Editor: ChieuNinh
"Nàng... đã biết?"
Tô Nhược Hàm nhận thấy được bàn tay đang nắm chặt tay mình có hơi chút dùng sức, từ trong giọng nói khàn khàn trầm thấp của đối phương, có thể nghe ra tâm tình khẩn trương của hắn, chút khẩn trương tồn tại ở trong lòng nàng khi đến gần Hương Phiêu Trai cũng theo đó mà tiêu tán đi. Nàng thản nhiên cười nói: "Ta biết cái gì?"
Phía trước, trên tuấn nhan của Phượng Vân Cẩm lộ ra vẻ tức giận, quay đầu gắt gao trừng mắt nữ nhân trước mặt, nàng là cố ý đi?
Rõ ràng vừa rồi nàng cũng đã hỏi mình tại sao lại thích nữ nhân trì độn như nàng, hiện tại lại bắt đầu giả ngu. Tầm mắt của hắn chống lại đôi mắt mang ý cười của nàng, trong mắt của đối phương lóe sáng vẻ giảo hoạt.
Ngay khi hắn chuẩn bị mở miệng nói gì đó, Tô Nhược Hàm ở đối diện tóc còn nước nhỏ giọt, áo mỏng trên người ướt đẫm lại cau mũi "hắc xì" một tiếng, đánh ra một cái hắt xì vang dội. Càng thêm buồn cười là, nước mũi lại chảy văng ra cái bong bóng treo ở trên mũi, nhất thời làm Tô Nhược Hàm xấu hổ đến nỗi muốn đào một cái động ở trên mặt đất rồi chui vào đó không bao giờ đi ra nữa, thật sự là xấu hổ chết người.
Nhìn vẻ mặt xấu hổ trở tay dùng ống tay áo ra sức lau nước mũi của nàng, Phượng Vân Cẩm sững sờ ở đó.
Qua một lúc lâu sau Phượng Vân Cẩm bất đắc dĩ thở dài một tiếng, thấy nàng dừng lại động tác lau nước mũi, mới đưa tay sờ sờ cái trán của nàng, giọng điệu có chút bất đắc dĩ và ảo não nhỏ giọng nói: "Đúng vậy... Ta cũng muốn biết, vì sao ta lại thích cái nữ nhân cảm tình trì độn này, nhưng lại không biết chăm sóc cho bản thân. Thật không biết nàng ngay cả chính mình cũng không chăm sóc tốt, còn chiếu cố Mặc nhi như thế nào? ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Nhưng mà về sau có ta tới chiếu cố mẫu tử các nàng." Sau khi nói xong, như là có chút giận dỗi xoay người đi đến phía trước, nhưng mà bàn tay của hắn đang nắm tay Tô Nhược Hàm, cũng chưa từng buông ra, ngược lại càng dùng sức nắm chặt hơn, mang theo một loại ý niệm kiên định cùng với khẳng định mà nắm chặt cái tay kia của nàng.
Tô Nhược Hàm theo sát ở phía sau, tuy rằng cảm giác bị gió lạnh đầu mùa xuân thổi trúng làm không ngừng run run, nhưng mà nhìn nam tử phía trước đang nắm chặt tay mình buồn bực đi về phía trước, khịt khịt mũi, nàng cũng nở nụ cười...
Rất nhiều thứ thời điểm chưa có thấy rõ thì không có nhận thấy được, một khi được vạch trần rồi, thật ra thì có thể nhìn ra được rất nhiều cái trước kia bị nàng bỏ qua. Lại nói tiếp, thật ra trước kia là nàng để tâm vào chuyện vụn vặt, nếu như nàng sớm phát hiện được, có phải nam nhân này cũng sẽ không giống hiện tại ảo não và bất đắc dĩ như vậy hay không đây? Vừa rồi một tiếng thở dài kia của hắn, thật ra lại giống như một cái lông chim khẽ vuốt qua đầu quả tim của nàng, lại làm cho đáy lòng của nàng có chút ấm áp ngứa ngái.
Nếu không phải tên Phượng Thiên kia nhảy ra gõ tỉnh mình, chỉ sợ nàng vẫn còn đang tiếp tục để tâm vào chuyện vụn vặt, thuận tiện cả người quấn đầy gai thật cẩn thận đề phòng Phượng Vân Cẩm tới gần mình đi?
Xem ra Phượng Thiên hắn nói lòng của nàng được làm từ đá, kỳ thật cũng không có sai. Nhưng mà không phải lòng của nàng lãnh tình giống như tảng đá vậy, mà là lòng của nàng giống một cục đá cứng không hiểu biết. Mà Phượng Vân Cẩm hắn trùng hợp chính là người khắc đá kia. Thì ra không biết từ khi nào, lòng của nàng đã bị đục ra một vết rạn, Phượng Vân Cẩm đã chậm rãi đi vào.
"Bịch..." một tiếng, Tô Nhược Hàm còn đang cúi đầu âm thầm nghĩ mọi chuyện, lại bị va chạm vào trên lưng của Phượng Vân Cẩm ở phía trước, cái mũi thanh tú vểnh cao trực tiếp bị đụng phải mà đỏ lên, nàng bị đau đến hai mắt chảy cả nước mắt, buồn bực ngẩng đầu: "Ôi... Làm sao vậy?"
Nhìn bộ dáng mờ mịt ôm cái mũi của nàng, Phượng Vân Cẩm bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, nhíu mi nhìn thoáng qua hòn non bộ ở bên phải, không vui mở miệng hỏi: "Các ngươi nhìn đủ chưa?"
Tô Nhược Hàm khó hiểu, cái gì nhìn đủ chưa?
Nhìn qua theo tầm mắt của hắn, hai bóng dáng một già một trẻ đứng dậy sau núi giả, mà hai người kia thực rõ ràng chính là Phúc bá vừa nói ở trước sảnh còn có chuyện bận rộn, còn có Phượng Thiên vốn nên đang thu thập hành lý giúp Phượng Vân Cẩm.
Tô Nhược Hàm nhìn thấy hai người đứng dậy, đồng thời tầm mắt nhìn cái tay Phượng Vân Cẩm đang nắm tay mình, nàng xấu hổ dùng sức rút tay mình trở về, sắc mặt có chút đỏ ửng đứng ở phía sau Phượng Vân Cẩm.
Thần sắc hai người bị tóm ra trái lại thì rất tự nhiên, nhất là Phúc bá lại vô cùng bình tĩnh vỗ vỗ cái trán nói: "Ai nha... Ta cũng đã nói phía trước có chuyện phải bận rộn mà, tại sao còn đứng ở đây?" Sau khi nói xong, lão nhân lại cứ nghênh ngang bỏ đi như vậy.
Mà còn lại Phượng Thiên thì vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng đưa tay vuốt ve nước mưa bị dính trên tóc, ho nhẹ một chút nói: "Khụ... Thiếu gia, đột nhiên thuộc hạ nhớ tới hành lý còn chưa chuẩn bị xong, hiện tại ta đi sửa sang lại..." Nói xong hắn cũng đã xoay người chuồn mất.
Thấy Phượng Thiên muốn đi mất, Phượng Vân Cẩm mở miệng nói: "Chờ một chút..."
Phượng Thiên dừng một chút, biểu tình vô cùng cứng ngắc quay đầu: "Thiếu gia... không phải ta cố ý nhìn lén, là Phúc bá cứng rắn kéo ta đi xem."
Không đánh đã khai, hoàn toàn không đánh đã khai...
Xa xa Phúc bá còn chưa đi xa âm thầm dậm chân, tiểu tử Phượng Thiên này thật sự quá ngu ngốc.
Phượng Vân Cẩm chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn Phượng Thiên một cái phân phó: "Gọi người đưa hai thùng nước ấm đến trong phòng ta, lại kêu người đi bố trang gần đây mua bộ quần áo may sẵn về đây..."
"À..." Phượng Thiên nghe xong gật gật đầu đi ra bên ngoài, đi được hai bước, Phượng Thiên đột nhiên quay đầu giả ngu hỏi: "Thiếu gia... mua quần áo may sẵn là nam trang hay là nữ trang vậy?" ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Sau khi hỏi xong hắn còn liếc trên người Tô Nhược Hàm phía sau Phượng Vân Cẩm, trong mắt càng có thêm vẻ trêu tức thản nhiên.
Khóe miệng Tô Nhược Hàm hung hăng run rẩy một cái, lấy ánh mắt nhìn tên ngu ngốc liếc Phượng Thiên một cái, hắn là cố ý đi, tuyệt đối là cố ý đi? Rõ ràng là đi mua quần áo giúp nàng, lại còn hỏi mua nam trang hay là nữ trang, chẳng lẽ hắn ngứa da muốn ở trước mặt thiếu gia nhà mình lên mặt một chút?
Phượng Vân Cẩm không nói gì, chính là ánh mắt nhìn Phượng Thiên hơi híp lại, hồi lâu sau đột nhiên lành lạnh cười nói: "Ngươi cảm thấy sao? Mấy ngày trước nghe lão nhân tới đây có đề cập tới, hình như ở khu vực biên cảnh phía Bắc Phượng Lan quốc đang khai phá một khu vực khai thác mỏ đi, Phượng Thiên ngươi nói xem ta có nên đưa ngươi đi qua đó rèn luyện thêm không?"
Một câu nói, làm cho Phượng Thiên ở bên kia vốn đang giả ngu, nhất thời vẻ mặt buồn bực nói: "Thiếu gia... Ta sai rồi còn không được sao, ta đi kêu người đi mua quần áo cho "Thiếu phu nhân" chúng ta thay. Về phần chuyện khu vực khai thác mỏ thì coi như xong, ta đi thu thập hành lý thay thiếu gia đi, không phải người nói ngày mai phải xuất phát sao?" Nói xong rồi lập tức bỏ trốn mất dạng.
Phượng Thiên rời đi rồi, ngược lại Phượng Vân Cẩm không nói gì nữa, chỉ là buồn bực nắm tay Tô Nhược Hàm đi đến trong phòng của mình, một chút cũng không có chú ý tới Tô Nhược Hàm bởi vì Phượng Thiên trêu ghẹo câu thiếu phu nhân kia mà sắc mặt có chút đỏ lên, hoặc là nói... Hắn thấy nhưng nhất quyết vì bận tâm tâm tình của nàng cho nên làm bộ không có thấy.
Vào nhà rồi, Phượng Vân Cẩm trực tiếp kéo nàng đến trước bàn để nàng ngồi xuống, hắn đứng dậy đi tìm một cái áo choàng lông cáo màu trắng bọc lấy người nàng. Sau đó lại lấy ra một cái khăn mới mình còn chưa dùng qua liền vội tới lau tóc cho nàng. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Tô Nhược Hàm vốn nói để mình tự làm, kết quả không lay chuyển được hắn, chỉ đành phải cả người nằm úp sấp ở trên bàn mặc cho hắn lau tới lau đi, đầu có chút mờ mịt, mà trên đầu lại có hơi thở ấm áp cọ qua cọ lại, sau đó không lâu nàng liền ngủ mất.
Vài đứa nha hoàn của Hương Phiêu Trai bắt đầu mang theo nước ấm vào vào ra ra, mãi cho đến khi Phượng Vân Cẩm lau hết nước mưa trên tóc nàng không sai biệt lắm, nàng cũng còn chưa có tỉnh lại. Mấy nha hoàn mới đi qua nói: "Thiếu gia... Nước ấm đã chuẩn bị xong rồi, quần áo vừa mua về đặt ở sau bình phong."
Động tác lau tóc trong tay Phượng Vân Cẩm giúp Tô Nhược Hàm cũng không ngừng, chỉ gật gật đầu nói: "Đi xuống đi..."
Mãi cho đến khi mấy nha hoàn đều đã rời rồi, Phượng Vân Cẩm mới dừng lại động tác trong tay, cúi đầu nhìn nữ nhân sắc mặt ửng hồng, môi hé mở nằm úp sấp ở trên bàn ngủ say, nhíu nhíu mày nhẹ nhàng đẩy nàng một cái nói: "Tỉnh tỉnh..."
"Hả?" Tô Nhược Hàm mơ hồ mở to mắt, sau khi nhìn thấy là Phượng Vân Cẩm trong lúc nhất thời không có phản ứng kịp, chỉ là than thở sao hắn lại ở trong này, cứ như vậy mà trực tiếp sững sờ nhìn hắn.
Phượng Vân Cẩm chỉ chỉ phía sau bình phong bên kia nói: "Nàng bị mưa lạnh, bên kia chuẩn bị nước ấm xong rồi, nàng đi ngâm một chút trước, sau đó thay thế quần áo bị ướt sũng trên người nàng đi."
Bởi vì hắn nói vậy, làm cho nàng đột nhiên nhớ tới, mình chạy tới tìm Phượng Vân Cẩm, nàng âm thầm có chút xấu hổ, lập tức có chút khẩn trương muốn đứng dậy.
Cũng không biết là bởi vì gặp mưa cảm lạnh hay là như thế nào, Tô Nhược Hàm lại cảm thấy đầu mình có chút nặng, mờ mịt. Khi đứng dậy dưới chân như bước vào hư không, thiếu chút nữa thì ngã xuống bên cạnh. Vẫn may Phượng Vân Cẩm ở bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ được nàng, thần sắc lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Có phải rất khó chịu hay không?" Sau khi nói xong hắn có chút thầm oán chính mình, vừa rồi chỉ lo lau tóc thay nàng, sau đó đám người vẫn luôn đưa nước ấm và quần áo tới, lại quên để cho nàng thay quần áo ướt sũng ra trước.
"À... Không có việc gì, vừa rồi ngồi lâu chân đã tê rần thôi." Nàng tùy tiện tìm cái lấy cớ nói.
Kết quả vừa dứt lời, Phượng Vân Cẩm bên cạnh nàng lại nhíu mày nhăn mặt, liền xoay người ôm ngang nàng lên. Tô Nhược Hàm cả kinh đột nhiên thét to: "A... Ngươi muốn làm gì?"
Phượng Vân Cẩm không nói chuyện, lập tức ôm nàng đi đến phía sau bình phong, lấy một bàn tay ra, sờ sờ nước ấm đang bốc khói ở trong thùng tắm, phát hiện độ ấm sẽ không nóng phỏng người, liền thả nàng vào bên trong rồi chuẩn bị rời đi. Đột nhiên nghĩ tới tình huống vừa rồi khi nàng đứng dậy bị choáng váng.
Đột nhiên hắn nghiêm mặt, chỗ bên tai có chút đỏ lên nhìn nàng không được tự nhiên nói: "Trước tiên nàng tắm rửa thay quần áo, ta ở trong phòng với nàng, sẽ không nhìn lén." Nói xong bước chân vội vàng đi ra ngoài khỏi bình phong.
Nhìn thấy hắn vội vàng rời đi khỏi bình phong, sau đó nghe được tiếng bước chân đi tới cửa rồi đóng cửa lại, sau đó đối phương lại trở lại tới trước bàn rồi ngồi xuống. Lúc này mới xem như Tô Nhược Hàm phục hồi tinh thần lại, vừa rồi hắn nói cái gì?
Kêu nàng tắm rửa, kết quả hắn lại ở trong phòng với nàng?
Tuy nói hai người sắp thành thân, nhưng mà... nói chung cảm thấy giống như có chút xấu hổ nha.
Hơn nữa hắn còn nói cái gì, sẽ không nhìn lén??
Ngược lại Tô Nhược Hàm nghĩ đến vừa rồi bên tai hắn có chút đỏ lên, nam nhân này thật sự thẹn thùng sao?
Nghiêng đầu nhìn về phía chỗ bên kia bình phong, phát hiện bình phong vô cùng dày, thật sự nhìn không thấy tình hình phía sau, nàng mới có thể khẳng định, Phượng Vân Cẩm nói sẽ không nhìn lén là thật sự, bởi vì muốn nhìn cũng nhìn không thấy.
Nàng đứng dậy cởi quần áo ướt đẫm trên người rồi ngâm mình ở trong nước ấm, thẳng đến khi lại bước vào trong thùng tắm lần nữa, nàng mới thoải mái thở dài một hơi.
Thật lâu sau, Tô Nhược Hàm mới sâu kín mở miệng nói: "Thực xin lỗi..."
"Hả?" Trong giọng nói ôn nhuận như ngọc mang theo nghi hoặc.
"Ta cũng không phải cố ý nói gả cho ngươi chính là giao dịch như vậy, chỉ là lúc ấy ta... ừ, nói như thế nào nhỉ... Nếu không phải hôm nay Phượng Thiên gõ tỉnh ta, có lẽ ta còn ở để tâm vào chuyện vụn vặt, Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh cảm thấy ngươi sẽ không thích nữ tử như ta vậy, dù sao chúng ta có thể nói là người của hai thế giới." Tô Nhược Hàm tựa đầu vào trong thùng tắm, trong tay thưởng thức miếng ngọc bội hình phượng nhẹ giọng nói.
Khi Phượng Vân Cẩm nghe được trong miệng nàng nhắc tới Phượng Thiên gõ tỉnh nàng thì con ngươi nheo lại, là vì hắn ta chạy tới nói gì đó, cho nên nàng mới có thể khác thường chạy tới tìm mình như vậy, vậy nàng... đối với mình?
Nghĩ tới hôm nay nàng và Thanh Nguyên ở trong phòng nói đến nam tử thích nam tử là chuyện thực bình thường, ngay cả nữ nhân cũng có thể thích nữ nhân...
Chẳng lẽ nàng...
Nghĩ đến cái khả năng kia, nhất thời trong lòng hắn có vẻ không vui, giọng điệu hờn giận mở miệng: "Vì sao ta sẽ không thích nữ tử như nàng chứ? Chẳng lẽ giống như theo lời hôm nay nàng nói với Thanh Nguyên, ta phải đi thích nam nhân mới được?"
Một câu nói, trong phòng rơi vào trầm mặc.
Hết chương 78.
"Nàng... đã biết?"
Tô Nhược Hàm nhận thấy được bàn tay đang nắm chặt tay mình có hơi chút dùng sức, từ trong giọng nói khàn khàn trầm thấp của đối phương, có thể nghe ra tâm tình khẩn trương của hắn, chút khẩn trương tồn tại ở trong lòng nàng khi đến gần Hương Phiêu Trai cũng theo đó mà tiêu tán đi. Nàng thản nhiên cười nói: "Ta biết cái gì?"
Phía trước, trên tuấn nhan của Phượng Vân Cẩm lộ ra vẻ tức giận, quay đầu gắt gao trừng mắt nữ nhân trước mặt, nàng là cố ý đi?
Rõ ràng vừa rồi nàng cũng đã hỏi mình tại sao lại thích nữ nhân trì độn như nàng, hiện tại lại bắt đầu giả ngu. Tầm mắt của hắn chống lại đôi mắt mang ý cười của nàng, trong mắt của đối phương lóe sáng vẻ giảo hoạt.
Ngay khi hắn chuẩn bị mở miệng nói gì đó, Tô Nhược Hàm ở đối diện tóc còn nước nhỏ giọt, áo mỏng trên người ướt đẫm lại cau mũi "hắc xì" một tiếng, đánh ra một cái hắt xì vang dội. Càng thêm buồn cười là, nước mũi lại chảy văng ra cái bong bóng treo ở trên mũi, nhất thời làm Tô Nhược Hàm xấu hổ đến nỗi muốn đào một cái động ở trên mặt đất rồi chui vào đó không bao giờ đi ra nữa, thật sự là xấu hổ chết người.
Nhìn vẻ mặt xấu hổ trở tay dùng ống tay áo ra sức lau nước mũi của nàng, Phượng Vân Cẩm sững sờ ở đó.
Qua một lúc lâu sau Phượng Vân Cẩm bất đắc dĩ thở dài một tiếng, thấy nàng dừng lại động tác lau nước mũi, mới đưa tay sờ sờ cái trán của nàng, giọng điệu có chút bất đắc dĩ và ảo não nhỏ giọng nói: "Đúng vậy... Ta cũng muốn biết, vì sao ta lại thích cái nữ nhân cảm tình trì độn này, nhưng lại không biết chăm sóc cho bản thân. Thật không biết nàng ngay cả chính mình cũng không chăm sóc tốt, còn chiếu cố Mặc nhi như thế nào? ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Nhưng mà về sau có ta tới chiếu cố mẫu tử các nàng." Sau khi nói xong, như là có chút giận dỗi xoay người đi đến phía trước, nhưng mà bàn tay của hắn đang nắm tay Tô Nhược Hàm, cũng chưa từng buông ra, ngược lại càng dùng sức nắm chặt hơn, mang theo một loại ý niệm kiên định cùng với khẳng định mà nắm chặt cái tay kia của nàng.
Tô Nhược Hàm theo sát ở phía sau, tuy rằng cảm giác bị gió lạnh đầu mùa xuân thổi trúng làm không ngừng run run, nhưng mà nhìn nam tử phía trước đang nắm chặt tay mình buồn bực đi về phía trước, khịt khịt mũi, nàng cũng nở nụ cười...
Rất nhiều thứ thời điểm chưa có thấy rõ thì không có nhận thấy được, một khi được vạch trần rồi, thật ra thì có thể nhìn ra được rất nhiều cái trước kia bị nàng bỏ qua. Lại nói tiếp, thật ra trước kia là nàng để tâm vào chuyện vụn vặt, nếu như nàng sớm phát hiện được, có phải nam nhân này cũng sẽ không giống hiện tại ảo não và bất đắc dĩ như vậy hay không đây? Vừa rồi một tiếng thở dài kia của hắn, thật ra lại giống như một cái lông chim khẽ vuốt qua đầu quả tim của nàng, lại làm cho đáy lòng của nàng có chút ấm áp ngứa ngái.
Nếu không phải tên Phượng Thiên kia nhảy ra gõ tỉnh mình, chỉ sợ nàng vẫn còn đang tiếp tục để tâm vào chuyện vụn vặt, thuận tiện cả người quấn đầy gai thật cẩn thận đề phòng Phượng Vân Cẩm tới gần mình đi?
Xem ra Phượng Thiên hắn nói lòng của nàng được làm từ đá, kỳ thật cũng không có sai. Nhưng mà không phải lòng của nàng lãnh tình giống như tảng đá vậy, mà là lòng của nàng giống một cục đá cứng không hiểu biết. Mà Phượng Vân Cẩm hắn trùng hợp chính là người khắc đá kia. Thì ra không biết từ khi nào, lòng của nàng đã bị đục ra một vết rạn, Phượng Vân Cẩm đã chậm rãi đi vào.
"Bịch..." một tiếng, Tô Nhược Hàm còn đang cúi đầu âm thầm nghĩ mọi chuyện, lại bị va chạm vào trên lưng của Phượng Vân Cẩm ở phía trước, cái mũi thanh tú vểnh cao trực tiếp bị đụng phải mà đỏ lên, nàng bị đau đến hai mắt chảy cả nước mắt, buồn bực ngẩng đầu: "Ôi... Làm sao vậy?"
Nhìn bộ dáng mờ mịt ôm cái mũi của nàng, Phượng Vân Cẩm bất đắc dĩ nhìn nàng một cái, nhíu mi nhìn thoáng qua hòn non bộ ở bên phải, không vui mở miệng hỏi: "Các ngươi nhìn đủ chưa?"
Tô Nhược Hàm khó hiểu, cái gì nhìn đủ chưa?
Nhìn qua theo tầm mắt của hắn, hai bóng dáng một già một trẻ đứng dậy sau núi giả, mà hai người kia thực rõ ràng chính là Phúc bá vừa nói ở trước sảnh còn có chuyện bận rộn, còn có Phượng Thiên vốn nên đang thu thập hành lý giúp Phượng Vân Cẩm.
Tô Nhược Hàm nhìn thấy hai người đứng dậy, đồng thời tầm mắt nhìn cái tay Phượng Vân Cẩm đang nắm tay mình, nàng xấu hổ dùng sức rút tay mình trở về, sắc mặt có chút đỏ ửng đứng ở phía sau Phượng Vân Cẩm.
Thần sắc hai người bị tóm ra trái lại thì rất tự nhiên, nhất là Phúc bá lại vô cùng bình tĩnh vỗ vỗ cái trán nói: "Ai nha... Ta cũng đã nói phía trước có chuyện phải bận rộn mà, tại sao còn đứng ở đây?" Sau khi nói xong, lão nhân lại cứ nghênh ngang bỏ đi như vậy.
Mà còn lại Phượng Thiên thì vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng đưa tay vuốt ve nước mưa bị dính trên tóc, ho nhẹ một chút nói: "Khụ... Thiếu gia, đột nhiên thuộc hạ nhớ tới hành lý còn chưa chuẩn bị xong, hiện tại ta đi sửa sang lại..." Nói xong hắn cũng đã xoay người chuồn mất.
Thấy Phượng Thiên muốn đi mất, Phượng Vân Cẩm mở miệng nói: "Chờ một chút..."
Phượng Thiên dừng một chút, biểu tình vô cùng cứng ngắc quay đầu: "Thiếu gia... không phải ta cố ý nhìn lén, là Phúc bá cứng rắn kéo ta đi xem."
Không đánh đã khai, hoàn toàn không đánh đã khai...
Xa xa Phúc bá còn chưa đi xa âm thầm dậm chân, tiểu tử Phượng Thiên này thật sự quá ngu ngốc.
Phượng Vân Cẩm chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn Phượng Thiên một cái phân phó: "Gọi người đưa hai thùng nước ấm đến trong phòng ta, lại kêu người đi bố trang gần đây mua bộ quần áo may sẵn về đây..."
"À..." Phượng Thiên nghe xong gật gật đầu đi ra bên ngoài, đi được hai bước, Phượng Thiên đột nhiên quay đầu giả ngu hỏi: "Thiếu gia... mua quần áo may sẵn là nam trang hay là nữ trang vậy?" ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d Sau khi hỏi xong hắn còn liếc trên người Tô Nhược Hàm phía sau Phượng Vân Cẩm, trong mắt càng có thêm vẻ trêu tức thản nhiên.
Khóe miệng Tô Nhược Hàm hung hăng run rẩy một cái, lấy ánh mắt nhìn tên ngu ngốc liếc Phượng Thiên một cái, hắn là cố ý đi, tuyệt đối là cố ý đi? Rõ ràng là đi mua quần áo giúp nàng, lại còn hỏi mua nam trang hay là nữ trang, chẳng lẽ hắn ngứa da muốn ở trước mặt thiếu gia nhà mình lên mặt một chút?
Phượng Vân Cẩm không nói gì, chính là ánh mắt nhìn Phượng Thiên hơi híp lại, hồi lâu sau đột nhiên lành lạnh cười nói: "Ngươi cảm thấy sao? Mấy ngày trước nghe lão nhân tới đây có đề cập tới, hình như ở khu vực biên cảnh phía Bắc Phượng Lan quốc đang khai phá một khu vực khai thác mỏ đi, Phượng Thiên ngươi nói xem ta có nên đưa ngươi đi qua đó rèn luyện thêm không?"
Một câu nói, làm cho Phượng Thiên ở bên kia vốn đang giả ngu, nhất thời vẻ mặt buồn bực nói: "Thiếu gia... Ta sai rồi còn không được sao, ta đi kêu người đi mua quần áo cho "Thiếu phu nhân" chúng ta thay. Về phần chuyện khu vực khai thác mỏ thì coi như xong, ta đi thu thập hành lý thay thiếu gia đi, không phải người nói ngày mai phải xuất phát sao?" Nói xong rồi lập tức bỏ trốn mất dạng.
Phượng Thiên rời đi rồi, ngược lại Phượng Vân Cẩm không nói gì nữa, chỉ là buồn bực nắm tay Tô Nhược Hàm đi đến trong phòng của mình, một chút cũng không có chú ý tới Tô Nhược Hàm bởi vì Phượng Thiên trêu ghẹo câu thiếu phu nhân kia mà sắc mặt có chút đỏ lên, hoặc là nói... Hắn thấy nhưng nhất quyết vì bận tâm tâm tình của nàng cho nên làm bộ không có thấy.
Vào nhà rồi, Phượng Vân Cẩm trực tiếp kéo nàng đến trước bàn để nàng ngồi xuống, hắn đứng dậy đi tìm một cái áo choàng lông cáo màu trắng bọc lấy người nàng. Sau đó lại lấy ra một cái khăn mới mình còn chưa dùng qua liền vội tới lau tóc cho nàng. Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh Tô Nhược Hàm vốn nói để mình tự làm, kết quả không lay chuyển được hắn, chỉ đành phải cả người nằm úp sấp ở trên bàn mặc cho hắn lau tới lau đi, đầu có chút mờ mịt, mà trên đầu lại có hơi thở ấm áp cọ qua cọ lại, sau đó không lâu nàng liền ngủ mất.
Vài đứa nha hoàn của Hương Phiêu Trai bắt đầu mang theo nước ấm vào vào ra ra, mãi cho đến khi Phượng Vân Cẩm lau hết nước mưa trên tóc nàng không sai biệt lắm, nàng cũng còn chưa có tỉnh lại. Mấy nha hoàn mới đi qua nói: "Thiếu gia... Nước ấm đã chuẩn bị xong rồi, quần áo vừa mua về đặt ở sau bình phong."
Động tác lau tóc trong tay Phượng Vân Cẩm giúp Tô Nhược Hàm cũng không ngừng, chỉ gật gật đầu nói: "Đi xuống đi..."
Mãi cho đến khi mấy nha hoàn đều đã rời rồi, Phượng Vân Cẩm mới dừng lại động tác trong tay, cúi đầu nhìn nữ nhân sắc mặt ửng hồng, môi hé mở nằm úp sấp ở trên bàn ngủ say, nhíu nhíu mày nhẹ nhàng đẩy nàng một cái nói: "Tỉnh tỉnh..."
"Hả?" Tô Nhược Hàm mơ hồ mở to mắt, sau khi nhìn thấy là Phượng Vân Cẩm trong lúc nhất thời không có phản ứng kịp, chỉ là than thở sao hắn lại ở trong này, cứ như vậy mà trực tiếp sững sờ nhìn hắn.
Phượng Vân Cẩm chỉ chỉ phía sau bình phong bên kia nói: "Nàng bị mưa lạnh, bên kia chuẩn bị nước ấm xong rồi, nàng đi ngâm một chút trước, sau đó thay thế quần áo bị ướt sũng trên người nàng đi."
Bởi vì hắn nói vậy, làm cho nàng đột nhiên nhớ tới, mình chạy tới tìm Phượng Vân Cẩm, nàng âm thầm có chút xấu hổ, lập tức có chút khẩn trương muốn đứng dậy.
Cũng không biết là bởi vì gặp mưa cảm lạnh hay là như thế nào, Tô Nhược Hàm lại cảm thấy đầu mình có chút nặng, mờ mịt. Khi đứng dậy dưới chân như bước vào hư không, thiếu chút nữa thì ngã xuống bên cạnh. Vẫn may Phượng Vân Cẩm ở bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ được nàng, thần sắc lo lắng hỏi: "Làm sao vậy? Có phải rất khó chịu hay không?" Sau khi nói xong hắn có chút thầm oán chính mình, vừa rồi chỉ lo lau tóc thay nàng, sau đó đám người vẫn luôn đưa nước ấm và quần áo tới, lại quên để cho nàng thay quần áo ướt sũng ra trước.
"À... Không có việc gì, vừa rồi ngồi lâu chân đã tê rần thôi." Nàng tùy tiện tìm cái lấy cớ nói.
Kết quả vừa dứt lời, Phượng Vân Cẩm bên cạnh nàng lại nhíu mày nhăn mặt, liền xoay người ôm ngang nàng lên. Tô Nhược Hàm cả kinh đột nhiên thét to: "A... Ngươi muốn làm gì?"
Phượng Vân Cẩm không nói chuyện, lập tức ôm nàng đi đến phía sau bình phong, lấy một bàn tay ra, sờ sờ nước ấm đang bốc khói ở trong thùng tắm, phát hiện độ ấm sẽ không nóng phỏng người, liền thả nàng vào bên trong rồi chuẩn bị rời đi. Đột nhiên nghĩ tới tình huống vừa rồi khi nàng đứng dậy bị choáng váng.
Đột nhiên hắn nghiêm mặt, chỗ bên tai có chút đỏ lên nhìn nàng không được tự nhiên nói: "Trước tiên nàng tắm rửa thay quần áo, ta ở trong phòng với nàng, sẽ không nhìn lén." Nói xong bước chân vội vàng đi ra ngoài khỏi bình phong.
Nhìn thấy hắn vội vàng rời đi khỏi bình phong, sau đó nghe được tiếng bước chân đi tới cửa rồi đóng cửa lại, sau đó đối phương lại trở lại tới trước bàn rồi ngồi xuống. Lúc này mới xem như Tô Nhược Hàm phục hồi tinh thần lại, vừa rồi hắn nói cái gì?
Kêu nàng tắm rửa, kết quả hắn lại ở trong phòng với nàng?
Tuy nói hai người sắp thành thân, nhưng mà... nói chung cảm thấy giống như có chút xấu hổ nha.
Hơn nữa hắn còn nói cái gì, sẽ không nhìn lén??
Ngược lại Tô Nhược Hàm nghĩ đến vừa rồi bên tai hắn có chút đỏ lên, nam nhân này thật sự thẹn thùng sao?
Nghiêng đầu nhìn về phía chỗ bên kia bình phong, phát hiện bình phong vô cùng dày, thật sự nhìn không thấy tình hình phía sau, nàng mới có thể khẳng định, Phượng Vân Cẩm nói sẽ không nhìn lén là thật sự, bởi vì muốn nhìn cũng nhìn không thấy.
Nàng đứng dậy cởi quần áo ướt đẫm trên người rồi ngâm mình ở trong nước ấm, thẳng đến khi lại bước vào trong thùng tắm lần nữa, nàng mới thoải mái thở dài một hơi.
Thật lâu sau, Tô Nhược Hàm mới sâu kín mở miệng nói: "Thực xin lỗi..."
"Hả?" Trong giọng nói ôn nhuận như ngọc mang theo nghi hoặc.
"Ta cũng không phải cố ý nói gả cho ngươi chính là giao dịch như vậy, chỉ là lúc ấy ta... ừ, nói như thế nào nhỉ... Nếu không phải hôm nay Phượng Thiên gõ tỉnh ta, có lẽ ta còn ở để tâm vào chuyện vụn vặt, Dien*dan*le*quy*don ChieuNinh cảm thấy ngươi sẽ không thích nữ tử như ta vậy, dù sao chúng ta có thể nói là người của hai thế giới." Tô Nhược Hàm tựa đầu vào trong thùng tắm, trong tay thưởng thức miếng ngọc bội hình phượng nhẹ giọng nói.
Khi Phượng Vân Cẩm nghe được trong miệng nàng nhắc tới Phượng Thiên gõ tỉnh nàng thì con ngươi nheo lại, là vì hắn ta chạy tới nói gì đó, cho nên nàng mới có thể khác thường chạy tới tìm mình như vậy, vậy nàng... đối với mình?
Nghĩ tới hôm nay nàng và Thanh Nguyên ở trong phòng nói đến nam tử thích nam tử là chuyện thực bình thường, ngay cả nữ nhân cũng có thể thích nữ nhân...
Chẳng lẽ nàng...
Nghĩ đến cái khả năng kia, nhất thời trong lòng hắn có vẻ không vui, giọng điệu hờn giận mở miệng: "Vì sao ta sẽ không thích nữ tử như nàng chứ? Chẳng lẽ giống như theo lời hôm nay nàng nói với Thanh Nguyên, ta phải đi thích nam nhân mới được?"
Một câu nói, trong phòng rơi vào trầm mặc.
Hết chương 78.