Cái miệng cô bé vẫn cứ mở ra đóng lại, nói một câu rõ chữ, “Đoàn – tụ – với – nhau – nào…”, giọng nói không khác gì khi còn sống, thế nhưng máu tươi từ thất khiếu lại ào ào chảy ra.
“Á——” Ả đàn bà không nhịn được mà gào lên, cứ như muốn xụi lơ trên đất.
Mà tên đàn ông kia tỉnh táo hơn ả đàn bà một chút, phản ứng đầu tiên của ông ta là chạy ra khỏi bếp. Ả đàn bà nhìn động tác của ông ta cũng nhanh chóng tỉnh táo, cố gắng chạy theo sau chồng, lảo đảo đi ra ngoài.
“Đừng đuổi theo, đừng đuổi theo…” Hai người bọn chúng lẩm bẩm, đến cả đầu cũng không dám quay lại, chỉ lo vừa quay lại sẽ thấy ngay khuôn mặt thê thảm của con gái.
Dù trên phố không có một bóng người, nhưng muốn tránh cũng không được, chạy như cái máy thế cũng không phải cách.
Người chồng đột nhiên nhanh trí, nhớ ra người già đều nói dương khí trên quốc huy là nặng nhất, hai người vọt thẳng vào đồn công an.
Sáu rưỡi sáng, cảnh sát vừa đi tuần tra về, vừa dựng xong xe đạp đã đụng phải hai kẻ hồn vía lên mây.
Cảnh sát: “Xin hỏi ông bà cần tôi giúp gì?”
Người chồng mở miệng muốn nói, nhưng cổ họng lại nghẹn ứ không nói ra được. Cuối cùng vẫn là ả đàn bà run rẩy nắm lấy tay cảnh sát: “Anh cảnh sát à, anh cứu tôi với.”
“Có quỷ, chúng tôi gặp phải quỷ!”
“Con ăn hại mà chúng tôi bán đi quay về báo thù, nó giết con trai tôi, bây giờ còn muốn giết tôi!”
Ả đàn bà đã sợ hãi tới cùng cực, nói năng lộn xộn không ra gì. Cảnh sát cẩn thận hỏi thăm một lần, chỉ nghe đi nghe lại được mấy câu ấy. Mà chồng bà ta vẫn luôn im lặng.
“Xem ra là đồ thần kinh rồi.” Một viên cảnh sát trực ban khác đi ra, thấy dáng vẻ của ả đàn bà điên điên khùng khùng, đang lo bà ta lén trốn ra khỏi bệnh viện.
Thế nhưng lời của bà ta lại khiến người ta không thể không chú ý. “Bán đồ ăn hại đi”, “Giết con trai”, mấy từ mấu chốt này nghe thôi đã khiến người ta lo lắng.
Dù sao buôn người cũng là tội lớn, đặc biệt là buôn bán trẻ vị thành niên. Hơn nữa từ miệng người đàn bà này có thể thấy, đứa con gái bị bà ta bán đi bây giờ quay về giết người báo thù?
“Cứ đi xem thử đã!” Sau khi viên cảnh sát kia nhờ người trông coi hai vợ chồng ở phòng cảnh sát thì lập tức tới cửa hàng bánh bao của hai vợ chồng kia trên trấn.
Nhưng mà cảnh tượng lại khác hẳn với những gì người đàn bà đã nói. Bởi vì không mở cửa nên toàn bộ cửa hàng đều rất yên tĩnh. Bọn họ đi xung quanh một vòng, căn bản không phát hiện mùi máu tanh sau khi giết người. Vả lại cũng không có bánh bao nhân thịt người nào cả. Nhà bếp sạch sẽ, vừa nhìn là biết chưa nổi lửa nấu cơm.
Về phần đứa con trai bị cô bé giết trong miệng chúng hiện đang ngáy o o trên giường.
Nhưng không phải bọn họ không có chút thu hoạch gì. Trên chiếc bàn đặt trong phòng ngủ của người đàn bà kia, cảnh sát phát hiện một tờ giấy giống như giấy bán thân.
Nội dung đại khái là hai vợ chồng kia đồng ý bán con gái đổi lấy ba ngàn đồng.
“Con gái?” Một trong số những cảnh sát đó lấy di động ra, điều tra hộ khẩu, phát hiện trong sổ hộ khẩu của hai vợ chồng này không có đứa con gái nào.
Tuy rằng đây là trên trấn, nhưng bọn họ cũng biết xung quanh có mấy ngôi làng giấu không ghi tên con gái vào sổ hộ khẩu.
Nếu đúng là như vậy…
Hai vị cảnh sát liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy chỉ e vụ án này không hề nhỏ, lập tức cầm theo đồ quay về.
Mà vào lúc này, ở những nơi khác cũng có bảy, tám đôi vợ chồng khác nhau đến cục cảnh sát địa phương, khai báo giống hệt đôi vợ chồng này.
Bọn chúng luôn miệng nói có quỷ, nhưng chính bọn chúng mới là ác quỷ đẩy con gái ruột của mình vào hố lửa.
Ở một bên khác, trong vùng núi xa xôi hẻo lánh, đám người chuyên đến các khu vực núi buôn bán bé gái cũng không có kết cục tốt.
Rõ ràng lúc chia của đã chia xong, lại đột nhiên tàn sát lẫn nhau, cuối cùng tất cả đều tự trói mình đến cục cảnh sát thành phố gần nhất tự thú.
Cảnh sát trong cục ở thành phố cũng vô cùng khiếp sợ, vừa lập án xong đã hỏi cung ngay. Mà trong quá trình điều tra kia, mười mấy nhà bán con gái cũng nhanh chóng bị cho vào sổ.
Đây là vụ án buôn bán trẻ con lớn nhất trong năm nay, mà số liệu sau khi vụ án bị vạch trần càng khốc liệt đến mức thấy mà giật mình.
Ngày tháng năm xx, bé gái xx bị bán đến thôn bên cạnh, ba ngàn đồng.
Hai tháng sau, bé gái xx bị mua về làm con dâu nuôi từ bé cho một đôi anh em.
Cùng ngày, nhà x và nhà x trao đổi, con gái biến thành sính lễ cưới chị dâu vào nhà.
Những cô bé này, nhỏ nhất là tám tuổi, lớn nhất cũng chỉ mới mười ba mười bốn. Mà những dấu xx này cũng không phải để bảo vệ danh tính, mà bởi vì từ lúc sinh ra cho đến lúc chết, không có ai đặt cho các cô lấy một cái tên.
Về phần hỏi nguyên nhân vì sao các cô bé mới nhỏ như vậy mà đã bán đi, dĩ nhiên là vì tuổi của các cô như vậy là hợp lý nhất. Các cô bé có thể vừa gánh việc nhà nặng nề, vừa nhỏ bé dễ dạy, dễ quản lý.
Quan trọng nhất là, chỉ qua mấy năm nữa là có thể để các cô sinh con.
“Đàn bà ấy mà~ Một khi có con rồi, dù không cam tâm cũng chỉ có thể thật thà mà sống.” Đây là nguyên văn lời của một trong số đám buôn người kia.
Một câu nói thản nhiên như vậy lại khiến người ta phải suy nghĩ thật lâu, bởi vì có thể nói ra những lời này, căn bản không xem các cô bé kia là người nữa!
Những kẻ này đều là súc sinh chân chính!
Vụ án này quả thật quá lớn, mà những kẻ liên quan, một khi bị đưa ra ánh sáng thì lập tức được đẩy lên hot search. Trên mạng đều mắng bọn chúng tàn tạ, không ít bậc cha mẹ có con cái vừa đọc được tin này đã cảm thấy như bị đào nát ruột gan.
“Nhà tôi cũng có một đứa con gái, đừng nói là người làm cha như tôi, đến cả anh trai của con bé cũng chiều chuộng nó hết mức. Mỗi ngày tan ca mệt mỏi, về nhà nghe thấy tiếng ba nũng nịu ngọt ngào của con bé là tôi đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Sao những kẻ này có thể nhẫn tâm như vậy?”
“Còn nhỏ quá! Vẫn còn là trẻ con cơ mà?”
“Làm cha mẹ không cần khảo chứng, súc sinh mà cũng đáng được sinh con đẻ cái à.”
Những lời bình luận như vậy chẳng còn lạ nữa. Mà bởi vì vụ án này, các cấp trên cũng nhanh chóng ra quyết định lập án tới làng, lần đầu tiên cắt cử người bên liên hiệp hội phụ nữ đến tận nơi, tiến hành giáo dục với thôn dân.
Cùng lúc đó, tính nghiêm trọng của việc buôn bán trẻ con cũng được đăng lên báo lần nữa.
Bọn buôn người đáng chết, mà những kẻ làm cha làm mẹ tự tay bán con gái mình đi cũng phải đối diện với họa ngục tù.
Một tuần này, bé Họa Đấu ở cạnh Nguyên Mộ đã được chứng kiến tận mắt. Nhìn Nguyên Mộ dẫn cảnh sát tới nhà trúc mang Đại Ny đi, còn mang hài cốt của mấy đứa bé đi an táng.
Nhìn những người kia nhận tội đền tội, nhìn những người đã từng hại nó ngồi trên ghế bị cáo của tòa án chờ đợi lời tuyên án cuối cùng.
Cũng nhìn Đại Ny và em trai được cô cô trong trấn đưa đi nuôi nấng, giữ đứa anh lòng dạ đen tối ở thôn nhỏ, nhờ trưởng thôn trông giữ.
Càng thấy được, ở bên ngoài núi lớn, những người có lòng tốt đau xót cho các cô, khóc than, bất bình thay họ.
Xưa nay các cô không thật sự bị vứt bỏ, chỉ là chưa gặp được người tốt, đầu thai vào sai nhà, vào phải loại gia đình lòng lang dạ sói như vậy.
Bụi trần rốt cuộc cũng lắng xuống. Lại như Nguyên Mộ nói, tất cả đều có kết cục của riêng mình. Còn những cô bé đã chết đi trước đây nó nằm mơ cũng muốn cứu lấy thì không thể, nhưng mạng của Đại Ny lại là do nó cứu.
Cho nên, phải biết đủ.
Họa Đấu nhẹ nhàng ngậm ống quần Nguyên Mộ, sau đó lùi lại mấy bước, ngồi trước mặt Nguyên Mộ, trịnh trọng quỳ sấp xuống.
“Thưa ngài chấp pháp tôn kính, tôi, Sơn Thần Họa Đấu, nhận tội đền tội.”
Dù những năm tháng sau này bị giam cầm không có điểm dừng, nhưng nó đã cảm thấy đủ rồi.
Tiếc nuối duy nhất là bản thân nó vẫn còn chưa biết chữ. Đáng tiếc làm yêu quái rồi cũng chỉ có thế, chỉ có thể như vậy.
Họa Đấu nhắm mắt lại, chờ Nguyên Mộ mang gông xiềng tới còng nó.
Nhưng lại được một đôi tay ấm áp ôm từ dưới đất vào lồng nguc.
“?” Họa Đấu ngẩng đầu, lại nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Nguyên Mộ.
Mà câu nói dịu dàng lại quanh quẩn bên tai, dịu dàng đến mức khiến nó muốn bật khóc, “Bé cưng, mừng về nhà.”
Nhà… Con chữ này chỉ từng xuất hiện trong mơ. Nhất thời Họa Đấu không khống chế được mà chy nước mắt.
Nhưng Nguyên Mộ nói với nó một cách rất bình thản, “Phải đặt cái tên mới chứ nhỉ! Họa Đấu là gọi chung chung rồi, con gái mà, phải thanh tú một chút.”
“… Thế, thế em tên gì?” Giọng nói của Họa Đấu đầy nghẹn ngào.
“Em thấy tên Mộc Cận thế nào? Mộc Cận() phồn hoa như gấm, phàm là trên cây có một đóa hoa héo đi, những nụ hoa khác sẽ không ngừng nở rộ, vô cùng vô tận, hương bay khắp vườn. Em có thích cái tên này không?”
Vô cùng vô tận, hương bay khắp vườn. Trong mắt Nguyên Mộ, mình giống loài hoa vừa tươi đẹp vừa mạnh mẽ như vậy ư?
Họa Đấu thầm suy nghĩ câu nói của Nguyên Mộ rất nhiều lần, cuối cùng đỏ mắt gật đầu, vùi trong nguc Nguyên Mộ bất động.
Chim sẻ lông trắng thấy nó đồng ý, vui mừng nhảy đến cạnh nó xoa lông như đang chào mừng. Chim sẻ lông vàng cũng dùng đôi cánh ngắn vỗ đầu nó, “Bé Mộc Cận! Đừng sợ, về sau anh đây bảo vệ em!”
Họa Đấu ngẩng đầu muốn ngỏ ý cảm ơn, nhưng lại không khống chế được mà liếc nhìn đầu chim sẻ lông vàng.
Hình như hơi… Trọc?!
Chim sẻ lông trắng: Phụt
Chim sẻ lông vàng: (╯‵□′)╯︵┻━┻
Nhất thời hai con sẻ béo lại lăn thành một cục.
Mãi đến một lúc sau, cũng không biết là bụng ai réo trước, ngay sau đó, âm thanh này cứ như liên tục truyền nhiễm cho nhau, bầu không khí vốn lúng túng cũng vì vậy mà tan rã.
Nguyên Mộ không nhịn được cười, khom lưng ôm hai con sẻ béo vì đói bụng mà xấu hổ vào nguc, sau đó cúi đầu hôn một cái lên trán bé Họa Đấu.
“Nào, về nhà nấu cơm thôi!”
Đây xem như là bữa cơm đầu tiên sau khi chính thức thu nhận Họa Đấu, Nguyên Mộ cảm thấy phải sang trọng một chút.
Nhưng lật qua lật lại đồ dự trữ, chỉ còn một con gà rừng gầy trơ xương, còn có ít gạo lứt và bột ngô. Còn gia vị cũng chỉ có muối và một ít gừng dại cùng hoa hồi hái được trên núi.
Con sẻ lông vàng phụng phịu lay gạo lứt đặt trên bếp, mà Họa Đấu lại lên tiếng trước, “Có cần em đi săn ít thỏ về không?”
Chim sẻ lông vàng xoa xoa đầu nó, “Đừng để ý đồ ngu đần kia, anh Nguyên nấu món gì cũng ngon hết!”
Nghĩ đến món ăn ngon lành của Nguyên Mộ khi lần đầu gặp mặt, bé Họa Đấu gật gật đầu tán thành, ánh mắt nhìn Nguyên Mộ cũng tràn đầy mong đợi.
Nguyên Mộ thu xếp cho ba đứa nhỏ kia thật cẩn thận, sau đó xắn tay áo lên nấu cơm.
Vặt lông gà rừng, cho thêm ít muối vào nước, máu gà chảy vào đáy bát hòa cùng hỗn hợp nước muối, quấy đều đặt sang một bên.
Cùng lúc đó lấy lòng gà ra, chặt con gà thành miếng, bật lửa đun sôi nước.
Cho gừng dại và hoa hồi vào nồi, tới khi nước sôi mới cho gà vào. Sau đó chỉnh lửa nhỏ, chẳng bao lâu sau, mùi thơm của thịt gà đã ngập tràn trong bếp, càng lúc càng khiến dạ dày đói sôi lên.
Nhưng từ giờ đến khi ăn cơm vẫn còn một lúc nữa, Nguyên Mộ nhìn ba đứa đang há mồm chờ cơm kia, quyết định rửa nồi rang gạo lứt.
Gạo lứt không dễ nấu, không cẩn thận còn làm rách họng.
Thế nhưng Nguyên Mộ có thể dùng cách khác để khiến gạo lứt có thể nhanh chóng ăn được, biến thành đồ ngon xoa dịu bụng đói.
Trà gạo lứt. Đổ nước sôi vào gạo lứt đã rang xong, mùi gạo thoáng cái lan tỏa, vô cùng có tác dụng và ma lực đối với mấy chiếc bụng rỗng kia.
Nguyên Mộ lần lượt rót trà ra bát, ra hiệu cho mấy đứa kia uống một ngụm.
Nóng quá! Đây là cảm giác đầu tiên của mọi người, thế nhưng một luồng khí nóng nhanh chóng xuôi theo cuống họng trượt xuống ruột gan, cái lạnh trong cơ thể đều nhanh chóng bị đuổi đi.
Mà phía bên kia, nước trong nồi cũng đã sôi sùng sục, Nguyên Mộ vội vã thả nấm vào.
Thịt gà là loại nguyên liệu nấu ăn dễ rục nhất, sau khi cho nấm vào, hỗn hợp canh nấm bốc lên mùi thơm ngát, canh gà màu vàng cam cũng càng thêm trong, lại phối hợp với bánh bột ngô nướng. Một miếng bánh, một hớp canh, chính là món ngon vừa đơn giản vừa thuần túy.
Mà Họa Đấu thích cay, Nguyên Mộ lại lấy tiết gà làm sẵn, cho thêm ớt cay đã được đảo qua dầu, mùi tê cay thơm nồng, đầy đủ ngũ vị.
“Nhanh lên nhanh lên! Đói chết tôi rồi!” Chim sẻ lông vàng kêu ríu rít, mà ánh mắt của Họa Đấu cũng không khống chế được, rơi vào đĩa tiết gà kia.
Nguyên Mộ cười cười bưng bánh bột ngô ra, lần lượt đặt từng đĩa xuống, sau đó nói, “Ăn cơm đi!”
Chim sẻ lông vàng nhanh chóng thó một miếng thịt gà, thịt gà đã ninh tới mềm, thớ thịt đẫm nước, mùi thơm của nấm cũng đượm vào miếng thịt. Một miếng này đã đủ để nó thỏa mãn nheo đôi mắt đậu lại.
Về phần bé Họa Đấu bên cạnh càng không khống chế được mà dúi đầu vào đĩa tiết gà xào cay kia.
Chiếc đuôi nhỏ sau lưng nó vui vẻ vẫy, không hề có chút đau khổ nào.
“Ăn từ từ thôi.” Nguyên Mộ vỗ vỗ lưng nó, lại được một cái cọ thân mật.
Cái gọi là món ngon chính là như vậy, vừa trấn an được dạ dày, vừa có thể trấn an lòng người.
Một bữa cơm một người ba thú vô cũng thỏa mãn.
Mà sau khi ăn xong, người phụ trách đội xây dựng cũng tìm đến Nguyên Mộ thương lượng chuyện công trình.
Nguyên Mộ vẫn luôn muốn xây một quán ăn nhỏ ở đây. Bản vẽ đã được thiết kế, chỉ là không có thời gian gặp mặt người ta. Bây giờ chuyện của Họa Đấu đã kết thúc, phải thương lượng với người ta chút mới được.
Người phụ trách kia tới đây cũng là vì chuyện này. Thật ra anh ta cũng không xem trọng dự định của Nguyên Mộ.
Đặc biệt là sau khi gặp mặt, anh ta thấy Nguyên Mộ nhỏ tuổi, còn thấy cậu sống trong núi, sợ rằng cậu bị gạt, tận tình khuyên nhủ vài câu.
“Chú đây cũng đào đất kiếm ăn, núi lớn như vậy, cậu làm gì cũng được, duy chỉ có mở quán ăn là không kiếm được tiền.”
Nguyên Mộ cũng rất kiên trì, “Không đâu, quán ăn của tôi có Sơn Thần tọa trấn, nhất định sẽ ăn nên làm ra.”
“…” Một câu Sơn Thần đã khiến những lời khuyên sau đó của người phụ trách nghẹn lại. Nhất thời anh ta cảm thấy có thể Nguyên Mộ là thằng nhỏ ngốc, nhưng vẫn không nhịn được mà lên tiếng, “Chẳng phải cậu đã dẹp hết tượng thần chỗ này rồi sao?”
Nguyên Mộ lắc đầu, “Không phải tượng thần, là Sơn Thần.”
Người phụ trách thuận theo ánh mắt Nguyên Mộ nhìn về phía cửa, chỉ thấy một con cún con lông dài tròn vo đang víu cửa nghiêng đầu nhìn vào.
Chiếc miệng lớn há ra, đôi mắt to tròn vo, bốn cái chân ngắn còn chưa mọc hết móng, trông càng lúc càng giống cục lông béo ị.
Người phụ trách: Sơn Thần?
Chó con: Gâu?