Nghe Tiêu Đại nói lại, mọi người đều lộ vẻ sững sờ, nụ cười đọng lại, thần tình ai nấy trở nên nghiêm túc.
Lần này Thần Vương phải ăn nhiều thiệt thòi như thế, gió triều đình cũng dường như sẽ đổi hướng. Vân Huyền Chi là quan đứng đầu trong triều, thực sự rất giỏi nghiêng theo chiều gió, vì thế chỉ qua một đêm đã lập tức chạy tới Sở Vương phủ. Khứu giác của hắn cũng thực quá linh mẫn rồi.
“A thế hắn tới có chuyện gì?” Sở Vương bình tĩnh hỏi, ánh mắt lộ một vẻ thâm sâu khó lường, một hồi sau mới chậm rãi mở miệng, vừa như vô tình, lại như cố ý hỏi.
“Ngài ấy chỉ nói muốn cầu kiến Vương gia, cũng không nói gì nhiều. Vương gia, có gặp hay không?” Ánh mắt Tiêu Đại liếc nhìn Vân Thiên Mộng đang cúi đầu ăn tổ yến, sau đó mở miệng hỏi ý kiến Sở Vương.
Dù cho Vân Huyền Chi không vừa mắt Sở Vương, nhưng Vân Thiên Mộng vẫn là con gái hắn, dù cho đã gả về cửa nhà mình, nhưng nếu lúc này Sở Vương hay mặt Vân Thiên Mộng từ chối gặp Vân Huyền Chi thì cũng không được tốt cho lắm.
“À, nói là muốn gặp bổn vương không thôi phải không?” Nghe Tiêu Đại nói xong, long mi bạc của Sở Vương hơi nháy lên, trong mắt tràn đầy vẻ hứng thú, sau đó tay phải vuốt vuốt chòm râu dài của mình, lại cười phân phó: “Đã vậy, ngươi đi mời Vân Tướng tới sảnh ngồi đợi, chút nữa bổn Vương sẽ qua đó ngay.”
Thấy Sở Nam Sơn có ý không muốn cho Vân Huyền Chi gặp con gái của mình, Tiêu Đại bèn hiểu ý, mang theo lời căn dặn rời khỏi hoa viên.
“Nếu thế, bổn Vương xin đi trước một chút!” Sở Vương nói xong liền đứng dậy, cặp con ngươi thâm thúy đảo qua mặt Sở Phi Dương, chỉ thấy Sở Phi Dương cũng đứng lên, gật đầu với Vân Thiên Mộng, sau đó theo Sở Vương rời khỏi đình nghỉ mát.
Khúc Lăng Ngạo cũng đứng lên, hướng tới Sở Vương, chắp tay nói: “Vương gia, bản Hầu đi cùng người!”
Vân Thiên Mộng thấy Khúc Lăng Ngạo như vậy, đầu tiên hơi khó hiểu, nhưng sau đó liền hiểu ra, trong nội tâm không khỏi vì Vân Huyền Chi hôm nay vì mình mà tới đây cảm thấy thương hại, cũng không khỏi vì bản thân hôm nay được nhiều người che chở mà cảm động trong lòng.
Không biết Vân Thiên Mộng đã chết kia có biết được rằng một ngày nào đó mình lại được nhiều người yêu quý như thế? Trong lòng nàng không khỏi thương xót cho cô gái nhỏ đã mất đi ấy. Nhưng đây âu cũng là quy luật tự nhiên, nếu bản thân tỏ ra yếu ớt thì sớm muộn cũng sẽ bị xã hội người ăn thịt người này nghiền nát thành bột phấn.
Trong lòng cảm thấy nặng nề, tay vô thức quấy tổ yến ở trong chén nhưng ánh mắt Vân Thiên Mộng lại lộ ra một vẻ cứng cỏi.
“Có phải nóng quá không?” Thấy Vân Thiên Mộng chỉ ăn vài miếng rồi dừng lại, Quý Thư Vũ nhìn thân thể gầy gò của nàng, lo lắng hỏi.
Thả chiếc thìa trong tay ra, Vân Thiên Mộng ngẩng đầu cười đáp: “Không bị phỏng, cũng không nóng ạ! Là do trước khi tới đây, phu quân đã sai người chuẩn bị cháo cho Mộng Nhi, lúc này con cảm thấy no rồi! Mộ Xuân, cất tổ yến này đi, để lúc nào đói ta dùng!”
Khúc Phi Khanh nghe xong lời của nàng thì hé miệng cười cười, lập tức dí một ngón tay lên cái trán của Vân Thiên Mộng, trêu ghẹo: “Ngươi đúng là quỷ keo kiệt, đã vào Vương phủ rồi còn muốn giữ lại đồ ăn thừa, coi chừng bị những phu nhân khác biết chuyện lại cười chê đấy!”
Vân Thiên Mộng nghe thế cũng chỉ cười cười.
Ở thời cổ đại, tổ yến là dưỡng phẩm thông thường của những nhà quý tộc, những phu nhân tiểu thư kia ngày thường sử dụng đều đặn như uống nước, mà ngay cả đám di nương cũng ăn như ăn cơm.
Còn vào thời hiện đại, tổ yến được coi là đồ vật có giá trị xa xỉ, Vân Thiên Mộng không phải kẻ lãng phí, huống hồ chỉ mới uống mấy ngụm mà đã đổ đi, thực sự quá lãng phí.
Mộ Xuân sớm đã biết tính nết của tiểu thư mình nên lập tức cười đáp: “Vâng, tiểu thư!”
Nói xong, liền nhanh chân nhanh tay thu hồi chén muôi ở trên bàn.
“Nha đầu này, tiểu thư nhà ngươi hôm nay đã là phu nhân của Sở Tướng, sao còn gọi là tiểu thư nữa?” Cốc lão thái quân chỉ Mộ Xuân cười mắng.
Mộ Xuân bị vạch lỗi thì lập tức cười, hướng Cốc lão thái quân và Vân Thiên Mộng phúc thân, nhận lỗi: “Lão thái quân nói rất đúng! Là lỗi của nô tài, sau này chắc chắn sẽ chú ý!”
Nếu không phải Cốc lão thái quân nhắc nhở thì Vân Thiên Mộng cũng không chú ý rằng mình đã thật sự gả cho Sở Phi Dương, chính nàng còn chưa kịp thích ứng với việc bên mình có thêm một người cùng sinh hoạt chứ đừng nói gì tới đám Mộ Xuân.
“Hiện nay Vân tiểu thư đã lập gia đình, kế tiếp, chắc là ngày lành của Khúc tiểu thư cũng không còn xa rồi! Lão thân vẫn mong một lần nữa được tới phủ Phụ Quốc Công uống ly rượu mừng đây!” Trần lão thái quân ngồi một bên cũng tươi cười nói.
Mặc dù Trần lão thái quân nắm giữ được hết mọi tâm tư của người trong hoàng cung, nhưng lại không thể hiểu được tâm tư của Khúc Phi Khanh. Một câu đùa vui này làm cho vẻ tươi cười trên mặt Khúc Phi Khanh cũng sựng lại, hai tay không khỏi nắm thành quyền.
Cốc lão thái quân và Quý Thư Vũ nghe thấy thế thì vẻ mặt cũng sững sờ, nhưng vẻ mặt đó chỉ là thoáng qua, ngay lập tức đã thấy Cốc lão thái quân tươi cười nhìn về phía Trần lão thái quân, lảng sang chuyện khác: “Lão thái quân nói đùa rồi, Phi Nhi từ nhỏ tính đã sống cảm tính, làm ta có chút đau đầu. Chỉ sợ sau khi lập gia đình mà vẫn thế thì chỉ sợ về nhà chồng sẽ chịu thiệt thòi. Chỉ có Mộng Nhi của ta là thận trọng, tỉnh táo, mặc dù ta rất không nỡ nhưng vẫn cao hứng thay cho đứa nhỏ này. Mà ta thấy tuổi tác của Vân Hạc cũng không còn nhỏ nữa, liệu đã vừa mắt với cô nương nào chưa?”
Trần lão thái quân là bà lão đã quá hiểu nhân tình thế thái, biến hóa dù rất nhỏ người khác cũng có thể nhìn ra. Ngay khi Đại tiểu thư của phủ Phụ Quốc Công có biểu lộ, sau đó là Cốc lão thái quân cố ý nói sang chuyện khác thì liền hiểu đối phương không muốn nói tới chuyện này, bèn nương theo Cốc lão thái quân cười nói: “Vân Hạc mới mười lăm tuổi, hôn nhân đại sự chưa gấp, vài năm sau nói chuyện này cũng không muộn.”
Ánh mắt Vân Thiên Mộng liếc qua Khúc Phi Khanh, thấy biểu lộ nàng vô cùng mất tự nhiên thì trong lòng thầm than một tiếng, lập tức làm nũng, ôm lấy cánh tay Cốc lão thái quân, cười nói: “Bà ngoại, Mộng Nhi vừa được tặng một miếng gấm rất đẹp, nhưng chưa nghĩ ra nên thêu cái gì lên đó, Mộng Nhi định mời biểu tỷ tới góp ý một chút. Bà ngoại cho bọn con đi nhé?”
Cốc lão thái quân nhìn Vân Thiên Mộng mang nụ cười và tư thái giống hệt với con gái đã mất sớm của mình thì trong nội tâm không khỏi càng cảm thấy yêu thương đứa cháu ngoại này, làm sao có thể không cho đi.
Bà liền thò tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Thiên Mộng, sảng khoái nói: “Đi đi, nhưng cẩn thận, chú ý đường đi. Hôm nay thân phận con đã vô cùng tôn quý, không được để bị ngã!”
Một từ “tôn quý” làm cho Vân Thiên Mộng nghĩ tới nhiều tầng ý tứ, nhất thời hai má không khỏi đỏ lên, lại thấy Quý Thư Vũ và Trần lão thái quân cũng nhìn mình cười cười thì hai mắt rủ xuống, đáp ứng nhẹ một tiếng, sau đó lập tức cùng Khúc Phi Khanh đứng lên, hướng mấy người lớn tuổi phúc thân, sau đó rời khỏi đình.
Một đường đi tới, Vân Thiên Mộng dẫn Khúc Phi Khanh về phòng tân hôn của mình, sau đó cho đám nha đầu lui ra ngoài, kéo Khúc Phi Khanh đang trong lòng không yên ngồi xuống, nhìn vẻ mất hồn của nàng, không khỏi thở dài một hơi. Nàng cầm lấy tay Khúc Phi Khanh, khẽ gọi: “Biểu tỷ!”
Khúc Phi Khanh đang suy nghĩ, đột nhiên bị cầm lấy tay thì giật mình suýt nhảy dựng lên, nhưng sau khi thấy ánh mắt đầy vẻ quan tâm của Vân Thiên Mộng thì vẻ khẩn trương trong lòng cũng dần tiêu tái. Ở trước mặt Vân Thien Mộng, nàng luôn có thể là chính mình. Tiểu muội này của nàng luôn có thể đưa ra các giải pháp trong những tình huống khó khăn nhất, khiến cho người khác tự nhiên có cảm giác rất tin cậy.
“Biểu tỷ đang lo lắng chuyện Tiểu Nhiếp đại phu sao?” Thấy trong mắt Khúc Phi Khanh có vô số ý niệm, Vân Thiên Mộng khẽ mở miệng, hay tay cầm chặt lấy tay Khúc Phi Khanh, không nói gì, chỉ để nàng cảm thấy mình được an ủi.
Nghe vậy, Khúc Phi Khanh chỉ cười nhẹ, trong mắt nổi lên một mạt bi thương, mang theo chút cảm thán, nói: “Muội cũng đã nhìn ra, hôn sự của ta sớm đã trở thành đại nạn rồi. Mặc dù bà nội không đồng ý theo sắp xếp của Thái Hậu, nhưng cũng sẽ không bao giờ đồng ý để ta gả cho hắn. Huống hồ, cho tới bây giờ, tất cả cũng chỉ là do mình ta đơn phương mà thôi!”
Trong lòng có tình cảm nhưng lại không thể nào cho người khác biết rõ, đây mới là chuyện đau buồn nhất.
Vân Thiên Mộng khẽ nhíu mày, nhìn Khúc Phi Khanh như vậy, lại không khỏi cảm thấy mình thật may mắn.
Vừa mới tới cổ đại đã phải đối đầu với bao nhiêu người, nhưng về tình cảm lại được Sở Phi Dương hướng tới, không những thế hắn còn chờ đợi mình hướng về hắn, phần chân tình này thật sự hiếm thấy. Đây cũng là một trong những yếu tố khiến cho Vân Thiên Mộng vô cùng cảm động.
Tiểu Nhiếp đại phu không phải Sở Phi Dương, hắn không nhạy cảm được như thế. Có thể lập tức bắt lấy tâm tư đối phương, thậm chí còn có ý niệm trước đối phương thì chỉ có Sở Phi Dương mới có thể mà thôi.
Trong óc Tiểu Nhiếp đại phu, quan trọng nhất chỉ có người bệnh và nghề y, lý thuyết y học, chỉ sợ lấy vợ sinh con không nằm trong ý định của hắn rồi.
“Muội đã hỏi qua Phi Dương, Tiểu Nhiếp đại phu ở Lạc thành rất khỏe mạnh. Lúc này ôn dịch đã bắt đầu được khống chế, chắc không lâu nữa là Tiểu Nhiếp đại phu sẽ được trở lại kinh thành, biểu tỷ cứ yên tâm đi!” Vân Thiên Mộng rót cho Khúc Phi Khanh một chén trà nóng, cố gắng giúp nàng ổn định lại tinh thần.
Hai tay lạnh như băng bưng lấy chén trà nóng, khóe môi của Khúc Phi Khanh cong lên một nụ cười yếu ớt, nhìn nhiệt khí của chén trà bốc lên lượn lờ trước đôi mắt, nàng thương cảm nói: “Mộng Nhi, ta và hắn chỉ e là hữu duyên vô phận! Thân thể của ta, gia đình của ta, có một số việc đã quá rõ ràng rồi. Mặc dù cha và bà nội rất yêu thương ta, chắc chắn sẽ chọn cho ta một vị hôn phu vừa ý, sao có thể để ta tự do lựa chọn hôn phu được. Giả dụ như Sở Tướng, nếu không phải có địa vị và gia thế như ngày hôm nay, chỉ sợ bà nội cũng sẽ không đồng ý đâu!”
Nghe Khúc Phi Khanh nói, Vân Thiên Mộng cũng khẽ gật đầu!
Lời này là thật, đây là thời đại mạnh được yếu thua, quyền lợi là cái ô tốt nhất để bảo vệ chính mình. May mắn là Sở Phi Dương và nàng cùng có cảm tình alanx nhau, không giống như những cặp vợ chồng bình thường khác, có khi cả đời bất hòa với nhau.
“Chẳng lẽ biểu tỷ định buông tha sao?” Buông tay cũng cần dũng khí, thậm chí còn phải kiên trì vào hao tổn tâm trí nữa.
Lời của Vân Thiên Mộng còn chưa dứt, hai tay nàng đã bị Khúc Phi Khanh cầm chặt lấy. Gương mặt Khúc Phi Khanh đỏ lên, nhưng hai bàn tay thì lạnh toát, nàng mang theo một tia kia định, đôi con ngươi trong sáng, thuần khiết nhưng cũng lóe lên sự bướng bỉnh, nhìn chằm chằm vào Vân Thiên Mộng, thấp giọng nói: “Mộng Nhi, ta muốn gặp hắn một lần!”
Vẻ kiên định kia là cho Vân Thiên Mộng hiểu ra quyết tâm của nàng. Vân Thiên Mộng hiểu, Khúc Phi Khanh trước giờ nhu mì, ôn nhu, để đưa ra một quyết định như thế, nàng ta đã phải dũng cảm đến thế nào, đau lòng đến thế nào. Vân Thiên Mộng hoàn toàn tán thành cách làm đó. Ngay cả dũng khí thử một lần bày tỏ tình cảm cũng không có thì thật sự không xứng có được tình yêu.
Trước ánh mắt tràn đầy chờ mong của Khúc Phi Khanh, Vân Thiên Mộng thận trọng gật nhẹ đầu.
Lúc này ở trong sảnh, Vân Huyền Chi nhìn thấy mấy người Sở Vương theo thứ tự tiến vào, lập tức đứng dậy, đợi ba người kia ngồi xuống mới chắp tay nói: “Vân gia lần này gặp rủi ro, đa tạ Vương gia và Sở Tướng xuất thủ cứu giúp, Vân Huyền Chi vô cùng cảm kích.”
Nhìn gương mặt hơi gầy của Vân Huyền Chi, Sở Vương lạnh nhạt nói: “Vân Tướng không cần khách khí, chúng ta làm vậy hoàn toàn là vì Mộng Nhi.”
Nghe thấy Sở Vương gọi thẳng tên khuê phòng của con gái mình, hai hàng lông mày của hắn khẽ nhíu lại.
Hôm qua, sau khi trở về tướng phủ, hắn liền lệnh cho Triệu quản gia đi kiểm tra nhân số các viện, kết quả phát hiện thiếu toàn bộ sáu người của Khởi La Viên.
Sau đó Liễu Hàm Ngọc đem hết những chuyện trong lao nói cho hắn nghe, Vân Huyền Chi liền phỏng đoán, con gái mình nếu không phải ở Thần Vương Phủ, thì chắc chắn ở Sở Tướng Phủ rồi.
Thế nhưng sau đó khi tiến cung tạ hơn, hắn biết được Sở Phi Dương đã cưới Vân Thiên Mộng, điều này làm cho tâm tư của Vân Huyền Chi nhẹ đi một chút.
Dù gì, vua Ngọc Càn đã hạ chỉ ban hôn, nếu Vân Thiên Mộng xuất hiện ở Thần Vương Phủ, tương lai chuyện này truyền ra ngoài, chỉ sợ thanh danh của Vân Thiên Mộng bị hủy hết, mà còn làm cho Vân Tướng phủ không ngóc đầu lên được. Bây giờ đã thành hôn, coi như Vân Thiên Mộng đã an toàn, mà danh dự của tướng phủ cũng không bị ảnh hưởng.
Nhưng rồi hắn lại nghĩ, mình là cha của Vân Thiên Mộng, tại sao ngày con gái xuất giá, Sở Vương phủ lại không thông báo cho hắn một tiếng? Chẳng phải như thế đã quá không tôn trọng hắn rồi không?
Càng nghĩ chuyện này, nội tâm Vân Huyền Chi lại bừng bừng tức giận, nhưng trước mặt Sở Nam Sơn hắn vẫn phải giữ vẻ mặt ôn hòa như cũ, đang muốn mở miệng thăm dò thì Khúc Lăng Ngạo ngồi bên kia đã lên tiếng trước.
“Vân Tướng đến đúng lúc lắm, bản Hầu đang có chuyện muốn nói với ngươi đây!” Khúc Lăng Ngạo lạnh lùng nhìn Vân Huyền Chi rồi nói tiếp: “Hôm qua mẫu thân và ta đã làm chủ hôn cho Mộng Nhi, hoàn thành hôn sự của nàng và Sở Tướng, đây là chuyện bất đắ dĩ. Dù sao trong tình huống ấy, càng ít người biết càng tốt. Nhưng hôm nay Vân Tướng phủ đã bình an vô sự, Mộng Nhi lại đã xuất giá, phần đồ cưới chuẩn bị cho Mộng Nhi làm của hồi môn cũng nên giao cho nàng đi thôi?”
Vốn Vân Huyền Chi mang theo tâm tình muốn hưng sư vấn tội mà tới đây, không ngờ lại bị Khúc Lăng Ngạo đánh đòn phủ đầu như thế, tức thì sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, hai mắt âm trầm nhìn về phía Khúc Lăng Ngạo, chậm rãi nói: “Bổn tướng nói sẽ không cho Mộng Nhi của hồi môn sao? Hầu gia hình như đã hơi nóng lòng rồi?”
Thấy hắn nói như thế, Khúc Lăng Ngạo lập tức cười cười, nhắc: “Bản Hầu cũng chỉ muốn nhắc Vân Tướng một chút, đừng quên của hồi môn của Mộng Nhi là được! Từ nhỏ Mộng Nhi đã không có mẹ, ta là cậu của nàng, tất nhiên là phải quan tâm hơn một chút rồi. Nhưng không biết Vân Tướng có thể giải thích qua một chút, tại sao em gái ta đã để lại nhiều đồ như thế, mà Mộng Nhi trước giờ thân thể luôn suy nhược, yếu ớt. Không biết nàng sống thế nào ở Vân Tướng Phủ, nhìn đứa con thứ Vân Nhược Tuyết kia hình như còn được nuôi dưỡng tốt hơn nhiều lắm.”
Tất nhiên là Khúc Lăng Ngạo đang nói về Vân Thiên Mộng đã chết, từ khi Vân Mộng xuyên không nhập thể vào thân xác ấy, được tẩm bổ bằng nhiều ẩm thực cao cấp, mặc dù không phải là sơn hào hải vị, nhưng cũng là những món nhiều dinh dưỡng, thân thể từ đó mới dần dần khỏe lên.
Nhưng lời Khúc Lăng Ngạo rơi vào tai Vân Huyền Chi chính là một lời khiển trách, rõ ràng là khiển trách hắn khắt khe với trưởng nữ của mình, khiến cho Vân Thiên Mộng ăn uống không đủ chất, thân thể mới yếu ớt, hư nhược như thế.
Thấy Khúc Lăng Ngạo không thèm nói đạo lý, dù đang ở giữa Sở Vương Phủ nhưng Vân Huyền Chi vẫn muốn nổi trận lôi đình. Huống chi lúc này Sở Phi Dương cũng đang có mặt, nếu hắn cứ im lặng thì sẽ bị hiểu là mình ngược đãi Vân Thiên Mộng, không chỉ tổn hại tới hình tượng nhạc phụ trong mắt Sở Phi Dương, mà con đường làm quan của hắn cũng sẽ không yên ổn. Sắc mặt Vân Huyền Chi đỏ lên, lập tức đập bàn đứng lên, chỉ vào Khúc Lăng Ngạo, cả giận nói:
“Hầu gia, ta nhìn nhận ngươi là đại ca của Nhược Ly nên mới nhường nhìn, nhưng hôm nay ngươi lại đổ oan cho ta trước mặt Vương gia và Sở Tướng, ngươi rốt cuộc muốn gì? Chẳng lẽ không thấy cha con chúng ta trở mặt thành thù thì ngươi không vừa lòng hay sao?”
Cơn giận của hắn cũng không làm cho ai có phản ứng gì, chỉ có hai hàng lông mày của Sở Vương thoáng nhíu lại, sau đó lạnh lùng nói với Vân Huyền Chi:
“Vân Tướng, đây là Sở Vương phủ của bổn vương, Vân Tướng muốn thể hiện uy phong thì mời quay về Vân Tướng phủ, ta không muốn mình bị kéo vào chuyện của các ngươi. Về phần đồ cưới mà Hầu gia vừa đề nghị, nếu Vân Tướng muốn chứng minh tình cảm cha con thì cứ đưa tới thôi, miễn cho miệng lưỡi người đời đảo điên. Bổn Vương lớn tuổi, ngồi ở đây lâu sẽ sinh bệnh, không tiễn Vân Tướng rồi!”
Nói xong, Sở Vương liền đứng lên, không nhìn Vân Huyền Chi mà đi về phía hậu viện.
Sở Phi Dương mỉm cười đứng lên, nhìn vẻ mặt tái nhợt của Vân Huyền Chi, cũng chậm rãi nói: “Tiểu tế (con rể) bái kiến nhạc phụ đại nhân! Ba ngày nữa, con sẽ đưa Mộng Nhi về thăm Vân Tướng Phủ. Kính xin Vân Tướng đem những của hồi môn của Mộng Nhi tới Sở Tướng phủ là được! Bổn tướng thì không sao, nhưng ta không muốn thấy Mộng Nhi chịu thiệt thòi gì!”
Nói xong, Sở Phi Dương cũng hướng về nơi Sở Vương đã rời đi, rời khỏi sảnh.
Khúc Lăng Ngạo nhìn Vân Huyền Chi đang tỏ ra kinh ngạc, trong lòng cười lạnh một hồi, một câu cũng không nói, quay người đi về phía đình nghỉ mát trong hoa viên, để lại Vân Huyền Chi sắc mặt ngày một âm trầm, ánh mắt hung ác đầy nham hiểm.
“Vân Tướng, xin mời!” Lúc này, Tiêu Đại yên lặng xuất hiện sau lưng Vân Huyền Chi, thình lình lên tiếng làm cho Vân Huyền Chi đang trầm tư suy nghĩ phải giật mình sợ hãi. Sau khi hung hăng trợn mắt nhìn Tiêu Đại, hắn mới hậm hực rời khỏi Sở Vương Phủ.
Nhưng càng làm cho Vân Huyền Chi căm tức đó là, hắn vừa bước chân trước vào đại môn Vân Tướng phủ, chân sau đã thấy quản gia của Sở Tướng phủ do Sở Phi Dương phái tới hỏi của hồi môn của Vân Thiên Mộng.bg-ssp-{height:px}
Vân Huyền Chi giận dữ, ném mọi việc cần giải quyết cho Liễu Hàm Ngọc.
Liễu Hàm Ngọc biết rõ hôm nay Vân Thiên Mộng đã được gả cho Sở Phi Dương. Nghĩ tới chuyện nếu như Vân Yên được Vân Thiên Mộng chỉ điểm một chút chuyện hôn sự, có lẽ nửa đời sau của hai mẹ con nàng cũng không cần phải lo lắng gì, thế nên nàng ta càng ra sức chuẩn bị của hồi môn cho Vân Thiên Mộng.
“Liễu di nương, tất cả của hồi môn đều ở đây sao?” Quản gia của Sở Tướng Phủ nhìn qua đám đồ cưới của Khúc Nhược Ly đặt ở trước Khởi La Viên, trong tay cầm tờ danh mục quà tặng do Khúc Lăng Ngạo cung cấp, đối chiếu từ đầu, tới tờ cuối cùng mới ngẩng đầu lên hỏi Liễu Hàm Ngọc.
“Đúng vậy, Hồng quản gia! Đồ cưới năm đó phu nhân để lại cho Tiểu thư đều ở đây!” Không hiểu tại sao Hồng quản gia lại hỏi thế, nhưng Liễu Hàm Ngọc vẫn cung kính trả lời.
Tuy nàng là di nương của Tướng phủ, nhưng so với quản gia của Sở Tướng phủ thì thân phận vẫn còn thấp hơn.
Hồng quản gia nghe nàng đáp vậy thì nhíu nhíu mày, sau đó chỉ vào tờ giấy trên cùng ghi chép dày đặc vị trí các biệt viện, mở miệng hỏi tiếp: “Không thấy những khế ước mua bán nhà và khế đất mà năm đó phu nhân mang theo khi gả vào Vân Tướng phủ. Kính xin Liễu di nương nhớ lại xem, những kế đất và khế ước mua bán nhà ở đâu?”
Nghe vậy, trong lòng Liễu Hàm Ngọc lập tức kinh hoảng. Nàng nhớ rõ lần trước vợ chồng Vân Huyền Mặc tới tướng phủ, lúc ở Bách Thuận Đường, lão thái thái đã đòi Vân Huyền Chi khế đất của biệt viện ở phía Bắc kinh thành, nhưng Vân Huyền Chi đã cự tuyệt, nói là những biệt viện đó đều là của hồi môn trong tương lai của Vân Thiên Mộng.
Nói như thế, những khế ước kia vẫn ở trong tay của Vân Huyền Chi.
Nhưng vừa rồi nhìn vẻ mặt Vân Huyền Chi đầy khó coi, nếu lúc này mình tới đòi hỏi, chỉ sợ sẽ làm cho Vân Huyền Chi sinh ra chán ghét mà thôi.
Liễu Hàm Ngọc đảo mắt, thấy Triệu quản gia đứng cạnh đó thì gọi hắn tới gần, thấp giọng phân phó. Chỉ thấy Triệu quản gia nghe xong mặt cũng đầy sợ hãi, nhưng bị Liễu Hàm Ngọc trợn mắt nhìn thì hắn chỉ có thể cắn rang đi tới thư phòng.
Lúc này, Vân Huyền Chi đang nghỉ ngơi ở trong nội thất tại thư phòng. Những ngày bị nhốt ở đại lao Hình bộ. hắn ăn không ngon, ngủ không yên, lại lo lắng bệ hạ sẽ hạ thánh chỉ giáng tội cho hắn, vì thế cả thể xác lẫn tinh thần đều vô cùng mỏi mệt. Thêm vừa rồi ở Sở Vương Phủ phải ăn một bụng tử khí nên lúc này hắn chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, để lấy lại tinh thần, sau đó mới đi đối phó với những kẻ hãm hại hắn.
Ai ngờ vừa nằm xuống đã nghe thấy tiếng đập cửa bên ngoài, sau đó có thanh âm hỏi thăm của Triệu quản gia.
“Vào đi!” Khoác thêm một cái áo ngoài, Vân Huyền Chi rời giường, đi giầy và rời khỏi nội thất, thấy Triệu quản gia đứng chờ ở đó thì hỏi: “Có chuyện gì?”
Triệu quản gia đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, lo sợ nói: “Tướng gia, Hồng quản gia của Sở Tướng phủ bảo nô tài tới lấy mấy cái khế đất mà phu nhân để lại.”
Nói xong, Triệu quản gia lập tức ngậm nghiệm, cố cúi thấp đầu, không dám nhìn tới vẻ mặt mỗi lúc một đen của Vân Huyền Chi.
Vân Huyền Chi bật dậy khỏi ghế, hai mắt trợn trừng nhìn Triệu quản gia, quát: “Có phải hắn muốn luôn cả khế ước nhà đất của Vân Tướng phủ này hay không? Sao, chỉ có chủ hắn là tể tướng à, ta thì không phải sao? Bổn tướng hôm nay còn là nhạc phụ của chủ hắn, hắn làm càn như thế, không muốn sống nữa à?”
Nói xong, Vân Huyền Chi đùng đùng nổi giận, muốn đi ra ngoài, lại bị Triệu quản gia ngăn lại.
Triệu quản gia vẻ mặt đầy khó xử, nhìn Vân Huyền Chi, vội vàng mở miệng:
“Tướng gia bớt giận! Hồng quản gia không phải tới đây một mình, còn có người của Sở Vương là Tiêu Đại đang dẫn binh đợi ở ngoài cửa tướng phủ, chờ đưa đồ cưới tới Sở Tướng phủ. Thị vệ trong phủ của chúng ta có ai có thể địch lại Tiêu Đại đâu.”
Nói xong, Triệu quản gia lập tức cảm nhận được luồng ánh mắt giết người đang nhìn về phía mình.
Mặc dù hắn biết nói như thế sẽ bị Vân Huyền Chi trách cứ, nhưng sự thật đúng là như thế!
Sở Vương là tắm máu trên chiến trường mà về, quân đội trong tay hắn dù là vua Ngọc Càn cũng phải nhượng ba phần, huống chi chỉ là Vân Tướng phủ nhỏ bé, đúng là lấy trứng chọi đá.
Mà nịnh bợ Sở Vương phủ thì có lợi hơn là đối nghịch với họ.
Lời nói của Triệu quản gia lập tức làm cho Vân Huyền Chi bình tĩnh lại, nghĩ lại thì lần này mình có thể thoát khỏi cảnh lao tù, lại còn được hồi phục chức vụ, phần lớn công lao đều thuộc về Sở Phi Dương. Có một con rể như thế đúng là có quá nhiều chỗ tốt, nếu mình chỉ vì đồ cưới của Khúc Nhược Ly mà đắc tội với cả Sở Vương phủ, chỉ sợ tương lại nếu lại bị hãm hại thì người ta nhất định sẽ khoanh tay đứng nhìn.
Nghĩ vậy, Vân Huyền Chi mới thu chân, quay người trở lại nội thất, lấy ra một hộp gấm, ở bên trong là một tập dày đặc các khế ước nhà đất. Hắn cầm trên tay, đắn đo nửa ngày, sau đó mới ném vào mặt Triệu quản gia, tức giật quát: “Cút!”
Triệu quản gia thấy nhiệm vụ của mình đã hoàn thành, lập tức nhặt lên những tờ khế ước mua bán nhà kia, sau đó chạy trối chết khỏi thư phòng.
Hồng quản gia nhận lấy chồng khế ước mua bán nhà, cẩn thận so sánh một hồi, cuối cùng mới nở nụ cười thỏa mãn, sau đó nhẹ gật đầu với Tiêu Đại. Tiêu Đại lập tức phất tay, đám binh sĩ ngoài cửa lập tức tiến vào Vân Tướng phủ, nhanh nhẹn mang hết những của hồi môn ra ngoài, hướng về Sở Tướng phủ.
“Cảm ơn di nương!” Cất kỹ đám khế ước mua bán nhà vào trong người, Hồng quản gia chắp tay với Liễu Hàm Ngọc, sau đó cùng Tiêu Đại rời khỏi Vân Tướng phủ!
“Tiêu thị vệ, đi đâu vậy? Không phải Tướng gia đã phân phó đem toàn bộ của hồi môn tới Sở Tướng phủ hay sao?” Thấy đội ngũ đi ngược hướng so với Sở Tướng phủ, Hồng quản gia khó hiểu hỏi lại.
“Yên tâm đi, chỉ là đi đường xa hơn một chút mà thôi!” Vẻ mặt Tiêu Đại vẫn đầy nghiêm trang, không một chút biểu tình gì, dù cho Hồng quản gia nhìn tới lác mắt cũng không nhận thấy bất kỳ manh mối gì.
Tiêu Đại vẫn nhìn thẳng đường phía trước, dẫn đầu đoàn người tiến lên.
Càng đi về trước, mắt trái của Hồng quản gia càng giật giật. Nếu hắn nhớ không nhầm thì phía trước sẽ là Thần Vương phủ rồi. Tiêu Đại đem của hồi môn của phu nhân tới đây là có ý gì?
Khi Hồng quản gia còn đang trầm tư suy nghĩ, bên tai đã vang lên tiếng của Tiêu Đại, uy nghiêm và bình tĩnh: “Nâng cao tinh thần lên cho bổn tướng, lấy ra khí thế chém giết trên chiến trường của các ngươi ra đây, nếu người nào trước mặt địch nhân tỏ ra yếu thế, xử theo quân pháp.”
Nghe thấy tiếng rống của Tiêu Đại, tất cả mọi người lập tức ưỡn ngực, ngẩng đầu, mang theo khí phách hiên ngang, oai vệ, hùng dũng, đưa những của hồi môn trân quý vòng qua con đường trước cửa Thần Vương phủ. Đội ngũ chỉnh tề mang theo lực lượng đạp lên con đường lát đá xanh, tạo ra những tiếng vang rung trời, giống như trăm vạn hùng binh đang ầm ầm đi tới. Những người đi đường nhao nhao tránh ra, đều tự hỏi không biết nhà nào gả chồng cho con gái mà có tràng diện hào hùng như thế?
Càng tới gần Thần Vương phủ, bộ pháp dưới chân của đám binh sĩ càng nặng. Con đường đá xanh rung lên ầm ầm làm cho những người đi đường càng tỏ ra sợ hãi, không biết là gả con gái hay là cướp cô dâu nữa.
Cánh cửa lớn của Thần Vương phủ vẫn đóng chặt, chỉ có tiểu đồng giữ cửa trông thấy đội ngũ đón dâu hùng hùng hổ hổ, bị dọa lập tức chạy vào sau cánh cửa.
Chứng kiến cảnh tình như thế, trong mắt Tiêu Đại hiện lên vẻ đắc ý, lập tức nắm chặt dây cương, thúc ngựa đi tới trước cửa Thần Vương phủ. Con ngựa ngửa mặt lên trời hý vang một tiếng, âm thanh phát ra đầy vui vẻ và thách thức, sau đó mới lại thỏa mãn trở về đội ngũ, vượt qua một loạt phủ đệ các quan đại thần khác, quay về Sở Tướng phủ.
Đợi tất cả đã đi qua, tiểu đồng canh cửa của Thần Vương phủ mới vụng trộm thò đầu ra, sau đó mới phát hiện trên trán mình đã đầy mồ hôi lạnh. Phát hiện ra mình vẫn còn sống, nó âm thầm thở phào một tiếng, vừa rồi đúng là suýt bị hù chết rồi. Những binh lính kia mang theo vô tận sát khí làm cho nó tưởng như mình sắp chết tới nơi.
“Trốn ở đây làm gì? Thần Vương phủ không phải là nơi dành cho kẻ lười biếng!” Đúng lúc này, trên đầu nó vang lên một thanh âm lạnh lẽo tới cực điểm.
Mồ hôi lạnh còn chưa kịp khô, lúc này lại toát ra thêm một tầng, tiểu đồng giương mắt nhìn thấy gương mặt nhưng băng ngàn năm của Thần Vương thì lập tức quỳ xuống, đem sự tình vừa rồi kể lại.
Tiễn Vân Huyền Chi xong, Sở Phi Dương cũng không trở lại phòng tân hôn ngay, có lẽ biết được Vân Thiên Mộng đang trò chuyện với Khúc Phi Khanh, thế nên hắn và Khúc Lăng Ngạo, Sở Vương trỏe về thư phòng, đợi tới tận thời gian dùng bữa tối mới tách ra.
Tiến vào phòng, thấy Vân Thiên Mộng đang ngồi ngay ngắn trước bàn, trong tay cầm một cuốn sách chăm chú đọc, mà trên bàn còn có vài cuốn sách khác, trong đó một tập là khế ước mua bán nhà đất đặt ở trên cùng.
Chứng kiến cảnh này, Sở Phi Dương liền đoán ra Tiêu Đại và Hồng quản gia đã làm xong mọi chuyện rồi. Thấy Mộ Xuân đang định mở miệng nhắc nhở Vân Thiên Mộng đang chuyên tâm đọc sách, Sở Phi Dương lập tức ra hiệu chớ có lên tiếng, đồng thời phất tay bảo đám nha đầu đang hầu hạ trong phòng rời khỏi nội thất, còn bản thân mình thì rón rén đi tới sau lưng Vân Thiên Mộng.
“Tướng gia lúc nào cũng thích lén lút như thế à?” Ánh mắt Vân Thiên Mộng vẫn chăm chú nhìn vào cuốn sách, tay ngọc thon dài lật qua một trang, cặp môi đỏ mọng chậm rãi hé mở, nói ra một câu.
Sở Phi Dương thấy hành động mờ ám của mình bị Vân Thiên Mộng phát hiện, trên mặt không những không có nửa điểm xấu hổ, ngược lại còn sung sướng ngồi xuống bên cạnh Vân Thiên Mộng, hai mắt như sao sáng, nhìn chằm chằm vào nàng, chóp mũi hắn quanh quẩn một mùi thơm ngát như có như không, sau đó nói: “Không thể tưởng tượng được Mộng Nhi đang đọc sách mà cũng biết vi phu tới, thật là làm cho vi phu vui mừng không thôi!”
Nghe hắn nói như thế, cặp môi đỏ mọng của Vân Thiên Mộng hơi nhích lên, nhẹ than một hơi, trong nội tâm không khỏi cảm thán. Đến lúc nào da mặt của Sở Phi Dương mới có thể mỏng đi một chút được đây?
Sở Phi Dương nghe nàng thở dài thì nhíu mày, lập tức lấy cuốn sách khỏi tay nàng, một tay nhẹ nhàng xoay gương mặt của nàng sang, để cho trong mắt Vân Thiên Mộng chỉ có mình hắn, sau đó mới thỏa mãn nói: “Nếu mệt mỏi thì nghỉ ngơi đi! Những chuyện này không làm thì nó cũng không chạy trốn ngay được, làm gì mà cả bữa tối cũng không để ý tới vậy!”
Thấy Sở Phi Dương nói một cách nghiêm túc, Vân Thiên Mộng biết hắn đang hiểu sai ý rồi, nhưng cũng không giải thích mình thở dài là vì hắn, miễn cho da mặt của hắn càng dày thêm. Nàng thu thập lại đống sách trên bàn, đem tất cả khế ước nhà đất đặt vào trong hộp gỗ, sau đó mới nhìn về phía hắn: “Chàng sai Hồng quản gia tới Vân tướng phủ lấy những của hồi môn kia sao?”
Thấy Vân Thiên Mộng đã biết được công lao vĩ đại của mình, Sở Phi Dương lập tức nhoẻn miệng cười, kề sát miệng vào tai Vân Thiên Mộng, hơi thở nóng rực phả vào tai nàng, thấp giọng nói: “Của hồi môn của nương tử của ta, tất nhiên không thể cho kẻ khác được lợi được!”
Tai bị cỗ nhiệt khí nóng rực thổi vào lập tức đỏ lên, Vân Thiên Mộng định đẩy Sở Phi Dương ra nhưng lại bị hắn kéo lại. Thậm chí nàng còn có cảm giác đôi bàn tay nhỏ bé bị hắn nhét vào trong ngực áo, dán chặt lấy lồng ngực nóng như lửa của hắn. Sở Phi Dương nói bằng ngữ khí kể công, muốn đòi quà: “Vi phu làm nhiều việc như thế, nương tử có phải nên thưởng hay không?”
Vân Thiên Mộng ngẩng đầu, thấy trong mắt Sở Phi Dương hiện rõ tình ý thì trong lòng nhảy dựng, đưa mắt nhìn ra sắc trời đã tối bên ngoài, cố gắng rời mắt khỏi dung nhan tuấn mỹ muốn dụ người ăn thịt kia của Sở Phi Dương, nghiêm mặt nói: “Đã sớm chuẩn bị xong bữa tối rồi, chỉ chờ tướng gia tới mà thôi. Không biết tướng gia có thích hay không?”
Thấy Vân Thiên Mộng không bị vẻ đẹp của mình mê hoặc, Sở Phi Dương vẫn không ngừng cố gắng, một bàn tay đã đặt lên vòng eo nhỏ nhắn của nàng, thoáng dùng sức một chút, người vừa rồi còn ngồi cạnh đã lập tức yên vị trên đùi hắn, thỏa mãn ôm lấy thân hình nhỏ bé kia vào trong ngực, sau đó thì thầm bên tai nàng: “Chẳng lẽ nương tử tự tay chuẩn bị bữa tối?”
Vất vả lắm mới sống qua một ngày, hơn nữa còn thuận lợi thoát khỏi ông nội, Sở Phi Dương chẳng muốn ăn tối nữa, chỉ cần nhìn thấy thê tử đáng yêu này là hắn cũng đã đủ no rồi.
Lúc Sở Phi Dương kéo Vân Thiên Mộng ngồi lên đùi mình, hai tay của Vân Thiên Mộng không cẩn thận giật ra khỏi vạt áo của Sở Phi Dương, làm cơ bắp trước ngực của Sở Phi Dương lộ ra. Cộng thêm với nụ cười đầy tà mị, khẩu khí tà ác, quả thật hắn đúng là một cái vưu vật, làm cho Vân Thiên Mộng không khỏi đỏ mặt, thô lỗ kéo áo của hắn ngay ngắn trở lại, nghiêm mặt mắng: “Còn chưa dùng bữa, không sợ đói chóng mặt à? Muội là đồ ăn sao? Đồ tham ăn!”
Nói xong, hai tay chống ở bên hông, trên mặt hơi hiện ra vẻ tức giận làm cho Sở Phi Dương càng không muốn buông tha cho nàng. Đôi tay đang bám vào hông nàng đột nhiên hơi dụng lực, sau đó hắn lập tức cúi đầu hôn lên cặp môi đỏ mọng, dùng lưỡi tấn công và muốn khai mở hàm răng thà chết chứ không chịu khuất phục kia của nàng, sau đó tha hồ sục sạo, du ngoạn trong cái miệng nhỏ nhắn, thơm ngát của nàng mấy vòng cho tới khi Vân Thiên Mộng cắn hắn một cái hắn mới chịu lui.
“Thật sự là rất thơm ngọt nha!” Cuối cùng, hắn còn bình thêm một câu làm cho Vân Thiên Mộng không khỏi trừng mắt.
“Chàng mà còn như vậy thì đêm nay tới thư phòng mà ngủ đi.” Thấy Sở Phi Dương còn muốn tiếp tục, nhưng Vân Thiên Mộng thì đã quá đói rồi nên lập tức mở miệng uy hiếp.
Gương mặt anh tuấn lập tức xụ xuống. So với phải về thư phòng thì bây giờ hoãn lại một chút còn hơn, Sở Phi Dương lập tức gật đầu, mở miệng nịnh nọt: “Ba ngày tới ta đều rảnh, ngày mai ta đưa nàng đi dạo chơi trong kinh thành nhé?”
Vân Thiên Mộng nghe thấy thế thì mắt sáng lên. Lâu lắm rồi nàng chưa được ra ngoài, cả ngày bị nhốt trong đại lao Hình bộ, có cảm giác cả người cũng mốc meo lên rồi. Lời đề nghị của Sở Phi Dương lập tức làm cho nàng động tâm, trong mắt hiện rõ vẻ vui mừng, sau đó đẩy Sở Phi Dương ra, sai bọn Mộ Xuân chuẩn bị bữa tối ở phòng kế bên.
“Hắc hắc hắc…” Mà lúc này, Sở Nam Sơn trốn ở bên ngoài nghe lén đã lâu khẽ bụm miệng cười trộm mãi không dừng.
Hắn biết tên hỗn tiểu tử Sở Phi Dương khia nhất định nâng niu Mộng Nhi trên tay như nâng trứng, nhưng không ngờ là tiểu tử này đúng là vô dụng, ngay cả chuyện phòng the cũng phải nghe theo lão bà, thật là quá mất mặt! Nhưng, cái này đối với chính mình lại là chuyện quá tốt, sau này sẽ có thêm chuyện để cười nhạo Sở Phi Dương rồi. Chỉ cần nịnh nọt Mộng Nhi, chẳng phải tương đương là đã gián tiếp khống chế được tên tiểu thử thúi kia sao?
Càng phân tích, Sở Nam Sơn càng thấy quyết định của mình quá sáng suốt.
Càng quyết tâm ngày mai sẽ phải đi theo bảo hộ Vân Thiên Mộng.
“Tiêu Đại, ngươi mau hộ tống chủ tử của ngươi về phòng, đừng luôn để làm ra những chuyện mất mặt.” Đúng lúc này, Sở Phi Dương đã xuất quỷ nhập thần xuất hiện sau lưng, một cái bóng thon dài lập tức bao phủ lấy Sở Vương.
Nhìn dáng Sở Nam Sơn ngồi xổm chồm hỗm bên góc tường, nghiêng đầu dán tai vào vách nghe lén, trong mắt Sở Phi Dương như có lửa.
“Ta không về, ta muốn ăn tối với Mộng Nhi, dù sao ngươi cũng không đói bụng, để ông nội thay ngươi ăn hết!” Trước khi Sở Phi Dương kịp ra tay, Sở Vương đã linh mẫn nhảy ngay vào nhà kề, lập tức ngồi vào bàn ăn.
Mà lúc Sở Phi Dương phóng ra ngoài thì Vân Thiên Mộng cũng đã đoán được sự tình, đã sớm sai Mộ Xuân chuẩn bị thêm bát đũa, hai người mặc kệ Sở Phi Dương đứng ở cửa trợn mắt tức giận nhìn một bàn đầy thức ăn, lập tức động đũa.
Nhìn cái bàn thức ăn đầy ắp đã bị ông nội thân yêu của mình quét vào bụng gần một nửa, Sở Phi Dương mới cảm giác được nguy hiểm, lập tức nhấc chân đi về phía bàn ăn, cầm lấy đôi đũa trên bàn, cùng ông nội cướp giật đồ ăn trong mâm.
Hôm sau, hết thảy đã được chuẩn bị sẵn sàng, Sở Phi Dương dẫn Vân Thiên Mộng ra khỏi Sở Vương phủ. Dường như sợ Sở Vương phá đám, trên đường đi, hai người thay đổi tới ba lần xe ngựa, cho đến khi tới bờ sông, thần sắc của Sở Phi Dương mới thoải mái đôi chút.
Mà hai mắt Vân Thiên Mộng thì không rời khỏi chiếc thuyền hoa tinh xảo đậu gần đó.
“Sông Lục Đại là sông bảo vệ thành, cũng ta ngồi thuyền dạo quanh sông Lục Đại một vòng là có thể ngắm hết được cảnh sắc của kinh thành, vừa giúp nàng thoải mái tâm tình, lại không quá mệt mỏi, càng không có người nào quấy rầy, thật sự là một biện pháp quá hoàn hảo!” Nhìn sắc mặt vui vẻ của Vân Thiên Mộng, Sở Phi Dương bèn dìu nàng đi lên thuyền hoa.
Nhưng không ngờ, thuyền hoa vừa mới rời bờ, đằng sau lập tức xuất hiện một chiếc thuyền hoa khác.