Anh họ kinh ngạc nhìn chúng tôi, cất bước đi nhanh tới. Anh không thèm để ý đến Chu Chính quát bảo dừng lại mà ôm lấy Xích Hoa, “Các người muốn làm gì?”
Ánh mắt tức giận của anh họ sắc bén như dao, anh ấy lớn tiếng chất vấn Chu Chính, người sau nói cho anh biết đây là công vụ theo thông lệ của cảnh sát, còn bảo anh ấy buông tay, nếu không thì sẽ lấy tội danh cản trở cảnh sát thi hành công vụ mà dẫn anh về đồn.
“Tôi mặc kệ vì lý do gì, các người không thể ngược đãi cô ấy như vậy!” Anh họ tức giận nói: “Mang danh nghĩa bắt bớ tội phạm, vậy mà lại sử dụng tư hình, tôi nhất định phải khởi tố anh!”
“Anh họ… thật ra cô ấy…”
Tôi đột nhiên phát hiện, ánh mắt anh họ sao lại xa lạ đến thế, tựa như anh đang nhìn vào kẻ thù của mình, tựa như muốn xé nát đối phương ra. So với vẻ ôn hòa dịu dàng ngày thường thì anh của hiện tại trông cứ như hai người khác nhau. Trái tim tôi chợt cảm thấy như bị nhấn chìm trong địa ngục băng giá.
Có lẽ cảm nhận được tâm trạng tôi không tốt, Chu Chính vỗ vỗ lưng tôi, “Sau khi về đồn sẽ từ từ thẩm vấn cô ta.”
Tôi không biết mình về đến đồn cảnh sát bằng cách nào. Đêm đã khuya, tôi lủi thủi một mình ngồi trên hành lang, nhìn thấy Phượng Triều Nguyệt mang theo một luật sư đi vào trong phòng thẩm vấn.
Một lúc sau luật sư theo chú Lâm đi ra làm thủ tục. Lúc Phượng Triều Nguyệt bước ngang qua tôi, hắn thấp giọng nói: “Đừng xen vào việc của người khác.”
Tôi ngẩng phắt đầu lên, người sau nở một nụ cười dịu dàng, “Thay tôi gửi lời hỏi thăm đến sư phụ.”
Xích Hoa đang được anh họ dìu ra khỏi phòng thẩm vấn. Anh ấy cũng không thèm liếc mắt nhìn tôi dù chỉ một lần, cứ thế mà bước ngang qua. Tôi vội vươn tay kéo anh, lại bị anh mạnh mẽ rút vạt áo trong tay về.
“Tử Lẫm?” Xích Hoa dường như rất yếu ớt, vẫn cứ dựa vào người anh họ. Cho nên lúc anh họ dừng lại, cô ta cũng không thể bước tiếp.
“Đi thôi.” Anh họ lãnh đạm quét mắt nhìn tôi một cái, sau đó lại tiếp tục đỡ cô ta rời đi. Ánh mắt lạnh lùng kia như một con dao sắc bén, chậm rãi khoét sâu vào trái tim tôi.
Tôi một mình bước ra khỏi đồn cảnh sát, đêm đã khuya lắm rồi, nhưng tôi vẫn cất bước đi về phía chợ Thanh Bình, chợ đêm của yêu quái hiện giờ mới bắt đầu mở cửa. Lần trước lúc đi mua nguyên liệu với sư phụ, tôi nhớ rõ có một cửa hàng bán rượu. Nơi đó có một loại rượu tên là ‘Vong Ưu’ (quên sầu).
Lúc ấy tôi đã hỏi sư phụ, loại rượu này thật sự có thể giúp người ta quên đi sầu muộn sao. Sư phụ chỉ cười khổ, Tử Dạ lập tức thúc giục ông ấy đi mau lên.
Tôi mua mấy bình, bình rượu này trông rất quen thuộc, chỗ của sư phụ có rất nhiều chai rỗng giống vậy. Sau đó lại bị Tử Dạ lấy toàn bộ đem đi bán đồng nát.
Mặc kệ nó có tác dụng thật hay không, tôi cũng chỉ có thể thử xem. Cái loại cảm giác này thật khó chịu quá, nếu cứ tiếp tục như vậy tôi sợ mình sẽ nổi điên mất.
Tôi ngồi trên băng ghế đá công viên mở nắp bình rượu ra, hương rượu thơm nồng lập tức xông lên mặt. Rượu uống vào cũng không cay, mùi vị tinh khiết mà nhẹ nhàng, thân thể tôi chợt nóng lên, có một loại cảm giác thoải mái dâng trào.
Quả nhiên là Vong Ưu, khiến người ta nhịn không được mà cứ muốn uống mãi, uống đến say mèm mới thôi.
Không biết đã qua bao lâu, đầu óc tôi trở nên lơ mơ, cảnh vật trước mắt cũng mờ ảo. Dường như có một người đỡ tôi dậy, gọi tên tôi. Tôi mơ màng đáp lời, cảm nhận được hơi thở tươi mát trên người đối phương, liền không nhịn được mà dán sát người vào.
Cảm thấy cả người mình bị ôm lên, tôi nắm chặt lấy quần áo người nọ, chui vào lòng ngực đối phương. Sự tiếp xúc thân thể này mang đến cho tôi một thứ cảm giác thích thú vui vẻ.
Tôi không ngừng cọ vào làn da đối phương, bắt đầu cảm thấy quần áo thật vướng víu. Tôi vươn tay cởi nút áo mình, cởi cả quần áo. Đối phương dường như muốn ngăn động tác của tôi lại, nhưng tôi cứ mặc kệ hắn đấy. Tôi muốn được đụng chạm nhiều hơn nữa, chuyện thoải mái như vậy, đừng có ngăn cản tôi chứ.
Ngón tay tôi chạm phải điểm nổi lên trước áo sơmi của đối phương, lập tức dùng ngón tay không ngừng xoa nắn nơi đó, hình như chơi cũng vui lắm nha. Tay tôi bị đối phương dùng sức nắm lại, nhưng tôi vẫn chưa từ bỏ ý định, lại cắn một cái lên mặt hắn.
“Uhm…”
Người nọ phát ra tiếng rên rỉ, tôi thừa cơ ngẩng đầu lên, nhìn không rõ lắm, nhưng hẳn là Chu Chính. Hắn đỏ bừng từ mặt tới cổ, thật sự rất đáng yêu. Cái bộ mặt nghiêm túc đó mà cũng có ngày được gắn với từ ‘Đáng yêu’, thật khiến tôi cảm thấy buồn cười quá chừng.
Tôi đùa giỡn ngửa đầu lên hôn hắn. Môi thật mềm, rõ ràng là một người đàn ông cứng cáp, thế nhưng môi lại cứ như viên kẹo mềm ấy. Tôi liếm một chút, sau đó lại mạnh mẽ mút lấy.
Đối phương cứng đờ người, để mặc tôi liếm tới mút lui. Bên dưới tay tôi là một cơ thể rắn chắc nóng bỏng, tôi thật muốn chạm vào làn da của hắn. Nghĩ vậy tôi liền luồn tay vào trong vạt áo hắn, sờ soạng tới chỗ gồ lên trước ngực, nhéo mạnh một chút.
Rồi cảm thấy thật vừa lòng khi nghe được tiếng hít khí của đối phương.
“Đỗ Tử Đằng, em biết mình đang làm gì không?”
Giọng nói nam tính thuần hậu mang theo chút khàn khàn, dường như đang kiềm nén thứ gì. Cảm nhận được thân thể người nọ đang khẽ run, tôi cảm thấy rất thú vị, “Anh đang sợ sao? Sao lại sợ? Cảnh quan đại nhân vốn đâu sợ hãi thứ gì.”
“Đồ ngốc nhà em!”
Sau khi nghe được hắn nổi giận gầm lên một tiếng, tôi liền cảm thấy môi mình bị mạnh mẽ mút vào. Nụ hôn của hắn giống như bão tố quét ngang. Cho tới khi tôi cảm thấy hít thở không thông hắn mới chịu buông tha.
“Em đúng là đồ ngốc.”
Đầu lưỡi ướt át liếm láp khóe miệng tôi, tôi không nhịn được mà vươn lưỡi ra quấn lấy hắn. Lại thêm một nụ hôn tiêu chuẩn, ướt át mà nhiệt tình khác, đối phương cũng bắt đầu thở dốc.
“Mau dừng lại…”
“Đừng! Ôm lấy em… đừng buông ra…” Trong cơ thể tôi như có một ngọn lửa đang rực cháy, làn da tựa như sắp bị thiêu đốt, trong lòng ngứa ngáy, không chỗ phát tiết.
Chỗ làn da tiếp xúc mặc dù có thể làm dịu bớt sự nóng bỏng kia, thế nhưng dường như có một luồng nhiệt đang hướng về phía nửa người dưới của tôi, gần như muốn khiến nó nổ tung. Tôi cởi bỏ quần, nắm lấy chỗ kia, lại phát hiện tay mình cũng nóng rực.
Trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ, thân thể cũng thuận theo mà làm. Tôi kéo tay của đối phương đặt vào chỗ đó của mình, quả nhiên thật thoải mái.
“Xin… anh…”
“Đừng thử thách sự tự chủ của anh!”
Tiếng rống của hắn khiến lỗ tai tôi phát đau, thế nhưng tôi vẫn muốn đấu với hắn, cứ giữ chặt lấy tay hắn không buông, thân thể cũng tự động cọ xát.
“Ah…” Khẽ ngân nga một tiếng đầy vui sướng, tôi không nhịn được mà gia tăng tốc độ trên tay. Vào lúc trong đầu tôi lóe ra ánh sáng màu trắng, đối phương cũng gầm nhẹ một tiếng.
“Em…. Đừng có hối hận!”
Tôi mới không thèm hối hận đấy! Nghĩ vậy tôi lại lần nữa dán sát vào làn da khiến mình cảm thấy thoải mái kia.
Đêm hôm đó tôi mơ thấy đủ loại mộng đẹp, so với mấy đĩa AV tôi xem còn kích thích hơn cả trăm lần. Thân thể trần trụi của đối phương mang theo màu lúa mạch khỏe khoắn, nhưng không biết vì sao người bị đè ở dưới lại là tôi.
Đối phương thích tư thế cưỡi ngựa cũng không sao nha. Thật là một người đẹp biết chủ động mà, tôi ôm lấy đối phương làm thật nhiều thật nhiều chuyện vui sướng. Mà đối phương cũng bắn ra trong cơ thể tôi rất nhiều rất nhiều lần, còn thay đổi vô số tư thế nữa chứ.
Chờ chút đã! Tại sao đối phương lại ở bên trong tôi, mà không phải là tôi ở bên trong đối phương? OO
Đột nhiên bừng tỉnh giấc, nắng sớm ngoài cửa sổ đã chiếu vào trong phòng, gió nhẹ thổi khiến bức màn trắng đung đưa.
Quả nhiên chỉ là một giấc mộng sao? Không đúng, bức màn trong phòng tôi đâu phải màu trắng, phòng anh họ cũng không phải!
Tôi vừa định đứng dậy, lại phát hiện cả người đau nhức, hoàn toàn không thể nhúc nhích được. Vừa vươn tay tôi liền chạm vào một ***g ngực rắn chắc, còn có thể nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn. Tôi phát hiện cả người mình đang dựa sát vào người hắn.
Đúng vậy! Hoàn toàn không có ngực, trăm phần trăm là giống đực!
Này là cái tình tiết thúc đẩy đầy bi thảm trong tiểu thuyết đam mỹ đây mà, mỗi lần nam chính thức giấc nhất định đều là nằm chung trên một cái giường với một thằng đàn ông trần trụi khác. TT Nói thật chứ, tôi cảm thấy thứ tình tiết này rất thối nát rất không sáng tạo chút nào. (Hà Mễ: Không tới lượt cậu nêu ý kiến!)
Cái chỗ dùng để bài tiết không có bất kỳ cảm giác gì, thật khiến tôi hoài nghi có phải mình bị trĩ rồi không. Nhưng vừa cử động lại cảm thấy như có thứ gì đó bên trong, song thứ đó lại có nhiệt độ, không biết có phải là…
Hoàn toàn không thể tin được, cả người tôi cương cứng không dám nhúc nhích gì nữa. Xào lại đống ký ức ngày hôm qua, tôi quả thực không tin được là bản thân mình lại làm ra cái chuyện như thế này.
Đây nhất định là ác mộng!!!!
“Uhm…” Đối phương phát ra giọng mũi trầm thấp, dường như đang chuẩn bị thức dậy. Tôi hoàn toàn chẳng dám ngẩng đầu nhìn hắn, mặt nóng đến mức sắp cháy rụi.
Có lẽ là do phản ứng bình thường của đàn ông vào mỗi sáng, cái chỗ nào đó của hắn lại ngẩng đầu dậy. Bị hắn động chạm như vậy, cái chỗ kia của tôi vừa đau lại vừa cảm nhận được một cơn tê dại lan truyền khắp sống lưng.
Đừng nhúc nhích nha! Đừng có cứng lên nữa nha! Khốn nạn! Hại tôi cũng có phản ứng rồi.
Bàn tay to lớn lướt nhẹ trên lưng tôi, trượt dần xuống mông. Hắn nắm lấy nơi đó, nhấp nhấp hai cái, phát ra tiếng rên rỉ đầy sung sướng, khiến tôi run rẩy cả người.
Cứ vậy nữa là toi!
“Mau tỉnh! Chu Chính!” Tôi vừa mở miệng liền phát hiện giọng mình giống như tiếng bánh răng bị rỉ sét, thật sự muốn khóc lên luôn.
Tôi vừa gượng đứng dậy lại đúng lúc đối diện với đôi mắt mở to của Chu Chính, ánh mắt sắc bén còn có chút mơ màng, thiếu đi sự sắc lạnh ngày thường, đôi mắt ấy trong nắng sớm lại có vẻ dịu dàng đến kỳ lạ. Trong chớp mắt liền khiến tôi mê mẩn.
Cho đến khi bị ai đó đè đầu xuống hôn môi, tôi mới hoàn hồn trở lại. Lập tức lấy tay đẩy hắn ra, “Anh… anh…”
Vừa nãy hai người hôn đến mức phát ra âm thanh môi lưỡi giao hòa, Chu Chính dường như rất hài lòng, híp mắt giống như hồ ly trộm được gà, “Em thật đáng yêu…”
Đáng yêu cái đầu anh!
“Rút cái thứ biến thái của anh ra!”
“Hả? À…” Hắn dường như chợt bừng tỉnh, ánh mắt hiện lên vẻ tập trung, trên mặt vậy mà lại ửng đỏ, “Bây giờ… lập tức đứng lên…”
Hắn đột ngột đứng dậy, cái tư thế này càng khiến thứ kia vào sâu hơn. Tôi phát ra tiếng rên rỉ, có thể là nơi kia không tự chủ được mà co rút, cho nên đối phương cũng nhăn nhíu mày.
“Đừng thử thách sự tự chủ của anh!”
Hơi thở của hắn bắt đầu trở nên nặng nề, cái tên này chẳng lẽ còn muốn…
“Đừng…”
“Anh cũng không muốn. Em đừng có quyến rũ anh nữa.”
“Ai quyến rũ anh chứ! Đồ khốn này!”
Một lát sau chúng tôi mới phát hiện mình đang tiến hành một cuộc đối thoại vô nghĩa cỡ nào, còn cái chỗ nên rút ra kia thì lại kết hợp càng sâu thêm.
“Chậm chút…”
Hắn đỡ lấy thắt lưng tôi chậm rãi nhấc lên, kết quả là nơi đó lại theo phản xạ mà co rút lại. Tôi phát ra thanh âm mơ hồ không rõ, cảm thấy nhiệt độ nơi kia càng tăng cao.
Khó khăn lắm mới rút ra được. Tôi nằm bẹp trên giường thở hổn hển, cảm thấy có ngón tay đẩy vào nơi đó, lập tức trong lòng hốt hoảng.
“Anh… anh định làm gì?”
“Xin lỗi, bị thương rồi. Ngày hôm qua là lần đầu tiên của anh, có làm em đau không?”
Nhìn hắn tràn đầy áy náy mà dùng hai ngón tay lấy ra chất lỏng ở nơi đó. Tôi cảm thấy mặt mình như cháy rụi luôn rồi, lập tức vùi đầu vào gối, “Đi chết đi!”
Tại sao lần đầu của tôi lại là với tên đàn ông cứng nhắc này chứ? Rõ ràng có người đẹp trai hơn…
Không đúng! Tại sao tôi lại nghĩ đến thằng khác đẹp trai hơn chứ? Nhất định là tôi điên rồi. Aoi Sora của tôi ơi!! 555… (tiếng trời: Aoi Sora hình như đâu có liên quan gì.)
Bởi vì vẫn còn thẹn thùng, tôi cứ cúi gằm mặt xuống, tùy ý để Chu Chính bế tôi đi tắm, rửa sạch cái chỗ kia, mặc vào quần áo.
Lúc ăn được bữa sáng tự tay hắn làm, rốt cuộc tôi cũng hoàn hồn.
“Ăn ngon!”
“Thật sao?”
Hắn tháo tạp dề ra, ngồi xuống đối diện tôi. Khóe miệng hắn cong cong, dường như tâm trạng rất tốt, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn. Thật ra lúc hắn cười lên trông rất đẹp, đáng lẽ ra nên cười nhiều hơn mới phải.
“Còn ngon hơn món Nha làm.”
“Nha?” Hắn hơi nhíu mày.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cuối cùng vẫn là cùng với Chu Chính …
Không biết mọi người có chú ý tới Chu Chính nói là ‘Lần đầu tiên’ của hắn không? Xử nam a, Tiểu Đỗ Tử cũng không bị thua thiệt.
Ánh mắt tức giận của anh họ sắc bén như dao, anh ấy lớn tiếng chất vấn Chu Chính, người sau nói cho anh biết đây là công vụ theo thông lệ của cảnh sát, còn bảo anh ấy buông tay, nếu không thì sẽ lấy tội danh cản trở cảnh sát thi hành công vụ mà dẫn anh về đồn.
“Tôi mặc kệ vì lý do gì, các người không thể ngược đãi cô ấy như vậy!” Anh họ tức giận nói: “Mang danh nghĩa bắt bớ tội phạm, vậy mà lại sử dụng tư hình, tôi nhất định phải khởi tố anh!”
“Anh họ… thật ra cô ấy…”
Tôi đột nhiên phát hiện, ánh mắt anh họ sao lại xa lạ đến thế, tựa như anh đang nhìn vào kẻ thù của mình, tựa như muốn xé nát đối phương ra. So với vẻ ôn hòa dịu dàng ngày thường thì anh của hiện tại trông cứ như hai người khác nhau. Trái tim tôi chợt cảm thấy như bị nhấn chìm trong địa ngục băng giá.
Có lẽ cảm nhận được tâm trạng tôi không tốt, Chu Chính vỗ vỗ lưng tôi, “Sau khi về đồn sẽ từ từ thẩm vấn cô ta.”
Tôi không biết mình về đến đồn cảnh sát bằng cách nào. Đêm đã khuya, tôi lủi thủi một mình ngồi trên hành lang, nhìn thấy Phượng Triều Nguyệt mang theo một luật sư đi vào trong phòng thẩm vấn.
Một lúc sau luật sư theo chú Lâm đi ra làm thủ tục. Lúc Phượng Triều Nguyệt bước ngang qua tôi, hắn thấp giọng nói: “Đừng xen vào việc của người khác.”
Tôi ngẩng phắt đầu lên, người sau nở một nụ cười dịu dàng, “Thay tôi gửi lời hỏi thăm đến sư phụ.”
Xích Hoa đang được anh họ dìu ra khỏi phòng thẩm vấn. Anh ấy cũng không thèm liếc mắt nhìn tôi dù chỉ một lần, cứ thế mà bước ngang qua. Tôi vội vươn tay kéo anh, lại bị anh mạnh mẽ rút vạt áo trong tay về.
“Tử Lẫm?” Xích Hoa dường như rất yếu ớt, vẫn cứ dựa vào người anh họ. Cho nên lúc anh họ dừng lại, cô ta cũng không thể bước tiếp.
“Đi thôi.” Anh họ lãnh đạm quét mắt nhìn tôi một cái, sau đó lại tiếp tục đỡ cô ta rời đi. Ánh mắt lạnh lùng kia như một con dao sắc bén, chậm rãi khoét sâu vào trái tim tôi.
Tôi một mình bước ra khỏi đồn cảnh sát, đêm đã khuya lắm rồi, nhưng tôi vẫn cất bước đi về phía chợ Thanh Bình, chợ đêm của yêu quái hiện giờ mới bắt đầu mở cửa. Lần trước lúc đi mua nguyên liệu với sư phụ, tôi nhớ rõ có một cửa hàng bán rượu. Nơi đó có một loại rượu tên là ‘Vong Ưu’ (quên sầu).
Lúc ấy tôi đã hỏi sư phụ, loại rượu này thật sự có thể giúp người ta quên đi sầu muộn sao. Sư phụ chỉ cười khổ, Tử Dạ lập tức thúc giục ông ấy đi mau lên.
Tôi mua mấy bình, bình rượu này trông rất quen thuộc, chỗ của sư phụ có rất nhiều chai rỗng giống vậy. Sau đó lại bị Tử Dạ lấy toàn bộ đem đi bán đồng nát.
Mặc kệ nó có tác dụng thật hay không, tôi cũng chỉ có thể thử xem. Cái loại cảm giác này thật khó chịu quá, nếu cứ tiếp tục như vậy tôi sợ mình sẽ nổi điên mất.
Tôi ngồi trên băng ghế đá công viên mở nắp bình rượu ra, hương rượu thơm nồng lập tức xông lên mặt. Rượu uống vào cũng không cay, mùi vị tinh khiết mà nhẹ nhàng, thân thể tôi chợt nóng lên, có một loại cảm giác thoải mái dâng trào.
Quả nhiên là Vong Ưu, khiến người ta nhịn không được mà cứ muốn uống mãi, uống đến say mèm mới thôi.
Không biết đã qua bao lâu, đầu óc tôi trở nên lơ mơ, cảnh vật trước mắt cũng mờ ảo. Dường như có một người đỡ tôi dậy, gọi tên tôi. Tôi mơ màng đáp lời, cảm nhận được hơi thở tươi mát trên người đối phương, liền không nhịn được mà dán sát người vào.
Cảm thấy cả người mình bị ôm lên, tôi nắm chặt lấy quần áo người nọ, chui vào lòng ngực đối phương. Sự tiếp xúc thân thể này mang đến cho tôi một thứ cảm giác thích thú vui vẻ.
Tôi không ngừng cọ vào làn da đối phương, bắt đầu cảm thấy quần áo thật vướng víu. Tôi vươn tay cởi nút áo mình, cởi cả quần áo. Đối phương dường như muốn ngăn động tác của tôi lại, nhưng tôi cứ mặc kệ hắn đấy. Tôi muốn được đụng chạm nhiều hơn nữa, chuyện thoải mái như vậy, đừng có ngăn cản tôi chứ.
Ngón tay tôi chạm phải điểm nổi lên trước áo sơmi của đối phương, lập tức dùng ngón tay không ngừng xoa nắn nơi đó, hình như chơi cũng vui lắm nha. Tay tôi bị đối phương dùng sức nắm lại, nhưng tôi vẫn chưa từ bỏ ý định, lại cắn một cái lên mặt hắn.
“Uhm…”
Người nọ phát ra tiếng rên rỉ, tôi thừa cơ ngẩng đầu lên, nhìn không rõ lắm, nhưng hẳn là Chu Chính. Hắn đỏ bừng từ mặt tới cổ, thật sự rất đáng yêu. Cái bộ mặt nghiêm túc đó mà cũng có ngày được gắn với từ ‘Đáng yêu’, thật khiến tôi cảm thấy buồn cười quá chừng.
Tôi đùa giỡn ngửa đầu lên hôn hắn. Môi thật mềm, rõ ràng là một người đàn ông cứng cáp, thế nhưng môi lại cứ như viên kẹo mềm ấy. Tôi liếm một chút, sau đó lại mạnh mẽ mút lấy.
Đối phương cứng đờ người, để mặc tôi liếm tới mút lui. Bên dưới tay tôi là một cơ thể rắn chắc nóng bỏng, tôi thật muốn chạm vào làn da của hắn. Nghĩ vậy tôi liền luồn tay vào trong vạt áo hắn, sờ soạng tới chỗ gồ lên trước ngực, nhéo mạnh một chút.
Rồi cảm thấy thật vừa lòng khi nghe được tiếng hít khí của đối phương.
“Đỗ Tử Đằng, em biết mình đang làm gì không?”
Giọng nói nam tính thuần hậu mang theo chút khàn khàn, dường như đang kiềm nén thứ gì. Cảm nhận được thân thể người nọ đang khẽ run, tôi cảm thấy rất thú vị, “Anh đang sợ sao? Sao lại sợ? Cảnh quan đại nhân vốn đâu sợ hãi thứ gì.”
“Đồ ngốc nhà em!”
Sau khi nghe được hắn nổi giận gầm lên một tiếng, tôi liền cảm thấy môi mình bị mạnh mẽ mút vào. Nụ hôn của hắn giống như bão tố quét ngang. Cho tới khi tôi cảm thấy hít thở không thông hắn mới chịu buông tha.
“Em đúng là đồ ngốc.”
Đầu lưỡi ướt át liếm láp khóe miệng tôi, tôi không nhịn được mà vươn lưỡi ra quấn lấy hắn. Lại thêm một nụ hôn tiêu chuẩn, ướt át mà nhiệt tình khác, đối phương cũng bắt đầu thở dốc.
“Mau dừng lại…”
“Đừng! Ôm lấy em… đừng buông ra…” Trong cơ thể tôi như có một ngọn lửa đang rực cháy, làn da tựa như sắp bị thiêu đốt, trong lòng ngứa ngáy, không chỗ phát tiết.
Chỗ làn da tiếp xúc mặc dù có thể làm dịu bớt sự nóng bỏng kia, thế nhưng dường như có một luồng nhiệt đang hướng về phía nửa người dưới của tôi, gần như muốn khiến nó nổ tung. Tôi cởi bỏ quần, nắm lấy chỗ kia, lại phát hiện tay mình cũng nóng rực.
Trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ, thân thể cũng thuận theo mà làm. Tôi kéo tay của đối phương đặt vào chỗ đó của mình, quả nhiên thật thoải mái.
“Xin… anh…”
“Đừng thử thách sự tự chủ của anh!”
Tiếng rống của hắn khiến lỗ tai tôi phát đau, thế nhưng tôi vẫn muốn đấu với hắn, cứ giữ chặt lấy tay hắn không buông, thân thể cũng tự động cọ xát.
“Ah…” Khẽ ngân nga một tiếng đầy vui sướng, tôi không nhịn được mà gia tăng tốc độ trên tay. Vào lúc trong đầu tôi lóe ra ánh sáng màu trắng, đối phương cũng gầm nhẹ một tiếng.
“Em…. Đừng có hối hận!”
Tôi mới không thèm hối hận đấy! Nghĩ vậy tôi lại lần nữa dán sát vào làn da khiến mình cảm thấy thoải mái kia.
Đêm hôm đó tôi mơ thấy đủ loại mộng đẹp, so với mấy đĩa AV tôi xem còn kích thích hơn cả trăm lần. Thân thể trần trụi của đối phương mang theo màu lúa mạch khỏe khoắn, nhưng không biết vì sao người bị đè ở dưới lại là tôi.
Đối phương thích tư thế cưỡi ngựa cũng không sao nha. Thật là một người đẹp biết chủ động mà, tôi ôm lấy đối phương làm thật nhiều thật nhiều chuyện vui sướng. Mà đối phương cũng bắn ra trong cơ thể tôi rất nhiều rất nhiều lần, còn thay đổi vô số tư thế nữa chứ.
Chờ chút đã! Tại sao đối phương lại ở bên trong tôi, mà không phải là tôi ở bên trong đối phương? OO
Đột nhiên bừng tỉnh giấc, nắng sớm ngoài cửa sổ đã chiếu vào trong phòng, gió nhẹ thổi khiến bức màn trắng đung đưa.
Quả nhiên chỉ là một giấc mộng sao? Không đúng, bức màn trong phòng tôi đâu phải màu trắng, phòng anh họ cũng không phải!
Tôi vừa định đứng dậy, lại phát hiện cả người đau nhức, hoàn toàn không thể nhúc nhích được. Vừa vươn tay tôi liền chạm vào một ***g ngực rắn chắc, còn có thể nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn. Tôi phát hiện cả người mình đang dựa sát vào người hắn.
Đúng vậy! Hoàn toàn không có ngực, trăm phần trăm là giống đực!
Này là cái tình tiết thúc đẩy đầy bi thảm trong tiểu thuyết đam mỹ đây mà, mỗi lần nam chính thức giấc nhất định đều là nằm chung trên một cái giường với một thằng đàn ông trần trụi khác. TT Nói thật chứ, tôi cảm thấy thứ tình tiết này rất thối nát rất không sáng tạo chút nào. (Hà Mễ: Không tới lượt cậu nêu ý kiến!)
Cái chỗ dùng để bài tiết không có bất kỳ cảm giác gì, thật khiến tôi hoài nghi có phải mình bị trĩ rồi không. Nhưng vừa cử động lại cảm thấy như có thứ gì đó bên trong, song thứ đó lại có nhiệt độ, không biết có phải là…
Hoàn toàn không thể tin được, cả người tôi cương cứng không dám nhúc nhích gì nữa. Xào lại đống ký ức ngày hôm qua, tôi quả thực không tin được là bản thân mình lại làm ra cái chuyện như thế này.
Đây nhất định là ác mộng!!!!
“Uhm…” Đối phương phát ra giọng mũi trầm thấp, dường như đang chuẩn bị thức dậy. Tôi hoàn toàn chẳng dám ngẩng đầu nhìn hắn, mặt nóng đến mức sắp cháy rụi.
Có lẽ là do phản ứng bình thường của đàn ông vào mỗi sáng, cái chỗ nào đó của hắn lại ngẩng đầu dậy. Bị hắn động chạm như vậy, cái chỗ kia của tôi vừa đau lại vừa cảm nhận được một cơn tê dại lan truyền khắp sống lưng.
Đừng nhúc nhích nha! Đừng có cứng lên nữa nha! Khốn nạn! Hại tôi cũng có phản ứng rồi.
Bàn tay to lớn lướt nhẹ trên lưng tôi, trượt dần xuống mông. Hắn nắm lấy nơi đó, nhấp nhấp hai cái, phát ra tiếng rên rỉ đầy sung sướng, khiến tôi run rẩy cả người.
Cứ vậy nữa là toi!
“Mau tỉnh! Chu Chính!” Tôi vừa mở miệng liền phát hiện giọng mình giống như tiếng bánh răng bị rỉ sét, thật sự muốn khóc lên luôn.
Tôi vừa gượng đứng dậy lại đúng lúc đối diện với đôi mắt mở to của Chu Chính, ánh mắt sắc bén còn có chút mơ màng, thiếu đi sự sắc lạnh ngày thường, đôi mắt ấy trong nắng sớm lại có vẻ dịu dàng đến kỳ lạ. Trong chớp mắt liền khiến tôi mê mẩn.
Cho đến khi bị ai đó đè đầu xuống hôn môi, tôi mới hoàn hồn trở lại. Lập tức lấy tay đẩy hắn ra, “Anh… anh…”
Vừa nãy hai người hôn đến mức phát ra âm thanh môi lưỡi giao hòa, Chu Chính dường như rất hài lòng, híp mắt giống như hồ ly trộm được gà, “Em thật đáng yêu…”
Đáng yêu cái đầu anh!
“Rút cái thứ biến thái của anh ra!”
“Hả? À…” Hắn dường như chợt bừng tỉnh, ánh mắt hiện lên vẻ tập trung, trên mặt vậy mà lại ửng đỏ, “Bây giờ… lập tức đứng lên…”
Hắn đột ngột đứng dậy, cái tư thế này càng khiến thứ kia vào sâu hơn. Tôi phát ra tiếng rên rỉ, có thể là nơi kia không tự chủ được mà co rút, cho nên đối phương cũng nhăn nhíu mày.
“Đừng thử thách sự tự chủ của anh!”
Hơi thở của hắn bắt đầu trở nên nặng nề, cái tên này chẳng lẽ còn muốn…
“Đừng…”
“Anh cũng không muốn. Em đừng có quyến rũ anh nữa.”
“Ai quyến rũ anh chứ! Đồ khốn này!”
Một lát sau chúng tôi mới phát hiện mình đang tiến hành một cuộc đối thoại vô nghĩa cỡ nào, còn cái chỗ nên rút ra kia thì lại kết hợp càng sâu thêm.
“Chậm chút…”
Hắn đỡ lấy thắt lưng tôi chậm rãi nhấc lên, kết quả là nơi đó lại theo phản xạ mà co rút lại. Tôi phát ra thanh âm mơ hồ không rõ, cảm thấy nhiệt độ nơi kia càng tăng cao.
Khó khăn lắm mới rút ra được. Tôi nằm bẹp trên giường thở hổn hển, cảm thấy có ngón tay đẩy vào nơi đó, lập tức trong lòng hốt hoảng.
“Anh… anh định làm gì?”
“Xin lỗi, bị thương rồi. Ngày hôm qua là lần đầu tiên của anh, có làm em đau không?”
Nhìn hắn tràn đầy áy náy mà dùng hai ngón tay lấy ra chất lỏng ở nơi đó. Tôi cảm thấy mặt mình như cháy rụi luôn rồi, lập tức vùi đầu vào gối, “Đi chết đi!”
Tại sao lần đầu của tôi lại là với tên đàn ông cứng nhắc này chứ? Rõ ràng có người đẹp trai hơn…
Không đúng! Tại sao tôi lại nghĩ đến thằng khác đẹp trai hơn chứ? Nhất định là tôi điên rồi. Aoi Sora của tôi ơi!! 555… (tiếng trời: Aoi Sora hình như đâu có liên quan gì.)
Bởi vì vẫn còn thẹn thùng, tôi cứ cúi gằm mặt xuống, tùy ý để Chu Chính bế tôi đi tắm, rửa sạch cái chỗ kia, mặc vào quần áo.
Lúc ăn được bữa sáng tự tay hắn làm, rốt cuộc tôi cũng hoàn hồn.
“Ăn ngon!”
“Thật sao?”
Hắn tháo tạp dề ra, ngồi xuống đối diện tôi. Khóe miệng hắn cong cong, dường như tâm trạng rất tốt, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn. Thật ra lúc hắn cười lên trông rất đẹp, đáng lẽ ra nên cười nhiều hơn mới phải.
“Còn ngon hơn món Nha làm.”
“Nha?” Hắn hơi nhíu mày.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cuối cùng vẫn là cùng với Chu Chính …
Không biết mọi người có chú ý tới Chu Chính nói là ‘Lần đầu tiên’ của hắn không? Xử nam a, Tiểu Đỗ Tử cũng không bị thua thiệt.