Ông chú ôm tôi nhảy vào miệng cống thoát nước, mặt đất cứ như là không tồn tại vậy, lúc chúng tôi tiến vào lòng đất cũng vẫn luôn đi thẳng một đường mà xuống. Chẳng lẽ đây chính là thuật độn thổ trong truyền thuyết sao?
Chỉ trong chốc lát trước mắt tôi liền xuất hiện cái hồ ngầm vừa rồi. Ở giữa hồ nổi lên một cái cột rất to, bên trên còn vươn ra vô số bàn tay quỷ. Tô Cẩm Ngôn, Phong Lôi Tốn và Tử Nhi đều bị tay quỷ bắt được, nửa người cũng đã bị cuốn vào trong cột.
Đám quân nhân thì đang ở bên hồ ngăn tay quỷ tràn lên bờ, thỉnh thoảng có người bị tay quỷ bắt được cũng bị nhét vào trong cột. Tôi theo thói quen mà nhìn quanh tìm kiếm Trọng Hoa, cái kẻ vốn dĩ rất nổi bật. Nhưng sau đó tôi lại thấy hắn nằm trong một góc nhỏ, có một tiểu quỷ của A Thư đứng canh giữ bên cạnh. Không phải là ngộ độc thực phẩm thiệt chứ trời? ==||||
Hỏa sư Liêu Nha trên không trung đang không ngừng tấn công cột đá, hy vọng có thể cứu mấy người đang kẹt trong cây cột ra. Thế nhưng ngọn lửa lại càng ngày càng yếu, có lẽ là nó đã mệt mỏi lắm rồi.
Vừa nhìn liền biết là tình hình rất không ổn. Nhiều con người tài ba như vậy cũng đều không thể ngăn chặn được tay quỷ, liệu một mình ông chú kia có thể thắng không?
Ông chú nhìn thấy tình thế lúc này lại chỉ cong cong khóe miệng, vững vàng đáp xuống mặt đất, thái độ trông rất ung dung, dường như hoàn toàn không coi thứ trong hồ ra gì cả.
Khí thế mạnh mẽ áp đảo, thong dong tự tin, hoàn toàn khác hẳn với bộ dạng cô đơn suy sụp lúc trước. Tôi nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của ông ta, đó là trong ký ức của Vương Thiết Hán, có một người quân nhân kiên nghị mang phong thái trầm ổn. Ông ấy chế tạo hộp gỗ để bảo hộ anh linh trong bình phong hồn. Chỉ là lúc đó tóc ông ấy vẫn còn màu đen, mà bây giờ đã lốm đốm sợi bạc.
“Lui ra lui ra!” Quân nhân lưu manh mang bộ dạng lôi thôi nhếch nhác, thấy chúng tôi đi đến bên hồ liền lập tức cảnh báo: “Đừng có đứng ở đó cản đường!”
Nhưng ông chú kia cũng không thèm để ý, bước ngang qua đám quân nhân đang chiến đấu hăng hái, đi thẳng đến bên hồ. Mấy bàn tay quỷ từ trong nước chui lên vừa đi đến bên chân ông ấy, một ngọn lửa đã quét qua, tay quỷ gầm rú lui về trong nước, không dám tới gần ông ấy.
Hỏa sư đáp xuống bên cạnh ông chú, hạ thấp hai chân trước, cúi đầu hành lễ.
【Tượng sư đại nhân! 】
Thanh âm nó kích động đến không ngừng run rẩy, đôi mắt đỏ vàng dường như còn rưng rưng nước mắt. Vừa rồi nó còn là một thần thú bảo hộ đầy kiêu ngạo, bây giờ lại ngoan ngoãn giống như một con mèo con.
“Tượng sư? Ông là Long Chấn Kiền?” Tên mặt trẻ con vừa quát lên như vậy, mấy quân nhân khác cũng bắt đầu dời sự chú ý qua đây, sôi nổi bàn tán.
“Ông chú, ông cũng muốn phụ một tay hả?” Quân nhân lưu manh dường như khá là tức giận khi bị phớt lờ, “Cẩn thận cái thân già không chịu nổi đó.” Lời vừa nói ra liền bị A Thư trừng một cái.
Ông chú cũng không tức giận, chỉ liếc mắt nhìn thứ trong hồ một cái, khinh thường nói: “Đối phó con rệp này còn chưa cần đến tôi ra tay.”
Động tác của tay quỷ có hơi ngừng lại, cây cột bắt đầu vặn vẹo, từ từ biến thành một cái tay thật lớn.
Lời ông chú kia hình như hoàn toàn chọc giận nó rồi, bàn tay khổng lồ bất chợt đập qua phía bên này. Mắt thấy chúng tôi đều sắp như ruồi bọ mà bị đập dẹp lép, tôi sống chết kéo quần áo của ông chú, thế nhưng người sau lại chẳng chịu động đậy một cm nào.
“Mau tránh ra nha!” Ông muốn chết nhưng tôi thì không nha!
Tôi nhìn bàn tay khổng lồ đã đập đến trước mặt, đột nhiên lại có một cái bóng màu trắng từ đỉnh đầu nhảy qua tông vào tay quỷ, khiến nó lao thẳng ra ngoài đụng vào vách đá. Tiếng gào thét làm cho cả không gian rung chuyển, không ít đá vụn trên đỉnh hang rơi xuống.
Cái bóng trắng kia là một con bạch xà cực lớn, thân mình cỡ khoảng năm người ôm mới hết, chiều dài càng không thể đo được. Tiếp đó tôi nghe có người la to, “Oa Chuột!”
Chỉ thấy một đàn chuột lớn từ bốn phương tám hướng tràn ra, đông nghìn nghịt như thủy triều. Mấy con chuột lướt qua mọi người, hướng về phía tay quỷ trong hồ, không ngừng gặm cắn xé rách. Tay quỷ liên tục phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, mỗi miếng thịt bị xé xuống trong nháy mắt đã hóa thành tro. Cảnh tượng cực kỳ hoành tráng, quả thực còn gây chấn động hơn so với Avatar nữa.
Một con chuột xám cực to mặc quân phục cổ đại giơ đại đao xông lên dẫn đầu, chém đứt cái tay màu đen đang quấn chặt Tử Nhi, sau đó lại cứu những người khác. Mấy con chuột khác thì đem vớt họ lên bờ.
Lúc này phần lớn tay quỷ đã bị tiêu diệt. Trong nháy mắt chúng liền phân tán ra, vô số tay quỷ lui vào nước nay lại vọt lên bờ.
“Triệu hồi Lôi thần, lập tức nghe lệnh!” Một tia sét đánh xuống những bàn tay quỷ đang bò lên bờ. Rất nhiều người bên công hội xông tới, ngăn cản tay quỷ trốn thoát.
Mọi người cùng bao vây diệt gọn, tiêu diệt toàn bộ tay quỷ. Cuộc chiến chấm dứt, bất kể là loài chuột hay loài người, đều cùng nhau phát ra tiếng hoan hô rầm trời.
Phong Khinh Vân sau khi nhìn thấy ông chú thì dường như khá là ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, lập tức chạy tới hỏi thăm tình hình. Tiếp đó người công hội báo cáo rằng sau khi kiểm tra Tô Cẩm Ngôn và Phong Lôi Tốn cũng không phát hiện họ có nguy hiểm gì. Tôi lấy ba lô đưa cho những người đó. Mấy chuyện để hồn phách trở về vị trí vẫn cứ nên giao cho người chuyên nghiệp làm là tốt nhất. Tôi còn đặc biệt nhờ bọn họ, nhất định phải ưu tiên cứu anh họ trước.
Bên đám quân nhân dường như có không ít người bị thương, vì để ưu tiên chữa trị cho mấy người đó nên họ phải rời đi trước.
“Cha!” Sau khi tỉnh lại, Tử Nhi nhìn lão chuột to tướng mặc quân phục kia mà hô lên. Người sau dường như rất tức giận, sau khi la mắng con gái vài câu thì nhịn không được mà rơi lệ, ôm con gái khóc lớn. Suýt chút nữa thôi là nó đã mất đi đứa con thân thiết nhất của mình rồi.
Con rắn lớn màu trắng hóa thành hình người, đi tới gần bên cạnh hai cha con, “Tử Nhi…”
Tử Nhi ngẩng đầu nhìn thấy người thanh niên mặc đồ trắng, dường như không muốn để đối phương nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của mình, lập tức lau sạch nước mắt, “Anh tới làm gì?” Lời vừa nói ra cô liền bị cha mình trách mắng.
Người thanh niên có chút bất đắc dĩ, “Tử Nhi, anh tuân theo ước định mà tới đón em.”
“Ai mượn anh tới đón.” Thiếu nữ tuy là mạnh miệng, nhưng trên mặt cũng hơi phiếm hồng. Xem ra nó không phải là không muốn gả vào Thường thị.
Lão chuột to lớn mặc quân phục có lẽ muốn cho con gái và con rể chút thời gian riêng tư, vì thế đứng lên đi về phía chúng tôi.
“Tượng sư đại nhân, lần này là sai sót của tiểu nhân, không làm hết trách nhiệm của địa linh, để tà ma xâm lấn. Tiểu nhân xin chịu nhận lấy hình phạt.” Nói xong nó liền quỳ xuống.
“Khôi Thử, nhiều năm không gặp, ông ngược lại rất có phúc nhỉ. Gả con gái cũng không mời tôi một chén, đúng là nên phạt!” Vừa rồi Phong Khinh Vân đã nói sơ tình hình cho ông chú nghe, ông ấy vỗ vỗ bả vai Khôi Thử, “Đứng lên đi, ông đã làm hết trách nhiệm của mình rồi, đã vất vả bao nhiêu năm qua rồi.”
“Tượng sư đại nhân…” Đôi mắt đen nhánh của con chuột liền ngập nước, kích động đến nỗi nói không nên lời.
Ngay lúc không khí đang tốt đẹp, khóe mắt tôi đột nhiên phát hiện một thứ màu đen lướt qua. Xoay qua chỗ khác tôi liền thấy một bàn tay quỷ đang định chạy vào sau khe đá.
“Bên kia… Đừng để nó chạy!” Tôi chỉ vào cái tay quỷ kia mà hét lớn. Thế nhưng nó đã chạy vào trong khe, chúng tôi cách nó quá xa, hoàn toàn không thể bắt kịp nó.
Nếu lần này để nó chạy thoát, chỉ sợ không biết tai họa sẽ lại xảy ra ở nơi nào nữa. Đang lúc tôi lo lắng, một ánh sáng bạc lóe lên. Tiếng kêu thảm thiết truyền đến, bàn tay quỷ kia bị một cái lưỡi liềm màu bạc rất to chẻ đôi.
Chủ nhân của lưỡi liềm là một gã có mái tóc bạc mặc áo dài màu đen. Tuy rằng màu tóc có thay đổi, nhưng nhìn bộ dáng liền có thể nhận ra hắn đúng là Thana. Tạ Tất An cùng Phạm Vô Mệnh cũng xuất hiện bên cạnh.
“Ai nha, thì ra đánh xong rồi sao. Cũng không chừa lại cho bọn tôi con nào hết.”
Phạm Vô Mệnh, anh còn dám nói vậy hả. Quả nhiên bất kể là dương soa hay âm soa, đều đợi đánh BOSS xong mới chịu ló mặt.
Dường như hai tên quỷ soa nhìn thấy ông chú cũng lắp bắp kinh hãi, lập tức đến trước mặt ông ấy hành lễ, cực kỳ cung kính. Chẳng qua tại sao biểu tình lúc Phạm Vô Mệnh nhìn tôi lại đen tối dữ vậy? Tôi cũng đâu muốn bị ôm đâu, nhưng mà hình như ông chú ôm đến nghiện rồi, cứ không chịu buông tay. TT
Lúc này Thana phun một tràng tiếng anh, cười cười vươn tay với ông chú. Tạ Tất An phiên dịch nói, lần này Thana đường xa mà đến, một là để giao lưu học hỏi, hai là để bắt ‘Bàn Tay Tà Thần’.
Hắn rất biết ơn sự giúp đỡ của chúng tôi, nhờ vậy mà hắn có thể thuận lợi trở về báo cáo kết quả công tác, đại khái ý hắn là như vậy. Thì ra thứ tà ma này là từ nước ngoài lén chạy sang đây. Hại chết nhiều người chúng tôi như vậy, thật sự rất đáng giận!
“Nếu muốn cảm ơn thì phải có thành ý chứ. Phong Khinh Vân, nói về vấn đề thù lao cho người bạn nước ngoài của chúng ta biết đi.” Ông ấy còn cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘Thù lao’. Phong Khinh Vân hiểu ý, lập tức phun ra một chuỗi tiếng Anh.
Thana nghe xong thì biểu tình chuyển từ kinh ngạc đến tái nhợt. Thật đáng thương mà, bàn chuyện tiền nong với hồ ly hả, cứ xác định là bị vắt kiệt đi, ha hả…
“Giá cả như vậy… Không ổn lắm đâu…” Phạm Vô Mệnh do dự nhìn nhìn ông chú. Người sau nhíu mày: “Thế nào? Chẳng lẽ địa phủ chịu chi trả thù lao?”
Thana nhìn về phía Phạm Vô Mệnh cầu cứu, người sau chỉ có thể giả vờ không nhìn thấy, dường như đang rất khó xử.
Nhìn Phạm Vô Mệnh ăn trái đắng, tôi thật sự rất vui. Cho anh ăn hiếp tôi! Hừ hừ, bây giờ để người ta ăn hiếp lại đi, là quả báo đó, quả – báo.
Sau khi giao mọi chuyện còn lại cho Phong Khinh Vân giải quyết, ông chú đem tôi trở lại Suối Dây leo. Nơi này trước kia tôi cũng từng tới, tòa nhà vẫn âm u yên tĩnh như vậy. Lúc ông ấy trở về, cửa đều là tự động mở ra, thật sự vô cùng quỷ dị.
Lúc bị ôm vào một căn phòng bừa bộn, tôi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Ông ấy muốn làm gì?
Ông ấy đẩy cái chăn trên giường ra, thả tôi xuống, xoay người lục lọi lấy ra một cái bình sứ màu trắng.
Trong đầu tôi lập tức trồi lên cái tình tiết ‘Lấy thân báo đáp’ đầy cẩu huyết. Lúc ông ấy bước tới gần, tôi liền lủi lủi vào trong giường.
“Ông chú à… Tuy rằng tôi rất biết ơn ông đã cứu mạng, nhưng mà tôi không thể dùng cách này mà báo đáp ông được… Oa”
Ông ấy ngồi xổm xuống, một phát chụp lấy chân tôi, tôi sợ tới mức kêu to. Nhưng ông chú này chỉ là cởi giầy cởi tất tôi ra, đổ ra thuốc mỡ trong chai rồi xoa lên cái dấu tay màu đen trên mắt cá chân tôi.
Thuốc mỡ bốc lên một loại mùi rất kỳ dị, dấu tay từ từ biến mất, đau đớn cũng dịu lại.
Thì ra là xoa thuốc cho tôi, hại tôi tưởng… Phát hiện mình hoàn toàn hiểu lầm, mặt tôi liền nóng tới mức có thể luộc trứng. Tôi rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy? Đối phương chính là một ông chú đó, cũng không phải anh trẻ tuổi đẹp trai nào hết. Chẳng qua ông ấy thật sự cũng rất đẹp trai, cũng rất thú vị…
Không đúng, đều là tại lời đồn của Phạm Vô Mệnh hết. Hại tôi bây giờ cũng có chút không bình thường rồi, 555…
“Cái kia… Cám ơn ông, ông chú…”
“Ừ?” Ông ấy nhíu mày, sức lực trên tay cũng đột nhiên tăng thêm, làm tôi phải hít sâu một hơi.
Tôi mới phát hiện mình gọi ông ấy là ‘Ông chú’, liền cuống quít sửa lại: “Long đại nhân…”
“Ừ?”
Lại nữa, người ta đã rất tôn kính rồi đó. Quả nhiên cao thủ trong truyền thuyết đều là quái nhân.
Ông ấy giúp tôi bôi dược xong, rửa tay rồi dùng khăn vải lau khô. Ngồi vào chiếc ghế thái sư bằng gỗ lim đối diện giường, “Tôi tưởng cậu đến bái sư…”
“A–” Tôi nghe tới bái sư, liền lộc cộc nhảy xuống giường, “Ngài chịu nhận tôi làm đồ đệ sao?”
Ông ấy cong khóe miệng, giống như đang nói ‘cậu thật ngốc’. Lo lắng ông ấy đổi ý, tôi cuống quít quỳ xuống đất, “Sư phụ ở trên, xin nhận một lạy của đồ nhi…”
Còn chưa dập đầu, cổ tay đã bị ông ấy nâng lên, “Muốn bái sư, mà ngay cả chén trà cũng không có sao?”
Ông ấy thì ung dung mà cười, còn tôi lại luống cuống tay chân. Lần đầu làm cái loại chuyện bái sư này, tôi hoàn toàn không biết phải làm thế nào. Tôi quét mắt nhìn bàn trà bên cạnh bày một bộ trà cụ. Chén trà kia không phải là lễ vật tôi tặng ông ấy sao?
Trong lòng tôi dâng lên cảm xúc ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, thì ra ông ấy thật sự nhận lấy, hơn nữa còn sử dụng chúng. Trong ấm trà có chứa nước trà, lúc sờ lên vẫn còn âm ấm. Tôi vội rót trà vào trong chén, lại quỳ xuống lần nữa.
“Sư phụ, xin mời ngài uống trà!”
Ông ấy híp mắt, vẻ mặt hài lòng mà uống cạn chén trà. Sau đó vò vò đầu tôi, “Ân, đồ nhi ngoan. Đúng rồi, con tên là gì nhỉ?”
“…”
Ông chú Long à, rốt cuộc là ông tỉnh rượu chưa đó? (> 口 口
Chỉ trong chốc lát trước mắt tôi liền xuất hiện cái hồ ngầm vừa rồi. Ở giữa hồ nổi lên một cái cột rất to, bên trên còn vươn ra vô số bàn tay quỷ. Tô Cẩm Ngôn, Phong Lôi Tốn và Tử Nhi đều bị tay quỷ bắt được, nửa người cũng đã bị cuốn vào trong cột.
Đám quân nhân thì đang ở bên hồ ngăn tay quỷ tràn lên bờ, thỉnh thoảng có người bị tay quỷ bắt được cũng bị nhét vào trong cột. Tôi theo thói quen mà nhìn quanh tìm kiếm Trọng Hoa, cái kẻ vốn dĩ rất nổi bật. Nhưng sau đó tôi lại thấy hắn nằm trong một góc nhỏ, có một tiểu quỷ của A Thư đứng canh giữ bên cạnh. Không phải là ngộ độc thực phẩm thiệt chứ trời? ==||||
Hỏa sư Liêu Nha trên không trung đang không ngừng tấn công cột đá, hy vọng có thể cứu mấy người đang kẹt trong cây cột ra. Thế nhưng ngọn lửa lại càng ngày càng yếu, có lẽ là nó đã mệt mỏi lắm rồi.
Vừa nhìn liền biết là tình hình rất không ổn. Nhiều con người tài ba như vậy cũng đều không thể ngăn chặn được tay quỷ, liệu một mình ông chú kia có thể thắng không?
Ông chú nhìn thấy tình thế lúc này lại chỉ cong cong khóe miệng, vững vàng đáp xuống mặt đất, thái độ trông rất ung dung, dường như hoàn toàn không coi thứ trong hồ ra gì cả.
Khí thế mạnh mẽ áp đảo, thong dong tự tin, hoàn toàn khác hẳn với bộ dạng cô đơn suy sụp lúc trước. Tôi nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ này của ông ta, đó là trong ký ức của Vương Thiết Hán, có một người quân nhân kiên nghị mang phong thái trầm ổn. Ông ấy chế tạo hộp gỗ để bảo hộ anh linh trong bình phong hồn. Chỉ là lúc đó tóc ông ấy vẫn còn màu đen, mà bây giờ đã lốm đốm sợi bạc.
“Lui ra lui ra!” Quân nhân lưu manh mang bộ dạng lôi thôi nhếch nhác, thấy chúng tôi đi đến bên hồ liền lập tức cảnh báo: “Đừng có đứng ở đó cản đường!”
Nhưng ông chú kia cũng không thèm để ý, bước ngang qua đám quân nhân đang chiến đấu hăng hái, đi thẳng đến bên hồ. Mấy bàn tay quỷ từ trong nước chui lên vừa đi đến bên chân ông ấy, một ngọn lửa đã quét qua, tay quỷ gầm rú lui về trong nước, không dám tới gần ông ấy.
Hỏa sư đáp xuống bên cạnh ông chú, hạ thấp hai chân trước, cúi đầu hành lễ.
【Tượng sư đại nhân! 】
Thanh âm nó kích động đến không ngừng run rẩy, đôi mắt đỏ vàng dường như còn rưng rưng nước mắt. Vừa rồi nó còn là một thần thú bảo hộ đầy kiêu ngạo, bây giờ lại ngoan ngoãn giống như một con mèo con.
“Tượng sư? Ông là Long Chấn Kiền?” Tên mặt trẻ con vừa quát lên như vậy, mấy quân nhân khác cũng bắt đầu dời sự chú ý qua đây, sôi nổi bàn tán.
“Ông chú, ông cũng muốn phụ một tay hả?” Quân nhân lưu manh dường như khá là tức giận khi bị phớt lờ, “Cẩn thận cái thân già không chịu nổi đó.” Lời vừa nói ra liền bị A Thư trừng một cái.
Ông chú cũng không tức giận, chỉ liếc mắt nhìn thứ trong hồ một cái, khinh thường nói: “Đối phó con rệp này còn chưa cần đến tôi ra tay.”
Động tác của tay quỷ có hơi ngừng lại, cây cột bắt đầu vặn vẹo, từ từ biến thành một cái tay thật lớn.
Lời ông chú kia hình như hoàn toàn chọc giận nó rồi, bàn tay khổng lồ bất chợt đập qua phía bên này. Mắt thấy chúng tôi đều sắp như ruồi bọ mà bị đập dẹp lép, tôi sống chết kéo quần áo của ông chú, thế nhưng người sau lại chẳng chịu động đậy một cm nào.
“Mau tránh ra nha!” Ông muốn chết nhưng tôi thì không nha!
Tôi nhìn bàn tay khổng lồ đã đập đến trước mặt, đột nhiên lại có một cái bóng màu trắng từ đỉnh đầu nhảy qua tông vào tay quỷ, khiến nó lao thẳng ra ngoài đụng vào vách đá. Tiếng gào thét làm cho cả không gian rung chuyển, không ít đá vụn trên đỉnh hang rơi xuống.
Cái bóng trắng kia là một con bạch xà cực lớn, thân mình cỡ khoảng năm người ôm mới hết, chiều dài càng không thể đo được. Tiếp đó tôi nghe có người la to, “Oa Chuột!”
Chỉ thấy một đàn chuột lớn từ bốn phương tám hướng tràn ra, đông nghìn nghịt như thủy triều. Mấy con chuột lướt qua mọi người, hướng về phía tay quỷ trong hồ, không ngừng gặm cắn xé rách. Tay quỷ liên tục phát ra tiếng kêu gào thảm thiết, mỗi miếng thịt bị xé xuống trong nháy mắt đã hóa thành tro. Cảnh tượng cực kỳ hoành tráng, quả thực còn gây chấn động hơn so với Avatar nữa.
Một con chuột xám cực to mặc quân phục cổ đại giơ đại đao xông lên dẫn đầu, chém đứt cái tay màu đen đang quấn chặt Tử Nhi, sau đó lại cứu những người khác. Mấy con chuột khác thì đem vớt họ lên bờ.
Lúc này phần lớn tay quỷ đã bị tiêu diệt. Trong nháy mắt chúng liền phân tán ra, vô số tay quỷ lui vào nước nay lại vọt lên bờ.
“Triệu hồi Lôi thần, lập tức nghe lệnh!” Một tia sét đánh xuống những bàn tay quỷ đang bò lên bờ. Rất nhiều người bên công hội xông tới, ngăn cản tay quỷ trốn thoát.
Mọi người cùng bao vây diệt gọn, tiêu diệt toàn bộ tay quỷ. Cuộc chiến chấm dứt, bất kể là loài chuột hay loài người, đều cùng nhau phát ra tiếng hoan hô rầm trời.
Phong Khinh Vân sau khi nhìn thấy ông chú thì dường như khá là ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, lập tức chạy tới hỏi thăm tình hình. Tiếp đó người công hội báo cáo rằng sau khi kiểm tra Tô Cẩm Ngôn và Phong Lôi Tốn cũng không phát hiện họ có nguy hiểm gì. Tôi lấy ba lô đưa cho những người đó. Mấy chuyện để hồn phách trở về vị trí vẫn cứ nên giao cho người chuyên nghiệp làm là tốt nhất. Tôi còn đặc biệt nhờ bọn họ, nhất định phải ưu tiên cứu anh họ trước.
Bên đám quân nhân dường như có không ít người bị thương, vì để ưu tiên chữa trị cho mấy người đó nên họ phải rời đi trước.
“Cha!” Sau khi tỉnh lại, Tử Nhi nhìn lão chuột to tướng mặc quân phục kia mà hô lên. Người sau dường như rất tức giận, sau khi la mắng con gái vài câu thì nhịn không được mà rơi lệ, ôm con gái khóc lớn. Suýt chút nữa thôi là nó đã mất đi đứa con thân thiết nhất của mình rồi.
Con rắn lớn màu trắng hóa thành hình người, đi tới gần bên cạnh hai cha con, “Tử Nhi…”
Tử Nhi ngẩng đầu nhìn thấy người thanh niên mặc đồ trắng, dường như không muốn để đối phương nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của mình, lập tức lau sạch nước mắt, “Anh tới làm gì?” Lời vừa nói ra cô liền bị cha mình trách mắng.
Người thanh niên có chút bất đắc dĩ, “Tử Nhi, anh tuân theo ước định mà tới đón em.”
“Ai mượn anh tới đón.” Thiếu nữ tuy là mạnh miệng, nhưng trên mặt cũng hơi phiếm hồng. Xem ra nó không phải là không muốn gả vào Thường thị.
Lão chuột to lớn mặc quân phục có lẽ muốn cho con gái và con rể chút thời gian riêng tư, vì thế đứng lên đi về phía chúng tôi.
“Tượng sư đại nhân, lần này là sai sót của tiểu nhân, không làm hết trách nhiệm của địa linh, để tà ma xâm lấn. Tiểu nhân xin chịu nhận lấy hình phạt.” Nói xong nó liền quỳ xuống.
“Khôi Thử, nhiều năm không gặp, ông ngược lại rất có phúc nhỉ. Gả con gái cũng không mời tôi một chén, đúng là nên phạt!” Vừa rồi Phong Khinh Vân đã nói sơ tình hình cho ông chú nghe, ông ấy vỗ vỗ bả vai Khôi Thử, “Đứng lên đi, ông đã làm hết trách nhiệm của mình rồi, đã vất vả bao nhiêu năm qua rồi.”
“Tượng sư đại nhân…” Đôi mắt đen nhánh của con chuột liền ngập nước, kích động đến nỗi nói không nên lời.
Ngay lúc không khí đang tốt đẹp, khóe mắt tôi đột nhiên phát hiện một thứ màu đen lướt qua. Xoay qua chỗ khác tôi liền thấy một bàn tay quỷ đang định chạy vào sau khe đá.
“Bên kia… Đừng để nó chạy!” Tôi chỉ vào cái tay quỷ kia mà hét lớn. Thế nhưng nó đã chạy vào trong khe, chúng tôi cách nó quá xa, hoàn toàn không thể bắt kịp nó.
Nếu lần này để nó chạy thoát, chỉ sợ không biết tai họa sẽ lại xảy ra ở nơi nào nữa. Đang lúc tôi lo lắng, một ánh sáng bạc lóe lên. Tiếng kêu thảm thiết truyền đến, bàn tay quỷ kia bị một cái lưỡi liềm màu bạc rất to chẻ đôi.
Chủ nhân của lưỡi liềm là một gã có mái tóc bạc mặc áo dài màu đen. Tuy rằng màu tóc có thay đổi, nhưng nhìn bộ dáng liền có thể nhận ra hắn đúng là Thana. Tạ Tất An cùng Phạm Vô Mệnh cũng xuất hiện bên cạnh.
“Ai nha, thì ra đánh xong rồi sao. Cũng không chừa lại cho bọn tôi con nào hết.”
Phạm Vô Mệnh, anh còn dám nói vậy hả. Quả nhiên bất kể là dương soa hay âm soa, đều đợi đánh BOSS xong mới chịu ló mặt.
Dường như hai tên quỷ soa nhìn thấy ông chú cũng lắp bắp kinh hãi, lập tức đến trước mặt ông ấy hành lễ, cực kỳ cung kính. Chẳng qua tại sao biểu tình lúc Phạm Vô Mệnh nhìn tôi lại đen tối dữ vậy? Tôi cũng đâu muốn bị ôm đâu, nhưng mà hình như ông chú ôm đến nghiện rồi, cứ không chịu buông tay. TT
Lúc này Thana phun một tràng tiếng anh, cười cười vươn tay với ông chú. Tạ Tất An phiên dịch nói, lần này Thana đường xa mà đến, một là để giao lưu học hỏi, hai là để bắt ‘Bàn Tay Tà Thần’.
Hắn rất biết ơn sự giúp đỡ của chúng tôi, nhờ vậy mà hắn có thể thuận lợi trở về báo cáo kết quả công tác, đại khái ý hắn là như vậy. Thì ra thứ tà ma này là từ nước ngoài lén chạy sang đây. Hại chết nhiều người chúng tôi như vậy, thật sự rất đáng giận!
“Nếu muốn cảm ơn thì phải có thành ý chứ. Phong Khinh Vân, nói về vấn đề thù lao cho người bạn nước ngoài của chúng ta biết đi.” Ông ấy còn cố ý nhấn mạnh hai chữ ‘Thù lao’. Phong Khinh Vân hiểu ý, lập tức phun ra một chuỗi tiếng Anh.
Thana nghe xong thì biểu tình chuyển từ kinh ngạc đến tái nhợt. Thật đáng thương mà, bàn chuyện tiền nong với hồ ly hả, cứ xác định là bị vắt kiệt đi, ha hả…
“Giá cả như vậy… Không ổn lắm đâu…” Phạm Vô Mệnh do dự nhìn nhìn ông chú. Người sau nhíu mày: “Thế nào? Chẳng lẽ địa phủ chịu chi trả thù lao?”
Thana nhìn về phía Phạm Vô Mệnh cầu cứu, người sau chỉ có thể giả vờ không nhìn thấy, dường như đang rất khó xử.
Nhìn Phạm Vô Mệnh ăn trái đắng, tôi thật sự rất vui. Cho anh ăn hiếp tôi! Hừ hừ, bây giờ để người ta ăn hiếp lại đi, là quả báo đó, quả – báo.
Sau khi giao mọi chuyện còn lại cho Phong Khinh Vân giải quyết, ông chú đem tôi trở lại Suối Dây leo. Nơi này trước kia tôi cũng từng tới, tòa nhà vẫn âm u yên tĩnh như vậy. Lúc ông ấy trở về, cửa đều là tự động mở ra, thật sự vô cùng quỷ dị.
Lúc bị ôm vào một căn phòng bừa bộn, tôi bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Ông ấy muốn làm gì?
Ông ấy đẩy cái chăn trên giường ra, thả tôi xuống, xoay người lục lọi lấy ra một cái bình sứ màu trắng.
Trong đầu tôi lập tức trồi lên cái tình tiết ‘Lấy thân báo đáp’ đầy cẩu huyết. Lúc ông ấy bước tới gần, tôi liền lủi lủi vào trong giường.
“Ông chú à… Tuy rằng tôi rất biết ơn ông đã cứu mạng, nhưng mà tôi không thể dùng cách này mà báo đáp ông được… Oa”
Ông ấy ngồi xổm xuống, một phát chụp lấy chân tôi, tôi sợ tới mức kêu to. Nhưng ông chú này chỉ là cởi giầy cởi tất tôi ra, đổ ra thuốc mỡ trong chai rồi xoa lên cái dấu tay màu đen trên mắt cá chân tôi.
Thuốc mỡ bốc lên một loại mùi rất kỳ dị, dấu tay từ từ biến mất, đau đớn cũng dịu lại.
Thì ra là xoa thuốc cho tôi, hại tôi tưởng… Phát hiện mình hoàn toàn hiểu lầm, mặt tôi liền nóng tới mức có thể luộc trứng. Tôi rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy? Đối phương chính là một ông chú đó, cũng không phải anh trẻ tuổi đẹp trai nào hết. Chẳng qua ông ấy thật sự cũng rất đẹp trai, cũng rất thú vị…
Không đúng, đều là tại lời đồn của Phạm Vô Mệnh hết. Hại tôi bây giờ cũng có chút không bình thường rồi, 555…
“Cái kia… Cám ơn ông, ông chú…”
“Ừ?” Ông ấy nhíu mày, sức lực trên tay cũng đột nhiên tăng thêm, làm tôi phải hít sâu một hơi.
Tôi mới phát hiện mình gọi ông ấy là ‘Ông chú’, liền cuống quít sửa lại: “Long đại nhân…”
“Ừ?”
Lại nữa, người ta đã rất tôn kính rồi đó. Quả nhiên cao thủ trong truyền thuyết đều là quái nhân.
Ông ấy giúp tôi bôi dược xong, rửa tay rồi dùng khăn vải lau khô. Ngồi vào chiếc ghế thái sư bằng gỗ lim đối diện giường, “Tôi tưởng cậu đến bái sư…”
“A–” Tôi nghe tới bái sư, liền lộc cộc nhảy xuống giường, “Ngài chịu nhận tôi làm đồ đệ sao?”
Ông ấy cong khóe miệng, giống như đang nói ‘cậu thật ngốc’. Lo lắng ông ấy đổi ý, tôi cuống quít quỳ xuống đất, “Sư phụ ở trên, xin nhận một lạy của đồ nhi…”
Còn chưa dập đầu, cổ tay đã bị ông ấy nâng lên, “Muốn bái sư, mà ngay cả chén trà cũng không có sao?”
Ông ấy thì ung dung mà cười, còn tôi lại luống cuống tay chân. Lần đầu làm cái loại chuyện bái sư này, tôi hoàn toàn không biết phải làm thế nào. Tôi quét mắt nhìn bàn trà bên cạnh bày một bộ trà cụ. Chén trà kia không phải là lễ vật tôi tặng ông ấy sao?
Trong lòng tôi dâng lên cảm xúc ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, thì ra ông ấy thật sự nhận lấy, hơn nữa còn sử dụng chúng. Trong ấm trà có chứa nước trà, lúc sờ lên vẫn còn âm ấm. Tôi vội rót trà vào trong chén, lại quỳ xuống lần nữa.
“Sư phụ, xin mời ngài uống trà!”
Ông ấy híp mắt, vẻ mặt hài lòng mà uống cạn chén trà. Sau đó vò vò đầu tôi, “Ân, đồ nhi ngoan. Đúng rồi, con tên là gì nhỉ?”
“…”
Ông chú Long à, rốt cuộc là ông tỉnh rượu chưa đó? (> 口 口