Ngoài dự liệu của Mạnh Tân Kiệt, không ngờ ông chủ của cậu ta lại hết sức lạnh nhạt bỏ lại một câu: "Biết rồi", sau đó bình thản dừng cuộc gọi.
Mạnh Tân Kiệt trả thù không thành, đành phải hậm hực cất điện thoại, bắt xe rời đi. Taxi đã chạy được một đoạn, Mạnh Tân Kiệt vẫn không nhịn được, quay đầu nhìn lại qua cửa kính, chỉ thấy Cố Thắng Nam và người đàn ông đó vẫn đang tình tứ bên cạnh xe. Mạnh Tân Kiệt thu ánh mắt lại, mặc niệm trong lòng: Celine Từ! Em ngàn vạn lần đừng giống như cô bạn này của em, quay đi quay lại đã dính lấy một gã đàn ông mới rồi!
Nếm đủ nỗi khổ tương tư, Mạnh Tân Kiệt ngủ một mạch đến nửa đêm trong khách sạn. Mới mơ đến đoạn Celine Từ của cậu ta chủ động cởi cúc áo thứ hai, đột nhiên chuông cửa vang lên dồn dập làm cậu ta bừng tỉnh cơn mơ.
Đang mơ tới thời khắc quan trọng như vậy mà bị quấy rầy, Mạnh Tân Kiệt tức giận vò đầu, mang vẻ mặt giận dữ đi ra mở cửa.
"Ai?"
"Reng reng!"
"Thằng nào đấy?"
"Reng reng! Reng reng!"
"Mày là thằng nào?" Mạnh Tân Kiệt đột nhiên kéo cửa ra: "Tao không biết mày là ai, nhưng nếu mày còn bấm chuông nữa thì tao sẽ... Ơ, Lộ tiên sinh?!"
Lộ Tấn mặt lạnh tanh đứng trên xe đẩy hành lí, mặt lạnh tanh thoáng nhìn Mạnh Tân Kiệt, mặt lạnh tanh bước xuống khỏi xe đẩy với sự giúp đỡ của nhân viên chuyển hành lí, mặt lạnh tanh lấy ví ra, rút mấy tờ đưa cho nhân viên.
Nhân viên cầm tiền tip, mỉm cười gật đầu tạm biệt: "Chúc ngài tối nay vui vẻ!"
Mạnh Tân Kiệt đứng sau cửa, đến thở cũng không dám thở mạnh. Trên khuôn mặt ông chủ mình có viết rất rõ ràng: Tôi không thoải mái, rất không thoải mái!
Nhân viên vừa rời đi, Lộ Tấn không nói hai lời liếc mắt nhìn Mạnh Tân Kiệt. Mạnh Tân Kiệt lập tức phục hồi lại tinh thần, vội xun xoe tiến lên dìu anh ta: "Không phải ngài nói phải đợi tháo bột rồi mới về thành phố B à?"
"Kế hoạch có thay đổi". Lộ Tấn mặt lạnh tanh nói ra bốn chữ.
Cho dù tay chân hoạt động còn chưa tiện, nhưng đứng cạnh Mạnh Tân Kiệt khom lưng khuỵu gối như một gã thái giám, Lộ Tấn vẫn âm thầm lộ ra tư thái của lão Phật gia đi tuần tra ngự hoa viên. Anh ta nhìn quanh khắp phòng, sau đó ra hiệu cho Mạnh Tân Kiệt dìu anh ta đến chỗ sofa: "Tóm lại là Cố Thắng Nam dẫn thằng nào về nhà? Cậu có thấy rõ tướng mạo tên đó không?"
Mạnh Tân Kiệt chột dạ cúi đầu không dám lên tiếng. Khi đó gọi điện thoại cho anh ta, mình chỉ muốn làm anh ta tức điên lên một hồi, không ngờ anh ta lại quay về ngay trong đêm, đúng là đáng sợ.
Cậu ta không nói lời nào, Lộ Tấn lập tức nhướng mày đe dọa: "Hử?"
"Cũng... cũng không nghiêm trọng như ngài nói. Người đàn ông đó chỉ đưa giáo viên Cố đến dưới lầu mà thôi".
"Thật không?" Vẻ mặt vốn lạnh lẽo của Lộ Tấn rốt cục cũng giảm bớt một chút.
Thấy Mạnh Tân Kiệt gật đầu như đập tỏi, rõ ràng Lộ Tấn đã yên tâm
Rốt cục Mạnh Tân Kiệt cũng có thể lặng lẽ thở phào, dìu ông chủ đến ngồi xuống sofa, chính mình thì đứng bên cạnh sofa, khúm na khúm núm hỏi: "Lộ tiên sinh, tôi đến quầy lễ tân hỏi xem khách sạn có còn phòng trống không".
"Vừa rồi tôi đã hỏi rồi, tất cả phòng đều đã có người ở".
Mạnh Tân Kiệt lập tức không nên xử lý thế nào: "Vậy..."
Lộ Tấn vẫn lạnh nhạt như vậy: "Tối nay tôi ngủ trên giường cậu".
Ngủ trên giường mình??? Mạnh Tân Kiệt lặng lẽ đưa hai tay che ngực như một thiếu nữ yếu đuối.
Lộ Tấn nhanh chóng phát hiện ánh mắt trợ lí nhìn mình giống như nhìn một tên biến thái, anh ta chán nản ôm đầu: Tại sao lúc trước mình lại tìm một gã trợ lí ngu ngốc như vậy?
"Tôi ngủ giường, cậu ngủ sofa".
Nghe anh ta nói như vậy, Mạnh Tân Kiệt lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Lộ Tấn lại bị cậu ta làm cho tức giận đến ngạt thở: "Cậu không cho rằng tôi định ngủ với cậu đấy chứ? Khẩu vị của tôi còn không nặng như vậy!"
Không ngờ cậu trợ lí lại còn dám già mồm cãi cố: "Ngay cả phụ nữ như giáo viên Cố mà ngài còn thích được, khẩu vị quả thật... không giống người thường".
Lộ Tấn từ từ nheo mắt lại: "Mạnh - Tân - Kiệt!"
Ông chủ cố ý kéo dài âm cuối gọi đầy đủ cả họ tên mình, đây nhất định không phải chuyện tốt. Mạnh Tân Kiệt lập tức cảnh giác đứng thẳng người lên: "Dạ!"
Lộ Tấn xem đồng hồ, đã là bốn giờ sáng. Anh ta day trán dặn dò: "Cậu biết số đo quần áo của tôi, đi may cho tôi ba bộthay. Lúc ngủ dậy tôi phải nhìn thấy tất cả quần áo đều đã được giặt khô, gấp chỉnh tề đặt bên giường tôi".
Mạnh Tân Kiệt kháng nghị: "Nhưng bình thường 8 giờ sáng ngài đã dậy rồi, khi đó các cửa hàng, siêu thị còn chưa mở cửa..."
Kháng nghị không có hiệu quả.
Lộ Tấn vân vê vành tai, rõ ràng là tỏ ý không muốn nghe tiếp. Mạnh Tân Kiệt lập tức chuyển sang bộ mặt đưa đám: Nhất định hắn đang trả thù mình vì vừa rồi mình nói khẩu vị của hắn nặng! Nhất - định - là - thế!
***
Một tuần sau.
Đang xem phim với một cậu sinh viên mềm non ngọt nước trong buổi chiếu muộn gần nửa đêm, đột nhiên Từ Chiêu Đễ nhận được điện thoại cầu cứu của Cố Thắng Nam: "Làm thế nào bây giờ? Hình như có một tên biến thái vừa chuyển đến nhà hàng xóm của tớ!"
"Cái gì?"
Từ Chiêu Đễ đi ra khỏi phòng chiếu phim, ra đến đoạn hành lang tương đối yên tĩnh, có thể nghe thấy vẻ sốt ruột trong giọng nói của Cố Thắng Nam rất rõ ràng: "Bạn còn nhớ tớ từng nói với bạn là tớ nhìn thấy có người quay trộm phòng bếp nhà tớ không?"
Từ Chiêu Đễ nhớ lại một lát: "Chính là hôm tớ đến nhà bạn thử món ăn mới đó?"
"Đúng rồi!"
Cố Thắng Nam bắt đầu thuật lại tất cả mọi sự kiện kỳ lạ xảy ra trong vòng một tuần gần đây cho Từ Chiêu Đễ nghe...
Chuyện phải bắt đầu nói từ ngày thứ hai tuần này.
Thứ hai.
Gió mạnh thổi từ sáng đến tố hết giờ làm về nhà, Cố Thắng Nam phát hiện quần áo mình phơi ngoài ban công bị thổi bay hết sạch, có những thứ bay xuống dưới lầu, một vài thứ bay sang ban công nhà hàng xóm.
Cô đành phải đi sang gõ cửa nhà hàng xóm. Rõ ràng người bảo vệ dưới lầu nói với cô người thuê nhà hàng xóm này đã chuyển vào ở, nhưng cô liên tục gõ cửa trong vòng hai ngày mà không hề có ai trả lời. Cô đành phải dán một tờ giấy trên cửa nhà hàng xóm: "Xin lỗi, quần áo tôi bay tới ban công nhà anh chị. Lúc nào anh chị về có thể nhặt quần áo giúp tôi hay không?"
Tối hôm cô dán tờ giấy đó, Cố Thắng Nam đi làm về đúng giờ như thường lệ, lại phát hiện trên tay nắm cửa nhà mình có treo hai chiếc túi giấy.
Vừa mở túi ra xem, Cố Thắng Nam đã chết đứng.
Quần áo của cô đã được giặt lại sạch sẽ, hơn nữa còn được gấp gọn gàng, đặt ngay ngắn trong túi...
Nghe đến đó, Từ Chiêu Đễ không nhịn được than thở: "Thế là người ta rất tốt mà! Không chỉ giặt lại quần áo lần nữa giúp bạn mà còn gấp lại gọn gàng nữa".
Cố Thắng Nam hơi sốt ruột: "Cứ nghe tớ nói hết đã".
"Được rồi được rồi! Bạn nói đi!"
Thế là Cố Thắng Nam mới có thể nói tiếp mà không bị ngắt lời.
Người hàng xóm mới của cô giúp cô giặt quần áo lần nữa, hơn nữa còn gấp gọn gàng hơn cả quần áo mới trong cửa hàng, những việc này đều không có gì. Vấn đề là trong số quần áo bị bay mất của cô có hai món đồ lót thể thao, nhưng thứ đối phương trả về lại là hai chiếc "Victoria's Secret".
Nghe đến đó, rốt cục Từ Chiêu Đễ cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề: "Đây không phải biến tướng tặng bạn hai bộ đồ lót gợi cảm sao? Quả thật cũng hơi biến thái!"
"Đây mới chỉ là một trong vô số hành động biến thái của hắn mà thôi".
Đã lâu lắm không nghe thấy chuyện kích thích như vậy, Từ Chiêu Đễ vội vặn hỏi: "Hắn còn làm gì nữa?"
Trong các hành động biến thái của tên hàng xóm mới, nghiêm trọng nhất là những hành động sau:
Có lần đi làm về quá mệt mỏi, cô tháo giầy bỏ luôn ngoài cửa, không thèm mang vào nhà. Kết quả buổi sáng hôm sau ra cửa, đôi giày đá bóng bẩn đến mức không thể bẩn hơn của cô lại biến thành sạch sẽ như vừa mới mua.
Mùa hè đến, có lúc tâm huyết dâng trào cô lại ở nhà nghiên cứu sáng tạo các món ăn mát mẻ mới. Sau khi làm xong cô bỏ vào tủ lạnh, dự định sáng sớm hôm sau sẽ mang đến khách sạn cho các đầu bếp khác nếm thử. Nhưng hôm sau mở tủ lạnh ra, lượng đồ ăn đó rõ ràng đã ít hơn.
Từ Chiêu Đễ hoài nghi: "Có phải là bạn nhớ lầm không? Có khi bạn không làm nhiều như bạn nghĩ".
Cố Thắng Nam quả quyết phủ định: "Mặc dù lượng thức ăn chỉ ít hơn một chút, người bình thường có lẽ sẽ không phát hiện ra, nhưng tớ đã làm đến vị trí bếp trưởng bếp Tây này, còn không ước lượng được có bao nhiêu thức ăn hay sao? Rõ ràng chính là có người ăn vụng".
Huống hồ thức ăn ít đi một lần còn có thể cho rằng cô nhớ lầm, nhưng lần thứ hai, lần thứ ba... Cố Thắng Nam nghĩ hết các khả năng, rốt cục nhớ đến chiếc chìa khóa dự phòng cô giấu dưới thảm chùi chân trước cửa.
Cô lập tức chạy ra ngoài cửa, nhấc góc thảm lên, chìa khóa dự phòng vẫn còn nguyên!
Nghe đến đó, Từ Chiêu Đễ lại ngắt lời: "Chìa khóa vẫn còn nguyên thì có nghĩa không phải hàng xóm mới của bạn lẻn vào nhà ăn vụng thức ăn của bạn chứ sao?"
"Khi đó nhìn thấy chìa khóa dự phòng vẫn còn, tớ cũng không hiểu ra sao. Nhưng nhỡ đâu hắn mang chìa khóa dự phòng của tớ đi đánh một cái mới thì sao? Nếu hành lang cũng lắp camera thì tốt, đáng tiếc là không có nên tớ đành phải dựa vào chính mình. Thế là t
"Thế là bạn thay khóa?"
"Thế là tớ..." Lúc này Cố Thắng Nam đang ngồi cạnh cửa, một tay cầm chiếc chảo, một tay cầm điện thoại di động. Trong phòng không bật một bóng đèn nào, mọi thứ tối om. Cô nhỏ giọng nói với Từ Chiêu Đễ bằng giọng hết sức thần bí: "... quyết định ôm cây đợi thỏ. Tớ phải xem xem tên biến thái nào thừa dịp nửa đêm mò vào nhà tớ ăn vụng thức ăn trong lúc tớ ngủ!"
***
Chiếc kim giờ trên chiếc đồng hồ treo tường lặng lẽ chạy qua số 12.
Cạch một tiếng, cửa phòng mở ra.
Một người đàn ông đi ra từ trong phòng, đã quá nửa đêm mà tinh thần người này còn rất phấn chấn. Hắn đi sang nhà hàng xóm, lấy chìa khóa mở cửa hết sức tự nhiên.
Tiếng mở cửa kinh động Cố Thắng Nam đang ôm chảo ngồi ngủ gà ngủ gật bên cạnh cửa.
Cửa phòng từ từ hé rộng ra trước mặt cô, ánh đèn ngoài hành lang chậm rãi chiếu vào trong căn hộ không bật đèn. Cố Thắng Nam đột nhiên giật mình tỉnh hẳn.
Cùng với tiếng bước chân đối phương đi vào phòng, ánh sáng ngoài hành lang in bóng thân hình cao lớn của một người đàn ông xuống nền nhà. Người đàn ông này đi rất chậm và nhẹ nhàng vào trong, hoàn toàn không phát hiện trong bóng tối có một đôi mắt đang nhìn hắn chằm chằm.
Cố Thắng Nam nín thở đứng dậy, giơ cao chiếc chảo lên không một tiếng động.
Đúng lúc này, tựa hồ nghe thấy tiếng cô thở, bước chân người đàn ông dừng lại, hắn từ từ quay đầu.
Rốt cục là hắn nhìn thấy cô trước hay là cô đập chiếc chảo xuống đầu hắn trước? Vấn đề này không ai có thể
Tiếng Cố Thắng Nam gầm lên: "Biến thái!"
Tiếng người đàn ông sốt ruột giải thích: "Này! Cố..."
Tiếng chiếc chảo nện xuống đầu: "Boong!"
Tiếng người đàn ông ngã xuống đất không dậy được nữa: "Uỵch!"
Bốn loại âm thanh cùng vang lên một lúc.
Ngay sau đó, thế giới trở nên yên tĩnh.
Cố Thắng Nam liếc nhìn người đàn ông nằm yên dưới đất, đưa tay bật công tắc điện lên: "Cuối cùng cũng bị ta bắt được..."
Đèn đột nhiên sáng lên, khi thấy rõ gương mặt cực kì đau khổ của đối phương, giọng nói đang đắc ý hết cỡ của Cố Thắng Nam biến mất, thay vào đó là một tiếng thét kinh hãi: "Tại sao lại là anh?"
Ngoài dự liệu của Mạnh Tân Kiệt, không ngờ ông chủ của cậu ta lại hết sức lạnh nhạt bỏ lại một câu: "Biết rồi", sau đó bình thản dừng cuộc gọi.
Mạnh Tân Kiệt trả thù không thành, đành phải hậm hực cất điện thoại, bắt xe rời đi. Taxi đã chạy được một đoạn, Mạnh Tân Kiệt vẫn không nhịn được, quay đầu nhìn lại qua cửa kính, chỉ thấy Cố Thắng Nam và người đàn ông đó vẫn đang tình tứ bên cạnh xe. Mạnh Tân Kiệt thu ánh mắt lại, mặc niệm trong lòng: Celine Từ! Em ngàn vạn lần đừng giống như cô bạn này của em, quay đi quay lại đã dính lấy một gã đàn ông mới rồi!
Nếm đủ nỗi khổ tương tư, Mạnh Tân Kiệt ngủ một mạch đến nửa đêm trong khách sạn. Mới mơ đến đoạn Celine Từ của cậu ta chủ động cởi cúc áo thứ hai, đột nhiên chuông cửa vang lên dồn dập làm cậu ta bừng tỉnh cơn mơ.
Đang mơ tới thời khắc quan trọng như vậy mà bị quấy rầy, Mạnh Tân Kiệt tức giận vò đầu, mang vẻ mặt giận dữ đi ra mở cửa.
"Ai?"
"Reng reng!"
"Thằng nào đấy?"
"Reng reng! Reng reng!"
"Mày là thằng nào?" Mạnh Tân Kiệt đột nhiên kéo cửa ra: "Tao không biết mày là ai, nhưng nếu mày còn bấm chuông nữa thì tao sẽ... Ơ, Lộ tiên sinh?!"
Lộ Tấn mặt lạnh tanh đứng trên xe đẩy hành lí, mặt lạnh tanh thoáng nhìn Mạnh Tân Kiệt, mặt lạnh tanh bước xuống khỏi xe đẩy với sự giúp đỡ của nhân viên chuyển hành lí, mặt lạnh tanh lấy ví ra, rút mấy tờ đưa cho nhân viên.
Nhân viên cầm tiền tip, mỉm cười gật đầu tạm biệt: "Chúc ngài tối nay vui vẻ!"
Mạnh Tân Kiệt đứng sau cửa, đến thở cũng không dám thở mạnh. Trên khuôn mặt ông chủ mình có viết rất rõ ràng: Tôi không thoải mái, rất không thoải mái!
Nhân viên vừa rời đi, Lộ Tấn không nói hai lời liếc mắt nhìn Mạnh Tân Kiệt. Mạnh Tân Kiệt lập tức phục hồi lại tinh thần, vội xun xoe tiến lên dìu anh ta: "Không phải ngài nói phải đợi tháo bột rồi mới về thành phố B à?"
"Kế hoạch có thay đổi". Lộ Tấn mặt lạnh tanh nói ra bốn chữ.
Cho dù tay chân hoạt động còn chưa tiện, nhưng đứng cạnh Mạnh Tân Kiệt khom lưng khuỵu gối như một gã thái giám, Lộ Tấn vẫn âm thầm lộ ra tư thái của lão Phật gia đi tuần tra ngự hoa viên. Anh ta nhìn quanh khắp phòng, sau đó ra hiệu cho Mạnh Tân Kiệt dìu anh ta đến chỗ sofa: "Tóm lại là Cố Thắng Nam dẫn thằng nào về nhà? Cậu có thấy rõ tướng mạo tên đó không?"
Mạnh Tân Kiệt chột dạ cúi đầu không dám lên tiếng. Khi đó gọi điện thoại cho anh ta, mình chỉ muốn làm anh ta tức điên lên một hồi, không ngờ anh ta lại quay về ngay trong đêm, đúng là đáng sợ.
Cậu ta không nói lời nào, Lộ Tấn lập tức nhướng mày đe dọa: "Hử?"
"Cũng... cũng không nghiêm trọng như ngài nói. Người đàn ông đó chỉ đưa giáo viên Cố đến dưới lầu mà thôi".
"Thật không?" Vẻ mặt vốn lạnh lẽo của Lộ Tấn rốt cục cũng giảm bớt một chút.
Thấy Mạnh Tân Kiệt gật đầu như đập tỏi, rõ ràng Lộ Tấn đã yên tâm
Rốt cục Mạnh Tân Kiệt cũng có thể lặng lẽ thở phào, dìu ông chủ đến ngồi xuống sofa, chính mình thì đứng bên cạnh sofa, khúm na khúm núm hỏi: "Lộ tiên sinh, tôi đến quầy lễ tân hỏi xem khách sạn có còn phòng trống không".
"Vừa rồi tôi đã hỏi rồi, tất cả phòng đều đã có người ở".
Mạnh Tân Kiệt lập tức không nên xử lý thế nào: "Vậy..."
Lộ Tấn vẫn lạnh nhạt như vậy: "Tối nay tôi ngủ trên giường cậu".
Ngủ trên giường mình??? Mạnh Tân Kiệt lặng lẽ đưa hai tay che ngực như một thiếu nữ yếu đuối.
Lộ Tấn nhanh chóng phát hiện ánh mắt trợ lí nhìn mình giống như nhìn một tên biến thái, anh ta chán nản ôm đầu: Tại sao lúc trước mình lại tìm một gã trợ lí ngu ngốc như vậy?
"Tôi ngủ giường, cậu ngủ sofa".
Nghe anh ta nói như vậy, Mạnh Tân Kiệt lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Lộ Tấn lại bị cậu ta làm cho tức giận đến ngạt thở: "Cậu không cho rằng tôi định ngủ với cậu đấy chứ? Khẩu vị của tôi còn không nặng như vậy!"
Không ngờ cậu trợ lí lại còn dám già mồm cãi cố: "Ngay cả phụ nữ như giáo viên Cố mà ngài còn thích được, khẩu vị quả thật... không giống người thường".
Lộ Tấn từ từ nheo mắt lại: "Mạnh - Tân - Kiệt!"
Ông chủ cố ý kéo dài âm cuối gọi đầy đủ cả họ tên mình, đây nhất định không phải chuyện tốt. Mạnh Tân Kiệt lập tức cảnh giác đứng thẳng người lên: "Dạ!"
Lộ Tấn xem đồng hồ, đã là bốn giờ sáng. Anh ta day trán dặn dò: "Cậu biết số đo quần áo của tôi, đi may cho tôi ba bộthay. Lúc ngủ dậy tôi phải nhìn thấy tất cả quần áo đều đã được giặt khô, gấp chỉnh tề đặt bên giường tôi".
Mạnh Tân Kiệt kháng nghị: "Nhưng bình thường giờ sáng ngài đã dậy rồi, khi đó các cửa hàng, siêu thị còn chưa mở cửa..."
Kháng nghị không có hiệu quả.
Lộ Tấn vân vê vành tai, rõ ràng là tỏ ý không muốn nghe tiếp. Mạnh Tân Kiệt lập tức chuyển sang bộ mặt đưa đám: Nhất định hắn đang trả thù mình vì vừa rồi mình nói khẩu vị của hắn nặng! Nhất - định - là - thế!
Một tuần sau.
Đang xem phim với một cậu sinh viên mềm non ngọt nước trong buổi chiếu muộn gần nửa đêm, đột nhiên Từ Chiêu Đễ nhận được điện thoại cầu cứu của Cố Thắng Nam: "Làm thế nào bây giờ? Hình như có một tên biến thái vừa chuyển đến nhà hàng xóm của tớ!"
"Cái gì?"
Từ Chiêu Đễ đi ra khỏi phòng chiếu phim, ra đến đoạn hành lang tương đối yên tĩnh, có thể nghe thấy vẻ sốt ruột trong giọng nói của Cố Thắng Nam rất rõ ràng: "Bạn còn nhớ tớ từng nói với bạn là tớ nhìn thấy có người quay trộm phòng bếp nhà tớ không?"
Từ Chiêu Đễ nhớ lại một lát: "Chính là hôm tớ đến nhà bạn thử món ăn mới đó?"
"Đúng rồi!"
Cố Thắng Nam bắt đầu thuật lại tất cả mọi sự kiện kỳ lạ xảy ra trong vòng một tuần gần đây cho Từ Chiêu Đễ nghe...
Chuyện phải bắt đầu nói từ ngày thứ hai tuần này.
Thứ hai.
Gió mạnh thổi từ sáng đến tố hết giờ làm về nhà, Cố Thắng Nam phát hiện quần áo mình phơi ngoài ban công bị thổi bay hết sạch, có những thứ bay xuống dưới lầu, một vài thứ bay sang ban công nhà hàng xóm.
Cô đành phải đi sang gõ cửa nhà hàng xóm. Rõ ràng người bảo vệ dưới lầu nói với cô người thuê nhà hàng xóm này đã chuyển vào ở, nhưng cô liên tục gõ cửa trong vòng hai ngày mà không hề có ai trả lời. Cô đành phải dán một tờ giấy trên cửa nhà hàng xóm: "Xin lỗi, quần áo tôi bay tới ban công nhà anh chị. Lúc nào anh chị về có thể nhặt quần áo giúp tôi hay không?"
Tối hôm cô dán tờ giấy đó, Cố Thắng Nam đi làm về đúng giờ như thường lệ, lại phát hiện trên tay nắm cửa nhà mình có treo hai chiếc túi giấy.
Vừa mở túi ra xem, Cố Thắng Nam đã chết đứng.
Quần áo của cô đã được giặt lại sạch sẽ, hơn nữa còn được gấp gọn gàng, đặt ngay ngắn trong túi...
Nghe đến đó, Từ Chiêu Đễ không nhịn được than thở: "Thế là người ta rất tốt mà! Không chỉ giặt lại quần áo lần nữa giúp bạn mà còn gấp lại gọn gàng nữa".
Cố Thắng Nam hơi sốt ruột: "Cứ nghe tớ nói hết đã".
"Được rồi được rồi! Bạn nói đi!"
Thế là Cố Thắng Nam mới có thể nói tiếp mà không bị ngắt lời.
Người hàng xóm mới của cô giúp cô giặt quần áo lần nữa, hơn nữa còn gấp gọn gàng hơn cả quần áo mới trong cửa hàng, những việc này đều không có gì. Vấn đề là trong số quần áo bị bay mất của cô có hai món đồ lót thể thao, nhưng thứ đối phương trả về lại là hai chiếc "Victoria's Secret".
Nghe đến đó, rốt cục Từ Chiêu Đễ cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề: "Đây không phải biến tướng tặng bạn hai bộ đồ lót gợi cảm sao? Quả thật cũng hơi biến thái!"
"Đây mới chỉ là một trong vô số hành động biến thái của hắn mà thôi".
Đã lâu lắm không nghe thấy chuyện kích thích như vậy, Từ Chiêu Đễ vội vặn hỏi: "Hắn còn làm gì nữa?"
Trong các hành động biến thái của tên hàng xóm mới, nghiêm trọng nhất là những hành động sau:
Có lần đi làm về quá mệt mỏi, cô tháo giầy bỏ luôn ngoài cửa, không thèm mang vào nhà. Kết quả buổi sáng hôm sau ra cửa, đôi giày đá bóng bẩn đến mức không thể bẩn hơn của cô lại biến thành sạch sẽ như vừa mới mua.
Mùa hè đến, có lúc tâm huyết dâng trào cô lại ở nhà nghiên cứu sáng tạo các món ăn mát mẻ mới. Sau khi làm xong cô bỏ vào tủ lạnh, dự định sáng sớm hôm sau sẽ mang đến khách sạn cho các đầu bếp khác nếm thử. Nhưng hôm sau mở tủ lạnh ra, lượng đồ ăn đó rõ ràng đã ít hơn.
Từ Chiêu Đễ hoài nghi: "Có phải là bạn nhớ lầm không? Có khi bạn không làm nhiều như bạn nghĩ".
Cố Thắng Nam quả quyết phủ định: "Mặc dù lượng thức ăn chỉ ít hơn một chút, người bình thường có lẽ sẽ không phát hiện ra, nhưng tớ đã làm đến vị trí bếp trưởng bếp Tây này, còn không ước lượng được có bao nhiêu thức ăn hay sao? Rõ ràng chính là có người ăn vụng".
Huống hồ thức ăn ít đi một lần còn có thể cho rằng cô nhớ lầm, nhưng lần thứ hai, lần thứ ba... Cố Thắng Nam nghĩ hết các khả năng, rốt cục nhớ đến chiếc chìa khóa dự phòng cô giấu dưới thảm chùi chân trước cửa.
Cô lập tức chạy ra ngoài cửa, nhấc góc thảm lên, chìa khóa dự phòng vẫn còn nguyên!
Nghe đến đó, Từ Chiêu Đễ lại ngắt lời: "Chìa khóa vẫn còn nguyên thì có nghĩa không phải hàng xóm mới của bạn lẻn vào nhà ăn vụng thức ăn của bạn chứ sao?"
"Khi đó nhìn thấy chìa khóa dự phòng vẫn còn, tớ cũng không hiểu ra sao. Nhưng nhỡ đâu hắn mang chìa khóa dự phòng của tớ đi đánh một cái mới thì sao? Nếu hành lang cũng lắp camera thì tốt, đáng tiếc là không có nên tớ đành phải dựa vào chính mình. Thế là t
"Thế là bạn thay khóa?"
"Thế là tớ..." Lúc này Cố Thắng Nam đang ngồi cạnh cửa, một tay cầm chiếc chảo, một tay cầm điện thoại di động. Trong phòng không bật một bóng đèn nào, mọi thứ tối om. Cô nhỏ giọng nói với Từ Chiêu Đễ bằng giọng hết sức thần bí: "... quyết định ôm cây đợi thỏ. Tớ phải xem xem tên biến thái nào thừa dịp nửa đêm mò vào nhà tớ ăn vụng thức ăn trong lúc tớ ngủ!"
Chiếc kim giờ trên chiếc đồng hồ treo tường lặng lẽ chạy qua số .
Cạch một tiếng, cửa phòng mở ra.
Một người đàn ông đi ra từ trong phòng, đã quá nửa đêm mà tinh thần người này còn rất phấn chấn. Hắn đi sang nhà hàng xóm, lấy chìa khóa mở cửa hết sức tự nhiên.
Tiếng mở cửa kinh động Cố Thắng Nam đang ôm chảo ngồi ngủ gà ngủ gật bên cạnh cửa.
Cửa phòng từ từ hé rộng ra trước mặt cô, ánh đèn ngoài hành lang chậm rãi chiếu vào trong căn hộ không bật đèn. Cố Thắng Nam đột nhiên giật mình tỉnh hẳn.
Cùng với tiếng bước chân đối phương đi vào phòng, ánh sáng ngoài hành lang in bóng thân hình cao lớn của một người đàn ông xuống nền nhà. Người đàn ông này đi rất chậm và nhẹ nhàng vào trong, hoàn toàn không phát hiện trong bóng tối có một đôi mắt đang nhìn hắn chằm chằm.
Cố Thắng Nam nín thở đứng dậy, giơ cao chiếc chảo lên không một tiếng động.
Đúng lúc này, tựa hồ nghe thấy tiếng cô thở, bước chân người đàn ông dừng lại, hắn từ từ quay đầu.
Rốt cục là hắn nhìn thấy cô trước hay là cô đập chiếc chảo xuống đầu hắn trước? Vấn đề này không ai có thể
Tiếng Cố Thắng Nam gầm lên: "Biến thái!"
Tiếng người đàn ông sốt ruột giải thích: "Này! Cố..."
Tiếng chiếc chảo nện xuống đầu: "Boong!"
Tiếng người đàn ông ngã xuống đất không dậy được nữa: "Uỵch!"
Bốn loại âm thanh cùng vang lên một lúc.
Ngay sau đó, thế giới trở nên yên tĩnh.
Cố Thắng Nam liếc nhìn người đàn ông nằm yên dưới đất, đưa tay bật công tắc điện lên: "Cuối cùng cũng bị ta bắt được..."
Đèn đột nhiên sáng lên, khi thấy rõ gương mặt cực kì đau khổ của đối phương, giọng nói đang đắc ý hết cỡ của Cố Thắng Nam biến mất, thay vào đó là một tiếng thét kinh hãi: "Tại sao lại là anh?"