Tiếng súng vang lên gần như xé rách màng nhĩ, nhưng viên đạn cũng không bắn trúng tôi. Người đàn ông áo đen bị vặn gãy cổ tay thét lớn đầy thảm thiết. Một người quân nhân cứ như vị thần từ trên trời giáng xuống, đột nhiên xuất hiện, trong nháy mắt đã chế ngự được người đàn ông áo đen.
Cảnh tượng trước mắt biến đổi quá nhanh, cô gái sững sờ ở một bên chưa kịp phản ứng. Trên người người đàn ông mặc quân phục màu xanh lá tản ra một loại khí tức lạnh lẽo, cho dù mang kính râm cũng không thể che đậy được ánh mắt sắc bén như dao của hắn.
“Trọng Hoa…” Tôi hô lên tên của quân nhân, người sau hơi nhếch khóe miệng lên, cũng không đáp lại.
“Tiểu thư Phương Tú Nghiên, có thể nói cho chúng tôi biết, cây Sáo Ngọc kia là từ đâu mà có?” Một quân nhân mang mắt kính dắt theo ba tiểu quỷ xuất hiện sau lưng cô gái. Trên mặt hắn vẫn mang theo nụ cười dịu dàng, nhưng trong mắt lại lộ ra hàn quang lạnh lẽo.
“A Thư, đấu võ mồm với ả làm gì? Cứ trực tiếp nghiêm hình tra hỏi đi.” Quân nhân lưu manh vừa dùng cây búa gõ gõ trường đinh vừa thong thả đi tới.
Phương Tú Nghiên lại không hề kinh hoảng, ánh mắt lộ ra một tia ngoan độc, “Các người đừng động vào tôi, nếu không thì cá chết lưới rách!”
Cô ta thổi Sáo Ngọc, mấy linh hồn màu đen từ bốn phía tràn ra, những linh hồn đó đều là mấy đứa nhỏ chết oan. Mà Tiểu Lâm cũng đột nhiên nhảy dựng lên, há mồm bổ nhào về phía Trọng Hoa. Người sau cũng thủ thế đánh tới.
Trọng Hoa ngay cả tang thi cũng có thể xử lý rất dễ dàng, huống chi chỉ là một đứa nhỏ. Một quyền của hắn chỉ sợ có thể đánh gãy cả xương ngực đứa nhỏ. Tôi gấp gáp la to: “Đừng làm nó bị thương! Nó chẳng biết gì cả…”
Trọng Hoa thu hồi nắm tay, dùng thân pháp nhanh nhẹn như tia chớp mà di chuyển tới phía sau đứa nhỏ, đánh một chưởng vào sau gáy thằng bé. Tiểu Lâm kêu lên một tiếng rồi ngã xuống.
Tiếng sáo càng cất cao, linh hồn mấy đứa bé cũng như thủy triều mà tràn tới, trở nên cực kỳ hung tàn. Quân nhân tên A Thư chỉ huy ba tiểu quỷ đánh với mấy linh hồn kia. Quân nhân lưu manh đóng vào đinh một cái, không ít hồn phách cũng tan thành tro bụi. Nhưng chung quy số lượng linh hồn rất nhiều, đánh như thế nào cũng không xong.
“Trọng Hoa, chị cả nói lệnh ăn kiêng của cậu có thể tạm thời hủy bỏ.” A Thư cầm di động hét lớn.
“A, vậy tôi đây không khách sáo đâu.”
Trọng Hoa hơi há mồm, tôi có thể nhìn thấy trong miệng hắn hai bên đều có răng nanh sắc nhọn. Một loại cảm giác sợ hãi trào dâng, dường như biết có chuyện sắp xảy ra, tôi không nhịn được mà lùi về sau.
Hắn bước vào trong đám quỷ, vươn tay bắt một con, linh hồn kia liền phát ra tiếng kêu thảm thiết, trong nháy mắt hóa thành một đốm nhỏ. Hắn há mồm đem đốm nhỏ ấy nhét vào miệng. Không khí hoàn toàn thay đổi, cảm giác áp bách thật lớn khiến đám tiểu quỷ bắt đầu lạnh run. Trọng Hoa giang hai tay ra, dường như có một loại sức mạnh vô hình kéo đám linh thể vào giữa hai tay hắn, hóa thành mấy cái đốm nhỏ, bị hắn cắn nuốt toàn bộ.
Đám linh hồn vừa rồi còn đông như thủy triều mà nay trong nháy mắt đã bị ăn sạch. Phương Tú Nghiên vẫn thổi sáo không ngừng, thế nhưng cũng vô dụng.
Trọng Hoa bước từng bước đến gần, nở một nụ cười tà ác, vươn tay về phía Phương Tú Nghiên. Người sau ngừng lại, lần đầu tiên trên mặt xuất hiện vẻ kinh hoảng, “Anh… anh định làm gì?”
“Dù sao lệnh ăn kiêng cũng đã bị hủy bỏ. Tôi đã lâu lắm rồi chưa thưởng thức qua mùi vị sinh hồn.”
Khi tay hắn sắp chạm vào Phương Tú Nghiên, một tiểu quỷ từ phía sau Phương Tú Nghiên vọt ra cắn tay Trọng Hoa.
“A, thì ra ở đây còn một con.” Trọng Hoa trở tay bắt được linh thể kia liền đem nhét vào miệng. Phương Tú Nghiên lớn tiếng hét lên, sống chết níu giữ tay hắn: “Không! Nó là con tôi!”
“Nói! Sáo Ngọc từ đâu tới?” A Thư đi tới giật lấy Sáo Ngọc trong tay cô ta, Phương Tú Nghiên như một con rối gỗ đứt dây, trong nháy mắt liền mất hết sức lực mà ngã xuống.
“Tiên sinh… Tôi không biết tên ngài ấy… Một người đàn ông đầu bạc…”
Trọng Hoa dường như cũng không định buông tha linh hồn kia, nhưng bị A Thư đè lại, lắc lắc đầu với hắn. Hắn ‘Chậc’ một tiếng, ném linh thể kia xuống.
Tôi nhìn vong hồn đứa bé kia nằm khóc trong lòng ngực mẹ nó. Trong thiên hạ đáng thương nhất là tấm lòng cha mẹ, cô ấy cớ gì lại vì hận thù bản thân mà đi hãm hại con trẻ nhà người khác chứ?
Trọng Hoa dường như muốn tới bên cạnh tôi, lại bị A Thư mạnh mẽ tha đi. Bọn họ cầm Sáo Ngọc bỏ chạy. Cảnh sát rất nhanh đã tới. Quả nhiên là đợi người ta đánh Boss xong mới chịu ló mặt, đây đúng là điểm duy nhất mà phim truyền hình không có nói xạo mà.
Cảnh sát bắt hết mấy tên phạm nhân có mặt tại đó, lại phát hiện được trong nhà xưởng có một phòng giải phẫu dùng để lấy nội tạng, còn có mấy dụng cụ dùng để bảo quản nội tạng vân vân, từ trong đó lấy được mẫu máu của mấy đứa trẻ bị hại. Vụ án này hoàn toàn được giải quyết.
Thật ra người của công hội cũng theo đuôi cảnh sát tới, thế nhưng lại không ra mặt. Tô Cẩm Ngôn tìm được hang ổ của xe quỷ, dẫn theo mấy người chuyên nghiệp bên công hội đánh nhau với chúng một trận. Sau đó nhờ Trần Tịch khuyên bảo, đám xe quỷ rốt cuộc cũng chịu thả ra mấy linh hồn bị câu mất, còn nói rõ nguyên nhân. Sau đó bọn họ phát hiện tôi mất tích liền lập tức chạy tới nhà xưởng. Trên đường đi, Trần Tịch thông qua tơ hồng mà cảm giác được tôi đang gặp nguy hiểm, buộc lòng phải cưỡng chế làm phép để bảo hộ tôi.
Ngoại trừ bị Chu Chính thóa mạ cho một trận, tôi cũng không gặp phiền toái gì nhiều. Hắn tự mình lấy khẩu cung của tôi, mang tôi tới bệnh viện kiểm tra thân thể, rồi lại đưa tôi về nhà, còn giải thích với anh họ, xin anh đừng trách phạt tôi. Thật ra Chu Chính là một người cũng không tồi.
“Anh họ…” Tuy rằng thanh âm của tôi nhỏ như muỗi kêu, thế nhưng hẳn là có thể nghe thấy được. Anh họ lại hoàn toàn không đếm xỉa gì tới tôi, lạnh lùng mà đi vào phòng.
“Anh họ… Sau này em không dám, hu hu…” Nhớ tới chuyện ngày hôm qua gặp phải, cảm giác sợ hãi lại chậm rãi trào dâng. Tôi suýt chút là bị mổ lấy nội tạng, xuống địa phủ báo danh luôn rồi. Anh họ còn lạnh nhạt như vậy nữa, tôi thật tủi thân quá đi.
“Đừng kêu anh. Em trưởng thành rồi mà, muốn làm gì thì làm đi, anh không can thiệp.” Anh họ nằm trên giường xoay lưng lại.
Tôi bò lên giường, dựa vào lưng anh. Trong đám anh em Đỗ gia thì anh họ là ưu tú nhất. Còn tôi lại là đứa ngốc nhất, nhưng anh họ chưa bao giờ ghét bỏ tôi, luôn đặc biệt quan tâm chăm sóc tôi. Nhớ lúc bé tôi lần nào cũng bám sau lưng anh họ, lưng anh lúc nào cũng ấm áp, khiến tôi cảm thấy rất yên tâm.
Thế nhưng, hiện giờ nhìn lại, thật ra anh cũng không cao lớn đến vậy, ít nhất thì tôi cũng đã cao đến bả vai anh. Hơn nữa đem so với bọn Phong Lôi Tốn, thật ra anh họ rất gầy, sờ vào cũng không có cơ bắp chắc nịch giống vậy.
Chỉ có cảm giác yên tâm kia là không hề thay đổi, vẫn luôn ấm lòng như thế. Nhất định là anh đã thức trắng một đêm vì lo lắng cho tôi. Da mặt tôi thật sự rất dày, lại rất lưu luyến hơi ấm này, cho nên vẫn luôn ỷ lại vào anh.
“Anh họ, sau này em sẽ không làm anh lo lắng nữa.” Tôi sẽ cố gắng học bùa phép, lấy đủ tư cách làm chế sư, sau này cũng không để một ai bắt nạt nữa.
Anh họ nghe tôi nói vậy có hơi cứng người lại, đột nhiên trở người ôm lấy tôi, “Tiểu Đằng, nguyên nhân khiến anh lo lắng, là vì em là người thân của anh. Anh cũng không nổi giận với em, chỉ là cảm thấy bản thân mình rất vô dụng.”
“Anh họ làm sao mà vô dụng được? Có thể làm bác sĩ ngoại khoa, anh là giỏi nhất.” Trời còn chưa sáng hẳn, trong phòng cũng rất tối, tôi không thấy rõ biểu cảm của anh họ. Thế nhưng tôi cảm thấy đôi mắt anh rất sáng, giống như những vì sao trên trời.
“Thế nhưng loại tri thức đó của anh không thể giúp gì cho em. Thật ra anh rất sợ hãi.”
Lúc đó tôi cũng không hiểu được anh họ đang sợ hãi thứ gì. Về sau lúc tôi đã dần dần nắm giữ kỹ năng của chế sư, mới hiểu được ý anh. Anh chung quy vẫn là một con người bình thường, mà lúc tôi càng lớn mạnh, thì cũng là lúc tôi càng rời xa thế giới con người.
Sau vài ngày radio hay báo chí đều đăng lên vụ án này. Thiếu niên A bị tội phạm bắt cóc rồi gặp nguy không loạn như thế nào, còn cứu được người bị hại khác, cùng đấu trí đấu sức với bọn tội phạm. Quả thực đúng là ‘Anh hùng trẻ tuổi’, là phiên bản hiện thực của ‘Ở nhà một mình’, vân vân mây mây. Đương nhiên, tên của thiếu niên A vẫn chưa bị phanh phui, nếu không thì cửa nhà bác cả chắc chắn sẽ đầy ắp phóng viên cho xem.
Nguyên nhân là vì tôi không thể kể lại cặn kẽ chi tiết quá trình được, dẫu sao thì cũng do tôi dùng phương pháp khá là quỷ dị mà thoát ra. Mấy chuyện quỷ thần muôn đời cũng không thể phơi ra ánh sáng được. Sau này tôi cũng có đi đốt tiền với hoa sen cho đám cô hồn đó, còn gọi điện cho Tạ Tất An, hy vọng có thể làm cho chúng nó sớm được đến địa phủ báo danh.
Tiểu Lâm được đưa vào bệnh viện để cứu chữa, đáng tiếc là mất đi một quả thận, một quả khác cũng vì bị ảnh hưởng mà xuất hiện hiện tượng suy kiệt. Ai cũng không ngờ rằng cha của hắn, là cái người bán đậu trước cổng trường kia sẽ làm ra một sự việc khủng khiếp. Hắn tìm được đứa bé được ghép thận của Tiểu Lâm, liền tàn bạo mà khoét quả thận kia ra.
Lúc bị cảnh sát bắt giữ, người bán hàng rong còn la hét: “Thận không phải của nó, trả thận lại cho con tao!”
Phương Tú Nghiên bị thẩm vấn, lý do của cô ta rất đơn giản: Khiến cho lũ hại người nhận lấy trừng phạt của chúng. Con cô ta là đứa nhỏ bị hại trong sự kiện sữa bột có độc, bị suy thận nhưng lại không cách nào tìm được thận thay thế để cấy ghép, cuối cùng cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn đứa con của mình chết đi. Cô ta bắt cóc con nít, đều là những đứa trẻ có bố mẹ đã hoặc đang chế biến buôn bán những thực phẩm độc hại. Khiến cho họ cảm nhận được nỗi thống khổ khi mất đi đứa con của mình.
Ví dụ như cái người bán đậu dạo kia, có học sinh vì ăn cái loại đậu này mà tử vong. Hắn biết rõ có vấn đề mà còn chuyển đến trước cửa trường học mà bán. Thật ra đứa nhỏ bị xe quỷ câu hồn cũng giống vậy, cha mẹ nó kinh doanh cửa hàng gia công sữa bột, bọn họ không để con mình uống loại sữa bột gia công đó, mà toàn mua sữa bột nhập khẩu đắt tiền. Nguyên nhân có thể đoán được.
Xe quỷ thì mặc kệ việc của con người, chúng nó chỉ muốn bảo hộ mấy đứa nhỏ. Cho nên vẫn luôn theo dõi Phương Tú Nghiên, còn chú ý chặt chẽ người bị hại. Lúc chúng nó phát hiện là không thể đấu lại Sáo Ngự Hồn, liền tìm cơ hội câu hồn người bị hại đi để bảo vệ chúng.
Tuy rằng phương pháp của chúng nó có hơi kịch liệt, nhưng không hề mang theo ác ý. Thế nhưng mấy đứa nhỏ nếu không có đủ hồn phách thì rất khó sống sót. Chúng nó thà nhìn thấy mấy đứa nhỏ chết trong ngực mình, còn hơn để chúng bị lấy đi nội tạng, chết một cách đau đớn. Suy nghĩ của yêu quái quả thật khiến con người khó có thể lý giải.
Cùng ngày thẩm vấn, thân nhân người bị hại tụ tập bên ngoài pháp viện, yêu cầu pháp viện phán xử tử hình cho Phương Tú Nghiên, không được hoãn thi hành án. Sau khi Phương Tú Nghiên thẩm vấn xong bị người áp giải ra, có cha mẹ của mấy đứa nhỏ lớn tiếng nguyền rủa Phương Tú Nghiên xuống địa ngục bị mổ bụng moi tim, lên núi đao xuống chảo dầu này nọ.
Trước khi bị áp giải lên xe, phóng viên phỏng vấn Phương Tú Nghiên có cảm tưởng gì đối với việc này. Cô gái đoan trang kia trên mặt cũng không lộ ra chút bối rối nào, cô cong khóe miệng, mang theo một nụ cười trào phúng, hướng về ống kính nói một câu.
“Tôi chờ họ dưới địa ngục.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tam Thúc nói: Thứ đáng sợ hơn cả quỷ thần chính là nhân tâm. Giết người đền mạng, ác giả ác báo. Phương Tú Nghiên giết hại sinh mệnh vô tội, đáng chết! Nhưng có ai nói những người chế tạo thực phẩm có độc hại chết hàng ngàn hàng vạn sinh mệnh lại không đáng chết đâu?
Cảnh tượng trước mắt biến đổi quá nhanh, cô gái sững sờ ở một bên chưa kịp phản ứng. Trên người người đàn ông mặc quân phục màu xanh lá tản ra một loại khí tức lạnh lẽo, cho dù mang kính râm cũng không thể che đậy được ánh mắt sắc bén như dao của hắn.
“Trọng Hoa…” Tôi hô lên tên của quân nhân, người sau hơi nhếch khóe miệng lên, cũng không đáp lại.
“Tiểu thư Phương Tú Nghiên, có thể nói cho chúng tôi biết, cây Sáo Ngọc kia là từ đâu mà có?” Một quân nhân mang mắt kính dắt theo ba tiểu quỷ xuất hiện sau lưng cô gái. Trên mặt hắn vẫn mang theo nụ cười dịu dàng, nhưng trong mắt lại lộ ra hàn quang lạnh lẽo.
“A Thư, đấu võ mồm với ả làm gì? Cứ trực tiếp nghiêm hình tra hỏi đi.” Quân nhân lưu manh vừa dùng cây búa gõ gõ trường đinh vừa thong thả đi tới.
Phương Tú Nghiên lại không hề kinh hoảng, ánh mắt lộ ra một tia ngoan độc, “Các người đừng động vào tôi, nếu không thì cá chết lưới rách!”
Cô ta thổi Sáo Ngọc, mấy linh hồn màu đen từ bốn phía tràn ra, những linh hồn đó đều là mấy đứa nhỏ chết oan. Mà Tiểu Lâm cũng đột nhiên nhảy dựng lên, há mồm bổ nhào về phía Trọng Hoa. Người sau cũng thủ thế đánh tới.
Trọng Hoa ngay cả tang thi cũng có thể xử lý rất dễ dàng, huống chi chỉ là một đứa nhỏ. Một quyền của hắn chỉ sợ có thể đánh gãy cả xương ngực đứa nhỏ. Tôi gấp gáp la to: “Đừng làm nó bị thương! Nó chẳng biết gì cả…”
Trọng Hoa thu hồi nắm tay, dùng thân pháp nhanh nhẹn như tia chớp mà di chuyển tới phía sau đứa nhỏ, đánh một chưởng vào sau gáy thằng bé. Tiểu Lâm kêu lên một tiếng rồi ngã xuống.
Tiếng sáo càng cất cao, linh hồn mấy đứa bé cũng như thủy triều mà tràn tới, trở nên cực kỳ hung tàn. Quân nhân tên A Thư chỉ huy ba tiểu quỷ đánh với mấy linh hồn kia. Quân nhân lưu manh đóng vào đinh một cái, không ít hồn phách cũng tan thành tro bụi. Nhưng chung quy số lượng linh hồn rất nhiều, đánh như thế nào cũng không xong.
“Trọng Hoa, chị cả nói lệnh ăn kiêng của cậu có thể tạm thời hủy bỏ.” A Thư cầm di động hét lớn.
“A, vậy tôi đây không khách sáo đâu.”
Trọng Hoa hơi há mồm, tôi có thể nhìn thấy trong miệng hắn hai bên đều có răng nanh sắc nhọn. Một loại cảm giác sợ hãi trào dâng, dường như biết có chuyện sắp xảy ra, tôi không nhịn được mà lùi về sau.
Hắn bước vào trong đám quỷ, vươn tay bắt một con, linh hồn kia liền phát ra tiếng kêu thảm thiết, trong nháy mắt hóa thành một đốm nhỏ. Hắn há mồm đem đốm nhỏ ấy nhét vào miệng. Không khí hoàn toàn thay đổi, cảm giác áp bách thật lớn khiến đám tiểu quỷ bắt đầu lạnh run. Trọng Hoa giang hai tay ra, dường như có một loại sức mạnh vô hình kéo đám linh thể vào giữa hai tay hắn, hóa thành mấy cái đốm nhỏ, bị hắn cắn nuốt toàn bộ.
Đám linh hồn vừa rồi còn đông như thủy triều mà nay trong nháy mắt đã bị ăn sạch. Phương Tú Nghiên vẫn thổi sáo không ngừng, thế nhưng cũng vô dụng.
Trọng Hoa bước từng bước đến gần, nở một nụ cười tà ác, vươn tay về phía Phương Tú Nghiên. Người sau ngừng lại, lần đầu tiên trên mặt xuất hiện vẻ kinh hoảng, “Anh… anh định làm gì?”
“Dù sao lệnh ăn kiêng cũng đã bị hủy bỏ. Tôi đã lâu lắm rồi chưa thưởng thức qua mùi vị sinh hồn.”
Khi tay hắn sắp chạm vào Phương Tú Nghiên, một tiểu quỷ từ phía sau Phương Tú Nghiên vọt ra cắn tay Trọng Hoa.
“A, thì ra ở đây còn một con.” Trọng Hoa trở tay bắt được linh thể kia liền đem nhét vào miệng. Phương Tú Nghiên lớn tiếng hét lên, sống chết níu giữ tay hắn: “Không! Nó là con tôi!”
“Nói! Sáo Ngọc từ đâu tới?” A Thư đi tới giật lấy Sáo Ngọc trong tay cô ta, Phương Tú Nghiên như một con rối gỗ đứt dây, trong nháy mắt liền mất hết sức lực mà ngã xuống.
“Tiên sinh… Tôi không biết tên ngài ấy… Một người đàn ông đầu bạc…”
Trọng Hoa dường như cũng không định buông tha linh hồn kia, nhưng bị A Thư đè lại, lắc lắc đầu với hắn. Hắn ‘Chậc’ một tiếng, ném linh thể kia xuống.
Tôi nhìn vong hồn đứa bé kia nằm khóc trong lòng ngực mẹ nó. Trong thiên hạ đáng thương nhất là tấm lòng cha mẹ, cô ấy cớ gì lại vì hận thù bản thân mà đi hãm hại con trẻ nhà người khác chứ?
Trọng Hoa dường như muốn tới bên cạnh tôi, lại bị A Thư mạnh mẽ tha đi. Bọn họ cầm Sáo Ngọc bỏ chạy. Cảnh sát rất nhanh đã tới. Quả nhiên là đợi người ta đánh Boss xong mới chịu ló mặt, đây đúng là điểm duy nhất mà phim truyền hình không có nói xạo mà.
Cảnh sát bắt hết mấy tên phạm nhân có mặt tại đó, lại phát hiện được trong nhà xưởng có một phòng giải phẫu dùng để lấy nội tạng, còn có mấy dụng cụ dùng để bảo quản nội tạng vân vân, từ trong đó lấy được mẫu máu của mấy đứa trẻ bị hại. Vụ án này hoàn toàn được giải quyết.
Thật ra người của công hội cũng theo đuôi cảnh sát tới, thế nhưng lại không ra mặt. Tô Cẩm Ngôn tìm được hang ổ của xe quỷ, dẫn theo mấy người chuyên nghiệp bên công hội đánh nhau với chúng một trận. Sau đó nhờ Trần Tịch khuyên bảo, đám xe quỷ rốt cuộc cũng chịu thả ra mấy linh hồn bị câu mất, còn nói rõ nguyên nhân. Sau đó bọn họ phát hiện tôi mất tích liền lập tức chạy tới nhà xưởng. Trên đường đi, Trần Tịch thông qua tơ hồng mà cảm giác được tôi đang gặp nguy hiểm, buộc lòng phải cưỡng chế làm phép để bảo hộ tôi.
Ngoại trừ bị Chu Chính thóa mạ cho một trận, tôi cũng không gặp phiền toái gì nhiều. Hắn tự mình lấy khẩu cung của tôi, mang tôi tới bệnh viện kiểm tra thân thể, rồi lại đưa tôi về nhà, còn giải thích với anh họ, xin anh đừng trách phạt tôi. Thật ra Chu Chính là một người cũng không tồi.
“Anh họ…” Tuy rằng thanh âm của tôi nhỏ như muỗi kêu, thế nhưng hẳn là có thể nghe thấy được. Anh họ lại hoàn toàn không đếm xỉa gì tới tôi, lạnh lùng mà đi vào phòng.
“Anh họ… Sau này em không dám, hu hu…” Nhớ tới chuyện ngày hôm qua gặp phải, cảm giác sợ hãi lại chậm rãi trào dâng. Tôi suýt chút là bị mổ lấy nội tạng, xuống địa phủ báo danh luôn rồi. Anh họ còn lạnh nhạt như vậy nữa, tôi thật tủi thân quá đi.
“Đừng kêu anh. Em trưởng thành rồi mà, muốn làm gì thì làm đi, anh không can thiệp.” Anh họ nằm trên giường xoay lưng lại.
Tôi bò lên giường, dựa vào lưng anh. Trong đám anh em Đỗ gia thì anh họ là ưu tú nhất. Còn tôi lại là đứa ngốc nhất, nhưng anh họ chưa bao giờ ghét bỏ tôi, luôn đặc biệt quan tâm chăm sóc tôi. Nhớ lúc bé tôi lần nào cũng bám sau lưng anh họ, lưng anh lúc nào cũng ấm áp, khiến tôi cảm thấy rất yên tâm.
Thế nhưng, hiện giờ nhìn lại, thật ra anh cũng không cao lớn đến vậy, ít nhất thì tôi cũng đã cao đến bả vai anh. Hơn nữa đem so với bọn Phong Lôi Tốn, thật ra anh họ rất gầy, sờ vào cũng không có cơ bắp chắc nịch giống vậy.
Chỉ có cảm giác yên tâm kia là không hề thay đổi, vẫn luôn ấm lòng như thế. Nhất định là anh đã thức trắng một đêm vì lo lắng cho tôi. Da mặt tôi thật sự rất dày, lại rất lưu luyến hơi ấm này, cho nên vẫn luôn ỷ lại vào anh.
“Anh họ, sau này em sẽ không làm anh lo lắng nữa.” Tôi sẽ cố gắng học bùa phép, lấy đủ tư cách làm chế sư, sau này cũng không để một ai bắt nạt nữa.
Anh họ nghe tôi nói vậy có hơi cứng người lại, đột nhiên trở người ôm lấy tôi, “Tiểu Đằng, nguyên nhân khiến anh lo lắng, là vì em là người thân của anh. Anh cũng không nổi giận với em, chỉ là cảm thấy bản thân mình rất vô dụng.”
“Anh họ làm sao mà vô dụng được? Có thể làm bác sĩ ngoại khoa, anh là giỏi nhất.” Trời còn chưa sáng hẳn, trong phòng cũng rất tối, tôi không thấy rõ biểu cảm của anh họ. Thế nhưng tôi cảm thấy đôi mắt anh rất sáng, giống như những vì sao trên trời.
“Thế nhưng loại tri thức đó của anh không thể giúp gì cho em. Thật ra anh rất sợ hãi.”
Lúc đó tôi cũng không hiểu được anh họ đang sợ hãi thứ gì. Về sau lúc tôi đã dần dần nắm giữ kỹ năng của chế sư, mới hiểu được ý anh. Anh chung quy vẫn là một con người bình thường, mà lúc tôi càng lớn mạnh, thì cũng là lúc tôi càng rời xa thế giới con người.
Sau vài ngày radio hay báo chí đều đăng lên vụ án này. Thiếu niên A bị tội phạm bắt cóc rồi gặp nguy không loạn như thế nào, còn cứu được người bị hại khác, cùng đấu trí đấu sức với bọn tội phạm. Quả thực đúng là ‘Anh hùng trẻ tuổi’, là phiên bản hiện thực của ‘Ở nhà một mình’, vân vân mây mây. Đương nhiên, tên của thiếu niên A vẫn chưa bị phanh phui, nếu không thì cửa nhà bác cả chắc chắn sẽ đầy ắp phóng viên cho xem.
Nguyên nhân là vì tôi không thể kể lại cặn kẽ chi tiết quá trình được, dẫu sao thì cũng do tôi dùng phương pháp khá là quỷ dị mà thoát ra. Mấy chuyện quỷ thần muôn đời cũng không thể phơi ra ánh sáng được. Sau này tôi cũng có đi đốt tiền với hoa sen cho đám cô hồn đó, còn gọi điện cho Tạ Tất An, hy vọng có thể làm cho chúng nó sớm được đến địa phủ báo danh.
Tiểu Lâm được đưa vào bệnh viện để cứu chữa, đáng tiếc là mất đi một quả thận, một quả khác cũng vì bị ảnh hưởng mà xuất hiện hiện tượng suy kiệt. Ai cũng không ngờ rằng cha của hắn, là cái người bán đậu trước cổng trường kia sẽ làm ra một sự việc khủng khiếp. Hắn tìm được đứa bé được ghép thận của Tiểu Lâm, liền tàn bạo mà khoét quả thận kia ra.
Lúc bị cảnh sát bắt giữ, người bán hàng rong còn la hét: “Thận không phải của nó, trả thận lại cho con tao!”
Phương Tú Nghiên bị thẩm vấn, lý do của cô ta rất đơn giản: Khiến cho lũ hại người nhận lấy trừng phạt của chúng. Con cô ta là đứa nhỏ bị hại trong sự kiện sữa bột có độc, bị suy thận nhưng lại không cách nào tìm được thận thay thế để cấy ghép, cuối cùng cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn đứa con của mình chết đi. Cô ta bắt cóc con nít, đều là những đứa trẻ có bố mẹ đã hoặc đang chế biến buôn bán những thực phẩm độc hại. Khiến cho họ cảm nhận được nỗi thống khổ khi mất đi đứa con của mình.
Ví dụ như cái người bán đậu dạo kia, có học sinh vì ăn cái loại đậu này mà tử vong. Hắn biết rõ có vấn đề mà còn chuyển đến trước cửa trường học mà bán. Thật ra đứa nhỏ bị xe quỷ câu hồn cũng giống vậy, cha mẹ nó kinh doanh cửa hàng gia công sữa bột, bọn họ không để con mình uống loại sữa bột gia công đó, mà toàn mua sữa bột nhập khẩu đắt tiền. Nguyên nhân có thể đoán được.
Xe quỷ thì mặc kệ việc của con người, chúng nó chỉ muốn bảo hộ mấy đứa nhỏ. Cho nên vẫn luôn theo dõi Phương Tú Nghiên, còn chú ý chặt chẽ người bị hại. Lúc chúng nó phát hiện là không thể đấu lại Sáo Ngự Hồn, liền tìm cơ hội câu hồn người bị hại đi để bảo vệ chúng.
Tuy rằng phương pháp của chúng nó có hơi kịch liệt, nhưng không hề mang theo ác ý. Thế nhưng mấy đứa nhỏ nếu không có đủ hồn phách thì rất khó sống sót. Chúng nó thà nhìn thấy mấy đứa nhỏ chết trong ngực mình, còn hơn để chúng bị lấy đi nội tạng, chết một cách đau đớn. Suy nghĩ của yêu quái quả thật khiến con người khó có thể lý giải.
Cùng ngày thẩm vấn, thân nhân người bị hại tụ tập bên ngoài pháp viện, yêu cầu pháp viện phán xử tử hình cho Phương Tú Nghiên, không được hoãn thi hành án. Sau khi Phương Tú Nghiên thẩm vấn xong bị người áp giải ra, có cha mẹ của mấy đứa nhỏ lớn tiếng nguyền rủa Phương Tú Nghiên xuống địa ngục bị mổ bụng moi tim, lên núi đao xuống chảo dầu này nọ.
Trước khi bị áp giải lên xe, phóng viên phỏng vấn Phương Tú Nghiên có cảm tưởng gì đối với việc này. Cô gái đoan trang kia trên mặt cũng không lộ ra chút bối rối nào, cô cong khóe miệng, mang theo một nụ cười trào phúng, hướng về ống kính nói một câu.
“Tôi chờ họ dưới địa ngục.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tam Thúc nói: Thứ đáng sợ hơn cả quỷ thần chính là nhân tâm. Giết người đền mạng, ác giả ác báo. Phương Tú Nghiên giết hại sinh mệnh vô tội, đáng chết! Nhưng có ai nói những người chế tạo thực phẩm có độc hại chết hàng ngàn hàng vạn sinh mệnh lại không đáng chết đâu?