Cố Thắng Nam đã bị ấn vào ghế sau taxi mà vẫn còn đang kháng nghị: "Chúng ta đi về trước như thế có vẻ không ổn lắm? Không chờ mọi người cùng về à?"
"Chờ cái gì mà chờ?" Lộ tiên sinh xấu tính cũng ngồi vào xe, đóng sập cửa lại:
"Anh vẫn chưa hỏi tội em đấy. Bác tài, lái xe đi!"
Cố Thắng Nam không hiểu, hỏi: "Anh hỏi tội gì em?"
Lộ Tấn lạnh lùng nói: "Anh nói từ lâu rồi, bảo em tránh xa tay bác sĩ đó một chút, vậy mà em còn đi hộp đêm với hắn." Anh ta nói với vẻ hết sức nghiêm túc, lạnh lùng, nhưng vẻ khó chịu của anh ta lại khiến Cố Thắng Nam cảm thấy mình đang đối mặt với một đứa trẻ cố tình gây sự, không có chút sức đe dọa nào.
"Em và bác sĩ Chung tình cờ gặp nhau, không phải hẹn nhau đến đó."
Lộ Tấn lạnh lùng quay mặt đi, rõ ràng không muốn nghe cô giải thích. Cố Thắng Nam đau đầu, cũng bóp trán không nói nữa.
Cô nhìn về phía tài xế: "Bác tài, sao vẫn chưa đi?"
Tài xế tủi thân nói: "Cô còn chưa nói với tôi hai người cần đi đâu thì tôi biết đi kiểu gì?"
Cố Thắng Nam trợn mắt. Quay sang nhìn Lộ Tấn, thấy anh ta phớt lờ mình, Cố Thắng Nam đành kéo tay áo anh ta: "Anh ở khách sạn nào?"
Lộ Tấn vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, không quay đầu lại, cô chỉ nhìn thấy gáy anh ta. Cố Thắng Nam cũng nổi giận: "Tưởng mình là đại gia thật chắc???"
Cô đang định hỏi một lần nữa, lúc này Lộ Tấn lại mở miệng: "Tiểu khu XX."
Đây không phải địa chỉ nhà cô sao? Cố Thắng Nam sửng sốt. Bố cô và Vượng Tài đều ở nhà, anh ta về nhà cô làm gì? Nhưng cô vừa nghi hoặc nhìn về phía Lộ Tấn thì lái xe đã nổ máy. Còn Lộ Tấn, mặc dù đã mở miệng nói được một câu nhưng bây giờ vẫn quay gáy về phía cô.
Cố Thắng Nam cũng giận dỗi quay đầu đi, thầm nghĩ trong lòng: Bây giờ anh làm em bực mình như vậy, đợi lát đến nhà em, Vượng Tài nhất định sẽ không để yên cho anh, để anh phải bực mình hơn em một trăm lần!
Đáng tiếc, hy vọng của Cố Thắng Nam chắc chắn sẽ không thành...
Không ngờ bố cô và Vượng Tài đều không ở nhà.
Thực ra ngay từ lúc lấy chìa khóa mở cửa, Cố Thắng Nam cũng sinh nghi rồi. Xưa nay Vượng Tài vừa nghe thấy tiếng mở khóa đã vui sướng chạy ra cửa đón cô, nhưng lần này cô lại không nhìn thấy nó ngồi trên đôi dép của cô, nhe răng trợn mắt cười với cô nữa.
Cố Thắng Nam đứng ở cửa nhìn vào phòng khách, tất cả đèn trong nhà đều tắt. Vậy mà không có ai ở nhà?
Có tiếng đóng cửa vang lên sau lưng.
"Đừng tìm nữa." Tiếng đóng cửa chấm dứt, tiếng Lộ Tấn vang lên: "Tối nay không có ai về đâu."
"Bố em và Vượng Tài lại chịu cho anh mượn nhà một đêm?" Lộ Tấn bật đèn treo, khóe miệng nở nụ cười đắc ý: "Anh tặng họ hai chiếc vé xem trình diễn bikini tối nay, thế là bố em và Vượng Tài đi xem rồi."
Trình diễn bikini?
Cố Thắng Nam trợn mắt: "Có đơn vị nào lại được tổ chức trình diễn bikini trong thời tiết lạnh như vậy?"
Còn nữa...
Vượng Tài đi xem bikini làm gì? Nó cũng biết thưởng thức sao?
Cố Thắng Nam còn chưa giải đáp được các nghi vấn trong đầu thì Lộ Tấn đã ôm cô lên. Cố Thắng Nam mất thăng bằng, hai chân bị nâng cách mặt đất, cứ thế bị anh ta nhấc cả người lên như nhổ củ cải và mang đi. Cố Thắng Nam hoảng sợ, ôm chặt cổ anh ta: "Này này này, anh định làm gì?"
Lộ Tấn ngẩng đầu nhìn cô, sắc mặt không đổi, tim không đập mạnh, bật ra ba chữ: "Anh đói rồi."
Người đàn ông này... nóng vội quá đi mất. Hai tai Cố Thắng Nam lập tức đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa giận dũ, nhưng đầu óc lại bị một loạt khát vọng không biết tên nào đó lấp đầy khiến cô không còn hét lên nữa, thậm chí còn ngoan ngoãn ôm cổ anh ta không buông, cảm thấy đầu ngón tay nóng lên khi tiếp xúc với người anh ta.
Nhưng khi Cố Thắng Nam đang cắn môi thẹn thùng thì Lộ Tấn đột nhiên lại đặt cô xuống...
Cố Thắng Nam thầm nghĩ, không đúng, còn cách phòng ngủ một đoạn xa như vậy, tại sao anh ấy đã đặt mình xuống rồi?
Cô lại cúi đầu xem: Ơ hay? Bây giờ mình lại đứng bên cạnh bàn ăn?
Lộ Tấn hoàn toàn không biết rốt cuộc trong đầu người phụ nữ này đang suy nghĩ lung tung những gì. Đương nhiên bây giờ anh ta cũng không có tâm trí quan sát cô nữa, chỉ kéo ghế ra, đặt mông ngồi xuống: "Đợi em một buổi tối, bữa tối xong rồi, nến đã cháy hết rồi, anh cũng chết đói rồi."
Nói rồi cầm lấy dao nĩa.
Cố Thắng Nam nhìn cảnh này, trong lòng thầm hung ác cho chình mình hai cái bạt tai: Cố Thắng Nam ơi Cố Thắng Nam, người ta nói "đói rồi" nghĩa là người ta đói rồi, thế thôi...
Xem ra Lộ Tấn đã đói lắm rồi, bình thường anh ta cực kỳ khó tính, vậy mà bây giờ lại vùi đầu ăn ngấu nghiến, bất chấp thức ăn đã nguội lạnh từ lâu. Cố Thắng Nam cảm thán: Khó trách tối nay, anh ấy lại khó tính như vậy, thì ra là đói quá rồi. Sau đó, cô liền kéo ghế ra, ngồi đối diện Lộ Tấn, nhìn anh ta ăn.
Bình thường vẫn luôn nhã nhặn, giờ gió cuốn mây tam như sói đói, sự tương phản này làm Cố Thắng Nam không dám nói lời nào, rất sợ mình vừa mở miệng đã làm anh ta nghẹn vì phân tâm. Nhìn anh ta ăn uống no nê, đặt dao nĩa xuống, nghe anh ta nói một câu vẫn ngạo mạn như mọi ngày: "Năm điểm. Lần sau không gọi đồ của nhà hàng này nữa." Cố Thắng Nam ngán ngẩm lắc đầu.
Cố Thắng Nam tính toán, không lâu trước, họ vừa kỷ niệm một trăm ngày yêu nhau, vậy hôm nay... không biết là ngày lễ gì mà anh ta phải lao tâm khổ tứ mời bố cô và Vượng Tài đi xem trình diễn bikini, còn chuẩn bị bữa tối trong ánh nến tại nhà cô nữa... Đương nhiên, còn cả rượu vang lâu năm cực đắt.
Mặc dù bất ngờ này cuối cùng đã biến thành những ngọn nến tàn và một bàn thức ăn nguội ngắt nhưng mức độ cảm động vẫn không giảm chút nào, đương nhiên Cố Thắng Nam cũng quên luôn cả sự lạnh nhạt, hờ hững của anh ta trên taxi: "Hôm nay là ngày lễ gì?"
"Không phải ngày lễ gì cả, chỉ là nhớ em, mấy hôm nay lại rảnh rỗi nên bay về gặp em. Với lại..."
"Sao?"
"Nó cũng nhớ em rồi." Lộ tiên sinh chỉ xuống đũng quần mình hết sức thản nhiên, hoàn toàn không biết hành vi của mình làm người ta thấy chướng mắt đến mức nào.
Người nào đó đúng là càng ngày càng không biết liêm sỉ...
Lúc tắm, Cố Thắng Nam vô cùng buồn chán, than thở câu này, đến lúc cửa phòng tắm bị mở ra hồi lâu, cô mới đột nhiên nhận ra, quay đầu nhìn lại... Toàn thân Lộ Tấn chỉ còn lại... một đôi... dép lê. Cố Thắng Nam đứng ngẩn người dưới vòi hoa sen, chợt nhận ra mình đã nhìn chằm chằm người đàn ông khỏa thân đứng bên cửa hồi lâu, liền vội vã thu ánh mắt lại.
Lộ Tấn đến gần cô trong tiếng tim đập dữ dội của Cố Thắng Nam. Ánh mắt anh ta hơi sỗ sàng, Cố Thắng Nam không kìm được giơ hai tay che trước ngực, sau đó nghe thấy anh ta cười nói: "Chỗ đó có gì đâu mà che?"
Một giây trước, Cố Thắng Nam còn ngượng ngùng, không dám ngẩng đầu, một giây sau đã trợn mắt nhìn anh ta: "Anh không tấn công em thì sẽ chết à?"
Lộ Tấn nhếch miệng, đưa tay bế cô, đặt lên bồn rửa tay. Bồn rửa tay lạnh buốt, Cố Thắng Nam nhất thời không lên tiếng, hai tay che trước ngực đã bị anh kéo ra.
"Nhỏ cũng tốt mà, vừa đủ một nắm tay."
Nói xong, anh ta hôn cô.
Cố Thắng Nam ngồi trên bồn rửa tay, anh ta đứng trước mặt cô, chỉ cần đưa tay là ôm được cả người cô vào lòng. Cố Thắng Nam bị anh ta hôn đến mức trời đất quay cuồng, tay anh ta chậm rãi lần dọc theo eo cô xuống dưới...
Cố Thắng Nam cúi đầu, từa vào vai anh ta, anh ta liền thuận thế nâng người cô lên, chuẩn bị đi vào, đúng lúc này lại bị cô cắt ngang: "Chờ đã."
Bàn tay cô đưa xuống dưới, ngăn cản anh ta, anh ta hơi sốt ruột, không ngừng hôn tai cô, tìm cách kéo tay cô ra. Cô lại làm bộ chuẩn bị nhảy từ trên bồn rửa tay xuống: "Cái kia... Hình như trong nhà không có."
"Hôm nay... không dùng được không? Anh ta ngẩng lên nhìn cô không chớp mắt, đáng thương hết sức.
Không biết vì sao, cụm từ "sản phụ lớn tuổi" của Lê Mạn lúc này lại hiện lên trong đầu Cố Thắng Nam khiến cô do dự hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu. "Không được!"
Trong nhà không có, có nghĩa lại phải chạy đến siêu thị thật xa để mua... Lần trước đã phải chạy đến siêu thị, Lộ Tấn không muốn phải chạy lần thứ hai, vì vậy liền cau mày, hết sức không tình nguyện: "Bây giờ đang trong giai đoạn an toàn mà?"
"Em... cái kia... tháng này không đều, vẫn chưa có, chắc chắn giai đoạn an toàn bị lệch rồi."
Lộ Tấn: "..."
Cuối tuần sau đó.
Từ Chiêu Đệ đến nhà Cố Thắng Nam ăn chực, nghe nói Lộ Tấn chỉ ở lại thành phố B hai ngày rồi lại phải vội vã chạy về Thượng Hải. Từ Chiêu Đệ than thở: "Gã Lộ Tấn nhà bạn đúng là siêu nhân, để gặp bạn một lúc mà phải bay những hai chuyến. Thế nào? Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng chứ?"
Cố Thắng Nam đang mải bận rộn trong bếp, không trả lời Từ Chiêu Đệ.
Đúng lúc này, tiếng Vượng Tài xa xa vọng tới...
"Khẹc khẹc khẹc khẹc!"
Cố Thắng Nam vội đặt con dao bếp trong tay xuống, nhìn về phía Từ Chiêu Đệ đang tựa cửa xem mình nấu ăn. "Bạn mau ngăn Vượng Tài lại, đừng cho nó vào bếp."
Một khi Vượng Tài vào bếp, nhẹ thì gà bay chó chạy, nặng thì sẽ dẫn tới một trận tai nạn, Cố Thắng Nam cũng không dám mạo hiểm. tử chiêu đệ cũng biết rõ sức phá hoại của nó, nghe Cố Thắng Nam nói vậy, cô lập tức ra khỏi bếp, ngăn Vượng Tài lại.
Cố Thắng Nam vừa thái rau vừa dỏng tai nghe động tĩnh bên ngoài, lúc không nghe thấy âm thanh của Vượng Tài nữa, cô mới thở phào.
Một lát sau, Từ Chiêu Đệ trở lại phòng bếp, Cố Thắng Nam quay lại nhìn cô ấy để xác định Vượng Tài không đi vào theo. Sau đó, Cố Thắng Nam sững sờ...
Ban nãy, Từ Chiêu Đệ tay không rời khỏi phòng bếp, lúc này trên tay lại cầm một nắm...
Condom.
"Vừa rồi Vượng Tài ôm một đống thứ này định chạy vào bếp, chắc là lục thấy trong phòng ngủ của của bạn."
Cố Thắng Nam đỏ mặt.
"Tất cả bao ở siêu thị đều bị bạn và anh ta mua hết à?" Từ Chiêu Đệ bắt đầu đếm xem mớ đồ trên tay mình có những thương hiệu nào.
Cố Thắng Nam xanh mặt.
Từ Chiêu Đệ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Cố Thắng Nam đầy vẻ hâm mộ: "Hai người đúng là... quá giỏi thanh thủ thời gian."
"..."
Mặt Cố Thắng Nam hết đỏ lại xanh, có thể sánh ngang với đèn giao thông ngoài ngã tư rồi. Cô tuyệt đối sẽ không nói với Từ Chiêu Đệ rằng lần này, Lộ Tấn đã mua đủ tất cả các thương hiệu có trong siêu thị về, mua sạch nguyên một giá bày hàng, chính là để lần sau cô không còn bắt anh ta đi mua trong lúc nước sôi lửa bỏng, đạn đã lên nòng nữa.
Cố Thắng Nam đã bị ấn vào ghế sau taxi mà vẫn còn đang kháng nghị: "Chúng ta đi về trước như thế có vẻ không ổn lắm? Không chờ mọi người cùng về à?"
"Chờ cái gì mà chờ?" Lộ tiên sinh xấu tính cũng ngồi vào xe, đóng sập cửa lại:
"Anh vẫn chưa hỏi tội em đấy. Bác tài, lái xe đi!"
Cố Thắng Nam không hiểu, hỏi: "Anh hỏi tội gì em?"
Lộ Tấn lạnh lùng nói: "Anh nói từ lâu rồi, bảo em tránh xa tay bác sĩ đó một chút, vậy mà em còn đi hộp đêm với hắn." Anh ta nói với vẻ hết sức nghiêm túc, lạnh lùng, nhưng vẻ khó chịu của anh ta lại khiến Cố Thắng Nam cảm thấy mình đang đối mặt với một đứa trẻ cố tình gây sự, không có chút sức đe dọa nào.
"Em và bác sĩ Chung tình cờ gặp nhau, không phải hẹn nhau đến đó."
Lộ Tấn lạnh lùng quay mặt đi, rõ ràng không muốn nghe cô giải thích. Cố Thắng Nam đau đầu, cũng bóp trán không nói nữa.
Cô nhìn về phía tài xế: "Bác tài, sao vẫn chưa đi?"
Tài xế tủi thân nói: "Cô còn chưa nói với tôi hai người cần đi đâu thì tôi biết đi kiểu gì?"
Cố Thắng Nam trợn mắt. Quay sang nhìn Lộ Tấn, thấy anh ta phớt lờ mình, Cố Thắng Nam đành kéo tay áo anh ta: "Anh ở khách sạn nào?"
Lộ Tấn vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, không quay đầu lại, cô chỉ nhìn thấy gáy anh ta. Cố Thắng Nam cũng nổi giận: "Tưởng mình là đại gia thật chắc???"
Cô đang định hỏi một lần nữa, lúc này Lộ Tấn lại mở miệng: "Tiểu khu XX."
Đây không phải địa chỉ nhà cô sao? Cố Thắng Nam sửng sốt. Bố cô và Vượng Tài đều ở nhà, anh ta về nhà cô làm gì? Nhưng cô vừa nghi hoặc nhìn về phía Lộ Tấn thì lái xe đã nổ máy. Còn Lộ Tấn, mặc dù đã mở miệng nói được một câu nhưng bây giờ vẫn quay gáy về phía cô.
Cố Thắng Nam cũng giận dỗi quay đầu đi, thầm nghĩ trong lòng: Bây giờ anh làm em bực mình như vậy, đợi lát đến nhà em, Vượng Tài nhất định sẽ không để yên cho anh, để anh phải bực mình hơn em một trăm lần!
Đáng tiếc, hy vọng của Cố Thắng Nam chắc chắn sẽ không thành...
Không ngờ bố cô và Vượng Tài đều không ở nhà.
Thực ra ngay từ lúc lấy chìa khóa mở cửa, Cố Thắng Nam cũng sinh nghi rồi. Xưa nay Vượng Tài vừa nghe thấy tiếng mở khóa đã vui sướng chạy ra cửa đón cô, nhưng lần này cô lại không nhìn thấy nó ngồi trên đôi dép của cô, nhe răng trợn mắt cười với cô nữa.
Cố Thắng Nam đứng ở cửa nhìn vào phòng khách, tất cả đèn trong nhà đều tắt. Vậy mà không có ai ở nhà?
Có tiếng đóng cửa vang lên sau lưng.
"Đừng tìm nữa." Tiếng đóng cửa chấm dứt, tiếng Lộ Tấn vang lên: "Tối nay không có ai về đâu."
"Bố em và Vượng Tài lại chịu cho anh mượn nhà một đêm?" Lộ Tấn bật đèn treo, khóe miệng nở nụ cười đắc ý: "Anh tặng họ hai chiếc vé xem trình diễn bikini tối nay, thế là bố em và Vượng Tài đi xem rồi."
Trình diễn bikini?
Cố Thắng Nam trợn mắt: "Có đơn vị nào lại được tổ chức trình diễn bikini trong thời tiết lạnh như vậy?"
Còn nữa...
Vượng Tài đi xem bikini làm gì? Nó cũng biết thưởng thức sao?
Cố Thắng Nam còn chưa giải đáp được các nghi vấn trong đầu thì Lộ Tấn đã ôm cô lên. Cố Thắng Nam mất thăng bằng, hai chân bị nâng cách mặt đất, cứ thế bị anh ta nhấc cả người lên như nhổ củ cải và mang đi. Cố Thắng Nam hoảng sợ, ôm chặt cổ anh ta: "Này này này, anh định làm gì?"
Lộ Tấn ngẩng đầu nhìn cô, sắc mặt không đổi, tim không đập mạnh, bật ra ba chữ: "Anh đói rồi."
Người đàn ông này... nóng vội quá đi mất. Hai tai Cố Thắng Nam lập tức đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa giận dũ, nhưng đầu óc lại bị một loạt khát vọng không biết tên nào đó lấp đầy khiến cô không còn hét lên nữa, thậm chí còn ngoan ngoãn ôm cổ anh ta không buông, cảm thấy đầu ngón tay nóng lên khi tiếp xúc với người anh ta.
Nhưng khi Cố Thắng Nam đang cắn môi thẹn thùng thì Lộ Tấn đột nhiên lại đặt cô xuống...
Cố Thắng Nam thầm nghĩ, không đúng, còn cách phòng ngủ một đoạn xa như vậy, tại sao anh ấy đã đặt mình xuống rồi?
Cô lại cúi đầu xem: Ơ hay? Bây giờ mình lại đứng bên cạnh bàn ăn?
Lộ Tấn hoàn toàn không biết rốt cuộc trong đầu người phụ nữ này đang suy nghĩ lung tung những gì. Đương nhiên bây giờ anh ta cũng không có tâm trí quan sát cô nữa, chỉ kéo ghế ra, đặt mông ngồi xuống: "Đợi em một buổi tối, bữa tối xong rồi, nến đã cháy hết rồi, anh cũng chết đói rồi."
Nói rồi cầm lấy dao nĩa.
Cố Thắng Nam nhìn cảnh này, trong lòng thầm hung ác cho chình mình hai cái bạt tai: Cố Thắng Nam ơi Cố Thắng Nam, người ta nói "đói rồi" nghĩa là người ta đói rồi, thế thôi...
Xem ra Lộ Tấn đã đói lắm rồi, bình thường anh ta cực kỳ khó tính, vậy mà bây giờ lại vùi đầu ăn ngấu nghiến, bất chấp thức ăn đã nguội lạnh từ lâu. Cố Thắng Nam cảm thán: Khó trách tối nay, anh ấy lại khó tính như vậy, thì ra là đói quá rồi. Sau đó, cô liền kéo ghế ra, ngồi đối diện Lộ Tấn, nhìn anh ta ăn.
Bình thường vẫn luôn nhã nhặn, giờ gió cuốn mây tam như sói đói, sự tương phản này làm Cố Thắng Nam không dám nói lời nào, rất sợ mình vừa mở miệng đã làm anh ta nghẹn vì phân tâm. Nhìn anh ta ăn uống no nê, đặt dao nĩa xuống, nghe anh ta nói một câu vẫn ngạo mạn như mọi ngày: "Năm điểm. Lần sau không gọi đồ của nhà hàng này nữa." Cố Thắng Nam ngán ngẩm lắc đầu.
Cố Thắng Nam tính toán, không lâu trước, họ vừa kỷ niệm một trăm ngày yêu nhau, vậy hôm nay... không biết là ngày lễ gì mà anh ta phải lao tâm khổ tứ mời bố cô và Vượng Tài đi xem trình diễn bikini, còn chuẩn bị bữa tối trong ánh nến tại nhà cô nữa... Đương nhiên, còn cả rượu vang lâu năm cực đắt.
Mặc dù bất ngờ này cuối cùng đã biến thành những ngọn nến tàn và một bàn thức ăn nguội ngắt nhưng mức độ cảm động vẫn không giảm chút nào, đương nhiên Cố Thắng Nam cũng quên luôn cả sự lạnh nhạt, hờ hững của anh ta trên taxi: "Hôm nay là ngày lễ gì?"
"Không phải ngày lễ gì cả, chỉ là nhớ em, mấy hôm nay lại rảnh rỗi nên bay về gặp em. Với lại..."
"Sao?"
"Nó cũng nhớ em rồi." Lộ tiên sinh chỉ xuống đũng quần mình hết sức thản nhiên, hoàn toàn không biết hành vi của mình làm người ta thấy chướng mắt đến mức nào.
Người nào đó đúng là càng ngày càng không biết liêm sỉ...
Lúc tắm, Cố Thắng Nam vô cùng buồn chán, than thở câu này, đến lúc cửa phòng tắm bị mở ra hồi lâu, cô mới đột nhiên nhận ra, quay đầu nhìn lại... Toàn thân Lộ Tấn chỉ còn lại... một đôi... dép lê. Cố Thắng Nam đứng ngẩn người dưới vòi hoa sen, chợt nhận ra mình đã nhìn chằm chằm người đàn ông khỏa thân đứng bên cửa hồi lâu, liền vội vã thu ánh mắt lại.
Lộ Tấn đến gần cô trong tiếng tim đập dữ dội của Cố Thắng Nam. Ánh mắt anh ta hơi sỗ sàng, Cố Thắng Nam không kìm được giơ hai tay che trước ngực, sau đó nghe thấy anh ta cười nói: "Chỗ đó có gì đâu mà che?"
Một giây trước, Cố Thắng Nam còn ngượng ngùng, không dám ngẩng đầu, một giây sau đã trợn mắt nhìn anh ta: "Anh không tấn công em thì sẽ chết à?"
Lộ Tấn nhếch miệng, đưa tay bế cô, đặt lên bồn rửa tay. Bồn rửa tay lạnh buốt, Cố Thắng Nam nhất thời không lên tiếng, hai tay che trước ngực đã bị anh kéo ra.
"Nhỏ cũng tốt mà, vừa đủ một nắm tay."
Nói xong, anh ta hôn cô.
Cố Thắng Nam ngồi trên bồn rửa tay, anh ta đứng trước mặt cô, chỉ cần đưa tay là ôm được cả người cô vào lòng. Cố Thắng Nam bị anh ta hôn đến mức trời đất quay cuồng, tay anh ta chậm rãi lần dọc theo eo cô xuống dưới...
Cố Thắng Nam cúi đầu, từa vào vai anh ta, anh ta liền thuận thế nâng người cô lên, chuẩn bị đi vào, đúng lúc này lại bị cô cắt ngang: "Chờ đã."
Bàn tay cô đưa xuống dưới, ngăn cản anh ta, anh ta hơi sốt ruột, không ngừng hôn tai cô, tìm cách kéo tay cô ra. Cô lại làm bộ chuẩn bị nhảy từ trên bồn rửa tay xuống: "Cái kia... Hình như trong nhà không có."
"Hôm nay... không dùng được không? Anh ta ngẩng lên nhìn cô không chớp mắt, đáng thương hết sức.
Không biết vì sao, cụm từ "sản phụ lớn tuổi" của Lê Mạn lúc này lại hiện lên trong đầu Cố Thắng Nam khiến cô do dự hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu. "Không được!"
Trong nhà không có, có nghĩa lại phải chạy đến siêu thị thật xa để mua... Lần trước đã phải chạy đến siêu thị, Lộ Tấn không muốn phải chạy lần thứ hai, vì vậy liền cau mày, hết sức không tình nguyện: "Bây giờ đang trong giai đoạn an toàn mà?"
"Em... cái kia... tháng này không đều, vẫn chưa có, chắc chắn giai đoạn an toàn bị lệch rồi."
Lộ Tấn: "..."
Cuối tuần sau đó.
Từ Chiêu Đệ đến nhà Cố Thắng Nam ăn chực, nghe nói Lộ Tấn chỉ ở lại thành phố B hai ngày rồi lại phải vội vã chạy về Thượng Hải. Từ Chiêu Đệ than thở: "Gã Lộ Tấn nhà bạn đúng là siêu nhân, để gặp bạn một lúc mà phải bay những hai chuyến. Thế nào? Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng chứ?"
Cố Thắng Nam đang mải bận rộn trong bếp, không trả lời Từ Chiêu Đệ.
Đúng lúc này, tiếng Vượng Tài xa xa vọng tới...
"Khẹc khẹc khẹc khẹc!"
Cố Thắng Nam vội đặt con dao bếp trong tay xuống, nhìn về phía Từ Chiêu Đệ đang tựa cửa xem mình nấu ăn. "Bạn mau ngăn Vượng Tài lại, đừng cho nó vào bếp."
Một khi Vượng Tài vào bếp, nhẹ thì gà bay chó chạy, nặng thì sẽ dẫn tới một trận tai nạn, Cố Thắng Nam cũng không dám mạo hiểm. tử chiêu đệ cũng biết rõ sức phá hoại của nó, nghe Cố Thắng Nam nói vậy, cô lập tức ra khỏi bếp, ngăn Vượng Tài lại.
Cố Thắng Nam vừa thái rau vừa dỏng tai nghe động tĩnh bên ngoài, lúc không nghe thấy âm thanh của Vượng Tài nữa, cô mới thở phào.
Một lát sau, Từ Chiêu Đệ trở lại phòng bếp, Cố Thắng Nam quay lại nhìn cô ấy để xác định Vượng Tài không đi vào theo. Sau đó, Cố Thắng Nam sững sờ...
Ban nãy, Từ Chiêu Đệ tay không rời khỏi phòng bếp, lúc này trên tay lại cầm một nắm...
Condom.
"Vừa rồi Vượng Tài ôm một đống thứ này định chạy vào bếp, chắc là lục thấy trong phòng ngủ của của bạn."
Cố Thắng Nam đỏ mặt.
"Tất cả bao ở siêu thị đều bị bạn và anh ta mua hết à?" Từ Chiêu Đệ bắt đầu đếm xem mớ đồ trên tay mình có những thương hiệu nào.
Cố Thắng Nam xanh mặt.
Từ Chiêu Đệ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Cố Thắng Nam đầy vẻ hâm mộ: "Hai người đúng là... quá giỏi thanh thủ thời gian."
"..."
Mặt Cố Thắng Nam hết đỏ lại xanh, có thể sánh ngang với đèn giao thông ngoài ngã tư rồi. Cô tuyệt đối sẽ không nói với Từ Chiêu Đệ rằng lần này, Lộ Tấn đã mua đủ tất cả các thương hiệu có trong siêu thị về, mua sạch nguyên một giá bày hàng, chính là để lần sau cô không còn bắt anh ta đi mua trong lúc nước sôi lửa bỏng, đạn đã lên nòng nữa.