Chỉ giây lát sau, Lộ Tấn đã đi tới bên cạnh bàn của Cố Thắng Nam và vị bác sĩ đó.
Bốn con mắt của hai người này đều cảnh giác nhìn anh ta, thực sự là vị nhìn Lộ Tấn có vẻ rất khó chịu. Lộ Tấn coi như không nhìn thấy vị bác sĩ đang nhìn mình chằm chằm này, chỉ nhìn Cố Thắng Nam bằng ánh mắt sáng rực: "Em đi ra đây một lát."
Nhưng cô lại không nghe lời anh ta: "Em không đi."
Lộ Tấn lập tức khó chịu, cô không ra ngoài với anh ta, vậy tiếp theo anh ta biết phát huy kiểu gì? Nghĩ vậy, anh ta vô thức nắm chặt cổ tay Cố Thắng Nam, định cưỡng chế kéo cô ra ngoài. Nhưng Cố Thắng Nam còn chưa bị kéo dậy thì tay Lộ Tấn đã bị người khác đè xuống. Ngước mắt nhìn, người giữ tay anh ta lại chính là vị bác sĩ nọ.
"Vị tiên sinh này, bắt người phụ nữ làm việc mà cô ấy không muốn là một hành vi lưu manh." Vẻ mặt Chung Tử Nham cũng không hề thân thiện chút nào: "Buông cô ấy ra!"
Lộ Tấn lạnh nhạt nhìn anh ta. Cô thắng nam nhìn hai người, trong lòng rất căng thẳng. Cũng không biết Lộ Tấn dùng cách nào mà đột nhiên thoát được khỏi sự kiềm chế của Chung Tử Nham, một giây sau, anh ta đã hạ thấp người vác cô lên vai.
Tiếng hét của Cố Thắng Nam lập tức thu hút tất cả ánh mắt trong quán, còn Lộ Tấn, rõ ràng trên vai đang các một người sống sờ sờ, hơn nữa người này còn lớn tiếng kháng nghị, nhưng anh ta vẫn bình tĩnh, tự nhiên như thể mình thực sự chỉ vác một cái bao tải, vẻ mặt bình thản còn mang một nét ngạo mạn, cứ thế đi thẳng ra ngoài tầm mắt mọi người.
Lộ Chinh cách đó không xa đương nhiên cũng nhìn theo với vẻ khó hiểu, đến tận lúc bóng dáng hai người họ biến mất sau ngã rẽ. Thân là anh cả, anh ta không kìm được, lắc đầu thở dài: Lúc tuyên đọc di chúc trong phòng bệnh lộn xộn như vậy mà cậu em trai này của anh ta vẫn còn vó thể bình tĩnh ngồi yên một chỗ, dáng vẻ lạnh lùng và xa lánh, nhưng tại sao vừa gặp cô gái này, đã bắt đầu manh động rồi?
Cảm giác thiếu an toàn khi hai chân không chạm đất và cảm giác khó xử khi bị vác trên vai khiến hai tai Cố Thắng Nam đỏ bừng, nhưng việc này lại không mảy may ảnh hưởng đến người đàn ông đang vác cô. Hồi lâu sau, cuối cùng anh ta cũng đặt cô xuống, Cố Thắng Nam gần như tóm lấy tai Lộ Tấn, hét thẳng vào mang tai anh ta: "Anh có bệnh à?"
Vẻ mặt Lộ Tấn lại rất lạnh nhạt, dường như tất cả những chuyện này đều là việc vốn dĩ phải thế. Trên thực tế, lúc này anh ta đang suy nghĩ: Bây giờ đã dẫn cô ấy ra hành lang thành công, như vậy tiếp theo sẽ phải đẩy cô ấy vào tường, hôn cô ấy thật nồng nhiệt, sau đó nói nhỏ bên tai cô ấy: "Xin lỗi, anh ghen rồi!"
Tuy nhiên đúng lúc anh ta đang nghiêng người về phía người phụ nữ này, định giữ chặt vai cô rồi ấn cô vào tường thì đột nhiên một bàn tay đã giữ vai anh ta lại.
Lộ Tấn "ơ" một tiếng, quay người, lại là vị bác sĩ đó. Tên bác sĩ chết tiệt này không những hạn chế tự do của anh ta, còn lách qua người anh ta, trực tiếp quan tâm đến bạn gái anh ta: "Cô không sao chứ?"
Cố Thắng Nam lắc đầu: "Tôi không sao."
Nhìn bàn tay Chung Tử Nham vẫn giữ chặt vai Lộ Tấn, lại nhìn vẻ mặt càng lúc càng sa sầm của anh ta, Cố Thắng Nam mới giật mình nhớ ra mình cần phải giới thiệu thân phận của Lộ Tấn, tránh lát nữa anh ta lại bị người ta đối xử như lưu manh. Nghĩ như vậy, Cố Thắng Nam hắng giọng: "Bác sĩ Chung, đây là bạn..."
Cô còn chưa nói xong, Lộ Tấn đã hết kiên nhẫn, tóm bàn tay Chung Tử Nham đang giữ vai mình, đột nhiên cúi người vặn cả cánh tay trái anh ta ra sau lưng.
Nhìn điệu bộ này thì có vẻ hai người sắp đánh nhau đến nơi rồi, tay chân Lộ Tấn nhanh nhẹn như vậy, vẻ mặt lại tỏ ra hết sức hung hãn, Cố Thắng Nam rất sợ một giây sau, Chung Tử Nham sẽ bị quật ngã, thế là vội tiến lên ngắn lại, ôm chặt lấy cánh tay Lộ Tấn: "Anh đừng động thủ!"
Lộ Tấn bị cô ôm chặt không thể động đậy, đang định mở miệng bảo cô buông tay ra, đột nhiên...
Đã bị vị bác sĩ này đánh lén.
Một quả đấm bất ngờ của Chung Tử Nham đấm tới, Lộ Tấn còn chưa biết đối phương đấm vào phần nào trên người mình thì mắt đã tối sầm. Cố Thắng Nam trơ mắt nhìn Lộ Tấn ngã xuống, thậm chí nhìn thấy rõ ràng trước khi ngã xuống hai mắt anh ta đã trợn ngược. Thân hình cao một mét tám lắm đổ vào người Cố Thắng Nam, Cố Thắng Nam vô thức đưa tay ra đỡ, cả cô và Lộ Tấn cùng dựa vào tường. Cố Thắng Nam hoảng sợ, vội vỗ vỗ mặt của Lộ Tấn: "Này, này này!"
Lộ Tấn im lặng như đã ngủ.
Bác sĩ Chung đứng trước mặt cô hoàn toàn không căng thẳng như cô, chỉ lạnh nhạt nhìn thoáng qua Lộ Tấn rồi định kéo anh từ trong lòng cô ra, dùng hành động để thể hiện quan điểm của mình. Để mặc tên lưu manh này sống chết thế nào cũng được, anh ta sẽ đưa cô về.
"Đi thôi!" Chung Tử Nham lạnh nhạt nói với Cố Thắng Nam.
Cố Thắng Nam sợ hãi nhìn Chung Tử Nham, lại cúi đầu nhìn Lộ Tấn hai mắt nhắm nghiền: "Anh, anh anh anh.... Anh làm gì anh ấy rồi?" Cô hoảng hốt đến mức nói năng hơi lộn xộn.
Cô không thấy rõ anh ta làm gì khiến Lộ Tấn ngật đi, Chung Tử Nham đành giải thích một chút: "Anh đấm trúng hõm động mạch chủ của hắn."
Thấy cô hình như hơi căng thẳng, Chung Tử Nham lại an ủi: "Không sao đâu, cùng lắm là hôn mê tầm mười phút sẽ tỉnh. Loại người này bình thường vẫn rất ít được dạy dỗ nên mới dám kiêu ngạo như vậy, đừng để ý đến hắn, đi thôi!"
Cố Thắng Nam đi sao nổi? Gã kiêu ngạo ít được dạy dỗ trong lời đối phương chính là...
"Anh ấy là bạn trai tôi." Cuối cùng Cố Thắng Nam cũng có cơ hội giải thích với bác sĩ Chung.
Chung Tử Nham ngẩn người.
Ngẩn người khoảng năm giây, Chung Tử Nham mới thấy bất ổn, vội kêu lên một tiếng: "Oa!"
Lúc vừa tỉnh lại, Lộ Tấn vẫn rất mệt mỏi, cũng không thể mở mắt ra. Nhưng tai đã có thể nghe thấy âm thanh.
Bạn thử đoán xem anh ta nghe thấy gì?
Anh ta lại nghe thấy bạn gái mình không biết bị ai đó trêu đừa bật cười thành tiếng. Cho dù anh ta vẫn nhắm mắt nhưng đầu óc đã có thể tự động đồng nhất tiếng cười nhưu chông bạc này với gương mặt tươi cười rực rỡ của người phụ nữ đó.
Ngay sau đó, anh ta lại ngh thấy âm thanh của gã bác sĩ đó: "Thực ra không chỉ có thế, chẳng hạn như huyệt á môn giữa viền tóc sau gáy, huyệt bách lao sau gáy cách vai một ngón tay, động mạch chủ bốn ngón tay trên huyệt kiên tỉnh dưới cổ bên trái, huyệt thượng quan và huyệt hạ quan bên má gần tai, những huyệt vị này trúng đòn nặng đều có thể khiến người ta..."
Nếu nhịn được thì ai không muốn nhịn? Lộ Tấn hừ một tiếng mở mắt ra. Khi trước mắt vẫn mông lung, Lộ Tấn nhìn thấy một khuôn mặt đang ở ngay trước mắt mình...
Khuôn mặt gã bác sĩ chết tiệt đó.
Sau khi đối mặt chừng nửa giây, Chung Tử Nham ngước mắt nhìn về phía Cố Thắng Nam, nói: "Anh ta tỉnh rồi."
Cố Thắng Nam sửng sốt, sau đó lập tức đứng dậy, đến gần anh ta. Một giây sau, anh ta lại nhìn thấy gương mặt ngay trước mắt mình đã biến từ gã bác sĩ thành Cố Thắng Nam.
Lộ Tấn thoáng cái đã tỉnh hẳn.
Anh ta ngồi bật dậy, lúc này mới phát hiện mình đang nằm trên hai chiếc ghế băng ghép lại, và ba người họ thì đang ở ngoài hành lang phòng ăn. Gã bác sĩ chết tiệt vốn đang đứng bên đầu ghế phía đầu Lộ Tấn, lúc này đã đút hai tay vào túi quần, lặng lẽ lui lại nửa bước, nhường chỗ cho Cố Thắng Nam. Cố Thắng Nam vốn ngồi ở đầu ghế dưới chân Lộ Tấn, lúc này đang sốt ruột ngồi trước mặt anh ta, hai tay nâng mặt anh ta lên xem xét: "Anh không sao chứ?"
Lộ Tấn đứng lên, không nói một lời.
Cố Thắng Nam lặng lẽ ngẫm nghĩ: Nhìn anh ấy bây giờ sao cứ có vẻ như bị ngã đến chập IC thế? Cố Thắng Nam lo lắng, đang định mở miệng nói chuyện lại thấy ánh mắt anh ta quét qua người mình và bác sĩ Chung rất bình tĩnh rồi lập tức nhìn xuống chân, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến hai người bọn họ, không nói một lời, xoay người rời khỏi hành lang.
Nhìn Lộ Tấn hai tay đút túi quần, kiêu ngạo nâng cằm, vẻ mặt lạnh lùng đi qua trước mặt cô và bác sĩ Chung, cuối cùng chỉ để lại một bóng lưng coi thường, Cố Thắng Nam thầm nghĩ: Thôi rồi, chắc chắn anh ấy giận rồi...
Cứ thế, Lộ Tấn mang vẻ lạnh lùng "người lạ chớ đến gần", không nhanh không chậm đi ngang hành lang, qua chỗ rẽ, nhân viên quán ăn gặp anh ta đều lặng lẽ lui lại tránh đường. Tuy nhiên chỉ nháy mắt sau khi thoát khỏi hai ánh mắt nhìn theo sau lưng, lớp ngụy trang cao ngạo, lạnh lùng đó đã lập tức sụp đổ. Lộ Tấn nnhanh chóng chui vào một góc, ảo não đá bờ tường, chỉ hận bức tường trước mặt không thể nuốt trọn cả người mình vào: Lộ Tấn ơi Lộ Tấn! Ngươi mất mặt quá! Mất mặt quá! Mất mặt quá quá quá quá!
Đến tận lúc nghe thấy có tiếng giày cao gót chạy đến, Lộ Tấn mới đột nhiên dừng lại.
Chủ nhân của đôi giày cao gót này chẳng lẽ chính là...
Nghĩ đến điều này, Lộ Tấn lập tức dừng hành động quyền đầm cước đá bờ tường, vỗ vỗ mặt, khôi phục vẻ thờ ơ, kéo cổ áo sơ mi, lấy lại vẻ lạnh nhạt, đứng thẳng người, lại đút tay vào túi quần...
Cứ thế, Lộ Tấn khởi động mô hình "cao quý, băng lạnh" với tốc độ nhanh nhất. Một giây sau, anh ta đã nhìn thấy Cố Thắng Nam đuổi theo đến chỗ rẽ, dáo dác nhìn khắp nơi tìm bóng dáng anh ta.
Hai người nhanh chóng bốn mắt nhìn nhau.
Cố Thắng Nam thấy anh ta lạnh lùng đứng ở đó, khuôn mặt hiện rõ vẻ không vui. Cô cắn môi, lấy hết dũng khí đến gần anh ta: "Hết giận chưa?"
"..."
Sự yên lặng của anh ta là câu trả lời rõ ràng nhất: "Anh vẫn còn đang giận lắm!"
Xưa nay, Cố Thắng Nam chưa từng phải dỗ dành ai, lần này cho dù đã vắt hết óc cũng không nghĩ ra phải dỗ anh ta như thế nào, chỉ biết đứng đó nhìn anh ta chằm chằm.
Ánh mắt giao nhau một hồi, Lộ Tấn phát hiện vẻ hối lỗi trong mắt cô, rốt cuộc mặt mày cũng dịu bớt. Nhưng anh ta vẫn không nói một lời, quay đầu bước ra cửa quán ăn. Đi được hai bước, thấy cô khoong hề bối rối đi theo, Lộ Tấn dừng chân, quay lại lườm cô. "Xem ra em và hắn trò chuyện vui vẻ đến mức không muốn về nữa rồi."
Cố Thắng Nam vội cãi lại: "Em chỉ trò chuyện vài câu mà thôi."
"Trò truyện vài câu mà thôi?" Hai chữ "mà thôi" được Lộ Tấn nói rất rõ, lại cố ý nói thật chậm, tỏ ý rất khinh thường gã bác sĩ đó: "Lúc anh ngất xỉu cũng có thể nghe thấy tiếng em cười khanh khách."
Cố Thắng Nam chột dạ, vội đuổi theo.
Nhưng anh ta lại không đi, ánh mắt nhìn môi cô chằm chằm đầy ẩn ý mấy giây rồi mới ngước lên nhìn vào mắt cô, nói rõ ràng từng tiếng: "Anh ghen rồi!"
Cố Thắng Nam sững sờ.
Sau đó, cô đã bị hôn thật mạnh.
Cố Thắng Nam giật mình, sau khi phản ứng lại liền trợn mắt nhìn gương mặt anh ta gần trong gang tấc, bốn chữ to nện thẳng xuống đầu: "Giữa chốn đông người!"
Cô đẩy anh ta ra: "Này, anh đừng..."
Không nói còn đỡ, vừa mở miệng nói, lưỡi anh ta đã thừa cơ tấn công vào khoang miệng cô, lập tức chuyển thành một nụ hôn nóng bóng kiểu Pháp... Không, đâu chỉ là nóng bỏng, quả thật là một nụ hôn dốc hết tình này... Cho dù đã nghe thấy tiếng bước chân đang tới gần nhưng Cố Thắng Nam cũng bất lực, chỉ còn cách nói lúng búng dưới môi người nào đó: "Có người đang nhìn..."
Lộ Tấn vẫn không ngừng hôn, tiện tay cầm lấy quyển thực đơn trên bàn bên cạnh che mặt hai người rồi tiếp tục nụ hôn trừng phạt này.
Cuối cùng anh ta cũng hài lòng.
Lộ Tấn nhìn đôi môi hơi sưng đỏ của cô, gật đầu hài lòng: "Đi thôi!"
Cố Thắng Nam hơi thiếu ô xi vì hôn quá lâu, lật đật đi theo anh ta ra cửa quán ăn. Nhưng anh ta đi mấy bước, lại cảm thấy không hài lòng. Thấy anh ta dừng chân lần thứ hai, Cố Thắng Nam lập tức hoảng sợ rụt cổ hỏi: "Lại có chuyện gì nữa?"
Lần này sẽ không bị hôn nữa chứ? Cố Thắng Nam ngẩng đầu nhìn quanh, chỉ thấy hai, ba nhân viên phục vụ đang đứng một chỗ, nhìn về phía hai người bọn họ với ánh mắt mang ba phần hâm mộ, bảy phần hiếu kỳ, cảnh này khiến Cố Thắng Nam không biết phải giấu mặt vào đâu.
Lộ Tấn nhìn cô từ trên xuống, cuối cùng ánh mắt khóa chết bàn tay cô, cầm tay cô đặt lên cánh tay mình, bây giờ mới triệt để hài lòng... Khóe miệng mang ý cười nhàn nhạt, Lộ Tấn dẫn người phụ nữ của mình rời khỏi quán ăn.
Sau khi rời khỏi, Lộ Tấn quyết không cho phép cố thằng nam quay về bệnh viện mà vẫy một chiếc taxi lại, đẩy cô vào xe, không lời giải thích: "Em về trước đi."
Cố Thắng Nam ngồi lên xe, quay lại nhìn anh ta: "Em không cần đến bệnh viện với anh nữa à?"
"Không cần."
Nhìn chiếc taxi chở Cố Thắng Nam lăn bánh rời đi, Lộ Tấn mới thấy yên tâm: Không được để gã bác sĩ chết tiệt kia chạy tới à ơi trong lúc mình không ở bên cô ấy...
Chỉ giây lát sau, Lộ Tấn đã đi tới bên cạnh bàn của Cố Thắng Nam và vị bác sĩ đó.
Bốn con mắt của hai người này đều cảnh giác nhìn anh ta, thực sự là vị nhìn Lộ Tấn có vẻ rất khó chịu. Lộ Tấn coi như không nhìn thấy vị bác sĩ đang nhìn mình chằm chằm này, chỉ nhìn Cố Thắng Nam bằng ánh mắt sáng rực: "Em đi ra đây một lát."
Nhưng cô lại không nghe lời anh ta: "Em không đi."
Lộ Tấn lập tức khó chịu, cô không ra ngoài với anh ta, vậy tiếp theo anh ta biết phát huy kiểu gì? Nghĩ vậy, anh ta vô thức nắm chặt cổ tay Cố Thắng Nam, định cưỡng chế kéo cô ra ngoài. Nhưng Cố Thắng Nam còn chưa bị kéo dậy thì tay Lộ Tấn đã bị người khác đè xuống. Ngước mắt nhìn, người giữ tay anh ta lại chính là vị bác sĩ nọ.
"Vị tiên sinh này, bắt người phụ nữ làm việc mà cô ấy không muốn là một hành vi lưu manh." Vẻ mặt Chung Tử Nham cũng không hề thân thiện chút nào: "Buông cô ấy ra!"
Lộ Tấn lạnh nhạt nhìn anh ta. Cô thắng nam nhìn hai người, trong lòng rất căng thẳng. Cũng không biết Lộ Tấn dùng cách nào mà đột nhiên thoát được khỏi sự kiềm chế của Chung Tử Nham, một giây sau, anh ta đã hạ thấp người vác cô lên vai.
Tiếng hét của Cố Thắng Nam lập tức thu hút tất cả ánh mắt trong quán, còn Lộ Tấn, rõ ràng trên vai đang các một người sống sờ sờ, hơn nữa người này còn lớn tiếng kháng nghị, nhưng anh ta vẫn bình tĩnh, tự nhiên như thể mình thực sự chỉ vác một cái bao tải, vẻ mặt bình thản còn mang một nét ngạo mạn, cứ thế đi thẳng ra ngoài tầm mắt mọi người.
Lộ Chinh cách đó không xa đương nhiên cũng nhìn theo với vẻ khó hiểu, đến tận lúc bóng dáng hai người họ biến mất sau ngã rẽ. Thân là anh cả, anh ta không kìm được, lắc đầu thở dài: Lúc tuyên đọc di chúc trong phòng bệnh lộn xộn như vậy mà cậu em trai này của anh ta vẫn còn vó thể bình tĩnh ngồi yên một chỗ, dáng vẻ lạnh lùng và xa lánh, nhưng tại sao vừa gặp cô gái này, đã bắt đầu manh động rồi?
Cảm giác thiếu an toàn khi hai chân không chạm đất và cảm giác khó xử khi bị vác trên vai khiến hai tai Cố Thắng Nam đỏ bừng, nhưng việc này lại không mảy may ảnh hưởng đến người đàn ông đang vác cô. Hồi lâu sau, cuối cùng anh ta cũng đặt cô xuống, Cố Thắng Nam gần như tóm lấy tai Lộ Tấn, hét thẳng vào mang tai anh ta: "Anh có bệnh à?"
Vẻ mặt Lộ Tấn lại rất lạnh nhạt, dường như tất cả những chuyện này đều là việc vốn dĩ phải thế. Trên thực tế, lúc này anh ta đang suy nghĩ: Bây giờ đã dẫn cô ấy ra hành lang thành công, như vậy tiếp theo sẽ phải đẩy cô ấy vào tường, hôn cô ấy thật nồng nhiệt, sau đó nói nhỏ bên tai cô ấy: "Xin lỗi, anh ghen rồi!"
Tuy nhiên đúng lúc anh ta đang nghiêng người về phía người phụ nữ này, định giữ chặt vai cô rồi ấn cô vào tường thì đột nhiên một bàn tay đã giữ vai anh ta lại.
Lộ Tấn "ơ" một tiếng, quay người, lại là vị bác sĩ đó. Tên bác sĩ chết tiệt này không những hạn chế tự do của anh ta, còn lách qua người anh ta, trực tiếp quan tâm đến bạn gái anh ta: "Cô không sao chứ?"
Cố Thắng Nam lắc đầu: "Tôi không sao."
Nhìn bàn tay Chung Tử Nham vẫn giữ chặt vai Lộ Tấn, lại nhìn vẻ mặt càng lúc càng sa sầm của anh ta, Cố Thắng Nam mới giật mình nhớ ra mình cần phải giới thiệu thân phận của Lộ Tấn, tránh lát nữa anh ta lại bị người ta đối xử như lưu manh. Nghĩ như vậy, Cố Thắng Nam hắng giọng: "Bác sĩ Chung, đây là bạn..."
Cô còn chưa nói xong, Lộ Tấn đã hết kiên nhẫn, tóm bàn tay Chung Tử Nham đang giữ vai mình, đột nhiên cúi người vặn cả cánh tay trái anh ta ra sau lưng.
Nhìn điệu bộ này thì có vẻ hai người sắp đánh nhau đến nơi rồi, tay chân Lộ Tấn nhanh nhẹn như vậy, vẻ mặt lại tỏ ra hết sức hung hãn, Cố Thắng Nam rất sợ một giây sau, Chung Tử Nham sẽ bị quật ngã, thế là vội tiến lên ngắn lại, ôm chặt lấy cánh tay Lộ Tấn: "Anh đừng động thủ!"
Lộ Tấn bị cô ôm chặt không thể động đậy, đang định mở miệng bảo cô buông tay ra, đột nhiên...
Đã bị vị bác sĩ này đánh lén.
Một quả đấm bất ngờ của Chung Tử Nham đấm tới, Lộ Tấn còn chưa biết đối phương đấm vào phần nào trên người mình thì mắt đã tối sầm. Cố Thắng Nam trơ mắt nhìn Lộ Tấn ngã xuống, thậm chí nhìn thấy rõ ràng trước khi ngã xuống hai mắt anh ta đã trợn ngược. Thân hình cao một mét tám lắm đổ vào người Cố Thắng Nam, Cố Thắng Nam vô thức đưa tay ra đỡ, cả cô và Lộ Tấn cùng dựa vào tường. Cố Thắng Nam hoảng sợ, vội vỗ vỗ mặt của Lộ Tấn: "Này, này này!"
Lộ Tấn im lặng như đã ngủ.
Bác sĩ Chung đứng trước mặt cô hoàn toàn không căng thẳng như cô, chỉ lạnh nhạt nhìn thoáng qua Lộ Tấn rồi định kéo anh từ trong lòng cô ra, dùng hành động để thể hiện quan điểm của mình. Để mặc tên lưu manh này sống chết thế nào cũng được, anh ta sẽ đưa cô về.
"Đi thôi!" Chung Tử Nham lạnh nhạt nói với Cố Thắng Nam.
Cố Thắng Nam sợ hãi nhìn Chung Tử Nham, lại cúi đầu nhìn Lộ Tấn hai mắt nhắm nghiền: "Anh, anh anh anh.... Anh làm gì anh ấy rồi?" Cô hoảng hốt đến mức nói năng hơi lộn xộn.
Cô không thấy rõ anh ta làm gì khiến Lộ Tấn ngật đi, Chung Tử Nham đành giải thích một chút: "Anh đấm trúng hõm động mạch chủ của hắn."
Thấy cô hình như hơi căng thẳng, Chung Tử Nham lại an ủi: "Không sao đâu, cùng lắm là hôn mê tầm mười phút sẽ tỉnh. Loại người này bình thường vẫn rất ít được dạy dỗ nên mới dám kiêu ngạo như vậy, đừng để ý đến hắn, đi thôi!"
Cố Thắng Nam đi sao nổi? Gã kiêu ngạo ít được dạy dỗ trong lời đối phương chính là...
"Anh ấy là bạn trai tôi." Cuối cùng Cố Thắng Nam cũng có cơ hội giải thích với bác sĩ Chung.
Chung Tử Nham ngẩn người.
Ngẩn người khoảng năm giây, Chung Tử Nham mới thấy bất ổn, vội kêu lên một tiếng: "Oa!"
Lúc vừa tỉnh lại, Lộ Tấn vẫn rất mệt mỏi, cũng không thể mở mắt ra. Nhưng tai đã có thể nghe thấy âm thanh.
Bạn thử đoán xem anh ta nghe thấy gì?
Anh ta lại nghe thấy bạn gái mình không biết bị ai đó trêu đừa bật cười thành tiếng. Cho dù anh ta vẫn nhắm mắt nhưng đầu óc đã có thể tự động đồng nhất tiếng cười nhưu chông bạc này với gương mặt tươi cười rực rỡ của người phụ nữ đó.
Ngay sau đó, anh ta lại ngh thấy âm thanh của gã bác sĩ đó: "Thực ra không chỉ có thế, chẳng hạn như huyệt á môn giữa viền tóc sau gáy, huyệt bách lao sau gáy cách vai một ngón tay, động mạch chủ bốn ngón tay trên huyệt kiên tỉnh dưới cổ bên trái, huyệt thượng quan và huyệt hạ quan bên má gần tai, những huyệt vị này trúng đòn nặng đều có thể khiến người ta..."
Nếu nhịn được thì ai không muốn nhịn? Lộ Tấn hừ một tiếng mở mắt ra. Khi trước mắt vẫn mông lung, Lộ Tấn nhìn thấy một khuôn mặt đang ở ngay trước mắt mình...
Khuôn mặt gã bác sĩ chết tiệt đó.
Sau khi đối mặt chừng nửa giây, Chung Tử Nham ngước mắt nhìn về phía Cố Thắng Nam, nói: "Anh ta tỉnh rồi."
Cố Thắng Nam sửng sốt, sau đó lập tức đứng dậy, đến gần anh ta. Một giây sau, anh ta lại nhìn thấy gương mặt ngay trước mắt mình đã biến từ gã bác sĩ thành Cố Thắng Nam.
Lộ Tấn thoáng cái đã tỉnh hẳn.
Anh ta ngồi bật dậy, lúc này mới phát hiện mình đang nằm trên hai chiếc ghế băng ghép lại, và ba người họ thì đang ở ngoài hành lang phòng ăn. Gã bác sĩ chết tiệt vốn đang đứng bên đầu ghế phía đầu Lộ Tấn, lúc này đã đút hai tay vào túi quần, lặng lẽ lui lại nửa bước, nhường chỗ cho Cố Thắng Nam. Cố Thắng Nam vốn ngồi ở đầu ghế dưới chân Lộ Tấn, lúc này đang sốt ruột ngồi trước mặt anh ta, hai tay nâng mặt anh ta lên xem xét: "Anh không sao chứ?"
Lộ Tấn đứng lên, không nói một lời.
Cố Thắng Nam lặng lẽ ngẫm nghĩ: Nhìn anh ấy bây giờ sao cứ có vẻ như bị ngã đến chập IC thế? Cố Thắng Nam lo lắng, đang định mở miệng nói chuyện lại thấy ánh mắt anh ta quét qua người mình và bác sĩ Chung rất bình tĩnh rồi lập tức nhìn xuống chân, hoàn toàn không đếm xỉa gì đến hai người bọn họ, không nói một lời, xoay người rời khỏi hành lang.
Nhìn Lộ Tấn hai tay đút túi quần, kiêu ngạo nâng cằm, vẻ mặt lạnh lùng đi qua trước mặt cô và bác sĩ Chung, cuối cùng chỉ để lại một bóng lưng coi thường, Cố Thắng Nam thầm nghĩ: Thôi rồi, chắc chắn anh ấy giận rồi...
Cứ thế, Lộ Tấn mang vẻ lạnh lùng "người lạ chớ đến gần", không nhanh không chậm đi ngang hành lang, qua chỗ rẽ, nhân viên quán ăn gặp anh ta đều lặng lẽ lui lại tránh đường. Tuy nhiên chỉ nháy mắt sau khi thoát khỏi hai ánh mắt nhìn theo sau lưng, lớp ngụy trang cao ngạo, lạnh lùng đó đã lập tức sụp đổ. Lộ Tấn nnhanh chóng chui vào một góc, ảo não đá bờ tường, chỉ hận bức tường trước mặt không thể nuốt trọn cả người mình vào: Lộ Tấn ơi Lộ Tấn! Ngươi mất mặt quá! Mất mặt quá! Mất mặt quá quá quá quá!
Đến tận lúc nghe thấy có tiếng giày cao gót chạy đến, Lộ Tấn mới đột nhiên dừng lại.
Chủ nhân của đôi giày cao gót này chẳng lẽ chính là...
Nghĩ đến điều này, Lộ Tấn lập tức dừng hành động quyền đầm cước đá bờ tường, vỗ vỗ mặt, khôi phục vẻ thờ ơ, kéo cổ áo sơ mi, lấy lại vẻ lạnh nhạt, đứng thẳng người, lại đút tay vào túi quần...
Cứ thế, Lộ Tấn khởi động mô hình "cao quý, băng lạnh" với tốc độ nhanh nhất. Một giây sau, anh ta đã nhìn thấy Cố Thắng Nam đuổi theo đến chỗ rẽ, dáo dác nhìn khắp nơi tìm bóng dáng anh ta.
Hai người nhanh chóng bốn mắt nhìn nhau.
Cố Thắng Nam thấy anh ta lạnh lùng đứng ở đó, khuôn mặt hiện rõ vẻ không vui. Cô cắn môi, lấy hết dũng khí đến gần anh ta: "Hết giận chưa?"
"..."
Sự yên lặng của anh ta là câu trả lời rõ ràng nhất: "Anh vẫn còn đang giận lắm!"
Xưa nay, Cố Thắng Nam chưa từng phải dỗ dành ai, lần này cho dù đã vắt hết óc cũng không nghĩ ra phải dỗ anh ta như thế nào, chỉ biết đứng đó nhìn anh ta chằm chằm.
Ánh mắt giao nhau một hồi, Lộ Tấn phát hiện vẻ hối lỗi trong mắt cô, rốt cuộc mặt mày cũng dịu bớt. Nhưng anh ta vẫn không nói một lời, quay đầu bước ra cửa quán ăn. Đi được hai bước, thấy cô khoong hề bối rối đi theo, Lộ Tấn dừng chân, quay lại lườm cô. "Xem ra em và hắn trò chuyện vui vẻ đến mức không muốn về nữa rồi."
Cố Thắng Nam vội cãi lại: "Em chỉ trò chuyện vài câu mà thôi."
"Trò truyện vài câu mà thôi?" Hai chữ "mà thôi" được Lộ Tấn nói rất rõ, lại cố ý nói thật chậm, tỏ ý rất khinh thường gã bác sĩ đó: "Lúc anh ngất xỉu cũng có thể nghe thấy tiếng em cười khanh khách."
Cố Thắng Nam chột dạ, vội đuổi theo.
Nhưng anh ta lại không đi, ánh mắt nhìn môi cô chằm chằm đầy ẩn ý mấy giây rồi mới ngước lên nhìn vào mắt cô, nói rõ ràng từng tiếng: "Anh ghen rồi!"
Cố Thắng Nam sững sờ.
Sau đó, cô đã bị hôn thật mạnh.
Cố Thắng Nam giật mình, sau khi phản ứng lại liền trợn mắt nhìn gương mặt anh ta gần trong gang tấc, bốn chữ to nện thẳng xuống đầu: "Giữa chốn đông người!"
Cô đẩy anh ta ra: "Này, anh đừng..."
Không nói còn đỡ, vừa mở miệng nói, lưỡi anh ta đã thừa cơ tấn công vào khoang miệng cô, lập tức chuyển thành một nụ hôn nóng bóng kiểu Pháp... Không, đâu chỉ là nóng bỏng, quả thật là một nụ hôn dốc hết tình này... Cho dù đã nghe thấy tiếng bước chân đang tới gần nhưng Cố Thắng Nam cũng bất lực, chỉ còn cách nói lúng búng dưới môi người nào đó: "Có người đang nhìn..."
Lộ Tấn vẫn không ngừng hôn, tiện tay cầm lấy quyển thực đơn trên bàn bên cạnh che mặt hai người rồi tiếp tục nụ hôn trừng phạt này.
Cuối cùng anh ta cũng hài lòng.
Lộ Tấn nhìn đôi môi hơi sưng đỏ của cô, gật đầu hài lòng: "Đi thôi!"
Cố Thắng Nam hơi thiếu ô xi vì hôn quá lâu, lật đật đi theo anh ta ra cửa quán ăn. Nhưng anh ta đi mấy bước, lại cảm thấy không hài lòng. Thấy anh ta dừng chân lần thứ hai, Cố Thắng Nam lập tức hoảng sợ rụt cổ hỏi: "Lại có chuyện gì nữa?"
Lần này sẽ không bị hôn nữa chứ? Cố Thắng Nam ngẩng đầu nhìn quanh, chỉ thấy hai, ba nhân viên phục vụ đang đứng một chỗ, nhìn về phía hai người bọn họ với ánh mắt mang ba phần hâm mộ, bảy phần hiếu kỳ, cảnh này khiến Cố Thắng Nam không biết phải giấu mặt vào đâu.
Lộ Tấn nhìn cô từ trên xuống, cuối cùng ánh mắt khóa chết bàn tay cô, cầm tay cô đặt lên cánh tay mình, bây giờ mới triệt để hài lòng... Khóe miệng mang ý cười nhàn nhạt, Lộ Tấn dẫn người phụ nữ của mình rời khỏi quán ăn.
Sau khi rời khỏi, Lộ Tấn quyết không cho phép cố thằng nam quay về bệnh viện mà vẫy một chiếc taxi lại, đẩy cô vào xe, không lời giải thích: "Em về trước đi."
Cố Thắng Nam ngồi lên xe, quay lại nhìn anh ta: "Em không cần đến bệnh viện với anh nữa à?"
"Không cần."
Nhìn chiếc taxi chở Cố Thắng Nam lăn bánh rời đi, Lộ Tấn mới thấy yên tâm: Không được để gã bác sĩ chết tiệt kia chạy tới à ơi trong lúc mình không ở bên cô ấy...