Nối tiếp sau hai ngày nghỉ cuối tuần là ngày đi học. Lúc tôi tới trường học vẫn còn rất sớm, ngoại trừ có mấy học sinh đang tập thể dục buổi sáng trên sân chạy thể thao của trường thì học sinh trong phòng học rất ít.
Nguyên nhân tôi tới trường sớm đến như vậy là do Tô Cẩm Ngôn hẹn tôi cùng đi điều tra sự việc của người chết thứ năm. Đối với lời mời của cậu ta, tôi có hơi bất ngờ, còn có chút cảm giác được sủng mà lo. Dù sao mấy chuyện này thì bọn họ có kinh nghiệm hơn tôi nhiều, cũng không nhất thiết cần tới sự trợ giúp của tôi.
Người chết thứ năm là tự sát tại câu lạc bộ mỹ thuật, hắn đâm mình bằng chính con dao rọc giấy. Lưỡi dao mỏng mà sắc nhọn, thường tạo thành miệng vết thương không dễ cầm máu, nếu như dùng để tự sát, thường thì người ta sẽ dùng để cắt cổ tay. Hiếm có ai lại muốn chơi nổi giống hắn.
Lúc đó trong câu lạc bộ mỹ thuật có vài học sinh đang vẽ tranh, mấy cô gái sợ đến mức té xỉu hết vài người. Sau đó câu lạc bộ mỹ thuật cũng lan truyền mấy sự kiện thần quái linh tinh.
Bởi vì chiều ngày thứ hai trong câu lạc bộ sẽ có hoạt động, cho nên buổi sáng trưởng câu lạc bộ sẽ tới chuẩn bị trước. Tô Cẩm Ngôn là muốn tìm hiểu một chút về tình huống lúc đó, cho nên mới chọn thời gian này mà tới.
Trưởng câu lạc bộ là một cô gái đeo mắt kính, trông khá nghiêm cẩn. Lúc chúng tôi tới, vừa lúc cô ấy đang dọn mấy thứ đồ không cần thiết ra để ngoài phòng. Tô Cẩm Ngôn liền bước tới chào hỏi, cùng cô ấy nói chuyện.
Cô gái mắt kính nhìn thấy Tô Cẩm Ngôn thì hai mắt liền tỏa sáng, lúc chuyển tầm mắt sang tôi, càng giống như là sói đói phát hiện được con mồi.
Tôi cảm thấy có chút không đúng lắm, thế nhưng Tô Cẩm Ngôn chỉ toàn lo nói chuyện trên trời dưới đất với cô ta, còn thỉnh thoảng khoát vai hoặc sờ sờ tóc tôi. Những lúc như vậy, cô nàng lại giống như cắn phải thuốc lắc, hưng phấn muốn chết.
Tán gẫu trong chốc lát, Tô Cẩm Ngôn bảo tôi tránh đi một lúc. Cuối cùng cũng không còn bị bắn ‘sóng điện siêu nhân’ nữa rồi, tôi không nhịn được mà thở phào. Đang lúc tôi xoay người chuẩn bị bước đi, Tô Cẩm Ngôn lại gọi tôi lại.
“Chớ đi xa, đừng rời khỏi phạm vi tầm mắt tớ.”
“A? A…” Tôi không hiểu vì sao cậu ta lại nói vậy, chẳng qua trong câu lạc bộ mỹ thuật dường như cũng có không ít tác phẩm, có thể đi vào tham quan một chút.
Sau khi đi vào trong, tôi nghe được cô gái mắt kính đứng ngoài cửa phát ra tiếng cười ha hả, khiến người ta rợn cả tóc gáy. Thật không rõ Tô Cẩm Ngôn vì sao lại chịu đựng được cô nàng.
Đại sảnh của câu lạc bộ mỹ thuật cũng khá rộng lớn, trưng bày không ít mấy pho tượng thạch cao. Còn chia ra hai phòng là phòng tranh Trung Quốc và phòng tranh sơn dầu.
Tôi nhìn thấy cửa phòng tranh sơn dầu nửa khép hờ, ánh mặt trời xuyên thấu qua cánh cửa sổ thủy tinh kéo trượt, rọi trên từng chiếc bàn vẽ. Tôi nhìn thấy giữa đống bàn vẽ đó, có một người thiếu nữ đang ngồi vẽ tranh.
Cô ấy vẽ hết sức chuyên chú, lúc tôi bước tới gần cô ấy cũng không nhận ra. Cô ấy có một mái tóc đen dài như gấm, dùng ruy băng màu trắng buộc lên phân nửa. Đồng phục mùa hè mặc trên người, càng làm tôn lên dáng người cân đối xinh đẹp của cô ấy.
Cọ vẽ múa lượn trên giấy, tư thế tay cực kỳ xinh đẹp tao nhã, cảm giác không nhanh không chậm, lưu loát như nước chảy mây trôi.
Tôi định tới gần để nhìn rõ bức họa đủ sắc màu rực rỡ kia, thế nhưng một mùi thuốc màu hăng hăng thoảng qua, khiến tôi hắt xì liên tục vài cái.
Cô gái bị tôi làm kinh động xoay người lại, nắng sớm vàng rực hắt lên người cô ấy, váy theo gió nhẹ từ cửa sổ thổi vào mà phất phơ, mái tóc dài cũng nhẹ bay bay. Người thiếu nữ trông như một tinh linh trong nắng sớm.
Thế nhưng sau khi nhìn thấy cô ấy tôi liền giật nảy người. Nếu trên đời này có loại sắc đẹp khiến người ta chỉ vừa liếc mắt một cái liền cảm thấy đầu óc trống rỗng, vậy thì người trước mắt tôi chính là như vậy. Chẳng qua, tôi giật mình là vì đã từng thấy qua khuôn mặt này. Bộ dạng cô ấy giống y đúc người thiếu nữ chụp chung với sư phụ trong tấm hình ba người kia.
Bởi vì quá mức khiếp sợ, cả người tôi ngây phỗng ra. Đến nỗi thiếu nữ phải gọi tôi mấy lần mới khiến tôi hoàn hồn lại được.
“…Thật xin lỗi! Tôi không cố ý quấy rầy.” Đối mặt với cô gái xinh đẹp như vậy, tôi cảm thấy mình quá thiếu lễ độ rồi.
“Không sao cả.” Cô gái cười rộ lên trông như một đóa sen trắng, cực kỳ xinh đẹp thanh nhã. “Cậu muốn gia nhập câu lạc bộ mỹ thuật sao?”
“Tôi? Không… không phải.” Tôi vốn là không có dư thời gian để tham gia. Hơn nữa đối với mấy thứ hội họa này nọ thì tôi… Hiện giờ sư phụ còn đang phải tiến hành huấn luyện theo kiểu địa ngục để cho tôi vẽ được một bức họa ra hồn đây này.
“Vậy cậu tới chỗ này để…” Ánh mắt thiếu nữ mang theo chút nghi ngờ và phỏng đoán. Tôi không muốn khiến cô ấy hoài nghi, vội nói: “Có chút hứng thú với bức tranh, cho nên đến xem thử. Bức tranh này thật đẹp.”
Theo tầm mắt của tôi, thiếu nữa nhìn về bức họa của mình, “Cậu cũng cảm thấy vậy sao?”
Đó là một bức tranh hoa sen. Hoa sen vẽ theo kiểu Trung Quốc tôi đã từng xem nhiều, nhưng lại chưa từng thấy qua hoa sen phương Tây, màu sắc của nó không quá rực rỡ chói mắt, còn có sự phân lớp rất độc đáo, mang vẻ đẹp tinh tế khác hẳn hoa sen Trung Quốc.
Tranh hoa sen Trung Quốc tươi đẹp trang nhã. Mà bức tranh này thì lại cao quý trầm tĩnh, phô bày ra dáng vẻ đẹp đẽ nhất. Chẳng qua chỗ giống nhau là hoa sen đều rất thanh khiết, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Chẳng trách vì sao Chu tiên sinh lại chỉ yêu thích duy nhất một loài hoa sen này. (chắc là Chu Ân Lai – thủ tướng TQ)
“Chúng sinh trong tam giới, lấy dục vọng để đầu thai hóa kiếp, còn thánh nhân cõi Niết bàn, lại lấy hoa sen mà hóa thân, từ vẩn đục hóa thành tinh khiết, từ ô trọc hóa thành thánh nhân, tâm từ phiền não thành thanh tịnh, mới có thể sớm lên cõi cực lạc.”
Thiếu nữ thì thào tự nói, trong đôi mắt tràn ngập thành kính, nụ cười dịu dàng, trong ánh mặt trời tựa như một vị thánh nữ.
Cô ấy chính là người thân thiết nhất của sư phụ sao? Nhưng ngẫm lại khoảng thời gian chụp ảnh, dường như khả năng này cũng không quá lớn. Hơn nữa Tử Dạ từng nói là sư phụ đã đánh mất bọn họ rồi. Người thiếu nữ này có lẽ chỉ là mang diện mạo giống vậy mà thôi.
Tôi còn định nói chuyện với thiếu nữ, lại nghe được tiếng chuông báo chuẩn bị vào tiết. Tôi nhớ tới cô bé lớp trưởng năng nổ nhiệt tình kia, dù sao đi nữa cũng không thể đến trễ được nha. Tôi nói lời tạm biệt với thiếu nữ, rồi vội vàng chạy ra khỏi câu lạc bộ mỹ thuật. Đột nhiên lại nhớ tới là chưa hỏi qua tên cô ấy, thế nên tôi liền lội ngược về.
“Tôi là Đỗ Tử Đằng học lớp ba khối 12, cho tôi biết tên bạn được không?” Câu này sao nghe giống lời tán tỉnh thế nhỉ, vì thế tôi lập tức bổ sung: “Kia… Tôi không có ý gì đâu, chỉ là muốn kết bạn thôi.”
“Liên.” Thiếu nữ cười hì hì trả lời: “Tớ tên Liên.”
Tôi còn muốn hỏi đầy đủ họ tên cô ấy, thế nhưng lại bị Tô Cẩm Ngôn bắt lấy cổ tay, “Không phải nói cậu không được rời khỏi tầm mắt tớ sao? Vào lớp mau, đi!”
Tôi hoàn toàn không kịp phản kháng, lúc bị lôi ra ngoài lại bắt gặp cô gái mắt kính đang đứng cười trộm.
“Hôm nay cậu tới tìm tớ làm gì?” Cảm giác rất quái lạ, tôi thật sự nhịn không được mà hỏi Tô Cẩm Ngôn.
Nhìn cái vẻ mặt ‘cậu phải giải thích rõ ràng cho tớ’ của tôi, Tô Cẩm Ngôn nói: “Thật ra trường học hình như đã ban lệnh cấm bàn tán về sự kiện này. Mấy người ở câu lạc bộ mỹ thuật ngày đó đều nói năng rất thận trọng, muốn cạy miệng bọn họ ra thì tớ chỉ còn cách đánh vào sở thích của họ. Vừa lúc trưởng ban lại rất yêu thích thể loại tình cảm nam nam. Theo thuật ngữ chuyên nghiệp của mấy cô ấy thì gọi là ‘Đồng nghiệp nữ’. Cho nên…”
Lúc cái từ này xuất hiện, tôi liền hoàn toàn hóa thân thành nhân vật trong bức tranh 《Tiếng thét 》.
Nhớ tới nụ cười quỷ dị của cô gái mắt kính kia, tôi chắc chắn ngày mai sẽ được nhìn thấy tiểu thuyết CP của tôi và Tô Cẩm Ngôn cho xem. Tuyệt đối không thể hoài nghi hiệu suất YY của mấy cô nàng này được đâu.
“Mấy việc này về sau đừng kiếm tớ, cậu đi tìm Phong Lôi Tốn đi.” Dù sau Phong Lôi Tốn da mặt cũng dày, hoàn toàn không sợ bị viết thành mấy thứ kia. Hơn nữa bộ dạng cậu ta cũng rất hung dữ, ai lại dám đi bắt nạt chứ.
Dường như Tô Cẩm Ngôn nhớ đến điều gì, cả gương mặt đỏ rần lên, giận dỗi nói: “Ai muốn cùng cậu ta chứ!”
Thật không hiểu cậu ấy phản ứng mạnh mẽ vậy làm gì nữa. Hay vẫn là thấy tôi dễ ăn hiếp hơn? (Tiếng trời: là vấn đề công thụ đó mà.)
Sau khi tan học, Tô Cẩm Ngôn hẹn những người khác lên sân thượng nói chuyện. Nam sinh kia không phải là mổ bụng, mà là dùng dao moi trái tim mình ra.
Việc này thật sự là vô cùng kinh khủng. Tuy là có câu nói ‘yêu đến có thể móc tim móc phổi ra’, nhưng thực tế cho dù có cái quyết tâm đó, người bình thường cũng không thể nào đi moi sống trái tim mình ra như vậy được. Bởi vì phía trường học chèn ép, cho nên sự việc cũng chỉ được đăng tại một mục rất nhỏ trên báo chí mà thôi. Cảnh sát lại tới, nhưng bởi vì tại đó có nhiều người chứng kiến, cho nên người chết chỉ được nhận định là tự sát.
Sự việc diễn ra cũng có chút mâu thuẫn. Người chết là thành viên của câu lạc bộ mỹ thuật. Ngày đó hắn đang vẽ tranh, mà chủ đề vẽ tranh của bọn họ cũng không phải mấy thứ đen tối hủ bại gì. Nam sinh kia đột nhiên phát điên, dùng dao rọc giấy đang cầm trên tay, đâm vào ***g ngực của mình. Nữ sinh ngồi bên cạnh thấy máu tươi trào ra, sợ tới mức thét lên một tiếng rồi té xỉu.
Tiếp đó hắn dùng tay móc trái tim mình ra, thân thể lại không lập tức ngã xuống, mà là nhe răng lộ ra một nụ cười quỷ dị. Những người khác đều sợ tới ngây người. Sau khi người chết ngã xuống, bọn họ mới ý thức được mà kêu thét, té xỉu hoặc là gọi giáo viên đến.
Dù sao thì ngày hôm ấy những người ở chỗ này đều bị dọa tới mất mật. Cho dù trường học không cấm bàn tán, bọn họ cũng không dám đi nói lung tung.
“Vậy nguyên nhân tự sát của người học sinh này là…”
Tôi chỉ vừa mở miệng, ba người kia liền đồng thời nhìn qua. Đột nhiên bị bọn họ nhìn chằm chằm vậy, tôi cảm thấy có chút mất tự nhiên.
“Tiểu Đằng vẫn còn bình tĩnh được.” Trần Tịch mở miệng nói, trong mắt lại hiện lên vẻ thán phục. Bộ đây không phải là việc đầu tiên mà mọi người sẽ nghĩ đến khi nghe thấy loại chuyện này sao? Tự sát thì tất nhiên phải có lý do rồi.
“Không biết.” Tô Cẩm Ngôn thở dài, “Trưởng câu lạc bộ mỹ thuật cũng nói là cô ấy không biết. Người chết là một tên cao phú soái (cao ráo giàu có đẹp troai) điển hình, tính tình ngạo mạn, thích trăng hoa. Cho nên xem ra hắn không phải tự sát vì tình, mấy thứ như áp lực học tập thì càng không.”
Thứ duy nhất có khả năng liên quan chính là, trước kia hắn và người chết thứ sáu là anh Cửu có liên hệ khá mật thiết. Tên được gọi là anh Cửu kia cũng không phải dạng người lương thiện gì, quả nhiên là vật họp theo loài, người phân theo đàn.
Thảo luận không mang lại kết quả gì, chúng tôi đành trở về phòng học. Lúc tan học, có một nam sinh đột nhiên kích động từ ngoài cổng trường xông vào. Tôi liếc mắt một cái liền nhận ra đó là tên đã cười nhạo tôi vào ngày đầu tiên tôi đến lớp – Tiểu Thất. Lúc chuông tan học còn chưa reo thì hồn của hắn đã vắt trên cành cây rồi, đến lúc tan học thì liền chạy ra như bay, bây giờ lại chạy về, thật sự rất kỳ lạ.
“Thầy ơi! Cứu mạng!” Tiểu Thất bám chặt lấy vị giáo viên chủ nhiệm đang chuẩn bị bước ra khỏi cổng trường.
Ông chú mặt than kia lại khá là bình tĩnh, “Em từ từ mà nói, không cần gấp.”
“Ngoài cổng trường có một đám người cầm mấy cây đao dài như vầy muốn chém em!” Cậu ta dùng hai tay ước chừng con dao, chiều dài cỡ khoảng 40 centimet.
Ông chú mặt than không chút hoang mang mà dùng hai tay kéo ra khoảng cách cỡ một thước, “Vậy em cứ lấy cây đao dài như vầy chém lại họ là được.”
“…”
Thì ra là Tiểu Thất đụng phải bọn thanh niên bất lương bên ngoài, trước kia còn có anh Cửu che chở, bây giờ hắn đã chết, đám người kia đương nhiên tìm đến Tiểu Thất gây chuyện. Thầy giáo giúp hắn báo cảnh sát, thế nhưng thằng nhóc này cũng chẳng dám về nhà, quyết định ở lại trường học. May là ký túc xá vẫn còn giường trống.
Tôi bước ra cổng trường, xã hội đen thì không thấy, thế nhưng lại đụng phải nhân vật còn nguy hiểm hơn cả xã hội đen. Nhìn thấy hắn tôi liền xoay đầu muốn chạy, nhưng áo lại bị kéo lại.
“Người đẹp bé nhỏ, tôi đói bụng rồi.”
Giọng nói nam tính quyến rũ còn đáng sợ hơn cả bùa đòi mạng của diêm vương vang lên.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Việc của Tiểu Thất chính là căn cứ vào sự kiện có thật ở trường trung học của tôi mà cải biên lại. Ông chú mặt than kia chính là giáo viên Anh văn của tôi. Lúc đó một tên học sinh lớp dưới nói có người chờ ở ngoài trường để chém hắn, chúng tôi nghe thấy đều rất sợ. Thực bội phục thầy giáo vẫn bình tĩnh, còn nói giỡn với bạn học kia, chẳng qua có lẽ đối phương cũng cười không nổi.
Trước kia ở trung học mỗi sáng thứ hai chào cờ đều có thể nghe ngóng được đủ loại chuyện. Nữ sinh vơ vét tài sản nam sinh, đến nhà bạn học trộm tiền bị bắt, hay kéo bè kéo lũ đánh nhau với trường học bên cạnh… Mỗi lần hiệu trưởng phát biểu nói mấy chuyện này ra đều rất bất đắc dĩ. Có lần xui xẻo, một học sinh khu khác đến phòng chơi game cạnh trường tôi chơi, học sinh kia là con trai của vị quan chức nào đó trong bộ giáo duc, cho nên vị quan đó liền mang người tới bắt. Hắn bắt con trai mình về là được rồi, còn đi bắt cả mấy học sinh đang chơi game khác. Bọn nam sinh trường tôi là đứng mũi chịu sào mà gặp họa, sau đó là đến trường học bên cạnh.
Nguyên nhân tôi tới trường sớm đến như vậy là do Tô Cẩm Ngôn hẹn tôi cùng đi điều tra sự việc của người chết thứ năm. Đối với lời mời của cậu ta, tôi có hơi bất ngờ, còn có chút cảm giác được sủng mà lo. Dù sao mấy chuyện này thì bọn họ có kinh nghiệm hơn tôi nhiều, cũng không nhất thiết cần tới sự trợ giúp của tôi.
Người chết thứ năm là tự sát tại câu lạc bộ mỹ thuật, hắn đâm mình bằng chính con dao rọc giấy. Lưỡi dao mỏng mà sắc nhọn, thường tạo thành miệng vết thương không dễ cầm máu, nếu như dùng để tự sát, thường thì người ta sẽ dùng để cắt cổ tay. Hiếm có ai lại muốn chơi nổi giống hắn.
Lúc đó trong câu lạc bộ mỹ thuật có vài học sinh đang vẽ tranh, mấy cô gái sợ đến mức té xỉu hết vài người. Sau đó câu lạc bộ mỹ thuật cũng lan truyền mấy sự kiện thần quái linh tinh.
Bởi vì chiều ngày thứ hai trong câu lạc bộ sẽ có hoạt động, cho nên buổi sáng trưởng câu lạc bộ sẽ tới chuẩn bị trước. Tô Cẩm Ngôn là muốn tìm hiểu một chút về tình huống lúc đó, cho nên mới chọn thời gian này mà tới.
Trưởng câu lạc bộ là một cô gái đeo mắt kính, trông khá nghiêm cẩn. Lúc chúng tôi tới, vừa lúc cô ấy đang dọn mấy thứ đồ không cần thiết ra để ngoài phòng. Tô Cẩm Ngôn liền bước tới chào hỏi, cùng cô ấy nói chuyện.
Cô gái mắt kính nhìn thấy Tô Cẩm Ngôn thì hai mắt liền tỏa sáng, lúc chuyển tầm mắt sang tôi, càng giống như là sói đói phát hiện được con mồi.
Tôi cảm thấy có chút không đúng lắm, thế nhưng Tô Cẩm Ngôn chỉ toàn lo nói chuyện trên trời dưới đất với cô ta, còn thỉnh thoảng khoát vai hoặc sờ sờ tóc tôi. Những lúc như vậy, cô nàng lại giống như cắn phải thuốc lắc, hưng phấn muốn chết.
Tán gẫu trong chốc lát, Tô Cẩm Ngôn bảo tôi tránh đi một lúc. Cuối cùng cũng không còn bị bắn ‘sóng điện siêu nhân’ nữa rồi, tôi không nhịn được mà thở phào. Đang lúc tôi xoay người chuẩn bị bước đi, Tô Cẩm Ngôn lại gọi tôi lại.
“Chớ đi xa, đừng rời khỏi phạm vi tầm mắt tớ.”
“A? A…” Tôi không hiểu vì sao cậu ta lại nói vậy, chẳng qua trong câu lạc bộ mỹ thuật dường như cũng có không ít tác phẩm, có thể đi vào tham quan một chút.
Sau khi đi vào trong, tôi nghe được cô gái mắt kính đứng ngoài cửa phát ra tiếng cười ha hả, khiến người ta rợn cả tóc gáy. Thật không rõ Tô Cẩm Ngôn vì sao lại chịu đựng được cô nàng.
Đại sảnh của câu lạc bộ mỹ thuật cũng khá rộng lớn, trưng bày không ít mấy pho tượng thạch cao. Còn chia ra hai phòng là phòng tranh Trung Quốc và phòng tranh sơn dầu.
Tôi nhìn thấy cửa phòng tranh sơn dầu nửa khép hờ, ánh mặt trời xuyên thấu qua cánh cửa sổ thủy tinh kéo trượt, rọi trên từng chiếc bàn vẽ. Tôi nhìn thấy giữa đống bàn vẽ đó, có một người thiếu nữ đang ngồi vẽ tranh.
Cô ấy vẽ hết sức chuyên chú, lúc tôi bước tới gần cô ấy cũng không nhận ra. Cô ấy có một mái tóc đen dài như gấm, dùng ruy băng màu trắng buộc lên phân nửa. Đồng phục mùa hè mặc trên người, càng làm tôn lên dáng người cân đối xinh đẹp của cô ấy.
Cọ vẽ múa lượn trên giấy, tư thế tay cực kỳ xinh đẹp tao nhã, cảm giác không nhanh không chậm, lưu loát như nước chảy mây trôi.
Tôi định tới gần để nhìn rõ bức họa đủ sắc màu rực rỡ kia, thế nhưng một mùi thuốc màu hăng hăng thoảng qua, khiến tôi hắt xì liên tục vài cái.
Cô gái bị tôi làm kinh động xoay người lại, nắng sớm vàng rực hắt lên người cô ấy, váy theo gió nhẹ từ cửa sổ thổi vào mà phất phơ, mái tóc dài cũng nhẹ bay bay. Người thiếu nữ trông như một tinh linh trong nắng sớm.
Thế nhưng sau khi nhìn thấy cô ấy tôi liền giật nảy người. Nếu trên đời này có loại sắc đẹp khiến người ta chỉ vừa liếc mắt một cái liền cảm thấy đầu óc trống rỗng, vậy thì người trước mắt tôi chính là như vậy. Chẳng qua, tôi giật mình là vì đã từng thấy qua khuôn mặt này. Bộ dạng cô ấy giống y đúc người thiếu nữ chụp chung với sư phụ trong tấm hình ba người kia.
Bởi vì quá mức khiếp sợ, cả người tôi ngây phỗng ra. Đến nỗi thiếu nữ phải gọi tôi mấy lần mới khiến tôi hoàn hồn lại được.
“…Thật xin lỗi! Tôi không cố ý quấy rầy.” Đối mặt với cô gái xinh đẹp như vậy, tôi cảm thấy mình quá thiếu lễ độ rồi.
“Không sao cả.” Cô gái cười rộ lên trông như một đóa sen trắng, cực kỳ xinh đẹp thanh nhã. “Cậu muốn gia nhập câu lạc bộ mỹ thuật sao?”
“Tôi? Không… không phải.” Tôi vốn là không có dư thời gian để tham gia. Hơn nữa đối với mấy thứ hội họa này nọ thì tôi… Hiện giờ sư phụ còn đang phải tiến hành huấn luyện theo kiểu địa ngục để cho tôi vẽ được một bức họa ra hồn đây này.
“Vậy cậu tới chỗ này để…” Ánh mắt thiếu nữ mang theo chút nghi ngờ và phỏng đoán. Tôi không muốn khiến cô ấy hoài nghi, vội nói: “Có chút hứng thú với bức tranh, cho nên đến xem thử. Bức tranh này thật đẹp.”
Theo tầm mắt của tôi, thiếu nữa nhìn về bức họa của mình, “Cậu cũng cảm thấy vậy sao?”
Đó là một bức tranh hoa sen. Hoa sen vẽ theo kiểu Trung Quốc tôi đã từng xem nhiều, nhưng lại chưa từng thấy qua hoa sen phương Tây, màu sắc của nó không quá rực rỡ chói mắt, còn có sự phân lớp rất độc đáo, mang vẻ đẹp tinh tế khác hẳn hoa sen Trung Quốc.
Tranh hoa sen Trung Quốc tươi đẹp trang nhã. Mà bức tranh này thì lại cao quý trầm tĩnh, phô bày ra dáng vẻ đẹp đẽ nhất. Chẳng qua chỗ giống nhau là hoa sen đều rất thanh khiết, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn. Chẳng trách vì sao Chu tiên sinh lại chỉ yêu thích duy nhất một loài hoa sen này. (chắc là Chu Ân Lai – thủ tướng TQ)
“Chúng sinh trong tam giới, lấy dục vọng để đầu thai hóa kiếp, còn thánh nhân cõi Niết bàn, lại lấy hoa sen mà hóa thân, từ vẩn đục hóa thành tinh khiết, từ ô trọc hóa thành thánh nhân, tâm từ phiền não thành thanh tịnh, mới có thể sớm lên cõi cực lạc.”
Thiếu nữ thì thào tự nói, trong đôi mắt tràn ngập thành kính, nụ cười dịu dàng, trong ánh mặt trời tựa như một vị thánh nữ.
Cô ấy chính là người thân thiết nhất của sư phụ sao? Nhưng ngẫm lại khoảng thời gian chụp ảnh, dường như khả năng này cũng không quá lớn. Hơn nữa Tử Dạ từng nói là sư phụ đã đánh mất bọn họ rồi. Người thiếu nữ này có lẽ chỉ là mang diện mạo giống vậy mà thôi.
Tôi còn định nói chuyện với thiếu nữ, lại nghe được tiếng chuông báo chuẩn bị vào tiết. Tôi nhớ tới cô bé lớp trưởng năng nổ nhiệt tình kia, dù sao đi nữa cũng không thể đến trễ được nha. Tôi nói lời tạm biệt với thiếu nữ, rồi vội vàng chạy ra khỏi câu lạc bộ mỹ thuật. Đột nhiên lại nhớ tới là chưa hỏi qua tên cô ấy, thế nên tôi liền lội ngược về.
“Tôi là Đỗ Tử Đằng học lớp ba khối 12, cho tôi biết tên bạn được không?” Câu này sao nghe giống lời tán tỉnh thế nhỉ, vì thế tôi lập tức bổ sung: “Kia… Tôi không có ý gì đâu, chỉ là muốn kết bạn thôi.”
“Liên.” Thiếu nữ cười hì hì trả lời: “Tớ tên Liên.”
Tôi còn muốn hỏi đầy đủ họ tên cô ấy, thế nhưng lại bị Tô Cẩm Ngôn bắt lấy cổ tay, “Không phải nói cậu không được rời khỏi tầm mắt tớ sao? Vào lớp mau, đi!”
Tôi hoàn toàn không kịp phản kháng, lúc bị lôi ra ngoài lại bắt gặp cô gái mắt kính đang đứng cười trộm.
“Hôm nay cậu tới tìm tớ làm gì?” Cảm giác rất quái lạ, tôi thật sự nhịn không được mà hỏi Tô Cẩm Ngôn.
Nhìn cái vẻ mặt ‘cậu phải giải thích rõ ràng cho tớ’ của tôi, Tô Cẩm Ngôn nói: “Thật ra trường học hình như đã ban lệnh cấm bàn tán về sự kiện này. Mấy người ở câu lạc bộ mỹ thuật ngày đó đều nói năng rất thận trọng, muốn cạy miệng bọn họ ra thì tớ chỉ còn cách đánh vào sở thích của họ. Vừa lúc trưởng ban lại rất yêu thích thể loại tình cảm nam nam. Theo thuật ngữ chuyên nghiệp của mấy cô ấy thì gọi là ‘Đồng nghiệp nữ’. Cho nên…”
Lúc cái từ này xuất hiện, tôi liền hoàn toàn hóa thân thành nhân vật trong bức tranh 《Tiếng thét 》.
Nhớ tới nụ cười quỷ dị của cô gái mắt kính kia, tôi chắc chắn ngày mai sẽ được nhìn thấy tiểu thuyết CP của tôi và Tô Cẩm Ngôn cho xem. Tuyệt đối không thể hoài nghi hiệu suất YY của mấy cô nàng này được đâu.
“Mấy việc này về sau đừng kiếm tớ, cậu đi tìm Phong Lôi Tốn đi.” Dù sau Phong Lôi Tốn da mặt cũng dày, hoàn toàn không sợ bị viết thành mấy thứ kia. Hơn nữa bộ dạng cậu ta cũng rất hung dữ, ai lại dám đi bắt nạt chứ.
Dường như Tô Cẩm Ngôn nhớ đến điều gì, cả gương mặt đỏ rần lên, giận dỗi nói: “Ai muốn cùng cậu ta chứ!”
Thật không hiểu cậu ấy phản ứng mạnh mẽ vậy làm gì nữa. Hay vẫn là thấy tôi dễ ăn hiếp hơn? (Tiếng trời: là vấn đề công thụ đó mà.)
Sau khi tan học, Tô Cẩm Ngôn hẹn những người khác lên sân thượng nói chuyện. Nam sinh kia không phải là mổ bụng, mà là dùng dao moi trái tim mình ra.
Việc này thật sự là vô cùng kinh khủng. Tuy là có câu nói ‘yêu đến có thể móc tim móc phổi ra’, nhưng thực tế cho dù có cái quyết tâm đó, người bình thường cũng không thể nào đi moi sống trái tim mình ra như vậy được. Bởi vì phía trường học chèn ép, cho nên sự việc cũng chỉ được đăng tại một mục rất nhỏ trên báo chí mà thôi. Cảnh sát lại tới, nhưng bởi vì tại đó có nhiều người chứng kiến, cho nên người chết chỉ được nhận định là tự sát.
Sự việc diễn ra cũng có chút mâu thuẫn. Người chết là thành viên của câu lạc bộ mỹ thuật. Ngày đó hắn đang vẽ tranh, mà chủ đề vẽ tranh của bọn họ cũng không phải mấy thứ đen tối hủ bại gì. Nam sinh kia đột nhiên phát điên, dùng dao rọc giấy đang cầm trên tay, đâm vào ***g ngực của mình. Nữ sinh ngồi bên cạnh thấy máu tươi trào ra, sợ tới mức thét lên một tiếng rồi té xỉu.
Tiếp đó hắn dùng tay móc trái tim mình ra, thân thể lại không lập tức ngã xuống, mà là nhe răng lộ ra một nụ cười quỷ dị. Những người khác đều sợ tới ngây người. Sau khi người chết ngã xuống, bọn họ mới ý thức được mà kêu thét, té xỉu hoặc là gọi giáo viên đến.
Dù sao thì ngày hôm ấy những người ở chỗ này đều bị dọa tới mất mật. Cho dù trường học không cấm bàn tán, bọn họ cũng không dám đi nói lung tung.
“Vậy nguyên nhân tự sát của người học sinh này là…”
Tôi chỉ vừa mở miệng, ba người kia liền đồng thời nhìn qua. Đột nhiên bị bọn họ nhìn chằm chằm vậy, tôi cảm thấy có chút mất tự nhiên.
“Tiểu Đằng vẫn còn bình tĩnh được.” Trần Tịch mở miệng nói, trong mắt lại hiện lên vẻ thán phục. Bộ đây không phải là việc đầu tiên mà mọi người sẽ nghĩ đến khi nghe thấy loại chuyện này sao? Tự sát thì tất nhiên phải có lý do rồi.
“Không biết.” Tô Cẩm Ngôn thở dài, “Trưởng câu lạc bộ mỹ thuật cũng nói là cô ấy không biết. Người chết là một tên cao phú soái (cao ráo giàu có đẹp troai) điển hình, tính tình ngạo mạn, thích trăng hoa. Cho nên xem ra hắn không phải tự sát vì tình, mấy thứ như áp lực học tập thì càng không.”
Thứ duy nhất có khả năng liên quan chính là, trước kia hắn và người chết thứ sáu là anh Cửu có liên hệ khá mật thiết. Tên được gọi là anh Cửu kia cũng không phải dạng người lương thiện gì, quả nhiên là vật họp theo loài, người phân theo đàn.
Thảo luận không mang lại kết quả gì, chúng tôi đành trở về phòng học. Lúc tan học, có một nam sinh đột nhiên kích động từ ngoài cổng trường xông vào. Tôi liếc mắt một cái liền nhận ra đó là tên đã cười nhạo tôi vào ngày đầu tiên tôi đến lớp – Tiểu Thất. Lúc chuông tan học còn chưa reo thì hồn của hắn đã vắt trên cành cây rồi, đến lúc tan học thì liền chạy ra như bay, bây giờ lại chạy về, thật sự rất kỳ lạ.
“Thầy ơi! Cứu mạng!” Tiểu Thất bám chặt lấy vị giáo viên chủ nhiệm đang chuẩn bị bước ra khỏi cổng trường.
Ông chú mặt than kia lại khá là bình tĩnh, “Em từ từ mà nói, không cần gấp.”
“Ngoài cổng trường có một đám người cầm mấy cây đao dài như vầy muốn chém em!” Cậu ta dùng hai tay ước chừng con dao, chiều dài cỡ khoảng 40 centimet.
Ông chú mặt than không chút hoang mang mà dùng hai tay kéo ra khoảng cách cỡ một thước, “Vậy em cứ lấy cây đao dài như vầy chém lại họ là được.”
“…”
Thì ra là Tiểu Thất đụng phải bọn thanh niên bất lương bên ngoài, trước kia còn có anh Cửu che chở, bây giờ hắn đã chết, đám người kia đương nhiên tìm đến Tiểu Thất gây chuyện. Thầy giáo giúp hắn báo cảnh sát, thế nhưng thằng nhóc này cũng chẳng dám về nhà, quyết định ở lại trường học. May là ký túc xá vẫn còn giường trống.
Tôi bước ra cổng trường, xã hội đen thì không thấy, thế nhưng lại đụng phải nhân vật còn nguy hiểm hơn cả xã hội đen. Nhìn thấy hắn tôi liền xoay đầu muốn chạy, nhưng áo lại bị kéo lại.
“Người đẹp bé nhỏ, tôi đói bụng rồi.”
Giọng nói nam tính quyến rũ còn đáng sợ hơn cả bùa đòi mạng của diêm vương vang lên.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Việc của Tiểu Thất chính là căn cứ vào sự kiện có thật ở trường trung học của tôi mà cải biên lại. Ông chú mặt than kia chính là giáo viên Anh văn của tôi. Lúc đó một tên học sinh lớp dưới nói có người chờ ở ngoài trường để chém hắn, chúng tôi nghe thấy đều rất sợ. Thực bội phục thầy giáo vẫn bình tĩnh, còn nói giỡn với bạn học kia, chẳng qua có lẽ đối phương cũng cười không nổi.
Trước kia ở trung học mỗi sáng thứ hai chào cờ đều có thể nghe ngóng được đủ loại chuyện. Nữ sinh vơ vét tài sản nam sinh, đến nhà bạn học trộm tiền bị bắt, hay kéo bè kéo lũ đánh nhau với trường học bên cạnh… Mỗi lần hiệu trưởng phát biểu nói mấy chuyện này ra đều rất bất đắc dĩ. Có lần xui xẻo, một học sinh khu khác đến phòng chơi game cạnh trường tôi chơi, học sinh kia là con trai của vị quan chức nào đó trong bộ giáo duc, cho nên vị quan đó liền mang người tới bắt. Hắn bắt con trai mình về là được rồi, còn đi bắt cả mấy học sinh đang chơi game khác. Bọn nam sinh trường tôi là đứng mũi chịu sào mà gặp họa, sau đó là đến trường học bên cạnh.