_Tê~~~
Mọi người ngẩn ngơ, hít mạnh mấy ngụm khí.
Người đến, bạch y xinh đẹp phiêu dật, trên đầu tóc vấn như lưu tuyền (= dòng chảy của con suối) khoác trên vai. Mi cong, mắt linh động, mũi nhỏ, môi hồng ướt át ngon miệng, còn có một viên lệ chí (= nốt ruồi ở mắt) như nụ hoa mai hồng nhạt non mềm làm người khác ham muốn, lộ liễu hiện ra dưới đuôi lông mày, làm tăng thêm mấy phần mềm mại đáng yêu, khiến bao người say mê. Một cái nhăn mày cười, hoặc tĩnh hoặc động, thuần trắng như mây, như được đắm chìm dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, một cây mai thuần trắng ngạo nghễ, lại như tiên tử lẻ loi đứng trong mịt mù tuyết trắng nhẹ nhàng khởi vũ, đẹp đến không nhiễm một hạt bụi.
Vân Sở vội vàng xuống lầu, đi đến trước mặt Vân Tiêu đứng yên nói:
_Phụ thân, là ta tự mình đến, không liên quan đến Thanh ca ca, ngươi đừng cho người hủy đi quán của hắn.
Vân Tiêu bất động.
Chủ nhân không có tỏ thái độ chính xác, mọi người không biết nên hàng động hay không hành động, chỉ có thể tội nghiệp nhìn y.
Vân Sở kéo tay áo Vân Tiêu, nói thêm:
_Nếu phụ thân không thích, Sở nhi về sau sẽ không đến đây, thỉnh phụ thân không cần hủy đi quán của Thanh ca ca.
Khá lắm Thanh ca ca, Vân Tiêu một phen vứt ra tay của Vân Sở đang nắm áo y, quay đầu lại nộ trừng mọi người. Mọi người lập tức thu hồi ánh mắt như lang như hổ của mình, làm bộ ngẩng đầu nhìn nóc nhà.
Vân Tiêu lại vừa thấy trên người Vân Sở mặc ti y mỏng mang trong suốt, quả thực có thể trông thấy cảnh xuân bên trong, không vui nhíu mi, duỗi tay ra, cúi xuống ôm lấy Vân Sở, nhảy lên một cái liền bay ra ngoài, lưu lại một câu:
_Đem lâu hủy cho ta!
Mọi người kêu khổ không ngừng, chỉ thấy Thanh Y vẫn có thể vung tay áo, trở lại bàn ngồi xuống, nhìn hướng hai ngươi đã đi mất cười tươi.
Lại nói đến Vân Tiêu mang theo Vân Sở chạy vội một đường, không chút để ý đến những người trên đường, rốt cục về tới vương phủ, hướng gã sai vặt hét lớn:
_Chuẩn bị nước ấm!
Gã sai vặt thấy Vương gia nhà mình cùng tiểu vương gia như vậy liền không dám ra tiếng, chạy nhanh chuẩn bị.
Vì thế, một lần nữa trở lại trong phòng, Vân Tiêu dùng sức đem Vân Sở ném vào dục dũng đã được đưa lên, “bùm” một tiếng, Vân Tiêu đứng nhìn một bên, hoàn toàn mặc kệ Vân Sở kêu to.
Vân Sở một đường nằm trong lòng Vân Tiêu, bị kinh hách không ít, tuy rằng phần lớn thời gian hắn cũng chưa dám ló mặt, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của người khác. Lúc nảy đột nhiên bị Vân Tiêu ném vào trong nước ấm, bất ngờ không kịp phản ứng uống không ít ngụm nước, lúc sau đầu mới nhô lên, Vân Sở dùng tay lau nước đọng trên mặt, nôn nước ra ngoài.
Vân Tiêu phẫn nộ nói:
_Vì cái gì đi chỗ đó?
Đầu tiên là Trầm Thanh Thanh, sau là Vân Dật, liền ngay cả người vừa mới nhận thức là Thanh Y, cũng có thể thân thiết như vậy gọi tiếng Thanh ca ca, vậy y ở trong lòng Vân Sở có địa vị gì sao?
_Nói, lý do!
Vân Sở giờ phút này trong lòng thật ủy khuất, vì cái gì Tiêu vẫn đối hắn như vậy, chất vấn hắn như vậy là vì cái gì, còn có vì cái gì không phân biệt trắng đen hủy đi lâu của người ta, không nói phải trái xách hắn đem về phủ! Càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng phiền muộn, trả về một câu:
_Vì cái gì nhất định phải tháo hủy Thanh Mộng Ổ?
_Loại địa phương đó ta muốn phá thì phá, không có vì cái gì. Trả lời ta, vì cái gì đi chỗ đó?
_Hảo, ta đây trả lời ngươi, loại địa phương này ta muốn đi thì đi, không có vì cái gì. Ta đã trưởng thành, có thể tùy ý làm việc mà chính mình muốn làm, cho dù là phụ thân cũng quản không được nhiều chuyện như vậy!
Vân Tiêu nghe lời này, nhìn thấy hiện nay Vân Sở cùng y tranh luận bộ dáng như một con báo con bị chọc giận, trong lòng thập phần không phải tư vị (= cảm thụ).
Đột nhiên, Vân Tiêu bước hai bước đi qua, ngắm ngay môi Vân Sở hung hăng hôn lên, dùng sức gặm cắn.
Cái hôn đầu tiên này đem Vân Sở làm hồ đồ, tiếp theo Vân Sở cũng nổi giận, dùng sức đẩy ra Vân Tiêu, cầm lấy vạt áo chùi môi, hướng đến người đang lảo đảo điều chỉnh tư thế để đứng vững là Vân Tiêu hô:
_Ta không phải Trầm di, ngươi muốn như thế thì cứ đi tìm nàng!
Rốt cuộc trong lòng Tiêu hắn là cái gì? Tiêu vì cái gì phải làm như vậy? Rốt cuộc y muốn gì?
Vân Sở trong lòng ủy khuất càng nhiều, nháy mắt mấy cái, nước mắt liền như vậy ‘ xoạch xoạch ’ rơi xuống.
_Hiện tại sẽ khiến ngươi biết ta muốn như thế nào!
Vân Tiêu thật đúng là khí tận trời, đi qua lại một phen lôi kéo Vân Sở, trực tiếp phóng hắn lên giường, đem hai tay hắn đặt trên đỉnh đầu, hai ba giây liền lột sạch y phục của Vân Sở. Mặc cho Vân Sở lại đá, lại la to, lại kêu.
Kết quả, Vân Tiêu căn bản không để ý, chuyên chú làm việc trước mắt, chuyện quan trọng hơn là đem Vân Sở ăn luôn!
Tỉ mỉ một đường hôn xuống, ngay từ đầu Vân Sở còn cực lực phản kháng, đến bây giờ thì không còn khí lực nằm trên giường tùy người bài bố, đáy mắt rơi ra hai giọt thanh lệ, khàn giọng nức nở nói:
_Vì cái gì đối với ta như vậy, rõ ràng Ngươi thích chính là Trầm di, vì cái gì còn muốn đối với ta làm như vậy?
Tựa hồ điểm mẫn cảm trước ngực bị nắm lấy, cảm giác nhẵn nhụi ôn nhuận lan truyền khiến Vân Sở run rẩy một trận.
Vân Tiêu còn đang vùi đầu phấn đấu, không ngừng tăng nhanh tốc độ, lý trí cùng dục vọng trộn lẫn, từ lâu đã bị trùng kích nghiền nát thành bột phấn vô tung vô ảnh.
Đáng thương là Vân Sở, thân thể đầu tiên là không thể khống chế, sợ run. Ngay sau đó là mưa rền gió dữ kéo đến đoạt lấy tập kích hắn, cuối cùng ý thức cũng dần dần không rõ, còn lại chỉ có cảm giác đau đớn như bị bánh xe nghiền qua. Rốt cục ngừng, giọng của hắn đã muốn khàn khàn kêu không ra tiếng, trước khi hắn triệt để vựng huyễn (= choáng váng) ngất đi thì cảm giác được có một đôi tay mạnh mẽ hữu lực ôm lấy hắn, trong nháy mắt hắn có một loại cảm giác mình được y yêu thương cùng quý trọng.
Ngày sau, Vân Sở yếu ớt chuyển tỉnh, ánh sáng chợt tiến vào trong mắt có chút cay mắt. Vân Sở chậm rãi run rẩy mở ra lông mi dày như cánh bướm, cảm nhận được không khí có chút ẩm ướt cảm giác hơi mát, ánh nắng ửng đỏ sáng rực theo song cửa chui vào.
Vân Sở nhẹ nhàng vừa động, tê ~~~ phía sau địa phương tu nhân (= xấu hổ) kia đau đớn giống như bị xé rách, đã sớm không có dáng vẻ như tối hôm qua bệ vệ kiêu ngạo và tức giận. Vân Sở đỏ mặt nghĩ đến việc đêm qua Tiêu đã làm đối với hắn.
Tuy nói hắn rất muốn có kết quả như vậy, nhưng chưa từng nghĩ đến sẽ là tình huống như vầy. Lòng ngực rắn chắc ấm áp phía sau còn tại, đêm qua tức giận từ lâu đã bay lên chín tầng mây, Vân Sở rất muốn xoay qua gắt gao ôm y, chặt chẽ! Sít sao!
Vân Tiêu đã sớm tỉnh, một bên im lặng thưởng thức hình dáng Sở nhi của y, nội tâm ôn nhu mềm có thể hóa thành một trì xuân thủy, rốt cục đã đem hắn làm của riêng, rốt cục Sở nhi chỉ có thể thuộc về y, rốt cục đem ý muốn trở thành sự thật.
Nhưng là.
Sở nhi luôn luôn đơn giản lại có chút ngốc nghếch, thích lung tung suy đoán ý tưởng của người khác, nếu y không nói rõ ràng hắn sẽ không hiểu được. Vì thế, Tiêu Đại vương gia tiến đến phía sau gáy Vân Sở, phóng nhu thanh âm, nói:
_Sở nhi.
Đột nhiên nghe thấy tiếng nói làm Vân Sở hoảng sợ.
Vân Tiêu tiếp theo nói:
_Ngày hôm qua khi trên đường trở về, ta đã thấy thân vệ của Tuyên Nhân mang theo dụ lệnh của hắn đi đến, cho nên “Thanh Mộng Ổ” phá không được. Còn có, là ai nói cho ngươi phụ thân thích Trầm di, đứa ngốc, như thế nào đều luôn thích suy nghĩ miên man, đoán lung tung.
Có lẽ đây là lời nói dài nhất mà người luôn luôn lời ít nhiều ý như y có thể nói đi.
Vân Sở trong lòng ấm áp, cảm thấy trong lòng có loại cái đó tràn đầy đến dâng lên tràn ra ngoài, nước mắt lưng tròng đảo quanh bên trong hốc mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng đến cổ.
Vân Sở nghiêng thân mình đưa lưng về phía Vân Tiêu, Vân Tiêu nắm tay đặt trên lưng hắn, từ phía sau ôm lấy hắn, ôm khít hắn, giữa hai người đã không còn khe hở. Trầm mặc một hồi lâu, Vân Sở một bên mặt đỏ tim đập mạnh, cảm giác ấm áp từ phía sau truyền tới, một bên dường như hạ quyết tâm mở miệng nói:
_Tiêu, ta không phải Sở Sở.
Vân Tiêu sửng sốt, lập tức đáp:
_Ta biết!
Vân Sở lại do do dự dự một lát, cắn cắn môi, xoay mạnh người lại:
_Cho nên, cho nên ta chỉ là Sở nhi, Vân Sở!
Sau đó bình tĩnh nhìn chằm chằm Vân Tiêu, lại cúi đầu hơi hơi thở hổn hển.
_Ta biết.
Ơ! Vân Sở dùng mắt to của hắn ra sức trường nhìn chằm chằm Vân Tiêu.
Vân Tiêu thở dài, đến gần, dùng miệng trác (= mổ) xuống mũi nhỏ tròn tròn của Vân Sở, khẽ thở dài:
_Ta biết, ngươi là Sở nhi, Sở nhi của phụ thân, không phải Sở Sở. Đứa ngốc, ngươi như thế nào đều vẫn cho rằng ta đem ngươi trở thành Sở Sở. Tốt lắm, nghe rõ, người Vân Tiêu thích cho tới bây giờ chính là Vân Sở, là Sở nhi của phụ thân!
Vân Sở hai mắt như nước trừng lớn hơn nữa, lông mi như cánh bướm nhẹ nhàng chớp động, vẻ mặt không thể tin, vẻ mặt sợ hãi.
Bị Vân Sở đánh giá như vậy, Vân Tiêu có điểm nhịn không được, nhất cử nhất động của Vân Sở trong mắt y đều thành khiêu khích mời gọi. Muốn làm như thế nào đều có thể, Vân Tiêu cười nhẹ chôn đầu gặm cắn xương quai xanh nhẵn nhụi bóng loáng của Vân Sở.
Vân Sở thoải mái nhắm lại mắt, khóe mắt chảy ra một giọt lệ trong suốt, có một loại cảm giác hạnh phúc đến muốn khóc.
~~~Hoàn~~~