Đời người không thể trở lại, chỉ xin trân trọng người trước mắt.
——–
Bước vào tháng mười, lúc gần Trung thu, thời tiết oi bức vẫn tiếp diễn, mỗi ngày mặt trời đều chiếu rọi, nắng gắt cuối thu vẫn không có dấu hiệu biến mất.
Dây leo ôm trọn lấy khung cửa sổ, một chùm hoa tím nở bung theo khung cửa rũ xuống, trông như một tấm rèm cửa sổ được kết từ những chuỗi hoa và dây leo. Ngẫu nhiên sẽ có một con bướm lượn lờ trên chùm hoa, nhẹ nhàng phe phẩy đôi cánh tím trong suốt của nó. Ánh mặt trời len lỏi qua khung cửa sổ, rơi rớt lên những tấm gạch men trên đất, phác thảo nên một bức họa thần kỳ đầy tươi đẹp.
Thế nhưng tôi lại không hề có tâm trạng mà thưởng thức, vào lúc con bươm bướm bằng giấy thứ 15 bị phá nát trong tay, tôi hoàn toàn phát cuồng. Từ một trang giấy mỏng manh, tôi cố gắng khắc thành một con bươm bướm với đôi cánh phủ đầy hoa văn, tập trung đến mức mắt tôi cũng như muốn rớt luôn ra ngoài, chưa kể đến việc trang giấy vừa mỏng lại vừa mềm, rất dễ bị phá hỏng.
Nhìn con bươm bướm đẹp đẽ mà sư phụ làm ra đang lặng lẽ bay múa, tôi thật hâm mộ ghen tỵ quá đi.
“Tiểu Đằng, ăn chút đồ lót dạ đi.”
Một người thanh niên mặc đồ đen bưng trà bánh đi tới. Nhìn anh ta cỡ khoảng 20 tuổi, diện mạo nhã nhặn lịch sự, đeo mắt kính gọng vàng, tóc dài đen tuyền buộc hờ xõa tung trên vai, mặc chiếc áo dài tà xéo màu đen thêu hình hoa tử đằng, trông cực kỳ sống động. Anh ta chính là quản gia trong nhà sư phụ, Tử Dạ.
Từ khi bái Long Chấn Kiền làm sư phụ, gần như mỗi ngày tôi đều dọn tiệm sớm để đến Suối Dây leo học tập. Còn vào thứ ba thì cả ngày tôi đều làm ổ ở nơi này mà nghỉ ngơi. Tuy là sư phụ dạy tôi không ít thứ, thế nhưng phần lớn thời gian thì ông ấy đều uống rượu và ngẩn người. Nghe Tử Dạ giải thích là tình trạng bây giờ đỡ hơn trước nhiều rồi, hồi trước ông ấy cả ngày đều là uống say như chết.
Trái lại, Tử Dạ rất kiên nhẫn mà dạy bảo tôi rất nhiều tri thức và kỹ năng cơ bản, còn cho tôi mượn tài liệu sách vở có liên quan về xem. Anh ta vẫn luôn rất quan tâm tôi, điều này thật khiến tôi ngại ngùng quá chừng.
Chẳng biết sao mà lần đầu tiên tôi đến đây cùng Phong Khinh Vân lại không gặp được anh ta. Không lẽ là anh ta chỉ mới được thuê vào làm sao? Thế nhưng nhìn bộ dáng quen thuộc với đường ngang ngõ tắt trong nhà của anh ta thì không giống vậy.
Buổi trà chiều hôm nay gồm bánh ngọt nước cốt dừa kiểu phương Tây và bánh tuyết vị mơ, còn thêm cả trà xanh bạc hà nữa, thật sự là hạnh phúc quá đi mà.
“Em luôn cảm thấy anh Tử Dạ rất giỏi a.” Tôi vừa ăn vừa nhìn Tử Dạ giúp tôi dọn dẹp. Anh ta không chỉ có thể làm ra được đồ ăn ngon, mà còn rất thạo việc nhà. Chỉ một người mà có thể xử lý một ngôi nhà lớn như vậy thật gọn gàng ngăn nắp. “Nếu anh mà là con gái, em nhất định phải cưới được anh về.”
“Phải không? Nói vậy không sợ người nào đó nhà cậu tức giận à.”
Đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi nói đùa như vậy, Tử Dạ lần nào cũng đáp một câu như thế. Vì vậy tôi cũng trả lời theo kiểu muôn thuở, “Vị trí ‘người nào đó’ nhà em còn bỏ trống mà.”
Tử Dạ vẫn luôn cười cười không nói gì, sau này tôi mới biết được anh ta là ám chỉ tới cái người nào đó trong cửa hàng a.
Trong chốc lát anh ta đã thu dọn sạch sẽ cái bàn làm việc bừa bộn của tôi. Tôi đặc biệt đòi ở lại đây ăn tối. Tay nghề bếp núc của Tử Dạ cực kỳ tốt, hơn nữa trong nhà cũng có chút việc khiến tôi không muốn trở về.
“Sao vậy? Cãi nhau với anh họ à?” Khó trách sao Tử Dạ lại đoán trúng. Hôm nay là lễ Trung thu, vốn là ngày cả nhà cùng đoàn tụ ngắm trăng. Cho dù cha mẹ đi công tác đúng ngày này, tôi cũng có thể đến nhà những họ hàng khác mà ăn cơm. Thế nhưng tôi lại làm trái quy tắc như vậy, đương nhiên người sáng suốt vừa nhìn là biết.
“Vâng… Đều do anh họ sai hết!” Tôi tàn nhẫn mà gặm gặm cái bánh tuyết, tưởng tượng nó là anh họ.
“A, chuyện gì vậy? Nói tôi nghe xem.” Anh ta kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi.
Lúc sắp vào tháng chín, bác cả cứ như có như không mà nhắc đến mấy việc ở trường học. Thật ra tôi vẫn luôn băn khoăn không biết nên học lại để thi đại học hay là đi làm luôn. Bây giờ việc mua bán cũng rất tốt, tiền kiếm được thừa sức để tôi nuôi sống bản thân. Tôi vốn cũng không tính đi học lại. Cho nên lúc bác cả nhắc tới tôi cũng chỉ giả vờ nói lảng sang chuyện khác.
Thế nhưng cái tên anh họ kia, trực tiếp bắt buộc tôi phải đi học lại để thi đại học. Anh ấy dựa vào đâu chứ? Đến ba tôi còn không quản thúc tôi đến vậy mà. Tôi liền cãi nhau với anh ấy, sáng nay còn làm ầm ĩ thêm một trận. Tuy rằng hôm nay là lễ Trung thu, thế nhưng tôi thật sự không muốn thấy mặt anh ấy tí nào cả.
Tử Dạ rất nghiêm túc lắng nghe, cũng không nêu bất kỳ ý kiến nào, tôi vốn nghĩ rằng anh ta sẽ giống mấy người lớn khác mà khuyên tôi nghe theo anh họ, rồi còn trách cứ tôi không biết lo nghĩ nữa chứ.
“Tử Dạ, anh thấy sao?”
“Tương lai là do bản thân mình nắm giữ, bất kể Tiểu Đằng quyết định làm gì tôi cũng sẽ ủng hộ. Chẳng qua…” Tử Dạ đẩy mắt kính, “Nếu đã quyết định rồi thì phải kiên trì mà làm, không được hối hận, bởi vì đời người chỉ có một lần.”
Từ đó đến giờ, tôi toàn nghe người ta nói “Không học đại học không có tương lai” “Không học hành thì thành kẻ vô dụng” này nọ, chứ chưa từng có ai nói được như Tử Dạ cả.
Thấy không khí có hơi nặng nề, anh ta vỗ vỗ tay, “Tối nay em có thể ở lại ăn cơm, chắc lão gia sẽ rất vui. Vậy thì, từ giờ đến tối còn nhiều thời gian lắm, tiếp theo em có muốn luyện tập bài chế tạo thức thần lúc trước đã từng học không?” Nhìn thấy tôi gật gật đầu, anh ta lập tức đi lấy mấy tài liệu cần thiết.
Thức thần đầu tiên tôi tạo ra là một con gà mập. Tuy rằng cũng rất hữu dụng, nhưng ngoại hình thật sự không ổn lắm. Sau khi bái sư thì thứ đầu tiên tôi học chính là cái này. Thế nhưng sư phụ chỉ để tôi xem sách vở tài liệu, ngược lại thì Tử Dạ theo giúp tôi luyện tập.
Vẽ xong trận thức và chú ngữ lên giấy, tôi tập trung tinh thần bắt đầu niệm chú. Lấy linh lực rót vào trong lá bùa, trong đầu phác họa bộ dáng thức thần. Thường thì thức thần hình chim là dễ sai bảo nhất.
Lúc trước tôi cũng từng nghiên cứu qua mấy trận thức sẵn có và chú ngữ này nọ, còn vẽ toàn bộ ra rồi bảo Tử Dạ xem xét và chỉnh sửa giúp mấy chỗ tôi vẽ sai. Sau đó về nhà tôi còn luyện vẽ rất nhiều lần. Lần này chắc hẳn sẽ không thất bại nữa đâu.
Sau khi ánh sáng trắng tán dần đi, một tiếng khanh khách khiến cõi lòng đầy chờ mong của tôi lập tức tan nát. Một con gà mập màu trắng ì ạch nhảy nhảy lên đầu tôi, kiêu ngạo mà cất tiếng kêu.
Vì sao… đến tột cùng là vì sao mà vẫn cứ mãi là gà mập vậy? Tôi rõ ràng là không có coi 《Tamako Market 》 cũng không có muốn ăn gà KFC mà.
“Không sao đâu, chim – nhỏ của Tiểu Đằng cũng rất đáng yêu mà.” Tử Dạ đứng một bên không nhịn được mà cười lên.
Câu này hoàn toàn không giống lời an ủi chút nào hết, tại sao nghe quái quái nhỉ, cứ cảm thấy kì kì sao đâu. Quên đi, tiếp tục luyện tập, tôi cũng không tin mình không thể làm ra một con thức thần oai phong được.
Một tiếng sau, nhìn khắp phòng toàn là gà mập tung tăng, tôi hoàn toàn bó tay. Tôi vừa nằm gục xuống, lập tức có con gà mập rất ngây thơ rất không thức thời ngồi chồm hổm lên đầu tôi. Làm ơn đừng đẻ trứng hay giẫm đạp gì nha ông nội.
Lúc này cửa bị đẩy ra, sư phụ cầm bầu rượu bước tới.
“A Dạ, hết rượu.” Ông ấy vừa vào liền gọi to. Nghe Tử Dạ bảo là không có, ông ấy bất đắc dĩ mà cào cào tóc. Thật ra là Tử Dạ muốn cho ông ấy bỏ rượu, cho nên cố tình không mua rượu về.
“A? A Dạ, cậu tính mở sạp gà à?” Ông ấy vừa nói xong liền đá văng một con gà mập đang chắn lối, đứa sau thì giống như một quả bóng nhựa mà văng ra. (Chú thích: “sạp gà” trong tiếng Việt chỉ cửa hàng bán gà, cũng ám chỉ mấy chốn mại ***.)
“Không phải, là chim – nhỏ Tiểu Đằng làm ra, đáng yêu chứ hả?” Sao lời Tử Dạ cứ có gì quái quái ấy nhở.
“A…” Đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng nhìn sang đây, mỗi lần nhìn thấy đều khiến tôi cảm thấy căng thẳng. Chỉ cần sửa soạn lại chút là sư phụ trông cực kỳ đẹp trai, mang theo sự quyến rũ độc đáo của một người đàn ông từng trải. Nhưng phần nhiều là do cái tác phong mà ông ấy vô tình để lộ ra, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều khiến người ta phải tín phục.
“Đằng nhi muốn làm thức thần?” Ông ấy ôm tôi ngồi lên đầu gối, nhìn nhìn lá bùa mới vẽ được phân nửa của tôi. Hành động này ông ấy làm rất tự nhiên. Thế nhưng dù sao đi nữa tôi cũng không phải là con nít ba tuổi a, cảm thấy rất không quen.
Ông ấy cầm bút vẽ thêm mấy đường lên lá bùa, rồi nhẹ nhàng thổi vào lá bùa một cái. Lá bùa bốc cháy, trong nháy mắt liền hóa thành một con rồng trắng nhỏ. Rồng nhỏ múa lượn trên không trung, sống động như thật.
Tôi lại nhìn nhìn đến mấy con gà mập lăn lộn trên đất, càng cảm thấy xấu hổ. Một bàn tay to lớn xoa xoa đầu tôi, thanh âm trầm ổn của sư phụ từ đỉnh đầu truyền tới, “Nếu muốn làm, thì phải làm được thứ tốt nhất.”
“A?” Tôi xoay người nhìn sư phụ, “Sư phụ chịu dạy con sao?” Chẳng lẽ ông ấy nhiệt tình thiệt vậy sao, tôi không khỏi cảm thấy kích động trong lòng.
“Chẳng qua, không đủ vật liệu…”
Tử Dạ nghe được sư phụ thấp giọng lẩm bẩm liền nói: “Vậy thì bây giờ tôi sẽ lập tức đi mua. Sẵn tiện dắt Tiểu Đằng theo chúng ta đi dạo phố.”
Phố xá của yêu quái cũng rất náo nhiệt, hơn nữa còn có rất nhiều đồ mới lạ thú vị. Khu phố nơi có quán Tử Vị lần trước tôi đi ngang giờ đã không còn. Thế nhưng, cái thành phố này vẫn còn mấy khu phố giống vậy.
Trong đó náo nhiệt nhất, buôn bán đủ loại hàng hóa nhất chính là “Chợ Thanh Bình”. Nó nằm trên một con phố cách khu tây mười dặm, từ xưa chính là nơi để mấy thương nhân tụ hợp. Mà hiện tại nó lại là khu bán hàng nông sản và dược liệu lớn nhất ở đây.
Mà trong khu vực kết giới của chợ Thanh Bình cũng là nơi lớn nhất mà mấy sinh vật phi nhân loại thường tụ tập. Hai bên con đường lớn rải đầy đá sỏi là những cửa hàng san sát nhau, đủ các loại bảng hiệu lớn nhỏ bằng chữ phồn thể hết sức độc đáo, nhìn kỹ sẽ phát hiện hình dạng chữ đôi khi còn biến đổi, tựa như là chúng có sự sống vậy.
Mấy con thuyền nhỏ buôn bán hàng hóa trên sông nối liền không dứt. Trên đường cũng có người bán hàng rong đi đi lại lại rao hàng mời gọi, đa phần là mấy nghề nghiệp đều đã biến mất trong xã hội loài người hiện nay. Trước những quầy hàng rong bày la liệt những thứ hàng hóa, có rất nhiều thứ mới lạ mà tôi chưa từng gặp qua.
“Cô bé này, muốn mua ‘Thanh xuân’ không? Có thể giữ gìn sắc đẹp rất lâu đó.” Tôi bị một người bán hàng rong ven đường bám lấy, cô gái xinh đẹp kia cầm bình sứ chào hàng với tôi.
“Tôi không phải nữ.” Tôi cuống quít xua tay, cô gái hòa nhã xinh đẹp nhìn không giống yêu quái chút nào, nhưng dù sao cũng rất khả nghi. Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, sư phụ và Tử Dạ đã đi rất xa rồi, gọi họ cũng không nghe được.
“Không phải nữ cũng không sao, nam nữ đều thích cái đẹp mà, ai lại không muốn bản thân mình trẻ mãi không già?” Cô ta cứ nắm lấy tôi không buông. Trong ống tay áo vươn ra bàn tay nhìn như một chiếc kìm, mặt mũi thì trẻ trung non mịn, bàn tay lại khô héo như chỉ còn xương cốt, hơn nữa cô ta còn có sáu ngón tay.
Dù làm thế nào cũng không thể rút tay ra, tôi nóng nảy, “Buông tay!” Tại sao mà bây giờ ngay cả yêu quái cũng đẩy mạnh tiêu thụ kiểu ép buộc này vậy?
Phía sau có người đến gần, cô gái kia vừa thấy liền hoảng hốt, lập tức buông tay, lui sang một bên. Tôi quay đầu nhìn thấy Tử Dạ đang đứng sau lưng, tròng kính thủy tinh lóe lên ánh sáng sắc lạnh.
“Tử… Tử Dạ đại nhân…”
“Hừ, chẳng qua mà mấy mươi năm ngắn ngủi, xem ra kẻ không hiểu quy củ ngày càng nhiều.”
Tôi phát giác khí tức trên người Tử Dạ thay đổi, xuyên qua mắt kính nhìn vào, có thể thấy trong đôi mắt anh ta dường như hiện lên một làn khói tím nhàn nhạt, lộ ra khí thế không thể diễn tả bằng lời, khiến người ta vừa run rẩy lại vừa như muốn trầm mê trong đó, quả thực phải nói là đầy ma tính.
——–
Bước vào tháng mười, lúc gần Trung thu, thời tiết oi bức vẫn tiếp diễn, mỗi ngày mặt trời đều chiếu rọi, nắng gắt cuối thu vẫn không có dấu hiệu biến mất.
Dây leo ôm trọn lấy khung cửa sổ, một chùm hoa tím nở bung theo khung cửa rũ xuống, trông như một tấm rèm cửa sổ được kết từ những chuỗi hoa và dây leo. Ngẫu nhiên sẽ có một con bướm lượn lờ trên chùm hoa, nhẹ nhàng phe phẩy đôi cánh tím trong suốt của nó. Ánh mặt trời len lỏi qua khung cửa sổ, rơi rớt lên những tấm gạch men trên đất, phác thảo nên một bức họa thần kỳ đầy tươi đẹp.
Thế nhưng tôi lại không hề có tâm trạng mà thưởng thức, vào lúc con bươm bướm bằng giấy thứ 15 bị phá nát trong tay, tôi hoàn toàn phát cuồng. Từ một trang giấy mỏng manh, tôi cố gắng khắc thành một con bươm bướm với đôi cánh phủ đầy hoa văn, tập trung đến mức mắt tôi cũng như muốn rớt luôn ra ngoài, chưa kể đến việc trang giấy vừa mỏng lại vừa mềm, rất dễ bị phá hỏng.
Nhìn con bươm bướm đẹp đẽ mà sư phụ làm ra đang lặng lẽ bay múa, tôi thật hâm mộ ghen tỵ quá đi.
“Tiểu Đằng, ăn chút đồ lót dạ đi.”
Một người thanh niên mặc đồ đen bưng trà bánh đi tới. Nhìn anh ta cỡ khoảng 20 tuổi, diện mạo nhã nhặn lịch sự, đeo mắt kính gọng vàng, tóc dài đen tuyền buộc hờ xõa tung trên vai, mặc chiếc áo dài tà xéo màu đen thêu hình hoa tử đằng, trông cực kỳ sống động. Anh ta chính là quản gia trong nhà sư phụ, Tử Dạ.
Từ khi bái Long Chấn Kiền làm sư phụ, gần như mỗi ngày tôi đều dọn tiệm sớm để đến Suối Dây leo học tập. Còn vào thứ ba thì cả ngày tôi đều làm ổ ở nơi này mà nghỉ ngơi. Tuy là sư phụ dạy tôi không ít thứ, thế nhưng phần lớn thời gian thì ông ấy đều uống rượu và ngẩn người. Nghe Tử Dạ giải thích là tình trạng bây giờ đỡ hơn trước nhiều rồi, hồi trước ông ấy cả ngày đều là uống say như chết.
Trái lại, Tử Dạ rất kiên nhẫn mà dạy bảo tôi rất nhiều tri thức và kỹ năng cơ bản, còn cho tôi mượn tài liệu sách vở có liên quan về xem. Anh ta vẫn luôn rất quan tâm tôi, điều này thật khiến tôi ngại ngùng quá chừng.
Chẳng biết sao mà lần đầu tiên tôi đến đây cùng Phong Khinh Vân lại không gặp được anh ta. Không lẽ là anh ta chỉ mới được thuê vào làm sao? Thế nhưng nhìn bộ dáng quen thuộc với đường ngang ngõ tắt trong nhà của anh ta thì không giống vậy.
Buổi trà chiều hôm nay gồm bánh ngọt nước cốt dừa kiểu phương Tây và bánh tuyết vị mơ, còn thêm cả trà xanh bạc hà nữa, thật sự là hạnh phúc quá đi mà.
“Em luôn cảm thấy anh Tử Dạ rất giỏi a.” Tôi vừa ăn vừa nhìn Tử Dạ giúp tôi dọn dẹp. Anh ta không chỉ có thể làm ra được đồ ăn ngon, mà còn rất thạo việc nhà. Chỉ một người mà có thể xử lý một ngôi nhà lớn như vậy thật gọn gàng ngăn nắp. “Nếu anh mà là con gái, em nhất định phải cưới được anh về.”
“Phải không? Nói vậy không sợ người nào đó nhà cậu tức giận à.”
Đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi nói đùa như vậy, Tử Dạ lần nào cũng đáp một câu như thế. Vì vậy tôi cũng trả lời theo kiểu muôn thuở, “Vị trí ‘người nào đó’ nhà em còn bỏ trống mà.”
Tử Dạ vẫn luôn cười cười không nói gì, sau này tôi mới biết được anh ta là ám chỉ tới cái người nào đó trong cửa hàng a.
Trong chốc lát anh ta đã thu dọn sạch sẽ cái bàn làm việc bừa bộn của tôi. Tôi đặc biệt đòi ở lại đây ăn tối. Tay nghề bếp núc của Tử Dạ cực kỳ tốt, hơn nữa trong nhà cũng có chút việc khiến tôi không muốn trở về.
“Sao vậy? Cãi nhau với anh họ à?” Khó trách sao Tử Dạ lại đoán trúng. Hôm nay là lễ Trung thu, vốn là ngày cả nhà cùng đoàn tụ ngắm trăng. Cho dù cha mẹ đi công tác đúng ngày này, tôi cũng có thể đến nhà những họ hàng khác mà ăn cơm. Thế nhưng tôi lại làm trái quy tắc như vậy, đương nhiên người sáng suốt vừa nhìn là biết.
“Vâng… Đều do anh họ sai hết!” Tôi tàn nhẫn mà gặm gặm cái bánh tuyết, tưởng tượng nó là anh họ.
“A, chuyện gì vậy? Nói tôi nghe xem.” Anh ta kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi.
Lúc sắp vào tháng chín, bác cả cứ như có như không mà nhắc đến mấy việc ở trường học. Thật ra tôi vẫn luôn băn khoăn không biết nên học lại để thi đại học hay là đi làm luôn. Bây giờ việc mua bán cũng rất tốt, tiền kiếm được thừa sức để tôi nuôi sống bản thân. Tôi vốn cũng không tính đi học lại. Cho nên lúc bác cả nhắc tới tôi cũng chỉ giả vờ nói lảng sang chuyện khác.
Thế nhưng cái tên anh họ kia, trực tiếp bắt buộc tôi phải đi học lại để thi đại học. Anh ấy dựa vào đâu chứ? Đến ba tôi còn không quản thúc tôi đến vậy mà. Tôi liền cãi nhau với anh ấy, sáng nay còn làm ầm ĩ thêm một trận. Tuy rằng hôm nay là lễ Trung thu, thế nhưng tôi thật sự không muốn thấy mặt anh ấy tí nào cả.
Tử Dạ rất nghiêm túc lắng nghe, cũng không nêu bất kỳ ý kiến nào, tôi vốn nghĩ rằng anh ta sẽ giống mấy người lớn khác mà khuyên tôi nghe theo anh họ, rồi còn trách cứ tôi không biết lo nghĩ nữa chứ.
“Tử Dạ, anh thấy sao?”
“Tương lai là do bản thân mình nắm giữ, bất kể Tiểu Đằng quyết định làm gì tôi cũng sẽ ủng hộ. Chẳng qua…” Tử Dạ đẩy mắt kính, “Nếu đã quyết định rồi thì phải kiên trì mà làm, không được hối hận, bởi vì đời người chỉ có một lần.”
Từ đó đến giờ, tôi toàn nghe người ta nói “Không học đại học không có tương lai” “Không học hành thì thành kẻ vô dụng” này nọ, chứ chưa từng có ai nói được như Tử Dạ cả.
Thấy không khí có hơi nặng nề, anh ta vỗ vỗ tay, “Tối nay em có thể ở lại ăn cơm, chắc lão gia sẽ rất vui. Vậy thì, từ giờ đến tối còn nhiều thời gian lắm, tiếp theo em có muốn luyện tập bài chế tạo thức thần lúc trước đã từng học không?” Nhìn thấy tôi gật gật đầu, anh ta lập tức đi lấy mấy tài liệu cần thiết.
Thức thần đầu tiên tôi tạo ra là một con gà mập. Tuy rằng cũng rất hữu dụng, nhưng ngoại hình thật sự không ổn lắm. Sau khi bái sư thì thứ đầu tiên tôi học chính là cái này. Thế nhưng sư phụ chỉ để tôi xem sách vở tài liệu, ngược lại thì Tử Dạ theo giúp tôi luyện tập.
Vẽ xong trận thức và chú ngữ lên giấy, tôi tập trung tinh thần bắt đầu niệm chú. Lấy linh lực rót vào trong lá bùa, trong đầu phác họa bộ dáng thức thần. Thường thì thức thần hình chim là dễ sai bảo nhất.
Lúc trước tôi cũng từng nghiên cứu qua mấy trận thức sẵn có và chú ngữ này nọ, còn vẽ toàn bộ ra rồi bảo Tử Dạ xem xét và chỉnh sửa giúp mấy chỗ tôi vẽ sai. Sau đó về nhà tôi còn luyện vẽ rất nhiều lần. Lần này chắc hẳn sẽ không thất bại nữa đâu.
Sau khi ánh sáng trắng tán dần đi, một tiếng khanh khách khiến cõi lòng đầy chờ mong của tôi lập tức tan nát. Một con gà mập màu trắng ì ạch nhảy nhảy lên đầu tôi, kiêu ngạo mà cất tiếng kêu.
Vì sao… đến tột cùng là vì sao mà vẫn cứ mãi là gà mập vậy? Tôi rõ ràng là không có coi 《Tamako Market 》 cũng không có muốn ăn gà KFC mà.
“Không sao đâu, chim – nhỏ của Tiểu Đằng cũng rất đáng yêu mà.” Tử Dạ đứng một bên không nhịn được mà cười lên.
Câu này hoàn toàn không giống lời an ủi chút nào hết, tại sao nghe quái quái nhỉ, cứ cảm thấy kì kì sao đâu. Quên đi, tiếp tục luyện tập, tôi cũng không tin mình không thể làm ra một con thức thần oai phong được.
Một tiếng sau, nhìn khắp phòng toàn là gà mập tung tăng, tôi hoàn toàn bó tay. Tôi vừa nằm gục xuống, lập tức có con gà mập rất ngây thơ rất không thức thời ngồi chồm hổm lên đầu tôi. Làm ơn đừng đẻ trứng hay giẫm đạp gì nha ông nội.
Lúc này cửa bị đẩy ra, sư phụ cầm bầu rượu bước tới.
“A Dạ, hết rượu.” Ông ấy vừa vào liền gọi to. Nghe Tử Dạ bảo là không có, ông ấy bất đắc dĩ mà cào cào tóc. Thật ra là Tử Dạ muốn cho ông ấy bỏ rượu, cho nên cố tình không mua rượu về.
“A? A Dạ, cậu tính mở sạp gà à?” Ông ấy vừa nói xong liền đá văng một con gà mập đang chắn lối, đứa sau thì giống như một quả bóng nhựa mà văng ra. (Chú thích: “sạp gà” trong tiếng Việt chỉ cửa hàng bán gà, cũng ám chỉ mấy chốn mại ***.)
“Không phải, là chim – nhỏ Tiểu Đằng làm ra, đáng yêu chứ hả?” Sao lời Tử Dạ cứ có gì quái quái ấy nhở.
“A…” Đôi mắt sâu thẳm lạnh lùng nhìn sang đây, mỗi lần nhìn thấy đều khiến tôi cảm thấy căng thẳng. Chỉ cần sửa soạn lại chút là sư phụ trông cực kỳ đẹp trai, mang theo sự quyến rũ độc đáo của một người đàn ông từng trải. Nhưng phần nhiều là do cái tác phong mà ông ấy vô tình để lộ ra, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều khiến người ta phải tín phục.
“Đằng nhi muốn làm thức thần?” Ông ấy ôm tôi ngồi lên đầu gối, nhìn nhìn lá bùa mới vẽ được phân nửa của tôi. Hành động này ông ấy làm rất tự nhiên. Thế nhưng dù sao đi nữa tôi cũng không phải là con nít ba tuổi a, cảm thấy rất không quen.
Ông ấy cầm bút vẽ thêm mấy đường lên lá bùa, rồi nhẹ nhàng thổi vào lá bùa một cái. Lá bùa bốc cháy, trong nháy mắt liền hóa thành một con rồng trắng nhỏ. Rồng nhỏ múa lượn trên không trung, sống động như thật.
Tôi lại nhìn nhìn đến mấy con gà mập lăn lộn trên đất, càng cảm thấy xấu hổ. Một bàn tay to lớn xoa xoa đầu tôi, thanh âm trầm ổn của sư phụ từ đỉnh đầu truyền tới, “Nếu muốn làm, thì phải làm được thứ tốt nhất.”
“A?” Tôi xoay người nhìn sư phụ, “Sư phụ chịu dạy con sao?” Chẳng lẽ ông ấy nhiệt tình thiệt vậy sao, tôi không khỏi cảm thấy kích động trong lòng.
“Chẳng qua, không đủ vật liệu…”
Tử Dạ nghe được sư phụ thấp giọng lẩm bẩm liền nói: “Vậy thì bây giờ tôi sẽ lập tức đi mua. Sẵn tiện dắt Tiểu Đằng theo chúng ta đi dạo phố.”
Phố xá của yêu quái cũng rất náo nhiệt, hơn nữa còn có rất nhiều đồ mới lạ thú vị. Khu phố nơi có quán Tử Vị lần trước tôi đi ngang giờ đã không còn. Thế nhưng, cái thành phố này vẫn còn mấy khu phố giống vậy.
Trong đó náo nhiệt nhất, buôn bán đủ loại hàng hóa nhất chính là “Chợ Thanh Bình”. Nó nằm trên một con phố cách khu tây mười dặm, từ xưa chính là nơi để mấy thương nhân tụ hợp. Mà hiện tại nó lại là khu bán hàng nông sản và dược liệu lớn nhất ở đây.
Mà trong khu vực kết giới của chợ Thanh Bình cũng là nơi lớn nhất mà mấy sinh vật phi nhân loại thường tụ tập. Hai bên con đường lớn rải đầy đá sỏi là những cửa hàng san sát nhau, đủ các loại bảng hiệu lớn nhỏ bằng chữ phồn thể hết sức độc đáo, nhìn kỹ sẽ phát hiện hình dạng chữ đôi khi còn biến đổi, tựa như là chúng có sự sống vậy.
Mấy con thuyền nhỏ buôn bán hàng hóa trên sông nối liền không dứt. Trên đường cũng có người bán hàng rong đi đi lại lại rao hàng mời gọi, đa phần là mấy nghề nghiệp đều đã biến mất trong xã hội loài người hiện nay. Trước những quầy hàng rong bày la liệt những thứ hàng hóa, có rất nhiều thứ mới lạ mà tôi chưa từng gặp qua.
“Cô bé này, muốn mua ‘Thanh xuân’ không? Có thể giữ gìn sắc đẹp rất lâu đó.” Tôi bị một người bán hàng rong ven đường bám lấy, cô gái xinh đẹp kia cầm bình sứ chào hàng với tôi.
“Tôi không phải nữ.” Tôi cuống quít xua tay, cô gái hòa nhã xinh đẹp nhìn không giống yêu quái chút nào, nhưng dù sao cũng rất khả nghi. Thế nhưng chỉ trong nháy mắt, sư phụ và Tử Dạ đã đi rất xa rồi, gọi họ cũng không nghe được.
“Không phải nữ cũng không sao, nam nữ đều thích cái đẹp mà, ai lại không muốn bản thân mình trẻ mãi không già?” Cô ta cứ nắm lấy tôi không buông. Trong ống tay áo vươn ra bàn tay nhìn như một chiếc kìm, mặt mũi thì trẻ trung non mịn, bàn tay lại khô héo như chỉ còn xương cốt, hơn nữa cô ta còn có sáu ngón tay.
Dù làm thế nào cũng không thể rút tay ra, tôi nóng nảy, “Buông tay!” Tại sao mà bây giờ ngay cả yêu quái cũng đẩy mạnh tiêu thụ kiểu ép buộc này vậy?
Phía sau có người đến gần, cô gái kia vừa thấy liền hoảng hốt, lập tức buông tay, lui sang một bên. Tôi quay đầu nhìn thấy Tử Dạ đang đứng sau lưng, tròng kính thủy tinh lóe lên ánh sáng sắc lạnh.
“Tử… Tử Dạ đại nhân…”
“Hừ, chẳng qua mà mấy mươi năm ngắn ngủi, xem ra kẻ không hiểu quy củ ngày càng nhiều.”
Tôi phát giác khí tức trên người Tử Dạ thay đổi, xuyên qua mắt kính nhìn vào, có thể thấy trong đôi mắt anh ta dường như hiện lên một làn khói tím nhàn nhạt, lộ ra khí thế không thể diễn tả bằng lời, khiến người ta vừa run rẩy lại vừa như muốn trầm mê trong đó, quả thực phải nói là đầy ma tính.