Lúc này, tư duy của Cố Thắng Nam luôn chậm hơn một nhịp so với hành động của người nào đó.
Lúc anh ta tháo móc áo cô, cô vẫn đang suy nghĩ: Anh ta định hôn đến lúc mình ngạt thở chắc???
Tay anh ta đã trở về đến trước ngực, cô vẫn đang suy nghĩ: Ơ hay, sao móc áo mình lại tuột ra rồi?
Đến lúc ngực cô thật sự bị chạm vào, suy nghĩ của Cố Thắng Nam rốt cục cũng đuổi theo kịp hành động của anh ta, trong đầu lập tức lóe lên một câu: Oái, mình bị hắn ta sàm sỡ rồi!
Cố Thắng Nam lập tức ngồi bật dậy như lò xo.
Vai cô đập thẳng vào cằm anh ta, ngay sau đó đó là một loạt phản ứng dây chuyền cực kì thê thảm. Cằm anh ta bị đụng vào, răng cắn ngay vào lưỡi, Cố Thắng Nam chỉ nghe thấy anh ta kêu đau một tiếng, chỉ chớp mắt đã ôm miệng ngã vật xuống thảm.
Cố Thắng Nam còn đang ngồi lặng trên sofa, không rõ tại sao mọi chuyện lại diễn biến thành như bây giờ. Cô cúi đầu nhìn người nào đó đang nằm trên mặt thảm, không biết nên làm như thế nào cho phải, cuối cùng ảo não gãi đầu, đi đến vỗ vai anh ta: "Anh vẫn ổn chứ?"
Cô vừa dứt lời, anh ta đã trợn mắt nhìn cô. Cố Thắng Nam phát hiện ánh mắt người đàn ông này đã tỉnh táo hơn vừa rồi nhiều, xem ra cắn lưỡi có tác dụng tỉnh rượu rất t
Thừa dịp anh ta yên lặng không nói gì, Cố Thắng Nam vội cài lại móc áo, sau đó lại nhìn anh ta. Mặc dù anh ta đã không còn ôm miệng đau khổ nữa nhưng vẫn yên lặng cúi đầu ngồi dưới nền nhà.
Cố Thắng Nam hơi băn khoăn, do dự chốc lát, cuối cùng vẫn ngồi xuống bên cạnh anh ta, vỗ vỗ vai anh ta: "Lộ..."
"..."
"Tại sao không nói lời nào? Lưỡi anh bị cắn đứt rồi à?"
Anh ta trợn mắt nhìn cô, mắt rất đỏ, không biết là bởi vì uống nhiều rượu hay là đau đến mức đỏ cả mắt.
Cố Thắng Nam thức thời ngậm miệng lại.
Lộ Tấn nhắm mắt lại, ngồi yên chừng năm phút mới thấy đầu óc đỡ váng vất hơn. Anh ta day trán, mở mắt ra, đưa tay cầm quyển sổ góp ý của khác sạn đặt trên kệ cạnh sofa lên, bắt đầu viết chữ: "Mỗi lần gặp cô đều bị thương".
Xem ra anh ta thật sự cắn lưỡi bị thương rồi, bây giờ muốn nói cũng không nói nổi. Cố Thắng Nam xem nội dung anh ta viết, cô không phục, cãi lại: "Anh ta là anh... trước..."
Rượu say làm loạn? Sàm sỡ? Hay là nên nói anh ta quấy rối tình dục? Cố Thắng Nam đang do dự nên dùng từ như thế nào mới chính xác, anh ta lại bắt đầu viết chữ: "Lần trước sau khi uống say, những chuyện cô làm đối với tôi còn ác liệt hơn nhiều, hơn nhiều, hơn nhiều so với những gì tôi làm vừa rồi!"
Anh ta viết mấy chữ "hơn nhiều" càng ngày càng to, muốn dùng cách này để thể hiện sự giận dữ vô biên vô hạn của mình.
Cố Thắng Nam càng không phục: "Hôm đó tôi uống say, quên sạch mọi chuyện rồi. Anh có vu oan giá họa cho tôi thế nào thì tôi cũng chịu!"
Anh ta lại trợn mắt nhìn cô.
Người đàn ông này tạm thời không thể nói chuyện, tốt thật, cô có thể chiếm thượng phong quá dễ dàng. Cố Thắng Nam bày ra điệu bộ "Cho anh trợn mắt thoải mái", có chút dương dương tự đắc. Thấy dùng ánh mắt tấn công không có hiệu quả, Lộ Tấn lại bắt đầu múa bút thành văn trên sổ góp ý: "Đừng tưởng rằng tôi không biết vì sao khi đó cô muốn chuốc tôi say, nhưng cuối cùng chính cô lại say mèm".
Cố Thắng Nam sửng sốt.
Thấy thế, Lộ Tấn đắc ý bật cười. Nhưng vừa cười đã động đến vết thương trên lưỡi, lập tức lại đau đớn nhăn nhó, tiếp tục buồn bực cúi đầu viết chữ: "Celine Từ của cô đã bán rẻ cô rồi. Không phải cô vẫn nói tôi mê tín sao? Vậy tại sao cô còn tin tưởng vào chuyện nụ hôn may mắn mà chính tôi còn không tin đó?"
Cố Thắng Nam mất một thời gian dài mới tiêu hóa nổi những gì anh ta viết. Cô thật sự không dám tin, người đàn ông này có thể biết được bí mật của cô, khả năng duy nhất chính là...
"Bạn tôi nói hết những chuyện đó với trợ lí của anh à?"
Đã có bài học vừa rồi, Lộ Tấn không dám cười nữa, chỉ có thể đắc ý nhướng mày, viết tiếp: "Trước mặt nam sắc, tình bạn của phụ nữ trở nên mỏng manh yếu ớt như một tờ giấy".
Cố Thắng Nam tức giận vung tay đấm anh ta nhưng anh ta đã tránh thoát được.
Lộ Tấn lại cúi đầu viết chữ rất nhanh, Cố Thắng Nam áp đến gần xem, giúp anh ta đọc từng chữ từng câu: "Chuyện nụ hôn may mắn có phải thật sự hay không? Cô muốn biết không?"
Cố Thắng Nam do dự một chút, còn chưa kịp trả lời, anh ta lại bắt đầu viết chữ: "Tôi cắn lưỡi, xem như xui xẻo đã chuyển đến bên tôi. Chúng ta phải làm lại một lần với tinh thần nghiên cứu học hỏi, xem lần này xui xẻo có đổi bên nữa hay không".
Cố Thắng Nam lập tức đã phát hiện ra âm mưu của anh ta: "Anh cho rằng tôi là con ngốc à? Tự nhiên tôi cần gì phải thử để rước số đen vào mình...
Còn chưa nói xong, cổ cô đã bị anh ta giữ chắc, sau đó anh ta áp môi lên.
Lưỡi anh ta bị đau, lần này chỉ có thể chạm môi là dừng, sau đó tách ra. Cố Thắng Nam ngẩn ra một giây, hai giây, ba giây. Sau khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên chính là vội vàng kiểm tra chính mình: Mặt không bị thương, miệng cũng không bị thương, lưỡi cũng không tổn hại gì, đầu cũng không đau, lưng cũng không đau, chân cũng không tê...
Cố Thắng Nam đứng bật dậy, từ cao nhìn xuống, dương dương tự đắc tuyên bố: "Ha! Ha! Ha! Thực tiễn chứng minh, hoàn toàn không có chuyện nụ hôn may mắn gì cả".
Lộ Tấn ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt hơi phức tạp. Cố Thắng Nam sợ người đàn ông này lại gây chuyện, cô dự định nói hết câu nữa là rời khỏi hiện trường: "Đúng rồi, trợ lí Mạnh đã nằm viện, sau này anh đừng nghĩ đến chuyện sai anh ta đến nhà tôi trộm thức ăn nữa".
Để tránh xảy ra chuyện bất ngờ như vấp ngã, Cố Thắng Nam cố ý cúi đầu bước đi, nhìn thấy cái chân Lộ Tấn trên đường, cô hết sức thận trọng bước qua, đồng thời hoan hô trong lòng: Ha! Đã tránh được một tai nạn!
Nhìn thấy chiếc bút bi Lộ Tấn vứt trên mặt đất sau khi viết, cô nhẹ nhàng nhảy qua, đồng thời trong lòng hoan hô lần hai: Ha ha! Lại tránh được một tai nạn!
Cứ thế, Cố Thắng Nam bình yên vô sự đi tới cửa ra vào, quay đầu lại khiêu khích nhìn Lộ Tấn vẫn ngồi tại chỗ không nói câu nào, đưa tay kéo cánh cửa khép hờ, chuẩn bị ra ngoài...
Đột nhiên có người đẩy cửa đi vào.
"Rầm", một tiếng động vang lên.
"ÁI!" Một tiếng kêu đau vang lên.
Cố Thắng Nam bị đụng hoa mắt, sao vàng bay vòng vòng quanh đầu cô, cuối cùng chụm lại thành một tiếng kêu tuyệt vọng: Vẫn không thể tránh được kiếp nạn n
Người đẩy cửa đi vào là một người đàn ông trung niên mặc âu phục, phía sau còn có bốn nhân viên bảo vệ khách sạn. Vẻ mặt năm người này đều tỏ ra nghi hoặc vì những âm thanh liên tiếp vang lên sau cửa, người đàn ông trung niên dẫn đầu nhìn Cố Thắng Nam tay trái ôm trán, tay phải ôm gáy, mặc dù càng không hiểu ra sao nhưng vẫn nhanh chóng đi vòng qua cô, dẫn các nhân viên bảo vệ phía sau đi tới trước mặt Lộ Tấn: "Lộ tiên sinh, chào ngài! Tôi là giám đốc chi nhánh Minh Đình ở đây, rất xin lỗi phải thông báo với ngài, ngài phải lập tức đi khỏi đây".
Cố Thắng Nam bị cửa đập vào trán, sau đó lui lại theo phản xạ có điều kiện, gáy lại đập mạnh vào tường. Cảnh tượng đặc sắc này làm khóe miệng Lộ Tấn không nhịn được giật giật, nghe xong lệnh đuổi khách của giám đốc, sắc mặt Lộ Tấn sa sầm, lưỡi có đau cũng không thể ngăn cản anh ta nói chuyện: "Đường đường khách sạn Minh Đình, vậy mà lại mang bảo vệ đến đuổi khách đi?"
Lúc Cố Thắng Nam quay đầu lại thì vừa kịp nhìn thấy Lộ Tấn đen mặt đứng lên nói với giám đốc: "Phu nhân chủ tịch của các ông lòng dạ thật là hẹp hòi".
Cố Thắng Nam đứng ngoài cửa mà dường như vẫn có thể nhìn thấy sự lạnh lẽo trong mắt Lộ Tấn. Bộ dáng của người đàn ông này làm cô không nhịn được run lên cho dù đang đứng cách anh ta rất xa, nói gì đến lão giám đốc mà đám bảo vệ đứng gần trong gang tấc.
Giám đốc nhất thời sợ hãi nói không nên lời, trơ mắt nhìn Lộ Tấn toàn thân tràn ngập khí thế bá vương bước tới ngồi xuống sofa.
Mắt thấy làm rắn không được, chỉ có thể giải quyết mềm mỏng, giám đốc cúi người thật sâu: "Lộ tiên sinh, xin ngài đừng làm cho chúng tôi khó xử. Tôi đã lấy danh nghĩa cá nhân đặt phòng Tổng thống cho ngài tại khách sạn năm sao gần chỗ này nhất, chi phí tôi sẽ phụ trách toàn bộ, tôi sẽ sai người lái xe đưa ngài đến đó, ngài xem như vậy có được không?"
Lộ Tấn không hề cử động, cũng chẳng nói nửa lời.
Giám đốc không biết làm sao: "Nếu ngài không phối hợp thì chúng tôi đành phải cưỡng chế..."
"Tôi lại muốn xem xem rốt cục các ông cưỡng chế đuổi tôi đi thế nào".
Lộ Tấn đã nói như vậy thì giám đốc cũng không còn cách nào nữa, đành phải khó xử đứng yên suy nghĩ chốc lát, sau đó lấy điện thoại ra bấm số: "Thưa phu nhân, Lộ tiên sinh không chịu..."
Lông mày Lộ Tấn nhướng lên thật cao: "Nói với phu nhân chủ tịch của các ông, không phải Lộ Minh Đình không cho tôi nhận tổ quy tông, mà là tôi không chịu nhận lời ông ta. Hai tháng trước tôi đến thành phố B, ngày đầu tiên ông ta đã đến tìm tôi, cho tôi phương thức liên lạc. Tôi cũng vẫn không liên lạc với ông ta, nhưng lần này thân là khách hàng của khách sạn Minh Đình, vậy mà tôi lại gặp phải sự đối xử của các ông như vậy, tôi không ngại gọi điện thoại cho chủ tịch của các ông ngay bây giờ để ông ta dạy các anh mấy chữ "khách hàng là Thượng Đế" viết như thế nào... Ơ..."
Ai cũng không ngờ miệng Lộ Tấn lại bị một người bịt lại.
Lộ Tấn kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Thắng Nam đứng sau lưng mình. Người phụ nữ này đi từ cửa ra vào đến phía sau sofa từ lúc nào? Lộ Tấn hoàn toàn không có ấn tượng gì.
Anh ta muốn vùng vẫy, Cố Thắng Nam vội dùng cả hai tay che lại.
Thấy thế, cả giám đốc và bảo vệ đều sững sờ.
Cố Thắng Nam gật đầu xin lỗi giám đốc: "Chúng tôi đi luôn đây".
Sau đó cô lại cúi đầu nói với Lộ Tấn vẫn đang cố giãy ra khỏi tay mình: "Lưỡi anh đau, đừng nói nữa".
Giám đốc cảm động đến rơi nước mắt nhìn vị hiệp nữ này lôi gã Lộ Tấn cực kì khó chơi đi mất.
Ngồi trên chiếc limousine do giám đốc cung cấp, Cố Thắng Nam lấy chai nước trong tủ lạnh trên xe ra, mở nắp đưa cho Lộ Tấn đen mặt bên cạnh: "Anh ngốc thế, có limousine miễn phí mà anh không đi, có phòng Tổng thống miễn phí anh cũng không ở?
Lộ Tấn đột nhiên quay đầu sang nhìn cô, lời trách móc vừa bật lên đến cổ họng đã nhìn thấy vết đỏ tạo thành khi trán cô tiếp xúc thân mật với cánh cửa một cách hết sức rõ ràng. Anh ta lại nuốt cục tức vào bụng, hung tợn giật chiếc Ipad cài sau lưng ghế phụ lái, chuyển toàn bộ tức giận sang Ipad, hung ác gõ chữ: "Bảo tài xế quay đầu".
Cố Thắng Nam thoáng nhìn Ipad, mệt mỏi ôm đầu: "Không phải chứ? Anh định về Minh Đình đánh nhau với họ một trận à?"
Lộ Tấn trợn mắt nhìn cô, lại gõ một câu trên Ipad: "Về nhà cô".
"Hả?"
"Nấu cơm cho tôi ăn".
Cố Thắng Nam yên lặng cân nhắc trong chốc lát: Ôi, vì hòa bình thế giới, thôi đành hi sinh bản thân mình vậy...
Cô đi tới sau ghế lái của tài xế: "Bác tài, làm phiền bác quay đầu xe giúp".
Tài xế lập tức hoảng sợ phanh lại.
Cố Thắng Nam bất ngờ, cả người lao về phía trước theo quán tính, chai nước trên tay đổ ướt nửa người.
Tài xế rất sợ bọn họ lại quay về Minh Đình gây chuyện, giọng nói cũng run run: "Tổng giám đốc... Tổng giám đốc dặn tôi phải đưa hai vị đi, hai vị đừng quay lại nữa!"
Số đen lại tới, vẻ mặt Cố Thắng Nam cứng đờ, để mặc nước trên mặt chảy dài xuống dưới. Cô rất muốn khóc, tâm tình rất bi thương: "Tôi chỉ muốn về nhà tôi thôi mà..."
***
Ba giờ sáng, kết thúc cuộc chơi đêm, trong lòng vẫn nghĩ đến chuyện tên trộm thức ăn đó có sa lưới pháp luật hay không, Từ Chiêu Đễ vội vàng gọi điện thoại cho Cố Thắng Nam. Không ngờ mãi không thấy ai nghe máy, vì vậy đã quá nửa đêm mà cô vẫn phải đích thân đi đến nhà Cố Thắng Nam một chuyến để xem tình hình có gì hot hay không.
Nhà Cố Thắng Nam lại không đóng cửa? Bên trong vẫn có ánh đèn? Chẳng lẽ còn chưa bắt được trộm?
Từ Chiêu Đễ mang vô số câu hỏi đẩy cửa đi vào: "Thắng Nam, tối qua bạn bắt trộm thế nào..."
Từ Chiêu Đễ không nói tiếp được nữa, bởi vì cô đã nghe thấy giọng nói của cô bạn tốt Cố Thắng Nam: "Một lần nữa thôi!"
Sau đó là giọng nói trầm thấp của đàn ông: "Không!"
Sau đó lại là giọng nói nũng nịu van lơn mà hơn mười năm nay Từ Chiêu Đễ chưa nghe thấy từ miệng Cố Thắng Nam lần nào: "Xin anh mà, một lần nữa đi..."
Từ Chiêu Đễ ngơ ngẩn đứng ở cửa ra vào, thế giới quan của cô đã sắp bị lật đổ.
Lúc này, tư duy của Cố Thắng Nam luôn chậm hơn một nhịp so với hành động của người nào đó.
Lúc anh ta tháo móc áo cô, cô vẫn đang suy nghĩ: Anh ta định hôn đến lúc mình ngạt thở chắc???
Tay anh ta đã trở về đến trước ngực, cô vẫn đang suy nghĩ: Ơ hay, sao móc áo mình lại tuột ra rồi?
Đến lúc ngực cô thật sự bị chạm vào, suy nghĩ của Cố Thắng Nam rốt cục cũng đuổi theo kịp hành động của anh ta, trong đầu lập tức lóe lên một câu: Oái, mình bị hắn ta sàm sỡ rồi!
Cố Thắng Nam lập tức ngồi bật dậy như lò xo.
Vai cô đập thẳng vào cằm anh ta, ngay sau đó đó là một loạt phản ứng dây chuyền cực kì thê thảm. Cằm anh ta bị đụng vào, răng cắn ngay vào lưỡi, Cố Thắng Nam chỉ nghe thấy anh ta kêu đau một tiếng, chỉ chớp mắt đã ôm miệng ngã vật xuống thảm.
Cố Thắng Nam còn đang ngồi lặng trên sofa, không rõ tại sao mọi chuyện lại diễn biến thành như bây giờ. Cô cúi đầu nhìn người nào đó đang nằm trên mặt thảm, không biết nên làm như thế nào cho phải, cuối cùng ảo não gãi đầu, đi đến vỗ vai anh ta: "Anh vẫn ổn chứ?"
Cô vừa dứt lời, anh ta đã trợn mắt nhìn cô. Cố Thắng Nam phát hiện ánh mắt người đàn ông này đã tỉnh táo hơn vừa rồi nhiều, xem ra cắn lưỡi có tác dụng tỉnh rượu rất t
Thừa dịp anh ta yên lặng không nói gì, Cố Thắng Nam vội cài lại móc áo, sau đó lại nhìn anh ta. Mặc dù anh ta đã không còn ôm miệng đau khổ nữa nhưng vẫn yên lặng cúi đầu ngồi dưới nền nhà.
Cố Thắng Nam hơi băn khoăn, do dự chốc lát, cuối cùng vẫn ngồi xuống bên cạnh anh ta, vỗ vỗ vai anh ta: "Lộ..."
"..."
"Tại sao không nói lời nào? Lưỡi anh bị cắn đứt rồi à?"
Anh ta trợn mắt nhìn cô, mắt rất đỏ, không biết là bởi vì uống nhiều rượu hay là đau đến mức đỏ cả mắt.
Cố Thắng Nam thức thời ngậm miệng lại.
Lộ Tấn nhắm mắt lại, ngồi yên chừng năm phút mới thấy đầu óc đỡ váng vất hơn. Anh ta day trán, mở mắt ra, đưa tay cầm quyển sổ góp ý của khác sạn đặt trên kệ cạnh sofa lên, bắt đầu viết chữ: "Mỗi lần gặp cô đều bị thương".
Xem ra anh ta thật sự cắn lưỡi bị thương rồi, bây giờ muốn nói cũng không nói nổi. Cố Thắng Nam xem nội dung anh ta viết, cô không phục, cãi lại: "Anh ta là anh... trước..."
Rượu say làm loạn? Sàm sỡ? Hay là nên nói anh ta quấy rối tình dục? Cố Thắng Nam đang do dự nên dùng từ như thế nào mới chính xác, anh ta lại bắt đầu viết chữ: "Lần trước sau khi uống say, những chuyện cô làm đối với tôi còn ác liệt hơn nhiều, hơn nhiều, hơn nhiều so với những gì tôi làm vừa rồi!"
Anh ta viết mấy chữ "hơn nhiều" càng ngày càng to, muốn dùng cách này để thể hiện sự giận dữ vô biên vô hạn của mình.
Cố Thắng Nam càng không phục: "Hôm đó tôi uống say, quên sạch mọi chuyện rồi. Anh có vu oan giá họa cho tôi thế nào thì tôi cũng chịu!"
Anh ta lại trợn mắt nhìn cô.
Người đàn ông này tạm thời không thể nói chuyện, tốt thật, cô có thể chiếm thượng phong quá dễ dàng. Cố Thắng Nam bày ra điệu bộ "Cho anh trợn mắt thoải mái", có chút dương dương tự đắc. Thấy dùng ánh mắt tấn công không có hiệu quả, Lộ Tấn lại bắt đầu múa bút thành văn trên sổ góp ý: "Đừng tưởng rằng tôi không biết vì sao khi đó cô muốn chuốc tôi say, nhưng cuối cùng chính cô lại say mèm".
Cố Thắng Nam sửng sốt.
Thấy thế, Lộ Tấn đắc ý bật cười. Nhưng vừa cười đã động đến vết thương trên lưỡi, lập tức lại đau đớn nhăn nhó, tiếp tục buồn bực cúi đầu viết chữ: "Celine Từ của cô đã bán rẻ cô rồi. Không phải cô vẫn nói tôi mê tín sao? Vậy tại sao cô còn tin tưởng vào chuyện nụ hôn may mắn mà chính tôi còn không tin đó?"
Cố Thắng Nam mất một thời gian dài mới tiêu hóa nổi những gì anh ta viết. Cô thật sự không dám tin, người đàn ông này có thể biết được bí mật của cô, khả năng duy nhất chính là...
"Bạn tôi nói hết những chuyện đó với trợ lí của anh à?"
Đã có bài học vừa rồi, Lộ Tấn không dám cười nữa, chỉ có thể đắc ý nhướng mày, viết tiếp: "Trước mặt nam sắc, tình bạn của phụ nữ trở nên mỏng manh yếu ớt như một tờ giấy".
Cố Thắng Nam tức giận vung tay đấm anh ta nhưng anh ta đã tránh thoát được.
Lộ Tấn lại cúi đầu viết chữ rất nhanh, Cố Thắng Nam áp đến gần xem, giúp anh ta đọc từng chữ từng câu: "Chuyện nụ hôn may mắn có phải thật sự hay không? Cô muốn biết không?"
Cố Thắng Nam do dự một chút, còn chưa kịp trả lời, anh ta lại bắt đầu viết chữ: "Tôi cắn lưỡi, xem như xui xẻo đã chuyển đến bên tôi. Chúng ta phải làm lại một lần với tinh thần nghiên cứu học hỏi, xem lần này xui xẻo có đổi bên nữa hay không".
Cố Thắng Nam lập tức đã phát hiện ra âm mưu của anh ta: "Anh cho rằng tôi là con ngốc à? Tự nhiên tôi cần gì phải thử để rước số đen vào mình...
Còn chưa nói xong, cổ cô đã bị anh ta giữ chắc, sau đó anh ta áp môi lên.
Lưỡi anh ta bị đau, lần này chỉ có thể chạm môi là dừng, sau đó tách ra. Cố Thắng Nam ngẩn ra một giây, hai giây, ba giây. Sau khi tỉnh lại, chuyện đầu tiên chính là vội vàng kiểm tra chính mình: Mặt không bị thương, miệng cũng không bị thương, lưỡi cũng không tổn hại gì, đầu cũng không đau, lưng cũng không đau, chân cũng không tê...
Cố Thắng Nam đứng bật dậy, từ cao nhìn xuống, dương dương tự đắc tuyên bố: "Ha! Ha! Ha! Thực tiễn chứng minh, hoàn toàn không có chuyện nụ hôn may mắn gì cả".
Lộ Tấn ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt hơi phức tạp. Cố Thắng Nam sợ người đàn ông này lại gây chuyện, cô dự định nói hết câu nữa là rời khỏi hiện trường: "Đúng rồi, trợ lí Mạnh đã nằm viện, sau này anh đừng nghĩ đến chuyện sai anh ta đến nhà tôi trộm thức ăn nữa".
Để tránh xảy ra chuyện bất ngờ như vấp ngã, Cố Thắng Nam cố ý cúi đầu bước đi, nhìn thấy cái chân Lộ Tấn trên đường, cô hết sức thận trọng bước qua, đồng thời hoan hô trong lòng: Ha! Đã tránh được một tai nạn!
Nhìn thấy chiếc bút bi Lộ Tấn vứt trên mặt đất sau khi viết, cô nhẹ nhàng nhảy qua, đồng thời trong lòng hoan hô lần hai: Ha ha! Lại tránh được một tai nạn!
Cứ thế, Cố Thắng Nam bình yên vô sự đi tới cửa ra vào, quay đầu lại khiêu khích nhìn Lộ Tấn vẫn ngồi tại chỗ không nói câu nào, đưa tay kéo cánh cửa khép hờ, chuẩn bị ra ngoài...
Đột nhiên có người đẩy cửa đi vào.
"Rầm", một tiếng động vang lên.
"ÁI!" Một tiếng kêu đau vang lên.
Cố Thắng Nam bị đụng hoa mắt, sao vàng bay vòng vòng quanh đầu cô, cuối cùng chụm lại thành một tiếng kêu tuyệt vọng: Vẫn không thể tránh được kiếp nạn n
Người đẩy cửa đi vào là một người đàn ông trung niên mặc âu phục, phía sau còn có bốn nhân viên bảo vệ khách sạn. Vẻ mặt năm người này đều tỏ ra nghi hoặc vì những âm thanh liên tiếp vang lên sau cửa, người đàn ông trung niên dẫn đầu nhìn Cố Thắng Nam tay trái ôm trán, tay phải ôm gáy, mặc dù càng không hiểu ra sao nhưng vẫn nhanh chóng đi vòng qua cô, dẫn các nhân viên bảo vệ phía sau đi tới trước mặt Lộ Tấn: "Lộ tiên sinh, chào ngài! Tôi là giám đốc chi nhánh Minh Đình ở đây, rất xin lỗi phải thông báo với ngài, ngài phải lập tức đi khỏi đây".
Cố Thắng Nam bị cửa đập vào trán, sau đó lui lại theo phản xạ có điều kiện, gáy lại đập mạnh vào tường. Cảnh tượng đặc sắc này làm khóe miệng Lộ Tấn không nhịn được giật giật, nghe xong lệnh đuổi khách của giám đốc, sắc mặt Lộ Tấn sa sầm, lưỡi có đau cũng không thể ngăn cản anh ta nói chuyện: "Đường đường khách sạn Minh Đình, vậy mà lại mang bảo vệ đến đuổi khách đi?"
Lúc Cố Thắng Nam quay đầu lại thì vừa kịp nhìn thấy Lộ Tấn đen mặt đứng lên nói với giám đốc: "Phu nhân chủ tịch của các ông lòng dạ thật là hẹp hòi".
Cố Thắng Nam đứng ngoài cửa mà dường như vẫn có thể nhìn thấy sự lạnh lẽo trong mắt Lộ Tấn. Bộ dáng của người đàn ông này làm cô không nhịn được run lên cho dù đang đứng cách anh ta rất xa, nói gì đến lão giám đốc mà đám bảo vệ đứng gần trong gang tấc.
Giám đốc nhất thời sợ hãi nói không nên lời, trơ mắt nhìn Lộ Tấn toàn thân tràn ngập khí thế bá vương bước tới ngồi xuống sofa.
Mắt thấy làm rắn không được, chỉ có thể giải quyết mềm mỏng, giám đốc cúi người thật sâu: "Lộ tiên sinh, xin ngài đừng làm cho chúng tôi khó xử. Tôi đã lấy danh nghĩa cá nhân đặt phòng Tổng thống cho ngài tại khách sạn năm sao gần chỗ này nhất, chi phí tôi sẽ phụ trách toàn bộ, tôi sẽ sai người lái xe đưa ngài đến đó, ngài xem như vậy có được không?"
Lộ Tấn không hề cử động, cũng chẳng nói nửa lời.
Giám đốc không biết làm sao: "Nếu ngài không phối hợp thì chúng tôi đành phải cưỡng chế..."
"Tôi lại muốn xem xem rốt cục các ông cưỡng chế đuổi tôi đi thế nào".
Lộ Tấn đã nói như vậy thì giám đốc cũng không còn cách nào nữa, đành phải khó xử đứng yên suy nghĩ chốc lát, sau đó lấy điện thoại ra bấm số: "Thưa phu nhân, Lộ tiên sinh không chịu..."
Lông mày Lộ Tấn nhướng lên thật cao: "Nói với phu nhân chủ tịch của các ông, không phải Lộ Minh Đình không cho tôi nhận tổ quy tông, mà là tôi không chịu nhận lời ông ta. Hai tháng trước tôi đến thành phố B, ngày đầu tiên ông ta đã đến tìm tôi, cho tôi phương thức liên lạc. Tôi cũng vẫn không liên lạc với ông ta, nhưng lần này thân là khách hàng của khách sạn Minh Đình, vậy mà tôi lại gặp phải sự đối xử của các ông như vậy, tôi không ngại gọi điện thoại cho chủ tịch của các ông ngay bây giờ để ông ta dạy các anh mấy chữ "khách hàng là Thượng Đế" viết như thế nào... Ơ..."
Ai cũng không ngờ miệng Lộ Tấn lại bị một người bịt lại.
Lộ Tấn kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cố Thắng Nam đứng sau lưng mình. Người phụ nữ này đi từ cửa ra vào đến phía sau sofa từ lúc nào? Lộ Tấn hoàn toàn không có ấn tượng gì.
Anh ta muốn vùng vẫy, Cố Thắng Nam vội dùng cả hai tay che lại.
Thấy thế, cả giám đốc và bảo vệ đều sững sờ.
Cố Thắng Nam gật đầu xin lỗi giám đốc: "Chúng tôi đi luôn đây".
Sau đó cô lại cúi đầu nói với Lộ Tấn vẫn đang cố giãy ra khỏi tay mình: "Lưỡi anh đau, đừng nói nữa".
Giám đốc cảm động đến rơi nước mắt nhìn vị hiệp nữ này lôi gã Lộ Tấn cực kì khó chơi đi mất.
Ngồi trên chiếc limousine do giám đốc cung cấp, Cố Thắng Nam lấy chai nước trong tủ lạnh trên xe ra, mở nắp đưa cho Lộ Tấn đen mặt bên cạnh: "Anh ngốc thế, có limousine miễn phí mà anh không đi, có phòng Tổng thống miễn phí anh cũng không ở?
Lộ Tấn đột nhiên quay đầu sang nhìn cô, lời trách móc vừa bật lên đến cổ họng đã nhìn thấy vết đỏ tạo thành khi trán cô tiếp xúc thân mật với cánh cửa một cách hết sức rõ ràng. Anh ta lại nuốt cục tức vào bụng, hung tợn giật chiếc Ipad cài sau lưng ghế phụ lái, chuyển toàn bộ tức giận sang Ipad, hung ác gõ chữ: "Bảo tài xế quay đầu".
Cố Thắng Nam thoáng nhìn Ipad, mệt mỏi ôm đầu: "Không phải chứ? Anh định về Minh Đình đánh nhau với họ một trận à?"
Lộ Tấn trợn mắt nhìn cô, lại gõ một câu trên Ipad: "Về nhà cô".
"Hả?"
"Nấu cơm cho tôi ăn".
Cố Thắng Nam yên lặng cân nhắc trong chốc lát: Ôi, vì hòa bình thế giới, thôi đành hi sinh bản thân mình vậy...
Cô đi tới sau ghế lái của tài xế: "Bác tài, làm phiền bác quay đầu xe giúp".
Tài xế lập tức hoảng sợ phanh lại.
Cố Thắng Nam bất ngờ, cả người lao về phía trước theo quán tính, chai nước trên tay đổ ướt nửa người.
Tài xế rất sợ bọn họ lại quay về Minh Đình gây chuyện, giọng nói cũng run run: "Tổng giám đốc... Tổng giám đốc dặn tôi phải đưa hai vị đi, hai vị đừng quay lại nữa!"
Số đen lại tới, vẻ mặt Cố Thắng Nam cứng đờ, để mặc nước trên mặt chảy dài xuống dưới. Cô rất muốn khóc, tâm tình rất bi thương: "Tôi chỉ muốn về nhà tôi thôi mà..."
Ba giờ sáng, kết thúc cuộc chơi đêm, trong lòng vẫn nghĩ đến chuyện tên trộm thức ăn đó có sa lưới pháp luật hay không, Từ Chiêu Đễ vội vàng gọi điện thoại cho Cố Thắng Nam. Không ngờ mãi không thấy ai nghe máy, vì vậy đã quá nửa đêm mà cô vẫn phải đích thân đi đến nhà Cố Thắng Nam một chuyến để xem tình hình có gì hot hay không.
Nhà Cố Thắng Nam lại không đóng cửa? Bên trong vẫn có ánh đèn? Chẳng lẽ còn chưa bắt được trộm?
Từ Chiêu Đễ mang vô số câu hỏi đẩy cửa đi vào: "Thắng Nam, tối qua bạn bắt trộm thế nào..."
Từ Chiêu Đễ không nói tiếp được nữa, bởi vì cô đã nghe thấy giọng nói của cô bạn tốt Cố Thắng Nam: "Một lần nữa thôi!"
Sau đó là giọng nói trầm thấp của đàn ông: "Không!"
Sau đó lại là giọng nói nũng nịu van lơn mà hơn mười năm nay Từ Chiêu Đễ chưa nghe thấy từ miệng Cố Thắng Nam lần nào: "Xin anh mà, một lần nữa đi..."
Từ Chiêu Đễ ngơ ngẩn đứng ở cửa ra vào, thế giới quan của cô đã sắp bị lật đổ.