Sau khi giấu hết đống bao cao su, Cố Thắng Nam làm như chuyện chưa hề xảy ra, khóa cửa phòng ngủ lại, quay về phòng bếp, tiếp tục nấu ăn, lại phát hiện chỉ trong thời gian rất ngắn, đống cà chua cô thái đã bị Từ Chiêu Đệ ăn sạch.
Cố Thắng Nam bất đắc dĩ đành phải mở tủ lạnh lấy thêm cà chua, Từ Chiêu Đệ tiếp tục làm chỉ đạo viên, vừa xem cô nấu ăn, vừa hỏi: "Chiều nay bạn định làm gì?"
"Đưa Lê Mạn đi khám thai lần thứ hai."
Từ Chiêu Đệ than thở: "Số bạn đúng là vất vả."
Cố Thắng Nam nhún vai, chứ còn sao nữa... Buổi trưa hầu hạ Celine Từ ăn cơm, buổi chiều lại phải hầu hạ Lê tiểu thư đến bệnh viện... Chắn chắn kiếp trước, cô đã nợ hai người phụ nữ này. Nhưng sau lần đi quậy hộp đêm lần trước, hình như Từ Chiêu Đệ không còn bài xích Lê Mạn như ban đầu. Cô dừng lại rồi một lát bổ sung: "Tớ cũng đi."
"Bạn đi làm gì?" Cố Thắng Nam hạ dao xuống, lột bay vỏ cà chua, rất nhanh dùng mũi dao bổ đôi rồi hỏi.
"Tay bác sĩ phụ khoa đó hẹn tớ mấy lần mà tớ chưa đi, năm nay tớ còn chưa khám, chiều nay nhân tiện đến bảo hắn khám cho."
Cố Thắng Nam bị quyết định kinh người của Từ Chiêu Đệ làm cho hoảng sợ, suýt không giữ nổi cán dao. "Bạn đến bảo anh ta khám cho??? Sau khi anh ta... Khụ khụ... nhìn thấy chỗ đó của bạn, khi gặp lại, chẳng phải raasst khó xử sao?"
Từ Chiêu Đệ nhếch miệng một cách vô vị: "Thì đúng tớ muốn hắn cảm thấy khó xử, như vậy sau này hắn cũng không dám suốt ngày hẹn tớ đi chơi nữa."
Đây quả là một cách từ chối đối phương hết sức kỳ lạ, Cố Thắng Nam thầm khen ngợi Từ Chiêu Đệ, đồng thời lại thắc mắc: "Nhưng bây giờ bạn đang độc thân mà? Tay bác sĩ đó cũng cao ráo, đẹp trai, bạn không suy nghĩ một chút à?"
Từ Chiêu Đệ lười nhác đáp một câu: "Không thích!" rồi quay đầu đi thẳng.
Buổi chiều, Cố Thắng Nam đưa Lê Mạn đến bệnh viện, bên cạnh còn có Từ Chiêu Đệ cực kỳ diêm dúa. Một mình Lê Mạn khám thai sẽ không thể kinh động đến bác sĩ Lâm, nhưng khi họ vừa đến khoa sản không lâu đã nhìn thấy vị bác sĩ Lâm đó từ xa chạy đến chỗ họ với nụ cười hiền từ - nói chính xác hơn là chạy đến chỗ Từ Chiêu Đệ.
Thế là ba người phụ nữ, người đi khám phụ khoa định kỳ, người đi khám thai định kỳ, chỉ còn lại Cố Thắng Nam bên ngoài hành lang, trông túi xách hộ Từ Chiêu Đệ và Lê Mạn.
Chờ đợi bao giờ cũng là một việc vô cùng khó chịu. Cố Thắng Nam chơi game trên điện thoại di động, khi qua hết các cửa vẫn không thấy Từ Chiêu Đệ hay Lê Mạn về. Cô suy nghĩ tìm việc gì đó để làm, cuối cùng cũng nghĩ ra mình nên làm gì để hết thời gian: Đi cắt thuốc nam!
Thực ta, chu kỳ không đều cũng không phải chuyện lạ, trước kia, Cố Thắng Nam cũng uống thuốc nam một thời gian, nhưng sau đó cô bỏ dở. Có điều, lần này là lần muộn nhất, cô cũng không khỏi cảm thấy lo lắng. Cô mở túi xách ra tìm, thấy có mang theo thẻ bảo hiểm y tế, tranh thủ lúc chờ đợi hai người kia để đi cắt thuốc.
Sau khi cắt thuốc xong, Cố Thắng Nam trở lại bên ngoài phòng khám phụ khoa, vừa lúc thấy Từ Chiêu Đệ từ bên trong đi ra. Thấy trên tay cô xách thuốc, Từ Chiêu Đệ liền hỏi: "Cái gì đấy?"
"Thuốc nam." Liếc nhìn phía sau Từ Chiêu Đệ, thấy vị bác sĩ Lâm đó không đi ra theo, Cố Thắng Nam mới nhỏ giọng ghé đến gần cô bạn, nói: "Tớ đã chậm hơn một tháng rồi, vì vậy cắt thang thuốc nam về điều trị."
Từ Chiêu Đệ "ờ" một tiếng, cũng không mấy để ý.
Lát sau, Lê Mạn cũng đi ra, vừa thoáng nhìn thấy Từ Chiêu Đệ và Cố Thắng Nam, Lê Mạn đột nhiên che tay buồn nôn... Cô ta che miệng, chạy vào nhà vệ sinh, bỏ lại Từ Chiêu Đệ và Cố Thắng Nam ở chỗ cũ. Lát sau, Lê Mạn lảo đảo bước ra, mặt xanh như tàu lá. Từ Chiêu Đệ và Cố Thắng Nam nhìn nhau cùng nghĩ: "Phụ nữ mang thai thật vất vả, nôn nghén thôi đã mất nửa cái mạng."
Lê Mạn rất nhanh đã bình thường trở lại, vừa đi đến thang máy vừa vẫy tay gọi Từ Chiêu Đệ và Cố Thắng Nam đi theo: "Đi ăn cơm nào."
Mặc dù Từ Chiêu Đệ cho rằng ăn vào lại nôn ra chỉ phí phạm thức ăn nhưng vẫn chiều theo ý cô ta, lái xe đưa hai người đến nhà hàng Lê Mạn chỉ định.
Lê Mạn vừa nôn xong, chắc giờ đã đói ngấu nghiến, vừa lên xe đẵ bắt đầu lục tìm đồ ăn nhưng lục khắp xe Từ Chiêu Đệ cũng chỉ thấy bịch thuốc nam trong túi xách của Cố Thắng Nam. Lê Mạn ngửi ngửi bịch thuốc, không khỏi thất vọng: "Hừ, cứ tưởng là có gì ăn được, cái quái gì mà gay mũi vậy?"
"Thuốc nam."
"Chị bị ốm à?"
Cố Thắng Nam chưa kịp trả lời thì Từ Chiêu Đệ đáp thay: "Cô ấy chậm hơn một tháng rồi."
Lê Mạn "a" một tiếng, thuận miệng hỏi một câu: "Chị cũng có thai ngoài ý muốn à?" Giọng nói hết sức tự nhiên, nhưng...
Từ Chiêu Đệ hoảng sợ, phanh cháy đường.
Vẻ mặt Cố Thắng Nam cũng sửng sốt.
Từ Chiêu Đệ xoay người, gần như nằm bò trên lưng ghế, nhìn về phí Lê Mạn: "Cô nói cái gì???"
"Tiếng Trung của em kém đến thế cơ à?" Lê Mạn hơi nhướng mày: "Em nói là có thai ngoài ý muốn!"
Cố Thắng Nam lúc này mới khôi phục lại tinh thần, vẻ mặt dở khóc dở cười, đang định nói "Đâu có", lại bị Từ Chiêu Đệ cao giọng cắt ngang: "Đúng rồi, tại sao tớ lại không nghĩ tới khả năng này nhỉ?"
Cố Thắng Nam bị lối tư duy của Từ Chiêu Đệ làm cho cả kinh, suýt quỳ xuống, nếu Từ Chiêu Đệ còn tiếp tục phát biểu như vậy thì Cố Thắng Nam làm sao chịu nổi, cô đành nói rõ ràng: "Không thể, thực sự không thể nào, bọn tớ luôn sử dụng biện pháp an toàn mà."
"Ờ, thế thì thế nào nhỉ?" Từ Chiêu Đệ lại tự hỏi tự trả lời: "Bạn đừng uống thuốc nam vội, để khẳng định có thai hay không đã rồi tính tiếp."
Cố Thắng Nam trợn mắt.
Cả đêm, Cố Thắng Nam không ngủ được vì nghĩ đến câu nói đó của Lê Mạn. Trước khi ngủ, cô nói chuyện điện thoại với Lộ Tấn, dù không nhắc một chữ nào đến chuyện bệnh viện nhưng chính cô vẫn bị hai chữ đó làm phiền cả đêm...
Có thai...
Cô nằm trên giường, lật qua lật lại, hồi tưởng lại, xem có phải lần nào cũng sử dụng biện pháp an toàn hay không. Nghĩ đi nghĩ lại, loáng cái đã bình minh.
Nhìn đồng hồ báo thức, năm rưỡi, Cố Thắng Nam ngồi dậy, liếc mắt nhìn mình trong tấm gương cực lớn đối diện, hai mắt gấu mèo, mái tóc rối bời, cực kỳ hốc hác...
"Cố Thắng Nam! Không được nghĩ lung tung!" Cố Thắng Nam ra lệnh cho chính mình trong gương: "Tranh thủ ngủ mấy tiếng rồi dậy đi làm!"
Nói xong liền ngã vật xuống giường, kéo chăn quấn người lại, bắt ép mình phải ngủ. Lần nayfm không biết vì quá mệt hay vì việc tự ra lệnh đã phát huy tác dụng mà chẳng mấy chốc Cố Thắng Nam đã chìm vào trạng thái mơ màng...
Nhưng lúc này, đột nhiên tiếng chuông cửa reo vang.
Vừa buồn ngủ lại bị đánh thức một cách dã man, Cố Thắng Nam ngồi bật dậy như cá chép lật người. Lát sau, tiếng chuông đã biến thành tiếng đập cửa mãnh liệt, lần này không những đánh thức Cố Thắng Nam mà còn đánh thức cả bố coo, Vivian và Vượng Tài. Một giây sau, tất cả mọi người trong nhà đều đi ra cửa chính, nổi giận đùng đùng, mở cửa ra, đồng loạt gầm lên với kẻ khốn kiếp sáng sớm đã quấy nhiễu ngoài cửa: "Ai đấy?"
Từ Chiêu Đệ đứng bên ngoài cửa bị dọa cho tái mặt, hồi lâu không nói được gì. Bố Cố Thắng Nam nhìn thấy người đứng đó là Từ Chiêu Đệ, vẻ mặt lập tức trở nên hòa nhã: "Tiều Từ à? Sớm thế? Nào, vào nhà đi!"
Vivian cũng không còn tức giận nữa. "Từ Chiêu Đệ, sáng sớm tới gọi hồn à? Làm gì mà đập cửa mạnh thế, làm tôi còn tưởng là kẻ cướp phá nhà..." Vừa nói vừa dụi đôi mắt ngái ngủ đi về phòng.
Sáng sớm tinh mơ, Từ Chiêu Đệ lại hết sức tỉnh táo, sau khi cười cười xin lỗi bố Cố Thắng Nam, cô lập tức kéo Cố Thắng Nam vào phòng ngủ, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, còn khóa trái cửa phòng.
"Gì thế?"
Cố Thắng Nam vừa hỏi được hai chữ này, Từ Chiêu Đệ đã nhét một túi đồi to vào lòng cô.
Cố Thắng Nam mở túi ra xem. Tất cả đều là que thử thai. Không đợi Cố Thắng Nam phản ứng lại, Từ Chiêu Đệ đã đẩy vai cô: "Mau vào đi."
Cứ thế, Cố Thắng Nam bị đẩy thẳng vào phòng tắm.
Ngơ ngác đi vào, mười mấy phút sau, Cố Thắng Nam càng thêm ngơ ngác đi ra.
Từ Chiêu Đệ vẫn canh ở cửa, thấy Cố Thắng Nam đi ra, cô sải bước tới trước mặt bạn. "Kết quả thế nào?"
Cố Thắng Nam chán nản, giơ hai que thử thai lên, Từ Chiêu Đệ lập tức sáp tới xem. Sau khi xem xong, Từ Chiêu Đệ cũng rất bực: "Tại sao kết quả lại khác nhau?"
Cố Thắng Nam không nhịn được, thở dài: "Chắc chắn bạn mua phải đồ giả rồi.
"
"Thế tóm lại có hay không có?"
Cố Thắng Nam cũng không biết.
Từ Chiêu Đệ lại nghĩ rất thoáng: "Thế thì đến thẳng bệnh viện mà khám thôi, tuyệt đối không sai được đâu."
Vừa nói, Từ Chiêu Đệ vừa kéo Cố Thắng Nam dậy, định đến thẳng bệnh viện. Cố Thắng Nam lại kéo Từ Chiêu Đệ ngồi xuống...
"Bảng chấm công của tớ thảm lắm rồi, không thể xin nghỉ thêm nữa." Cố Thắng Nam ngồi xuống cuối giường, chuyện gì đến quá đột ngột cũng đều khiến người ta hoang mang, cô nằm xuống, lừa mình dối người: "Tuần sau được nghỉ thì đi sau."
Từ Chiêu Đệ lại không phát hiện ra sự mẫu thuẫn nội tâm của cô, chỉ hỏi: "Bạn có nói với Lộ Tấn không?"
"..." Nghĩ đến điều này, Cố Thắng Nam càng thêm đau đầu: "Đợi khi có kết quả chính thức thì nói với anh ấy sau."
Nếu có thai thật thì chẳng phải cô là người bức hôn?''
Nếu không có thai thì càng không cần nói với anh ta sớm...
Ôm ý nghĩ "ngủ một giấc, tỉnh dậy, tất cả phiền muộn sẽ biến mất", Cố Thắng Nam kéo chăn trùm đầu, nằm nghiêng người, ép mình ngủ thiếp đi.
Từ Chiêu Đệ dậy thật sớm, mua bao nhiêu que thử thai chạy tới đây, bây giờ cũng không biết làm thế nào. Thấy hình như Cố Thắng Nam đã ngủ thật, nằm im trong chăn không hề nhúc nhích, cô thở dài, đi ra khỏi phòng ngủ, định vào bếp rót một cốc nước. Bận rộn từ sáng sớm, một ngụm nước cũng chưa kịp uống, thật khó chịu.
Nhưng không ngờ, Từ Chiêu Đệ mới rời khỏi phòng ngủ đã nhìn thấy Vivian đứng dựa bên tường đối diện chờ mình. "Bạn mua nhiều que thử thai như vậy mang tới làm gì?"
Vivian hỏi ngay một câu khiến Từ Chiêu Đệ ngẩn người: "Tại sao bạn biết???"
"Chú Cố mắt cận không nhìn thấy bạn đựng thứ gì trong túi, nhưng không có nghĩa tôi cũng không nhìn thấy." Vivian chán nản nhìn Từ Chiêu Đệ, dường như muốn nói: "Không sợ kẻ thù giỏi như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như lợn."
"..."
"Muốn giấu trời vượt biển thì ít nhất bạn cũng phải đựng bằng một cái túi có màu chứ!"
Bị khinh thường triệt để, Từ Chiêu Đệ không cam lòng, trợn mắt nói: "Còn chưa thử được, bạn kích động cái gì?"
Nói rồi bỏ lại Vivian, cô đi vào phòng bếp lấy nước.
Vivian nhìn cửa phòng ngủ Cố Thắng Nam khép hờ, lại nhìn bóng lưng Từ Chiêu Đệ. Sau khi suy nghĩ tỉ mỉ, hắn quay đầu về phòng, tìm điện thoại, gửi một tin nhắn: "Cô ấy mua một đống que thử thai về, nếu như có thai, tôi sẽ tiết lộ ngay để anh chuẩn bị cưới hỏi cho đàng hoàng. Nhưng đề nghị anh làm như không biết, nếu không, chắc chắn cô ấy sẽ cho rằng anh cưới cô ấy là vì đứa con, việc này sẽ là tiếc nuối cả đời của người phụ nữ. Nếu như không có thai..."
Vivian tự nhận dấu ba chấm cuối của mình là cực kỳ cao minh. Nếu Lộ Tấn thực sự yêu Cố Thắng Nam, cho dù cô không có thai, nhưng được mình nhắc nhở như vậy, anh ta cũng nên đửa chuyện cưới xin vào kế hoạch. Nhưng nếu Lộ Tấn cơ bản không nghĩ tới chuyện cưới xin thì qua phép thử này của mình, anh ta sẽ lòi cái đuôi cáo ra, mình cũng biết đường nhắc nhở Cố Thắng Nam, để cô ấy khỏi phải phí hoài tuổi xuân mà không có tương lai...
Cố Thắng Nam ngủ chưa đầy hai tiếng rồi mơ màng dậy đi làm.
Sự thật chứng minh, chiêu ngủ để giái quyết phiền muộn hoàn toàn không có hiệu quả, Thậm chí cả ngày cô cũng làm việc lơ đãng, buổi trưa là lúc bận nhất mà cô không thể tập trng, thai rau suýt cắt vào ngón tay, may mà cuối cùng cũng qua giờ ăn trưa trót lọt. Trong giờ nghĩ ngơi ngắn ngủi đầu buổi chiều, Cố Thắng Nam cũng không được rảnh rỗi vì phải nghe Loa phóng thanh báo cáo tình hình hàng tồn kho.
Nhưng cô không nghe được một chữ nào, liên tiếp đi vào cõi thần tiên, đến tận lúc Loa phóng thanh liên tục gọi: "Cô giáo Cố? Cô giáo Cố?" thì Cố Thắng Nam mới đột nhiên hoàn hồn.
Nhìn Loa phóng thanh đứng trước mặt, Cố Thắng Nam suy nghĩ một chút, đột nhiên bỏ mũ đầu bếp xuống, chỉ bỏ lại một câu: "Tôi ra ngoài một lát." Sau đó chạy ra khỏi bếp, để lại Loa phóng thanh và một đám nhân viên đưa mắt nhìn nhau.
Cố Thắng Nam chạy thẳng đến bệnh viện, lấy số, làm xét nghiệm... Mỗi phút đều dài đằng đẵng.
Thực ra xét nghiệm rất nhanh có kết quả nhưng Cố Thắng Nam lại cảm thấy hình như mình đã chờ một thế kỷ. Cô đến chỗ bác sĩ lấy báo cáo xét nghiệm, vừa lo lắng, bất an lại vừa chờ mong, tâm tình mâu thuẫn đến mức chính Cố Thắng Nam cũng không thể biết rốt cuộc mình căng thẳng nhiều hơn hay hưng phấn nhiều hơn. Cứ thế, cô vặn vẹo ngón tay đi vào phóng khám bệnh, ngồi đối diện với bác sĩ.
Bác sĩ cúi đầu nhìn kết quả xét nghiệm, lại ngẩng đầu nhìn Cố Thắng Nam: "Tôi đã xem báo cáo xét nghiệm của cô..." Một câu không thể bình thường hơn lại khiến Cố Thắng Nam ngồi thẳng người dậy.
"Cô không có thai."
Tiim cô hơi thắt lại, nỗi niềm chờ mong trong lòng đã bị bóp chết.
"Hơn nữa..." Bác sĩ vẫn chưa nói hết.
Cố Thắng Nam đành phải lấy lại tinh thần, tiếp tục nghe.
"Sơ bộ nghi ngờ cô mắc chứng bệnh vô sinh, đề nghị ngày mai cô dành cả ngày đến đây khám kỹ hơn."
"..."
Lời nói này không khác gì tiếng sét giữa trời quang, bổ thẳng xuống đầu Cố Thắng Nam, đánh "ầm" một tiếng, Cố Thắng Nam lập tức chết đứng.
Sau khi giấu hết đống bao cao su, Cố Thắng Nam làm như chuyện chưa hề xảy ra, khóa cửa phòng ngủ lại, quay về phòng bếp, tiếp tục nấu ăn, lại phát hiện chỉ trong thời gian rất ngắn, đống cà chua cô thái đã bị Từ Chiêu Đệ ăn sạch.
Cố Thắng Nam bất đắc dĩ đành phải mở tủ lạnh lấy thêm cà chua, Từ Chiêu Đệ tiếp tục làm chỉ đạo viên, vừa xem cô nấu ăn, vừa hỏi: "Chiều nay bạn định làm gì?"
"Đưa Lê Mạn đi khám thai lần thứ hai."
Từ Chiêu Đệ than thở: "Số bạn đúng là vất vả."
Cố Thắng Nam nhún vai, chứ còn sao nữa... Buổi trưa hầu hạ Celine Từ ăn cơm, buổi chiều lại phải hầu hạ Lê tiểu thư đến bệnh viện... Chắn chắn kiếp trước, cô đã nợ hai người phụ nữ này. Nhưng sau lần đi quậy hộp đêm lần trước, hình như Từ Chiêu Đệ không còn bài xích Lê Mạn như ban đầu. Cô dừng lại rồi một lát bổ sung: "Tớ cũng đi."
"Bạn đi làm gì?" Cố Thắng Nam hạ dao xuống, lột bay vỏ cà chua, rất nhanh dùng mũi dao bổ đôi rồi hỏi.
"Tay bác sĩ phụ khoa đó hẹn tớ mấy lần mà tớ chưa đi, năm nay tớ còn chưa khám, chiều nay nhân tiện đến bảo hắn khám cho."
Cố Thắng Nam bị quyết định kinh người của Từ Chiêu Đệ làm cho hoảng sợ, suýt không giữ nổi cán dao. "Bạn đến bảo anh ta khám cho??? Sau khi anh ta... Khụ khụ... nhìn thấy chỗ đó của bạn, khi gặp lại, chẳng phải raasst khó xử sao?"
Từ Chiêu Đệ nhếch miệng một cách vô vị: "Thì đúng tớ muốn hắn cảm thấy khó xử, như vậy sau này hắn cũng không dám suốt ngày hẹn tớ đi chơi nữa."
Đây quả là một cách từ chối đối phương hết sức kỳ lạ, Cố Thắng Nam thầm khen ngợi Từ Chiêu Đệ, đồng thời lại thắc mắc: "Nhưng bây giờ bạn đang độc thân mà? Tay bác sĩ đó cũng cao ráo, đẹp trai, bạn không suy nghĩ một chút à?"
Từ Chiêu Đệ lười nhác đáp một câu: "Không thích!" rồi quay đầu đi thẳng.
Buổi chiều, Cố Thắng Nam đưa Lê Mạn đến bệnh viện, bên cạnh còn có Từ Chiêu Đệ cực kỳ diêm dúa. Một mình Lê Mạn khám thai sẽ không thể kinh động đến bác sĩ Lâm, nhưng khi họ vừa đến khoa sản không lâu đã nhìn thấy vị bác sĩ Lâm đó từ xa chạy đến chỗ họ với nụ cười hiền từ - nói chính xác hơn là chạy đến chỗ Từ Chiêu Đệ.
Thế là ba người phụ nữ, người đi khám phụ khoa định kỳ, người đi khám thai định kỳ, chỉ còn lại Cố Thắng Nam bên ngoài hành lang, trông túi xách hộ Từ Chiêu Đệ và Lê Mạn.
Chờ đợi bao giờ cũng là một việc vô cùng khó chịu. Cố Thắng Nam chơi game trên điện thoại di động, khi qua hết các cửa vẫn không thấy Từ Chiêu Đệ hay Lê Mạn về. Cô suy nghĩ tìm việc gì đó để làm, cuối cùng cũng nghĩ ra mình nên làm gì để hết thời gian: Đi cắt thuốc nam!
Thực ta, chu kỳ không đều cũng không phải chuyện lạ, trước kia, Cố Thắng Nam cũng uống thuốc nam một thời gian, nhưng sau đó cô bỏ dở. Có điều, lần này là lần muộn nhất, cô cũng không khỏi cảm thấy lo lắng. Cô mở túi xách ra tìm, thấy có mang theo thẻ bảo hiểm y tế, tranh thủ lúc chờ đợi hai người kia để đi cắt thuốc.
Sau khi cắt thuốc xong, Cố Thắng Nam trở lại bên ngoài phòng khám phụ khoa, vừa lúc thấy Từ Chiêu Đệ từ bên trong đi ra. Thấy trên tay cô xách thuốc, Từ Chiêu Đệ liền hỏi: "Cái gì đấy?"
"Thuốc nam." Liếc nhìn phía sau Từ Chiêu Đệ, thấy vị bác sĩ Lâm đó không đi ra theo, Cố Thắng Nam mới nhỏ giọng ghé đến gần cô bạn, nói: "Tớ đã chậm hơn một tháng rồi, vì vậy cắt thang thuốc nam về điều trị."
Từ Chiêu Đệ "ờ" một tiếng, cũng không mấy để ý.
Lát sau, Lê Mạn cũng đi ra, vừa thoáng nhìn thấy Từ Chiêu Đệ và Cố Thắng Nam, Lê Mạn đột nhiên che tay buồn nôn... Cô ta che miệng, chạy vào nhà vệ sinh, bỏ lại Từ Chiêu Đệ và Cố Thắng Nam ở chỗ cũ. Lát sau, Lê Mạn lảo đảo bước ra, mặt xanh như tàu lá. Từ Chiêu Đệ và Cố Thắng Nam nhìn nhau cùng nghĩ: "Phụ nữ mang thai thật vất vả, nôn nghén thôi đã mất nửa cái mạng."
Lê Mạn rất nhanh đã bình thường trở lại, vừa đi đến thang máy vừa vẫy tay gọi Từ Chiêu Đệ và Cố Thắng Nam đi theo: "Đi ăn cơm nào."
Mặc dù Từ Chiêu Đệ cho rằng ăn vào lại nôn ra chỉ phí phạm thức ăn nhưng vẫn chiều theo ý cô ta, lái xe đưa hai người đến nhà hàng Lê Mạn chỉ định.
Lê Mạn vừa nôn xong, chắc giờ đã đói ngấu nghiến, vừa lên xe đẵ bắt đầu lục tìm đồ ăn nhưng lục khắp xe Từ Chiêu Đệ cũng chỉ thấy bịch thuốc nam trong túi xách của Cố Thắng Nam. Lê Mạn ngửi ngửi bịch thuốc, không khỏi thất vọng: "Hừ, cứ tưởng là có gì ăn được, cái quái gì mà gay mũi vậy?"
"Thuốc nam."
"Chị bị ốm à?"
Cố Thắng Nam chưa kịp trả lời thì Từ Chiêu Đệ đáp thay: "Cô ấy chậm hơn một tháng rồi."
Lê Mạn "a" một tiếng, thuận miệng hỏi một câu: "Chị cũng có thai ngoài ý muốn à?" Giọng nói hết sức tự nhiên, nhưng...
Từ Chiêu Đệ hoảng sợ, phanh cháy đường.
Vẻ mặt Cố Thắng Nam cũng sửng sốt.
Từ Chiêu Đệ xoay người, gần như nằm bò trên lưng ghế, nhìn về phí Lê Mạn: "Cô nói cái gì???"
"Tiếng Trung của em kém đến thế cơ à?" Lê Mạn hơi nhướng mày: "Em nói là có thai ngoài ý muốn!"
Cố Thắng Nam lúc này mới khôi phục lại tinh thần, vẻ mặt dở khóc dở cười, đang định nói "Đâu có", lại bị Từ Chiêu Đệ cao giọng cắt ngang: "Đúng rồi, tại sao tớ lại không nghĩ tới khả năng này nhỉ?"
Cố Thắng Nam bị lối tư duy của Từ Chiêu Đệ làm cho cả kinh, suýt quỳ xuống, nếu Từ Chiêu Đệ còn tiếp tục phát biểu như vậy thì Cố Thắng Nam làm sao chịu nổi, cô đành nói rõ ràng: "Không thể, thực sự không thể nào, bọn tớ luôn sử dụng biện pháp an toàn mà."
"Ờ, thế thì thế nào nhỉ?" Từ Chiêu Đệ lại tự hỏi tự trả lời: "Bạn đừng uống thuốc nam vội, để khẳng định có thai hay không đã rồi tính tiếp."
Cố Thắng Nam trợn mắt.
Cả đêm, Cố Thắng Nam không ngủ được vì nghĩ đến câu nói đó của Lê Mạn. Trước khi ngủ, cô nói chuyện điện thoại với Lộ Tấn, dù không nhắc một chữ nào đến chuyện bệnh viện nhưng chính cô vẫn bị hai chữ đó làm phiền cả đêm...
Có thai...
Cô nằm trên giường, lật qua lật lại, hồi tưởng lại, xem có phải lần nào cũng sử dụng biện pháp an toàn hay không. Nghĩ đi nghĩ lại, loáng cái đã bình minh.
Nhìn đồng hồ báo thức, năm rưỡi, Cố Thắng Nam ngồi dậy, liếc mắt nhìn mình trong tấm gương cực lớn đối diện, hai mắt gấu mèo, mái tóc rối bời, cực kỳ hốc hác...
"Cố Thắng Nam! Không được nghĩ lung tung!" Cố Thắng Nam ra lệnh cho chính mình trong gương: "Tranh thủ ngủ mấy tiếng rồi dậy đi làm!"
Nói xong liền ngã vật xuống giường, kéo chăn quấn người lại, bắt ép mình phải ngủ. Lần nayfm không biết vì quá mệt hay vì việc tự ra lệnh đã phát huy tác dụng mà chẳng mấy chốc Cố Thắng Nam đã chìm vào trạng thái mơ màng...
Nhưng lúc này, đột nhiên tiếng chuông cửa reo vang.
Vừa buồn ngủ lại bị đánh thức một cách dã man, Cố Thắng Nam ngồi bật dậy như cá chép lật người. Lát sau, tiếng chuông đã biến thành tiếng đập cửa mãnh liệt, lần này không những đánh thức Cố Thắng Nam mà còn đánh thức cả bố coo, Vivian và Vượng Tài. Một giây sau, tất cả mọi người trong nhà đều đi ra cửa chính, nổi giận đùng đùng, mở cửa ra, đồng loạt gầm lên với kẻ khốn kiếp sáng sớm đã quấy nhiễu ngoài cửa: "Ai đấy?"
Từ Chiêu Đệ đứng bên ngoài cửa bị dọa cho tái mặt, hồi lâu không nói được gì. Bố Cố Thắng Nam nhìn thấy người đứng đó là Từ Chiêu Đệ, vẻ mặt lập tức trở nên hòa nhã: "Tiều Từ à? Sớm thế? Nào, vào nhà đi!"
Vivian cũng không còn tức giận nữa. "Từ Chiêu Đệ, sáng sớm tới gọi hồn à? Làm gì mà đập cửa mạnh thế, làm tôi còn tưởng là kẻ cướp phá nhà..." Vừa nói vừa dụi đôi mắt ngái ngủ đi về phòng.
Sáng sớm tinh mơ, Từ Chiêu Đệ lại hết sức tỉnh táo, sau khi cười cười xin lỗi bố Cố Thắng Nam, cô lập tức kéo Cố Thắng Nam vào phòng ngủ, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, còn khóa trái cửa phòng.
"Gì thế?"
Cố Thắng Nam vừa hỏi được hai chữ này, Từ Chiêu Đệ đã nhét một túi đồi to vào lòng cô.
Cố Thắng Nam mở túi ra xem. Tất cả đều là que thử thai. Không đợi Cố Thắng Nam phản ứng lại, Từ Chiêu Đệ đã đẩy vai cô: "Mau vào đi."
Cứ thế, Cố Thắng Nam bị đẩy thẳng vào phòng tắm.
Ngơ ngác đi vào, mười mấy phút sau, Cố Thắng Nam càng thêm ngơ ngác đi ra.
Từ Chiêu Đệ vẫn canh ở cửa, thấy Cố Thắng Nam đi ra, cô sải bước tới trước mặt bạn. "Kết quả thế nào?"
Cố Thắng Nam chán nản, giơ hai que thử thai lên, Từ Chiêu Đệ lập tức sáp tới xem. Sau khi xem xong, Từ Chiêu Đệ cũng rất bực: "Tại sao kết quả lại khác nhau?"
Cố Thắng Nam không nhịn được, thở dài: "Chắc chắn bạn mua phải đồ giả rồi.
"
"Thế tóm lại có hay không có?"
Cố Thắng Nam cũng không biết.
Từ Chiêu Đệ lại nghĩ rất thoáng: "Thế thì đến thẳng bệnh viện mà khám thôi, tuyệt đối không sai được đâu."
Vừa nói, Từ Chiêu Đệ vừa kéo Cố Thắng Nam dậy, định đến thẳng bệnh viện. Cố Thắng Nam lại kéo Từ Chiêu Đệ ngồi xuống...
"Bảng chấm công của tớ thảm lắm rồi, không thể xin nghỉ thêm nữa." Cố Thắng Nam ngồi xuống cuối giường, chuyện gì đến quá đột ngột cũng đều khiến người ta hoang mang, cô nằm xuống, lừa mình dối người: "Tuần sau được nghỉ thì đi sau."
Từ Chiêu Đệ lại không phát hiện ra sự mẫu thuẫn nội tâm của cô, chỉ hỏi: "Bạn có nói với Lộ Tấn không?"
"..." Nghĩ đến điều này, Cố Thắng Nam càng thêm đau đầu: "Đợi khi có kết quả chính thức thì nói với anh ấy sau."
Nếu có thai thật thì chẳng phải cô là người bức hôn?''
Nếu không có thai thì càng không cần nói với anh ta sớm...
Ôm ý nghĩ "ngủ một giấc, tỉnh dậy, tất cả phiền muộn sẽ biến mất", Cố Thắng Nam kéo chăn trùm đầu, nằm nghiêng người, ép mình ngủ thiếp đi.
Từ Chiêu Đệ dậy thật sớm, mua bao nhiêu que thử thai chạy tới đây, bây giờ cũng không biết làm thế nào. Thấy hình như Cố Thắng Nam đã ngủ thật, nằm im trong chăn không hề nhúc nhích, cô thở dài, đi ra khỏi phòng ngủ, định vào bếp rót một cốc nước. Bận rộn từ sáng sớm, một ngụm nước cũng chưa kịp uống, thật khó chịu.
Nhưng không ngờ, Từ Chiêu Đệ mới rời khỏi phòng ngủ đã nhìn thấy Vivian đứng dựa bên tường đối diện chờ mình. "Bạn mua nhiều que thử thai như vậy mang tới làm gì?"
Vivian hỏi ngay một câu khiến Từ Chiêu Đệ ngẩn người: "Tại sao bạn biết???"
"Chú Cố mắt cận không nhìn thấy bạn đựng thứ gì trong túi, nhưng không có nghĩa tôi cũng không nhìn thấy." Vivian chán nản nhìn Từ Chiêu Đệ, dường như muốn nói: "Không sợ kẻ thù giỏi như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như lợn."
"..."
"Muốn giấu trời vượt biển thì ít nhất bạn cũng phải đựng bằng một cái túi có màu chứ!"
Bị khinh thường triệt để, Từ Chiêu Đệ không cam lòng, trợn mắt nói: "Còn chưa thử được, bạn kích động cái gì?"
Nói rồi bỏ lại Vivian, cô đi vào phòng bếp lấy nước.
Vivian nhìn cửa phòng ngủ Cố Thắng Nam khép hờ, lại nhìn bóng lưng Từ Chiêu Đệ. Sau khi suy nghĩ tỉ mỉ, hắn quay đầu về phòng, tìm điện thoại, gửi một tin nhắn: "Cô ấy mua một đống que thử thai về, nếu như có thai, tôi sẽ tiết lộ ngay để anh chuẩn bị cưới hỏi cho đàng hoàng. Nhưng đề nghị anh làm như không biết, nếu không, chắc chắn cô ấy sẽ cho rằng anh cưới cô ấy là vì đứa con, việc này sẽ là tiếc nuối cả đời của người phụ nữ. Nếu như không có thai..."
Vivian tự nhận dấu ba chấm cuối của mình là cực kỳ cao minh. Nếu Lộ Tấn thực sự yêu Cố Thắng Nam, cho dù cô không có thai, nhưng được mình nhắc nhở như vậy, anh ta cũng nên đửa chuyện cưới xin vào kế hoạch. Nhưng nếu Lộ Tấn cơ bản không nghĩ tới chuyện cưới xin thì qua phép thử này của mình, anh ta sẽ lòi cái đuôi cáo ra, mình cũng biết đường nhắc nhở Cố Thắng Nam, để cô ấy khỏi phải phí hoài tuổi xuân mà không có tương lai...
Cố Thắng Nam ngủ chưa đầy hai tiếng rồi mơ màng dậy đi làm.
Sự thật chứng minh, chiêu ngủ để giái quyết phiền muộn hoàn toàn không có hiệu quả, Thậm chí cả ngày cô cũng làm việc lơ đãng, buổi trưa là lúc bận nhất mà cô không thể tập trng, thai rau suýt cắt vào ngón tay, may mà cuối cùng cũng qua giờ ăn trưa trót lọt. Trong giờ nghĩ ngơi ngắn ngủi đầu buổi chiều, Cố Thắng Nam cũng không được rảnh rỗi vì phải nghe Loa phóng thanh báo cáo tình hình hàng tồn kho.
Nhưng cô không nghe được một chữ nào, liên tiếp đi vào cõi thần tiên, đến tận lúc Loa phóng thanh liên tục gọi: "Cô giáo Cố? Cô giáo Cố?" thì Cố Thắng Nam mới đột nhiên hoàn hồn.
Nhìn Loa phóng thanh đứng trước mặt, Cố Thắng Nam suy nghĩ một chút, đột nhiên bỏ mũ đầu bếp xuống, chỉ bỏ lại một câu: "Tôi ra ngoài một lát." Sau đó chạy ra khỏi bếp, để lại Loa phóng thanh và một đám nhân viên đưa mắt nhìn nhau.
Cố Thắng Nam chạy thẳng đến bệnh viện, lấy số, làm xét nghiệm... Mỗi phút đều dài đằng đẵng.
Thực ra xét nghiệm rất nhanh có kết quả nhưng Cố Thắng Nam lại cảm thấy hình như mình đã chờ một thế kỷ. Cô đến chỗ bác sĩ lấy báo cáo xét nghiệm, vừa lo lắng, bất an lại vừa chờ mong, tâm tình mâu thuẫn đến mức chính Cố Thắng Nam cũng không thể biết rốt cuộc mình căng thẳng nhiều hơn hay hưng phấn nhiều hơn. Cứ thế, cô vặn vẹo ngón tay đi vào phóng khám bệnh, ngồi đối diện với bác sĩ.
Bác sĩ cúi đầu nhìn kết quả xét nghiệm, lại ngẩng đầu nhìn Cố Thắng Nam: "Tôi đã xem báo cáo xét nghiệm của cô..." Một câu không thể bình thường hơn lại khiến Cố Thắng Nam ngồi thẳng người dậy.
"Cô không có thai."
Tiim cô hơi thắt lại, nỗi niềm chờ mong trong lòng đã bị bóp chết.
"Hơn nữa..." Bác sĩ vẫn chưa nói hết.
Cố Thắng Nam đành phải lấy lại tinh thần, tiếp tục nghe.
"Sơ bộ nghi ngờ cô mắc chứng bệnh vô sinh, đề nghị ngày mai cô dành cả ngày đến đây khám kỹ hơn."
"..."
Lời nói này không khác gì tiếng sét giữa trời quang, bổ thẳng xuống đầu Cố Thắng Nam, đánh "ầm" một tiếng, Cố Thắng Nam lập tức chết đứng.