Qua một ngày, báo chí đăng lên vụ án tại khu biệt thự kia. Người bị hại là một cán bộ phụ trách tại một xí nghiệp. Bởi vì người chết tương đối nổi tiếng nên phần tin tức cũng chiếm một mảng diện tích khá lớn.
Trong số các nạn nhân bị hại, đây là người có tiền nhất. Tại diễn đàn trên Internet cũng có không ít tin đồn về người này. Nghe nói tiền hắn kiếm được là bất hợp pháp.
Tôi cũng vừa phát hiện ra, hai người bị hại trước, tuy rằng tuổi tác, nghề nghiệp không giống nhau, nhưng đều là người có tiền. Không lẽ hồn ma binh lính oán hận kẻ có tiền? Quả nhiên tiền tài không thể khoe khoang, khoe ra liền rước lấy mấy cô hồn dã quỷ đỏ mắt ghen tỵ. (Địa phủ nhắc nhở ngươi: ma quỷ chỉ dùng tiền âm phủ.)
Mặc dù tôi cũng có chút lưu tâm vụ án này, chẳng qua hiện giờ quan trọng nhất là hoàn thành đơn đặt hàng của địa phủ. Từ ảnh chụp bình sứ phác họa thành đồ án có mấy bộ phận không nhìn rõ lắm, tôi đưa cho lão Trương xem, hy vọng hắn có thể giúp tôi vẽ lại đầy đủ.
Lão Trương hình như có rất hứng thú với thứ này, dùng kính lúp xem xét thật cẩn thận. Một bên nhìn một bên lẩm bẩm: “Thật lợi hại… Không hổ là chế sư…”
“Thế nào? Cái đồ án này là …”
“Là pháp trận.” Hắn đem tấm hình để trước mặt tôi, như muốn nói ‘ Cậu xem đây mới là bút tích của đại sư nha’.
“Ma pháp trận?”
“Không phải. Khái niệm của vị chế sư này quả thật mới mẻ độc đáo, dung hợp tinh túy của pháp trận phương Đông lẫn phương Tây. Lợi dụng khái niệm ma pháp trận phương tây, lại chồng thêm khái niệm ngũ hành phương Đông, khiến trận pháp trở nên linh hoạt.”
“Bên ngoài ngũ hành cùng sinh, dưới sự chuyển động của nó có thể phóng thích nhiều năng lượng hơn để giúp hồn phách hoạt động. Mà bên trong ngũ hành tương khắc, khi nó chuyển động thì sẽ phong ấn hồn phách trong đó lại. Ở trung tâm có trận thức dẫn dắt hồn phách có thể kiềm hãm linh hồn, khiến nó dù ở bất cứ đâu cũng sẽ bị kéo trở về.”
“Nói tiếng người.” Một đống từ ngữ mới lần đầu nghe được khiến tôi choáng váng đầu óc.
“Nói đúng ra, thứ này không chỉ đơn giản là bình phong hồn. Hồn phách bên trong có thể được thả ra theo ý nguyện của người sử dụng.”
Nhìn lão Trương mang biểu tình vừa kinh ngạc lại vừa tức giận, tôi đại khái đã hiểu được ý hắn. Nếu hồn phách trong bình bị đạp xuống tầng sâu nhất trong 18 tầng địa ngục thì nó nhất định là ác quỷ. Mà người chế tạo cái bình này chắc hẳn muốn lợi dụng ác quỷ làm việc gì đó.
Ác quỷ kia nhất định ngay cả quỷ soa cũng thấy khó giải quyết, cho nên họ mới hy vọng tôi phỏng chế một cái bình khác để bắt nó đi.
Đột nhiên tôi cảm thấy ác quỷ kia thiệt đáng thương nha. Bị nhốt trong bình cho người ta lợi dụng, cho dù xuống địa phủ cũng không được yên nghỉ nữa.
“Có manh mối của ác quỷ kia không?” Lục tiên sinh bọn họ hẳn sẽ lùng bắt nó.
“Trong trận pháp dẫn dắt hồn phách này có mấy chữ khá quen. Để tôi xem…” Lão trương đặt kính lúp ở giữa đồ án, “Đội trưởng lữ đoàn số 7 biệt đội 620 Vương Thiết Hán.”
Nghe hẳn là tên quân nhân, tôi về nhà hỏi tên anh họ cực thích tiểu thuyết quân sự kia, còn lên mạng tra tư liệu, cũng đã biết được đại khái thân phận của ác quỷ này.
Tôi quyết định tìm hiểu một việc, vì thế bấm số điện thoại của chú Lâm. Đối phương dường như rất kinh ngạc khi thấy tôi gọi đến.
“Hiếm thấy cậu gọi điện đến. Bị biến thái quấy rối à?”
“Mới không phải!” Ông ấy rốt cuộc vì sao mà cho ra được kết luận này vậy?
“Tôi muốn xin chú giúp đỡ điều tra một việc.” Tôi cảm thấy nói ra loại yêu cầu này có hơi hoang đường, cũng không ôm nhiều hy vọng. Bất quá chú Lâm lại đồng ý không chút do dự.
“Chuyện đó thật ra không thành vấn đề, mà tại sao cậu không tìm Chu Chính?”
Làm sao mà dám tìm hắn? Vị cảnh quan đại nhân kia, cái mặt cứ như người ta thiếu tiền hắn vậy đó. Chẳng qua tôi cũng không dám nói ra, “Chắc anh ấy rất bận đi.”
“Nếu như là cậu thì cậu ta có thể bớt chút thời giờ.”
Thật là, ông ấy rốt cuộc vì sao mà cho ra được kết luận này vậy hả?
Không muốn nói dông dài thêm, tôi nhanh chóng trở lại chủ đề chính, “Tôi muốn chú giúp điều tra nguồn gốc tài chính của mấy người chết trong vụ án.”
“Vụ án nào?”
Tôi đem hai vụ án xem trên mạng cùng sự kiện ở khu biệt thự nói với chú Lâm. Hy vọng ông ấy có thể kiểm tra gốc gác nguồn tài chính của ba người này.
Từ gốc gác nguồn tài chính của một người có thể biết được rất nhiều chuyện về người đó. Bọn họ nhất định đã làm việc gì đó nên mới bị hồn ma binh lính kia xử lý.
Lên mạng tìm kiếm cửa hàng dạy chế tác gốm sứ ở gần đây. Làm bình sứ có hơi khó đối với người mới học. Nặn bình gốm đúng là siêu khó, sau khi tôi chuẩn bị phá hư cái thứ năm, đã muốn hoàn toàn buông tay.
Cuối cùng dưới sự chỉ đạo của người hướng dẫn trong cửa hàng, tôi lấy đất sét trắng đặt trên bàn xoay nặn ra một cái đế, rồi dùng máy điêu khắc trong cửa hàng khắc lên cái đồ án ngôi sao năm cánh kia. Thiết bị tiên tiến quả nhiên thật thần kỳ, có thể khắc ra đồ án trên máy tính.
Sau đó tôi nắn đất sét rộng dần ra, từng vòng từng vòng quấn quanh đáy đi lên, sau cùng khi làm xong miệng bình tôi lại chuẩn bị nặn nắp bình. Thoạt nhìn quả thực rất xấu, nhưng tôi cũng đã cố hết sức, cho dù địa phủ không chấp nhận cũng không làm gì được.
Đang lúc tôi đem bình sứ trở về cửa hàng, lúc này muốn về phải đi qua cái khu biệt thự kia. Mặc dù không phải là cố tình, nhưng tôi có hơi để ý cái lần hai quân nhân kia xuất hiện. Bọn họ ở chỗ này cũng không phải là trùng hợp đi. Lúc đó tôi quên đến không còn một mảnh về lời cảnh cáo tránh xa mấy tên quân nhân của lão Trương.
Vừa đến bên ngoài biệt thự nơi diễn ra vụ giết người, tôi nhìn thấy một chiếc xe màu đen đỗ ở cổng. Thứ đáng chú ý không phải xe mà là biển số xe, không giống mấy chiếc xe chỉ có số và chữ cái, nó mở đầu bằng chữ ‘Quân’.
Tôi định bước đến gần để nhìn cho rõ, cổng sắt biệt thự bỗng nhiên mở ra, có hai quân nhân đi ra. Tên mang kính râm đột nhiên nhìn qua bên này, tôi sợ tới mức lập tức lui lại trốn vào ngõ nhỏ. Theo lý mà nói hắn hẳn là không nhìn thấy tôi mới đúng chứ.
Lại thăm dò nhìn ra, tôi mới phát hiện chiếc xe chết tiệt kia đã đi rồi. Tôi thở phào trong lòng, đột nhiên có một bàn tay khoát lên vai, tôi sợ tới mức tim cũng muốn nhảy ra.
“Oa~~~ anh làm cái gì?” Tôi lập tức quay đầu lại, người sau cũng không bị phản ứng của tôi làm giật mình, ánh mắt nheo nheo lại thành một đường thẳng cong cong, trên mặt lộ ra nụ cười công thức hóa vạn năm như một.
“Chào cậu.” Người nọ lấy ra danh thiếp, “Không biết cậu còn nhớ tôi không?”
Tôi thấy trên danh thiếp viết phóng viên Hồ Lê của Linh Nhật báo, thật sự là oan hồn bất tán mà.
“Tôi chưa thấy gì hết. Có việc gấp, đi trước.” Tôi xoay người dợm bước đi, bả vai lại bị đối phương giữ chặt.
“Chế sư đại nhân tiểu tiện lung tung, cái tiêu đề này nói cũng không tồi.” Nghe vậy tôi cứng đờ người, quay đầu nhìn đối phương, người sau mặt mũi càng nhìn càng giống hồ ly.
“Lần trước có cảnh sát nên không tiện nói chuyện, lần này chúng ta ngồi xuống uống chén trà chậm rãi tán gẫu, ý của cậu thế nào? Chế sư đại nhân.”
Tôi thật muốn hỏi trời cao, hỏi chư vị thần phật khắp thiên địa, hỏi ông nội, tại sao thân là chế sư mà luôn bị người qua đường linh tinh uy hiếp? Quỷ soa, cảnh sát, phán quan, cái loại nhân viên công vụ này thôi không nói, người ta làm quan, tôi đây dân chúng tầm thường đấu không lại. Nhưng hiện giờ ngay cả phóng viên cũng bắt nạt tôi, 555…
Bị ép buộc lôi kéo ngồi trong tiệm McDonald, vị phóng viên kia mua một phần ăn trẻ em. “Cậu thích vị socola hay vị ô mai?”
“Không cần.”
“Vậy sao? Hay là kem ly nhiều màu?”
“Không cần!” Hắn xem tôi là cái gì vậy?
“Mấy bạn nhỏ đều thích cái này…”
Nhìn đối phương bày ra bộ dạng đau đầu suy nghĩ, tôi hung hăng đập giấy căn cước cái bẹp lên mặt bàn.
Mắt nhìn nhìn chứng minh nhân dân của tôi, đối phương không thể tin mà nói: “Chế sư đại nhân đã tu được phép phản lão hoàn đồng rồi sao?”
Thúi lắm! Tên phóng viên này thiếu đánh hả!
“Cái X, có việc mau nói có rắm mau phóng, ông đây rất bận.”
“Con nít con noi không nên hở chút là nói tục.” Hồ Lê lại còn thì thào độc thoại, tôi quyết định chọn chế độ nghe tai này qua tai kia, tự động loại bỏ đi mấy thứ vô nghĩa.
Chuyện hắn hỏi không nằm ngoài vụ án kia. Tôi đem những thứ tôi biết nói cho hắn, mấy thứ này không nhất định sẽ được đăng báo, nhưng tôi hy vọng nó có thể dưới một hình thức khác mà cung cấp tin tức cho mọi người.
“Vậy là cậu gửi gắm hy vọng vào cảnh sát à?” Hắn lộ ra vẻ mặt ‘ Cậu thật ngốc’.
“Không nha. Dù sao thì cuối cùng địa phủ đều sẽ lùng bắt nó về.”
“Cậu thật sự không muốn biết chân tướng sao?”
Người này còn xảo trá hơn cả Phong Khinh Vân nữa, “Ông chú à, cái đuôi của anh lộ ra rồi kìa.”
Hồ Lê nhanh chóng quay đầu ra sau, lại lập tức xoay đầu lại, ánh mắt nheo nheo hơi mở lớn, trong mắt là một màu xanh ngọc, lại mở miệng để lộ răng nanh bén nhọn, bộ mặt dữ tợn.
“Cậu bạn nhỏ, trêu chọc người lớn không phải là thói quen tốt.”
Ảo tưởng của tôi về hồ tiên hoàn toàn tan biến, vì sao lại là loại ông chú dữ tợn này mà không phải là mấy chị gái xinh đẹp chứ?
“Không phải là tôi muốn đả kích cậu, nhưng lấy hiểu biết nhiều năm của tôi đối với cảnh sát, bọn họ dù điều tra được chắc chắn cũng không nói cho cậu biết.” Hồ Lê dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Tôi có thể giúp cậu canh chừng đám cảnh sát kia, bất quá … cậu lấy gì làm thù lao?”
“Đừng nói giỡn, tôi cho anh biết nhiều tình báo như vậy là ưu đãi lắm rồi.”
“Ha hả, không phải tôi mời cậu ăn rồi sao.”
Cái gì, rõ ràng là anh nhất quyết kéo người ta tới, còn nữa, tôi ghét nhất phần ăn nhi đồng đó! Con hồ ly chết tiệt này! Hồ ly thúi! Tôi trong lòng đem 18 đời tổ tông với nữ quyến trong nhà đối phương ân cần hỏi thăm một lần, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
“Vậy anh muốn như thế nào?”
“Rất đơn giản.” Tầm mắt hắn đặt trên bình sứ, “Thời điểm bọn họ đi tróc hồn, tôi muốn viết một bài báo độc nhất vô nhị.”
“Được rồi. Tôi sẽ thông báo cho anh.” Về phần bọn họ có chịu cho anh chụp ảnh hoặc đi theo không, tôi cũng không dám cam đoan.
Từ McDonald đi ra, có lẽ cảm thấy ánh mắt đầy oán niệm của tôi, Hồ Lê bất đắc dĩ hỏi han: “Cậu không thích McDonald sao? Vậy lần sau mời cậu đi ăn gà KFC được chứ?”
“Tôi nghĩ rằng hồ ly tinh đều là mỹ nhân…”
Nghe tôi oán giận xong, đối phương sờ sờ cằm, “Thích người đẹp sao? Quả nhiên tin đồn là thật.”
“Tin đồn gì?” Lục tiên sinh cũng từng nói qua ‘Tin đồn’ này nọ, nhưng tôi hoàn toàn không hiểu gì. Đang định hỏi lại, đối phương vươn tay nhéo nhéo mặt tôi.
“Đau quá, anh làm cái gì?” Tôi đẩy tay hắn, che mặt né ra.
“Được rồi, tiểu sắc quỷ, lần sau tôi sẽ chỉnh sửa cho xinh đẹp hơn chút.”
Anh cho dù nhìn đẹp cũng vô dụng nha ông chú! Người ta là thích chị gái xinh đẹp cơ. Nhìn bóng dáng hắn phất tay rời đi, lòng tôi nghĩ mấy thằng cha quái dị giờ cũng thiệt nhiều.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu Đằng tử quả thật cũng không tính là gì. Bởi vì hắn đổi nghề giữa chừng, nên đích thực là một tên vô dụng. Chẳng qua sau này sẽ có một vị sư phụ nha, sư phụ cuồng loli nha, ha hả…
Trong số các nạn nhân bị hại, đây là người có tiền nhất. Tại diễn đàn trên Internet cũng có không ít tin đồn về người này. Nghe nói tiền hắn kiếm được là bất hợp pháp.
Tôi cũng vừa phát hiện ra, hai người bị hại trước, tuy rằng tuổi tác, nghề nghiệp không giống nhau, nhưng đều là người có tiền. Không lẽ hồn ma binh lính oán hận kẻ có tiền? Quả nhiên tiền tài không thể khoe khoang, khoe ra liền rước lấy mấy cô hồn dã quỷ đỏ mắt ghen tỵ. (Địa phủ nhắc nhở ngươi: ma quỷ chỉ dùng tiền âm phủ.)
Mặc dù tôi cũng có chút lưu tâm vụ án này, chẳng qua hiện giờ quan trọng nhất là hoàn thành đơn đặt hàng của địa phủ. Từ ảnh chụp bình sứ phác họa thành đồ án có mấy bộ phận không nhìn rõ lắm, tôi đưa cho lão Trương xem, hy vọng hắn có thể giúp tôi vẽ lại đầy đủ.
Lão Trương hình như có rất hứng thú với thứ này, dùng kính lúp xem xét thật cẩn thận. Một bên nhìn một bên lẩm bẩm: “Thật lợi hại… Không hổ là chế sư…”
“Thế nào? Cái đồ án này là …”
“Là pháp trận.” Hắn đem tấm hình để trước mặt tôi, như muốn nói ‘ Cậu xem đây mới là bút tích của đại sư nha’.
“Ma pháp trận?”
“Không phải. Khái niệm của vị chế sư này quả thật mới mẻ độc đáo, dung hợp tinh túy của pháp trận phương Đông lẫn phương Tây. Lợi dụng khái niệm ma pháp trận phương tây, lại chồng thêm khái niệm ngũ hành phương Đông, khiến trận pháp trở nên linh hoạt.”
“Bên ngoài ngũ hành cùng sinh, dưới sự chuyển động của nó có thể phóng thích nhiều năng lượng hơn để giúp hồn phách hoạt động. Mà bên trong ngũ hành tương khắc, khi nó chuyển động thì sẽ phong ấn hồn phách trong đó lại. Ở trung tâm có trận thức dẫn dắt hồn phách có thể kiềm hãm linh hồn, khiến nó dù ở bất cứ đâu cũng sẽ bị kéo trở về.”
“Nói tiếng người.” Một đống từ ngữ mới lần đầu nghe được khiến tôi choáng váng đầu óc.
“Nói đúng ra, thứ này không chỉ đơn giản là bình phong hồn. Hồn phách bên trong có thể được thả ra theo ý nguyện của người sử dụng.”
Nhìn lão Trương mang biểu tình vừa kinh ngạc lại vừa tức giận, tôi đại khái đã hiểu được ý hắn. Nếu hồn phách trong bình bị đạp xuống tầng sâu nhất trong 18 tầng địa ngục thì nó nhất định là ác quỷ. Mà người chế tạo cái bình này chắc hẳn muốn lợi dụng ác quỷ làm việc gì đó.
Ác quỷ kia nhất định ngay cả quỷ soa cũng thấy khó giải quyết, cho nên họ mới hy vọng tôi phỏng chế một cái bình khác để bắt nó đi.
Đột nhiên tôi cảm thấy ác quỷ kia thiệt đáng thương nha. Bị nhốt trong bình cho người ta lợi dụng, cho dù xuống địa phủ cũng không được yên nghỉ nữa.
“Có manh mối của ác quỷ kia không?” Lục tiên sinh bọn họ hẳn sẽ lùng bắt nó.
“Trong trận pháp dẫn dắt hồn phách này có mấy chữ khá quen. Để tôi xem…” Lão trương đặt kính lúp ở giữa đồ án, “Đội trưởng lữ đoàn số 7 biệt đội 620 Vương Thiết Hán.”
Nghe hẳn là tên quân nhân, tôi về nhà hỏi tên anh họ cực thích tiểu thuyết quân sự kia, còn lên mạng tra tư liệu, cũng đã biết được đại khái thân phận của ác quỷ này.
Tôi quyết định tìm hiểu một việc, vì thế bấm số điện thoại của chú Lâm. Đối phương dường như rất kinh ngạc khi thấy tôi gọi đến.
“Hiếm thấy cậu gọi điện đến. Bị biến thái quấy rối à?”
“Mới không phải!” Ông ấy rốt cuộc vì sao mà cho ra được kết luận này vậy?
“Tôi muốn xin chú giúp đỡ điều tra một việc.” Tôi cảm thấy nói ra loại yêu cầu này có hơi hoang đường, cũng không ôm nhiều hy vọng. Bất quá chú Lâm lại đồng ý không chút do dự.
“Chuyện đó thật ra không thành vấn đề, mà tại sao cậu không tìm Chu Chính?”
Làm sao mà dám tìm hắn? Vị cảnh quan đại nhân kia, cái mặt cứ như người ta thiếu tiền hắn vậy đó. Chẳng qua tôi cũng không dám nói ra, “Chắc anh ấy rất bận đi.”
“Nếu như là cậu thì cậu ta có thể bớt chút thời giờ.”
Thật là, ông ấy rốt cuộc vì sao mà cho ra được kết luận này vậy hả?
Không muốn nói dông dài thêm, tôi nhanh chóng trở lại chủ đề chính, “Tôi muốn chú giúp điều tra nguồn gốc tài chính của mấy người chết trong vụ án.”
“Vụ án nào?”
Tôi đem hai vụ án xem trên mạng cùng sự kiện ở khu biệt thự nói với chú Lâm. Hy vọng ông ấy có thể kiểm tra gốc gác nguồn tài chính của ba người này.
Từ gốc gác nguồn tài chính của một người có thể biết được rất nhiều chuyện về người đó. Bọn họ nhất định đã làm việc gì đó nên mới bị hồn ma binh lính kia xử lý.
Lên mạng tìm kiếm cửa hàng dạy chế tác gốm sứ ở gần đây. Làm bình sứ có hơi khó đối với người mới học. Nặn bình gốm đúng là siêu khó, sau khi tôi chuẩn bị phá hư cái thứ năm, đã muốn hoàn toàn buông tay.
Cuối cùng dưới sự chỉ đạo của người hướng dẫn trong cửa hàng, tôi lấy đất sét trắng đặt trên bàn xoay nặn ra một cái đế, rồi dùng máy điêu khắc trong cửa hàng khắc lên cái đồ án ngôi sao năm cánh kia. Thiết bị tiên tiến quả nhiên thật thần kỳ, có thể khắc ra đồ án trên máy tính.
Sau đó tôi nắn đất sét rộng dần ra, từng vòng từng vòng quấn quanh đáy đi lên, sau cùng khi làm xong miệng bình tôi lại chuẩn bị nặn nắp bình. Thoạt nhìn quả thực rất xấu, nhưng tôi cũng đã cố hết sức, cho dù địa phủ không chấp nhận cũng không làm gì được.
Đang lúc tôi đem bình sứ trở về cửa hàng, lúc này muốn về phải đi qua cái khu biệt thự kia. Mặc dù không phải là cố tình, nhưng tôi có hơi để ý cái lần hai quân nhân kia xuất hiện. Bọn họ ở chỗ này cũng không phải là trùng hợp đi. Lúc đó tôi quên đến không còn một mảnh về lời cảnh cáo tránh xa mấy tên quân nhân của lão Trương.
Vừa đến bên ngoài biệt thự nơi diễn ra vụ giết người, tôi nhìn thấy một chiếc xe màu đen đỗ ở cổng. Thứ đáng chú ý không phải xe mà là biển số xe, không giống mấy chiếc xe chỉ có số và chữ cái, nó mở đầu bằng chữ ‘Quân’.
Tôi định bước đến gần để nhìn cho rõ, cổng sắt biệt thự bỗng nhiên mở ra, có hai quân nhân đi ra. Tên mang kính râm đột nhiên nhìn qua bên này, tôi sợ tới mức lập tức lui lại trốn vào ngõ nhỏ. Theo lý mà nói hắn hẳn là không nhìn thấy tôi mới đúng chứ.
Lại thăm dò nhìn ra, tôi mới phát hiện chiếc xe chết tiệt kia đã đi rồi. Tôi thở phào trong lòng, đột nhiên có một bàn tay khoát lên vai, tôi sợ tới mức tim cũng muốn nhảy ra.
“Oa~~~ anh làm cái gì?” Tôi lập tức quay đầu lại, người sau cũng không bị phản ứng của tôi làm giật mình, ánh mắt nheo nheo lại thành một đường thẳng cong cong, trên mặt lộ ra nụ cười công thức hóa vạn năm như một.
“Chào cậu.” Người nọ lấy ra danh thiếp, “Không biết cậu còn nhớ tôi không?”
Tôi thấy trên danh thiếp viết phóng viên Hồ Lê của Linh Nhật báo, thật sự là oan hồn bất tán mà.
“Tôi chưa thấy gì hết. Có việc gấp, đi trước.” Tôi xoay người dợm bước đi, bả vai lại bị đối phương giữ chặt.
“Chế sư đại nhân tiểu tiện lung tung, cái tiêu đề này nói cũng không tồi.” Nghe vậy tôi cứng đờ người, quay đầu nhìn đối phương, người sau mặt mũi càng nhìn càng giống hồ ly.
“Lần trước có cảnh sát nên không tiện nói chuyện, lần này chúng ta ngồi xuống uống chén trà chậm rãi tán gẫu, ý của cậu thế nào? Chế sư đại nhân.”
Tôi thật muốn hỏi trời cao, hỏi chư vị thần phật khắp thiên địa, hỏi ông nội, tại sao thân là chế sư mà luôn bị người qua đường linh tinh uy hiếp? Quỷ soa, cảnh sát, phán quan, cái loại nhân viên công vụ này thôi không nói, người ta làm quan, tôi đây dân chúng tầm thường đấu không lại. Nhưng hiện giờ ngay cả phóng viên cũng bắt nạt tôi, 555…
Bị ép buộc lôi kéo ngồi trong tiệm McDonald, vị phóng viên kia mua một phần ăn trẻ em. “Cậu thích vị socola hay vị ô mai?”
“Không cần.”
“Vậy sao? Hay là kem ly nhiều màu?”
“Không cần!” Hắn xem tôi là cái gì vậy?
“Mấy bạn nhỏ đều thích cái này…”
Nhìn đối phương bày ra bộ dạng đau đầu suy nghĩ, tôi hung hăng đập giấy căn cước cái bẹp lên mặt bàn.
Mắt nhìn nhìn chứng minh nhân dân của tôi, đối phương không thể tin mà nói: “Chế sư đại nhân đã tu được phép phản lão hoàn đồng rồi sao?”
Thúi lắm! Tên phóng viên này thiếu đánh hả!
“Cái X, có việc mau nói có rắm mau phóng, ông đây rất bận.”
“Con nít con noi không nên hở chút là nói tục.” Hồ Lê lại còn thì thào độc thoại, tôi quyết định chọn chế độ nghe tai này qua tai kia, tự động loại bỏ đi mấy thứ vô nghĩa.
Chuyện hắn hỏi không nằm ngoài vụ án kia. Tôi đem những thứ tôi biết nói cho hắn, mấy thứ này không nhất định sẽ được đăng báo, nhưng tôi hy vọng nó có thể dưới một hình thức khác mà cung cấp tin tức cho mọi người.
“Vậy là cậu gửi gắm hy vọng vào cảnh sát à?” Hắn lộ ra vẻ mặt ‘ Cậu thật ngốc’.
“Không nha. Dù sao thì cuối cùng địa phủ đều sẽ lùng bắt nó về.”
“Cậu thật sự không muốn biết chân tướng sao?”
Người này còn xảo trá hơn cả Phong Khinh Vân nữa, “Ông chú à, cái đuôi của anh lộ ra rồi kìa.”
Hồ Lê nhanh chóng quay đầu ra sau, lại lập tức xoay đầu lại, ánh mắt nheo nheo hơi mở lớn, trong mắt là một màu xanh ngọc, lại mở miệng để lộ răng nanh bén nhọn, bộ mặt dữ tợn.
“Cậu bạn nhỏ, trêu chọc người lớn không phải là thói quen tốt.”
Ảo tưởng của tôi về hồ tiên hoàn toàn tan biến, vì sao lại là loại ông chú dữ tợn này mà không phải là mấy chị gái xinh đẹp chứ?
“Không phải là tôi muốn đả kích cậu, nhưng lấy hiểu biết nhiều năm của tôi đối với cảnh sát, bọn họ dù điều tra được chắc chắn cũng không nói cho cậu biết.” Hồ Lê dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Tôi có thể giúp cậu canh chừng đám cảnh sát kia, bất quá … cậu lấy gì làm thù lao?”
“Đừng nói giỡn, tôi cho anh biết nhiều tình báo như vậy là ưu đãi lắm rồi.”
“Ha hả, không phải tôi mời cậu ăn rồi sao.”
Cái gì, rõ ràng là anh nhất quyết kéo người ta tới, còn nữa, tôi ghét nhất phần ăn nhi đồng đó! Con hồ ly chết tiệt này! Hồ ly thúi! Tôi trong lòng đem 18 đời tổ tông với nữ quyến trong nhà đối phương ân cần hỏi thăm một lần, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
“Vậy anh muốn như thế nào?”
“Rất đơn giản.” Tầm mắt hắn đặt trên bình sứ, “Thời điểm bọn họ đi tróc hồn, tôi muốn viết một bài báo độc nhất vô nhị.”
“Được rồi. Tôi sẽ thông báo cho anh.” Về phần bọn họ có chịu cho anh chụp ảnh hoặc đi theo không, tôi cũng không dám cam đoan.
Từ McDonald đi ra, có lẽ cảm thấy ánh mắt đầy oán niệm của tôi, Hồ Lê bất đắc dĩ hỏi han: “Cậu không thích McDonald sao? Vậy lần sau mời cậu đi ăn gà KFC được chứ?”
“Tôi nghĩ rằng hồ ly tinh đều là mỹ nhân…”
Nghe tôi oán giận xong, đối phương sờ sờ cằm, “Thích người đẹp sao? Quả nhiên tin đồn là thật.”
“Tin đồn gì?” Lục tiên sinh cũng từng nói qua ‘Tin đồn’ này nọ, nhưng tôi hoàn toàn không hiểu gì. Đang định hỏi lại, đối phương vươn tay nhéo nhéo mặt tôi.
“Đau quá, anh làm cái gì?” Tôi đẩy tay hắn, che mặt né ra.
“Được rồi, tiểu sắc quỷ, lần sau tôi sẽ chỉnh sửa cho xinh đẹp hơn chút.”
Anh cho dù nhìn đẹp cũng vô dụng nha ông chú! Người ta là thích chị gái xinh đẹp cơ. Nhìn bóng dáng hắn phất tay rời đi, lòng tôi nghĩ mấy thằng cha quái dị giờ cũng thiệt nhiều.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu Đằng tử quả thật cũng không tính là gì. Bởi vì hắn đổi nghề giữa chừng, nên đích thực là một tên vô dụng. Chẳng qua sau này sẽ có một vị sư phụ nha, sư phụ cuồng loli nha, ha hả…