Thấy Tô Thanh với Vân Nhược Tuyết vội vàng chạy tới, sâu trong đáy mắt bình thản của Vân Thiên Mộng xẹt qua ý cười nhạt, nhưng không hề có hành động gì khác, vẫn yên lặng đứng bên cạnh Vân Huyền Chi, dường như nàng chưa từng để ý đến sự đột nhiên này.
Mà tiếng thút thít của Liễu Di nương cùng với Vân Yên cũng theo tiếng bước chân tới gần mà dần dần im bặt, nhất là ánh mắt đầy căm hận của Vân Nhược Tuyết trừng trừng về phía hai người khiến hai mẹ con nàng ta sợ đến mức chỉ biết cúi gằm mặt, những lời cầu xin còn chưa ra khỏi miệng liền ngay lập tức nuốt nghẹn trở lại.
Trong số những người ở đây sợ là chỉ có Triệu quản gia vui mừng như mở cờ trong bụng. Nhìn thấy chủ nhân của mình đến, thân mình Triệu quản gia vốn đang quỳ rạp trên mặt đất ngay lập tức thẳng lên, ánh mắt bắn về phía Liễu di nương cùng với Vân Yên không khỏi tăng thêm vài phần đắc ý và khiêu khích.
Mà Tô Thanh dưới ánh mắt sợ hãi của mọi người, nhẹ nhàng mềm mại bước tới chỗ Vân Huyền Chi, tựa như chim nhỏ nép vào người Vân Huyền Chi, dịu dàng hỏi:
"Lão gia, xảy ra chuyện gì rồi? Nhìn Người làm Triệu quản gia sợ tới mức nào kìa!"
Vừa nói, ánh mắt Tô Thanh "lơ đãng" bắn về phía Triệu quản gia, cho hắn một ánh nhìn nghi hoặc.
Hiểu được điều Tô Thanh ám chỉ, Triệu quan gia toan mở miệng thì bên tai đã vang lên giọng nói của Vân Thiên Mộng:
"Phụ thân, trời lạnh, Vân Yên dù thế nào cũng là tiểu thư của Tướng phủ, mà nàng vừa rồi cũng không làm sai gì cả, phụ thân người cho nàng đứng lên trước đi!"
Dứt lời, Vân Thiên Mộng làm như không thấy ánh mắt đầy oán hận của Tô Thanh, vẫn đứng yên tại chỗ, trong mắt toát ra vẻ yêu thương muội muội, trên mặt cũng có chút đau lòng!
Vân Huyền Chi vốn đang nổi nóng, sau lại thấy Tô Thanh xuất hiện, tức giận trong lòng vốn tiêu tán không ít, lúc này nghe được Vân Thiên Mộng nhắc đến, lại liếc xuống thấy Liễu di nương cùng Vân Yên đang thầm thút thít nỉ non, mà trưởng tỷ Vân Thiên Mộng này lại quan tâm muội muội không để ý đến khác biệt trưởng thứ, còn thân làm cha như hắn còn không phát giác được con gái út của mình đã trưởng thành, duyên dáng yêu kiều như vậy, trong lòng không khỏi nảy sinh chút yêu thương, liền nói: "Liễu di nương cùng Yên Nhi đều đứng lên đi!"
Liễu di nương và Vân Yên nghe lời đứng lên, trong sự căm tức của Tô Thanh mà cung kính bước đến phía sau Vân Thiên Mộng, chọc cho ánh mắt Tô Thanh không khỏi hiện lên một chút ngoan độc.
Chẳng qua là, khi nàng còn chưa thu hồi lại ánh mắt từ trên người hai mẹ con Liễu di nương đã nghe thấy Vân Huyền Chi lạnh lùng hỏi:
"Thanh Nhi, nghe nói ngươi gả Yên Nhi cho con trưởng của Triệu quản gia làm thiếp?"
Tô Thanh là nghe được tin tức, sợ Vân Thiên Mộng lại làm loạn mọi chuyện mới cấp tốc chạy tới, giờ đây nghe Vân Huyền Chi hỏi, cười dịu dàng, liền nói ra những lời mình đã chuẩn bị tốt từ trước:
"Đúng vậy, lão gia! Nô tỳ thấy Yên Nhi năm nay đã qua tuổi cập kê, mà con trưởng của Triệu quản gia là lớn lên dưới mắt nô tỳ, cả vẻ ngoài lẫn nhân phẩm đều là một đứa nhỏ không tồi, nên đã tự ý quyết định chuyện hôn nhân này."
Dứt lời, khóe mắt Tô Thanh đã lạnh lùng quét đến hai người phía sau Vân Thiên Mộng, ý cười nơi khóe miệng lại càng sâu thêm.
Mà cái liếc mắt này của nàng làm sắc mặt Vân Yên ngay tức khắc xám lại, răng cắn chặt môi dưới, hai tay run rẩy cầm khăn tay trong tay áo lại càng thêm chặt.
Trông thấy vẻ tức giận mà không dám lên tiếng của Vân Yên, Tô Thanh cười lạnh trong lòng, lại tiếp lời:
"Huống hồ Vân Yên tuy là tiểu thư của Tướng phủ nhưng Liễu di nương địa vị thấp. Vân Yên trong số nữ quyến của các gia đình thượng lưu chốn kinh thành lại không có tiếng tăm, e là những gia đình quý tộc cũng sẽ không biết mà tới cửa cầu hôn. Chẳng bằng đem nàng gả cho con trai Triệu quản gia, sau này là người một nhà, Triệu quản gia chắc chắn sẽ càng thêm tận tâm tận lực phục vụ lão gia."
Một lời nói cho thấu tình đạt lý, lại thể hiện được Tô Thanh là người sâu sắc khôn khéo, hoàn toàn cho người ta cảm giác nàng là đương gia chủ mẫu.bg-ssp-{height:px}
Thế nhưng, lời của Tô Thanh cũng không phải hoàn toàn không có chút sơ hở nào.
Vân Thiên Mộng lạnh lùng nhìn Vân Huyền Chi mới vừa rồi còn đang tam bành thịnh nộ, đến bây giờ đã ôn hòa bình tĩnh, khóe miệng cũng vì thế mà vẽ lên một đường cong nhàn nhạt, đôi mắt như đầm nước sâu không thấy đáy bình thản nhìn về phía khuôn mặt tươi cười quá mức hiền lành hòa nhã của Tô Thanh, chậm rãi mở miệng:
"Lời này của Tô di nương sai rồi! Nói đến tuổi tác lớn nhỏ, nếu Tuyết muội muội còn chưa gả thì làm sao đã đến lượt Tam muội muội rồi? Huống hồ, địa vị của Tô di nương trong Tướng phủ cũng không cao quý bao nhiêu, theo lý thuyết thì con thứ xuất là Nhược Tuyết muội muội cũng có thể đem gả cho nhà Triệu quản gia phải không? Phụ thân, Mộng Nhi ngu dốt, không hiểu Tô di nương là có ý gì?"
Nhưng lời này của Vân Thiên Mộng chẳng khác nào cho Tô Thanh một bạt tai, nhất thời khiến sắc mặt Tô Thanh cùng với Vân Nhược Tuyết lập tức trở nên khó coi.
Chỉ thấy trong mắt Vân Nhược Tuyết hiện ra nét ác độc, híp lại mắt, chanh chua phản bác:
"Tỷ tỷ định nói gì đây? Đừng quên, tỷ tỷ ngươi là người bị từ hôn, cả đời sau muốn gả vào nhà quyền quý e là đã thành hy vọng xa vời, chẳng bằng tỷ tỷ thay Vân Yên gả vào nhà Triệu quản gia đi!"
Nói xong, hai mẹ con Tô Thanh hả hê chờ Vân Thiên Mộng bị biến thành trò cười, mà đám người Mộ Xuân lại lo lắng nhìn về phía tiểu thư nhà mình, trong lòng không khỏi căm giận mẹ con ả lòng dạ hiểm độc, đem chuyện quan trọng nhất cuộc đời người thiếu nữ ra mà châm biếm, nếu chuyện này truyền ra ngoài, khuê danh của Đại tiểu thư sẽ bị hủy hoại rồi.
Sự bình tĩnh quá mức của Vân Thiên Mộng cũng làm cho trong lòng Tô Thanh cùng Vân Nhược Tuyết vốn đang thầm cười nhạo nàng càng thêm khấp khởi, nhưng khi hai người còn chưa có hành động gì thì đã thấy cặp môi đỏ mọng của Vân Thiên Mộng khẽ mở, thản nhiên nói:
"Tô di nương cùng với Nhị muội muội chẳng lẽ không biết, hôn sự của ta dù là phụ thân cũng không thể làm chủ được. Huống hồ, thân phận của ta là gì? Nhị muội lại có thân phận gì? Hôm nay ngươi lại đối trưởng tỷ bất kính như thế, chỉ sợ truyền ra ngoài, trong kinh thành này cũng sẽ không còn ai dám đến cầu hôn Nhị muội rồi!"
Một câu phân tích, Vân Huyền Chi cố tình thiên vị Vân Nhược Tuyết cũng chỉ có thể im lặng trừng mắt đứa con thứ lắm miệng của mình, mới toan mở miệng thay Vân Nhược Tuyết giải thích lại không nhanh kịp Vân Thiên Mộng.
"Huống hồ, phụ thân có thân phận thế nào, mặc dù là thứ xuất nữ nhi gả cho một nhà quan lại phẩm thấp một chút làm chính thê cũng thừa sức. Phụ thân cũng không thể vì tranh sủng trong nhà mà hi sinh hạnh phúc của Tam muội muội. Phóng mắt khắp các gia tộc quyền quý lớn nhỏ trong của Tây Sở này chẳng lẽ lại không tìm được một nhà thông gia vừa ý lại vừa tạo lập được quan hệ? Phụ thân sẽ không thể nào không hiểu được đạo lý này!" Vân Thiên Mộng làm như khó hiểu tự hỏi, thực chất lại là cảnh báo, lập tức cảnh tỉnh được Vân Huyền Chi.
Chỉ thấy hắn xoay người, quan sát Vân Yên một lần nữa, thấy đứa con gái út này mặc dù không bì kịp khí chất đoan trang lễ độ của Thiên Mộng, nhưng cũng là một giai nhân thanh lệ hiếm thấy, mà hắn lại chỉ có ba đứa con gái này, nếu không lợi dụng, tương lai có phát sinh chuyện gì cũng tìm không nổi chỗ dựa nào vững chắc hơn.
Phân tích một hồi như vậy, sắc mặt Vân Huyền Chi dần trông nghiêm trọng lên, ánh mắt nhìn về phía Triệu quản gia càng thêm tàn nhẫn:
"Triệu quản gia, loại chuyện này ngươi hãy ít mơ tưởng hão huyền đi, hầu hạ cho tốt các di nương cùng với tiểu thư, quản cho tốt chuyện của mình mới là nghĩa vụ của ngươi!"
Triệu quản gia nghe được lệnh của Vân Huyền Chi, trong lòng cũng đã tự hiểu việc này vì Vân Thiên Mộng phá ngang mà thành công dã tràng rồi, chỉ có thể nuốt vào trong lòng căm hận với Vân Thiên Mộng, cúi đầu thưa: "Vâng!"
Vân Yên cùng Liễu di nương hoàn toàn không tin vào tai mình, không thể ngờ vài ba câu của Vân Thiên Mộng đã đánh bại Tô Thanh, lại còn dễ dàng làm Vân Huyền Chi đổi ý, trong mắt tràn đầy sự cảm kích nhìn về phía Vân Thiên Mộng.
Về phần Tô Thanh cùng với Vân Nhược Tuyết, sắc mặt cũng không lấy gì làm dễ coi, Tô Thanh quản lý Tướng phủ lâu năm, lời của nàng ở Tướng phủ này từ lâu đã như Thánh chỉ, hôm nay lại bị Vân Thiên Mộng bác bỏ, trong lòng rõ ràng là không phục, lại vì Vân Huyền chi đã quyết định mà không còn cách nào khác phải dừng tay. Miễn cưỡng khẽ cười đúng mực hành lễ với Vân Huyền Chi xong, ả liền mặt không biểu tình kéo Vân Nhược Tuyết trở về trong viện.
"Tô Di nương đợi đã!" Nhưng Vân Thiên Mộng lại không có ý bỏ qua nàng, đột nhiên cất lời ngăn lại.