Cố Thắng Nam cảm thấy tim mình đập càng ngày càng nhanh, cô hơi hoảng hốt. Cùng lúc đó, một em bé trong lồng ngực cô vừa chỉ thẳng vào trái tim càng đập càng nhanh vừa mắng to: Ngươi là đồ biến thái! Người ta thì đang đau buồn như vậy, thế mà ngươi lại trốn ở đây mà rung động?
***
Đêm đã lạnh dần.
Cố Thắng Nam nhìn đồng hồ, đã ba tiếng trôi qua, lại nhìn cái đầu vẫn dựa trên vai cô, có một loại cảm giác muốn vuốt ve an ủi anh ta như vuốt lông cho một chú cún cưng.
Đúng lúc ngón tay Cố Thắng Nam khẽ động, chuẩn bị không nhịn được, thật sự đưa tay vuốt lông cho anh ta, một tiếng bước chân vững vàng và quả quyết chợt vang lên.
Có tật giật mình, Cố Thắng Nam lập tức giấu hai tay ra sau lưng. Tiếng bước chân đó từ xa tiến lại gần, cuối cùng dừng lại trước mặt cô và Lộ Tấn.
Cố Thắng Nam ngẩng đầu nhìn, thấy một người đàn ông có vẻ mặt nặng nề nhưng khí trường vẫn rất mạnh mẽ.
Người đàn ông nhìn cô rồi lại nhìn cái đầu dựa trên vai cô, vẻ mặt không hề thay đổi. Hiển nhiên trong cuộc sống của Cố Thắng Nam sẽ không tự nhiên xuất hiện một người đàn ông mang khí thế bá vương hoàn toàn tự nhiên như vậy, Cố Thắng Nam đoán rằng đây có lẽ là bạn của Lộ Tấn, vì vậy cô khẽ nhấc nhấc vai.
Sau đó Lộ Tấn từ từ mở mắt ra nhìn về phía cô, ánh mắt mơ màng đó...
"Thịch thịch thịch thịch thịch thịch thịch thịch thịch..."
Cố Thắng Nam chuyển ánh mắt khỏi Lộ Tấn, khẽ hất cằm ra hiệu cho anh ta nhìn về phía người đàn ông trước mặt này.
Lộ Tấn nhìn lại theo ánh mắt cô, hơi sững sờ.
Sau ba giây yên lặng, Lộ Tấn lạnh mặt đứng lên, chỉ nói với Cố Thắng Nam một câu: "Tôi sẽ quay lại ngay", sau đó bước đi, dường như bước chân hơi gấp gáp.
Người đàn ông toàn thân tỏa ra khí thế bá vương đó đi cùng Lộ Tấn đến cuối hành lang.
Người đàn ông xa lạ nọ cao xấp xỉ Lộ Tấn, tóc ngắn hơn Lộ Tấn một chút, cũng có vẻ già dặn hơn Lộ Tấn một chút. Nhưng hai người đều có đôi mắt hơi nhỏ dài, sống mũi cao và đường nét gương mặt khiến người khác liên tưởng đến một lưỡi đao sắc bén.
Ánh mắt Cố Thắng Nam vừa rời khỏi gương mặt hai người đàn ông, bắt đầu chuẩn bị so sánh quần áo của họ, Lộ Tấn chợt xoay người lại về phía cô.
Lộ Tấn đi tới chỗ cô, gương mặt cực kì cao ngạo và lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại như tro tàn cháy lại, không còn tỏ ra sa sút như lúc vừa rồi.
Anh ta đi rất nhanh về đến trước mặt cô.
Cố Thắng Nam vẫn ngồi ở đó ngẩng đầu nhìn Lộ Tấn, còn chưa đoán được anh ta muốn làm gì thì anh ta đã đưa tay kéo cô đứng lên khỏi ghế.
Anh ta kéo tay cô đi thẳng ra ngoài, càng đi càng nhanh, tay càng nắm càng chặt. Cố Thắng Nam cảm nhận được bàn tay cô và bàn tay anh ta đang truyền nhiệt độ cho nhau, nghe tiếng tim đập trong lồng ngực mình dồn dập như hành khúc nghĩa dũng quân, cô không nhịn được dừng chân, định rút tay ra khỏi tay anh ta.
Nhưng đúng lúc này, vừa đi đến trước cửa thang máy sau chỗ ngoặt, Lộ Tấn đã buông tay Cố Thắng Nam ra trước, sau đó dang rộng tay ôm cô thật chặt.
Cuối cùng anh ta cũng cười.
Hiển nhiên dáng vẻ u buồnanh ta vừa rồi là để cho người đàn ông xa lạ mang đầy khí thế bá vương kia xem, còn dáng vẻ thở phào một hơi như vừa buông được một tảng đá nặng lúc này mới là sự khắc họa tâm tình chân thực của anh ta.
Nhưng điều này lại làm khó Cố Thắng Nam, cô lập tức đứng sững, ngẩn ngơ như một cây gỗ, đến tận lúc anh ta buông tay ra.
"Vừa rồi còn đầy tử khí, tại sao bây giờ đã sống lại rồi?"
Anh ta nhướng mày, vừa đi ấn phím gọi thang máy vừa làm động tác bất đắc dĩ: "Lão già chết tiệt đó không có việc gì nữa rồi".
Có một loại người, khi hắn ta đau buồn sẽ khiến bạn thấy rất thương, lúc hắn ta dương dương tự đắc lại luôn khiến bạn chỉ muốn cho anh ta vài đấm. Cố Thắng Nam nhìn Lộ Tấn lúc này, suy nghĩ trong lòng cô chính là như vậy.
Cố Thắng Nam phải cố gắng lắm mới đè được cảm giác muốn đè hai hàng lông mày đang nhướng cao vì đắc ý của anh ta xuống, hỏi: "Vừa rồi tay người mẫu đó nói với anh à?"
Cố Thắng Nam vừa nói đến đây, sắc mặt Lộ Tấn lại sầm xuống.
Anh ta quay lại, liên tục bấm nút gọi thang máy đi xuống: "Mắt cô có vấn đề à? Người mẫu nào ở đây?"
"Kia kìa..." Cố Thắng Nam đang chuẩn bị đưa tay chỉ về phía hành lang bên kia chỗ rẽ thì Lộ Tấn đã lôi thẳng cô vào trong thang máy.
Nếu gã người mẫu vừa rồi không phải họ hàng của "Lão già chết tiệt" trong miệng Lộ Tấn thì cũng là thuộc hạ của "Lão già chết tiệt" đó. Cố Thắng Nam suy nghĩ cẩn thận một hồi, cuối cùng không định hỏi thêm mà chỉ đứng nhìn con số chỉ thị tầng đang giảm dần rất đều trên bảng điều khiển.
Lộ Tấn lại mở miệng trước: "Anh để một thứ trên xe, vốn dự định buổi sáng hôm nay..."
Giọng nói của anh ta là lạ, hơi lúng túng, hình như còn hơi rụt rè, nói chung là không giố như giọng nói nên có của Lộ khó tính... Tại sao giọng anh ta đột nhiên biến thành như vậy? Cố Thắng Nam đang cố đè sự tò mò dưới đáy lòng, định nghe tiếp cho rõ, đột nhiên chuông điện thoại của cô vang lên.
Là Trình Tử Khiêm.
Giọng nói ấm áp của Trình Tử Khiêm vang lên bên kia điện thoại theo làn sóng điện lẹt xẹt: "Thế nào? Vẫn ổn chứ?"
Cố Thắng Nam nhìn Lộ Tấn, Lộ Tấn đang khoanh tay, hơi sốt ruột ngẩng đầu nhìn những con số màu đỏ trên bảng điều khiển. Dường như anh ta hơi bất mãn, không biết là bất mãn vì Trình Tử Khiêm đã cắt ngang lời mình nói hay là bất mãn vì thang máy mãi không đi xuống đế tầng hầm.
"Tôi có việc phải đi trước, hơn nữa đối tượng xem mắt kia cũng rất lạ..."
Vừa nói tới đây, Cố Thắng Nam lập tức cảm thấy không khí trong thang máy cũng trở nên không đúng, hầu như là dựa vào phản ứng theo bản năng của thân thể, cô ngẩng đầu lên nhìn.
Một giây trước Lộ Tấn còn đang nhìn bảng điều khiển, lúc này anh mắt anh ta đang nhìn cô chằm chằm, trong mắt toát ra... ánh đỏ.
Mặc dù biết ánh đỏ toát ra trong mắt anh ta là vì mắt anh ta phản xạ ánh sáng trên bảng điều khiển, nhưng Cố Thắng Nam vẫn không thể không rùng mình, lặng lẽ lui lại một bước.
Đầu bên kia, Trình Tử Khiêm vẫn còn nói tiếp: "Rất lạ? Em gặp phải một kẻ lưu manh hay là biến thái?"
"Ơ..." Cố Thắng Nam lại nhìn Lộ Tấn trước mặt: "Tôi gặp phải..."
Trong nháy mắt, điện thoại di động của cô đã bị Lộ Tấn giật mất. Lộ Tấn giơ điện thoại lên bên tai, liếc nhìn cô: "Cô ấy gặp được tình yêu thật sự rồi".
Nói xong anh ta cắt cuộc gọi, nhét điện thoại vào túi quần mình.
Tất cả chuyện này xảy ra quá nhanh, đến tận lúc âm báo của thang máy vang lên bên tai, Cố Thắng Nam mới bừng tỉnh lại. Nhưng lúc này Lộ Tấn vẫn bình thản như không có việc gì, hai tay đút túi quần, lạnh lùng đi ra khỏi thang máy.
Cố Thắng Nam nhìn bóng lưng cực kì bình tĩnh của anh ta, thậm chí cô còn nghi ngờ, chẳng lẽ việc anh ta giật điện thoại của cô rồi trả lời thay cô chỉ là ảo giác của cô mà thôi?
Nhưng đúng lúc này cô lại nhìn thấy Lộ Tấn lấy điện thoại của cô từ trong túi ra, hình như bắt đầu tìm kiếm gì đó trong điện thoại của cô.
Lần này Cố Thắng Nam nổi giận thật rồi. Không nói một lời, cô lao tới định giật lại điện thoại, không ngờ cô vừa chạy đến gần Lộ Tấn thì anh ta đã nhẹ nhàng tung điện thoại lại cho cô.
Cố Thắng Nam vội bắt lấy.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là kiểm tra điện thoại của mình, chỉ thấy trên màn hình là danh bạ điện thoại.
Trước đó cô đặt tên cho Lộ Tấn trong danh bạ là "Lộ khó tính", bây giờ cái tên này đã được đổi thành một danh xưng dài đến gần ba mươi chữ:
Anh - người độc nhất vô nhị trên đời, người có đủ 180 cm, 180 mm, 180 m2, không có anh em sẽ không sống nổi.
Sặc, tốc độ gõ chữ của gã này quả thật là bá đạo!
Đây là phản ứng đầu tiên của Cố Thắng Nam.
Phải biết toàn bộ thời gian từ lúc cô đứng trong thang máy nhìn thấy anh ta lấy điện thoại ra đến lúc cô chạy đến bên cạnh anh ta để giật lại điện thoại tuyệt đối không quá mười giây.
Sau khi khiếp sợ, phản ứng thứ hai của cô mới tới: Ọe, cái danh xưng này buồn nôn đến mức không thể buồn nôn hơn được nữa.
Đang cố nén cảm giác mắc ói này, Cố Thắng Nam lại nghe thấy âm thanh của Lộ Tấn vang lên: "Ngẩn ra ở đấy làm gì? Còn không mau qua bên này!"
Cố Thắng Nam nhìn lại theo hướng phát ra âm thanh, không biết Lộ Tấn đã đi tới bên cạnh xe anh ta từ khi nào. Cô mới ngẩn ra được vài giây mà thôi, thế mà anh ta đã đi được xa như vậy? Quả nhiên tốc độ thật nhanh, không còn kém dịch chuyển tức thời bao nhiêu cả.
Cố Thắng Nam đành phải chạy về phía xe anh ta.
Cô định mở cửa ra ngồi lên xe nhưng lại thấy anh ta vẫn đứng yên ở cuối xe nên không thể không dừng lại: "Vừa nãy còn vội vã giục tôi qua đây, tại sao bây giờ lại không đi nữa?"
Anh ta vẫy tay ra hiệu cho cô đi đến đuôi xe.
Đúng là nhìn dáng vẻ chỉ muốn cho ăn đòn của gã này như bây giờ vẫn thoải mái nhất, nếu hắn ta còn chơi trò yếu đuối đáng thương như lúc ở trong bệnh viện thì Cố Thắng Nam sợ rằng mình sẽ chết vì tim đập quá nhanh...
Cố Thắng Nam vừa đi tới vừa cảm thán như vậy, mới vừa đến bên cạnh anh ta, cô đã bị anh ta ra lệnh: "Nhắm mắt lại".
Cố Thắng Nam không thể không quan sát anh ta, ánh mắt nghi hoặc.
Cô cau mày suy nghĩ vài giây: "Anh muốn hôn tôi thì cứ nói thẳng, đừng có làm cái trò xưa như Diễm này".
"A, giáo viên Cố cũng biết cách hài hước cơ đấy?"
Anh ta mỉm cười, lông mày hơi nhướng lên, rất gợi cảm.
Nụ cười như thế này cũng là thứ người đàn ông này chưa hề lộ ra trước mặt cô, trước đây hình như Lộ Tấn chỉ kiêu ngạo nhếch môi, nửa cười nửa không, còn lúc này anh ta...
Hai kiểu cười này vừa hiện ra trong đầu Cố Thắng Nam, khóe miệng anh ta đã từ từ hạ xuống, rất nhanh đã trở lại thành kiểu như cười như không đó: "Muốn hôn cô mà tôi còn phải nói ra à? Chắc chắn là tôi cứ hà trực tiếp thôi..."
Lời anh ta đột nhiên ngừng lại, một nháy mắt sau đã nghiêng người về phía cô.
Vì tính cách cực kì đáng ghét của anh ta nên những người khác hầu như đều không chú ý rằng thực ra gương mặt anh ta cũng rất đẹp trai.
Gương mặt này của anh ta nhanh chóng phóng đại trước mắt Cố Thắng Nam.
Cố Thắng Nam cả kinh nhắm hai mắt lại.
Không có nụ hôn nào như dự kiến.
Cố Thắng Nam không thể xác định được lúc này đột nhiên trái tim mình hơi trĩu xuống là vì vui mừng khi thấy đây chỉ là một trò đùa dai hay là vì tiếc nuối gì đó.
Thay cho nụ hôn trong chờ đọi đó là một tiếng "cạch" Giống như âm thanh khi cốp xe bị mở ra.
Cố Thắng Nam vẫn còn đang nhắm mắt lại mà đã ngửi thấy mùi hoa.
Thôi xong!
Trong đầu Cố Thắng Nam đột nhiên bật ra hai chữ này.
Sau đó...
"Hắt xì!"
Tiếng hắt hơi của cô làm Lộ Tấn giật bắn.
Anh ta ơ một tiếng rồi nhìn lại, chỉ thấy Cố Thắng Nam mở choàng mắt, ngẩn ngơ nhìn về phía những bông hoa hồng xếp kín cốp xe.
Đây chính là món quà hôm qua anh ta tỉ mỉ chuẩn bị cả đêm, sáng sớm này đã bở lỡ cơ hội đưa ra, bây giờ rốt cục cũng thành công xuất hiện trước mặt cô... vẻ mặt cực kì kinh hoàng của cô dường như đang nói với anh ta, biển hoa trước mắt cô này chính là một tai họa lớn nhất trong đời.
Lộ Tấn nhanh chóng liên tưởng đến một khả năng: "Không phải là cô..."
"Hắt xì! Hắt xì hắt xì hắt xì!"
Trả lời Lộ Tấn là tiếng hắt hơi liên tiếp của người phụ nữ này.
***
Mặt Cố Thắng Nam sưng húp như mặt lợn.
Hồi tưởng lại tình hình chính mình buổi tối lúc ở nhà hàng, lúc trong bệnh viện, hình ảnh những người đàn ông xung quanh không nhịn được liếc nhìn mình, lại nhìn bộ mặt lợn trong gương trước mặt lúc này, Cố Thắng Nam không muốn suy nghĩ gì nữa.
Thượng đế chỉ để cô xinh đẹp được mấy tiếng đã đánh cô hiện nguyên hình. Cố Thắng Nam lại nhìn chính mình trong gương, lặng lẽ sửa lại: Không đúng, là đánh cô biến thành xấu hơn một vạn lần so với nguyên hình.
Một cốc nước được đưa tới trước mặt Cố Thắng Nam. Cô nhìn lên theo cánh tay cầm cốc nước, nhìn thấy mặt Lộ Tấn.
Tiếp theo anh ta lại đưa cho cô mấy lọ thuốc to: "Tôi vừa ra ngoài mua thuốc dị ứng phấn hoa".
Cố Thắng Nam lập tức quay mặt đi.
Lộ Tấn chỉ có thể đặt thuốc lên trên bàn trang điểm.
Nói đúng ra, đây không thể xem như bàn trang điểm, trên bàn không có bất cứ một loại mĩ phẩm nào, gần như toàn bộ mặt bàn đều bày đầy đồ ăn vặt và đủ loại sách hướng dẫn nấu ăn.
Nhưng cho dù người phụ nữ này còn không có cả một cái bàn trang điểm ra hồn, cũng luôn luôn không quá để ý đến dáng vẻ bề ngoài, thì cô cũng vẫn hết sức buồn bực khi thấy mặt mũi sưng vnhư bây giờ.
Lộ Tấn bóp trán, mặc dù biết bất cứ lời giải thích nào cũng không thể cứu vãn được khuôn mặt cô lúc này, nhưng vẫn phải dùng ngôn ngữ an ủi cô một chút: "Ơ... Giáo viên Cố, môi cô sưng lên như vậy lại thành ra gợi cảm hơn đấy".
Vai Cố Thắng Nam run lên, lập tức cô chỉ muốn giết người.
Thấy vai cô run lên, Lộ Tấn tự cho là lời an ủi của mình đã có tác dụng, lại bổ sung thêm: "Gợi cảm như môi Angelina Jolie ấy".
Không nhịn được nữa!
Không phải nhịn nữa!
Cố Thắng Nam đột nhiên quay đầu lại về phía anh ta, đưa tay định véo anh ta, nhưng anh ta đã nhanh chóng tránh ra. Đợt tấn công đầu tiên thất bại, ngay sau đó Cố Thắng Nam lại khởi xướng đợt tấn công thứ hai, bước từng bước tiến lên: "Gợi cảm đúng không? Angelina Jolie đúng không? Vậy tôi cũng đấm cho anh vài cái, bảo đảm mồm anh sẽ gợi cảm hơn cả Angelina Jolie luôn!"
"..."
"Đấm một phát đảm bảo anh gợi cảm gấp đôi, đấm hai phát anh gợi cảm gấp ba, cứ thế mà cộng thêm!"
Cô vừa lẩm bẩm vừa liên tục tiến công, nhưng lại gặp phải loại đối thủ nhanh tay nhanh mắt, bình tĩnh né tránh như Lộ Tấn, nắm đấm của Cố Thắng Nam đấm trượt năm lần. Bực mình, cô thu nắm đấm lại, lao thẳng tới, nhưng...
Vẫn vỗ trượt mất!
Thấy cô sắp ngã sấp xuống đất, Lộ Tấn vội đưa tay đỡ lại. Sau một hồi liên tục bị ép lui lại, Lộ Tấn đã lùi đến cuối giường, khoeo chân chạm vào thành giường. Lúc này anh ta đưa tay đỡ Cố Thắng Nam, dù đã đỡ được cô lại nhưng đồng thời cũng bị quán tính của cô đẩy tới, hai người cùng ngã thẳng xuống giường.
Cố Thắng Nam đè trên người Lộ Tấn, Lộ Tấn sa sầm sắc mặt. hản ứng đầu tiên của Lộ Tấn là: May mà sáng nay anh ta đã gọi công ty vệ sinh cho người đến dọn dẹp phòng cô, nếu không bây giờ không phải cô ngã vào trong lòng anh ta, mà là hai người bọn họ cùng ngã vào đống nôn của cô tối qua.
Lúc này anh ta và cô cách nhau bao nhiêu xen ti mét? Ý thức được điểm này, Cố Thắng Nam nhất thời không nói được gì.
Suy nghĩ một chút, Cố Thắng Nam xoay người ngồi dậy: "Anh nhìn cái mặt tôi ở khoảng cách gần như vậy mà vẫn không hề có biểu hiện khó chịu nào, thôi được, anh lợi hại, xem như anh lợi hại!"
Nói xong đã đứng dậy định đi, nhưng cổ tay Cố Thắng Nam đã bị tóm lấy, một giây sau cô đã bị Lộ Tấn kéo về trên giường.
Hai bên yên lặng hơn ba giây, đột nhiên Lộ Tấn chống cùi tay xuống giường, lật người, cả người đè lên trên người Cố Thắng Nam.
Bây giờ anh ta và cô lại cách nhau bao nhiêu?
Cố Thắng Nam đã không còn đầu óc nào để suy nghĩ vấn đề này, bởi vì anh ta đang từ từ cúi đầu xuống, rút ngắn khoảng cách này, rút ngắn mãi.
"Tôi còn có chiêu lợi hại hơn..." Anh ta nói cực kì nghiêm túc, chưa bao giờ nghiêm túc như vậy.
"..."
Giọng nói của anh ta cũng càng ngày càng trầm, càng nặng nề: "Mặt em đã thế này mà anh vẫn muốn hôn em..."
Cố Thắng Nam cảm thấy tim mình đập càng ngày càng nhanh, cô hơi hoảng hốt. Cùng lúc đó, một em bé trong lồng ngực cô vừa chỉ thẳng vào trái tim càng đập càng nhanh vừa mắng to: Ngươi là đồ biến thái! Người ta thì đang đau buồn như vậy, thế mà ngươi lại trốn ở đây mà rung động?
Đêm đã lạnh dần.
Cố Thắng Nam nhìn đồng hồ, đã ba tiếng trôi qua, lại nhìn cái đầu vẫn dựa trên vai cô, có một loại cảm giác muốn vuốt ve an ủi anh ta như vuốt lông cho một chú cún cưng.
Đúng lúc ngón tay Cố Thắng Nam khẽ động, chuẩn bị không nhịn được, thật sự đưa tay vuốt lông cho anh ta, một tiếng bước chân vững vàng và quả quyết chợt vang lên.
Có tật giật mình, Cố Thắng Nam lập tức giấu hai tay ra sau lưng. Tiếng bước chân đó từ xa tiến lại gần, cuối cùng dừng lại trước mặt cô và Lộ Tấn.
Cố Thắng Nam ngẩng đầu nhìn, thấy một người đàn ông có vẻ mặt nặng nề nhưng khí trường vẫn rất mạnh mẽ.
Người đàn ông nhìn cô rồi lại nhìn cái đầu dựa trên vai cô, vẻ mặt không hề thay đổi. Hiển nhiên trong cuộc sống của Cố Thắng Nam sẽ không tự nhiên xuất hiện một người đàn ông mang khí thế bá vương hoàn toàn tự nhiên như vậy, Cố Thắng Nam đoán rằng đây có lẽ là bạn của Lộ Tấn, vì vậy cô khẽ nhấc nhấc vai.
Sau đó Lộ Tấn từ từ mở mắt ra nhìn về phía cô, ánh mắt mơ màng đó...
"Thịch thịch thịch thịch thịch thịch thịch thịch thịch..."
Cố Thắng Nam chuyển ánh mắt khỏi Lộ Tấn, khẽ hất cằm ra hiệu cho anh ta nhìn về phía người đàn ông trước mặt này.
Lộ Tấn nhìn lại theo ánh mắt cô, hơi sững sờ.
Sau ba giây yên lặng, Lộ Tấn lạnh mặt đứng lên, chỉ nói với Cố Thắng Nam một câu: "Tôi sẽ quay lại ngay", sau đó bước đi, dường như bước chân hơi gấp gáp.
Người đàn ông toàn thân tỏa ra khí thế bá vương đó đi cùng Lộ Tấn đến cuối hành lang.
Người đàn ông xa lạ nọ cao xấp xỉ Lộ Tấn, tóc ngắn hơn Lộ Tấn một chút, cũng có vẻ già dặn hơn Lộ Tấn một chút. Nhưng hai người đều có đôi mắt hơi nhỏ dài, sống mũi cao và đường nét gương mặt khiến người khác liên tưởng đến một lưỡi đao sắc bén.
Ánh mắt Cố Thắng Nam vừa rời khỏi gương mặt hai người đàn ông, bắt đầu chuẩn bị so sánh quần áo của họ, Lộ Tấn chợt xoay người lại về phía cô.
Lộ Tấn đi tới chỗ cô, gương mặt cực kì cao ngạo và lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại như tro tàn cháy lại, không còn tỏ ra sa sút như lúc vừa rồi.
Anh ta đi rất nhanh về đến trước mặt cô.
Cố Thắng Nam vẫn ngồi ở đó ngẩng đầu nhìn Lộ Tấn, còn chưa đoán được anh ta muốn làm gì thì anh ta đã đưa tay kéo cô đứng lên khỏi ghế.
Anh ta kéo tay cô đi thẳng ra ngoài, càng đi càng nhanh, tay càng nắm càng chặt. Cố Thắng Nam cảm nhận được bàn tay cô và bàn tay anh ta đang truyền nhiệt độ cho nhau, nghe tiếng tim đập trong lồng ngực mình dồn dập như hành khúc nghĩa dũng quân, cô không nhịn được dừng chân, định rút tay ra khỏi tay anh ta.
Nhưng đúng lúc này, vừa đi đến trước cửa thang máy sau chỗ ngoặt, Lộ Tấn đã buông tay Cố Thắng Nam ra trước, sau đó dang rộng tay ôm cô thật chặt.
Cuối cùng anh ta cũng cười.
Hiển nhiên dáng vẻ u buồnanh ta vừa rồi là để cho người đàn ông xa lạ mang đầy khí thế bá vương kia xem, còn dáng vẻ thở phào một hơi như vừa buông được một tảng đá nặng lúc này mới là sự khắc họa tâm tình chân thực của anh ta.
Nhưng điều này lại làm khó Cố Thắng Nam, cô lập tức đứng sững, ngẩn ngơ như một cây gỗ, đến tận lúc anh ta buông tay ra.
"Vừa rồi còn đầy tử khí, tại sao bây giờ đã sống lại rồi?"
Anh ta nhướng mày, vừa đi ấn phím gọi thang máy vừa làm động tác bất đắc dĩ: "Lão già chết tiệt đó không có việc gì nữa rồi".
Có một loại người, khi hắn ta đau buồn sẽ khiến bạn thấy rất thương, lúc hắn ta dương dương tự đắc lại luôn khiến bạn chỉ muốn cho anh ta vài đấm. Cố Thắng Nam nhìn Lộ Tấn lúc này, suy nghĩ trong lòng cô chính là như vậy.
Cố Thắng Nam phải cố gắng lắm mới đè được cảm giác muốn đè hai hàng lông mày đang nhướng cao vì đắc ý của anh ta xuống, hỏi: "Vừa rồi tay người mẫu đó nói với anh à?"
Cố Thắng Nam vừa nói đến đây, sắc mặt Lộ Tấn lại sầm xuống.
Anh ta quay lại, liên tục bấm nút gọi thang máy đi xuống: "Mắt cô có vấn đề à? Người mẫu nào ở đây?"
"Kia kìa..." Cố Thắng Nam đang chuẩn bị đưa tay chỉ về phía hành lang bên kia chỗ rẽ thì Lộ Tấn đã lôi thẳng cô vào trong thang máy.
Nếu gã người mẫu vừa rồi không phải họ hàng của "Lão già chết tiệt" trong miệng Lộ Tấn thì cũng là thuộc hạ của "Lão già chết tiệt" đó. Cố Thắng Nam suy nghĩ cẩn thận một hồi, cuối cùng không định hỏi thêm mà chỉ đứng nhìn con số chỉ thị tầng đang giảm dần rất đều trên bảng điều khiển.
Lộ Tấn lại mở miệng trước: "Anh để một thứ trên xe, vốn dự định buổi sáng hôm nay..."
Giọng nói của anh ta là lạ, hơi lúng túng, hình như còn hơi rụt rè, nói chung là không giố như giọng nói nên có của Lộ khó tính... Tại sao giọng anh ta đột nhiên biến thành như vậy? Cố Thắng Nam đang cố đè sự tò mò dưới đáy lòng, định nghe tiếp cho rõ, đột nhiên chuông điện thoại của cô vang lên.
Là Trình Tử Khiêm.
Giọng nói ấm áp của Trình Tử Khiêm vang lên bên kia điện thoại theo làn sóng điện lẹt xẹt: "Thế nào? Vẫn ổn chứ?"
Cố Thắng Nam nhìn Lộ Tấn, Lộ Tấn đang khoanh tay, hơi sốt ruột ngẩng đầu nhìn những con số màu đỏ trên bảng điều khiển. Dường như anh ta hơi bất mãn, không biết là bất mãn vì Trình Tử Khiêm đã cắt ngang lời mình nói hay là bất mãn vì thang máy mãi không đi xuống đế tầng hầm.
"Tôi có việc phải đi trước, hơn nữa đối tượng xem mắt kia cũng rất lạ..."
Vừa nói tới đây, Cố Thắng Nam lập tức cảm thấy không khí trong thang máy cũng trở nên không đúng, hầu như là dựa vào phản ứng theo bản năng của thân thể, cô ngẩng đầu lên nhìn.
Một giây trước Lộ Tấn còn đang nhìn bảng điều khiển, lúc này anh mắt anh ta đang nhìn cô chằm chằm, trong mắt toát ra... ánh đỏ.
Mặc dù biết ánh đỏ toát ra trong mắt anh ta là vì mắt anh ta phản xạ ánh sáng trên bảng điều khiển, nhưng Cố Thắng Nam vẫn không thể không rùng mình, lặng lẽ lui lại một bước.
Đầu bên kia, Trình Tử Khiêm vẫn còn nói tiếp: "Rất lạ? Em gặp phải một kẻ lưu manh hay là biến thái?"
"Ơ..." Cố Thắng Nam lại nhìn Lộ Tấn trước mặt: "Tôi gặp phải..."
Trong nháy mắt, điện thoại di động của cô đã bị Lộ Tấn giật mất. Lộ Tấn giơ điện thoại lên bên tai, liếc nhìn cô: "Cô ấy gặp được tình yêu thật sự rồi".
Nói xong anh ta cắt cuộc gọi, nhét điện thoại vào túi quần mình.
Tất cả chuyện này xảy ra quá nhanh, đến tận lúc âm báo của thang máy vang lên bên tai, Cố Thắng Nam mới bừng tỉnh lại. Nhưng lúc này Lộ Tấn vẫn bình thản như không có việc gì, hai tay đút túi quần, lạnh lùng đi ra khỏi thang máy.
Cố Thắng Nam nhìn bóng lưng cực kì bình tĩnh của anh ta, thậm chí cô còn nghi ngờ, chẳng lẽ việc anh ta giật điện thoại của cô rồi trả lời thay cô chỉ là ảo giác của cô mà thôi?
Nhưng đúng lúc này cô lại nhìn thấy Lộ Tấn lấy điện thoại của cô từ trong túi ra, hình như bắt đầu tìm kiếm gì đó trong điện thoại của cô.
Lần này Cố Thắng Nam nổi giận thật rồi. Không nói một lời, cô lao tới định giật lại điện thoại, không ngờ cô vừa chạy đến gần Lộ Tấn thì anh ta đã nhẹ nhàng tung điện thoại lại cho cô.
Cố Thắng Nam vội bắt lấy.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là kiểm tra điện thoại của mình, chỉ thấy trên màn hình là danh bạ điện thoại.
Trước đó cô đặt tên cho Lộ Tấn trong danh bạ là "Lộ khó tính", bây giờ cái tên này đã được đổi thành một danh xưng dài đến gần ba mươi chữ:
Anh - người độc nhất vô nhị trên đời, người có đủ cm, mm, m, không có anh em sẽ không sống nổi.
Sặc, tốc độ gõ chữ của gã này quả thật là bá đạo!
Đây là phản ứng đầu tiên của Cố Thắng Nam.
Phải biết toàn bộ thời gian từ lúc cô đứng trong thang máy nhìn thấy anh ta lấy điện thoại ra đến lúc cô chạy đến bên cạnh anh ta để giật lại điện thoại tuyệt đối không quá mười giây.
Sau khi khiếp sợ, phản ứng thứ hai của cô mới tới: Ọe, cái danh xưng này buồn nôn đến mức không thể buồn nôn hơn được nữa.
Đang cố nén cảm giác mắc ói này, Cố Thắng Nam lại nghe thấy âm thanh của Lộ Tấn vang lên: "Ngẩn ra ở đấy làm gì? Còn không mau qua bên này!"
Cố Thắng Nam nhìn lại theo hướng phát ra âm thanh, không biết Lộ Tấn đã đi tới bên cạnh xe anh ta từ khi nào. Cô mới ngẩn ra được vài giây mà thôi, thế mà anh ta đã đi được xa như vậy? Quả nhiên tốc độ thật nhanh, không còn kém dịch chuyển tức thời bao nhiêu cả.
Cố Thắng Nam đành phải chạy về phía xe anh ta.
Cô định mở cửa ra ngồi lên xe nhưng lại thấy anh ta vẫn đứng yên ở cuối xe nên không thể không dừng lại: "Vừa nãy còn vội vã giục tôi qua đây, tại sao bây giờ lại không đi nữa?"
Anh ta vẫy tay ra hiệu cho cô đi đến đuôi xe.
Đúng là nhìn dáng vẻ chỉ muốn cho ăn đòn của gã này như bây giờ vẫn thoải mái nhất, nếu hắn ta còn chơi trò yếu đuối đáng thương như lúc ở trong bệnh viện thì Cố Thắng Nam sợ rằng mình sẽ chết vì tim đập quá nhanh...
Cố Thắng Nam vừa đi tới vừa cảm thán như vậy, mới vừa đến bên cạnh anh ta, cô đã bị anh ta ra lệnh: "Nhắm mắt lại".
Cố Thắng Nam không thể không quan sát anh ta, ánh mắt nghi hoặc.
Cô cau mày suy nghĩ vài giây: "Anh muốn hôn tôi thì cứ nói thẳng, đừng có làm cái trò xưa như Diễm này".
"A, giáo viên Cố cũng biết cách hài hước cơ đấy?"
Anh ta mỉm cười, lông mày hơi nhướng lên, rất gợi cảm.
Nụ cười như thế này cũng là thứ người đàn ông này chưa hề lộ ra trước mặt cô, trước đây hình như Lộ Tấn chỉ kiêu ngạo nhếch môi, nửa cười nửa không, còn lúc này anh ta...
Hai kiểu cười này vừa hiện ra trong đầu Cố Thắng Nam, khóe miệng anh ta đã từ từ hạ xuống, rất nhanh đã trở lại thành kiểu như cười như không đó: "Muốn hôn cô mà tôi còn phải nói ra à? Chắc chắn là tôi cứ hà trực tiếp thôi..."
Lời anh ta đột nhiên ngừng lại, một nháy mắt sau đã nghiêng người về phía cô.
Vì tính cách cực kì đáng ghét của anh ta nên những người khác hầu như đều không chú ý rằng thực ra gương mặt anh ta cũng rất đẹp trai.
Gương mặt này của anh ta nhanh chóng phóng đại trước mắt Cố Thắng Nam.
Cố Thắng Nam cả kinh nhắm hai mắt lại.
Không có nụ hôn nào như dự kiến.
Cố Thắng Nam không thể xác định được lúc này đột nhiên trái tim mình hơi trĩu xuống là vì vui mừng khi thấy đây chỉ là một trò đùa dai hay là vì tiếc nuối gì đó.
Thay cho nụ hôn trong chờ đọi đó là một tiếng "cạch" Giống như âm thanh khi cốp xe bị mở ra.
Cố Thắng Nam vẫn còn đang nhắm mắt lại mà đã ngửi thấy mùi hoa.
Thôi xong!
Trong đầu Cố Thắng Nam đột nhiên bật ra hai chữ này.
Sau đó...
"Hắt xì!"
Tiếng hắt hơi của cô làm Lộ Tấn giật bắn.
Anh ta ơ một tiếng rồi nhìn lại, chỉ thấy Cố Thắng Nam mở choàng mắt, ngẩn ngơ nhìn về phía những bông hoa hồng xếp kín cốp xe.
Đây chính là món quà hôm qua anh ta tỉ mỉ chuẩn bị cả đêm, sáng sớm này đã bở lỡ cơ hội đưa ra, bây giờ rốt cục cũng thành công xuất hiện trước mặt cô... vẻ mặt cực kì kinh hoàng của cô dường như đang nói với anh ta, biển hoa trước mắt cô này chính là một tai họa lớn nhất trong đời.
Lộ Tấn nhanh chóng liên tưởng đến một khả năng: "Không phải là cô..."
"Hắt xì! Hắt xì hắt xì hắt xì!"
Trả lời Lộ Tấn là tiếng hắt hơi liên tiếp của người phụ nữ này.Mặt Cố Thắng Nam sưng húp như mặt lợn.
Hồi tưởng lại tình hình chính mình buổi tối lúc ở nhà hàng, lúc trong bệnh viện, hình ảnh những người đàn ông xung quanh không nhịn được liếc nhìn mình, lại nhìn bộ mặt lợn trong gương trước mặt lúc này, Cố Thắng Nam không muốn suy nghĩ gì nữa.
Thượng đế chỉ để cô xinh đẹp được mấy tiếng đã đánh cô hiện nguyên hình. Cố Thắng Nam lại nhìn chính mình trong gương, lặng lẽ sửa lại: Không đúng, là đánh cô biến thành xấu hơn một vạn lần so với nguyên hình.
Một cốc nước được đưa tới trước mặt Cố Thắng Nam. Cô nhìn lên theo cánh tay cầm cốc nước, nhìn thấy mặt Lộ Tấn.
Tiếp theo anh ta lại đưa cho cô mấy lọ thuốc to: "Tôi vừa ra ngoài mua thuốc dị ứng phấn hoa".
Cố Thắng Nam lập tức quay mặt đi.
Lộ Tấn chỉ có thể đặt thuốc lên trên bàn trang điểm.
Nói đúng ra, đây không thể xem như bàn trang điểm, trên bàn không có bất cứ một loại mĩ phẩm nào, gần như toàn bộ mặt bàn đều bày đầy đồ ăn vặt và đủ loại sách hướng dẫn nấu ăn.
Nhưng cho dù người phụ nữ này còn không có cả một cái bàn trang điểm ra hồn, cũng luôn luôn không quá để ý đến dáng vẻ bề ngoài, thì cô cũng vẫn hết sức buồn bực khi thấy mặt mũi sưng vnhư bây giờ.
Lộ Tấn bóp trán, mặc dù biết bất cứ lời giải thích nào cũng không thể cứu vãn được khuôn mặt cô lúc này, nhưng vẫn phải dùng ngôn ngữ an ủi cô một chút: "Ơ... Giáo viên Cố, môi cô sưng lên như vậy lại thành ra gợi cảm hơn đấy".
Vai Cố Thắng Nam run lên, lập tức cô chỉ muốn giết người.
Thấy vai cô run lên, Lộ Tấn tự cho là lời an ủi của mình đã có tác dụng, lại bổ sung thêm: "Gợi cảm như môi Angelina Jolie ấy".
Không nhịn được nữa!
Không phải nhịn nữa!
Cố Thắng Nam đột nhiên quay đầu lại về phía anh ta, đưa tay định véo anh ta, nhưng anh ta đã nhanh chóng tránh ra. Đợt tấn công đầu tiên thất bại, ngay sau đó Cố Thắng Nam lại khởi xướng đợt tấn công thứ hai, bước từng bước tiến lên: "Gợi cảm đúng không? Angelina Jolie đúng không? Vậy tôi cũng đấm cho anh vài cái, bảo đảm mồm anh sẽ gợi cảm hơn cả Angelina Jolie luôn!"
"..."
"Đấm một phát đảm bảo anh gợi cảm gấp đôi, đấm hai phát anh gợi cảm gấp ba, cứ thế mà cộng thêm!"
Cô vừa lẩm bẩm vừa liên tục tiến công, nhưng lại gặp phải loại đối thủ nhanh tay nhanh mắt, bình tĩnh né tránh như Lộ Tấn, nắm đấm của Cố Thắng Nam đấm trượt năm lần. Bực mình, cô thu nắm đấm lại, lao thẳng tới, nhưng...
Vẫn vỗ trượt mất!
Thấy cô sắp ngã sấp xuống đất, Lộ Tấn vội đưa tay đỡ lại. Sau một hồi liên tục bị ép lui lại, Lộ Tấn đã lùi đến cuối giường, khoeo chân chạm vào thành giường. Lúc này anh ta đưa tay đỡ Cố Thắng Nam, dù đã đỡ được cô lại nhưng đồng thời cũng bị quán tính của cô đẩy tới, hai người cùng ngã thẳng xuống giường.
Cố Thắng Nam đè trên người Lộ Tấn, Lộ Tấn sa sầm sắc mặt. hản ứng đầu tiên của Lộ Tấn là: May mà sáng nay anh ta đã gọi công ty vệ sinh cho người đến dọn dẹp phòng cô, nếu không bây giờ không phải cô ngã vào trong lòng anh ta, mà là hai người bọn họ cùng ngã vào đống nôn của cô tối qua.
Lúc này anh ta và cô cách nhau bao nhiêu xen ti mét? Ý thức được điểm này, Cố Thắng Nam nhất thời không nói được gì.
Suy nghĩ một chút, Cố Thắng Nam xoay người ngồi dậy: "Anh nhìn cái mặt tôi ở khoảng cách gần như vậy mà vẫn không hề có biểu hiện khó chịu nào, thôi được, anh lợi hại, xem như anh lợi hại!"
Nói xong đã đứng dậy định đi, nhưng cổ tay Cố Thắng Nam đã bị tóm lấy, một giây sau cô đã bị Lộ Tấn kéo về trên giường.
Hai bên yên lặng hơn ba giây, đột nhiên Lộ Tấn chống cùi tay xuống giường, lật người, cả người đè lên trên người Cố Thắng Nam.
Bây giờ anh ta và cô lại cách nhau bao nhiêu?
Cố Thắng Nam đã không còn đầu óc nào để suy nghĩ vấn đề này, bởi vì anh ta đang từ từ cúi đầu xuống, rút ngắn khoảng cách này, rút ngắn mãi.
"Tôi còn có chiêu lợi hại hơn..." Anh ta nói cực kì nghiêm túc, chưa bao giờ nghiêm túc như vậy.
"..."
Giọng nói của anh ta cũng càng ngày càng trầm, càng nặng nề: "Mặt em đã thế này mà anh vẫn muốn hôn em..."