, Mặc nhi phồng má vẻ mặt tò mò giòn tan hỏi: "Mẫu thân... quả phụ là cái gì hả?"
Ách... quả phụ là cái gì? Chính là phụ thân con chết, ta gọi là quả phụ...
Tô Nhược Hàm có chút rối rắm nhìn Mặc nhi, sao nàng lại không biết lỗ tai của tiểu gia hỏa này nhạy bén như vậy chứ lại nghe được từ quả phụ này đây?
Nàng không mở miệng giải thích, cũng không có nghĩa là mấy nam nhân khác ở đây sẽ không giải thích.
Mắt Phượng Vân Cẩm cụp xuống, thần sắc lóe lên trong đó, khóe miệng lại giương nụ cười lên lần nữa, ý cười đến hàm xúc không rõ nhìn sang Mặc nhi thản nhiên giải thích nói: "Quả phụ chính là nữ nhân đã chết tướng công..." Mà đồng thời khi nói những lời này, tầm mắt của hắn lại vẫn dừng ở trên thân của nam nhân đang gắp rau cho Mặc nhi...
"Hả... Mẫu thân, nhưng mà không phải phụ thân vẫn khỏe sao... vậy vì sao hắn nói người là quả phụ nha?" Mặc nhi nghe xong cái hiểu cái không gục gặc cái đầu nhỏ, có chút nghi hoặc cắn đũa, đột nhiên đưa tay chỉ vào Phượng Vân Cẩm bên kia, vẻ mặt khó hiểu quay sang hỏi Tô Nhược Hàm đang chột dạ cúi đầu.
Lúc này trong lòng Tô Nhược Hàm hận nghiến răng nghiến lợi, hôm nay tiểu gia hỏa Mặc nhi này vẫn luôn đối đầu với mình là như thế nào?
Tại sao nó cứ níu chặt không tha mình đây?
Tuy rằng nàng thực chán ghét nam nhân Mạc Tử Khanh này, nhưng mà hành vi nguyền rủa người khác chết nói như thế nào cũng là không đúng, nhất là bây giờ còn bị người khác vạch trần trước mặt, nàng chột dạ rồi...
Phát hiện Mạc Tử Khanh trước bàn cơm bên kia vẫn không hé răng, Tô Nhược Hàm cắn chặt răng nói: "Phụ thân con không chết, nhưng mà hiện tại với mẫu thân mà nói hắn cũng không khác gì đã chết, thậm chí còn không bằng đã chết sạch sẽ, cho nên mẫu thân coi như là quả phụ."
Không biết có phải là ảo giác hay không, Tô Nhược Hàm cảm thấy sau khi mình nói câu này xong, cảm giác độ ấm trong phòng đột nhiên giảm xuống vài độ, nhưng mà kỳ quái là, tươi cười trên khóe miệng Phượng Vân Cẩm ở bên cạnh nàng giống như lại cao lên vài phần.
Sau khi Mặc nhi nghe xong cắn cắn đũa không hé răng, nhưng mà đôi mắt to đen nhánh lúc này lại lặng lẽ liếc qua Mạc Tử Khanh đang ngồi bên cạnh mình. Thời điểm phát hiện sắc mặt của phụ thân giống như càng ngày càng lạnh, cái miệng nhỏ nhắn hơi vểnh lên, cả người lặng lẽ tuột xuống ghế, đợi đến khi đứng vững trên mặt đất Mặc nhi đột nhiên nói: "Mẫu thân... Mặc nhi ăn xong rồi, con và Tiểu Bạch đi chơi." Nói xong không đợi mấy người lớn ở đây phản ứng, bé đã nhanh như một làn khói đi theo bên cạnh Tiểu Bạch chạy tới Mai Lâm ở hậu viện.
Tô Nhược Hàm chớp mắt, kinh ngạc nhìn Mặc nhi chạy trối chết, nó, nó... sau khi nó châm thuốc nổ cho mình, bản thân lại có thể chạy nhanh như chớp, dựa vào... tên trứng thối này, thằng con bất hiếu... dám bỏ lại lão nương của mình còn bản thân thì chạy nạn.
Mà sau khi Mặc nhi biến mất, nam nhân ngồi trước bàn khẽ nâng đầu, một đôi con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng không gợn sóng chống lại ánh mắt hơi hơi chột dạ của Tô Nhược Hàm, môi mỏng hé mở lạnh lùng mở miệng: "Ta còn không biết, thì ra phu nhân ngóng trông ta chết như vậy??"
Tô Nhược Hàm đứng ở đó biểu tình ngượng ngùng cong môi: "Ách... Kia, cái kia... Ngươi suy nghĩ nhiều." Tuy rằng rất muốn, nhưng mà nàng cũng không dám gật đầu ở trước mặt của hắn, hơn nữa nàng chỉ cảm thấy dùng danh nghĩa quả phụ này rất tốt mà thôi. Trong lúc nhất thời nàng có chút chột dạ, vẫn còn chưa có phản ứng kịp Mạc Tử Khanh gọi nàng là phu nhân.
Ngược lại là Phượng Vân Cẩm đứng ở bên cạnh nàng, khi nghe được hai chữ phu nhân do nam nhân áo trắng trước bàn nói ra, tay cầm chiết phiến hơi khẩn trương, trong con ngươi đen nhánh có lãnh ý chợt lóe rồi biến mất. Đợi đến khi hoàn hồn lại, tươi cười trên mặt hắn không giảm trái lại còn tăng đi tới trước bàn rồi ngồi xuống, mày khẽ nhíu cười nhìn Mạc Tử Khanh mở miệng nói: "Phu nhân? Nói như vậy... Ngươi chính là tướng công xem như đã chết trong miệng Tô cô nương hả?"
Hai mắt Mạc Tử Khanh hơi híp lại, tầm mắt nguy hiểm nhìn kỹ nam nhân vẻ mặt tươi cười trước mắt, tay cầm đũa hơi hơi dùng sức...
Khiêu khích, đây quả thực là trắng trợn khiêu khích...
Phượng Thiên đứng ở phía sau Phượng Vân Cẩm, lúc này không kìm chế mà đưa tay đến bên hông mình, tay đặt ở trên vũ khí, chuẩn bị động thủ với nam nhân kia nếu bị thiếu gia nhà mình chọc giận, hắn phải làm ra bảo hộ trước tiên.
Lúc này Phượng Thiên có chút bất đắc dĩ nhìn bóng lưng thiếu gia nhà mình, hắn cũng không rõ, vì sao thiếu gia phải đi khiêu khích nam nhân kia. Nam nhân áo trắng trước mắt này vừa thấy liền biết có quan hệ nào đó với nữ nhân Tô Nhược Hàm. Hơn nữa tiểu quỷ Mặc nhi kia còn gọi hắn là phụ thân, mà nam nhân này còn gọi Tô Nhược Hàm là phu nhân... Như vậy quan hệ còn không sáng tỏ sao? Vì sao thiếu gia nhà mình cần phải đến khuấy đảo vũng nước đục này?
Cho dù nữ nhân này có tốt như thế nào, thì nàng cũng là một người có con còn có tướng công được không?
Vốn nghĩ đến nàng là một quả phụ, thiếu gia nhà mình có hứng thú với nàng Phượng Thiên cũng cảm thấy thực sự không ổn. Hiện tại biết căn bản cái nữ nhân này không phải là quả phụ, nàng là người có tướng công... Phượng Thiên lại có thêm vài phần không hài lòng với Tô Nhược Hàm, nàng là một người có tướng công có con trai, không có việc gì để làm hay sao mà còn trêu chọc thiếu gia nhà mình?
Nếu Tô Nhược Hàm biết được suy nghĩ của Phượng Thiên, nàng nhất định hô to oan uổng.
Tô Nhược Hàm không chú ý tới sóng ngầm bắt đầu khởi động của ba nam nhân ở đây, khi Phượng Vân Cẩm ngồi vào trước bàn, nàng cũng đi đến trước bàn, còn chưa có ngồi xuống thì nghe được Phượng Vân Cẩm nói, mới đột nhiên phản ứng kịp.
Nàng kinh ngạc mở miệng: "Phu nhân?? Mạc Tử Khanh đầu ngươi bị thương rồi hả? Ngươi đã sớm cho ta một phong hưu thư, hiện tại chúng ta đúng là một chút quan hệ cũng không có, làm sao ngươi gọi ta là phu nhân?"
Theo câu một phong hưu thư khi nàng nói ra miệng, phản ứng của mấy người ở đây hoàn toàn khác nhau.
Mạc Tử Khanh là ánh mắt lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng một cái, trên dung nhan tuấn mỹ có vẻ không vui.
Nữ nhân này phủi sạch quan hệ, làm cho sắc mặt của Mạc Tử Khanh lạnh đi vài phần, môi mỏng mím thành đường thẳng. Tầm mắt nhìn lướt qua nam nhân đối diện cười đến giống như con hồ ly, hành vi phủi sạch của nàng, là vì nam nhân trước mắt này??
Tay Phượng Vân Cẩm đang phe phẩy cây quạt hơi hơi dừng một giây, sau khi hoàn hồn tay không tự chủ được mà khi phe phẩy cây quạt lại thoáng nhẹ nhàng hơn. Trong đôi mắt đen như mực có sự ấm áp, khóe miệng giương lên, đối mắt nheo lại thành trăng rằm làm cho người ta không khó nhìn ra tâm tình hắn đang rất hớn hở.
Mà còn lại Phượng Thiên thì không dám tin nhìn nàng một cái, hiện tại sự không hài lòng của hắn đối với Tô Nhược Hàm càng lớn hơn nữa... Nàng lại là một nữ nhân bị hưu bỏ, hơn nữa... sau khi bị hưu, nàng lại còn giấu chồng trước ở nhà, nè, nè...
Mạc Tử Khanh nhẹ nhàng buông đũa trong tay, ngẩng đầu mắt lạnh nhìn Phượng Vân Cẩm đối diện mở miệng nói: "Mạc Tử Khanh...phụ thân của Mặc nhi, của nàng..." (trong tiếng Hoa, họ dùng từ sở hữu đi trước danh từ nên mới có câu này, ý tứ của MTK là: của nàng phu quân dịch sang thành phu quân của nàng. Cho nên trong câu nói trên có chút khó hiểu là vậy.)
Còn chưa có nói xong, Tô Nhược Hàm ở một bên đã đánh gãy lời hắn, cong khóe miệng giọng nói lạnh lùng: "Chồng trước của ta..."
Lời vừa ra khỏi miệng, mắt Mạc Tử Khanh lại híp lại vài phần.
Mà Phượng Vân Cẩm lại nở nụ cười...
"Thiếu, thiếu gia..." Nhìn tâm tình thiếu gia nhà mình rõ ràng vô cùng tốt, Phượng Thiên mím môi không quá tán đồng muốn mở miệng, kết quả nói còn chưa nói xong, thì đã bị Phượng Vân Cẩm mở miệng đánh gãy hoàn toàn.
Chỉ thấy Phượng Vân Cẩm vung tay thu hồi chiết phiến trong tay, vẻ mặt cười nhẹ nói: "Phượng Vân Cẩm! Là phía đối tác của Tô cô nương, đồng thời... Cũng là... người theo đuổi... của nàng "
"Phốc... Khụ, khụ khụ..." Tô Nhược Hàm đang bưng một chén cháo uống, bị ba chữ cuối cùng "Người theo đuổi" của Phượng Vân Cẩm làm cho cả kinh phun ra ngụm cháo dùng sức ho khan. Phượng Thiên xui xẻo đang ngồi ở đối diện với nàng hoàn toàn gặp tai ương, trên mặt và tóc đều dính hạt cơm... Hoàn toàn làm cho Phượng Thiên tối đen mặt mày.
Hiện tại nàng cũng không có tâm tư đi quản Phượng Thiên đen mặt muốn giết người, ngược lại là vô cùng khiếp sợ nhìn về phía Phượng Vân Cẩm, hôm nay đầu của con cáo mặt cười này cũng bị động kinh sao? Hắn, hắn, vừa rồi hắn nói cái gì ấy nhỉ?... Người theo đuổi?
Gặp quỷ đi, khi nào thì hắn biến thành người theo đuổi của mình rồi hả???
Nghe xong Phượng Vân Cẩm tự xưng là người theo đuổi Tô Nhược Hàm, trên gương mặt lạnh lùng của Mạc Tử Khanh lộ ra một chút châm chọc cười lạnh, lạnh lùng liếc mắt nhìn sang Tô Nhược Hàm một cái sau đó mới lại nhìn hắn nhíu mày hỏi: "Ngươi đã là người theo đuổi của nàng, chẳng lẽ ngay cả thân phận chân thật của nàng ngươi cũng không biết?"
"Hơn nữa... Nếu ta không có nhớ lầm... cái tên Phượng Vân Cẩm này, hẳn là con trai độc nhất của Phượng Cửu Thiên nhà giàu nhất Phượng Lan quốc, Tiêu Dao tiểu vương gia Phượng Lan quốc đúng không? Trước hết không bàn tới nàng là Liễu Hương nữ nhi của Liễu gia là đối thủ một mất một còn của ngươi trên thương trường, mà với thân phận của ngươi... Ngươi cảm thấy, ngươi có thể ở cùng một chỗ với một nữ nhân bị hưu bỏ sao? Trước không nói đến cái gì mà cưới làm chính phi gì đó, chỉ sợ ngay cả cưới về làm thiếp, chắc chắn cũng không thể được đi?" Mạc Tử Khanh lạnh lùng cười nhìn Phượng Vân Cẩm và Tô Nhược Hàm trước mắt, nhất là khi nhìn về phía nàng, trong mắt có tức giận khó nén, một chút tức giận chính hắn cũng không có phát hiện.
Thật ra Tô Nhược Hàm không bị lời nói của Mạc Tử Khanh chọc giận, bởi vì nàng vốn chính là bị hưu bỏ, hơn nữa... Nàng và Phượng Vân Cẩm căn bản không có hòa hợp gì cả, nàng mới không quan tâm vấn đề thân phận cách xa của hai người, nhưng mà...
Con trai duy nhất của nhà giàu có nhất, Tiêu Dao tiểu vương gia???
Tô Nhược Hàm ngoài ý muốn nhìn về phía Phượng Vân Cẩm, không ngờ tới thân phận của thằng nhãi này lại hiển quý như vậy?
Tiêu Dao tiểu vương gia... Chẳng lẽ hắn cha là một Vương gia nào đó của Phượng Lan quốc? Khó trách... Khó trách hắn lại dùng họ Phượng là dòng họ của hoàng gia Phượng Lan quốc... Chỉ trách nàng không biết gì đối với triều đại nơi này, cho nên vẫn không phản ứng kịp với vấn đề mấu chốt.
Khi Mạc Tử Khanh nói ra thân phận chân thật của bản thân cũng là lúc, tươi cười trên mặt Phượng Vân Cẩm đã chậm rãi thu lại, mà lúc này Phượng Thiên ở phía sau hắn tay phải đã cầm chặt chuôi kiếm bên hông.
Thật lâu sau đó, trên mặt Phượng Vân Cẩm lại khôi phục tươi cười lần nữa mở miệng: "Ha ha... Không nghĩ tới ngươi có hiểu biết đối với ta như vậy? Nhưng mà ta nghĩ... chuyện không có đi thử qua, ai mà biết được? Hơn nữa... Mặc nhi đáng yêu như vậy, ta nghĩ phụ thân của ta, lão nhân gia hắn nhất định sẽ càng yêu thích có một tôn tử như vậy."
Sắc mặt Mạc Tử Khanh đổi đổi, tay đặt ở bên hông hơi hơi dùng sức nắm chặt thành quyền, Mặc nhi là con của hắn...
Lúc này Tô Nhược Hàm có chút bất đắc dĩ xoa xoa huyệt thái dương, trong lúc hai nam nhân đối đáp nàng đã nhìn ra, nhưng mà nàng rất muốn nói một câu, các ngươi cấu đến véo đi mà có từng hỏi qua ta hay không?
Hơn nữa... Mặc nhi là con của mình, Phượng Vân Cẩm, lão cha của ngươi có thích hay không thì có quan hệ gì với ta đâu hả?
*****
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: khụ... Khụ...
Dưới đây là Tiểu Vũ (tg) rảnh rỗi bị đứt gân não, chút tệ hại nho nhỏ...
Một ngày nọ Mặc nhi rất là vui vẻ chạy đến trước mặt Mạc Tử Khanh: "Phụ thân... Cái tên quỷ chán ghét kia chỉ vào mẫu thân nói nàng là kẻ trộm..."
Mạc Tử Khanh mắt lạnh híp lại, lập tức hỏi: "Hắn có nói nương con trộm cái gì không?"
Mặc nhi gãi gãi đầu, hồi tưởng cả buổi sau đó mới nghiêm trang đáp: "Cái tên quỷ chán ghét kia nói mẫu thân trộm tim của hắn..."
Sau khi nói xong Mặc nhi lại bồn chồn hỏi: "Phụ thân... người không có tim còn có thể sống được sao?"
Mạc Tử Khanh lập tức đen mặt.
Mà sau khi hỏi xong, Mặc nhi phát hiện lão cha nhà mình đã sớm như cơn gió lao ra khỏi phòng...
N năm về sau, Mặc nhi mới biết được, té ra tim này không phải tim kia...
Hết chương 51.
Ta nhớ rõ không phải Tô cô nương nói mình là quả phụ sao?
Phượng Vân Cẩm cười nhìn Tô Nhược Hàm, miệng hỏi ra vấn đề làm cho nàng không biết phải trả lời như thế nào, trong lúc nhất thời nàng trợn tròn mắt. Xuyên thấu qua khe hở giữa hai người Phượng Thiên và Phượng Vân Cẩm nàng rõ ràng nhìn thấy, ở trong nhà ăn mỹ nam ngồi bên cạnh Mặc nhi đang có thần sắc lạnh nhạt. Mà lúc này mỹ nam kia không chút bị ảnh hưởng bởi người xuất hiện ngoài cửa, vô cùng bình tĩnh tự mình gắp thức ăn cho Mặc nhi...
Lúc này, lúc này... thật ra nàng thà rằng mình thật sự là quả phụ.
Hơn nữa nếu Mạc Tử Khanh không có đột nhiên xuất hiện, Tô Nhược Hàm nàng cũng nguyện ý tiếp tục cõng cái danh quả phụ này tiếp tục cuộc sống, dù sao Tô Nhược Hàm cảm thấy cõng cái danh quả phụ cũng không có gì không ổn.
Chỉ là nói như thế nào thì Mạc Tử Khanh cũng xem là như chồng trước của mình, hơn nữa Mặc nhi lại ở trước mặt chủ tớ Phượng Vân Cẩm kêu hắn là phụ thân... Điều này làm cho nàng giải thích như thế nào?
Hơn nữa rất nhiều thời điểm, lúc ngươi càng không muốn sự tình phức tạp hóa, cố tình lại có người không như ngươi mong muốn.
Ngay tại thời điểm Tô Nhược Hàm đang xấu hổ không thôi đứng ở nơi đó vắt óc tìm lý do, đột nhiên lại có người lên tiếng...
Miệng đang ăn đồ ăn Mạc Tử Khanh gắp cho, sau khi nghe được Phượng Vân Cẩm nói, Mặc nhi phồng má vẻ mặt tò mò giòn tan hỏi: "Mẫu thân... quả phụ là cái gì hả?"
Ách... quả phụ là cái gì? Chính là phụ thân con chết, ta gọi là quả phụ...
Tô Nhược Hàm có chút rối rắm nhìn Mặc nhi, sao nàng lại không biết lỗ tai của tiểu gia hỏa này nhạy bén như vậy chứ lại nghe được từ quả phụ này đây?
Nàng không mở miệng giải thích, cũng không có nghĩa là mấy nam nhân khác ở đây sẽ không giải thích.
Mắt Phượng Vân Cẩm cụp xuống, thần sắc lóe lên trong đó, khóe miệng lại giương nụ cười lên lần nữa, ý cười đến hàm xúc không rõ nhìn sang Mặc nhi thản nhiên giải thích nói: "Quả phụ chính là nữ nhân đã chết tướng công..." Mà đồng thời khi nói những lời này, tầm mắt của hắn lại vẫn dừng ở trên thân của nam nhân đang gắp rau cho Mặc nhi...
"Hả... Mẫu thân, nhưng mà không phải phụ thân vẫn khỏe sao... vậy vì sao hắn nói người là quả phụ nha?" Mặc nhi nghe xong cái hiểu cái không gục gặc cái đầu nhỏ, có chút nghi hoặc cắn đũa, đột nhiên đưa tay chỉ vào Phượng Vân Cẩm bên kia, vẻ mặt khó hiểu quay sang hỏi Tô Nhược Hàm đang chột dạ cúi đầu.
Lúc này trong lòng Tô Nhược Hàm hận nghiến răng nghiến lợi, hôm nay tiểu gia hỏa Mặc nhi này vẫn luôn đối đầu với mình là như thế nào?
Tại sao nó cứ níu chặt không tha mình đây?
Tuy rằng nàng thực chán ghét nam nhân Mạc Tử Khanh này, nhưng mà hành vi nguyền rủa người khác chết nói như thế nào cũng là không đúng, nhất là bây giờ còn bị người khác vạch trần trước mặt, nàng chột dạ rồi...
Phát hiện Mạc Tử Khanh trước bàn cơm bên kia vẫn không hé răng, Tô Nhược Hàm cắn chặt răng nói: "Phụ thân con không chết, nhưng mà hiện tại với mẫu thân mà nói hắn cũng không khác gì đã chết, thậm chí còn không bằng đã chết sạch sẽ, cho nên mẫu thân coi như là quả phụ."
Không biết có phải là ảo giác hay không, Tô Nhược Hàm cảm thấy sau khi mình nói câu này xong, cảm giác độ ấm trong phòng đột nhiên giảm xuống vài độ, nhưng mà kỳ quái là, tươi cười trên khóe miệng Phượng Vân Cẩm ở bên cạnh nàng giống như lại cao lên vài phần.
Sau khi Mặc nhi nghe xong cắn cắn đũa không hé răng, nhưng mà đôi mắt to đen nhánh lúc này lại lặng lẽ liếc qua Mạc Tử Khanh đang ngồi bên cạnh mình. Thời điểm phát hiện sắc mặt của phụ thân giống như càng ngày càng lạnh, cái miệng nhỏ nhắn hơi vểnh lên, cả người lặng lẽ tuột xuống ghế, đợi đến khi đứng vững trên mặt đất Mặc nhi đột nhiên nói: "Mẫu thân... Mặc nhi ăn xong rồi, con và Tiểu Bạch đi chơi." Nói xong không đợi mấy người lớn ở đây phản ứng, bé đã nhanh như một làn khói đi theo bên cạnh Tiểu Bạch chạy tới Mai Lâm ở hậu viện.
Tô Nhược Hàm chớp mắt, kinh ngạc nhìn Mặc nhi chạy trối chết, nó, nó... sau khi nó châm thuốc nổ cho mình, bản thân lại có thể chạy nhanh như chớp, dựa vào... tên trứng thối này, thằng con bất hiếu... dám bỏ lại lão nương của mình còn bản thân thì chạy nạn.
Mà sau khi Mặc nhi biến mất, nam nhân ngồi trước bàn khẽ nâng đầu, một đôi con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng không gợn sóng chống lại ánh mắt hơi hơi chột dạ của Tô Nhược Hàm, môi mỏng hé mở lạnh lùng mở miệng: "Ta còn không biết, thì ra phu nhân ngóng trông ta chết như vậy??"
Tô Nhược Hàm đứng ở đó biểu tình ngượng ngùng cong môi: "Ách... Kia, cái kia... Ngươi suy nghĩ nhiều." Tuy rằng rất muốn, nhưng mà nàng cũng không dám gật đầu ở trước mặt của hắn, hơn nữa nàng chỉ cảm thấy dùng danh nghĩa quả phụ này rất tốt mà thôi. Trong lúc nhất thời nàng có chút chột dạ, vẫn còn chưa có phản ứng kịp Mạc Tử Khanh gọi nàng là phu nhân.
Ngược lại là Phượng Vân Cẩm đứng ở bên cạnh nàng, khi nghe được hai chữ phu nhân do nam nhân áo trắng trước bàn nói ra, tay cầm chiết phiến hơi khẩn trương, trong con ngươi đen nhánh có lãnh ý chợt lóe rồi biến mất. Đợi đến khi hoàn hồn lại, tươi cười trên mặt hắn không giảm trái lại còn tăng đi tới trước bàn rồi ngồi xuống, mày khẽ nhíu cười nhìn Mạc Tử Khanh mở miệng nói: "Phu nhân? Nói như vậy... Ngươi chính là tướng công xem như đã chết trong miệng Tô cô nương hả?"
Hai mắt Mạc Tử Khanh hơi híp lại, tầm mắt nguy hiểm nhìn kỹ nam nhân vẻ mặt tươi cười trước mắt, tay cầm đũa hơi hơi dùng sức...
Khiêu khích, đây quả thực là trắng trợn khiêu khích...
Phượng Thiên đứng ở phía sau Phượng Vân Cẩm, lúc này không kìm chế mà đưa tay đến bên hông mình, tay đặt ở trên vũ khí, chuẩn bị động thủ với nam nhân kia nếu bị thiếu gia nhà mình chọc giận, hắn phải làm ra bảo hộ trước tiên.
Lúc này Phượng Thiên có chút bất đắc dĩ nhìn bóng lưng thiếu gia nhà mình, hắn cũng không rõ, vì sao thiếu gia phải đi khiêu khích nam nhân kia. Nam nhân áo trắng trước mắt này vừa thấy liền biết có quan hệ nào đó với nữ nhân Tô Nhược Hàm. Hơn nữa tiểu quỷ Mặc nhi kia còn gọi hắn là phụ thân, mà nam nhân này còn gọi Tô Nhược Hàm là phu nhân... Như vậy quan hệ còn không sáng tỏ sao? Vì sao thiếu gia nhà mình cần phải đến khuấy đảo vũng nước đục này?
Cho dù nữ nhân này có tốt như thế nào, thì nàng cũng là một người có con còn có tướng công được không?
Vốn nghĩ đến nàng là một quả phụ, thiếu gia nhà mình có hứng thú với nàng Phượng Thiên cũng cảm thấy thực sự không ổn. Hiện tại biết căn bản cái nữ nhân này không phải là quả phụ, nàng là người có tướng công... Phượng Thiên lại có thêm vài phần không hài lòng với Tô Nhược Hàm, nàng là một người có tướng công có con trai, không có việc gì để làm hay sao mà còn trêu chọc thiếu gia nhà mình?
Nếu Tô Nhược Hàm biết được suy nghĩ của Phượng Thiên, nàng nhất định hô to oan uổng.
Tô Nhược Hàm không chú ý tới sóng ngầm bắt đầu khởi động của ba nam nhân ở đây, khi Phượng Vân Cẩm ngồi vào trước bàn, nàng cũng đi đến trước bàn, còn chưa có ngồi xuống thì nghe được Phượng Vân Cẩm nói, mới đột nhiên phản ứng kịp.
Nàng kinh ngạc mở miệng: "Phu nhân?? Mạc Tử Khanh đầu ngươi bị thương rồi hả? Ngươi đã sớm cho ta một phong hưu thư, hiện tại chúng ta đúng là một chút quan hệ cũng không có, làm sao ngươi gọi ta là phu nhân?"
Theo câu một phong hưu thư khi nàng nói ra miệng, phản ứng của mấy người ở đây hoàn toàn khác nhau.
Mạc Tử Khanh là ánh mắt lạnh lùng liếc mắt nhìn nàng một cái, trên dung nhan tuấn mỹ có vẻ không vui.
Nữ nhân này phủi sạch quan hệ, làm cho sắc mặt của Mạc Tử Khanh lạnh đi vài phần, môi mỏng mím thành đường thẳng. Tầm mắt nhìn lướt qua nam nhân đối diện cười đến giống như con hồ ly, hành vi phủi sạch của nàng, là vì nam nhân trước mắt này??
Tay Phượng Vân Cẩm đang phe phẩy cây quạt hơi hơi dừng một giây, sau khi hoàn hồn tay không tự chủ được mà khi phe phẩy cây quạt lại thoáng nhẹ nhàng hơn. Trong đôi mắt đen như mực có sự ấm áp, khóe miệng giương lên, đối mắt nheo lại thành trăng rằm làm cho người ta không khó nhìn ra tâm tình hắn đang rất hớn hở.
Mà còn lại Phượng Thiên thì không dám tin nhìn nàng một cái, hiện tại sự không hài lòng của hắn đối với Tô Nhược Hàm càng lớn hơn nữa... Nàng lại là một nữ nhân bị hưu bỏ, hơn nữa... sau khi bị hưu, nàng lại còn giấu chồng trước ở nhà, nè, nè...
Mạc Tử Khanh nhẹ nhàng buông đũa trong tay, ngẩng đầu mắt lạnh nhìn Phượng Vân Cẩm đối diện mở miệng nói: "Mạc Tử Khanh...phụ thân của Mặc nhi, của nàng..." (trong tiếng Hoa, họ dùng từ sở hữu đi trước danh từ nên mới có câu này, ý tứ của MTK là: của nàng phu quân dịch sang thành phu quân của nàng. Cho nên trong câu nói trên có chút khó hiểu là vậy.)
Còn chưa có nói xong, Tô Nhược Hàm ở một bên đã đánh gãy lời hắn, cong khóe miệng giọng nói lạnh lùng: "Chồng trước của ta..."
Lời vừa ra khỏi miệng, mắt Mạc Tử Khanh lại híp lại vài phần.
Mà Phượng Vân Cẩm lại nở nụ cười...
"Thiếu, thiếu gia..." Nhìn tâm tình thiếu gia nhà mình rõ ràng vô cùng tốt, Phượng Thiên mím môi không quá tán đồng muốn mở miệng, kết quả nói còn chưa nói xong, thì đã bị Phượng Vân Cẩm mở miệng đánh gãy hoàn toàn.
Chỉ thấy Phượng Vân Cẩm vung tay thu hồi chiết phiến trong tay, vẻ mặt cười nhẹ nói: "Phượng Vân Cẩm! Là phía đối tác của Tô cô nương, đồng thời... Cũng là... người theo đuổi... của nàng "
"Phốc... Khụ, khụ khụ..." Tô Nhược Hàm đang bưng một chén cháo uống, bị ba chữ cuối cùng "Người theo đuổi" của Phượng Vân Cẩm làm cho cả kinh phun ra ngụm cháo dùng sức ho khan. Phượng Thiên xui xẻo đang ngồi ở đối diện với nàng hoàn toàn gặp tai ương, trên mặt và tóc đều dính hạt cơm... Hoàn toàn làm cho Phượng Thiên tối đen mặt mày.
Hiện tại nàng cũng không có tâm tư đi quản Phượng Thiên đen mặt muốn giết người, ngược lại là vô cùng khiếp sợ nhìn về phía Phượng Vân Cẩm, hôm nay đầu của con cáo mặt cười này cũng bị động kinh sao? Hắn, hắn, vừa rồi hắn nói cái gì ấy nhỉ?... Người theo đuổi?
Gặp quỷ đi, khi nào thì hắn biến thành người theo đuổi của mình rồi hả???
Nghe xong Phượng Vân Cẩm tự xưng là người theo đuổi Tô Nhược Hàm, trên gương mặt lạnh lùng của Mạc Tử Khanh lộ ra một chút châm chọc cười lạnh, lạnh lùng liếc mắt nhìn sang Tô Nhược Hàm một cái sau đó mới lại nhìn hắn nhíu mày hỏi: "Ngươi đã là người theo đuổi của nàng, chẳng lẽ ngay cả thân phận chân thật của nàng ngươi cũng không biết?"
"Hơn nữa... Nếu ta không có nhớ lầm... cái tên Phượng Vân Cẩm này, hẳn là con trai độc nhất của Phượng Cửu Thiên nhà giàu nhất Phượng Lan quốc, Tiêu Dao tiểu vương gia Phượng Lan quốc đúng không? Trước hết không bàn tới nàng là Liễu Hương nữ nhi của Liễu gia là đối thủ một mất một còn của ngươi trên thương trường, mà với thân phận của ngươi... Ngươi cảm thấy, ngươi có thể ở cùng một chỗ với một nữ nhân bị hưu bỏ sao? Trước không nói đến cái gì mà cưới làm chính phi gì đó, chỉ sợ ngay cả cưới về làm thiếp, chắc chắn cũng không thể được đi?" Mạc Tử Khanh lạnh lùng cười nhìn Phượng Vân Cẩm và Tô Nhược Hàm trước mắt, nhất là khi nhìn về phía nàng, trong mắt có tức giận khó nén, một chút tức giận chính hắn cũng không có phát hiện.
Thật ra Tô Nhược Hàm không bị lời nói của Mạc Tử Khanh chọc giận, bởi vì nàng vốn chính là bị hưu bỏ, hơn nữa... Nàng và Phượng Vân Cẩm căn bản không có hòa hợp gì cả, nàng mới không quan tâm vấn đề thân phận cách xa của hai người, nhưng mà...
Con trai duy nhất của nhà giàu có nhất, Tiêu Dao tiểu vương gia???
Tô Nhược Hàm ngoài ý muốn nhìn về phía Phượng Vân Cẩm, không ngờ tới thân phận của thằng nhãi này lại hiển quý như vậy?
Tiêu Dao tiểu vương gia... Chẳng lẽ hắn cha là một Vương gia nào đó của Phượng Lan quốc? Khó trách... Khó trách hắn lại dùng họ Phượng là dòng họ của hoàng gia Phượng Lan quốc... Chỉ trách nàng không biết gì đối với triều đại nơi này, cho nên vẫn không phản ứng kịp với vấn đề mấu chốt.
Khi Mạc Tử Khanh nói ra thân phận chân thật của bản thân cũng là lúc, tươi cười trên mặt Phượng Vân Cẩm đã chậm rãi thu lại, mà lúc này Phượng Thiên ở phía sau hắn tay phải đã cầm chặt chuôi kiếm bên hông.
Thật lâu sau đó, trên mặt Phượng Vân Cẩm lại khôi phục tươi cười lần nữa mở miệng: "Ha ha... Không nghĩ tới ngươi có hiểu biết đối với ta như vậy? Nhưng mà ta nghĩ... chuyện không có đi thử qua, ai mà biết được? Hơn nữa... Mặc nhi đáng yêu như vậy, ta nghĩ phụ thân của ta, lão nhân gia hắn nhất định sẽ càng yêu thích có một tôn tử như vậy."
Sắc mặt Mạc Tử Khanh đổi đổi, tay đặt ở bên hông hơi hơi dùng sức nắm chặt thành quyền, Mặc nhi là con của hắn...
Lúc này Tô Nhược Hàm có chút bất đắc dĩ xoa xoa huyệt thái dương, trong lúc hai nam nhân đối đáp nàng đã nhìn ra, nhưng mà nàng rất muốn nói một câu, các ngươi cấu đến véo đi mà có từng hỏi qua ta hay không?
Hơn nữa... Mặc nhi là con của mình, Phượng Vân Cẩm, lão cha của ngươi có thích hay không thì có quan hệ gì với ta đâu hả?
*****
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: khụ... Khụ...
Dưới đây là Tiểu Vũ (tg) rảnh rỗi bị đứt gân não, chút tệ hại nho nhỏ...
Một ngày nọ Mặc nhi rất là vui vẻ chạy đến trước mặt Mạc Tử Khanh: "Phụ thân... Cái tên quỷ chán ghét kia chỉ vào mẫu thân nói nàng là kẻ trộm..."
Mạc Tử Khanh mắt lạnh híp lại, lập tức hỏi: "Hắn có nói nương con trộm cái gì không?"
Mặc nhi gãi gãi đầu, hồi tưởng cả buổi sau đó mới nghiêm trang đáp: "Cái tên quỷ chán ghét kia nói mẫu thân trộm tim của hắn..."
Sau khi nói xong Mặc nhi lại bồn chồn hỏi: "Phụ thân... người không có tim còn có thể sống được sao?"
Mạc Tử Khanh lập tức đen mặt.
Mà sau khi hỏi xong, Mặc nhi phát hiện lão cha nhà mình đã sớm như cơn gió lao ra khỏi phòng...
N năm về sau, Mặc nhi mới biết được, té ra tim này không phải tim kia...
Hết chương 51.