Trận hỏa hoạn kia cũng không lan đến nhà dân và cửa hàng gần đó. Chẳng qua Thao Thiết Yến đã hóa thành tro tàn, giống như chưa từng tồn tại. Nhà chức trách giải thích là do bình gas bị nổ mạnh, quan chức nào đó và cấp dưới của ông ta đang dùng cơm bên trong cũng gặp nạn mà tử vong.
Anh họ mấy ngày nay vẫn chưa từng chợp mắt, liên tục đến hiện trường tìm kiếm Xích Hoa. Tiếc là anh ấy sẽ không bao giờ tìm được, bởi vì nơi đó cho tới bây giờ đều chưa từng có người sống nào tồn tại cả.
Nhìn thân thể tiều tụy của anh họ bới tung trong đống phế tích mà tìm kiếm, tôi cảm thấy thật đau lòng. Thế nên tôi bảo Hử nhẹ nhàng đi đến sau lưng anh ấy rồi đánh ngất anh.
Chúng tôi đỡ anh họ nằm trên băng ghế dài bên bờ sông, bởi vì gần đây xảy ra hỏa hoạn nên nơi này cũng chẳng có ai tới gần. Tôi nhớ rõ trước khi Xích Hoa hồn phi phách tán, cô ta từng nói một từ: “Chiếc nhẫn”.
Tôi cảm thấy cô ta là muốn ám chỉ chiếc nhẫn trên ngón tay anh họ. Chỉ có chiếc nhẫn đó là không giống với nhẫn của những khách hàng khác.
Anh họ đeo chiếc nhẫn trên ngón áp út, chỉ khi kết hôn người ta mới đeo nhẫn trên ngón đó. Xích Hoa có lẽ cũng không nói dối tôi, anh họ thật sự rất yêu cô ta.
Tôi cởi chiếc nhẫn trên ngón tay anh họ ra, phát hiện bên trong có khắc chú ngữ và pháp trận. Tôi chưa từng học qua loại chú ngữ này, trông không giống chú ngữ phương đông cho lắm. Thế nhưng tôi lại biết rõ pháp trận đó, nó là dùng để dưỡng hồn.
Trong chiếc nhẫn này vậy mà có một hồn. Là hồn ai thì tất nhiên mọi người đều hiểu. Nhưng ba hồn bảy vía mà chỉ còn lại một hồn, lại phải nuôi thành linh hồn hoàn chỉnh, loại chuyện này đúng là chưa từng nghe qua.
Tại góc nhỏ bên trong chiếc nhẫn có khắc một hoa văn, đó là hình một cung trăng non tinh xảo. Đường vân màu đỏ bên trong bạch ngọc có lẽ là máu của chế sư đi. Tại sao Phượng Triều Nguyệt lại mất công làm chuyện như thế này chứ?
Thật không hiểu rốt cuộc hắn là người tốt hay kẻ xấu nữa.
Trước tiên bỏ qua mấy việc này đã, nhìn bộ dạng này của anh họ, dù thế nào thì tôi cũng không thể trơ mắt nhìn anh ấy như vậy được. Tôi đeo lại nhẫn cho anh họ, sau đó lay tỉnh anh.
“Anh họ, lúc trước anh nói em không được để cho mấy người bác cả lo lắng, thế nhưng chính anh cũng đâu có làm được.”
Anh ấy vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, đôi mắt có chút trống rỗng, giống như không có tiêu cự. Hai tay tôi nắm chặt anh, nhìn anh vẫn không có bất kỳ phản ứng gì, tôi thở dài, dù sao mối quan hệ của chúng tôi cũng chỉ có thể là anh em mà thôi.
“Em cũng rất lo cho anh, xin anh nhất định phải tỉnh táo lại.”
Tôi niệm chú ngữ triệu hồn, linh hồn trong chiếc nhẫn liền hiện ra. Linh hồn trong suốt đó cực kỳ yếu ớt, nhưng khuôn mặt cô gái ấy vẫn xinh đẹp như thuở nào.
Đôi mắt anh họ dần lấy lại được thần thái, “Xích Hoa?”
Anh vươn tay muốn chạm vào đối phương, nhưng lại phát hiện đây chẳng qua chỉ là một cái bóng.
“Cho dù chỉ là một cái bóng cũng được. Rốt cuộc em đi đâu rồi? Em có biết anh…”
Cô gái vươn tay chạm khẽ lên môi anh họ, mỉm cười ý bảo anh đừng nói gì cả. Sau đó, cô ta vươn tay nắm chặt tay anh họ, đôi môi khép mở, thanh âm trong trẻo êm tai vang lên khắp không gian.
Cho dù phải đời đời kiếp kiếp chịu đau khổ, tình yêu của em với anh vẫn mãi không đổi thay, hy vọng anh cũng như thế với em.
Xích Hoa nếu tiếp tục đầu thai thì nhất định sẽ không thể có cơ hội ở bên anh họ. Nhưng nếu bây giờ hồn cô ta thật sự có thể trọng sinh, thì một linh hồn hoàn toàn mới cũng sẽ mang một vận mệnh mới. Trong một tương lai không xa, họ luôn có cơ hội gặp lại nhau.
Đây không hẳn là một phương pháp hoàn toàn ổn thỏa, có thể nói là tử rồi lại sinh. Phượng Triều Nguyệt vậy mà dám dùng phương pháp này để hoàn thành tâm nguyện cho Xích Hoa, chỉ có thể nói hắn thật sự là một người rất kỳ quái.
Không lâu sau đó, một đám quan chức bị quần chúng tố cáo tham ô nhận hối lộ. Một quan viên may mắn sống sót trong sự kiện ở Thao Thiết Yến cũng dính líu trong vụ đó. Bọn họ cho dù là tìm được đường sống trong chỗ chết nhưng vẫn không chịu bớt phóng túng, thế nên toàn bộ đều bị bắt về quy án.
Cho dù không có cổ độc ‘Tham’, kẻ hại dân cũng tất bị trừng phạt.
Sau Tết Trung thu, tôi vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện của sư phụ, vì thế lại ghé tới trước cánh cửa lớn khắc hoa kia. Chẳng biết vì sao, vòng gõ cửa bằng đồng hình hoa sen dường như chỉ để làm màu với tôi, tôi vừa đẩy thì cửa liền mở toan.
Bàn trang điểm, chiếc tủ bằng gỗ lê, hết thảy đều giống như lần trước, chẳng hề thay đổi. Chẳng qua so với trước đây thì chúng đều được lau dọn sạch sẽ như mới, hẳn là mỗi ngày Tử Dạ đều có quét dọn.
Tôi đẩy cửa sổ ra, những chùm hoa tử đằng nở rộ đầy sân, cánh hoa tím nhạt rải rác trên khung cửa sổ hình bán nguyệt, những nhánh hoa xum xuê tựa như muốn trèo hẳn lên khung cửa sổ mà leo vào phòng.
Đây là căn phòng có thể nhìn thấy được cảnh sắc tươi đẹp nhất trong sân, là khuê phòng của cô con gái Long Liên mà sư phụ cưng chiều nhất.
Tôi vốn định đi lấy cái hộp gấm đựng ảnh chụp kia, nhưng lúc đi ngang qua bàn trang điểm, quét mắt qua tấm gương trên bàn, tôi lại phát hiện có điều khác thường. Tôi bước đến trước tấm gương, mặt kính bằng phẳng bỗng dưng gợn sóng, như thể có nước nhỏ giọt trên mặt hồ.
Lúc tôi vừa định nhìn kỹ lại, đột nhiên có hai cánh tay từ trong mặt kính vươn ra kéo tôi vào bên trong.
Tôi nhịn không được mà hét to đầy sợ hãi, lại nhận ra mình vẫn đang bình yên đứng trong phòng. Tử Dạ từ ngoài cửa bước nhanh vào bên trong, “Có chuyện gì xảy ra?”
“Gương…” Tôi ôm chặt Tử Dạ, chỉ vào gương mà nói, “Trong gương có một cô gái.”
Tử Dạ nghiêm túc nhìn vào gương, sờ sờ cằm, “Uhm… Đúng là một cô gái rất xinh đẹp, chẳng qua nhìn dáng vóc như vậy thì không thể gọi là cô gái được, cùng lắm chỉ là thiếu nữ thôi.”
Đây không giống những lời Tử Dạ sẽ nói chút nào cả. Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta, chớp chớp mắt.
Người sau điểm nhẹ lên mũi tôi, “Tiểu thư, Tử Dạ biết cô muốn mau chóng lớn lên để gả cho Phượng đại nhân. Nhưng mà, lão gia cũng sẽ lưu luyến cô lắm đó.”
“Anh nói cái gì?” oo
“Chẳng lẽ Tử Dạ nói không đúng sao?” Tử Dạ nói xong liền rất quen thuộc mà bước đến trước tủ quần áo chọn đồ, sau đó lấy ra một cái váy màu hồng nhạt thêu hoa văn vàng.
Chuyện kinh khủng này khiến não tôi đơ ra mất năm phút. Cho tới khi bị Tử Dạ kéo đến trước gương chải đầu, tôi mới nhìn rõ được bộ dạng của bản thân.
Tấm lịch treo trên tường cho thấy hôm nay là giao thừa năm 1955, thảo nào trong nhà lại mang không khí phấn khởi vui mừng như thế. Trên cửa treo câu đối vàng, trên cửa sổ cũng dán đầy hoa giấy trang trí màu đỏ, ngoài cửa lớn còn dán chữ “Phúc” thật to.
Trong phòng khách bày bốn chậu quất, bên trên trang trí bằng rất nhiều bao lì xì đỏ. Còn có hoa lay ơn, hoa thược dược, hoa ngân liễu thường được trưng trong dịp Tết. Có thể thấy được Tử Dạ đã dồn biết bao nhiêu tâm huyết vào việc trang hoàng cho căn nhà này.
hoa ngân liễu:
Tử Dạ khi đó không giống như Tử Dạ bây giờ, trong mắt không có ưu thương mà là tràn đầy lạc quan. Cả tòa nhà cũng không vắng lặng như hiện nay, cho dù đang là mùa đông, hoa tử đằng vẫn nở rộ đến rực rỡ, trong vườn đều là những chùm hoa đang bung xòe khoe sắc mặc cho tiết trời rét lạnh, khắp nơi căng tràn nhựa sống.
“Sư… A, vậy… cha em đâu?” Suýt chút nữa là lòi đuôi rồi, tôi sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh.
“A? Tiểu thư, không phải cô nói lão gia hôm nay có ca trực, cho nên muốn tự tay làm điểm tâm để đi thăm bọn họ sao?”
Ca trực? Sư phụ có công việc sao? Hình như tôi vừa nghe được một từ rất ghê gớm, trong đầu liền không nhịn được mà tưởng tượng đến dáng vẻ sư phụ làm việc.
Công việc mà có ca trực ấy à… Bác sĩ? Lái xe? Người bán vé ở nhà ga? Nghĩ tới nghĩ lui hình như chỉ có hai nghề là cảnh sát và bảo an là thích hợp với ông ấy thôi.
“Tiểu thư, nếu không nhanh chút thì trời tối mất.” Tử Dạ ở một bên thúc giục.
“Vậy… làm điểm tâm thôi nào… ha hả…”
Khi còn bé tôi thích nhất là dịp năm mới, không chỉ bởi vì được người lớn cho tiền, mà còn vì có rất nhiều đồ ăn ngon. Nhất là ở cái thành thị cực kỳ coi trọng việc ăn uống này. Bánh mặn nhân thịt, bánh bao chiên, bánh bột trứng, bánh tổ… Đủ các món ăn vặt với đủ loại màu sắc hương vị khác nhau, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến người ta phải ứa nước miếng.
bánh bột trứng: là một loại bánh bột mì của Quảng Đông, bao gồm trứng, bột mỳ và mỡ lợn được chiên xoắn lại, có thể nhúng trong mạch nha mà ăn.
Chẳng qua là, tôi chỉ biết ăn chứ có biết làm đâu. Tuy rằng đã rất cố gắng học hỏi, thế nhưng nhìn vào đống bánh nhân thịt hình thù quái dị, bánh củ cải khét nghẹt… tôi thiệt muốn trốn luôn dưới gầm bàn.
Tử Dạ cũng rất chu đáo, tìm một hộp gấm đen đặt điểm tâm vào.
“Không sao cả, những thứ này đều là tấm lòng của tiểu thư, cho dù khó ăn đến mức nào, lão gia và Phượng đại nhân cũng sẽ ăn cho bằng sạch.”
Muốn an ủi tôi cũng đừng nói trắng ra như vậy được không? TT
Tử Dạ nói nếu sư phụ không đi làm nhiệm vụ ở bên ngoài thì sẽ ở trong văn phòng cảnh sát. Văn phòng cảnh sát hồi đó cũng không phải là đồn công an như hiện giờ, mà cũng có một phần là của quân đội, bởi vậy thay vì nói là trị an bắt cướp thì không bằng nói là truy bắt phần tử gián điệp của địch.
Quang cảnh phố phường cũng khác hẳn so với hiện giờ. Hai bên con đường lát đá phần lớn là nhà trệt, không có bao nhiêu nhà cao tầng. Ra đến đường lớn, hai bên đều là nhà lầu ba bốn tầng, cửa sổ Mãn Châu khắc hoa vẫn giữ nguyên vẻ cũ nát, không giống như bây giờ đã được sửa sang lại y như mới. Bảng hiệu của các cừa hàng cũng đều để đứng, ô tô tuy rằng không nhiều, nhưng lại có kẻ đến người đi, trông khá là phồn thịnh.
Thành thị vẫn chưa phát triển thành rừng bê tông như hiện nay, rất nhiều nơi vẫn còn lưu giữ linh khí cổ xưa, ví dụ như lúc vừa rồi tôi đi ngang qua bốn ngôi miếu trên đường lớn, hai con sư tử đứng ở hai bên miếu còn nháy mắt với tôi. Yêu quái trên đường cũng nhiều hơn bây giờ, phần lớn chúng đều đang sinh sống giữa xã hội loài người.
Phong thủy của thành phố này tất nhiên đã được những vị tổ tiên tài năng sắp đặt cho, từ ngàn năm trước cho tới nay, trung tâm thành phố gần như chưa từng thay đổi, cơ quan chính phủ nơi này cũng là ở gần đây. Nghe nói chỗ kia nằm tại vị trí long mạch, không phải công trình kiến trúc nào cũng có thể chống đỡ, cho nên đã trở thành khu đất thuộc quyền sử dụng của chính phủ.
Tôi cũng không mấy khó khăn để tìm ra nơi đó. Dường như bảo vệ cũng nhận ra tôi, cho nên bảo tôi tự đi vào. Quẹo trái rẽ phải một hồi tôi cũng vào được văn phòng của sư phụ, chẳng qua bên trong chỉ có một thanh niên đeo kính đang đóng giữ, còn sư phụ thì chẳng thấy bóng dáng đâu cả.
“Xin hỏi… Có Long Chấn Kiền ở đây không?”
“Ôi, người đẹp bé nhỏ đây mà, hôm nay sao lại e thẹn như thế, đáng yêu đến nỗi chú đây muốn cướp cô bé về nhà luôn.”
Phía sau truyền đến thanh âm khiến tôi hoảng sợ. Vừa quay đầu lại tôi liền đối diện với một đôi mắt đào hoa, người mới tới kéo kéo tay tôi, “Người đẹp bé nhỏ, cha bé không ở đây, thôi thì đi chơi với chú đi.”
Người nọ trẻ trung tuấn tú, vừa nhìn là biết có quan hệ huyết thống với Phong Khinh Vân, đều là mắt hoa đào mặt mỹ nhân. Tóc dài tới vai được buộc hờ, cổ áo quân phục trên người không cài nút, dây lưng cũng không thắt, khoác áo bành tô, lộ ra bộ dạng lưu manh, hoàn toàn không giống chút nào cái khí chất cậu ấm trên người Phong Khinh Vân.
“Phong Ly Huyền, giờ cậu lại chuyển sang lừa gạt thiếu nữ vị thành niên à?” Thanh niên mang kính buông tài liệu trong tay xuống, nở một nụ cười nhẹ.
“Thì sao?” Phong Ly Huyền nhướng một bên mày, kéo kéo tay tôi, tựa như muốn nói “Tôi cứ lừa đó, rồi sao nào”.
“Vậy thật tốt quá. Rốt cuộc tôi cũng có lý do để bắt cái tên mặt người dạ thú cậu rồi.” Trên mặt thanh niên vẫn mang theo nụ cười, nhưng lúc nheo mắt lại rất có lực uy hiếp. Tôi cảm thấy cậu ta khá giống Tô Cẩm Ngôn.
Dường như tôi đã từng thấy hai người này trong ảnh chụp cũ của sư phụ. Người thanh niên đeo kính kia là ông nội của Tô Cẩm Ngôn sao?
“Tốt thôi, nếu như cậu có thể bắt được lời nói của tôi.”
Hai người đối mặt nhau, không khí có chút quỷ dị. Xem ra oan gia không chỉ mới kết từ đời Tô Cẩm Ngôn và Phong Lôi Tốn nha.
Tôi không muốn cứ đứng nhìn bọn họ liếc mắt đưa tình thế này, liền bất đắc dĩ giơ tay phát biểu: “Xin hỏi…”
“Liên tiểu thư, đừng có động đến tên mặt người dạ thú này. Lại đây ngồi đi, tôi pha trà cho cô bé.” Vẻ mặt thanh niên đeo kính xoay chuyển rất nhanh, lập tức thay vào bộ dạng hòa ái thân thiện, “Chỗ này có đậu phộng và hạt dưa đó.”
“Đậu phộng và hạt dưa đều cứng như vậy, ăn có gì ngon đâu? Để chú dắt bé đi dạo chợ hoa.”
“Tôi muốn tìm cha trước đã, được không?” Vẫn cứ nhanh nhanh tìm được sư phụ mới là chính sự. Có lẽ sư phụ có biện pháp giúp tôi xuyên trở về.
Thanh niên mắt kính nói: “Đội trưởng đang chấp hành công vụ, tiểu thư không thể đi theo.”
“Nhưng mà…”
“Tôi đi pha ấm trà nóng, tiểu thư có thể ở trong đây chờ.” Nói xong còn dùng ánh mắt sắc bén quét qua Phong Ly Huyền một cái. Người sau chẳng hề hấn gì mà đứng cười ha hả.
Đụng phải cái tên cứng nhắc này, tôi hoàn toàn chẳng còn cách nào khác, đành phải đi năn nỉ Phong Ly Huyền, “Chú có thể mang tôi đi không?”
Người sau cười cười vuốt tay, “Bé cũng thấy rồi đó, tôi mà bắt cóc bé là bị ai đó lôi vô ngục liền.”
Nhìn dáng vẻ đắn đo của tôi, Phong Ly Huyền lập tức xáp lại nói nhỏ: “Tôi rất sẵn lòng cống hiến sức lực cho người đẹp bé nhỏ nha. Chẳng qua bé cũng phải trả chút thù lao cho tôi chứ?”
Anh họ mấy ngày nay vẫn chưa từng chợp mắt, liên tục đến hiện trường tìm kiếm Xích Hoa. Tiếc là anh ấy sẽ không bao giờ tìm được, bởi vì nơi đó cho tới bây giờ đều chưa từng có người sống nào tồn tại cả.
Nhìn thân thể tiều tụy của anh họ bới tung trong đống phế tích mà tìm kiếm, tôi cảm thấy thật đau lòng. Thế nên tôi bảo Hử nhẹ nhàng đi đến sau lưng anh ấy rồi đánh ngất anh.
Chúng tôi đỡ anh họ nằm trên băng ghế dài bên bờ sông, bởi vì gần đây xảy ra hỏa hoạn nên nơi này cũng chẳng có ai tới gần. Tôi nhớ rõ trước khi Xích Hoa hồn phi phách tán, cô ta từng nói một từ: “Chiếc nhẫn”.
Tôi cảm thấy cô ta là muốn ám chỉ chiếc nhẫn trên ngón tay anh họ. Chỉ có chiếc nhẫn đó là không giống với nhẫn của những khách hàng khác.
Anh họ đeo chiếc nhẫn trên ngón áp út, chỉ khi kết hôn người ta mới đeo nhẫn trên ngón đó. Xích Hoa có lẽ cũng không nói dối tôi, anh họ thật sự rất yêu cô ta.
Tôi cởi chiếc nhẫn trên ngón tay anh họ ra, phát hiện bên trong có khắc chú ngữ và pháp trận. Tôi chưa từng học qua loại chú ngữ này, trông không giống chú ngữ phương đông cho lắm. Thế nhưng tôi lại biết rõ pháp trận đó, nó là dùng để dưỡng hồn.
Trong chiếc nhẫn này vậy mà có một hồn. Là hồn ai thì tất nhiên mọi người đều hiểu. Nhưng ba hồn bảy vía mà chỉ còn lại một hồn, lại phải nuôi thành linh hồn hoàn chỉnh, loại chuyện này đúng là chưa từng nghe qua.
Tại góc nhỏ bên trong chiếc nhẫn có khắc một hoa văn, đó là hình một cung trăng non tinh xảo. Đường vân màu đỏ bên trong bạch ngọc có lẽ là máu của chế sư đi. Tại sao Phượng Triều Nguyệt lại mất công làm chuyện như thế này chứ?
Thật không hiểu rốt cuộc hắn là người tốt hay kẻ xấu nữa.
Trước tiên bỏ qua mấy việc này đã, nhìn bộ dạng này của anh họ, dù thế nào thì tôi cũng không thể trơ mắt nhìn anh ấy như vậy được. Tôi đeo lại nhẫn cho anh họ, sau đó lay tỉnh anh.
“Anh họ, lúc trước anh nói em không được để cho mấy người bác cả lo lắng, thế nhưng chính anh cũng đâu có làm được.”
Anh ấy vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, đôi mắt có chút trống rỗng, giống như không có tiêu cự. Hai tay tôi nắm chặt anh, nhìn anh vẫn không có bất kỳ phản ứng gì, tôi thở dài, dù sao mối quan hệ của chúng tôi cũng chỉ có thể là anh em mà thôi.
“Em cũng rất lo cho anh, xin anh nhất định phải tỉnh táo lại.”
Tôi niệm chú ngữ triệu hồn, linh hồn trong chiếc nhẫn liền hiện ra. Linh hồn trong suốt đó cực kỳ yếu ớt, nhưng khuôn mặt cô gái ấy vẫn xinh đẹp như thuở nào.
Đôi mắt anh họ dần lấy lại được thần thái, “Xích Hoa?”
Anh vươn tay muốn chạm vào đối phương, nhưng lại phát hiện đây chẳng qua chỉ là một cái bóng.
“Cho dù chỉ là một cái bóng cũng được. Rốt cuộc em đi đâu rồi? Em có biết anh…”
Cô gái vươn tay chạm khẽ lên môi anh họ, mỉm cười ý bảo anh đừng nói gì cả. Sau đó, cô ta vươn tay nắm chặt tay anh họ, đôi môi khép mở, thanh âm trong trẻo êm tai vang lên khắp không gian.
Cho dù phải đời đời kiếp kiếp chịu đau khổ, tình yêu của em với anh vẫn mãi không đổi thay, hy vọng anh cũng như thế với em.
Xích Hoa nếu tiếp tục đầu thai thì nhất định sẽ không thể có cơ hội ở bên anh họ. Nhưng nếu bây giờ hồn cô ta thật sự có thể trọng sinh, thì một linh hồn hoàn toàn mới cũng sẽ mang một vận mệnh mới. Trong một tương lai không xa, họ luôn có cơ hội gặp lại nhau.
Đây không hẳn là một phương pháp hoàn toàn ổn thỏa, có thể nói là tử rồi lại sinh. Phượng Triều Nguyệt vậy mà dám dùng phương pháp này để hoàn thành tâm nguyện cho Xích Hoa, chỉ có thể nói hắn thật sự là một người rất kỳ quái.
Không lâu sau đó, một đám quan chức bị quần chúng tố cáo tham ô nhận hối lộ. Một quan viên may mắn sống sót trong sự kiện ở Thao Thiết Yến cũng dính líu trong vụ đó. Bọn họ cho dù là tìm được đường sống trong chỗ chết nhưng vẫn không chịu bớt phóng túng, thế nên toàn bộ đều bị bắt về quy án.
Cho dù không có cổ độc ‘Tham’, kẻ hại dân cũng tất bị trừng phạt.
Sau Tết Trung thu, tôi vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện của sư phụ, vì thế lại ghé tới trước cánh cửa lớn khắc hoa kia. Chẳng biết vì sao, vòng gõ cửa bằng đồng hình hoa sen dường như chỉ để làm màu với tôi, tôi vừa đẩy thì cửa liền mở toan.
Bàn trang điểm, chiếc tủ bằng gỗ lê, hết thảy đều giống như lần trước, chẳng hề thay đổi. Chẳng qua so với trước đây thì chúng đều được lau dọn sạch sẽ như mới, hẳn là mỗi ngày Tử Dạ đều có quét dọn.
Tôi đẩy cửa sổ ra, những chùm hoa tử đằng nở rộ đầy sân, cánh hoa tím nhạt rải rác trên khung cửa sổ hình bán nguyệt, những nhánh hoa xum xuê tựa như muốn trèo hẳn lên khung cửa sổ mà leo vào phòng.
Đây là căn phòng có thể nhìn thấy được cảnh sắc tươi đẹp nhất trong sân, là khuê phòng của cô con gái Long Liên mà sư phụ cưng chiều nhất.
Tôi vốn định đi lấy cái hộp gấm đựng ảnh chụp kia, nhưng lúc đi ngang qua bàn trang điểm, quét mắt qua tấm gương trên bàn, tôi lại phát hiện có điều khác thường. Tôi bước đến trước tấm gương, mặt kính bằng phẳng bỗng dưng gợn sóng, như thể có nước nhỏ giọt trên mặt hồ.
Lúc tôi vừa định nhìn kỹ lại, đột nhiên có hai cánh tay từ trong mặt kính vươn ra kéo tôi vào bên trong.
Tôi nhịn không được mà hét to đầy sợ hãi, lại nhận ra mình vẫn đang bình yên đứng trong phòng. Tử Dạ từ ngoài cửa bước nhanh vào bên trong, “Có chuyện gì xảy ra?”
“Gương…” Tôi ôm chặt Tử Dạ, chỉ vào gương mà nói, “Trong gương có một cô gái.”
Tử Dạ nghiêm túc nhìn vào gương, sờ sờ cằm, “Uhm… Đúng là một cô gái rất xinh đẹp, chẳng qua nhìn dáng vóc như vậy thì không thể gọi là cô gái được, cùng lắm chỉ là thiếu nữ thôi.”
Đây không giống những lời Tử Dạ sẽ nói chút nào cả. Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta, chớp chớp mắt.
Người sau điểm nhẹ lên mũi tôi, “Tiểu thư, Tử Dạ biết cô muốn mau chóng lớn lên để gả cho Phượng đại nhân. Nhưng mà, lão gia cũng sẽ lưu luyến cô lắm đó.”
“Anh nói cái gì?” oo
“Chẳng lẽ Tử Dạ nói không đúng sao?” Tử Dạ nói xong liền rất quen thuộc mà bước đến trước tủ quần áo chọn đồ, sau đó lấy ra một cái váy màu hồng nhạt thêu hoa văn vàng.
Chuyện kinh khủng này khiến não tôi đơ ra mất năm phút. Cho tới khi bị Tử Dạ kéo đến trước gương chải đầu, tôi mới nhìn rõ được bộ dạng của bản thân.
Tấm lịch treo trên tường cho thấy hôm nay là giao thừa năm 1955, thảo nào trong nhà lại mang không khí phấn khởi vui mừng như thế. Trên cửa treo câu đối vàng, trên cửa sổ cũng dán đầy hoa giấy trang trí màu đỏ, ngoài cửa lớn còn dán chữ “Phúc” thật to.
Trong phòng khách bày bốn chậu quất, bên trên trang trí bằng rất nhiều bao lì xì đỏ. Còn có hoa lay ơn, hoa thược dược, hoa ngân liễu thường được trưng trong dịp Tết. Có thể thấy được Tử Dạ đã dồn biết bao nhiêu tâm huyết vào việc trang hoàng cho căn nhà này.
hoa ngân liễu:
Tử Dạ khi đó không giống như Tử Dạ bây giờ, trong mắt không có ưu thương mà là tràn đầy lạc quan. Cả tòa nhà cũng không vắng lặng như hiện nay, cho dù đang là mùa đông, hoa tử đằng vẫn nở rộ đến rực rỡ, trong vườn đều là những chùm hoa đang bung xòe khoe sắc mặc cho tiết trời rét lạnh, khắp nơi căng tràn nhựa sống.
“Sư… A, vậy… cha em đâu?” Suýt chút nữa là lòi đuôi rồi, tôi sợ đến mức đổ mồ hôi lạnh.
“A? Tiểu thư, không phải cô nói lão gia hôm nay có ca trực, cho nên muốn tự tay làm điểm tâm để đi thăm bọn họ sao?”
Ca trực? Sư phụ có công việc sao? Hình như tôi vừa nghe được một từ rất ghê gớm, trong đầu liền không nhịn được mà tưởng tượng đến dáng vẻ sư phụ làm việc.
Công việc mà có ca trực ấy à… Bác sĩ? Lái xe? Người bán vé ở nhà ga? Nghĩ tới nghĩ lui hình như chỉ có hai nghề là cảnh sát và bảo an là thích hợp với ông ấy thôi.
“Tiểu thư, nếu không nhanh chút thì trời tối mất.” Tử Dạ ở một bên thúc giục.
“Vậy… làm điểm tâm thôi nào… ha hả…”
Khi còn bé tôi thích nhất là dịp năm mới, không chỉ bởi vì được người lớn cho tiền, mà còn vì có rất nhiều đồ ăn ngon. Nhất là ở cái thành thị cực kỳ coi trọng việc ăn uống này. Bánh mặn nhân thịt, bánh bao chiên, bánh bột trứng, bánh tổ… Đủ các món ăn vặt với đủ loại màu sắc hương vị khác nhau, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến người ta phải ứa nước miếng.
bánh bột trứng: là một loại bánh bột mì của Quảng Đông, bao gồm trứng, bột mỳ và mỡ lợn được chiên xoắn lại, có thể nhúng trong mạch nha mà ăn.
Chẳng qua là, tôi chỉ biết ăn chứ có biết làm đâu. Tuy rằng đã rất cố gắng học hỏi, thế nhưng nhìn vào đống bánh nhân thịt hình thù quái dị, bánh củ cải khét nghẹt… tôi thiệt muốn trốn luôn dưới gầm bàn.
Tử Dạ cũng rất chu đáo, tìm một hộp gấm đen đặt điểm tâm vào.
“Không sao cả, những thứ này đều là tấm lòng của tiểu thư, cho dù khó ăn đến mức nào, lão gia và Phượng đại nhân cũng sẽ ăn cho bằng sạch.”
Muốn an ủi tôi cũng đừng nói trắng ra như vậy được không? TT
Tử Dạ nói nếu sư phụ không đi làm nhiệm vụ ở bên ngoài thì sẽ ở trong văn phòng cảnh sát. Văn phòng cảnh sát hồi đó cũng không phải là đồn công an như hiện giờ, mà cũng có một phần là của quân đội, bởi vậy thay vì nói là trị an bắt cướp thì không bằng nói là truy bắt phần tử gián điệp của địch.
Quang cảnh phố phường cũng khác hẳn so với hiện giờ. Hai bên con đường lát đá phần lớn là nhà trệt, không có bao nhiêu nhà cao tầng. Ra đến đường lớn, hai bên đều là nhà lầu ba bốn tầng, cửa sổ Mãn Châu khắc hoa vẫn giữ nguyên vẻ cũ nát, không giống như bây giờ đã được sửa sang lại y như mới. Bảng hiệu của các cừa hàng cũng đều để đứng, ô tô tuy rằng không nhiều, nhưng lại có kẻ đến người đi, trông khá là phồn thịnh.
Thành thị vẫn chưa phát triển thành rừng bê tông như hiện nay, rất nhiều nơi vẫn còn lưu giữ linh khí cổ xưa, ví dụ như lúc vừa rồi tôi đi ngang qua bốn ngôi miếu trên đường lớn, hai con sư tử đứng ở hai bên miếu còn nháy mắt với tôi. Yêu quái trên đường cũng nhiều hơn bây giờ, phần lớn chúng đều đang sinh sống giữa xã hội loài người.
Phong thủy của thành phố này tất nhiên đã được những vị tổ tiên tài năng sắp đặt cho, từ ngàn năm trước cho tới nay, trung tâm thành phố gần như chưa từng thay đổi, cơ quan chính phủ nơi này cũng là ở gần đây. Nghe nói chỗ kia nằm tại vị trí long mạch, không phải công trình kiến trúc nào cũng có thể chống đỡ, cho nên đã trở thành khu đất thuộc quyền sử dụng của chính phủ.
Tôi cũng không mấy khó khăn để tìm ra nơi đó. Dường như bảo vệ cũng nhận ra tôi, cho nên bảo tôi tự đi vào. Quẹo trái rẽ phải một hồi tôi cũng vào được văn phòng của sư phụ, chẳng qua bên trong chỉ có một thanh niên đeo kính đang đóng giữ, còn sư phụ thì chẳng thấy bóng dáng đâu cả.
“Xin hỏi… Có Long Chấn Kiền ở đây không?”
“Ôi, người đẹp bé nhỏ đây mà, hôm nay sao lại e thẹn như thế, đáng yêu đến nỗi chú đây muốn cướp cô bé về nhà luôn.”
Phía sau truyền đến thanh âm khiến tôi hoảng sợ. Vừa quay đầu lại tôi liền đối diện với một đôi mắt đào hoa, người mới tới kéo kéo tay tôi, “Người đẹp bé nhỏ, cha bé không ở đây, thôi thì đi chơi với chú đi.”
Người nọ trẻ trung tuấn tú, vừa nhìn là biết có quan hệ huyết thống với Phong Khinh Vân, đều là mắt hoa đào mặt mỹ nhân. Tóc dài tới vai được buộc hờ, cổ áo quân phục trên người không cài nút, dây lưng cũng không thắt, khoác áo bành tô, lộ ra bộ dạng lưu manh, hoàn toàn không giống chút nào cái khí chất cậu ấm trên người Phong Khinh Vân.
“Phong Ly Huyền, giờ cậu lại chuyển sang lừa gạt thiếu nữ vị thành niên à?” Thanh niên mang kính buông tài liệu trong tay xuống, nở một nụ cười nhẹ.
“Thì sao?” Phong Ly Huyền nhướng một bên mày, kéo kéo tay tôi, tựa như muốn nói “Tôi cứ lừa đó, rồi sao nào”.
“Vậy thật tốt quá. Rốt cuộc tôi cũng có lý do để bắt cái tên mặt người dạ thú cậu rồi.” Trên mặt thanh niên vẫn mang theo nụ cười, nhưng lúc nheo mắt lại rất có lực uy hiếp. Tôi cảm thấy cậu ta khá giống Tô Cẩm Ngôn.
Dường như tôi đã từng thấy hai người này trong ảnh chụp cũ của sư phụ. Người thanh niên đeo kính kia là ông nội của Tô Cẩm Ngôn sao?
“Tốt thôi, nếu như cậu có thể bắt được lời nói của tôi.”
Hai người đối mặt nhau, không khí có chút quỷ dị. Xem ra oan gia không chỉ mới kết từ đời Tô Cẩm Ngôn và Phong Lôi Tốn nha.
Tôi không muốn cứ đứng nhìn bọn họ liếc mắt đưa tình thế này, liền bất đắc dĩ giơ tay phát biểu: “Xin hỏi…”
“Liên tiểu thư, đừng có động đến tên mặt người dạ thú này. Lại đây ngồi đi, tôi pha trà cho cô bé.” Vẻ mặt thanh niên đeo kính xoay chuyển rất nhanh, lập tức thay vào bộ dạng hòa ái thân thiện, “Chỗ này có đậu phộng và hạt dưa đó.”
“Đậu phộng và hạt dưa đều cứng như vậy, ăn có gì ngon đâu? Để chú dắt bé đi dạo chợ hoa.”
“Tôi muốn tìm cha trước đã, được không?” Vẫn cứ nhanh nhanh tìm được sư phụ mới là chính sự. Có lẽ sư phụ có biện pháp giúp tôi xuyên trở về.
Thanh niên mắt kính nói: “Đội trưởng đang chấp hành công vụ, tiểu thư không thể đi theo.”
“Nhưng mà…”
“Tôi đi pha ấm trà nóng, tiểu thư có thể ở trong đây chờ.” Nói xong còn dùng ánh mắt sắc bén quét qua Phong Ly Huyền một cái. Người sau chẳng hề hấn gì mà đứng cười ha hả.
Đụng phải cái tên cứng nhắc này, tôi hoàn toàn chẳng còn cách nào khác, đành phải đi năn nỉ Phong Ly Huyền, “Chú có thể mang tôi đi không?”
Người sau cười cười vuốt tay, “Bé cũng thấy rồi đó, tôi mà bắt cóc bé là bị ai đó lôi vô ngục liền.”
Nhìn dáng vẻ đắn đo của tôi, Phong Ly Huyền lập tức xáp lại nói nhỏ: “Tôi rất sẵn lòng cống hiến sức lực cho người đẹp bé nhỏ nha. Chẳng qua bé cũng phải trả chút thù lao cho tôi chứ?”