"Xảy ra chuyện gì?" Bị đánh thức, Vân Thiên Mộng khẽ nhíu mày, ôm áo gấm nửa ngồi dậy, có chút tức giận, hỏi đến nha đầu hầu hạ gian ngoài đêm nay.
"Bẩm tiểu thư, là người của Tô di nương, Hồng Hương làm ầm ỹ, muốn gặp tiểu thư thưa chuyện quan trọng.”
Được Vân Thiên Mộng hỏi đến, Bạch Mai thấp giọng trả lời, không dám chậm trễ.
Trong lúc này, vú Mễ đã nhanh chóng mặc quần áo, cùng Mộ Xuân chạy tới. Mộ Xuân cẩn thận vén rèm phòng trong, bước nhanh đến bàn thắp đèn, rồi liền cầm chiếc áo choàng màu quýt khoác lên vai Vân Thiên Mộng, lại thay nàng chỉnh sửa tấm áo, sợ Vân Thiên Mộng cảm lạnh.
Bên ngoài, vú Mễ vừa trách cứ vừa xông tới trước Hồng Hương, sợ kinh động đến Vân Thiên Mộng, hết sức hạ giọng:
"Nha đầu kia, ngươi không có mắt sao? Đã nửa đêm, Đại tiểu thư ngủ rồi, ngươi lại còn đến quấy rầy, để xem lão gia trừng phạt ngươi như thế nào?"
Hồng Hương hoàn toàn không bị Mễ ma ma hù dọa, nhìn thấy phòng Vân Thiên Mộng sáng đèn, lại đánh bạo, hướng về phòng Vân Thiên Mộng hô to:
"Vú còn nói lời gì nữa! Nhị tiểu thư của chúng ta còn sắp không xong, chẳng lẽ việc lớn như vậy Đại tiểu thư còn ngủ được sao?"
Một câu nói kia khiến cho vú Mễ đang đứng đó lập tức nổi giận, Nhị tiểu thư có chuyện gì đều đến một tay Đại tiểu thư lo liệu chắc?
Lại nói, dù Nhị tiểu thư thực có chuyện gì, sao không đi thỉnh cầu thầy lang, lại chạy đến Khởi La Viên làm loạn làm gì?
Rõ ràng là ỷ vào sự sủng ái của tướng gia mà khi dễ Đại tiểu thư sao?
Gặp một tiểu nha đầu dám hô hoán trên đầu Vân Thiên Mộng, vú Mễ cũng không chịu thua, khóe miệng chợt nở nụ cười nhạt, nhìn Hồng Hương khiến nàng ta phát lạnh cả người, lớn tiếng quát:
"Nhị tiểu thư thời gian này bị cấm túc, tiểu thư của chúng ta dù một chút cũng không tiếp xúc, dựa vào cái gì mà đem oan ức này đổ hết lên Đại tiểu thư? Cẩn thận ta bẩm báo tướng gia, xem tướng gia tin ngươi nói xằng hay là tin chuyện thật trước mắt? Cũng không nhìn xem đây là nơi nào mà ngươi có thế tới làm loạn, không sợ ta bẩm lại Liễu di nương, đem ngươi giao cho người môi giới, xem ngươi còn muốn hung hăng không?"
Hồng Hương bị vú Mễ trách móc một trận, lại nghe đến người môi giới, nhất thời luống cuống, sắc mặt trong chớp mắt đã trắng bệch, đôi môi run rẩy tìm không thấy từ nào có thể phản bác, chỉ có thể liều chết với lời nói của chính mình, gân cổ lên, trừng mắt quát:
"Ngươi là ai? Không nhìn ra ai mới là người được tướng gia sủng ái sao, nếu là hôm nay Nhị tiểu thư xảy ra chuyện gì, lão gia nhất định lột da ngươi ra!"
"Tốt, ngươi nói lại cho ta nghe xem, lão da sẽ lột da ai?"
Một tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng từ trong phòng truyền đến, mọi người ngước mắt lên nhìn, thấy Thủy nhi, Băng nhi cẩn thận vén màn cửa, Mộ Xuân đỡ Vân Thiên Mộng, vẻ mặt lãnh đạm, ra khỏi phòng.
Lúc này, chỉ thấy Vân Thiên Mộng mái tóc đen tuyền được kẹp lên một cách đơn giản, chiếc trâm Tử Ngọc Khuyết Nguyệt Mộc Lan kẹp trên đầu, người mặc chiếc áo choàng gấm màu vàng nhạt mềm mại, vẻ mặt thuần khiết thanh tú không chút trang điểm, đôi mắt dưới ánh trăng khuyết lại càng đen láy, đúng lúc này tỏa ra cơn hàn ý, khiến cho vẻ hung hăng của Hồng Hương trong nháy mắt bị lấn át, không dám nói gì nữa.
"Thỉnh an Đại tiểu thư." Mọi người thấy Vân Thiên Mộng đi ra, nhao nhao hành lễ, duy chỉ có Hồng Hương ngẩn người tại chỗ, nhất thời quên mất cấp bậc lễ nghĩa.
"Giờ phút này muội muội ta sinh tử chưa rõ, ta là tỷ tỷ cũng muốn tới quan tâm một chút." Vân Thiên Mộng chỉ liếc nhanh Hồng Hương, thản nhiên cùng nha đầu đi về phía cửa viện.
Hồng Hương ngay lúc ấy cho là mình đã tránh được một kiếp thì bước chân Vân Thiên Mộng dừng lại, chỉ thấy nàng chậm rãi quay lại, sắc mặt bình tĩnh như không, đôi mắt ẩn chứa băng sương lạnh khiến cho Hồng Hương không dám nhìn thẳng.
"Vú Mễ, nói cho Liễu di nương một tiếng, Hồng Hương không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, nửa đêm lại tự ý xông vào tiểu viện của bổn tiểu thư, quấy nhiễu khiến bổn tiểu thư không cách nào ngủ yên, tướng phủ dùng không nổi kiểu nô tài quý giá như thế này."
Vân Thiên Mộng nhìn chằm chằm vào Hồng Hương, nói rành mạch từng lời, lập tức quay người rời đi.
" Bất công quá, Đại tiểu thư."
Nhưng lúc này, Hồng Hương lại lớn tiếng kêu oan, nhất thời ngăn bước chân Vân Thiên Mộng lại.
Nhanh chóng, nàng chạy đến trước mặt Vân Thiên Mộng, tròng mắt rưng rưng, vẻ mặt đầy oan khuất khóc lóc kể lể:bg-ssp-{height:px}
"Đại tiểu thư, bởi vì nô tì là người của Tô di nương, nên người làm khó dễ. Nô tì trong lòng không phục."
Thấy Hồng Hương trắng đen lẫn lộn như thế, chúng nô tài nhăn mày nhăn mặt loạn cả lên, khóe miệng Vân Thiên Mộng vừa nở một nụ cười chế nhạo, lập tức âm thanh lạnh lùng phát ra:
"Chủ tử của ngươi thấy ta còn phải quỳ gối hành lễ, ngươi có thân phận gì, chẳng những không hành lễ, lại còn nói năng lỗ mãng, trục xuất ngươi ra khỏi phủ đã là hình phạt nhẹ nhất, lẽ nào ngươi còn muốn chịu đựng một trận hành hạ."
Từ đầu đến cuối, vẻ mặt Vân Thiên Mộng đều bình tĩnh lạnh nhạt, làm người khác không nhìn ra chút tức giận nào, chỉ là trong đêm tối lạnh lẽo yên tĩnh này, thanh âm của nàng tựa như một thanh tuyết nhận bắn vào Hồng Hương, khiến gương mặt Hồng Hương trắng bệch, hai chân mềm nhũn, ngã ngồi tại chỗ.
Đối diện với người hầu như thế này, Vân Thiên Mộng vốn chẳng cần phải nhiều lời cùng nàng ta, để lại hai bà tử xem chừng Hồng Hương, chính mình dẫn mọi người đi đến Phong Hà Viên.
Mọi người vừa đến cửa Phong Hà Viên, liền nghe ầm ỹ bên trong, tiếng khóc rống cùng với tiếng bước chân, trong lòng sinh ra chút chán ghét, nhưng vẫn bước qua cửa viện. Chỉ thấy trong sân đầy nha đầu, mọi người thấy nàng đã đến, nhao nhao hành lễ.
Mà ở gian ngoài phòng Tô Thanh, lại truyền ra thanh âm tức giận của Vân Huyền Chi:
"Các người chết hết cả rồi sao? Để cho các ngươi thỉnh lang trung, như thế nào mà đã nửa ngày vẫn không thấy người đâu? Thực không xứng với cơm ở tướng phủ ta."
Mà lúc này, Tô Thanh ở đâu xuất hiện cũng tiếng khóc to:
"Lão gia, chúng thiếp giờ đã bị ruồng bỏ, còn nha đầu nào trong đám bọn họ coi trọng nữa? Tuyết Nhi đã đau đầu suốt ba ngày nay, nếu không phải vú Vương lo lắng, những ngày này đều đến thăm mỗi ngày một lần, chỉ sợ giờ này thần thiếp vẫn còn bị lừa gạt. Con của ta, con làm sao đấy? Không lẽ là có thứ đồ vật dơ bẩn vào nhà đã ám lấy con sao?"
Mộ Xuân vừa vén màn cửa, Vân Thiên Mộng liền nghe được toan tính của Tô Thanh, trong lòng cười lạnh một tiếng, vẻ mặt lo âu, tiến vào phòng, nghe khẩu khí đầy lo lắng, vội vàng mở lời: "Thiên Mộng khấu kiến phụ thân! Không biết muội muội hiện tại như thế nào?"
Dứt lời, Vân Thiên Mộng lướt mắt qua chỗ Liễu di nương đứng, chỉ thấy trong mắt nàng có chút tức giận thì khẽ rùng mình, liền biết Tô Thanh đã tuyên bố thư khiêu chiến với chính mình.
Vân Huyền Chi tiến đến Vân Thiên Mộng, nhìn thấy nàng vội vàng đến đây, dáng vẻ, trang phục lại càng không chăm chút, không thể không quan tâm nàng, nhàn nhạt nói:
"Trời lạnh như thế này, hai viện lại cách xa như thế, ngươi cũng không cần tới. Cũng đừng tự làm khổ mình lại thêm bệnh."
Vân Thiên Mộng cúi mặt, kiên nhẫn nghe lời Vân Huyền Chi, trong lòng đã rõ, chỉ e đêm nay Vân Huyền Chi cùng những nữ nhân mới tiến phủ ở cùng một chỗ, nhưng không ngờ Tô Thanh đột nhiên sai người tới kéo sang đây, mượn lý do Vân Nhược Tuyết đổ bệnh!
Phân tích cặn kẽ, Vân Thiên Mộng thong thả nói:
"Đa tạ phụ thân quan tâm! Vừa nãy, Hồng Hương bên người Tô di nương vào Khởi La Viên năm lần bảy lượt nói muội muội đang nguy kịch, thậm chí không để ý đến tôn ti trật tự, đại náo Khởi La Viên. Nữ nhi trong lòng lo lắng liền chạy đến đây! Không biết giờ này muội muội như thế nào rồi? Liễu di nương, đã cho người đi mời thầy lang chưa?"
Vân Thiên Mộng vừa thốt ra câu nói ấy, sắc mặt Vân Huyền Chi càng trở nên khó coi, bắn ánh mắt sang phía Tô Thanh, trong lời nói có ý trách cứ:
"Tuyết Nhi trông nom không tốt, đến lúc này lại còn để cho một nha đầu chạy loạn tới khi dễ Đại tiểu thư. Ngươi làm di nương thế nào vậy?"
Tô Thanh không ngờ tới Vân Huyền Chi chỉ vì một chút chuyện cỏn con mà nổi giận với nàng, nước mắt càng lúc càng nhiều, trong lòng vạn phần uất ức, nhỏ giọng nói:
"Tuyết nhi vài ngày trước còn khỏe mạnh, mới mấy ngày gần đây mới một mực kêu đau đầu! Lão gia, trước kia người có thấy Tuyết nhi lâm bệnh không? Thế nhưng mà, thần thiếp là mẹ ruột nàng, làm sao có thế không quan tâm tới nàng? Về phần Đại tiểu thư trách móc Hồng Hương, nha đầu kia hầu hạ thần thiếp lúc ấy quá nôn nóng, thần thiếp đã ngăn cản nhiều lần, nha đầu kia quả thực là kẻ sống chết không sợ, Đại tiểu thư nếu trong lòng không thoải mái thì cứ trừng trị nàng đi."
Chỉ với mấy lời giản đơn, Tô Thanh liền đem toàn bộ trách nhiệm đẩy đi sạch.
Dù Vân Huyền Chi trước đấy vẻ mặt đang giận dữ, lúc này thấy bộ dạng động lòng người của nàng, bực bội trong lòng cũng tan đi.
Chỉ thấy hắn giơ tay vỗ nhẹ hai cái lên vai Tô Thanh, vừa muốn mở miệng an ủi nàng vài câu, lại nghe thấy trong phòng Vân Nhược Tuyết truyền đến tiếng thét thê lương: "Quỷ..."